Chinh Chiến
Chương 129: Chênh lệch
Bởi vì có quá nhiều người tham gia, cho nên cuộc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung cũng không phải tiến hành riêng lẻ từng thí sinh. Bia ngắm được đặt hơi nghiêng nhau, xếp thành một hàng đứng thẳng gồm hai trăm cái, các thí sinh dựa vào thứ tự mà hai trăm người làm thành một đội đi lên sân khấu triển lộ tài nghệ của mình.
Thật ra cưỡi ngựa bắn cung gồm có ba loại khảo hạch. Đầu tiên là kỹ thuật cưỡi ngựa, thứ hai là thuật bắn, thứ ba tự nhiên là kỹ thuật cưỡi ngựa kết hợp thuật bắn.
Nhưng mà cuộc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung năm nay có chút đặc biệt, Chu viện trưởng phê chuẩn bỏ qua cái kỹ thuật cưỡi ngựa. Theo lời nói của ông ta, dốc hết của lực nước thì Đại Nam cũng không có quá hai đội ngũ kỵ binh thuần túy. Cho nên có so kỹ thuật cưỡi ngựa thì cơ bản cũng không có chút tác dụng gì, dẫu gì tướng lĩnh của hai đội ngũ kỵ binh kia đều do đích thân bệ hạ chọn ra. Mặc dù thí sinh thi vào Kinh Võ Viện có thành tích ưu tú đi nữa, hắn ta cũng phải trải qua ba năm rèn luyện trong quân đội rồi mới có cơ hội tiến vào, hơn nữa xác suất tiến vào hai đội kỵ binh ấy gần như bằng không.
Đã không có tỷ thí kỹ thuật cưỡi ngựa, thế là trực tiếp tiến hành hai hạng: Bắn tĩnh và bắn động.
Mỗi lần, hai trăm người đồng thời bắn tên. Mỗi người có mười mũi tên, năm mũi bắn khi đứng yên, năm mũi vừa chạy vừa bắn.
Trương Thế Nhân là nhóm thí sinh thứ ba, trong lúc người khác bắn thì hắn an tĩnh đứng ở một bên mà nhìn. Hắn nhìn rất cẩn thận và chăm chú, tựa hồ muốn nhỡ kỹ mỗi một chi tiết nhỏ.
Ở bên kia bia ngắm đều có binh sĩ Hữu Vũ Vệ phụ trách ghi chép thành tích của các thí sinh. Mà người giám thị phụ trách là giáo sư Khâu Dư, nàng đứng ở phía đằng sau bia ngắm. Dường như nàng không hề lo lắng có mũi tên vô tình lệch quỹ đạo làm nàng bị thương, nên nàng nhàn nhã chắp tay đi lại ở đằng sau bia ngắm như đi dạo chơi.
Mắt thấy mình sắp phải lên trận, Trương Thế Nhân ngồi xổm xuống, sửa lại dây giày một chút.
Hắn tìm một sợi dây cỏ, cột chặt giày vào hai chân, nhét vạt áo trường bào vào trong dây thắt lưng, sau đó cũng dùng vài sợi dây cỏ khác mà bện chặt tay áo. Sau khi hắn chuẩn bị xong xuôi thì mới nghe được tiếng giám thị gọi.
- Đội tiếp theo!
Trương Thế Nhân chậm rãi hít thở mấy lần, nhìn nhìn cây cung cùng với mười mũi tên được phân phát.
Ở bên kia bia ngắm, binh sĩ Hữu Vũ Vệ phụ trách ghi chép đã rút hết những mũi tên ở bên trên bia ngắm ra, sau đó lại tự động lui ra phía sau bia ngắm.
Theo một tiếng trống nổ vang, nhóm người Trương Thế Nhân thẳng tắp đi đến vạch trắng ở trước, đứng thành một hàng.
Cuộc thi bắn cung được chia thành năm bộ phận, đầu tiên các thí sinh đi đến vạch trắng ở khoảng cách cách bia ngắm bảy mươi bước, bắn một mũi tên. Sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, vừa đi vừa bắn một mũi tên. Rồi lại lui về vạch trắng cách bia ngắm tám mươi thước, đứng vững mà bắn một mũi tên, sau đó lại nhanh chóng vừa lùi về phía sau vừa bắn một mũi tên. Cứ thế mà suy ra…
Tổng cộng có năm vạch trắng, lui về phía sau bốn lần, tổng cộng bắn ra chín mũi tên. Mũi tên cuối cùng yêu cầu các thí sinh ở khoảng cách cách bia ngắm một trăm hai mươi đổi vị trí cho nhau, rồi bắn.
Cho điểm tổng hợp cần phải tính: thời gian hoàn thành tỷ thí thuật bắn, sức chạy và vị trí bước chân, độ chính xác.
Quy tắc cũng không phải phức tạp, nhưng nếu muốn đạt được thành tích tốt khi bắn mười mũi tên thì có thể nào là một chuyện dễ dàng?
Cây cung mà bọn họ đang sử dụng là vũ khí do xưởng Tinh Công của Đại Nam chế tạo, nó dễ dàng bắn một mũi tên lao ra hơn hai trăm thước. Tuy nói là như thế, nhưng khi mũi tên bay hơn bảy mươi thước trở lên, điểm rơi của mũi tên phải dùng đường vòng cung để tính toán. Lui ra hơn một trăm mười thước mà bắn tên, mũi tên phi hành ở khoảng cách dài trên không trung nên độ chính xác sẽ giảm mạnh, đó còn chưa kể một tia gió nhẹ cũng có thể làm thay đổi quỹ tích của mũi tên.
Chưa kể là còn phải vừa chạy nhanh vừa bắn, độ khó của cái này to lớn bao nhiêu thì cũng có thể nghĩ được.
Trương Thế Nhân buộc bao đựng tên vào sau lưng mình, điều chỉnh tới vị trí có thể đưa tay rút ra mũi tên. Hắn khẽ kéo dây cung, cố gắng thích ứng với độ căn mạnh, yếu của dây cung. Thừa dịp còn chưa bắt đầu, hắn cúi đầu xuống tìm một viên đá nhỏ, kẹp nó vào hai ngón tay, dùng cung bắn ra ngoài. Sau đó hắn nhìn quỹ tích phi hành của viên đá cho tới khi nó rơi xuống đất. Hắn cố gắng nhớ kỹ xúc cảm vào lúc bắn ra viên đá.
Ngay một khắc khi tiếng trống vang lên lần thứ hai, Trương Thế Nhân lập tức đưa tay ra bao tên sau lưng, rút ra mũi tên thứ nhất, không có bất kỳ động tác nhắm bia, kéo cung, bắn tên, liên tục một lượt.
Mũi tên thứ nhất cách bia ngắm bảy mươi thước, lại đứng yên mà bắn, rõ ràng đây không phải là việc gì khó với Trương Thế Nhân.
Sau khi bắn mũi tên thứ nhất, Trương Thế Nhân căn bản cũng không có nhìn xem mũi tên phải chăng đã trúng mục tiêu. Hắn cũng không có quay người ra xem khoảng cách rồi mới nhắm bắn như phần lớn người khác. Hắn điểm một cái dưới chân, thân thể như một con diều no gió lướt bay ra ngoài. Hai chân thay phiên điểm xuống đất, thân thể nhanh chóng bay nhanh về phía sau. Ở thời điểm hai chân điểm xuống đất, Trương Thế Nhân đã rút ra một mũi tên từ bao tên sau lưng. Ngay khi chân phải chạm đất lần thứ ba, hắn kéo căng dây cung, dây cung nảy lên lần nữa, mũi tên phá gió bay nhanh.
Hai chân lại thay nhau điểm xuống mấy lần, Trương Thế Nhân đã lui đến vạch trắng thứ hai cách bia ngắm tám mươi thước. Hắn rút mũi tên, bắn ra, lại nhanh chóng lui về phía sau. Rút tên, bắn ra, động tác như nước chảy về sông.
Khi Trương Thế Nhân lui đến vạch trắng thứ ba cách bia ngắm chín mươi thước, những thí sinh đạt tốc độ như hắn đã không nhiều lắm.
Ở cách Trương Thế Nhân không xa, dù trước đó bị chút tổn thương, nhưng ở trong một cuộc thi tỷ thí bản lĩnh quân sự thuần túy, Trương Cuồng vẫn cho thấy tố chất kinh người của hắn. Vào lúc Trương Thế Nhân bắn ra mũi tên thứ ba và lui về sau, Trương Thế Nhân dành vài giây nhìn lướt qua hai bên người, hắn phát hiện thế mà Trương Cuồng còn nhanh hơn hắn một chút, đại khái là vượt qua hắn nửa bước.
Mà ở một bên khác, con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu là Ngu Khiếu cơ hồ song song với Trương Thế Nhân. Hiển nhiên Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu vẫn thường xuyên có yêu cầu nghiêm khắc với đứa con của mình. Tư thế chạy, kéo cung, bắn tên của Ngu Khiếu đều cực kỳ đúng tiêu chuẩn, mặc dù là huấn luyện viên huấn luyện tân binh cũng không thể nào làm tốt hơn hắn.
Không giống với cách điểm chân và bắn ngược của Trương Thế Nhân, thuật bắn của Ngu Khiếu vững chắc hơn của Trương Thế Nhân một ít. Hắn vừa chạy lùi về sau, vừa quay đầu lại bắn tên, chỉ hơi nhắm bia một chút thì cơ hồ đã bắn một mũi tên ra ngoài.
Khoảng cách lại xa một chút là mấy cái người có thân thủ tốt vô cùng, đạt cùng tốc độ với Trương Thế Nhân, đó là sáu, bảy người thí sinh xuất thân quân đội.
Ở loại tỷ thí này, ưu thế của quân nhân phát huy rất mạnh.
Từ khi bắt đầu bắn mũi tên thứ nhất, đến khi lui đến vạch trắng thứ năm cách bia ngắm một trăm mười thước, Trương Thế Nhân bắn ra chín mũi tên, dùng thời gian tối đa không cao hơi hai phút. Nhanh hơn hắn chỉ có một, hai người; cùng tốc độ với hắn có khoảng sáu, bảy người; hơi chậm hơi hắn một chút có bốn, năm người.
Nhưng mà vừa lúc đó, nan đề xuất hiện.
Chỉ đến sớm hơn Trương Thế Nhân một chút, Trương Cuồng và một người quân nhân khác đều ngây người ra một lúc, dường như không biết nên bắn mũi tên thứ mười ra như thế nào.
…
…
Khi Trương Thế Nhân chạy tới vị trí, hắn rốt cuộc hiểu vì sao Trương Cuồng đến trước hắn một chút lại còn đang do dự. Mũi tên thứ mười yêu cầu các thí sinh đổi vị trí, nhưng những người vượt lên đầu như bọn họ nếu chạy đến vị trí của thí sinh binh cạnh mà bắn tên… e rằng sẽ bị thân hình của những thí sinh đang chạy về ngăn cản tầm bắn. Nói cách khác, những thí sinh bắn chậm kia đã trở thành trở ngại cho việc bắn ra mũi tên thứ mười của họ. Nhưng nếu như chờ những thí sinh ấy lui ra đến vị trí bắn mũi tên thứ mười thì ưu thế vừa rồi của họ liền không còn sót lại chút gì.
Lúc Trương Thế Nhân nghĩ đến điểm này, hắn phát hiện Trương Cuồng nhìn về phía mình. Hắn hiểu được ý của Trương Cuồng trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn lập tức lắc đầu. Khoảng cách giữa bọn họ là khoảng mười mấy thước, ở giữa có ít nhất sáu người. Nếu như hai người bọn họ trao đổi vị trí, không chỉ phải chạy xa, các thí sinh ở giữa đang lui lại cũng là trở ngại của bọn họ. Cho nên xem ra, cái khoảng thời gian thật vất vả vượt hơn người khác lại không làm được gì.
Trương Thế Nhân biết mình không có thời gian do dự, hắn lập tức nhảy sang bên cạnh. Ngay khi rơi xuống đất, hắn cố gắng ngồi xổm xuống, sau đó tập trung khí lực vào hai chân. Trong chớp mắt, chính hắn cũng có thể cảm thấy bắp thịt hai chân mình đang nhanh chóng kéo căng. Hắn cảm thấy loại cảm giác này khá tốt, thế là lòng tự tin của hắn lại tăng lên lần nữa.
Trong tích tắc, hai chân của hắn lập tức thể hiện một cỗ sức bật cực mạnh. Hai chân giẫm lên mặt đất một chút, thân thể Trương Thế Nhân bay lên chỉ trong giây lát. Ở lúc nhảy lên, Trương Thế Nhân rút ra một mũi tên cuối cùng ở sau lưng, không chút do dự mà bắn về tấm bia ngắm ở xa xa.
Vào lúc này tên thí sinh kia mới vừa lui tới trước mặt Trương Thế Nhân không đủ một thước. Mũi tên thứ mười của Trương Thế Nhân cơ hồ là bay qua da đầu của hắn. Vì vậy hắn ta bị hù cho sợ hãi, “a” một tiếng rồi quay người về phía trước trốn tránh theo bản năng.
Trương Thế Nhân nhìn hắn mà cười cười, độ căng trên bắp thịt cũng chậm rãi buông ra. Hắn quay người đi về phía sau, vừa đi vừa cởi bao tên xuống. Binh sĩ Hữu Vũ Vệ phụ trách giám sát chạy tới, thu lại bao tên cùng cây cung trong tay hắn.
Trương Thế Nhân tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, rút một thân cỏ non mà ngậm, nhìn những người chưa hoàn thành cuộc thi đang cố gắng bắn tên. Loại cảm giác lui ra ngoài cuộc mà quan sát này rất kỳ diệu.
Trương Cuồng trả cung và bao tên của binh sĩ Hữu Vũ Vệ, đi đến ngồi xuống bên người Trương Thế Nhân, cười nói:
- Vốn tưởng rằng có thể thắng ngươi ở lần khảo hạch này, nhưng mà lại vì do dự mà để ngươi vượt qua. Ai… Sớm biết trong thí sinh xuất thân quân nhân năm nay có một người như ngươi, ta đã không tới.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Thật ra ngươi có thể nhanh hơn một chút.
Trương Cuồng sửng sốt một chút, cười khổ một tiếng, lắc đầu:
- Đã đến cực hạn.
- Vào lúc ngươi bắn tên, ngươi nhìn ta tổng cộng mấy lần?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Bốn lần.
Trương Cuồng thành thật trả lời.
- Ngươi quá muốn thắng ta.
Trương Thế Nhân thở dài, giãn ra thân thể một thoáng, nói với giọng điệu bình thản:
- Chính bởi vì ngươi quá muốn thắng ta, cho nên ngươi phân tâm. Ngươi không ngừng nhìn xem ta có phải đã vượt qua ngươi hay không, tuy thời gian liếc mắt ấy là cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn tạo ra chút ảnh hưởng khi ngươi ra tay. Nếu như ngươi chuyên chú bắn tên, ít nhất phải nhanh hơn ta hai bước. Nhưng cuối cùng ngươi chỉ nhanh hơn ta một bước. Ngươi lại vì do dự ở thời khắc cuối cùng nên ngươi lãng phí bước đó.
Trương Cuồng gật nhẹ đầu, trầm mặc một hồi, nói:
- Ta xác thực muốn thắng ngươi, rất muốn.
Hắn cũng rút một thân cỏ ở dưới đất, nhét vào miệng và ngậm, học bộ dáng của Trương Thế Nhân, vừa nhấm nháp vừa nói:
- Vừa rồi ta cũng nói, đây là cơ hội duy nhất ta có thể thắng ngươi. Chỉ sợ đã không có cơ hội nào ở những hạng thi còn lại.
- Vì cái gì mà muốn thắng ta như vậy?
Trương Thế Nhân hỏi.
Trương Cuồng do dự thật lâu, quay đầu nhìn về phía Trương Thế Nhân, nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì ghen ghét.
Trương Thế Nhân thò tay vỗ vỗ bả vai Trương Cuồng, không nói chuyện.
Trương Cuồng cười cười, nói:
- Người luôn là như vậy, đều sẽ ghen ghét với người mạnh hơn mình. Thật có lỗi, ngươi coi ta là bằng hữu, ta lại xem ngươi là đối thủ.
Trương Thế Nhân chậm rãi lắc đầu, giọng rất nhẹ:
- Nếu như ta không xem tất cả mọi người là đối thủ, làm sao ta có thể thắng được phần lớn người?
Trương Cuồng khẽ giật mình, sau đó gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Cùng lúc, một thân ảnh to mọng từ đằng xa phiêu qua. Người nọ phiêu về bên cạnh Trương Thế Nhân, cười ha hả, nói:
- Tiểu Thế Nhân, vài ngày không gặp có nhớ ta không? Để ta xem một chút xem ngươi có vượt qua cuộc thi này với điểm ưu tú hay không, nếu thật là như thế thì ta muốn chúc mừng một chút.
Trương Thế Nhân nhìn cái thân ảnh mập mạp kia, trên môi treo nụ cười. Nhưng mà khi nhìn rõ, thấy được bộ dáng bẩn thỉu trên người người nọ, sắc mặt Trương Thế nhân lại trầm xuống.
- Sao vậy?
Đợi Hạng Thanh Ngưu đến bên cạnh hắn, Trương Thế Nhân nhìn chiếc đạo bào có mấy chỗ tổn thương trên người Hạng Thanh Ngưu, nhíu mày, hỏi.
- Còn không phải là đi chùi đít thay ngươi. Vãi luyện, bờ mông không có lau sạch, còn dính một thân mùi thối!
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống bên người Trương Thế Nhân, vừa thở dốc vừa nói:
- Ta đã tìm được người mà ngày ấy… Vị này chính là?
Hắn chỉ chỉ Trương Cuồng.
Trương Cuồng nhận ra chiếc đạo bào trên người Hạng Thanh Ngưu, biết rõ cái đạo bào này đại biểu cho hàm nghĩa gì. Thế nên hắn đứng dậy, ôm quyền thi lễ:
- Xin chào Chân Nhân, vãn bối là Trương Cuồng, thí sinh năm nay của Kinh Võ Viện, Lữ soái biên quân thành An Nguyên.
Hạng Thanh Ngưu cười ha ha, nói:
- Đồng bào của tiểu Thế Nhân, ha ha, tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự… Trước hết ngươi qua một bên nghỉ ngơi một lát biết không, ta có việc phải nói với tiểu Thế Nhân.
- Vâng.
Trương Cuồng khẽ cười nói:
- Hai người cứ trò chuyện, ta đến bên kia nhìn xem các huynh đệ khác.
Nói xong câu đó, hắn quay người đi về phía xa xa. Lúc hắn xoay người, sự khiêm tốn và chân thành, vui vẻ trên mặt hắn đã biến mất không còn tung tích. Cũng không biết là hắn nghĩ tới điều gì, trong tức thì, ánh mắt hắn hơi lộ ra thần sắc khổ sở và bi thương.
Trương Cuồng chậm rãi đi tới nơi vài người quen đang đứng ở hướng khác, sắc mặt từ từ lạnh xuống.
Thấy Trương Thế Nhân trò chuyện vui vẻ với tên mập mạp mặc đạo bào màu đen, sắc mặt Trương Cuồng ngày càng lúng túng.
“Ta vậy mà vẫn ngu ngốc muốn thắng ngươi một lần… Ngươi là người được bệ hạ xem trọng, ngươi có giao tình với người của đại nội thị vệ, ngươi có giao tình với Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo, ngươi có giao tình với ông chủ Hải Dương Quán, ngươi lại có giao tình với mấy vị Đại học sĩ trong triều, thậm chí ngươi có quan hệ không tệ với nữ giáo sư xinh đẹp kia… Hiện tại lại có một vị Chân Nhân chạy đến nói chuyện phiếm với ngươi, bộ dạng lại quen thuộc như vậy, ta lấy cái gì cùng ngươi so sánh?
Trương Thế Nhân… Đến cùng ngươi có thân phận gì?
Trương Cuồng… Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ngu ngốc? Ngươi bất quá là một cái Lữ soái nho nhỏ không có tiền đồ mà thôi. Ngươi không quen biết người của đại nội thị vệ, ngươi không quen biết Tán Kim Hầu, ngươi không quên biết Đại học sĩ, ngươi chưa từng vào Hải Dương Quán, ngươi không nói nên lời khi đứng trước mặt giáo sư của Kinh Võ Viện, sẽ không có một đại nhân vật của Đạo tông chạy đến tìm ngươi mà nói chuyện phiếm, ngươi càng không được bệ hạ thưởng thức… Ngươi chỉ là sống ở trong bộ tộc man nhân vì lập công, ngươi không thể không cưới con gái của thủ lĩnh bộ tộc ấy và ngươi cũng không thể không giết họ.
Đến cùng, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.”
Thật ra cưỡi ngựa bắn cung gồm có ba loại khảo hạch. Đầu tiên là kỹ thuật cưỡi ngựa, thứ hai là thuật bắn, thứ ba tự nhiên là kỹ thuật cưỡi ngựa kết hợp thuật bắn.
Nhưng mà cuộc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung năm nay có chút đặc biệt, Chu viện trưởng phê chuẩn bỏ qua cái kỹ thuật cưỡi ngựa. Theo lời nói của ông ta, dốc hết của lực nước thì Đại Nam cũng không có quá hai đội ngũ kỵ binh thuần túy. Cho nên có so kỹ thuật cưỡi ngựa thì cơ bản cũng không có chút tác dụng gì, dẫu gì tướng lĩnh của hai đội ngũ kỵ binh kia đều do đích thân bệ hạ chọn ra. Mặc dù thí sinh thi vào Kinh Võ Viện có thành tích ưu tú đi nữa, hắn ta cũng phải trải qua ba năm rèn luyện trong quân đội rồi mới có cơ hội tiến vào, hơn nữa xác suất tiến vào hai đội kỵ binh ấy gần như bằng không.
Đã không có tỷ thí kỹ thuật cưỡi ngựa, thế là trực tiếp tiến hành hai hạng: Bắn tĩnh và bắn động.
Mỗi lần, hai trăm người đồng thời bắn tên. Mỗi người có mười mũi tên, năm mũi bắn khi đứng yên, năm mũi vừa chạy vừa bắn.
Trương Thế Nhân là nhóm thí sinh thứ ba, trong lúc người khác bắn thì hắn an tĩnh đứng ở một bên mà nhìn. Hắn nhìn rất cẩn thận và chăm chú, tựa hồ muốn nhỡ kỹ mỗi một chi tiết nhỏ.
Ở bên kia bia ngắm đều có binh sĩ Hữu Vũ Vệ phụ trách ghi chép thành tích của các thí sinh. Mà người giám thị phụ trách là giáo sư Khâu Dư, nàng đứng ở phía đằng sau bia ngắm. Dường như nàng không hề lo lắng có mũi tên vô tình lệch quỹ đạo làm nàng bị thương, nên nàng nhàn nhã chắp tay đi lại ở đằng sau bia ngắm như đi dạo chơi.
Mắt thấy mình sắp phải lên trận, Trương Thế Nhân ngồi xổm xuống, sửa lại dây giày một chút.
Hắn tìm một sợi dây cỏ, cột chặt giày vào hai chân, nhét vạt áo trường bào vào trong dây thắt lưng, sau đó cũng dùng vài sợi dây cỏ khác mà bện chặt tay áo. Sau khi hắn chuẩn bị xong xuôi thì mới nghe được tiếng giám thị gọi.
- Đội tiếp theo!
Trương Thế Nhân chậm rãi hít thở mấy lần, nhìn nhìn cây cung cùng với mười mũi tên được phân phát.
Ở bên kia bia ngắm, binh sĩ Hữu Vũ Vệ phụ trách ghi chép đã rút hết những mũi tên ở bên trên bia ngắm ra, sau đó lại tự động lui ra phía sau bia ngắm.
Theo một tiếng trống nổ vang, nhóm người Trương Thế Nhân thẳng tắp đi đến vạch trắng ở trước, đứng thành một hàng.
Cuộc thi bắn cung được chia thành năm bộ phận, đầu tiên các thí sinh đi đến vạch trắng ở khoảng cách cách bia ngắm bảy mươi bước, bắn một mũi tên. Sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, vừa đi vừa bắn một mũi tên. Rồi lại lui về vạch trắng cách bia ngắm tám mươi thước, đứng vững mà bắn một mũi tên, sau đó lại nhanh chóng vừa lùi về phía sau vừa bắn một mũi tên. Cứ thế mà suy ra…
Tổng cộng có năm vạch trắng, lui về phía sau bốn lần, tổng cộng bắn ra chín mũi tên. Mũi tên cuối cùng yêu cầu các thí sinh ở khoảng cách cách bia ngắm một trăm hai mươi đổi vị trí cho nhau, rồi bắn.
Cho điểm tổng hợp cần phải tính: thời gian hoàn thành tỷ thí thuật bắn, sức chạy và vị trí bước chân, độ chính xác.
Quy tắc cũng không phải phức tạp, nhưng nếu muốn đạt được thành tích tốt khi bắn mười mũi tên thì có thể nào là một chuyện dễ dàng?
Cây cung mà bọn họ đang sử dụng là vũ khí do xưởng Tinh Công của Đại Nam chế tạo, nó dễ dàng bắn một mũi tên lao ra hơn hai trăm thước. Tuy nói là như thế, nhưng khi mũi tên bay hơn bảy mươi thước trở lên, điểm rơi của mũi tên phải dùng đường vòng cung để tính toán. Lui ra hơn một trăm mười thước mà bắn tên, mũi tên phi hành ở khoảng cách dài trên không trung nên độ chính xác sẽ giảm mạnh, đó còn chưa kể một tia gió nhẹ cũng có thể làm thay đổi quỹ tích của mũi tên.
Chưa kể là còn phải vừa chạy nhanh vừa bắn, độ khó của cái này to lớn bao nhiêu thì cũng có thể nghĩ được.
Trương Thế Nhân buộc bao đựng tên vào sau lưng mình, điều chỉnh tới vị trí có thể đưa tay rút ra mũi tên. Hắn khẽ kéo dây cung, cố gắng thích ứng với độ căn mạnh, yếu của dây cung. Thừa dịp còn chưa bắt đầu, hắn cúi đầu xuống tìm một viên đá nhỏ, kẹp nó vào hai ngón tay, dùng cung bắn ra ngoài. Sau đó hắn nhìn quỹ tích phi hành của viên đá cho tới khi nó rơi xuống đất. Hắn cố gắng nhớ kỹ xúc cảm vào lúc bắn ra viên đá.
Ngay một khắc khi tiếng trống vang lên lần thứ hai, Trương Thế Nhân lập tức đưa tay ra bao tên sau lưng, rút ra mũi tên thứ nhất, không có bất kỳ động tác nhắm bia, kéo cung, bắn tên, liên tục một lượt.
Mũi tên thứ nhất cách bia ngắm bảy mươi thước, lại đứng yên mà bắn, rõ ràng đây không phải là việc gì khó với Trương Thế Nhân.
Sau khi bắn mũi tên thứ nhất, Trương Thế Nhân căn bản cũng không có nhìn xem mũi tên phải chăng đã trúng mục tiêu. Hắn cũng không có quay người ra xem khoảng cách rồi mới nhắm bắn như phần lớn người khác. Hắn điểm một cái dưới chân, thân thể như một con diều no gió lướt bay ra ngoài. Hai chân thay phiên điểm xuống đất, thân thể nhanh chóng bay nhanh về phía sau. Ở thời điểm hai chân điểm xuống đất, Trương Thế Nhân đã rút ra một mũi tên từ bao tên sau lưng. Ngay khi chân phải chạm đất lần thứ ba, hắn kéo căng dây cung, dây cung nảy lên lần nữa, mũi tên phá gió bay nhanh.
Hai chân lại thay nhau điểm xuống mấy lần, Trương Thế Nhân đã lui đến vạch trắng thứ hai cách bia ngắm tám mươi thước. Hắn rút mũi tên, bắn ra, lại nhanh chóng lui về phía sau. Rút tên, bắn ra, động tác như nước chảy về sông.
Khi Trương Thế Nhân lui đến vạch trắng thứ ba cách bia ngắm chín mươi thước, những thí sinh đạt tốc độ như hắn đã không nhiều lắm.
Ở cách Trương Thế Nhân không xa, dù trước đó bị chút tổn thương, nhưng ở trong một cuộc thi tỷ thí bản lĩnh quân sự thuần túy, Trương Cuồng vẫn cho thấy tố chất kinh người của hắn. Vào lúc Trương Thế Nhân bắn ra mũi tên thứ ba và lui về sau, Trương Thế Nhân dành vài giây nhìn lướt qua hai bên người, hắn phát hiện thế mà Trương Cuồng còn nhanh hơn hắn một chút, đại khái là vượt qua hắn nửa bước.
Mà ở một bên khác, con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu là Ngu Khiếu cơ hồ song song với Trương Thế Nhân. Hiển nhiên Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu vẫn thường xuyên có yêu cầu nghiêm khắc với đứa con của mình. Tư thế chạy, kéo cung, bắn tên của Ngu Khiếu đều cực kỳ đúng tiêu chuẩn, mặc dù là huấn luyện viên huấn luyện tân binh cũng không thể nào làm tốt hơn hắn.
Không giống với cách điểm chân và bắn ngược của Trương Thế Nhân, thuật bắn của Ngu Khiếu vững chắc hơn của Trương Thế Nhân một ít. Hắn vừa chạy lùi về sau, vừa quay đầu lại bắn tên, chỉ hơi nhắm bia một chút thì cơ hồ đã bắn một mũi tên ra ngoài.
Khoảng cách lại xa một chút là mấy cái người có thân thủ tốt vô cùng, đạt cùng tốc độ với Trương Thế Nhân, đó là sáu, bảy người thí sinh xuất thân quân đội.
Ở loại tỷ thí này, ưu thế của quân nhân phát huy rất mạnh.
Từ khi bắt đầu bắn mũi tên thứ nhất, đến khi lui đến vạch trắng thứ năm cách bia ngắm một trăm mười thước, Trương Thế Nhân bắn ra chín mũi tên, dùng thời gian tối đa không cao hơi hai phút. Nhanh hơn hắn chỉ có một, hai người; cùng tốc độ với hắn có khoảng sáu, bảy người; hơi chậm hơi hắn một chút có bốn, năm người.
Nhưng mà vừa lúc đó, nan đề xuất hiện.
Chỉ đến sớm hơn Trương Thế Nhân một chút, Trương Cuồng và một người quân nhân khác đều ngây người ra một lúc, dường như không biết nên bắn mũi tên thứ mười ra như thế nào.
…
…
Khi Trương Thế Nhân chạy tới vị trí, hắn rốt cuộc hiểu vì sao Trương Cuồng đến trước hắn một chút lại còn đang do dự. Mũi tên thứ mười yêu cầu các thí sinh đổi vị trí, nhưng những người vượt lên đầu như bọn họ nếu chạy đến vị trí của thí sinh binh cạnh mà bắn tên… e rằng sẽ bị thân hình của những thí sinh đang chạy về ngăn cản tầm bắn. Nói cách khác, những thí sinh bắn chậm kia đã trở thành trở ngại cho việc bắn ra mũi tên thứ mười của họ. Nhưng nếu như chờ những thí sinh ấy lui ra đến vị trí bắn mũi tên thứ mười thì ưu thế vừa rồi của họ liền không còn sót lại chút gì.
Lúc Trương Thế Nhân nghĩ đến điểm này, hắn phát hiện Trương Cuồng nhìn về phía mình. Hắn hiểu được ý của Trương Cuồng trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn lập tức lắc đầu. Khoảng cách giữa bọn họ là khoảng mười mấy thước, ở giữa có ít nhất sáu người. Nếu như hai người bọn họ trao đổi vị trí, không chỉ phải chạy xa, các thí sinh ở giữa đang lui lại cũng là trở ngại của bọn họ. Cho nên xem ra, cái khoảng thời gian thật vất vả vượt hơn người khác lại không làm được gì.
Trương Thế Nhân biết mình không có thời gian do dự, hắn lập tức nhảy sang bên cạnh. Ngay khi rơi xuống đất, hắn cố gắng ngồi xổm xuống, sau đó tập trung khí lực vào hai chân. Trong chớp mắt, chính hắn cũng có thể cảm thấy bắp thịt hai chân mình đang nhanh chóng kéo căng. Hắn cảm thấy loại cảm giác này khá tốt, thế là lòng tự tin của hắn lại tăng lên lần nữa.
Trong tích tắc, hai chân của hắn lập tức thể hiện một cỗ sức bật cực mạnh. Hai chân giẫm lên mặt đất một chút, thân thể Trương Thế Nhân bay lên chỉ trong giây lát. Ở lúc nhảy lên, Trương Thế Nhân rút ra một mũi tên cuối cùng ở sau lưng, không chút do dự mà bắn về tấm bia ngắm ở xa xa.
Vào lúc này tên thí sinh kia mới vừa lui tới trước mặt Trương Thế Nhân không đủ một thước. Mũi tên thứ mười của Trương Thế Nhân cơ hồ là bay qua da đầu của hắn. Vì vậy hắn ta bị hù cho sợ hãi, “a” một tiếng rồi quay người về phía trước trốn tránh theo bản năng.
Trương Thế Nhân nhìn hắn mà cười cười, độ căng trên bắp thịt cũng chậm rãi buông ra. Hắn quay người đi về phía sau, vừa đi vừa cởi bao tên xuống. Binh sĩ Hữu Vũ Vệ phụ trách giám sát chạy tới, thu lại bao tên cùng cây cung trong tay hắn.
Trương Thế Nhân tìm một tảng đá rồi ngồi xuống, rút một thân cỏ non mà ngậm, nhìn những người chưa hoàn thành cuộc thi đang cố gắng bắn tên. Loại cảm giác lui ra ngoài cuộc mà quan sát này rất kỳ diệu.
Trương Cuồng trả cung và bao tên của binh sĩ Hữu Vũ Vệ, đi đến ngồi xuống bên người Trương Thế Nhân, cười nói:
- Vốn tưởng rằng có thể thắng ngươi ở lần khảo hạch này, nhưng mà lại vì do dự mà để ngươi vượt qua. Ai… Sớm biết trong thí sinh xuất thân quân nhân năm nay có một người như ngươi, ta đã không tới.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Thật ra ngươi có thể nhanh hơn một chút.
Trương Cuồng sửng sốt một chút, cười khổ một tiếng, lắc đầu:
- Đã đến cực hạn.
- Vào lúc ngươi bắn tên, ngươi nhìn ta tổng cộng mấy lần?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Bốn lần.
Trương Cuồng thành thật trả lời.
- Ngươi quá muốn thắng ta.
Trương Thế Nhân thở dài, giãn ra thân thể một thoáng, nói với giọng điệu bình thản:
- Chính bởi vì ngươi quá muốn thắng ta, cho nên ngươi phân tâm. Ngươi không ngừng nhìn xem ta có phải đã vượt qua ngươi hay không, tuy thời gian liếc mắt ấy là cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn tạo ra chút ảnh hưởng khi ngươi ra tay. Nếu như ngươi chuyên chú bắn tên, ít nhất phải nhanh hơn ta hai bước. Nhưng cuối cùng ngươi chỉ nhanh hơn ta một bước. Ngươi lại vì do dự ở thời khắc cuối cùng nên ngươi lãng phí bước đó.
Trương Cuồng gật nhẹ đầu, trầm mặc một hồi, nói:
- Ta xác thực muốn thắng ngươi, rất muốn.
Hắn cũng rút một thân cỏ ở dưới đất, nhét vào miệng và ngậm, học bộ dáng của Trương Thế Nhân, vừa nhấm nháp vừa nói:
- Vừa rồi ta cũng nói, đây là cơ hội duy nhất ta có thể thắng ngươi. Chỉ sợ đã không có cơ hội nào ở những hạng thi còn lại.
- Vì cái gì mà muốn thắng ta như vậy?
Trương Thế Nhân hỏi.
Trương Cuồng do dự thật lâu, quay đầu nhìn về phía Trương Thế Nhân, nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì ghen ghét.
Trương Thế Nhân thò tay vỗ vỗ bả vai Trương Cuồng, không nói chuyện.
Trương Cuồng cười cười, nói:
- Người luôn là như vậy, đều sẽ ghen ghét với người mạnh hơn mình. Thật có lỗi, ngươi coi ta là bằng hữu, ta lại xem ngươi là đối thủ.
Trương Thế Nhân chậm rãi lắc đầu, giọng rất nhẹ:
- Nếu như ta không xem tất cả mọi người là đối thủ, làm sao ta có thể thắng được phần lớn người?
Trương Cuồng khẽ giật mình, sau đó gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Cùng lúc, một thân ảnh to mọng từ đằng xa phiêu qua. Người nọ phiêu về bên cạnh Trương Thế Nhân, cười ha hả, nói:
- Tiểu Thế Nhân, vài ngày không gặp có nhớ ta không? Để ta xem một chút xem ngươi có vượt qua cuộc thi này với điểm ưu tú hay không, nếu thật là như thế thì ta muốn chúc mừng một chút.
Trương Thế Nhân nhìn cái thân ảnh mập mạp kia, trên môi treo nụ cười. Nhưng mà khi nhìn rõ, thấy được bộ dáng bẩn thỉu trên người người nọ, sắc mặt Trương Thế nhân lại trầm xuống.
- Sao vậy?
Đợi Hạng Thanh Ngưu đến bên cạnh hắn, Trương Thế Nhân nhìn chiếc đạo bào có mấy chỗ tổn thương trên người Hạng Thanh Ngưu, nhíu mày, hỏi.
- Còn không phải là đi chùi đít thay ngươi. Vãi luyện, bờ mông không có lau sạch, còn dính một thân mùi thối!
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống bên người Trương Thế Nhân, vừa thở dốc vừa nói:
- Ta đã tìm được người mà ngày ấy… Vị này chính là?
Hắn chỉ chỉ Trương Cuồng.
Trương Cuồng nhận ra chiếc đạo bào trên người Hạng Thanh Ngưu, biết rõ cái đạo bào này đại biểu cho hàm nghĩa gì. Thế nên hắn đứng dậy, ôm quyền thi lễ:
- Xin chào Chân Nhân, vãn bối là Trương Cuồng, thí sinh năm nay của Kinh Võ Viện, Lữ soái biên quân thành An Nguyên.
Hạng Thanh Ngưu cười ha ha, nói:
- Đồng bào của tiểu Thế Nhân, ha ha, tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự… Trước hết ngươi qua một bên nghỉ ngơi một lát biết không, ta có việc phải nói với tiểu Thế Nhân.
- Vâng.
Trương Cuồng khẽ cười nói:
- Hai người cứ trò chuyện, ta đến bên kia nhìn xem các huynh đệ khác.
Nói xong câu đó, hắn quay người đi về phía xa xa. Lúc hắn xoay người, sự khiêm tốn và chân thành, vui vẻ trên mặt hắn đã biến mất không còn tung tích. Cũng không biết là hắn nghĩ tới điều gì, trong tức thì, ánh mắt hắn hơi lộ ra thần sắc khổ sở và bi thương.
Trương Cuồng chậm rãi đi tới nơi vài người quen đang đứng ở hướng khác, sắc mặt từ từ lạnh xuống.
Thấy Trương Thế Nhân trò chuyện vui vẻ với tên mập mạp mặc đạo bào màu đen, sắc mặt Trương Cuồng ngày càng lúng túng.
“Ta vậy mà vẫn ngu ngốc muốn thắng ngươi một lần… Ngươi là người được bệ hạ xem trọng, ngươi có giao tình với người của đại nội thị vệ, ngươi có giao tình với Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo, ngươi có giao tình với ông chủ Hải Dương Quán, ngươi lại có giao tình với mấy vị Đại học sĩ trong triều, thậm chí ngươi có quan hệ không tệ với nữ giáo sư xinh đẹp kia… Hiện tại lại có một vị Chân Nhân chạy đến nói chuyện phiếm với ngươi, bộ dạng lại quen thuộc như vậy, ta lấy cái gì cùng ngươi so sánh?
Trương Thế Nhân… Đến cùng ngươi có thân phận gì?
Trương Cuồng… Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ngu ngốc? Ngươi bất quá là một cái Lữ soái nho nhỏ không có tiền đồ mà thôi. Ngươi không quen biết người của đại nội thị vệ, ngươi không quen biết Tán Kim Hầu, ngươi không quên biết Đại học sĩ, ngươi chưa từng vào Hải Dương Quán, ngươi không nói nên lời khi đứng trước mặt giáo sư của Kinh Võ Viện, sẽ không có một đại nhân vật của Đạo tông chạy đến tìm ngươi mà nói chuyện phiếm, ngươi càng không được bệ hạ thưởng thức… Ngươi chỉ là sống ở trong bộ tộc man nhân vì lập công, ngươi không thể không cưới con gái của thủ lĩnh bộ tộc ấy và ngươi cũng không thể không giết họ.
Đến cùng, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.”
Bình luận truyện