Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 15: Trò chơi kết thúc
6 năm sau.
Bầu trời trong xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ trôi. Cây cối xanh um tươi tốt, từng đám cỏ xanh mướt, hương hoa tràn ngập không gian.
Phong cảnh vùng ngoại ô thật là thơ mộng, có 2 cỗ kiệu tinh xảo, một trước một sau lướt đi trên đường.
Rèm vải cửa sổ kiệu được vén lên, để lộ ra một khuôn mặt trắng xinh, hồng hào. Mặc dù nhìn mới chỉ tám chín tuổi, nhưng trong tương lai lại có thể trở thành một tuyệt sắc khuynh thành. Đôi mắt mơ màng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, môi anh đào chín mọng. Khung cảnh thoáng đãng, trong lành, khiến cho lòng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Cuối Xuân tháng ba, chính là thời điểm tốt nhất để đi du lịch ngắm cảnh.
"Ngâm Cầm, bảo bọn họ dừng kiệu lại." Lãnh Loan Loan hướng thiếp thân tỳ nữ đi theo bên cạnh nói.
"Dạ, tiểu thư" Ngâm Cầm gật đầu, "Kiệu phu, dừng kiệu."
Cỗ kiệu ngừng lại, Lãnh Loan Loan vén rèm đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy ?" cỗ kiệu phía sau cũng dừng lại, màn kiệu xốc lên, lộ ra nhũ mẫu thân ảnh.
"Nhũ mẫu, ta thấy khí trời thoáng mát trong lành, phong cảnh như bức tranh vậy. Chúng ta hãy ở nơi này nghỉ ngơi một lúc đi." Ở thời hiện đại, Lãnh Loan Loan luôn luôn chìm trong máu tanh, ở trong giới hắc đạo, hiểm nguy rình rập tứ phía, chứ không được như thế này, nhàn nhã đi chơi hưởng thụ...
"Dạ, nghe theo tiểu thư." Nhũ mẫu nhìn bầu trời trong xanh nắng ấm, phong cảnh hữu tình, khắp nơi hoa tươi rực rỡ, chim kêu ríu rít. Cũng gật đầu, nàng lão bà tử cũng đã thật nhiều năm không có được đi chơi nhàn nhã như vậy.
"Ngâm Cầm, mau tìm một nơi trống trải sạch sẽ trải khăn ra, rồi đem đồ ăn bày lên." Lãnh Loan Loan hướng Ngâm Cầm phân phó nói, sau đó lại hướng kiệu phu phất nhẹ tay áo."Các ngươi cũng đến một bên nghỉ ngơi một chút đi."
"Cảm ơn tiểu thư." Kiệu phu hành lễ, rồi đi tới một bên ngồi xuống nghỉ.
"Nhũ mẫu nhìn kìa, cây cải dầu hoa thật là xinh xắn, ánh vàng rực rỡ, một mảng óng ánh vàng trải dài trên mặt đất." Gió nhẹ lướt qua, khắp nơi cây cải dầu hoa chập chờn, dường như sóng triều cuồn cuộn, trông thật là mỹ lệ.
"Tiểu thư thật là kỳ quái." Nhũ mẫu buồn cười lắc đầu, "Vị thiên kim nào hầu như cũng đều thích cây hoa Mẫu Đơn cao quý, vậy mà hết lần này tới lần khác tiểu thư lại yêu mến cây cải dầu hoa."
"Rau xanh, cây cải củ mới là tốt." Lãnh Loan Loan khẽ nói "Cây Mẫu Đơn có cái gì tốt nào ? Tốt mã dẻ cùi, một điểm cũng không thực dụng." Cây cải dầu hoa vừa cảnh đẹp ý vui, lại có thể chế dầu, nàng xem ra tuyệt đối không kém đan dược là mấy.
Nhũ mẫu tủm tỉm cười, có Lãnh Loan Loan tiểu thư quán xuyến mọi việc trong phủ, nên nàng cũng được thanh nhàn không ít. Sáu năm, năm tháng trôi qua, nàng cũng không có thay đổi gì mấy. Nhưng Lãnh Loan Loan tiểu thư thì ngược lại, thân người cao lên không ít, dáng dấp cũng càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng không có ai dám trêu chọc nàng, vì tính tình của nàng cương liệt lãnh ý. Từ trước đến nay, nàng muốn làm cái gì thì làm cái ấy. Trong phủ lẫn ngoài phủ, mọi người ai cũng đều sợ nàng, ai ai cũng biết rằng toàn bộ gia sản Trấn Bắc tướng quân phủ là do một vị chủ nhân lợi hại quản lý. Nàng làm mọi việc đều tùy tâm sở dục; nếu ai dám chọc tới nàng, thì sẽ bị nàng trừng trị thật thảm thiết. Vì vậy, ở sau lưng nàng, bọn họ đều gọi nàng là tiểu yêu nữ.
"A ..." Ngâm Cầm đột nhiên kêu lên sợ hãi, tiếng la vô cùng kinh hoảng, đồ ăn trong tay làm rơi hết xuống đất.
"Có chuyện gì vậy ? Làm sao vậy ?" Kiệu phu nghe được tiếng kêu, đều cuống quít đứng cả lên.
"Ngươi chính là Lãnh Loan Loan ?"
Một hắc y nhân nam tử trong tay cầm một thanh lợi kiếm, đặt lên cổ của Ngâm Cầm, hắn kèm nàng đi tới. Ở phía sau hắn còn có vài tên Hắc y nam tử...
Kiệu phu thấy như vậy một màn, đều luống cuống đứng lên. Đứng yên tại chỗ không dám di chuyển, những người này là giết người không chớp mắt sát thủ a.
"Thả Ngâm Cầm ra." Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, con ngươi lạnh lẽo nhìn người này đi tới, vẻ mặt bình tĩnh.
Tên dẫn đầu đám hắc y nhân giơ tay đánh mạnh vào phía sau lưng Ngâm Cầm, Ngâm Cầm bị đánh té xỉu tại một bên.
"Giết cho ta." Hắn vung bàn tay to lên, đám sát thủ phía sau đều xông lên.
"Nhũ mẫu, ngươi cẩn thận." Lãnh Loan Loan đem Nhũ mẫu đẩy sang một bên.
"Tiểu thư, ngươi phải cẩn thận." Nhũ mẫu nhìn đám hắc y nhân này, cấp bách hô lên. Sáu năm qua, tiểu thư bị tập kích vô số, cũng may lần nào cũng đều bình an vô sự. Hy vọng lần này cũng có thể bình an vượt qua, ánh mắt lo lắng dõi nhìn... Nhớ tới trước đây, tiểu thư từng nói qua, e rằng sẽ bị người hãm hại đến tính mệnh, bây giờ nghĩ lại thật đúng là như vậy. Có lẽ đám sát thủ này là do phu nhân sai khiến tới, thật là lòng dạ đàn bà nham hiểm, chỉ biết hãm hại tiểu thư.
Nhóm kiệu phu nhìn đám Hắc y nhân, trong lòng khẩn trương đứng lên, bọn họ minh bạch rằng, vô luận như thế nào thì hôm nay cũng khó thoát một kiếp. Không bằng theo bọn họ liều mạng, e rằng còn có một đường sinh cơ. Nghĩ như vậy, bọn họ vội nhặt đá trên mặt đất, hướng đám hắc y nhân ném tới.
Mắt thấy tám gã kiệu phu ném đá bay tán loạn, mặc dù không thể gây sát thương cho mình, nhưng cũng không phải là chuyện thoải mái. Vài tên hắc y nhân tức giận, hàn quang lóe lên, kiếm thế vung ra.
Đám kiệu phu mắt thấy ngăn cản không được, hoảng sợ liền quay đầu bỏ chạy. Tiếc rằng bọn họ chỉ là đám mãng phu, làm sao có thể địch lại được mấy tên sát thủ thân thủ phi phàm này. Mấy người lảo đảo rồi ngã nhào trên mặt đất. Máu tươi nhiễm hồng, người nào người nấy mắt trợn trừng, chết thảm thiết.
Nhũ mẫu nhìn thấy kiệu phu đều bị sát hại, nàng càng lo lắng cho Lãnh Loan Loan. Hai bàn tay nắm chặt, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
Lãnh Loan Loan thân ảnh lanh lẹ như phi Yến, chớp nhoáng tránh né rồi từ từ bay lên, bên hông chuông bạc vang lên ...đinh.. đương ...thanh thúy, thật là quỷ dị.
Hắc y nhân vốn tưởng rằng nhiệm vụ này không có gì chướng ngại, một cái tiểu cô nương thì có thể làm được gì ? Nhưng mà hôm nay vừa thấy phản ứng của Lãnh Loan Loan, tâm tình hắn cũng khẩn trương đứng lên. Mỗi khi bọn họ huy kiếm chém tới thì tiểu cô nương này đều có thể tránh né thoát. Nhìn nàng con ngươi lóe sáng u lãnh, nghe được tiếng chuông đinh đương, hắn cảm thấy sự tình có gì quỷ dị, tiếng chuông như tiếng búa hướng bọn họ đòi mạng. Nhưng nàng lại không có đánh trả, mà chỉ là né qua tránh lại. Rõ ràng là đang vui đùa bọn họ? Trong lòng tức giận dâng lên, đầu lĩnh Hắc y nhân hai mắt giận trợn trừng:
"Tiểu nha đầu, ngươi dám đùa giỡn chúng ta."
Nói xong, hắn vội đem nội lực dồn nơi mũi kiếm, huy kiếm chém tới. Mà phía sau, mấy tên sát thủ còn lại đều hướng nơi nhũ mẫu đang đứng chạy tới. Nếu như không có tính sai, thì nha đầu kia nhất định là cố kỵ cho thiếu phụ này.
Lãnh Loan Loan nhìn đầu lĩnh Hắc y nhân vận nội lực, môi hé mở ra, cười chế giễu. Từ khi xuyên đến nơi này, chính mình một lần cũng không có dùng qua võ công, hầu như nhiều lần nàng chỉ dùng Linh lực, giờ cũng nên cho hắc y nhân kia thấy được công lực của nàng. Nàng đứng im một chỗ, mặc cho hắc y nhân huy kiếm chém lại, nhưng ngay khi mũi kiếm cách nàng chừng vài centimet, bàn tay nhỏ bé vung lên, dồn nội lực búng nhẹ vào mũi kiếm. Chỉ nghe keng một tiếng, thanh kiếm kia đã bị cắt thành hai đoạn.
Hắc y nhân kinh hãi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực đã bị Lãnh Loan Loan cho ăn một chưởng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngả xuống đất.
"Tiểu thư "
Nhũ mẫu bị mấy tên Hắc y nhân còn lại dùng kiếm kề cổ, toàn thân run rẩy lạnh lẽo. Nàng nhịn không được vội hô lên.
Lãnh Loan Loan quay đầu lại, nhìn thấy Nhũ mẫu đang kinh hoảng, con ngươi đen híp lại. Một luồng khí tức nguy hiểm bùng phát lên, được, cư nhiên dám dùng nhũ mẫu để uy hiếp nàng.
"Ngươi nhanh tự vẫn, bằng không ta sẽ giết nàng." Hắc y nam tử thấy thủ lĩnh bị giết, mấy người cũng bắt đầu kinh hoảng lên. Tiểu cô nương này quả thực không phải là con người, nàng là yêu nữ.
"Hừ." Lãnh Loan Loan hừ lạnh một tiếng, "Thiên đường các ngươi không đi, lại muốn xuống địa ngục." Nàng hận nhất người khác uy hiếp nàng, ra lệnh cho nàng. Bên hông, dây chuông bạc đinh đinh đong đong lay động vang lên. Vài sợi tóc đen tung bay, con ngươi đen láy tuôn ra hàn khí bức người, ngón tay hướng mấy người bắn ra vài luồng chân khí, không một tiếng động, mấy tên sát thủ đã bị nàng điểm huyệt.
Ba .
Hắc y nhân buông rơi kiếm trên tay xuống đất, nhân cơ hội đó nhũ mẫu vùng lao ra, chân bước tập tễnh dời xa mấy người nọ.
"Ngươi, ngươi biết cách không điểm huyệt." Đột nhiên thấy toàn thân không thể động đậy, đám hắc y nhân kia đều hoảng sợ. Mở to hai mắt, sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan đi tới mấy người trước mặt, "Nói, là ai thuê các ngươi ám sát ta ?"
"Hừ." Hắc y nhân nghiêng đầu, không nói.
"Không nói ?" Lãnh Loan Loan cau mày, xoạt một cái, đã chặt đứt cánh tay trái của hắn.
"A..."
Máu tươi tung tóe trên mặt, tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Nói hay không ? !" khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ lãnh lệ, dường như tu la lâm thế.
Đám hắc y nhân bị ánh mắt của nàng quét qua, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí không ngừng xâm nhập thân thể, xuyên từ gan bàn chân xộc thẳng lên não. Như lâm vào bên trong hàn băng vạn năm, nhịn không được, tất cả đều rùng mình một cái.
"Là, là Trấn Bắc tướng quân phu nhân." Một tên Hắc y nhân nhát gan rốt cục nhịn không được nói ra.
"Quả thật là Mộc Chiêu Vân." Lãnh Loan Loan khóe miệng hé cười. Sáu năm qua, nàng thật đúng là không ngừng nghĩ ngợi, tìm đủ mọi cách để diệt trừ mình. Đáng tiếc, chính mình nhưng lại chỉ xem như là một trò chơi. Bất quá hiện giờ, xem ra trò chơi nên đến hồi kết thúc. Miễn cho con chuột lâu ngày có thể trở thành con cọp.
"Ta đã nói điều tiểu thư cần biết, tiểu thư hãy thả chúng ta đi sao." Hắc y nhân cầu tình.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, người nhát gan. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên từng người đám sát thủ, chỉ nghe thấy vang lên một trận đầu khớp xương phân liệt đứt đoạn vang lên. Đám hắc y nhân đau đớn ngã xuống, thật ác độc, nàng cư nhiên phế đi võ công của bọn họ.
Vài ánh mắt oán hận trợn trừng nhìn Lãnh Loan Loan, hàm răng cắn chặt, không có một tiếng kêu than thở ra. Tiểu cô nương này thủ đoạn độc ác, sợ là bọn họ càng đau, nàng càng hài lòng đi sao. Chỉ thầm than bọn họ xui xẻo, không ngờ gặp phải tiểu yêu nữ này.
Nhũ mẫu mở to mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nàng chỉ cảm thấy hàn khí bay lên. Tiểu thư vừa rồi dáng vẻ lãnh lệ, nàng lại có võ công và pháp thuật. Từ rất lâu nàng thậm chí hoài nghi rằng, không biết tiểu thư trước mắt có phải hay không là tiểu thư trước kia?
"A ..."
Từ trong hôn mê thức tỉnh lại, Ngâm Cầm đưa mắt nhìn xung quanh, ... màn máu tanh làm nàng hoảng sợ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, phong cảnh thơ mộng tươi đẹp cư nhiên lại trở nên như vậy?
"Đừng kêu." Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn nàng, “chuẩn bị trở về phủ”.
"Vậy, vậy những ... này đâu ?" Ngâm Cầm chỉ vào thi thể đám phu kiệu run run hỏi.
"Trở về rồi sai người đến an táng cho bọn họ." Lãnh Loan Loan nói, bọn họ coi như là vì nàng mà mất mạng, nên xứng đáng được an táng chu tất. " Trở về truyền tin cho tướng quân, nói là ta bị thương."
"A ?"
Ngâm Cầm, Nhũ mẫu hai mặt nhìn nhau, nàng bị thương sao? Không có a.
Dẫu bụng đầy nghi hoặc, hai người vội theo Lãnh Loan Loan rời đi.
Bầu trời trong xanh thăm thẳm, mây trắng lững lờ trôi. Cây cối xanh um tươi tốt, từng đám cỏ xanh mướt, hương hoa tràn ngập không gian.
Phong cảnh vùng ngoại ô thật là thơ mộng, có 2 cỗ kiệu tinh xảo, một trước một sau lướt đi trên đường.
Rèm vải cửa sổ kiệu được vén lên, để lộ ra một khuôn mặt trắng xinh, hồng hào. Mặc dù nhìn mới chỉ tám chín tuổi, nhưng trong tương lai lại có thể trở thành một tuyệt sắc khuynh thành. Đôi mắt mơ màng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, môi anh đào chín mọng. Khung cảnh thoáng đãng, trong lành, khiến cho lòng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Cuối Xuân tháng ba, chính là thời điểm tốt nhất để đi du lịch ngắm cảnh.
"Ngâm Cầm, bảo bọn họ dừng kiệu lại." Lãnh Loan Loan hướng thiếp thân tỳ nữ đi theo bên cạnh nói.
"Dạ, tiểu thư" Ngâm Cầm gật đầu, "Kiệu phu, dừng kiệu."
Cỗ kiệu ngừng lại, Lãnh Loan Loan vén rèm đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy ?" cỗ kiệu phía sau cũng dừng lại, màn kiệu xốc lên, lộ ra nhũ mẫu thân ảnh.
"Nhũ mẫu, ta thấy khí trời thoáng mát trong lành, phong cảnh như bức tranh vậy. Chúng ta hãy ở nơi này nghỉ ngơi một lúc đi." Ở thời hiện đại, Lãnh Loan Loan luôn luôn chìm trong máu tanh, ở trong giới hắc đạo, hiểm nguy rình rập tứ phía, chứ không được như thế này, nhàn nhã đi chơi hưởng thụ...
"Dạ, nghe theo tiểu thư." Nhũ mẫu nhìn bầu trời trong xanh nắng ấm, phong cảnh hữu tình, khắp nơi hoa tươi rực rỡ, chim kêu ríu rít. Cũng gật đầu, nàng lão bà tử cũng đã thật nhiều năm không có được đi chơi nhàn nhã như vậy.
"Ngâm Cầm, mau tìm một nơi trống trải sạch sẽ trải khăn ra, rồi đem đồ ăn bày lên." Lãnh Loan Loan hướng Ngâm Cầm phân phó nói, sau đó lại hướng kiệu phu phất nhẹ tay áo."Các ngươi cũng đến một bên nghỉ ngơi một chút đi."
"Cảm ơn tiểu thư." Kiệu phu hành lễ, rồi đi tới một bên ngồi xuống nghỉ.
"Nhũ mẫu nhìn kìa, cây cải dầu hoa thật là xinh xắn, ánh vàng rực rỡ, một mảng óng ánh vàng trải dài trên mặt đất." Gió nhẹ lướt qua, khắp nơi cây cải dầu hoa chập chờn, dường như sóng triều cuồn cuộn, trông thật là mỹ lệ.
"Tiểu thư thật là kỳ quái." Nhũ mẫu buồn cười lắc đầu, "Vị thiên kim nào hầu như cũng đều thích cây hoa Mẫu Đơn cao quý, vậy mà hết lần này tới lần khác tiểu thư lại yêu mến cây cải dầu hoa."
"Rau xanh, cây cải củ mới là tốt." Lãnh Loan Loan khẽ nói "Cây Mẫu Đơn có cái gì tốt nào ? Tốt mã dẻ cùi, một điểm cũng không thực dụng." Cây cải dầu hoa vừa cảnh đẹp ý vui, lại có thể chế dầu, nàng xem ra tuyệt đối không kém đan dược là mấy.
Nhũ mẫu tủm tỉm cười, có Lãnh Loan Loan tiểu thư quán xuyến mọi việc trong phủ, nên nàng cũng được thanh nhàn không ít. Sáu năm, năm tháng trôi qua, nàng cũng không có thay đổi gì mấy. Nhưng Lãnh Loan Loan tiểu thư thì ngược lại, thân người cao lên không ít, dáng dấp cũng càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng không có ai dám trêu chọc nàng, vì tính tình của nàng cương liệt lãnh ý. Từ trước đến nay, nàng muốn làm cái gì thì làm cái ấy. Trong phủ lẫn ngoài phủ, mọi người ai cũng đều sợ nàng, ai ai cũng biết rằng toàn bộ gia sản Trấn Bắc tướng quân phủ là do một vị chủ nhân lợi hại quản lý. Nàng làm mọi việc đều tùy tâm sở dục; nếu ai dám chọc tới nàng, thì sẽ bị nàng trừng trị thật thảm thiết. Vì vậy, ở sau lưng nàng, bọn họ đều gọi nàng là tiểu yêu nữ.
"A ..." Ngâm Cầm đột nhiên kêu lên sợ hãi, tiếng la vô cùng kinh hoảng, đồ ăn trong tay làm rơi hết xuống đất.
"Có chuyện gì vậy ? Làm sao vậy ?" Kiệu phu nghe được tiếng kêu, đều cuống quít đứng cả lên.
"Ngươi chính là Lãnh Loan Loan ?"
Một hắc y nhân nam tử trong tay cầm một thanh lợi kiếm, đặt lên cổ của Ngâm Cầm, hắn kèm nàng đi tới. Ở phía sau hắn còn có vài tên Hắc y nam tử...
Kiệu phu thấy như vậy một màn, đều luống cuống đứng lên. Đứng yên tại chỗ không dám di chuyển, những người này là giết người không chớp mắt sát thủ a.
"Thả Ngâm Cầm ra." Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, con ngươi lạnh lẽo nhìn người này đi tới, vẻ mặt bình tĩnh.
Tên dẫn đầu đám hắc y nhân giơ tay đánh mạnh vào phía sau lưng Ngâm Cầm, Ngâm Cầm bị đánh té xỉu tại một bên.
"Giết cho ta." Hắn vung bàn tay to lên, đám sát thủ phía sau đều xông lên.
"Nhũ mẫu, ngươi cẩn thận." Lãnh Loan Loan đem Nhũ mẫu đẩy sang một bên.
"Tiểu thư, ngươi phải cẩn thận." Nhũ mẫu nhìn đám hắc y nhân này, cấp bách hô lên. Sáu năm qua, tiểu thư bị tập kích vô số, cũng may lần nào cũng đều bình an vô sự. Hy vọng lần này cũng có thể bình an vượt qua, ánh mắt lo lắng dõi nhìn... Nhớ tới trước đây, tiểu thư từng nói qua, e rằng sẽ bị người hãm hại đến tính mệnh, bây giờ nghĩ lại thật đúng là như vậy. Có lẽ đám sát thủ này là do phu nhân sai khiến tới, thật là lòng dạ đàn bà nham hiểm, chỉ biết hãm hại tiểu thư.
Nhóm kiệu phu nhìn đám Hắc y nhân, trong lòng khẩn trương đứng lên, bọn họ minh bạch rằng, vô luận như thế nào thì hôm nay cũng khó thoát một kiếp. Không bằng theo bọn họ liều mạng, e rằng còn có một đường sinh cơ. Nghĩ như vậy, bọn họ vội nhặt đá trên mặt đất, hướng đám hắc y nhân ném tới.
Mắt thấy tám gã kiệu phu ném đá bay tán loạn, mặc dù không thể gây sát thương cho mình, nhưng cũng không phải là chuyện thoải mái. Vài tên hắc y nhân tức giận, hàn quang lóe lên, kiếm thế vung ra.
Đám kiệu phu mắt thấy ngăn cản không được, hoảng sợ liền quay đầu bỏ chạy. Tiếc rằng bọn họ chỉ là đám mãng phu, làm sao có thể địch lại được mấy tên sát thủ thân thủ phi phàm này. Mấy người lảo đảo rồi ngã nhào trên mặt đất. Máu tươi nhiễm hồng, người nào người nấy mắt trợn trừng, chết thảm thiết.
Nhũ mẫu nhìn thấy kiệu phu đều bị sát hại, nàng càng lo lắng cho Lãnh Loan Loan. Hai bàn tay nắm chặt, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
Lãnh Loan Loan thân ảnh lanh lẹ như phi Yến, chớp nhoáng tránh né rồi từ từ bay lên, bên hông chuông bạc vang lên ...đinh.. đương ...thanh thúy, thật là quỷ dị.
Hắc y nhân vốn tưởng rằng nhiệm vụ này không có gì chướng ngại, một cái tiểu cô nương thì có thể làm được gì ? Nhưng mà hôm nay vừa thấy phản ứng của Lãnh Loan Loan, tâm tình hắn cũng khẩn trương đứng lên. Mỗi khi bọn họ huy kiếm chém tới thì tiểu cô nương này đều có thể tránh né thoát. Nhìn nàng con ngươi lóe sáng u lãnh, nghe được tiếng chuông đinh đương, hắn cảm thấy sự tình có gì quỷ dị, tiếng chuông như tiếng búa hướng bọn họ đòi mạng. Nhưng nàng lại không có đánh trả, mà chỉ là né qua tránh lại. Rõ ràng là đang vui đùa bọn họ? Trong lòng tức giận dâng lên, đầu lĩnh Hắc y nhân hai mắt giận trợn trừng:
"Tiểu nha đầu, ngươi dám đùa giỡn chúng ta."
Nói xong, hắn vội đem nội lực dồn nơi mũi kiếm, huy kiếm chém tới. Mà phía sau, mấy tên sát thủ còn lại đều hướng nơi nhũ mẫu đang đứng chạy tới. Nếu như không có tính sai, thì nha đầu kia nhất định là cố kỵ cho thiếu phụ này.
Lãnh Loan Loan nhìn đầu lĩnh Hắc y nhân vận nội lực, môi hé mở ra, cười chế giễu. Từ khi xuyên đến nơi này, chính mình một lần cũng không có dùng qua võ công, hầu như nhiều lần nàng chỉ dùng Linh lực, giờ cũng nên cho hắc y nhân kia thấy được công lực của nàng. Nàng đứng im một chỗ, mặc cho hắc y nhân huy kiếm chém lại, nhưng ngay khi mũi kiếm cách nàng chừng vài centimet, bàn tay nhỏ bé vung lên, dồn nội lực búng nhẹ vào mũi kiếm. Chỉ nghe keng một tiếng, thanh kiếm kia đã bị cắt thành hai đoạn.
Hắc y nhân kinh hãi, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực đã bị Lãnh Loan Loan cho ăn một chưởng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngả xuống đất.
"Tiểu thư "
Nhũ mẫu bị mấy tên Hắc y nhân còn lại dùng kiếm kề cổ, toàn thân run rẩy lạnh lẽo. Nàng nhịn không được vội hô lên.
Lãnh Loan Loan quay đầu lại, nhìn thấy Nhũ mẫu đang kinh hoảng, con ngươi đen híp lại. Một luồng khí tức nguy hiểm bùng phát lên, được, cư nhiên dám dùng nhũ mẫu để uy hiếp nàng.
"Ngươi nhanh tự vẫn, bằng không ta sẽ giết nàng." Hắc y nam tử thấy thủ lĩnh bị giết, mấy người cũng bắt đầu kinh hoảng lên. Tiểu cô nương này quả thực không phải là con người, nàng là yêu nữ.
"Hừ." Lãnh Loan Loan hừ lạnh một tiếng, "Thiên đường các ngươi không đi, lại muốn xuống địa ngục." Nàng hận nhất người khác uy hiếp nàng, ra lệnh cho nàng. Bên hông, dây chuông bạc đinh đinh đong đong lay động vang lên. Vài sợi tóc đen tung bay, con ngươi đen láy tuôn ra hàn khí bức người, ngón tay hướng mấy người bắn ra vài luồng chân khí, không một tiếng động, mấy tên sát thủ đã bị nàng điểm huyệt.
Ba .
Hắc y nhân buông rơi kiếm trên tay xuống đất, nhân cơ hội đó nhũ mẫu vùng lao ra, chân bước tập tễnh dời xa mấy người nọ.
"Ngươi, ngươi biết cách không điểm huyệt." Đột nhiên thấy toàn thân không thể động đậy, đám hắc y nhân kia đều hoảng sợ. Mở to hai mắt, sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan đi tới mấy người trước mặt, "Nói, là ai thuê các ngươi ám sát ta ?"
"Hừ." Hắc y nhân nghiêng đầu, không nói.
"Không nói ?" Lãnh Loan Loan cau mày, xoạt một cái, đã chặt đứt cánh tay trái của hắn.
"A..."
Máu tươi tung tóe trên mặt, tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Nói hay không ? !" khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ lãnh lệ, dường như tu la lâm thế.
Đám hắc y nhân bị ánh mắt của nàng quét qua, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí không ngừng xâm nhập thân thể, xuyên từ gan bàn chân xộc thẳng lên não. Như lâm vào bên trong hàn băng vạn năm, nhịn không được, tất cả đều rùng mình một cái.
"Là, là Trấn Bắc tướng quân phu nhân." Một tên Hắc y nhân nhát gan rốt cục nhịn không được nói ra.
"Quả thật là Mộc Chiêu Vân." Lãnh Loan Loan khóe miệng hé cười. Sáu năm qua, nàng thật đúng là không ngừng nghĩ ngợi, tìm đủ mọi cách để diệt trừ mình. Đáng tiếc, chính mình nhưng lại chỉ xem như là một trò chơi. Bất quá hiện giờ, xem ra trò chơi nên đến hồi kết thúc. Miễn cho con chuột lâu ngày có thể trở thành con cọp.
"Ta đã nói điều tiểu thư cần biết, tiểu thư hãy thả chúng ta đi sao." Hắc y nhân cầu tình.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, người nhát gan. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên từng người đám sát thủ, chỉ nghe thấy vang lên một trận đầu khớp xương phân liệt đứt đoạn vang lên. Đám hắc y nhân đau đớn ngã xuống, thật ác độc, nàng cư nhiên phế đi võ công của bọn họ.
Vài ánh mắt oán hận trợn trừng nhìn Lãnh Loan Loan, hàm răng cắn chặt, không có một tiếng kêu than thở ra. Tiểu cô nương này thủ đoạn độc ác, sợ là bọn họ càng đau, nàng càng hài lòng đi sao. Chỉ thầm than bọn họ xui xẻo, không ngờ gặp phải tiểu yêu nữ này.
Nhũ mẫu mở to mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nàng chỉ cảm thấy hàn khí bay lên. Tiểu thư vừa rồi dáng vẻ lãnh lệ, nàng lại có võ công và pháp thuật. Từ rất lâu nàng thậm chí hoài nghi rằng, không biết tiểu thư trước mắt có phải hay không là tiểu thư trước kia?
"A ..."
Từ trong hôn mê thức tỉnh lại, Ngâm Cầm đưa mắt nhìn xung quanh, ... màn máu tanh làm nàng hoảng sợ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, phong cảnh thơ mộng tươi đẹp cư nhiên lại trở nên như vậy?
"Đừng kêu." Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn nàng, “chuẩn bị trở về phủ”.
"Vậy, vậy những ... này đâu ?" Ngâm Cầm chỉ vào thi thể đám phu kiệu run run hỏi.
"Trở về rồi sai người đến an táng cho bọn họ." Lãnh Loan Loan nói, bọn họ coi như là vì nàng mà mất mạng, nên xứng đáng được an táng chu tất. " Trở về truyền tin cho tướng quân, nói là ta bị thương."
"A ?"
Ngâm Cầm, Nhũ mẫu hai mặt nhìn nhau, nàng bị thương sao? Không có a.
Dẫu bụng đầy nghi hoặc, hai người vội theo Lãnh Loan Loan rời đi.
Bình luận truyện