Chinh Chiến

Chương 127: Người tới, thả chó!



Cuộc thi của Kinh Võ Viện gồm năm môn thuộc khoa văn và bốn môn thuộc khoa võ, thoạt nhìn thì khoa văn tựa hồ còn trọng yếu hơn khoa võ một ít. Nhưng trên thực tế, tuy rằng khoa võ thiếu một môn, song nó vẫn có sức nặng nhiều hơn khoa văn. Phải biết thời điểm Thái tông tại vị, cuộc thi của Kinh Võ Viện mới thêm khoa văn vào, chứ khi Thái tổ mới thành lập Kinh Võ Viện, cuộc thi chỉ có bốn môn khoa võ.

Theo quốc lực Đại Nam càng ngày càng hùng hậu, sau khi đất nước càng ngày càng ổn định, qua thời gian dài trôi qua, Hoàng đế càng coi trọng văn nhân. Đại Nam dùng võ lập quốc, nhưng trị quốc vẫn phải dựa vào văn nhân. Vũ phu trị quốc chỉ sợ không chỉ chậm mà còn loạn.

Khi ngôi vị Hoàng đế đến trong tay Thái tông, lúc ngài mới đăng cơ, chuyện thứ nhất ngài làm là định ra quy củ cho thêm năm môn khoa văn vào cuộc thi của Kinh Võ Viện. Dẫu rằng lúc ấy có chút tranh luận, nhưng Thái tông Hoàng đế lực bài chúng nghị, kiên trì với quyết định của mình.

Vì vậy, mới có Nguyễn Khiếu kinh tài tuyệt diễm với chín môn có thành tích ưu tú.

Về sau, việc làm của Thái tông Hoàng đế khiến người gần xa khâm phục. Kinh Võ Viện nếu như chỉ chiêu học sinh thuần túy vũ phu, đó không phải là chuyện tốt với quân đội, thậm chí không tốt với cả Đế quốc Đại Nam. Người có tu vị cao thâm chưa hẳn là tướng tài, mà có thể anh dũng xông vào vạn quân lấy thủ cấp của tướng địch như lấy đồ trong túi lại là mãnh tướng, nhưng đến cuối cùng đó chỉ là mãnh tướng, mà không phải soái tài.

Từ trước đến nay Đại Nam lại không thiếu mãnh tướng.

Mặc dù cuộc thi khoa văn đã được đám người bọn họ tiếp nhận. Song trong nội viện Kinh Võ Viện vẫn lấy thành tích khoa võ làm trọng. Ví dụ như Trương Thế Nhân có năm môn khoa văn đạt ưu tú, luận sức nặng mà nói thì tuyệt đối không thể nào hơn việc đạt ưu tú ở cả bốn môn khoa võ, thậm chí so ra còn kém hơn đạt ưu tú ở ba môn khoa võ. Dù cho khoa văn cực tốt như Trương Thế Nhân, nhưng thi khoa võ chỉ đủ để vượt qua thì tối đa chỉ có thể làm một cái văn chức. Tuy rằng văn chức trong quân đội cùng quan văn trong triều đình có bản chất không khác nhau, nhưng mà đã tòng quân lại không thể lãnh binh thì chắc hẳn đó cũng là một chuyện phải ăn năn.

Năm môn khoa văn được ưu tú, thành tích này còn có tấm màn che. Nếu không phải bệ hạ yêu quý kỳ tài, một tay đưa Trương Thế Nhân lên… thì luận bản lĩnh thật sự, Trương Thế Nhân có thể cầm được ba môn ưu tú đã coi như không tệ.

Chính vì biết rõ điểm này, Trương Thế Nhân cực kỳ coi trọng cuộc khi khoa võ.

Trước khi đến Kinh Võ Viện, Trương Thế Nhân đi từ trong Sướng Xuân Viên ra. Mà ở lúc trời tối ngày hôm trước, cuộc nói chuyện với Hoàng đế đã làm cho Trương Thế Nhân biết mình không thể không dốc sức liều mạng.

“Trẫm đã gặp ngươi hai lần, cũng là do biết rõ ngươi có chút bản lĩnh. Nhưng bản lĩnh mà ngươi biểu hiện ra bây giờ còn chưa đủ để Trẫm lau mắt mà nhìn. Nếu muốn có tiền đồ tốt đẹp, hãy lấy thêm mấy cái thành tích ưu tú của cuộc thi khoa võ cho Trẫm nhìn xem. Trẫm không keo kiệt trong việc ban thưởng, có bản lĩnh thì ngươi hãy cầm một ít trong tay Trẫm đi.”

Trong lời nói có chút ý khích tướng, nhưng cũng là nói thẳng cho Trương Thế Nhân biết rằng chỉ cần hắn lộ ra bản lĩnh đến mức độ có thể làm cho Hoàng đế hài lòng, Hoàng đế nhất định sẽ trọng dụng hắn.

Trương Thế Nhân sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy?

Một khi đến cái thế giới này rồi, vậy tuyệt đối không chỉ sống ở đâu thì tâm tính theo phong tục ở đấy.

Thiếu niên ở ngoài thành đất của Diễn Võ Trường, nằm trên mặt đất mà cất tiếng cười to, thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng ít nhất hắn đã chứng minh chính mình qua cuộc thi khoa võ. Hắn mới không thèm để ý những ánh mắt hoặc xem thường, hoặc tức giận của đám con cháu thế gia, hắn chỉ hưởng thụ cảm giác thành công khi mình càng tiến thêm một bước. Bị người đố kỵ, đó không phải là không thành công?

Cuộc thi khoa võ gồm bốn môn, song thật ra hai môn vừa rồi có lẽ chỉ tính là một môn, vậy thì vậy nhưng khảo hạch thành tích vẫn phải tính riêng ra hai môn. Lấy được hai cái ưu tú, Trương Thế Nhân tiến vào Kinh Võ Viện là việc đã không có bất cứ trở ngại nào. Nếu như nói bảy môn ưu tú vẫn không thể đảm bảo cho hắn vào Kinh Võ Viện… vậy chỉ có thể nói thế giới này đã không còn công đạo.

Nằm trên đất nghỉ ngơi tới nửa giờ, giáo sư Kinh Võ Viện đứng ở trên tường thành đất tuyên bố chuẩn bị hạng thứ ba của cuộc thi.

Hạng thứ ba là cưỡi ngựa bắn cung.

Chiến mã do Kinh Võ Viện chăn nuôi đều ở trong Diễn Võ Trường, mà Diễn Võ Trường rộng thùng thình và bằng phẳng đã đầy đủ cho thí sinh bày ra kỹ thuật cưỡi ngựa cùng tài năng bắn cung của mình. Thế nên thí sinh không cần phải di chuyển đi đâu nữa.

Mặc kệ đã tiêu hao hết thể lực trong hai hạng thi trước hay là đã nghỉ ngơi hồi phục xong, các thí sinh biết mình đã không thể lại có quyền lợi nằm trên mặt đất mà không đứng dậy.

Trừ khi vào lúc này bọn họ muốn buông tha cho cuộc thi.

Con dân Đại Nam thực chất đều là kiêu ngạo từ trong xương, thế nên bọn họ tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy.

Có thể nhận lấy thất bại, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha.

Chậm rãi nhấc lên tinh thần, Trương Cuồng đứng lên, đưa tay kéo Trương Thế Nhân dậy, cười nói:

- Trước cuộc thi ta cũng đã nói, những thí sinh xuất thân quân nhân đều đang nhìn ngươi. Từ khi bệ hạ cho phép những người mặc quần áo có số chúng ta tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện đến nay, liên tục ba cuộc thi mà không có một cái quân nhân chen vào hạng ba. Thậm chí không có một người quân nhân nào chen vào hạng mười. Tuy rằng cái này không coi là cái gì sỉ nhục, nhưng mà cũng làm cho lòng người không thoải mái.

Hắn kéo Trương Thế Nhân, vỗ vỗ bả vai Trương Thế Nhân, mỉm cười:

- Lại cố gắng một chút đi, các huynh đệ đều đang nhìn ngươi!

- Ta là điển hình “giàu nhỏ sẽ yên bình”.

Trương Thế Nhân cười cười, nói:

- Ngươi chớ nên đặt trọng trách nặng nề là làm quân nhân hãnh diện lên bả vai của ta, ta gánh không được.

- Cho tới bây giờ, không đặt lên vai ngươi thì đặt lên vai ai?

- So với việc đặt trọng trách lên người ta, không bằng ngươi đặt ít bạc lên vai ta còn hơn. Lại nói, bạc mang lại cho ta động lực lớn hơn trọng trách nhiều.

Trương Cuồng trợn trắng mắt nhìn hắn, sau đó quay sang nhìn những quân nhân đang chuẩn bị cuộc thi, hơi xúc động mà nói:

- Kỳ thật kể cả chính ta, thí sinh xuất thân quân nhân nào không hi vọng mình là cái người anh hùng được vạn chúng ngước nhìn kia? Ai không muốn trở thành người ưu tú mà tất cả mọi người kính nể? Ai không muốn chen vào hạng ba để được Kinh Võ Viện chiếu cố, để làm tổ tông rạng rỡ, để lưu danh sử xanh? Nhưng mà, cho tới bây giờ chúng ta cũng biết thật ra chính mình không có cơ hội hoàn thành mộng tưởng này rồi… May mắn ngươi còn có thể, bằng không thì trong nội tâm chúng ta sao có thể thoải mái.

Trương Thế Nhân nhìn nhìn võ đài bên kia, có chút bất đắc dĩ mở ra bả vai, nói ra:

- Được rồi, tuy ta không muốn sĩ diện cãi láo… Song môn tiếp theo là cưỡi ngựa bắn cung, mà ngựa của ta lại vẫn còn ở trong thành.

Lúc câu này vừa dứt, Trương Thế Nhân liền thấy vị nữ giáo sư xinh đẹp có tên Khâu Dư kia dắt con ngựa đỏ thẫm của hắn đi từ đằng xa tới. Trương Cuồng nhịn không được bật cười, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Thế Nhân mà nói:

- Thiếu niên tuấn tú nha, quả nhiên có bộ dạng đẹp mắt một chút thì vẫn có thể dùng a. Nếu ngươi có thể làm xong giám khảo trước khi hoàn thành cuộc thi, đây mới là cái bản lĩnh thật sự mà huynh đệ bội phục ngươi!

- Xéo đi!

Trương Thế Nhân cười mắng một câu, phủi đi bụi đất trên người, đón Khâu Dư đang tới.

- Đa tạ giáo sư!

Trương Thế Nhân cúi người thi lễ, sau đó tiếp nhận dây cương trong tay Khâu Dư.

Con ngựa đỏ thẫm tựa hồ có chút không thích ứng với cái nữ nhân có đôi mắt màu trắng, nó có vẻ hơi co quắp. Khi thấy Trương Thế Nhân, hiển nhiên nó có chút hưng phấn.

- Làm rất tốt.

Khâu Dư gật nhẹ đầu với Trương Thế Nhân, nhìn nhìn biểu lộ có tí tiều tụy của hắn, bỗng nhiên cười một cái, nói:

- Lát nữa ta là chủ khảo, hiện tại cho ngươi một cơ hội hối lộ ta. Đừng keo kiệt mở ra điều kiện lớn làm ảnh hưởng đến quyết định của ta, ngươi nên biết giá tiền thu mua ta chắc chắn sẽ không tiện nghi.

Trương Thế Nhân trầm mặc sau một lúc lâu, thử thăm dò:

- Trước cửa hàng nhà vãn bối có một quầy hàng bán bánh canh nóng và bánh bao hấp, hương vị ở đó không tệ đâu.

Khâu Dư trợn mắt nhìn hắn, rồi quay đầu bước đi.

Trương Thế Nhân ngượng ngùng cười cười, gãi đầu vài cái.

Sau khi đi ra ngoài bốn, năm bước, nữ giáo sư không có quay đầu lại, cũng không có dừng lại, thanh âm rất nhẹ nhàng bay qua:

- Sáng sớm ngày mai.

- Vâng!

Trương Thế Nhân gật gật đầu, cười ngây ngô.





Dù đang chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, Trương Thế Nhân vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi. Thật ra từ sáng sớm hôm nay, từ lúc đến Kinh Võ Viện thì hắn vẫn đang tìm kiếm. Hắn đang tìm cái người mà luôn luôn khoác lác, song lại trung thực, thậm chí là sợ hãi như một chú chim cút khi ở trước mặt nữ nhân: đạo sĩ mập Hạng Thanh Ngưu. Đó là do Hạng Thanh Ngưu đã từng nói hắn ta là giám khảo của cuộc thi năm nay.

Khoa văn đã chấm dứt, khoa võ chỉ còn thừa lại hai môn.

Thế mà còn không thấy cái thân ảnh béo nục kia, đến nước này Trương Thế Nhân có chút hoài nghi rằng hắn ta có phải là lại nói dối hay không.

Trước khi gặp lại Trầm Khuynh Phiến, Trương Thế Nhân vẫn luôn không cảm thấy Hạng Thanh Ngưu sẽ là một đại nhân vật. Đến khi Trầm Khuynh Phiến nói Hạng Thanh Ngưu xin lão đạo Tiêu chân nhân phái người giúp đỡ, Trương Thế Nhân thật sự bị kinh hãi. Phải biết tên Hạng Thanh Ngưu ấy không có chút nào hòa hợp với bốn chữ “thế ngoại cao nhân”, Trương Thế Nhân tình nguyện tin tưởng Đại Khuyển là đại năng của Đạo tông chứ không tin câu nói nào của Hạng Thanh Ngưu.

Nếu như Hạng Thanh Ngưu viết từng lời nói ra… Trương Thế Nhân cũng không tin cả một dấu phẩy nào.

Sau này Trương Thế Nhân tin, nhưng Hạng Thanh Ngưu lại không thấy đâu.

Tối thiểu nhất, cho tới bây giờ tên đạo sĩ béo ấy còn chưa có xuất hiện trong tầm mắt của Trương Thế Nhân. Vậy nên Trương Thế Nhân khẳng định Hạng Thanh Ngưu không có ở Diễn Võ Trường, vì theo cái tính tình của đồ vô sỉ kia, nếu như hắn ta mà ở Diễn Võ Trường, hắn đã sớm chạy tới tìm Trương Thế Nhân mà đắc chí.

Trương Thế Nhân không tìm thấy hắn, cho nên trong nội tâm có chút lo lắng.

Có thể làm cho Hạng Thanh Ngưu không đến Diễn Võ Trường, buông tha cho một cơ hội có thể đắc chí trước mặt Trương Thế Nhân, chắc chắn chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Mà không chỉ có Hạng Thanh Ngưu, hôm nay Trương Thế Nhân cũng không thấy một người mặc đạo bào nào tới Kinh Võ Viện và Diễn Võ Trường.

Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn phụng lệnh của Hoàng đế bệ hạ đến xem lễ mà? Vì sao lại không đến?

Sở dĩ Trương Thế Nhân lo lắng vì bởi vì trong lòng hắn ẩn ẩn có suy đoán.

Nhìn xem các thí sinh dẫn chiến mã của mình hướng về võ đài bên kia mà tập kết, Trương Thế Nhân lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ xốc xếch trong nội tâm. Hắn giơ tay vuốt ve cổ con ngựa đỏ thẫm vài cái, khẽ cười nói:

- Chuẩn bị xong chưa?

Ngựa đỏ thẫm không có phản ứng, nó cúi đầu, tựa hồ là nghĩ đến việc tìm một chút cỏ non trên giáo trường để ăn. Thế nhưng nó đã phải thất vọng, và rồi nó chẳng thèm ngó tới một tràng diện lớn như vậy. Ở trong mắt nó, thật nhiều người và thật nhiều ngựa tuyệt đối không so được với thật nhiều nước cùng thật nhiều cỏ non.



Ngoài thành Thanh Long có một tòa núi tên Thần Tuyền, sơn trang Thần Tuyền nổi tiếng thiên hạ tọa lạc ở trên ngọn núi Thần Tuyền này. Sơn trang Thần Tuyền dùng việc cất rượu đến tinh thuần mà thanh danh hiển hách, thậm chí cả khi bệ hạ thiết yến thì đều phải sử dụng rượu do sơn trang Thần Tuyền cung phụng.

Núi Thần Tuyền cũng không cao lớn hay nguy nga, nhìn từ xa thì nó có chút tương tự với dãy Sơn Khê ở phía tây thành Gia Trang.

Con đường đi lên núi Thần Tuyền có hình vòng cung rất thoải chứ không dốc. Lúc mọi người đi lên núi, ấn tượng đầu tiên trong đầu họ thường thường là vẻ đẹp hùng vĩ và hiểm trở, mà sẽ rất ít nghĩ đến một mặt xinh đẹp tuyệt trần của sơn dã. Mà ngọn núi Thần Tuyền này là ngọn núi điển hình có sự xinh đẹp tuyệt trần ấy.

Núi Thần Tuyền cách Diễn Võ Trường cũng không xa, cưỡi ngựa chạy qua lại cũng không đến một canh giờ.

Thời điểm khởi công xây dựng Diễn Võ Trường, phần lớn đất, gỗ và đá xây thành đất đều được vận tới từ núi Thần Tuyền. Kể cả một mảnh rừng không nhỏ trong Diễn Võ Trường cũng là do rất nhiều nhân vật lực chuyển từng cây non từ núi Thần Tuyền tới.

Sơn trang Thần Tuyền nằm ở giữa sườn núi Thần Tuyền, nghe nói được xây dựng vào năm Thái tông Hoàng đế cai trị. Nó là do hậu nhân của một vị tướng quân có công khai thổ vào đời Thái tổ lập quốc xây dựng, hậu nhân của tướng quân kia không có tâm muốn làm quan, hắn chỉ yêu cất rượu. Sau mấy trăm năm, trên người con cháu của hắn đã không có bất cứ cái tước vị gì, nhưng mà danh tiếng của sơn trang Thần Tuyền lại cực kỳ vang dội.

Nơi ủ rượu nằm ở trong chỗ sâu nhất của sơn trang Thần Tuyền, đó kỳ thực chính là một cái sơn động cực lớn. Cửa vào sơn động này nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, cũng như nó có độ ẩm thích hợp nhất để ủ rượu.

Trấn sơn chi bảo của sơn trang Thần Tuyền là vài hũ rượu đã được ủ cả mấy thập niên, đến hiện tại chúng vẫn được tiếp tục ủ ở trong sơn động này. Nghe nói rượu kia đặc đến mức sền sệt, có thể kéo được thành tơ, mùi thơm có thể làm người ngửi thấy say ngay. Chúng vốn dĩ là những vò rượu đầy, song hôm nay chỉ còn lại phân nửa, hẳn là có người uống trộm.

Đang lúc Trương Thế Nhân chuẩn bị cuộc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, bên ngoài sơn động ủ rượu của sơn trang Thần Tuyền xuất hiện hai người rất đặc thù.

Một tên nhóc béo mặc một đạo bào màu đen, tên này có tuổi không lớn lắm. Gương mặt của hắn mập mạp và trắng nõn như những khối bánh bao mới ra lò, ai thấy đều muốn thò tay nhéo vào má hắn hai cái.

Một người khác mặc bộ đạo bào màu đỏ của Thần Quan, trong lúc mơ hồ, trên trán hắn dường như có một cái khe. Nhìn từ xa thì không nhận ra tuổi cụ thể, nhưng ít nhất có thể nhận ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như bị đao khắc, rìu đục.

Dõi mắt toàn bộ Đạo tông Đại Nam, có tư cách mặc đạo bào màu đen chỉ có ba người. Một cái là Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan, một cái là Trương chân nhân của Tam Thanh Quan, cái khác dĩ nhiên là tên đạo sĩ béo không đáng tin cậy Hạng Thanh Ngưu.

- Đúng là cái này?

Hạng Thanh Ngưu nhìn cái sơn động kia, có chút nghiêng đầu hỏi Đại Thần Quan mặc đạo bào màu đỏ đứng ở bên cạnh mình.

Hạc Lệ đạo nhân chưởng quản hình phạt của Nhất Khí Quan, dáng vẻ ngày bình thường rất lạnh, lạnh như băng mà khiến người sợ hãi. Hơn nữa, Đại Thần Quan có thân phận cao quý như vậy nên khó tránh khỏi việc hắn có khí thế không giận tự uy. Nhưng ở trước mặt Hạng Thanh Ngưu, vị Đại Thần Quan lạnh lùng và cao ngạo này có thái độ rất khiêm tốn và cung kính.

- Hồi tiểu sư thúc, có lẽ chính là chỗ này.

Hạng Thanh Ngưu “ừ” một tiếng, đi về phía trước vài bước, nhìn sơn động mà hắng giọng một cái, lớn tiếng nói:

- Con lừa trọc ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây. Ngoan cố chống lại là không có bất kỳ ý nghĩa gì, đi ra nhận tội thì còn có thể được giảm nhẹ tội. Ta đếm tới một, nếu các ngươi lại không đầu hàng thì ta liền thả chó!

- Ây… Tiểu sư thúc, đếm tới một cái phải là quá ít?

- Đồ đần, đếm tới mười cho chúng có thời gian suy nghĩ kế hoạch bỏ chạy à?

- Sư điệt đần độn rồi…

- Ai nha… Mịa, xem lời của ông đây là đánh rắm? Một!

Những lời này của Hạng Thanh Ngưu không phải là nói với Hạc Lệ đạo nhân, mà là kêu với vào sơn động.

Kêu gọi bất thành, hắn ngoắc ngón tay, hơi giận mà nói:

- Ông đây không thả chó thì thật coi ta là hù dọa các ngươi chơi sao?

Phía sau hắn, mười cái tiểu đạo đồng đều đang nắm dây cương xích một con chó ngao cực kỳ cường tráng trong tay. Chó ngao cực dữ dằn, những tên tiểu đạo đồng kia tuy có tu vị nhưng hiển nhiên có chút khống chế không nổi.

- Thả vào, đều thả vào!

Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng nói:

- Con lừa trọc sợ chó nhất, cái này là lời nói năm đó của Nhị sư huynh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện