Chinh Chiến

Chương 137: Thơm quá



Theo con đường từ Diễn Võ Trường trở về thành Thanh Long, bốn người Trương Thế Nhân, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao cùng Tạ Phù Diêu cưỡi ngựa đi chung với nhau. Vì cuộc tỷ thí ngày hôm nay quả thực có chút mệt người, cho nên Chu viện trưởng mở lòng từ bi, lại để cho các thí sinh cưỡi ngựa trở về Thanh Long. Đương nhiên, sau khi vào thành thì phải trả ngựa lại cho Kinh Võ Viện.

Trương Thế Nhân nằm ngoài nhóm người phải trả ngựa, con ngựa đỏ thẫm của hắn không biết đã làm cho bao nhiêu người phải nổi lòng hâm mộ.

Tạ Phù Diêu nhìn Trương Thế Nhân nói đùa cùng Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao, nghe những lời ăn nói thô tục xen lẫn tiếng cười của họ. Với cách nói chuyện thế này, hắn tựa hồ có hơi hiếu kỳ, cho nên vẫn một mực nghiêm túc lắng nghe.

Khi bọn họ nói đến vấn đề vui vẻ, hắn cũng sẽ mím môi cười theo. Thoạt nhìn, ba người Trương Thế Nhân như ba dâm phụ, mà hắn như là một cái chim non thẹn thùng.

Trương Thế Nhân quay đầu lại liếc nhìn Tạ Phù Diêu, cười hỏi:

- Ngươi cùng đi với ba cái chúng ta, không sợ bị người khác chê cười?

Tạ Phù Diêu nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc hồi đáp:

- Ngươi đã nói mời ta uống rượu.

Trương Thế Nhân cười ha ha, dường như rất ưa thích đáp án này:

- Ta vẫn cho rằng ngươi sẽ vì cảm thấy chúng ta thô tục mà không muốn đồng hành. Ngươi cũng biết những người biên quân như chúng ta không có một bụng học vấn, chỉ biết trò chuyện về nữ nhân. Đương nhiên… Số lượng nữ nhân chúng ta đã gặp qua chưa chắc nhiều hơn số lượng nữ nhân mà ngươi ngủ qua.

Tạ Phù Diêu xấu hổ mà lắc đầu, còn có chút không thích ứng với phương thức nói chuyện phiếm này.

- Ta… Cũng không phải…

- Không phải là cái gì?

- Vẫn là nói tiếp chuyện tình khi các ngươi còn ở tại biên thành đi, ta rất thích nghe chuyện như vậy.

Tạ Phù Diêu không muốn dây dưa tiếp trên cái đề tài nữ nhân với Trương Thế Nhân.

- Đây không phải là câu chuyện!

Mạc Tẩy Đao lạnh giọng hừ một tiếng, hắn là cái người có tính tình quá thẳng, thực chất ở trong lòng luôn bài xích những công tử xuất thân danh môn như Tạ Phù Diêu. Cho dù bọn họ đang đồng hành, hắn cũng không xem mình và Tạ Phù Diêu là đang đi cùng một đường. Loại mâu thuẫn này rất khó cởi bỏ, mặc dù không có cừu hận gì, song giữa người xuất thân quân nhân và con cháu thế gia có một con nước rộng rất khó vượt qua.

Tạ Phù Diêu ngơ ngác một chút, trầm mặc một hồi, ôm quyền với Mạc Tẩy Đao, nói:

- Thật có lỗi, là ta mạo muội.

Những lời này rất chân thành, Mạc Tẩy Đao nghe được đây không phải là lời khách sáo dối trá. Con cháu thế gia rành nhất chính là khẩu thị tâm phi, không thiếu người xưng huynh gọi đệ với đệ tử hàn môn, thế nhưng chính thức có thể để mắt đến đệ tử hàn môn cũng không có mấy người. Cho nên giọng nói chân thành của Tạ Phù Diêu lộ ra càng đáng ngưỡng mộ. Nhưng tuy là như vậy, Mạc Tẩy Đao vẫn không có hảo cảm gì với Tạ Phù Diêu.

- Những chuyện chúng ta đàm luận đều là thật, có lẽ ngươi chỉ nghe được chúng ta đang cười, nhưng lại không biết khi nói ra những chuyện tình này, trong nội tâm chúng ta đều chua xót. Sinh hoạt của biên quân vĩnh viễn là thứ mà các người như các ngươi không thể lý giải đấy, cảm tình giữa chúng ta cũng không phải là loại mà các ngươi có thể hiểu.

Hắn nói.

Tạ Phù Diêu gật đầu:

- Có lẽ vậy, đợi ta đến biên cương rồi thì nhất định sẽ có thể hiểu cuộc sống của các ngươi.

- Vì cái gì Tạ công tử muốn đi biên cương? Ba năm sau rời Kinh Võ Viện rồi thì cũng không cần phải đi biên cương chịu khổ. Chỉ cần thành tích tốt, tiến vào các Vệ chiến binh mà nhậm chức cũng không phải là việc gì khó.

Trương Cuồng có chút tò mò, hỏi.

Tạ Phù Diêu thúc chiến mã đuổi kịp tốc độ của đám người Trương Thế Nhân, hắn nhìn toàn thành Thanh Long hùng vĩ ở dưới ánh trăng, nói ra:

- Đã tòng quân thì đi biên cương vẫn là tốt nhất. Có lẽ các ngươi cho rằng ta nói lời này là làm kiêu, nhưng mà ta xác thực là nghĩ như vậy đấy. Không chỉ nói quận binh các nơi, những biên chủng ở đất phong của các Vương công, thậm chí mười sáu Vệ chiến binh của Đại Nam… đều không phải là địa phương mà ta muốn đi. Chỉ có biên cương… mới là nơi quân nhân tồn tại.

Lời này lại làm cho Mạc Tẩy Đao thay đổi cái nhìn với hắn. Thế là giọng của Mạc Tẩy Đao cũng thoáng hòa hoãn lại một ít:

- Biên cương không phải như ngươi nghĩ. Nếu như ngươi không thể thích ứng được việc không biết đồng bào của mình lúc nào tựu cách ngươi mà đi, cũng không biết lúc nào mình sẽ chết trận, tốt nhất là đừng nên đến biên cương. Đối với các ngươi, tiến vào Kinh Võ Viện có lẽ chỉ là một con đường tiến thân, như vậy thì ngươi không cần thật sự xem mình là một người lính.

Tạ Phù Diêu chậm rãi lắc đầu:

- Ta và những người ngươi nói bất đồng… Theo ý của ngươi, hẳn là ta và những con cháu thế gia khác không có gì khác biệt, nhưng mà trên thực tế… Ta không giống với bọn họ, trái lại, ta thật ra cảm thấy có lẽ càng thân cận với các ngươi mới đúng.

- Vì sao?

Trương Cuồng hỏi.

Tạ Phù Diêu há to miệng, cuối cùng không có giải thích:

- Không có gì.

Mạc Tẩy Đao không thích loại nói chuyện ấp a ấp úng này, hắn dứt khoát không nhìn Tạ Phù Diêu nữa, mà cười với Trương Thế Nhân:

- Hôm nay ta vẫn luôn đứng ở Diễn Võ Trường xem các ngươi tỷ thí. Trương Thế Nhân, ngươi thực đã làm cho thí sinh xuất thân biên quân chúng ta hãnh diện! Trước khi rời đi, ta và những người khác đã thương lượng xong, đoàn người định dồn tiền, tìm một cái quán rượu tốt một chút mà mời ngươi uống rượu! Các huynh đệ đã sớm rời đi Diễn Võ Trường để an bài, tối nay chúng ta không say không về!

- Đêm nay… không được.

- Vì cái gì?

Mạc Tẩy Đao hỏi trong kinh ngạc.

- Vừa rồi Mạc đại ca cũng đã nghe rồi mà, ta đáp ứng mời Tạ công tử uống rượu. Biên quân chúng ta trọng nhất tín nghĩa, không thể lật lọng đúng không?

Mạc Tẩy Đao biến sắc, cả giận nói:

- Như thế nào? Nhận thức công tử danh môn thì liền cảm thấy uống rượu với chúng ta là mất thể diện?

Câu này vừa nói ra, hào khí lập tức cứng đờ.

Trương Thế Nhân cười khổ, lắc đầu, nhìn Mạc Tẩy Đao, giải thích:

- Mạc đại ca, ngươi biết ta không phải…

- Mạc đại ca!

Trương Cuồng ngắt lời:

- Đây là ngươi không đúng, Trương Thế Nhân là người như vậy sao?

Sắc mặt Mạc Tẩy Đao có chút khó coi, hắn không nói gì.

Hắn trầm mặc một đoạn đường, sau đó chậm rãi lắc đầu, giận dữ nói:

- Trương Thế Nhân, thật có lỗi… Cũng không biết vì sao, từ sau khi trở về từ Đông Sở, tính cách của ta trở nên càng ngày càng táo bạo…

Lời của hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên có mấy đạo nhân ảnh lao ra từ trong rừng cây ven đường. Xuất hiện đầu tiên là cái người ăn mặc áo bào rất rộng, trong tay dường như còn mang theo một người. Mà ở phía sau hắn, ít nhất năm, sáu thân hình đuổi tới như điện.

Khi bọn người Trương Thế Nhân còn sững sờ, người lao tới đầu tiên đã đến trước người bọn họ.

Không có bất cứ dấu hiệu nào, người nọ dùng một tay tóm lấy Trương Thế Nhân, kéo hắn thoát khỏi yên ngựa. Thân hình người nọ lóe lên, lướt về một bên!





Trương Thế Nhân cảm thấy trước mắt mơ hồ một chốc, sau đó thân thể hắn đã bị người nọ nhấc khỏi lưng ngựa. Gió thổi qua bên tai, thậm chí thổi mạnh đến mức mắt hắn đều không mở ra được. Hắn nghe được tiếng thét kinh hãi của bọn người Trương Cuồng, nhưng chưa kịp nói chuyện thì đã cảm thấy trên bụng tê rần, cảm thấy có một cánh tay như giác hút mà đang bám chặt lấy bụng mình.

Khi hắn cảm thấy gió biến mất, hắn liền mở mắt nhìn, phát hiện người dùng một tay bắt mình dĩ nhiên là một lão tăng!

- Phật tông các ngươi không phải tuyên dương cái gì từ bi hỉ xả sao? Bắt một thiếu niên làm tấm khiên mà không biết vô sỉ à?

Thời điểm nghe được câu này, Trương Thế Nhân nhịn không được khẽ giật mình, nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện ra hắn quen biết với nhiều người đang đuổi tới!

Trác tiên sinh của đại nội thị vệ, nữ giáo sư Khâu Dư và giáo sư Ngôn Khanh của Kinh Võ Viện.

Đứng ở một bên khác là một người nam tử trung niên mặc đạo bào màu đỏ, Trương Thế Nhân cũng đã từng gặp người này. Ở gần thành Thanh Long, hắn và Trầm Khuynh Phiến từng ngồi trên một cây đại thụ, từng nhìn thấy người Đại Thần Quan này điểm một chỉ tạo ra một cái hố to, làm con trâu điên lọt hố.

Đối diện với Đại Thần Quan là một người lão già mặc áo trường bào màu lam, trong tay lão cầm một thanh kiếm gãy. Trương Thế Nhân khẳng định mình chưa từng gặp qua người này.

Mà khi chứng kiến người cuối cùng, trong lòng Trương Thế Nhân không khỏi phát ra một tiếng hô.

“Bà chủ?”

Hắn cơ hồ muốn kêu ra, thế nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ mà nuốt trở về.

Khi không hiểu rõ tình huống, hắn cũng không muốn để cho lão tăng không rõ lai lịch này cảm thấy mình nhận thức bọn người Trác tiên sinh. Hiện tại trở thành con tin của người khác, đây vốn không phải là một việc hay ho, nếu để người bắt hắn biết hắn quen với những người truy đuổi, vậy thì càng không ổn.

Rất hiển nhiên, khi bà chủ Đỗ Hồng Tuyến nhìn thấy Trương Thế Nhân, nàng cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Những rất nhanh nàng cũng khôi phục bình tĩnh, giả bộ như không biết Trương Thế Nhân. Bọn người Trác Bố Y cũng giống như vậy, không người nào muốn kêu lên cái tên Trương Thế Nhân ở thời điểm này.

Đuổi theo chậm hơn mấy người Trác Bố Y là Tạ Phù Diêu, sau đó là Mạc Tẩy Đao, cuối cùng là Trương Cuồng.

Bảy, tám người vây chặt quanh lão tăng như nêm cối.

- Mấy người các ngươi lui ra, đây không phải là cục diện mà các ngươi có thể ứng phó.

Ngôn Khanh liếc nhìn Tạ Phù Diêu, sau đó phân phó một câu.

Tạ Phù Diêu hiển nhiên cũng rất giật mình, tuy hắn không biết phần lớn người vây quanh lão tăng kia, nhưng hắn nhận ra được hai cái giáo sư của Kinh Võ Viện cùng một Đại Thần Quan mặc đạo bào màu đỏ. Những người như vậy có tu vị cực cao, mà nhiều cao thủ như thế lại vây công một lão tăng, vậy thì tu vị lão tăng kia chẳng phải là cao đến mức không hợp thói thường?

Chỉ một cái Đại Thần Quan thì cũng đã là nhân vật đứng đầu giang hồ của Đại Nam, chứ nói chi đến việc tu vị của những người khác chưa hẳn đã yếu hơn hắn bao nhiêu. Những đại nhân vật có tu vị kinh người lại liên thủ đối phó một người, ấy là một việc đáng sợ dường nào?

Tạ Phù Diêu nghĩ tới điểm này, song hắn cũng không có lui lại.

- Hắn là bằng hữu của chúng ta.

Tạ Phù Diêu nhàn nhạt trả lời một câu chắc chắn, cũng không có biểu hiện ra sự quen biết với mấy người Ngôn Khanh.

- Không cần mặt!

Lão nhân Ly Nan mặc trường bào màu lam dùng kiếm chỉ vào cái mũi lão tăng, cả giận nói:

- Người của Phật tông quả nhiên vẫn vô sỉ như vậy, dùng tính mạng người vô tội để áp chế, chẳng lẽ cái này cùng những phật ý mà các ngươi tuyên dương hằng ngày là một chuyện?

Lão tăng lắc đầu nói:

- Hắn không phải người vô tội.

Lão tăng không nhìn Trương Thế Nhân, chỉ chậm rãi nhấc Trương Thế Nhân lên cao cao, nói từng chữ từng câu:

- Người Đại Nam các ngươi đều là yêu ma. Minh Vương từ bi, nhưng ngài chỉ từ bi với thế nhân, với yêu ma thì cần gì từ bi?

Nhưng ở thời điểm lão giơ lên Trương Thế Nhân, sắc mặt của lão bỗng nhiên thay đổi một chút. Không biết vì cái gì, lão liếc nhìn Trần Nhai theo bản năng. Mà khi thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt Trần Nhai, lão dường như đã tìm được đáp án.

Không có để ý tới sự chửi bới của đám người Ly Nan, lão tăng chậm rãi đặt Trương Thế Nhân xuống đất. Lão nghiêng đầu nhìn Trương Thế Nhân, lẩm bẩm nói một câu:

- Đây cũng là cơ duyên?

- Sư tôn… Giết hắn đi…

Trần Nhai dường như không còn quan tâm tới việc máu me đang chảy khắp người, trong ánh mắt của hắn đều là hận ý, đậm đặc như thực chất.

Thế nhưng Trương Thế Nhân lại không nhớ rõ mình có nhận thức người này không, thậm chí hắn còn không rõ mình đã từng thấy cái hồ lô máu này chưa. Hắn vốn không rõ vì sao người này có hận ý đậm đặc với mình như vậy, nhưng khi nhìn thấy cái đầu trọc của lão tăng kia, hắn bỗng nhiên hiểu ra.

- Thật là tinh xảo.

Lão tăng có chút thở dài mà nói một câu.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, nói:

- Xác thực thật là tinh xảo, ăn ngon cực kỳ khủng khiếp.

- Hả?

Lão tăng khẽ giật mình, không có hiểu lời nói của Trương Thế Nhân là ý gì.

Đương nhiên ngoại trừ chính bản thân Trương Thế Nhân, không ai có thể hiểu được ý của câu quảng cáo này.

Ngay ở thời khắc lão tăng kinh ngạc, Trương Thế Nhân bỗng nhiên xuất thủ. Tay trái hắn dùng nhất thức đao pháp, dùng một loại góc độ không tưởng chém một đao ra ngoài.

Sau khi tỷ thí hắn đã nhận lại thanh tàn đao của lão già què, vẫn dắt tại eo, ở nơi có thể đưa tay cầm được nhanh chóng. Bởi vậy vào lúc này, một đao kia là một đao Trương Thế Nhân chém ra nhanh nhất từ lúc hắn chào đời tới giờ, cũng là một đao thành thục nhất từ khi hắn học nhất thức đao pháp.

Hắn không có chém về lão tăng, mà là chém về phía Trần Nhai.

Ra tay như thế cũng không phải là quyết định trong lúc bối rối, mà hắn biết rõ nhiều cao thủ vây công lão tăng này thì thực lực lão tăng tất nhiên kinh người. Hắn không chút chắc chắn nhất thức đao pháp xuất từ tay trái của hắn có thể làm lão tăng bị thương hay không, nhưng hắn cực kỳ tin tưởng đao này sẽ làm cái hồ lô máu kia bị thương. Dù sao thoạt nhìn người kia ngay cả đứng cũng đứng không được.

Biến cố đột ngột nổi lên, lòng bàn tay lão tăng phát lực một lần, chấn Trương Thế Nhân bay ra ngoài theo bản năng. Sau đó tay kia đẩy Trần Nhai hơi nghiêng qua.

Song vẫn đã hơi chậm đi một chút, lưỡi đao của Trương Thế Nhân đã để lại một miệng vết thương trên người Trần Nhai. Tuy rằng không nặng, nhưng với tu vị của lão tăng lại để cho Trương Thế Nhân đắc thủ thì âu cũng là ngoài dự đoán của mọi người.

- Ta đúng là đã quên, khống chế Khí Hải trong đan điền của ngươi là việc không hề có ý nghĩa nào.

Lão tăng lắc đầu thở dài, có chút thất thần.

Gần như cùng lúc, bốn đạo nhân ảnh nhảy lên cùng lúc. Hai vị giáo sư của Kinh Võ Viện, Trác tiên sinh đều nhảy về phía Trương Thế Nhân. Thế nhưng mà người nhanh nhất lại là thiếu phụ mặc quần áo vải màu lam.

Bà chủ quán thịt chó Kê Kê ở thành Gia Trang tiếp được thân hình Trương Thế Nhân ở giữa không trung. Nàng nhịn không được thấp giọng mắng một câu:

- Ngươi con mẹ nó là tự mình muốn chết!

Trương Thế Nhân bị bà chủ kẹp ở dưới nách, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng, trước khi bất tỉnh còn dùng cái mũi hít hít, rất hưởng thụ mà nói một câu:

- Thơm quá.

Vừa lúc này, năm cao thủ khác đồng thời phát ra một kích mạnh nhất đánh về phía lão tăng.

Đồng tử lão tăng co lại, lão nhấc Trần Nhai lên sau lưng, sau đó hai tay hợp thành hình chữ thập.

Một đóa sen trắng bỗng nhiên xuất hiện, như là nở rộ ở trong thân thể của lão. Hoa sen có năm cánh, thoạt nhìn quá mức thuần khiết và xinh đẹp.

Oanh!

Công kích của năm đại cao thủ hung hăng đụng vào trên năm cánh sen.

Hoa sen trắng chấn động, rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, sau những tiếng “răng rắc” thì thoáng cái vỡ vụn.

Cánh hoa phiêu tán như mưa.

Lúc nhìn lại, lão tăng kia đã không còn tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện