Chinh Chiến
Chương 132: Người Đại Nam là yêu ma
Từ sau khi Trần Nhai bị thương, ấn tượng về Đại Nam trong nội tâm của hắn đã hoàn toàn đổi mới. Thời điểm hắn cưỡi hổ trắng đi từ thành Gia Trang tiến vào Đế quốc Đại Nam – địa phương mà sư tôn hắn bảo là nơi yêu ma hoành hành - theo hướng đông, trong nội tâm hắn tràn đầy khinh thường. Ở trong mắt hắn, ngoại trừ Phật tông, tất cả tông môn khác trên thế gian này đều là tà ma ngoại đạo, có có hay không cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thành Thanh Long làm hắn rung động, nhưng đó cũng chỉ là vì thành Thanh Long đủ lớn mà thôi.
Sau này ẩn thân trong khách sạn, dùng diện mạo của nữ nhân, đây cũng không phải là cái chuyện sỉ nhục gì với Trần Nhai. Bởi vì người của Phật tông không coi tướng mạo có cái ý nghĩa gì đặc biệt. Đương nhiên, trong lòng người Phật tông có thành kiến thâm căn cố đế với giới tính, trong mắt bọn hắn, nữ tử chính là tội nghiệt.
Vậy nên đây là một sự tình rất mâu thuẫn. Trần Nhai cảm thấy thân thể nữ nhân là tội nghiệt, nhưng hắn không cho rằng tướng mạo nữ nhân là tội nghiệt. Loại phương thức tư duy làm cho người ta không nói được lời nào này cũng chỉ có ở trong Phật tông mới có vẻ chính nghĩa như vậy.
Thứ làm cho Trần Nhai đổi mới ấn tượng với Đại Nam đầu tiên là Hạc Lệ đạo nhân. Cái Đại Thần Quan có tu vị bá đạo và quái dị, nội kình xứng đáng thiên hạ vô song, tuy rằng chỉ có một chút ít, nhưng uy lực mạnh đến mức làm người sợ hãi.
Vốn tưởng rằng người Đại Nam mà hắn xem thường đã bị hắn hoàn toàn xem bỏ ở sau đít lại làm hắn dâng lên đầy đủ coi trọng. Mà lúc Trác Bố Y xuất hiện, trong nội tâm của hắn không nhịn được xiết chặt.
Sau khi tiến vào thành Thanh Long, đây là lần thứ hai hắn bị người dùng thuật trói buộc, bị mất đi tự do.
Lần đầu tiên là “Huyễn Trói” của Hạc Lệ đạo nhân.
Lần thứ hai là “Họa địa vi lao” của Trác Bố Y.
Trần Nhai không biết Trác Bố Y là ai, hắn cũng không biết thủ đoạn của Trác Bố Y là cái gì. Nhưng hắn có thể cảm nhận được thủ đoạn của cái nam tử mặc áo vải này tựa hồ còn cường đại hơn “Huyễn Trói” của Hạc Lệ đạo nhân một ít. Khi Trác Bố Y đi đến trước mặt hắn, Trần Nhai rốt cuộc hiểu rõ người nam nhân này mạnh hơn Hạc Lệ đạo nhân ở chỗ nào.
“Huyễn Trói” của Hạc Lệ đạo nhân trói chính là thân thể.
Mà cái thủ đoạn của người nam nhân mặc áo vải này không chỉ trói lại thân thể, thậm chí không chỉ là trói buộc.
Trong chớp mắt, mồ hôi của Trần Nhai không tự chủ từ trên trán chảy xuống gương mặt. Những giọt mồ hôi này cũng không phải xuất phát từ thống khổ của hắn, mà là từ sự sợ hãi của hắn.
Chỉ trong giây lát, hắn phát hiện mình dường như trần truồng ở trước mặt người nam nhân Đại Nam ghê tởm kia. Cảm giác này không chỉ là trên thân thể không hề có quần áo hay vật gì che chắn, mà cả trong nội tâm cũng không có gì che chắn. Rất nhiều bí mật mà hắn giấu ở chỗ tối đều lộ ra ở dưới ánh mắt nhìn như bình thản của người kia.
Không còn quần áo.
Cũng sẽ không có tôn nghiêm.
Hắn ăn mặc quần áo nhưng lại cảm thấy mình trần như nhộng, hắn chặt chẽ phong tỏa nội tâm nhưng lại phát hiện có một cỗ lực lượng mạnh mẽ mà hắn khó có thể ngăn cản phá hủy sự phong tỏa của hắn. Đối với loại thủ đoạn trực tiếp xé mở giấy niêm phong mà nhìn bí mật, hắn vậy mà không tìm thấy biện pháp nào ngăn cản.
- Ngươi… là ai?
Trần Nhai có chút gian nan chuyển động ánh mắt mà nhìn về phía Trác Bố Y.
Trác Bố Y không có trả lời, mà là nhìn xem ánh mắt Trần Nhai, nhìn rất chân thành, thật giống như trong đôi mắt Trần Nhai có vật gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn. Trác Bố Y rất chuyên chú, tâm chỉ có chuyên chú.
Trác Bố Y càng chuyên chú, Trần Nhai càng sợ hãi.
Hắn muốn dùng nghị lực giấu những thứ không thể lộ ra ánh sáng ở sâu nhất trong nội tâm vào lần nữa, hắn nóng lòng tìm một cái quần lót cho nội tâm mình. Nhưng hắn lại phát hiện lực lượng xâm lấn vào như là một cái mặt trời chói mắt, nó đọng lại bên trên bầu trời ở sâu trong tâm linh hắn. Nó chiếu sáng toàn bộ địa phương bí ẩn, không có một chút góc chết. Quá sáng ngời, quá chói mắt, thật đáng sợ, cái gì đều không giấu được.
Cái gì đều không giấu được thì tâm vẫn là tâm sao?
- Trách không được?
Trác Bố Y xem trong chốc lát thì khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hạc Lệ đạo nhân, nói khẽ:
- Người này có địa vị không thấp trong Phật tông, hắn là đệ tử được sủng ái nhất của Trí Tuệ Thiên Tôn. Hắn có pháp danh Trần Nhai, cái tên này là do Đại Hộ Minh Vương tự mình ban cho. Sở trường của người này là Niêm Hoa Chỉ cùng Vô Tướng Công, hai thứ bản lĩnh này xác thực đủ để cho hắn kiêu ngạo.
Hạc Lệ đại nhân gật nhẹ đầu, đi đến bên người Trác Bố Y, nói:
- “Họa địa vi lao” của Trác tiên sinh, bần đạo đã được kiến thức.
Trác Bố Y khẽ lắc đầu, nói:
- Thiên Mục của Thần Quan mới là cảnh giới tối cao của thuật trói. “Họa địa vi lao” của ta đã đến cực hạn, lại tu hành cũng khó có thể tiến thêm. Mà đến bây giờ ngài mới phát huy được một phần uy lực nhỏ bé của Thiên Mục. Đợi một thời gian sau, ta thậm chí không thể tưởng tượng được cái người nào có sức chống cực khi nhìn thấy “Huyễn Trói” của ngài.
- Tiên sinh quá khen.
Hạc Lệ đạo nhân mỉm cười, nói ra một câu khiêm tốn, sau đó đi đến trước người Trần Nhai, lạnh giọng hỏi:
- Tuy rằng ngươi là đệ tử của Trí Tuệ Thiên Tôn, ở địa phương khác có lẽ có thể được đến vô thượng tôn vinh, thế nhân gặp được ngươi như gặp thần thánh. Nhưng ở Đại Nam, ngươi bất quá là một cái chó nhà tang hoảng sợ đến nỗi không chịu nổi mà thôi. Bần đạo hiện tại cho ngươi một cơ hội, nói ra người cứu ngươi ngày ấy là ai, hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Khi Trác Bố Y không còn nhìn vào ánh mắt Trần Nhai nữa, Trần Nhai phát hiện cái vầng mặt trời ở trong nội tâm của hắn cũng biến mất không thấy. Điều này làm cho hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cái loại cảm giác này giống như người bị làm bẩn rốt cuộc chờ được đến lúc quá trình làm bẩn kết thúc. Tuy rằng chuyện bị làm bẩn là sự thật khó có thể sửa đổi, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là một mực bị làm bẩn tiếp.
- Ngươi muốn biết, nhưng vì sao ta phải nói?
Trần Nhai trả lời.
Hạc Lệ đạo nhân không có tức giận, mà gật nhẹ đầu, nói:
- Ta chỉ là thuận miệng hỏi ngươi một chút, chứ ta biết rõ có hỏi hay không thì ngươi cũng sẽ không nói.
- Người Đại Nam các ngươi nhàm chán như vậy?
- Ngươi quản được sao?
Hạc Lệ đạo nhân hỏi một câu rất không giảng đạo lý, sau đó chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên ngực Trần Nhai. Động tác kia nhu hòa giống như muốn thay Trần Nhai phủi lá cây trên ngực, hay là muốn sửa sang lại quần áo của hắn cho chỉnh tề.
Nhưng mà khi tay của Hạc Lệ đạo nhân đặt ở trên ngực Trần Nhai, không khí xung quanh cái tay kia bỗng nhiên rung động kịch liệt. Mắt thường có thể nhìn thấy một vòng gợn sóng đẩy về bốn phía, giống như một cơn gió lốc cấp tốc lớn mạnh.
Cái tay kia là trung tâm gió lốc.
Ầm vang!
…
…
So với lần thứ nhất được thấy nội kình từ tu vị của Hạc Lệ đạo nhân, luồng sức đẩy lúc này ở trên ngực Trần Nhai có quy mô nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng chính vì nhỏ hơn, lực trùng kích lại vô cùng tập trung tại một nơi.
Mắt thường có thể thấy sau khi một vòng gợn sóng của không khí mở ra, nhộn nhạo trên ngực Trần Nhai, luồng sức đẩy này chui vào trong thân thể của hắn một cách hung mãnh dị thường. Nhưng mà bởi vì “Họa địa vi lao” của Trác Bố Y, thân thể Trần Nhai vẫn bị cố định ở trên mặt đất, động cũng không động nổi.
Cho nên, luồng nội kình tạo thành sức đẩy này tuy rất nhỏ nhưng thật ra rất thô bạo và bén nhọn mà xuyên thẳng qua ngực Trần Nhai. Một đạo máu tươi từ sau lưng Trần Nhai phun ra ngoài, còn dẫn theo một ít thịt nát.
Thân thể Trần Nhai không khỏi co quắp xuống, khóe miệng run rẩy, tràn ra một vết máu.
Chỉ là trong ánh mắt của tên tăng nhân kiêu ngạo và tự phụ này không có một tia khuất phục.
Trác Bố Y dường như không hề có hứng thú với loại bức cung này, hắn chậm rãi đi đến một tảng đá lớn cách đó không xa, ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn về bầu trời ở trên cao qua kẽ lá, suy nghĩ xuất thần.
Hắn vốn là một người thật kỳ quái, thường xuyên giữ nguyên cái tư thế ngẩng đầu nhìn trời mà không nhúc nhích. Có đôi khi là ngồi cả một ngày, thẳng đến khi sắc trời tối đen như mực.
Nếu như nói đây là một cái tính cách kỳ quái, thì không bằng nói đây là một thói quen.
Chỉ là ai cũng không biết thói quen này là bắt đầu lúc nào, và bởi vì sao mà bắt đầu.
Cho tới bây giờ, Trác Bố Y cũng không phải là một người giống như mọi người thường, dù rằng trên người của hắn không có cẩm y sáng lạn, đỉnh đầu của hắn không có mũ quan rạng ngời vinh quang.
Trương Thế Nhân đã từng nói nếu như Trác Bố Y phóng đãng một chút, phong hoa một chút, tuyệt đối sẽ có không ít thiếu phụ, thục nữ, thậm chí thiếu nữ ngây thơ yêu thương và nhung nhớ. Trương Thế Nhân cũng từng nghĩ tới từ ngữ để hình dung Trác Bố Y, nhưng hắn suy nghĩ thật lâu mới phát hiện chỉ có một câu nói miễn cưỡng xem là thích hợp.
“Trác Bố Y hắn là một kẻ mang theo vẻ ngoài của văn, thi nhân.”
Nhưng mà không thể nghi ngờ rằng Trác Bố Y là tư bản mà làm giả thành cái vẻ ngoài ấy.
Trác Bố Y ngẩng đầu nhìn lên trời, Hạc Lệ đạo nhân đang đánh động.
Chính xác là đang đào người Trần Nhai thành động.
Khi Trác Bố Y thu lại ánh mắt đang nhìn bầu trời, trên người Trần Nhai đã hiện đầy lỗ thủng.
Hạc Lệ đạo nhân cũng đã tránh tất cả chỗ yếu hại trên người Trần Nhai, lại làm cho cái tăng nhân kiêu ngạo có đầy lỗ thủng này không chết được.
Nhìn xem một người nhầy nhụa máy me, ở đâu còn là một người từng có bộ dáng phong thần như ngọc?
Mấu chốt nhất ở chỗ Hạc Lệ đạo nhân chỉ là dừng thoáng một chốc, rồi lại dùng nội kình oanh ra một cái lỗ máu trên người Trần Nhai, nhưng hắn lại không có hỏi một câu. Hắn chỉ hỏi một câu “Người cứu ngươi ngày ấy là ai, hắn hiện tại đang ở nơi nào?” lúc Trác Bố Y dùng “Họa địa vi lao” đọc tâm, về sau hắn hết sức chuyên chú vào việc chân chân chính chính dùng hình, tựa hồ không có một chút hứng thú với việc tra hỏi.
Sau khi bàn tay rời khỏi người Trần Nhai lần thứ ba mươi bảy, Hạc Lệ đạo nhân có chút do dự. Hắn không phải đang do dự xem có nên hỏi cái gì hay không, có nên thu tay lại hay không. Hắn do dự là vì có chút khó khăn khi tìm một chỗ hạ thủ trên người Trần Nhai. Trước kia hắn vẫn luôn tránh đi chỗ yếu hại, thế nhưng mà đến lúc này rồi, muốn tìn một nơi thích hợp cũng có chút cố hết sức.
Hạc Lệ đạo nhân khẽ nhíu mày, sau khi trầm tư một hồi thì chậm rãi giơ tay đặt lên trên trán Trần Nhai.
Vừa lúc đó, Trác Bố Y thu lại ánh mắt đang nhìn bầu trời, nhìn về phía bên này. Ánh mắt của hắn hơi lộ ra nghi hoặc, nhưng rất nhanh thì biến mất không còn thấy gì nữa. Khi bàn tay Hạc Lệ đạo nhân đặt lên trán Trần Nhai, chỉ trong một khắc này, Trác Bố Y dường như đã mất đi toàn bộ hứng thú, lần nữa hướng ánh mắt về bầu trời.
- Ngươi muốn giết ta rồi hả?
Tựa hồ đã mất đi khí lực toàn thân, Trần Nhai bỗng nhiên hỏi một câu, trong ánh mắt hình như vẫn không có một chút sợ hãi.
- Phải.
Hạc Lệ đạo nhân khẽ vuốt cằm.
- Vì cái gì lại buông tha?
Trần Nhai lại hỏi.
Hạc Lệ đạo nhân đáp lại một cách rất nghiêm túc:
- Ta đã đánh xuyên qua thân thể của ngươi ba mươi bảy lần, nếu như ngươi muốn khai thì đã sớm khai rồi. Ta dùng ba mươi bảy lần xuất thủ để chứng minh ngươi không phải là một người có thể bị bức bách. Thế nên tiếp tục bức bách chỉ đơn giản là lãng phí nội kình tu hành được mà thôi. Ngươi mặc dù là địch nhân, nhưng ngươi cao ngạo như thế cũng khiến ta lau mắt mà nhìn, vậy nên ta quyết định không hề tra tấn ngươi, mà đưa ngươi đi một cách thoải mái chút ít.
Khóe miệng Trần Nhai co giật, như là cười cười:
- Ta… rất ngạc nhiên. Ngươi vì cái gì… Vì cái gì ở trước khi giết ta không thể dùng việc phá hủy Khí Hải của ta để uy hiếp ta? Cái này chẳng lẽ không phải là một loại thủ đoạn hữu hiệu khi trực tiếp uy hiếp người tu hành sao?
- Phải không?
Hạc Lệ đạo nhân khẽ lắc đầu:
- Nhưng ta không có hứng thú rồi.
- Ừ.
Trần Nhai “ừ” một tiếng, muốn cúi đầu lại mới biết rằng chính mình không có cách nào nhúc nhích. Sau đó hắn muốn nhắm mắt, hắn lại phát hiện ngoại trừ có thể mở miệng, ngay cả mí mắt đều không thể nhắm lại. Vì vậy, rốt cuộc sự không cam lòng ở trong ánh mắt của hắn bị Hạc Lệ đạo nhân nhìn thấy rõ ràng.
Không cam lòng, lưu luyến, hướng tới, chờ mong… Rất phức tạp.
Song Hạc Lệ đạo nhân dường như đã thật sự mất đi hứng thú, hắn vậy mà không để ý đến những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt Trần Nhai. Phải biết khi trong ánh mắt một người xuất hiện những thứ cảm xúc kia, thường thường đại biểu cho việc ý chí cùng tinh thần đã bắt đầu buông lỏng.
Tay của Hạc Lệ đạo nhân vẫn đặt ở trên trán Trần Nhai, sau đó chậm rãi đưa nội kình trong kinh mạch ra ngoài.
Lúc một cỗ sức đẩy từ trong lòng bàn tay của hắn sắp lao ra, bỗng nhiên có một giọng nói giống như theo chỗ rất xa truyền tới. Nó không mang theo bất cứ cảm xúc gì, như rất xa xưa.
- Đã đủ rồi, cực ác cũng không hơn gì cái này. Hôm nay ta mới hiểu được, thì ra người Đại Nam thật sự không hề kính sợ yêu ma.
Nghe được câu này, khóe miệng Hạc Lệ đạo nhân không khỏi nhếch nhếch, có chút đắc ý.
Cái này vốn cũng không phải là cái bức cung gì, mà là bức người nên đi ra ngoài tự đi ra.
Thành Thanh Long làm hắn rung động, nhưng đó cũng chỉ là vì thành Thanh Long đủ lớn mà thôi.
Sau này ẩn thân trong khách sạn, dùng diện mạo của nữ nhân, đây cũng không phải là cái chuyện sỉ nhục gì với Trần Nhai. Bởi vì người của Phật tông không coi tướng mạo có cái ý nghĩa gì đặc biệt. Đương nhiên, trong lòng người Phật tông có thành kiến thâm căn cố đế với giới tính, trong mắt bọn hắn, nữ tử chính là tội nghiệt.
Vậy nên đây là một sự tình rất mâu thuẫn. Trần Nhai cảm thấy thân thể nữ nhân là tội nghiệt, nhưng hắn không cho rằng tướng mạo nữ nhân là tội nghiệt. Loại phương thức tư duy làm cho người ta không nói được lời nào này cũng chỉ có ở trong Phật tông mới có vẻ chính nghĩa như vậy.
Thứ làm cho Trần Nhai đổi mới ấn tượng với Đại Nam đầu tiên là Hạc Lệ đạo nhân. Cái Đại Thần Quan có tu vị bá đạo và quái dị, nội kình xứng đáng thiên hạ vô song, tuy rằng chỉ có một chút ít, nhưng uy lực mạnh đến mức làm người sợ hãi.
Vốn tưởng rằng người Đại Nam mà hắn xem thường đã bị hắn hoàn toàn xem bỏ ở sau đít lại làm hắn dâng lên đầy đủ coi trọng. Mà lúc Trác Bố Y xuất hiện, trong nội tâm của hắn không nhịn được xiết chặt.
Sau khi tiến vào thành Thanh Long, đây là lần thứ hai hắn bị người dùng thuật trói buộc, bị mất đi tự do.
Lần đầu tiên là “Huyễn Trói” của Hạc Lệ đạo nhân.
Lần thứ hai là “Họa địa vi lao” của Trác Bố Y.
Trần Nhai không biết Trác Bố Y là ai, hắn cũng không biết thủ đoạn của Trác Bố Y là cái gì. Nhưng hắn có thể cảm nhận được thủ đoạn của cái nam tử mặc áo vải này tựa hồ còn cường đại hơn “Huyễn Trói” của Hạc Lệ đạo nhân một ít. Khi Trác Bố Y đi đến trước mặt hắn, Trần Nhai rốt cuộc hiểu rõ người nam nhân này mạnh hơn Hạc Lệ đạo nhân ở chỗ nào.
“Huyễn Trói” của Hạc Lệ đạo nhân trói chính là thân thể.
Mà cái thủ đoạn của người nam nhân mặc áo vải này không chỉ trói lại thân thể, thậm chí không chỉ là trói buộc.
Trong chớp mắt, mồ hôi của Trần Nhai không tự chủ từ trên trán chảy xuống gương mặt. Những giọt mồ hôi này cũng không phải xuất phát từ thống khổ của hắn, mà là từ sự sợ hãi của hắn.
Chỉ trong giây lát, hắn phát hiện mình dường như trần truồng ở trước mặt người nam nhân Đại Nam ghê tởm kia. Cảm giác này không chỉ là trên thân thể không hề có quần áo hay vật gì che chắn, mà cả trong nội tâm cũng không có gì che chắn. Rất nhiều bí mật mà hắn giấu ở chỗ tối đều lộ ra ở dưới ánh mắt nhìn như bình thản của người kia.
Không còn quần áo.
Cũng sẽ không có tôn nghiêm.
Hắn ăn mặc quần áo nhưng lại cảm thấy mình trần như nhộng, hắn chặt chẽ phong tỏa nội tâm nhưng lại phát hiện có một cỗ lực lượng mạnh mẽ mà hắn khó có thể ngăn cản phá hủy sự phong tỏa của hắn. Đối với loại thủ đoạn trực tiếp xé mở giấy niêm phong mà nhìn bí mật, hắn vậy mà không tìm thấy biện pháp nào ngăn cản.
- Ngươi… là ai?
Trần Nhai có chút gian nan chuyển động ánh mắt mà nhìn về phía Trác Bố Y.
Trác Bố Y không có trả lời, mà là nhìn xem ánh mắt Trần Nhai, nhìn rất chân thành, thật giống như trong đôi mắt Trần Nhai có vật gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn. Trác Bố Y rất chuyên chú, tâm chỉ có chuyên chú.
Trác Bố Y càng chuyên chú, Trần Nhai càng sợ hãi.
Hắn muốn dùng nghị lực giấu những thứ không thể lộ ra ánh sáng ở sâu nhất trong nội tâm vào lần nữa, hắn nóng lòng tìm một cái quần lót cho nội tâm mình. Nhưng hắn lại phát hiện lực lượng xâm lấn vào như là một cái mặt trời chói mắt, nó đọng lại bên trên bầu trời ở sâu trong tâm linh hắn. Nó chiếu sáng toàn bộ địa phương bí ẩn, không có một chút góc chết. Quá sáng ngời, quá chói mắt, thật đáng sợ, cái gì đều không giấu được.
Cái gì đều không giấu được thì tâm vẫn là tâm sao?
- Trách không được?
Trác Bố Y xem trong chốc lát thì khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hạc Lệ đạo nhân, nói khẽ:
- Người này có địa vị không thấp trong Phật tông, hắn là đệ tử được sủng ái nhất của Trí Tuệ Thiên Tôn. Hắn có pháp danh Trần Nhai, cái tên này là do Đại Hộ Minh Vương tự mình ban cho. Sở trường của người này là Niêm Hoa Chỉ cùng Vô Tướng Công, hai thứ bản lĩnh này xác thực đủ để cho hắn kiêu ngạo.
Hạc Lệ đại nhân gật nhẹ đầu, đi đến bên người Trác Bố Y, nói:
- “Họa địa vi lao” của Trác tiên sinh, bần đạo đã được kiến thức.
Trác Bố Y khẽ lắc đầu, nói:
- Thiên Mục của Thần Quan mới là cảnh giới tối cao của thuật trói. “Họa địa vi lao” của ta đã đến cực hạn, lại tu hành cũng khó có thể tiến thêm. Mà đến bây giờ ngài mới phát huy được một phần uy lực nhỏ bé của Thiên Mục. Đợi một thời gian sau, ta thậm chí không thể tưởng tượng được cái người nào có sức chống cực khi nhìn thấy “Huyễn Trói” của ngài.
- Tiên sinh quá khen.
Hạc Lệ đạo nhân mỉm cười, nói ra một câu khiêm tốn, sau đó đi đến trước người Trần Nhai, lạnh giọng hỏi:
- Tuy rằng ngươi là đệ tử của Trí Tuệ Thiên Tôn, ở địa phương khác có lẽ có thể được đến vô thượng tôn vinh, thế nhân gặp được ngươi như gặp thần thánh. Nhưng ở Đại Nam, ngươi bất quá là một cái chó nhà tang hoảng sợ đến nỗi không chịu nổi mà thôi. Bần đạo hiện tại cho ngươi một cơ hội, nói ra người cứu ngươi ngày ấy là ai, hắn hiện tại đang ở nơi nào?
Khi Trác Bố Y không còn nhìn vào ánh mắt Trần Nhai nữa, Trần Nhai phát hiện cái vầng mặt trời ở trong nội tâm của hắn cũng biến mất không thấy. Điều này làm cho hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Cái loại cảm giác này giống như người bị làm bẩn rốt cuộc chờ được đến lúc quá trình làm bẩn kết thúc. Tuy rằng chuyện bị làm bẩn là sự thật khó có thể sửa đổi, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là một mực bị làm bẩn tiếp.
- Ngươi muốn biết, nhưng vì sao ta phải nói?
Trần Nhai trả lời.
Hạc Lệ đạo nhân không có tức giận, mà gật nhẹ đầu, nói:
- Ta chỉ là thuận miệng hỏi ngươi một chút, chứ ta biết rõ có hỏi hay không thì ngươi cũng sẽ không nói.
- Người Đại Nam các ngươi nhàm chán như vậy?
- Ngươi quản được sao?
Hạc Lệ đạo nhân hỏi một câu rất không giảng đạo lý, sau đó chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên ngực Trần Nhai. Động tác kia nhu hòa giống như muốn thay Trần Nhai phủi lá cây trên ngực, hay là muốn sửa sang lại quần áo của hắn cho chỉnh tề.
Nhưng mà khi tay của Hạc Lệ đạo nhân đặt ở trên ngực Trần Nhai, không khí xung quanh cái tay kia bỗng nhiên rung động kịch liệt. Mắt thường có thể nhìn thấy một vòng gợn sóng đẩy về bốn phía, giống như một cơn gió lốc cấp tốc lớn mạnh.
Cái tay kia là trung tâm gió lốc.
Ầm vang!
…
…
So với lần thứ nhất được thấy nội kình từ tu vị của Hạc Lệ đạo nhân, luồng sức đẩy lúc này ở trên ngực Trần Nhai có quy mô nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng chính vì nhỏ hơn, lực trùng kích lại vô cùng tập trung tại một nơi.
Mắt thường có thể thấy sau khi một vòng gợn sóng của không khí mở ra, nhộn nhạo trên ngực Trần Nhai, luồng sức đẩy này chui vào trong thân thể của hắn một cách hung mãnh dị thường. Nhưng mà bởi vì “Họa địa vi lao” của Trác Bố Y, thân thể Trần Nhai vẫn bị cố định ở trên mặt đất, động cũng không động nổi.
Cho nên, luồng nội kình tạo thành sức đẩy này tuy rất nhỏ nhưng thật ra rất thô bạo và bén nhọn mà xuyên thẳng qua ngực Trần Nhai. Một đạo máu tươi từ sau lưng Trần Nhai phun ra ngoài, còn dẫn theo một ít thịt nát.
Thân thể Trần Nhai không khỏi co quắp xuống, khóe miệng run rẩy, tràn ra một vết máu.
Chỉ là trong ánh mắt của tên tăng nhân kiêu ngạo và tự phụ này không có một tia khuất phục.
Trác Bố Y dường như không hề có hứng thú với loại bức cung này, hắn chậm rãi đi đến một tảng đá lớn cách đó không xa, ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn về bầu trời ở trên cao qua kẽ lá, suy nghĩ xuất thần.
Hắn vốn là một người thật kỳ quái, thường xuyên giữ nguyên cái tư thế ngẩng đầu nhìn trời mà không nhúc nhích. Có đôi khi là ngồi cả một ngày, thẳng đến khi sắc trời tối đen như mực.
Nếu như nói đây là một cái tính cách kỳ quái, thì không bằng nói đây là một thói quen.
Chỉ là ai cũng không biết thói quen này là bắt đầu lúc nào, và bởi vì sao mà bắt đầu.
Cho tới bây giờ, Trác Bố Y cũng không phải là một người giống như mọi người thường, dù rằng trên người của hắn không có cẩm y sáng lạn, đỉnh đầu của hắn không có mũ quan rạng ngời vinh quang.
Trương Thế Nhân đã từng nói nếu như Trác Bố Y phóng đãng một chút, phong hoa một chút, tuyệt đối sẽ có không ít thiếu phụ, thục nữ, thậm chí thiếu nữ ngây thơ yêu thương và nhung nhớ. Trương Thế Nhân cũng từng nghĩ tới từ ngữ để hình dung Trác Bố Y, nhưng hắn suy nghĩ thật lâu mới phát hiện chỉ có một câu nói miễn cưỡng xem là thích hợp.
“Trác Bố Y hắn là một kẻ mang theo vẻ ngoài của văn, thi nhân.”
Nhưng mà không thể nghi ngờ rằng Trác Bố Y là tư bản mà làm giả thành cái vẻ ngoài ấy.
Trác Bố Y ngẩng đầu nhìn lên trời, Hạc Lệ đạo nhân đang đánh động.
Chính xác là đang đào người Trần Nhai thành động.
Khi Trác Bố Y thu lại ánh mắt đang nhìn bầu trời, trên người Trần Nhai đã hiện đầy lỗ thủng.
Hạc Lệ đạo nhân cũng đã tránh tất cả chỗ yếu hại trên người Trần Nhai, lại làm cho cái tăng nhân kiêu ngạo có đầy lỗ thủng này không chết được.
Nhìn xem một người nhầy nhụa máy me, ở đâu còn là một người từng có bộ dáng phong thần như ngọc?
Mấu chốt nhất ở chỗ Hạc Lệ đạo nhân chỉ là dừng thoáng một chốc, rồi lại dùng nội kình oanh ra một cái lỗ máu trên người Trần Nhai, nhưng hắn lại không có hỏi một câu. Hắn chỉ hỏi một câu “Người cứu ngươi ngày ấy là ai, hắn hiện tại đang ở nơi nào?” lúc Trác Bố Y dùng “Họa địa vi lao” đọc tâm, về sau hắn hết sức chuyên chú vào việc chân chân chính chính dùng hình, tựa hồ không có một chút hứng thú với việc tra hỏi.
Sau khi bàn tay rời khỏi người Trần Nhai lần thứ ba mươi bảy, Hạc Lệ đạo nhân có chút do dự. Hắn không phải đang do dự xem có nên hỏi cái gì hay không, có nên thu tay lại hay không. Hắn do dự là vì có chút khó khăn khi tìm một chỗ hạ thủ trên người Trần Nhai. Trước kia hắn vẫn luôn tránh đi chỗ yếu hại, thế nhưng mà đến lúc này rồi, muốn tìn một nơi thích hợp cũng có chút cố hết sức.
Hạc Lệ đạo nhân khẽ nhíu mày, sau khi trầm tư một hồi thì chậm rãi giơ tay đặt lên trên trán Trần Nhai.
Vừa lúc đó, Trác Bố Y thu lại ánh mắt đang nhìn bầu trời, nhìn về phía bên này. Ánh mắt của hắn hơi lộ ra nghi hoặc, nhưng rất nhanh thì biến mất không còn thấy gì nữa. Khi bàn tay Hạc Lệ đạo nhân đặt lên trán Trần Nhai, chỉ trong một khắc này, Trác Bố Y dường như đã mất đi toàn bộ hứng thú, lần nữa hướng ánh mắt về bầu trời.
- Ngươi muốn giết ta rồi hả?
Tựa hồ đã mất đi khí lực toàn thân, Trần Nhai bỗng nhiên hỏi một câu, trong ánh mắt hình như vẫn không có một chút sợ hãi.
- Phải.
Hạc Lệ đạo nhân khẽ vuốt cằm.
- Vì cái gì lại buông tha?
Trần Nhai lại hỏi.
Hạc Lệ đạo nhân đáp lại một cách rất nghiêm túc:
- Ta đã đánh xuyên qua thân thể của ngươi ba mươi bảy lần, nếu như ngươi muốn khai thì đã sớm khai rồi. Ta dùng ba mươi bảy lần xuất thủ để chứng minh ngươi không phải là một người có thể bị bức bách. Thế nên tiếp tục bức bách chỉ đơn giản là lãng phí nội kình tu hành được mà thôi. Ngươi mặc dù là địch nhân, nhưng ngươi cao ngạo như thế cũng khiến ta lau mắt mà nhìn, vậy nên ta quyết định không hề tra tấn ngươi, mà đưa ngươi đi một cách thoải mái chút ít.
Khóe miệng Trần Nhai co giật, như là cười cười:
- Ta… rất ngạc nhiên. Ngươi vì cái gì… Vì cái gì ở trước khi giết ta không thể dùng việc phá hủy Khí Hải của ta để uy hiếp ta? Cái này chẳng lẽ không phải là một loại thủ đoạn hữu hiệu khi trực tiếp uy hiếp người tu hành sao?
- Phải không?
Hạc Lệ đạo nhân khẽ lắc đầu:
- Nhưng ta không có hứng thú rồi.
- Ừ.
Trần Nhai “ừ” một tiếng, muốn cúi đầu lại mới biết rằng chính mình không có cách nào nhúc nhích. Sau đó hắn muốn nhắm mắt, hắn lại phát hiện ngoại trừ có thể mở miệng, ngay cả mí mắt đều không thể nhắm lại. Vì vậy, rốt cuộc sự không cam lòng ở trong ánh mắt của hắn bị Hạc Lệ đạo nhân nhìn thấy rõ ràng.
Không cam lòng, lưu luyến, hướng tới, chờ mong… Rất phức tạp.
Song Hạc Lệ đạo nhân dường như đã thật sự mất đi hứng thú, hắn vậy mà không để ý đến những cảm xúc phức tạp trong ánh mắt Trần Nhai. Phải biết khi trong ánh mắt một người xuất hiện những thứ cảm xúc kia, thường thường đại biểu cho việc ý chí cùng tinh thần đã bắt đầu buông lỏng.
Tay của Hạc Lệ đạo nhân vẫn đặt ở trên trán Trần Nhai, sau đó chậm rãi đưa nội kình trong kinh mạch ra ngoài.
Lúc một cỗ sức đẩy từ trong lòng bàn tay của hắn sắp lao ra, bỗng nhiên có một giọng nói giống như theo chỗ rất xa truyền tới. Nó không mang theo bất cứ cảm xúc gì, như rất xa xưa.
- Đã đủ rồi, cực ác cũng không hơn gì cái này. Hôm nay ta mới hiểu được, thì ra người Đại Nam thật sự không hề kính sợ yêu ma.
Nghe được câu này, khóe miệng Hạc Lệ đạo nhân không khỏi nhếch nhếch, có chút đắc ý.
Cái này vốn cũng không phải là cái bức cung gì, mà là bức người nên đi ra ngoài tự đi ra.
Bình luận truyện