Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 44: Chủ Quyền.



Sáng ngủ dậy Âu Dương Uyên Ngôn thiếu điều bị hù cho giật mình dù cô đã chuẩn bị tâm lý là hai người lại ngủ chung. Cô nghi đêm hôm qua hai người tranh cãi anh không muốn nhìn cô nhưng chưa gì hôm nay tỉnh giấc đã thấy người nằm bên cạnh đang say ngủ rồi.

Âu Dương Uyên Ngôn nằm nhẹ xuống gối mượn ánh mặt trời nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh, không biết từ lúc này mà khao khát được chạm vào anh khống chế khiến cô không kiểm soát được bản thân, bàn tay nhỏ của cô chạm nhẹ lên sống mũi cao rồi mí mắt, mày kiếm sắc bén, gò má hoàn hảo của người đàn ông. Lúc ngủ những nét lạnh nhạt cùng sắc bén theo đó đều biến mất chỉ để lại một vẻ đẹp như thiên thần ngự trị trên khuôn mặt anh.

Trên giường Âu Dương Uyên Ngôn vẫn duy trì trạng thái nhìn anh, ngón tay mơn trớn trên khuôn mặt Nam Cung Tử Hàn. Đến khi nhìn lại cô mới phát hiện cô đã rất gần khuôn mặt anh rồi. Gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi của người đàn ông, nếu được cô có thể thần không biết quỷ không hay mà hôn anh nữa kìa.

Suy nghĩ táo bạo này làm cô ngượng ngùng, tim Âu Dương Uyên Ngôn tăng tốc như đi tàu lượn siêu tốc, cô cảm giác như đầu muốn nổ ầm vậy. Cô lén lút nhìn người đàn ông đang say ngủ.

Anh ấy đánh ngủ say như vậy.... Nếu... nếu hôn anh ấy một cái chắc anh ấy không phát hiện đâu. Nhưng anh ấy hiện đang mất trí cũng không yêu cô, nếu anh ấy phát hiện chắc chắn anh ấy rất tức giận. Nhưng chỉ cần khéo léo chút thôi, anh ấy chắc chắn không biết!

Thuyết phục bản thân mình Âu Dương Uyên Ngôn cùng nhịp tim ngày một tăng cao đến gần Nam Cung Tử Hàn sau đó đặt môi lên đôi môi của người đàn ông. Chưa đến một giây cô đã như bị điện giật quay quắc người đi, mắt mở tay tay đặt ở vị trí tim thở gấp gáp. Thậm chí Âu Dương Uyên Ngôn còn cảm giác mặt cô đang như trái cà chua chín rồi đây.

Làm chuyện này rõ ràng rất mắc cỡ thế mà Nam Cung Tử Hàn lúc trước lại có thể tự nhiên làm như thế với cô. Cô rất ít khi chủ động hầu như khỏi bao giờ chủ động hôn Nam Cung Tử Hàn nhưng anh lại có thể thản nhiên mà làm như vậy mỗi ngày

Hai bàn tay vỗ nhẹ lên mặt, cô phải trấn tỉnh lại! Hôm nay cô có hẹn với bác sĩ tâm lý nhất định phải đi, lại nói cô cũng không thể nằm ở đây mãi như vậy được, nhìn thấy anh cô sẽ càng ngượng ngùng hơn.

Cô nhẹ nhàng bước khẽ xuống giường đến cửa tủ mở tủ lấy đồ thay sau đó vào nhà về sinh. Cánh cửa vừa đóng cùng lúc đó người đàn ông tưởng chừng ngủ say mở mắt, đôi mắt sâu hoắm của anh tỉnh táo như thể anh đã thức giấc từ lâu rồi, anh nhìn bóng dáng người phụ nữ trong nhà tắm mày khẽ chau lại.

Lúc Âu Dương Uyên Ngôn thay đổi ra thì đã thấy Nam Cung Tử Hàn đang cầm máy tính bảng xem gì đó. Nghe tiếng động anh đừng việc đang làm ngẩn mặt lên ánh mắt nhìn chăm chú cô, nhưng đi lúc sáng mới làm chuyện kinh thiên động địa nên Âu Dương Uyên Ngôn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Tầm mắt cô hết nhìn trái rồi nhìn phải nhẹ giọng nói: "Hôm qua... thật xin lỗi, chẳng qua... chẳng qua...."

"Đi đâu sao?" Cô chẳng biết phải giải thích thế nào cho hợp lý thì người đàn ông đã trầm thấp hỏi giải vây tình huống khó xử của cô.

Lúc này cô mới "à" một tiếng lén lút nhìn anh rồi lại nhìn nền đất đáp: "Hôm nay em có chút việc riêng, nên..."

Nam Cung Tử Hàn vẫn im lặng ẩn nhẩn chờ cô nói nhưng Âu Dương Uyên Ngôn đứng mãi vẫn ấp úng không nói. Anh bây giờ mất trí nhớ mai cô mới thắng trận cá cược kia để không phải ly hôn với anh thế nên cô không thể nói là cô có vấn đề tâm lý phải đi gặp bác sĩ. Nếu lỡ anh vẫn còn ý muốn ly hôn với cô thì đó chẳng phải cái cớ tốt hay sao?! Chẳng ai muốn vợ của mình là một người có vấn đề về thần kinh cả.

"Xuống nhà trước đi."  Nam Cung Tử Hàn mở lời, anh tắt máy tính bảng sao đó bước xuống giường đến tủ quần áo lấy đồ sau đó đi lướt qua Âu Dương Uyên Ngôn.

Nhìn cánh cửa nhà tắm đóng lại tâm tình Âu Dương Uyên Ngôn trở nên phức tạp. Cô sợ anh nghĩ cô có bí mật không thể nói với anh, cô vốn có thể nói nhưng cô không dám cược tình trạng hôn nhân của cô. Đối với tình yêu dành cho anh, cô không phủ nhận được mình đã giấu anh là sai nhưng so với việc giấu anh thì cô lại càng sợ mất anh hơn.

Lúc này tâm tình của Nam Cung Tử Hàn rất kém, hỷ nộ vô thường, tâm tư kín đáo. Với anh của bây giờ, Âu Dương Uyên Ngôn không thể không đề phòng. Cô giống như một người yêu thích rắn độc đến mức dám ngủ chung với chúng nhưng lúc nào cũng phải 24/7 đề phòng chúng. Cô biết cô thắng không có nghĩa là cô có sức để đấu với người đàn ông này, nói thẳng ra cô chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.

Cô mở cửa đến gần cầu thang thì lại thấy thiếu niên mái tóc đỏ rực như lửa cùng đang nhìn cô. Anh ta nở nụ cười ôn hoà dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."

Theo phép tắc lịch sự Âu Dương Uyên Ngôn hiển nhiên cũng khẽ gật đầu chào buổi sáng anh ta. Nam Cung Tử Hạo nhìn cô: "Tôi thấy chị rất quen chúng ta gặp nhau rồi phải không?"

Cô nhìn Nam Cung Tử Hạo duy trì khoảng cách an toàn không lạnh không nhạt cười: "Xem ra em chồng dùng chiêu này tán được không ít cô nhà rồi đấy."

Thiếu niên trước mặt ánh mắt nghiêm túc nhìn Âu Dương Uyên Ngôn: "Chị ở bên một người như vậy không có kết quả đâu, em cảm thấy chúng ta... nếu chị...."

"Cảm ơn cậu đã tốn thời gian tán tỉnh chị, nhưng thay vì tốn công sức với một người đã có chồng sao cậu không thử với người khác, như Thái Tinh Ngọc chẳng hạn?"

Thiếu niên sốt sắng như muốn giải thích thì đã có người choàng vai Âu Dương Uyên Ngôn, anh ôn hoà nhìn cô: "Chẳng hải lát bảo có việc? Sao còn đứng đây tán ngẫu như vậy?"

Đến cô còn bị làm cho bây ngờ, nhưng chẳng biết anh có nghe được những lời vừa nãy hay không. Cô không muốn Nam Cung Tử Hàn có bất cứ hiểu lầm gì với cô cả, dù là nhỏ nhất. Chứ để cô nói Nam Cung Tử Hàn đã siết chặt bả vào cô kéo vào sát người anh, lạnh nhạt nhìn Nam Cung Tử Hạo như lời cảnh cáo.

"Có thời gian nói nhảm như vậy thì nên tập trung cho cuộc phỏng vấn sắp tới đi!"

Anh nói xong không nán lại kéo Âu Dương Uyên Dương cùng xuống nhà dưới vừa nói đủ cho hai người nghe: "Lời đề nghị quyến rũ đấy, cậu ta sau này cũng sẽ thừa kế một phần của Bất Động Sản Nam Cung lại có hứng thứ với em. Có cần cân nhắc lại không?"

Cô không nói nhiều chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Nếu lúc đầu anh đã sợ thua như thế thì không nên nhận lời em."

Âu Dương Uyên Ngôn có thể cảm nhận được ánh mắt người đàn ông đang nhìn mình tuy nhiên vì lời thế chiều cao cũng như cô không nhìn anh nên cô không thấy khoé môi cong lên hài lòng của người đàn ông.

Hai vợ chồng Nam Cung Tử Hàn xuống nhà một lúc sau Nam Cung lão phu nhân cùng Nam Cung Tử Hạo cùng xuống nhà. Lúc này đã đầy đủ người người giúp việc mới đem đồ ăn sáng lên. Nam Cung lão phu nhân cứ nhìn Âu Dương Uyên Ngôn cười ẩn ý châm chọc, ánh mắt đắc thắng.

Có thấy mà lơ đi chỉ chăm chú thương thức đồ ăn sáng trên bàn của mình lúc này lão phu nhân mới uống một ngụm trà trên bàn khoan thai nói: "Tử Hạo rất có khiếu làm việc ơn bên cậu ba giúp đỡ rất nhiều. Sau này qua vòng phỏng vấn nên để thằng bé làm trợ lý giám đốc cho cháu dâu."

Động tác ăn của Âu Dương Uyên Ngộ dừng lại, mày đẹp chau lại nhìn Nam Cung lão phu nhân ánh mắt lạnh lùng sau không thèm nhìn cô nữa. Rốt cuộc lão thái bà bà này muốn tính kế hãm hại gì cô đây?

Trái ngược với cô thì người đàn ông bên cạnh chỉ dừng đũa chốc lát rồi lại tiếp tục ăn tiếp xem như chưa nghe gì. Ăn xong Nam Cung phụ nhân không muốn ngồi lại nhìn mẹ chồng nữa lấy cớ không khỏe lên phòng, chồng bà cũng nối gót lấy lý do chăm sóc vợ lên lầu.

Nam Cung lão phu nhân uống trà hừ lạnh liếc theo bóng dáng con trai và con dâu đã lên lầu mỉa mai: "Ta đẻ bốn người con mà còn có sức đi lại, chỉ có hai đứa con mà suốt ngày ngày bệnh đêm bệnh, thua cả phế vật nếu không nhìn vào gia cảnh môn đăng hộ đối thì làm gì đến phiên loại con gái thế này gả vào nhà ta chứ?"

"Bà, bà đừng nói dì cả như vậy chứ?" Nam Cung Tử Hạo cười vô hại.

Nam Cung lão phu nhân giả vờ thở dài nói: "Cháu đó, đừng cứ ai cũng bênh, toàn kẻ giả nhân giả nghĩa, phải học cách nhìn người nếu không chỉ cháu bị chịu thiệt thòi thôi."

Đáp lại Nam Cung lão phu nhân Nam Cung Tử Hạo chỉ cười cười không nói cũng không cho ý kiến nữa.

Lời nói này có ẩn ý không chỉ mỉa mai Nam Cung phu nhân mà như cái tát mạnh vào mặt Âu Dương Uyên Ngôn. Ý bà ta là nếu không phải vì gia cảnh của cô thì Nam Cung Tử Hàn đã không chấp nhận cô rồi. Bàn tay dưới bàn cô biết lại móng tay bấm vào lòng bàn tay tuy nhiên vẻ mặt vẫn bình thản uống nước hoa quả.

Bàn tay đúng siết chặt bị cưỡng ép gỡ ra cô nhìn xuống thì thấy người bên cạnh đã luồng tay xuống nắm tay cô rồi.

Nhìn ánh mắt sâu thẳm của Nam Cung Tử Hàn cô lại dời tầm mắt có chút khẩn trương ăn tiếp, anh dời tầm mắt cười nhạt "à" một tiếng rồi hứng thú nhìn Nam Cung lão phu nhân.

"Bà dạy phải lắm, cháu cũng sẽ rửa mắt để nhìn người thật kỹ." Nam Cung Tử Hàn chậm rãi nhấn mạnh từng chữ khiến lão phu nhân nghe như có ẩn ý nhưng lại không thể bắt lỗi từ đâu được, câu nói của anh làm bà ta lo lắng, mất tự nhiên nhưng vẫn cố "ừ" một cái ra đang trưởng bối dạy bảo tiểu bối sữa đó im bặt đi.

Ăn xong bà ta cũng không muốn ở lại nhìn mặt những kẻ khó ưa hay chống đối bà ta, ba ta chống gậy lên nhà trước khi đi thì căm ghét nhìn Âu Dương Uyên Ngôn rồi rời đi.

Lúc này đã gần đến giờ Âu Dương Uyên Ngôn đứng lên cầm túi xách đi ra bên ngoài lúc nhớ ra quay vào nhà thì đựng trúng ngực của người đàn ông khiến cô có chút giật mình.

"Anh cũng đi đâu sao?"

Nam Cung Tử Hàn không trả lời chỉ nhướng mày kiếm nhìn cô hỏi ngược lại: "Em nghĩ chân tôi thích hợp lái xe sao?"

Tỏ vẻ đã hiểu cô chỉ chào anh rồi đi ra xe lúc này cửa ghế phụ bị mở ra, Nam Cung Tử Hàn ứng dụng ngồi vào xe trước sự ngạc nhiên cùng khó hiểu của cô. Đây là sao đây?

Anh hất cằm về phía chiếc xe trong sân nói: "Tôi cũng muốn ra ngoài, em chở tôi đi ."

"Nhưng mà, em..." Âu Dương Uyên Ngôn lưỡng lự, cô sắp đi gặp bác sĩ sơ có thể đưa Nam Cung Tử Hàn theo cùng chứ?!

Bàn tay đang siết chặt móng bấm vào lòng bàn tay, Âu Dương Uyên Ngôn phải cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh mỉm cười: "Hay là thế này đi, em có việc quan trọng tầm một tiếng sau quay về đưa anh đi hóng gió được không?"

Ánh mắt người đàn ông kín lẽ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như nhìn xuyên thấu Âu Dương Uyên Ngôn khiến cô cảm thấy có chút khó chịu dời tầm mắt cũng không dám nhìn anh nữa.

Anh không trả lời có đồng ý hay không mà chỉ bình thản đi về phía xe mở cửa ghế phụ sau đó nhìn cô đứng ở cửa nhà: "Em có việc thì cứ đi, tôi chỉ muốn ngồi trong xe thôi, bảo đảm không làm phiền!"

Âu Dương Uyên Ngôn muốn khuyên bảo Nam Cung Tử Hàn nhưng nhìn lên đồng hồ đeo trên tay chau mày, cô sắp muộn rồi! Nhìn Nam Cung Tử Hàn đã vào xe ngồi an với từ lúc nào chăm chú nhìn cô đang phân vân bên ngoài.

Dù sao cô cũng hẹn đến nhà riêng của bác sĩ tâm lý, cô cũng không có thời gian cò cưa với anh. Âu Dương Uyên Ngôn bước vội đến xe mở cửa nước vào khởi động xe chạy ra khỏi khuôn viên nhà chính Nam Cung.

Trên đường lái xe Âu Dương Uyên Ngôn thì thoảng nhìn qua Nam Cung Tử Hàn đang chợp mắt, lúc nhìn lúc thôi lúc lại thở dài, cô thật không biết làm sao với người này, chỉ biết tiến đến đâu đánh đến đó.

"Tập trung lái xe đi, không lại có tai nạn đấy!"

Lời nói trầm ấm bên cạnh làm Âu Dương Uyên Ngôn chỉ dám nhìn đường phía trước cũng chẳng dám nhìn lén anh nữa, cô chỉ gắng giọng một cái rồi nói: "Lúc đến nơi anh cứ ngồi yên trên xe là được rồi."

Cô lại liếc sang ghé bên cạnh chỉ thấy người đàn ông như đang nhắn mắt dưỡng thần nên cô cũng chẳng muốn làm phiền anh. Dù sao lúc đó lại dặn anh là được, người kiêu ngạo như anh chắc cũng chẳng rảnh rỗi gì mà đi nghe lén cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện