Chinh Chiến

Chương 143: Ba năm sau mới là thời điểm nhất phi trùng thiên



Phương Hận Thủy chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có lúc bị người cắt thịt như hôm nay. Khi sợ hãi tràn ngập tại trong lòng, không nghi ngờ chút nào rằng sự sợ hãi trong nội tâm càng làm cho hắn khó có thể chịu đựng hơn so với sự đau đớn của thân thể.

Thứ cắt thịt hắn là chính cây đao mà hắn hay đeo bên hông. Mà cái người cầm đao cắt thịt hắn là cái người tuấn tú nhưng lòng dạ ác độc kia.

Dao găm theo cánh tay Phương Hận Thủy trượt xuống, sau đó nhẹ nhàng, linh hoạt xoay tròn, ngay lập tức liền có một miếng thịt nhầy nhụa máu me rớt xuống dưới đất.

Song, ở thời điểm này, khi rơi vào sự sợ hãi cực độ, Phương Hận Thủy thậm chí còn nghĩ tới việc cái kia tăng nhân trẻ tuổi, ghê gớm kia tại sao phải lựa chọn cánh tay của hắn mà cắt, chứ không chọn nơi khác.

Nói một cách tương đối, thịt trên bờ mông và thịt đùi nhiều hơn thịt trên cánh tay một chút.

Nhưng cắt bắp đùi cùng mông của hắn thì hắn sẽ không có cách nào đi đường, mà cắt bả vai hắn hoặc là phía sau lưng hắn lại làm cho hắn rất khó nâng kiệu lên.

Liên tiếp hạ đao với mục đích rõ ràng, lòng của tên tăng nhân trẻ tuổi là cỡ nào nguội lạnh mà tỉnh táo.

Thịt vừa rời khỏi thân thể của Phương Hận Thủy, tên tăng nhân liền dùng tay kia bụm lấy miệng của Phương Hận Thủy, làm cho Phương Hận Thủy không thể phát ra tiếng kêu rên.

Hiện tại Phương Hận Thủy mới hiểu được lời nói trước kia của hai cái tăng nhân đều là thật sự chứ không phải đùa giỡn, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái chết cách mình có bao nhiêu gần.

Thời điểm còn ở huyện nhỏ, thân là đội trưởng bộ khoái, hắn không phải là chưa từng nhìn thấy thi thể. Nhưng cái chết của người khác với hắn là cái việc tập mãi đã thành thói quen. Và hiển nhiên hắn chưa có chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối mặt với cái chết của mình.

- Ta sẽ không trốn, tuyệt đối sẽ không!

Từ trong hàm răng, Phương Hận Thủy bỏ ra mấy chữ này, trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi.

- Tốt, đi tìm nước đi. Nếu như ngươi không mệt thì đi tìm thêm một ít đồ ăn, chúng ta đều đói cả rồi.

Trần Nhai nhàn nhạt phân phó một câu, sau đó cầm miếng thịt kia đi trở về nơi nghỉ ngơi, ngồi xuống. Hắn nhìn miếng thịt dầm dề máu, nhíu mày, muốn vứt bỏ.

- Ngươi biết vì sao ta phải mang theo cái người Đại Nam này sao?

Lão tăng hỏi.

Trần Nhai đáp:

- Bởi vì có người xuất đầu lộ diện làm việc, đợi người truy đuổi xuất hiện, người này trở nên vô dụng, hiện tại hắn bất quá chỉ là một công cụ.

- Không.

Lão tăng mỉm cười, nói:

- Ngươi đang cầm cái gì trong tay?

- Là thịt người.

- Đó cũng là đồ ăn.

Lão tăng lạnh nhạt nói:

- Ở thời điểm đối mặt với nguy cơ, có thể ngươi sẽ không tìm thấy đồ ăn trong thời gian rất lâu. Mà mang theo một con yêu ma còn sống, ít nhất có thể ăn được thật nhiều ngày.

Lúc những lời này được lão tăng nói ra khỏi miệng, ngay cả Trần Nhai đều sợ đến run run một cái. Hắn chưa từng phát hiện sư tôn mình là cái người có lòng dạ độc ác, ở trong ấn tượng của hắn, lúc sư tôn đi đường, nếu gặp một con kiến thì ngài đều dừng bước, để cho con kiến bò qua, sợ rằng sẽ giẫm chết con kiến. Nhưng mà bây giờ, âm thanh lạnh lùng được sư tôn nói ra như dao găm đang đâm vào đầu Trần Nhai.

- Đây là… thịt người.

- Không, đây là thịt yêu ma.

- Sư tôn, thế nhưng mà lúc trước ngài đã từng nói nếu trong lòng người Đại Nam không sinh ra ma tính, đó vẫn là người mà không phải yêu ma.

- Ngay tại thời điểm ngươi cắt miếng thịt này, ma tính trong lòng của hắn đã được sinh ra.

Lão tăng nhìn phương hướng mà Phương Hận Thủy biến mất, nói:

- Nếu như ngươi cẩn thận cảm nhận, nhất định sẽ thấy sự phẫn nộ cùng oán hận của người Đại Nam kia. Nếu có cơ hội, hắn sẽ không từ thủ đoạn giết chết ngươi. Đây cũng là ma tính, khi ngươi cắt một miếng thịt này, hắn đã triệt để thành ma.

- Thế nhưng mà nếu đệ tử không cắt thịt của hắn, chẳng phải là hắn đã không nhập ma.

- Ta không biết.

Lão tăng lắc đầu:

- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, người Đại Nam đều là yêu ma. Cho nên giết người Đại Nam, thậm chí ăn thịt người Đại Nam đều là đang hàng yêu trừ ma. Buông chấp niệm trong lòng của ngươi ra thì ngươi mới có thể cảm nhận đến càng nhiều thiện. Nếu thế gian không có người Đại Nam, không có yêu ma, mà đều là tín đồ Phật tông chúng ta, thiên hạ sẽ thái bình và yên vui đến bực nào?

- Đệ tử đã minh bạch.

Trần Nhai gật nhẹ đầu, hắn suy nghĩ mãi, cảm thấy lời nói của lão tăng quả là có đạo lý. Nếu như đệ tử Phật tông đều có trách nhiệm trừ ma, như vậy thế gian liền không có địa phương mà yêu ma lan tràn như Đại Nam. Mà nếu không có Đại Nam, thiên hạ là của Phật tông, khi đó tất nhiên tràn đầy việc thiện.

- Sư tôn, chúng ta đi từ từ trở về như vậy có thể sẽ làm chậm trễ việc gì hay không? Ngài không phải nói người Đại Nam có khả năng động binh với chúng ta sao? Nếu như chúng ta chạy về, đem tin tức này nói cho Thiên Vương Thiên An Hảo, lại để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng, như vậy thì âm mưu của người Đại Nam sẽ không có cách nào thực hiện.

- Hổ trắng của ngươi đâu?

Lão tăng hỏi.

Trần Nhai khẽ giật mình, lập tức có chút thất vọng, nói ra:

- Để nó ở bên ngoài thành Thanh Long, hẳn nó đang ở trong khu rừng nào đó xung quanh Thanh Long. Nếu đệ tử không có triệu hoán nó, không biết nó đi nơi nào.

- Nó đi trở về.

Lão tăng mỉm cười, nói:

- Tin tức nên mang về thì ta đã viết giấy gửi trên người con hổ trắng. Nó biết đường đi trở về, hơn nữa khẳng định nó đi nhanh hơn hai người chúng ta.

- Sư tôn quả là diệu kế.

Trần Nhai cúi đầu nói.

- Cho nên chúng ta phải đi chậm một chút, bởi vì chúng ta còn chưa quay về thì người Đại Nam còn cho rằng tin tức chưa bị tiết lộ. Mà đi về càng nhanh, như vậy kế hoạch của người Đại Nam cũng sẽ thay đổi. Cứ để cho hổ trắng quay về truyền tin là được, ta và ngươi lưu lại Đại Nam thêm mấy ngày.

- Sư tôn, đại ma đi về phía tây mà ngài nói lúc trước là ai?

- Không biết.

Lão tăng chậm rãi nhắm mắt lại:

- Không cần lo lắng, nếu ngay cả sư đệ Thích Nguyên cũng không ngăn được hắn, sư huynh Đại Tự Tại sẽ ra tay. Nếu sư huynh Đại Tự Tại không ngăn được hắn, Minh Vương tất nhiên sẽ xuất thủ. Ta không nghĩ ra thế gian này còn có ai mà Minh Vương không thể trấn áp.

Bên ngoài một dặm, Phương Hận Thủy vừa tìm được một dòng suối nhỏ. Hắn do dự thật lâu, cuối cùng không dám bỏ trốn. Hắn biết dùng võ nghệ bây giờ của hắn, chạy không được bao xa thì nhất định sẽ bị bắt trở về lần nữa. Bây giờ, ngoại trừ ứng phó với hai cái tăng nhân kia, hắn chỉ có thể đợi truy binh của Đại Nam đuổi tới.

Nghĩ đến chỗ này, hắn lặng lẽ kéo xuống quần áo của mình, bỏ lên trên một gốc cây nhỏ ở bên bờ suối.

“Nếu ta có tu vị cao thâm, ta nhất định ăn tươi hai cái yêu tăng kia!”

Hắn thề như thế.





Lúc Trương Thế Nhân trở lại phủ Tán Kim Hầu, sắc trời đã gần tối đen.

Thời điểm còn ở Khung Lư, bệ hạ hỏi xuất thân của hắn một lần nữa. Hắn sử dụng lời nói dối đã chuẩn bị sẵn mà nói lại một lần, nhưng Trương Thế Nhân cũng biết bệ hạ nhất định sẽ không tin lời hắn nói. Dù sao bên cạnh hắn có mấy người bảo tiêu có tu vị không tầm thường, một đệ tử thấp hèn không có khả năng có được điều đó.

Trong sự tự thuật của Trương Thế Nhân, hắn là con trai của một thương nhân giàu có. Trên nửa đường đi tới thành Gia Trang làm ăn, cha hắn bị cường đạo giết chết, và Trương Thế Nhân hắn may mắn được mấy cái bảo tiêu liều chết cứu ra. Bởi vì lo lắng bị người trả thù, hắn đã gia nhập biên quân thành Gia Trang. Từ đó về sau mới có kỳ tích lập hai mươi mốt lần quân công, mới có kỳ tích chín môn ưu tú của hiện tại.

Trước khi hắn rời khỏi Khung Lư, Hoàng đế ban cho hắn một cái Huân tước. Đây không phải là cái chức quan gì, cũng không phải là tước vị chính thống. Mà đây là loại tước vị mà hầu như con cháu thế gia sinh ra đều đã có. Nhưng không thể nghi ngờ, có một cái tước vị như vậy, thân phận của Trương Thế Nhân đã thay đổi.

Cách rất xa thì Trương Thế Nhân đã thấy trước cửa phủ của Tán Kim Hầu đều đã giăng đèn kết hoa.

Sau khi kinh ngạc, hắn nghĩ đến người thiếu nữ kia đang gặp phiền toái thì trong nội tâm cả kinh. Hắn cho rằng trong nội cung đã đưa tới ý chỉ, muốn Ngô Ẩn Ngọc tiến cung cho nên mới phải giăng đèn kết hoa. Thế là hắn bước nhanh hơn, nhưng mà khi vừa đến trước cửa, hắn mới phát hiện mình đã sợ bóng sợ gió một hồi.

Tràng diện này dĩ nhiên là do Tán Kim Hầu đặc biệt an bài để chúc mừng hắn.

Trương Thế Nhân có chút cảm động. Lúc hắn đến thành Thanh Long, Ngô Nhất Đạo là vị quý nhân thứ hai hắn gặp được. Vị thứ nhất là Trác tiên sinh, nhưng không thể phủ nhận, Ngô Nhất Đạo là người trợ giúp Trương Thế Nhân lớn nhất.

Khi hắn đi vào Hầu phủ, từng cái hạ nhân đều dùng dáng tươi cười chân thành đón tiếp hắn. Trương Thế Nhân ưa thích loại cảm giác này, loại cảm giác mà làm cho hắn cảm thấy mình đã về tới nhà.

Thời điểm hắn đi vào phòng khách, hắn nhìn thấy một Ngô Nhất Đạo đang treo nụ cười trên mặt.

Còn có Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân, Tửu Sắc Tài. Song hắn không nhìn thấy cái tiểu nha đầu ngang ngược Ngô Ẩn Ngọc đâu cả. Trương Thế Nhân suy đoán nha đầu kia nhất định vẫn còn giận cha nàng, cho nên hắn cũng không có để ý nhiều.

Đối mặt với dáng tươi cười của mọi người, Trương Thế Nhân cảm thấy hơi đần độn, trong chốc lát ấy hắn không biết nên nói câu gì đầu tiên.

- Chúc mừng, chúc mừng!

Mập mạp Tửu Sắc Tài tới chào đón trước, cười ha hả mà nói:

- Chúc mừng Trương gia, đệ nhất nhân trong trăm năm qua của Đại Nam. Chuyện vui mừng như vậy, ta cũng không biết nên tìm cái từ cát tường gì chúc mừng rồi.

Trương Thế Nhân nhìn Tửu Sắc Tài vươn tay mà lúng túng, gãi đầu một cái, nói ra:

- Sau khi vào cửa, người trong nhà đều nói chúc mừng, bạc mang trên người đều đã tặng xong.

Tửu Sắc Tài còn lúng túng hơn cả Trương Thế Nhân, lão ta thu tay lại, tự giễu:

- Không có việc gì, không có việc gì, đều là người trong nhà.

Tất cả mọi người cười cười, Ngô Nhất Đạo chỉ chỉ cái bàn đầy rượu và thức ăn, nói:

- Đến, ngồi xuống, vô luận thế nào thì tối hôm nay cũng phải uống vài chén. Một là chúc mừng ngươi đã được bệ hạ thưởng thức, dùng danh đầu tiến vào Kinh Võ Viện. Hai là chúc mừng ta mắt sáng như đuốc, ở lúc hạt châu nhà ngươi không có hào quang chói lọi thì ta đã bắt được bảo ngay từ lúc đó.

Trương Thế Nhân cười hắc hắc, nói:

- Như thế nào mà ta cảm thấy có chút lâng lâng đâu này?

- Rất giả dối.

Cùng nhau ngồi xuống, tự tay rót một chén rượu cho Trương Thế Nhân, Ngô Nhất Đạo nói:

- Trước khi ăn mừng việc ngươi đoạt giải nhất, có chuyện phải nói với ngươi… Đến sáng sớm mai ta liền khởi hành, các ngươi cứ ở lại tòa nhà này. Lúc chiều Ẩn Ngọc đã khởi hành trở về Nhất Khí Quan, tòa nhà này muốn giao cho các ngươi trông nom hộ.

- Ngài phải rời khỏi kinh?

Trương Thế Nhân kinh ngạc hỏi.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Hôm nay bệ hạ dùng tràng diện lớn như vậy hoan nghênh ngươi, chẳng lẽ ngươi không đoán được ý tứ trong đó?

- Đoán được một ít… Sợ là ít ngày nữa bệ hạ sẽ tuyên bố động binh với nước khác rồi.

- Đúng vậy, cho nên ta phải rời đế đô rồi.

Ngô Nhất Đạo dừng lại một chút, nói ra:

- Có chuyện cho tới bây giờ nói cho ngươi biết cũng không có quan hệ gì, thật lâu trước kia bệ hạ đã bắt đầu trù bị chuyện tây chinh. Vì che giấu, không để cho người khác biết, tất cả binh khí, áo giáp, lương thảo, khí giới đều là do Hàng Thông Thiên Hạ của ta vận đi lên tây bắc. Không chỉ như thế, tinh binh được tuyển chọn từ các nơi cũng là do ta dùng đội tàu thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ lặng lẽ chở đi. Trước ngày hôm qua, Húc Quận Vương Dương Khai cũng đã khởi hành đi tây bắc tọa trấn. Mà đến lúc này, với tư cách là ông chủ của Hàng Thông Thiên Hạ, ta không thể không đi tây bắc điều hành.

Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được địa vị của Tán Kim Hầu ở trong triều đình, và ở trong lòng bệ hạ nặng bao nhiêu. Chuyện trọng yếu như vậy thế mà bệ hạ yên tâm giao cho một cái thương hội đi làm. Bởi vậy có thể thấy được sự tin tưởng của bệ hạ dành cho Ngô Nhất Đạo hơn xa sự tín nhiệm của bệ hạ dành cho phần lớn quan viên trong triều đình.

- Bây giờ ta mới biết được chính mình đã ôm phải một cái bắp đùi to.

Trương Thế Nhân cảm khái:

- Thu bạc lợi nhuận từ triều đình mới là thương nhân lợi hại nhất nha.

- Đồ đần!

Ngô Nhất Đạo mắng một câu, tựa hồ có chút thất vọng với phản ứng của Trương Thế Nhân. Nhưng hắn không có tiếp tục nói về cái đề tài này, mà hắn nói đến chuyện sắp xảy ra khi Trương Thế Nhân tiến vào Kinh Võ Viện.

Trương Thế Nhân cũng không có để ý hàm nghĩa sau lưng câu mắng “đồ đần” của Ngô Nhất Đạo, chính vì hắn không có cẩn thận suy nghĩ, cho nên càng về sau, khi biết chân tướng thì mới kinh ngạc tột đỉnh.

Nếu như ngày bình thường, có lẽ Trương Thế Nhân sẽ vì hai chữ “đồ đần” mà suy nghĩ sâu xa hơn trong chốc lát. Nhưng mà vào hôm nay, bởi vì vui vẻ nên nội tâm của hắn có chút mơ hồ.

- Về sau ngươi không cần phải lo lắng cái gì nữa, bệ hạ đã dùng một tay đưa ngươi lên… thì nhất định sẽ không cho phép người khác hủy diệt ngươi một cách đơn giản. Phải biết hiện giờ ngươi không chỉ đơn giản là đại biểu cho người thứ hai đạt được thành tích ưu tú của chín môn, mà càng đại biểu cho sự coi trọng của bệ hạ với đệ tử hàn môn.

- Ta biết.

Trương Thế Nhân gật đầu, nói.

- Cho nên ngươi càng không thể làm cho bệ hạ thất vọng.

Giọng Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên:

- Ngươi nên hiểu rõ, bây giờ ngươi đã đứng rất cao. Bởi vì đứng cao nên có thể tiếp xúc đến đồ vật mà trước kia ngươi không tiếp xúc được, và ngươi sẽ đạt được sự tôn kính của ngươi khác. Nhưng cũng có thể vì ngươi đứng cao, đến khi té xuống thì sẽ chết. Có một câu tặng ngươi, hi vọng ngươi nhớ kỹ.

- Xin mời Hầu gia chỉ giáo.

- Bệ hạ nghĩ như thế nào.

Ngô Nhất Đạo nói rất chân thành:

- Trước khi làm việc gì thì cũng đều phải ngẫm lại sáu chữ này, có như vậy thì ngươi mới trở nên tỉnh táo hơn.

- Trận chiến tranh này sẽ không chấm dứt nhanh chóng.

Ngô Nhất Đạo giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Sau ba năm… Nếu như ngươi còn chưa có chết, như vậy mới thật sự là thời điểm nhất phi trùng thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện