Chinh Chiến
Chương 147: Thì ra là duyên cớ này
Dưới cái nhìn của Trương Thế Nhân, Chu viện trưởng tuyệt đối không phải là một thuyết khách hợp cách, dẫu cho thủ đoạn trước dùng lợi dụ dỗ, sau dùng uy hiếp cũng coi như không tệ. Song đến khi câu “Ta sẽ không đùa chơi chết” ngươi bay ra, nó đã làm lộ bản chất của lão. Thế nên Trương Thế Nhân quả quyết từ chối cái điều kiện mà Chu viện trưởng đã nói ra.
Đương nhiên cũng là do Chu viện trưởng cũng không có đưa ra cái điều kiện có tính thực chất.
- Thiếu niên, ngươi không hề có con đường khác có thể đi, trừ khi ngươi nghĩ bị xóa tên khỏi Kinh Võ Viện khi mới vào ngày đầu tiên. Đương nhiên, mặc dù ngươi bị Kinh Võ Viện xóa tên, ta cũng vẫn có cách bắt ngươi nhốt lại, giam vào một gian mật thất, sau đó cắt ngươi thành mấy trăm khối.
Chu viện trưởng lại dang tay ra, biểu thị chính mình cũng không muốn làm như vậy.
- Mục đích.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, hỏi:
- Viện trưởng đại nhân kính yêu, nói cho ta biết mục đích của ngài. Ngài vừa rồi cũng nói ta là một người thông minh, vậy nên lời nói dối chưa hẳn đã gạt được ta.
- Hiếu kỳ.
Chu viện trưởng trả lời.
- Láu cá, ta không thích thái độ như vậy.
Trương Thế Nhân dâng lên lời nói nguyên văn của Chu viện trưởng mà trả lời.
- Ây da… Làm sao ngươi còn không có giác ngộ? Ngươi căn bản không có cái gì để cò kè mặc cả. Tiến vào cửa Kinh Võ Viện thì chính là người của Kinh Võ Viện ta. Ở trong này còn không chịu nghe lời của ta, ngươi là muốn nếm thử đau khổ sao.
Chu viện trưởng vừa uống trà vừa nói.
- Ngài biết có một loại thái độ gọi là thà chết chứ không chịu khuất phục sao?
Phốc.
Chu viện trưởng cơ hồ phun tất cả trà vừa uống vào miệng ra ngoài, lão cười ha hả:
- Ngươi biết tác dụng của ngươi với ta chỉ là một cỗ thân thể có ý tứ, bất kể là chết hay vẫn là sống thì với ta vẫn không có gì khác nhau. Nếu như ngươi thật sự có quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục, có muốn ta cung cấp dụng cụ hay không?
Chu viện trưởng đếm trên đầu ngón tay, nói:
- Đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu… Ngươi cần món nào trong mười tám món binh khí thì Kinh Võ Viện đều có. Lụa trắng hay độc dược cũng có nốt. Nếu như ngươi muốn chết đẹp một chút, ta có thể dán giấy lên trên mặt ngươi, cái kiểu chết vì hít thở không thông thoạt nhìn vẫn tương đối hoàn hảo, hơn nữa đầu lưỡi sẽ không nhô ra. Tuy thắt cổ vẫn là do không hít thở được mà chết, song cái dạng kia quá khó nhìn một ít.
Trong lòng Trương Thế Nhân thở dài, trong lòng tự nhủ: “Thì ra Chu viện trưởng mà thế nhân kính ngưỡng lại là cái đức hạnh này.”
- Được rồi, ta không hỏi mục đích. Vẫn là nói cụ thể về chỗ tốt đi, ít nhất ta còn biết mình có thể có được cái gì.
Chu viện trưởng nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi không thiếu mỹ nhân, không thiếu tiền, ta vẫn đang suy nghĩ xem còn có cái gì có thể đả động ngươi.
Trương Thế Nhân hơi giận, nói:
- Là tên khốn khiếp nào nói cho ngài rằng ta không thiếu mỹ nhân, không thiếu tiền sao? Đây tuyệt đối là không thể nhẫn nhịn!
- Ồ?
Chu viện trưởng kinh ngạc:
- Nói như vậy ngươi đều thiếu hai thứ này? Vậy thì dễ làm rồi. Chính ngươi ra điều kiện đi, Kinh Võ Viện vẫn không thiếu tiền đấy.
- Một trăm vạn lượng.
Trương Thế Nhân cắn răng, nghiến lợi nói ra.
- Ngươi cho ta một trăm vạn lượng, ta để cho ngươi nghiên cứu ta được chứ?
Chu viện trưởng trợn mắt, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta đảm bảo ngươi luôn luôn có thành tích tốt ở Kinh Võ Viện, dù là đến lúc tốt nghiệp thì ngươi vẫn có thể giữ vững danh đầu. Bởi thế, khi ngươi rời Kinh Võ Viện, ít nhất sẽ đạt được Lang Tướng tòng Tứ Phẩm rồi, đây chính là độ cao mà phần lớn người có cố gắng phấn đấu cũng không đạt được.
Trương Thế Nhân nhún vai, nói:
- Vẫn nên nói đến chỗ hữu dụng đi, ngài tiếp tục.
- Về phần tiền… Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống người tham tiền mà…
- Ta tham tài!
- Trước hết không thảo luận cái này.
Chu viện trưởng khoát tay áo, nói:
- Nói đến nữ nhân đi. Ta biết bên cạnh ngươi có hai cái mỹ nhân có tư sắc xuất chúng, nếu muốn tìm người có thể so sánh với hai người xuất sắc kia thì cũng không dễ dàng. May mắn… Ngươi thấy giáo sư Khâu Dư thế nào?
Lão nháy mắt mà hỏi.
Trương Thế Nhân nhịn không được bật cười:
- Viện trưởng đại nhân, ngài thật không thích hợp làm một người làm ăn.
- Xem như ta chưa nói.
Chu viện trưởng trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Tóm lại là không có chỗ không tốt nào với ngươi.
- Dĩ nhiên là triều đình có chỗ tốt nhiều hơn một chút đúng không?
Trương Thế Nhân chậm rãi thở phào, sau đó đi đến trước vài bước, hạ thấp giọng:
- Bây giờ ta mới biết thì ra triều đình quá kiêng kỵ La Diệu. Vì một Đại tướng quân Tả Tiền Vệ trấn thủ Nam Cương mà lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng mà làm sao ngài lại xác định ta cùng La Diệu có cùng một thể chất? Nếu như chuyện này truyền đến tai La Diệu, sẽ không sợ làm cho hắn nảy sinh cái tâm tư gì khác với triều đình?
Lúc Trương Thế Nhân nói ra những lời này, Chu viện trưởng vốn đang biểu hiện có chút hèn mọn khẽ giật mình. Sau đó lão thở dài, nhìn về Trương Thế Nhân mà nói:
- Ngươi đang ép ta giết người diệt khẩu sao?
…
…
Đại tướng quân Tả Tiền Vệ đang trấn thủ Nam Cương là La Diệu, hắn tuyệt đối là một trong những người đặc thù nhất trong thiên hạ. Nhiều năm trước kia hắn bị người đánh nát Khí Hải nhưng may mắn không chết. Không ai từng nghĩ tới một phế nhân như vậy vậy mà quật khởi một lần nữa. Hắn mạnh mẽ dựa vào một cái thân thể không có Khí Hải trở thành số ít người cường đại nhất đương thời.
Cho tới tận bây giờ, Trương Thế Nhân mới xác định La Diệu tuyệt đối không chỉ là một cường giả Cửu Phẩm thượng đơn giản như vậy. Trương Thế Nhân có nhiều lần gặp gỡ không tầm thường, hắn từng bái kiến vài cái cao thủ Cửu Phẩm có thực lực biến thái. Ví dụ như lão già què, ví dụ như Trác tiên sinh, ví dụ như cái Đại Thần Quan mặc áo choàng đỏ kia. Hắn khẳng định chắc chắn những người này đều có tu vị Cửu Phẩm. Nhưng dù vậy, bọn họ dường như cũng không có mạnh đến mức triều đình phải kiêng kỵ.
La Diệu mạnh như thế nào? E rằng đã không có cách nào tưởng tượng ra.
Ít nhất, với Trương Thế Nhân, cái Đại tướng quân Tả Tiền Vệ kia có lẽ còn khủng bố hơn bọn người Trác tiên sinh. Hắn từng nhìn thấy Trác tiên sinh xuất thủ, cũng đã gặp lần xuất thủ của Hạc Lệ đạo nhân. Hắn cho rằng hai người kia đã đủ cường đại. Phải biết ở trong quán rượu, Trác tiên sinh dễ dàng khống chế trên trăm tên biên quân tinh nhuệ cùng bọn người Vương Thánh bằng chiêu “Họa địa vi lao” đáng sợ của hắn. Cái Đại Thần Quan mặc áo đạo bào màu đỏ kia dùng một ngón tay cũng làm cho một mảnh đất lún xuống, bấy nhiêu đó cũng đầy đủ dọa người. Nếu như La Diệu còn biến thái hơn hai người bọn họ, đó là kinh khủng như thế nào?
Vì nhằm vào người này, thậm chí ngay cả Chu viện trưởng đều muốn bắt Trương Thế Nhân làm vật thí nghiệm.
Trương Thế Nhân chợt phát hiện thì ra giang sơn Đại Nam cũng không phải vững chắc như vẻ bề ngoài.
Tuy Ung Châu nơi La Diệu khống chế không phải là nơi giàu có nhất Đại Nam, nhưng Ung Châu đã từng là kinh đô của Thương Quốc. Nơi đó không chỉ buôn bán phát đạt, đường thủy đường bộ đều rất đầy đủ. Hơn nữa, dân chúng vùng Ung Châu không hoàn toàn quy phục Đại Nam, dù sao thời gian tiêu diệt Thương Quốc cũng không phải quá dài. Vì vậy lúc ban đầu triều đình mới sẽ để La Diệu trấn thủ ở đó với nhiệm vụ làm những dân chúng Thương Quốc vẫn còn căm thù Đại Nam kinh sợ.
Nhưng mà chính vì điều đó mà quyền hành trong tay La Diệu quá lớn.
Nam Cương cách Hoàng đế quá xa, mệnh lệnh của triều đình tuyệt đối không có tác dụng như quân lệnh của La Diệu. Khi thời gian La Diệu ở Nam Cương càng lâu, triều đình tất phải càng lúc càng kiêng kỵ hắn. Lại nói La Diệu chẳng qua là Đại tướng quân một Vệ trong mười sáu Vệ chiến binh, nhưng Tả Tiền Vệ của hắn lại là Vệ chiến binh mạnh nhất. Muốn trấn thủ vùng đất Thương Quốc, triều đình không thể không cho phép La Diệu tăng cường quân bị. Giờ này chỉ sợ trừ La Diệu ra thì không ai có thể biết hiện tại cái Tả Tiền Vệ kia có tất cả bao nhiêu nhân mã.
Người này đã từ một vị trọng thần của triều đình biến thành một tai họa ngầm rồi.
Từ trong lời nói của Chu viện trưởng, Trương Thế Nhân suy đoán ra nhiều chuyện như vậy, phải nói hắn thu hoạch không nhỏ. Tuy rằng những thu hoạch này không có tác dụng gì với hắn, nhưng ít nhất lại làm cho hắn hiểu rõ tình trạng của Đại Nam hơn.
Chu viện trưởng nhìn xem sắc mặt ngưng trọng của thiếu niên này, nhịn không được khẽ cau mày, nói:
- Hiện tại ta đã hiểu thêm một chút rằng vì sao bệ hạ lại đột nhiên thay đổi ý nghĩ mà đưa ngươi thành một kỳ tích. Trước khi gặp ngươi hắn liền ghi tên ngươi vào Tập Lưu Tài, sau khi gặp ngươi thì liền dời tên ngươi về phía trước bốn trang. Bây giờ nhìn lại, ngươi đúng là một tên nhóc có ý tứ.
Trương Thế Nhân không có hiểu những lời này, nhưng hắn biết rõ hàm ý của Chu viện trưởng.
Biểu lộ của Chu viện trưởng có biến hóa, lão đã không còn bộ dạng cà lơ phất phơ. Lão ngồi thẳng người, trầm mặc một hồi, sau cùng lão hỏi Trương Thế Nhân đầy nghiêm nghị:
- Ngươi đã từng đứng trước mặt bệ hạ mà nói “Lấy thân là con dân Đại Nam làm vinh quang”. Nhưng lời này là xuất phát từ đáy lòng sao?
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, hắn vẫn rất chân thành khi nói những lời đó.
Chu viện trưởng “ừ” một tiếng, lại trầm mặc một lúc, sau đó không khỏi thở dài:
- Vậy thì tốt, ta liền nói cho ngươi biết vì sao ta sẽ cảm thấy hứng thú với thể chất của ngươi. Trên thực tế, nó không có chút liên quan với suy đoán của ngươi. Ta biết ngươi nghĩ rất nhiều qua những lời ta đã nói, nhưng ta hi vọng tốt nhất ngươi nên xóa sạch chúng ra khỏi bụng.
…
…
- Hay là bắt đầu nói từ La Diệu, tuy rằng không có quan hệ gì với hắn.
Chu viện trưởng uống một ngụm trà, sau một lúc sửa lại từ ngữ thì nói:
- Ngươi cũng biết từ nhiều năm trước La Diệu bị người đánh nát Khí Hải. Dựa theo đạo lý, mặc dù hắn không chết thì cũng là phế nhân. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn là một trong những cao thủ Cửu Phẩm mạnh nhất thế gian. Thời điểm Thương Quốc bị diệt lúc trước, hắn dùng tay không xé rách không biết bao nhiêu cao thủ đại nội của Thương Quốc. Một thể chất quái dị như vậy khiến thế nhân đều muốn hiểu rõ xem đến cùng thì chuyện gì xảy ra.
Lão dừng một chút, rồi tiếp tục nói:
- Triều đình sở dĩ tò mò về La Diệu, bệ hạ sở dĩ tò mò về La Diệu, không chỉ vì cái lý do bản thân La Diệu sáng tạo ra kỳ tích, mà còn có một cái lý do khác quan trọng hơn.
- Chưa từng có một người không có Khí Hải lại có thể trở thành cao thủ Cửu Phẩm thượng, như vậy thì có phải là có khả năng mà người bình thường vốn không thể tu hành đều có thể trở thành cao thủ? Vì cái lý do đó, bệ hạ thậm chí tự mình hỏi La Diệu xem có cái pháp môn tu hành gì không. Song La Diệu chỉ nói là do vận khí của mình tốt, chứ cũng không nói là độc môn bí tịch gì. Nhưng mà bệ hạ chưa từng hết hi vọng, hắn vẫn luôn muốn một chuyện…
Sau khi nói xong câu đó, Chu viện trưởng liếc nhìn Trương Thế Nhân.
- Ta hiểu được.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Nếu như có cái phương pháp tu hành khiến một người bình thường có thể trở thành cường giả như La Diệu, mặc dù có thể không đạt tới độ cao kia, nhưng cũng có thể làm cho người bình thường có thực lực đủ so với người tu hành, như vậy triều đình có thể nhờ vào đó mà chế tạo ra một đội quân bất bại. Ta không dám tưởng tượng một đội quân gồm chục vạn, thậm chí trăm vạn người, mỗi một binh sĩ đều có thực lực có thể địch nổi người tu hành là đáng sợ cỡ nào.
Trương Thế Nhân từng nhìn thấy Tinh Bộ Doanh của Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, vài trăm người kia đều có chiến lực Nhị Phẩm trở lên. Trương Thế Nhân không hề nghi ngờ rằng nếu ngày đó lão già què không có ở đó, mấy người bọn họ có lẽ sẽ chết.
Chu viện trưởng cười cười:
- Hiện tại ngươi biết vì sao ta sẽ tìm ngươi rồi chứ?
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì triều đình sẽ không bắt một Đại tướng quân trấn thủ Nam Cương về nghiên cứu, mà vừa lúc này lại xuất hiện một thằng quỷ không may có cùng thể chất với La Diệu. Cho nên, chỉ có thể là ta.
Giờ phút này Trương Thế Nhân rốt cuộc hiểu được thì ra ngày đó bệ hạ nói liên tục vài câu điềm tốt, đó không chỉ riêng là do hắn đạt được thành tích chín môn ưu tú như Nguyễn Khiếu. Lúc ấy hắn còn kinh ngạc, dẫu gì chín môn ưu tú của hắn không thể so với Nguyễn Khiếu, âu cũng là do đó là cái hàng nhập lậu, năm môn khoa văn được ưu tú là do bệ hạ ban thưởng, nên căn bản không coi vào đâu. Không phải dựa vào bản lĩnh thật sự đạt được chín môn ưu tú thì dựa vào cái gì mà có thể đánh đồng với Nguyễn Khiếu?
Thì ra, bệ hạ nói điềm tốt còn có một tầng ý tứ như thế.
- Ta rất gấp.
Chu viện trưởng nói:
- Triều đình muốn động binh với nước khác rồi, hơn nữa lần này cần phải đối mặt với địch nhân dị thường cường đại. Khi rời thành Gia Trang, ngươi không có thực lực gì, ngắn ngủi nửa năm, ngươi đã có thể dùng một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu khi hắn thi triển hai loại biến hóa của Tứ Tượng Chỉ. Nếu quả thật có thể mò ra bí mật trong cơ thể ngươi, rồi sử dụng cho Đại Nam… Nửa năm hoặc một năm về sau, trên chiến trường sẽ có một đội quân vô địch.
Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau khi trầm mặc một lúc thì hỏi Chu viện trưởng:
- Ngài xác định ta sẽ không bị đùa chơi chết?
Đương nhiên cũng là do Chu viện trưởng cũng không có đưa ra cái điều kiện có tính thực chất.
- Thiếu niên, ngươi không hề có con đường khác có thể đi, trừ khi ngươi nghĩ bị xóa tên khỏi Kinh Võ Viện khi mới vào ngày đầu tiên. Đương nhiên, mặc dù ngươi bị Kinh Võ Viện xóa tên, ta cũng vẫn có cách bắt ngươi nhốt lại, giam vào một gian mật thất, sau đó cắt ngươi thành mấy trăm khối.
Chu viện trưởng lại dang tay ra, biểu thị chính mình cũng không muốn làm như vậy.
- Mục đích.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, hỏi:
- Viện trưởng đại nhân kính yêu, nói cho ta biết mục đích của ngài. Ngài vừa rồi cũng nói ta là một người thông minh, vậy nên lời nói dối chưa hẳn đã gạt được ta.
- Hiếu kỳ.
Chu viện trưởng trả lời.
- Láu cá, ta không thích thái độ như vậy.
Trương Thế Nhân dâng lên lời nói nguyên văn của Chu viện trưởng mà trả lời.
- Ây da… Làm sao ngươi còn không có giác ngộ? Ngươi căn bản không có cái gì để cò kè mặc cả. Tiến vào cửa Kinh Võ Viện thì chính là người của Kinh Võ Viện ta. Ở trong này còn không chịu nghe lời của ta, ngươi là muốn nếm thử đau khổ sao.
Chu viện trưởng vừa uống trà vừa nói.
- Ngài biết có một loại thái độ gọi là thà chết chứ không chịu khuất phục sao?
Phốc.
Chu viện trưởng cơ hồ phun tất cả trà vừa uống vào miệng ra ngoài, lão cười ha hả:
- Ngươi biết tác dụng của ngươi với ta chỉ là một cỗ thân thể có ý tứ, bất kể là chết hay vẫn là sống thì với ta vẫn không có gì khác nhau. Nếu như ngươi thật sự có quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục, có muốn ta cung cấp dụng cụ hay không?
Chu viện trưởng đếm trên đầu ngón tay, nói:
- Đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu… Ngươi cần món nào trong mười tám món binh khí thì Kinh Võ Viện đều có. Lụa trắng hay độc dược cũng có nốt. Nếu như ngươi muốn chết đẹp một chút, ta có thể dán giấy lên trên mặt ngươi, cái kiểu chết vì hít thở không thông thoạt nhìn vẫn tương đối hoàn hảo, hơn nữa đầu lưỡi sẽ không nhô ra. Tuy thắt cổ vẫn là do không hít thở được mà chết, song cái dạng kia quá khó nhìn một ít.
Trong lòng Trương Thế Nhân thở dài, trong lòng tự nhủ: “Thì ra Chu viện trưởng mà thế nhân kính ngưỡng lại là cái đức hạnh này.”
- Được rồi, ta không hỏi mục đích. Vẫn là nói cụ thể về chỗ tốt đi, ít nhất ta còn biết mình có thể có được cái gì.
Chu viện trưởng nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi không thiếu mỹ nhân, không thiếu tiền, ta vẫn đang suy nghĩ xem còn có cái gì có thể đả động ngươi.
Trương Thế Nhân hơi giận, nói:
- Là tên khốn khiếp nào nói cho ngài rằng ta không thiếu mỹ nhân, không thiếu tiền sao? Đây tuyệt đối là không thể nhẫn nhịn!
- Ồ?
Chu viện trưởng kinh ngạc:
- Nói như vậy ngươi đều thiếu hai thứ này? Vậy thì dễ làm rồi. Chính ngươi ra điều kiện đi, Kinh Võ Viện vẫn không thiếu tiền đấy.
- Một trăm vạn lượng.
Trương Thế Nhân cắn răng, nghiến lợi nói ra.
- Ngươi cho ta một trăm vạn lượng, ta để cho ngươi nghiên cứu ta được chứ?
Chu viện trưởng trợn mắt, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta đảm bảo ngươi luôn luôn có thành tích tốt ở Kinh Võ Viện, dù là đến lúc tốt nghiệp thì ngươi vẫn có thể giữ vững danh đầu. Bởi thế, khi ngươi rời Kinh Võ Viện, ít nhất sẽ đạt được Lang Tướng tòng Tứ Phẩm rồi, đây chính là độ cao mà phần lớn người có cố gắng phấn đấu cũng không đạt được.
Trương Thế Nhân nhún vai, nói:
- Vẫn nên nói đến chỗ hữu dụng đi, ngài tiếp tục.
- Về phần tiền… Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống người tham tiền mà…
- Ta tham tài!
- Trước hết không thảo luận cái này.
Chu viện trưởng khoát tay áo, nói:
- Nói đến nữ nhân đi. Ta biết bên cạnh ngươi có hai cái mỹ nhân có tư sắc xuất chúng, nếu muốn tìm người có thể so sánh với hai người xuất sắc kia thì cũng không dễ dàng. May mắn… Ngươi thấy giáo sư Khâu Dư thế nào?
Lão nháy mắt mà hỏi.
Trương Thế Nhân nhịn không được bật cười:
- Viện trưởng đại nhân, ngài thật không thích hợp làm một người làm ăn.
- Xem như ta chưa nói.
Chu viện trưởng trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Tóm lại là không có chỗ không tốt nào với ngươi.
- Dĩ nhiên là triều đình có chỗ tốt nhiều hơn một chút đúng không?
Trương Thế Nhân chậm rãi thở phào, sau đó đi đến trước vài bước, hạ thấp giọng:
- Bây giờ ta mới biết thì ra triều đình quá kiêng kỵ La Diệu. Vì một Đại tướng quân Tả Tiền Vệ trấn thủ Nam Cương mà lại có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng mà làm sao ngài lại xác định ta cùng La Diệu có cùng một thể chất? Nếu như chuyện này truyền đến tai La Diệu, sẽ không sợ làm cho hắn nảy sinh cái tâm tư gì khác với triều đình?
Lúc Trương Thế Nhân nói ra những lời này, Chu viện trưởng vốn đang biểu hiện có chút hèn mọn khẽ giật mình. Sau đó lão thở dài, nhìn về Trương Thế Nhân mà nói:
- Ngươi đang ép ta giết người diệt khẩu sao?
…
…
Đại tướng quân Tả Tiền Vệ đang trấn thủ Nam Cương là La Diệu, hắn tuyệt đối là một trong những người đặc thù nhất trong thiên hạ. Nhiều năm trước kia hắn bị người đánh nát Khí Hải nhưng may mắn không chết. Không ai từng nghĩ tới một phế nhân như vậy vậy mà quật khởi một lần nữa. Hắn mạnh mẽ dựa vào một cái thân thể không có Khí Hải trở thành số ít người cường đại nhất đương thời.
Cho tới tận bây giờ, Trương Thế Nhân mới xác định La Diệu tuyệt đối không chỉ là một cường giả Cửu Phẩm thượng đơn giản như vậy. Trương Thế Nhân có nhiều lần gặp gỡ không tầm thường, hắn từng bái kiến vài cái cao thủ Cửu Phẩm có thực lực biến thái. Ví dụ như lão già què, ví dụ như Trác tiên sinh, ví dụ như cái Đại Thần Quan mặc áo choàng đỏ kia. Hắn khẳng định chắc chắn những người này đều có tu vị Cửu Phẩm. Nhưng dù vậy, bọn họ dường như cũng không có mạnh đến mức triều đình phải kiêng kỵ.
La Diệu mạnh như thế nào? E rằng đã không có cách nào tưởng tượng ra.
Ít nhất, với Trương Thế Nhân, cái Đại tướng quân Tả Tiền Vệ kia có lẽ còn khủng bố hơn bọn người Trác tiên sinh. Hắn từng nhìn thấy Trác tiên sinh xuất thủ, cũng đã gặp lần xuất thủ của Hạc Lệ đạo nhân. Hắn cho rằng hai người kia đã đủ cường đại. Phải biết ở trong quán rượu, Trác tiên sinh dễ dàng khống chế trên trăm tên biên quân tinh nhuệ cùng bọn người Vương Thánh bằng chiêu “Họa địa vi lao” đáng sợ của hắn. Cái Đại Thần Quan mặc áo đạo bào màu đỏ kia dùng một ngón tay cũng làm cho một mảnh đất lún xuống, bấy nhiêu đó cũng đầy đủ dọa người. Nếu như La Diệu còn biến thái hơn hai người bọn họ, đó là kinh khủng như thế nào?
Vì nhằm vào người này, thậm chí ngay cả Chu viện trưởng đều muốn bắt Trương Thế Nhân làm vật thí nghiệm.
Trương Thế Nhân chợt phát hiện thì ra giang sơn Đại Nam cũng không phải vững chắc như vẻ bề ngoài.
Tuy Ung Châu nơi La Diệu khống chế không phải là nơi giàu có nhất Đại Nam, nhưng Ung Châu đã từng là kinh đô của Thương Quốc. Nơi đó không chỉ buôn bán phát đạt, đường thủy đường bộ đều rất đầy đủ. Hơn nữa, dân chúng vùng Ung Châu không hoàn toàn quy phục Đại Nam, dù sao thời gian tiêu diệt Thương Quốc cũng không phải quá dài. Vì vậy lúc ban đầu triều đình mới sẽ để La Diệu trấn thủ ở đó với nhiệm vụ làm những dân chúng Thương Quốc vẫn còn căm thù Đại Nam kinh sợ.
Nhưng mà chính vì điều đó mà quyền hành trong tay La Diệu quá lớn.
Nam Cương cách Hoàng đế quá xa, mệnh lệnh của triều đình tuyệt đối không có tác dụng như quân lệnh của La Diệu. Khi thời gian La Diệu ở Nam Cương càng lâu, triều đình tất phải càng lúc càng kiêng kỵ hắn. Lại nói La Diệu chẳng qua là Đại tướng quân một Vệ trong mười sáu Vệ chiến binh, nhưng Tả Tiền Vệ của hắn lại là Vệ chiến binh mạnh nhất. Muốn trấn thủ vùng đất Thương Quốc, triều đình không thể không cho phép La Diệu tăng cường quân bị. Giờ này chỉ sợ trừ La Diệu ra thì không ai có thể biết hiện tại cái Tả Tiền Vệ kia có tất cả bao nhiêu nhân mã.
Người này đã từ một vị trọng thần của triều đình biến thành một tai họa ngầm rồi.
Từ trong lời nói của Chu viện trưởng, Trương Thế Nhân suy đoán ra nhiều chuyện như vậy, phải nói hắn thu hoạch không nhỏ. Tuy rằng những thu hoạch này không có tác dụng gì với hắn, nhưng ít nhất lại làm cho hắn hiểu rõ tình trạng của Đại Nam hơn.
Chu viện trưởng nhìn xem sắc mặt ngưng trọng của thiếu niên này, nhịn không được khẽ cau mày, nói:
- Hiện tại ta đã hiểu thêm một chút rằng vì sao bệ hạ lại đột nhiên thay đổi ý nghĩ mà đưa ngươi thành một kỳ tích. Trước khi gặp ngươi hắn liền ghi tên ngươi vào Tập Lưu Tài, sau khi gặp ngươi thì liền dời tên ngươi về phía trước bốn trang. Bây giờ nhìn lại, ngươi đúng là một tên nhóc có ý tứ.
Trương Thế Nhân không có hiểu những lời này, nhưng hắn biết rõ hàm ý của Chu viện trưởng.
Biểu lộ của Chu viện trưởng có biến hóa, lão đã không còn bộ dạng cà lơ phất phơ. Lão ngồi thẳng người, trầm mặc một hồi, sau cùng lão hỏi Trương Thế Nhân đầy nghiêm nghị:
- Ngươi đã từng đứng trước mặt bệ hạ mà nói “Lấy thân là con dân Đại Nam làm vinh quang”. Nhưng lời này là xuất phát từ đáy lòng sao?
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, hắn vẫn rất chân thành khi nói những lời đó.
Chu viện trưởng “ừ” một tiếng, lại trầm mặc một lúc, sau đó không khỏi thở dài:
- Vậy thì tốt, ta liền nói cho ngươi biết vì sao ta sẽ cảm thấy hứng thú với thể chất của ngươi. Trên thực tế, nó không có chút liên quan với suy đoán của ngươi. Ta biết ngươi nghĩ rất nhiều qua những lời ta đã nói, nhưng ta hi vọng tốt nhất ngươi nên xóa sạch chúng ra khỏi bụng.
…
…
- Hay là bắt đầu nói từ La Diệu, tuy rằng không có quan hệ gì với hắn.
Chu viện trưởng uống một ngụm trà, sau một lúc sửa lại từ ngữ thì nói:
- Ngươi cũng biết từ nhiều năm trước La Diệu bị người đánh nát Khí Hải. Dựa theo đạo lý, mặc dù hắn không chết thì cũng là phế nhân. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn là một trong những cao thủ Cửu Phẩm mạnh nhất thế gian. Thời điểm Thương Quốc bị diệt lúc trước, hắn dùng tay không xé rách không biết bao nhiêu cao thủ đại nội của Thương Quốc. Một thể chất quái dị như vậy khiến thế nhân đều muốn hiểu rõ xem đến cùng thì chuyện gì xảy ra.
Lão dừng một chút, rồi tiếp tục nói:
- Triều đình sở dĩ tò mò về La Diệu, bệ hạ sở dĩ tò mò về La Diệu, không chỉ vì cái lý do bản thân La Diệu sáng tạo ra kỳ tích, mà còn có một cái lý do khác quan trọng hơn.
- Chưa từng có một người không có Khí Hải lại có thể trở thành cao thủ Cửu Phẩm thượng, như vậy thì có phải là có khả năng mà người bình thường vốn không thể tu hành đều có thể trở thành cao thủ? Vì cái lý do đó, bệ hạ thậm chí tự mình hỏi La Diệu xem có cái pháp môn tu hành gì không. Song La Diệu chỉ nói là do vận khí của mình tốt, chứ cũng không nói là độc môn bí tịch gì. Nhưng mà bệ hạ chưa từng hết hi vọng, hắn vẫn luôn muốn một chuyện…
Sau khi nói xong câu đó, Chu viện trưởng liếc nhìn Trương Thế Nhân.
- Ta hiểu được.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Nếu như có cái phương pháp tu hành khiến một người bình thường có thể trở thành cường giả như La Diệu, mặc dù có thể không đạt tới độ cao kia, nhưng cũng có thể làm cho người bình thường có thực lực đủ so với người tu hành, như vậy triều đình có thể nhờ vào đó mà chế tạo ra một đội quân bất bại. Ta không dám tưởng tượng một đội quân gồm chục vạn, thậm chí trăm vạn người, mỗi một binh sĩ đều có thực lực có thể địch nổi người tu hành là đáng sợ cỡ nào.
Trương Thế Nhân từng nhìn thấy Tinh Bộ Doanh của Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, vài trăm người kia đều có chiến lực Nhị Phẩm trở lên. Trương Thế Nhân không hề nghi ngờ rằng nếu ngày đó lão già què không có ở đó, mấy người bọn họ có lẽ sẽ chết.
Chu viện trưởng cười cười:
- Hiện tại ngươi biết vì sao ta sẽ tìm ngươi rồi chứ?
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì triều đình sẽ không bắt một Đại tướng quân trấn thủ Nam Cương về nghiên cứu, mà vừa lúc này lại xuất hiện một thằng quỷ không may có cùng thể chất với La Diệu. Cho nên, chỉ có thể là ta.
Giờ phút này Trương Thế Nhân rốt cuộc hiểu được thì ra ngày đó bệ hạ nói liên tục vài câu điềm tốt, đó không chỉ riêng là do hắn đạt được thành tích chín môn ưu tú như Nguyễn Khiếu. Lúc ấy hắn còn kinh ngạc, dẫu gì chín môn ưu tú của hắn không thể so với Nguyễn Khiếu, âu cũng là do đó là cái hàng nhập lậu, năm môn khoa văn được ưu tú là do bệ hạ ban thưởng, nên căn bản không coi vào đâu. Không phải dựa vào bản lĩnh thật sự đạt được chín môn ưu tú thì dựa vào cái gì mà có thể đánh đồng với Nguyễn Khiếu?
Thì ra, bệ hạ nói điềm tốt còn có một tầng ý tứ như thế.
- Ta rất gấp.
Chu viện trưởng nói:
- Triều đình muốn động binh với nước khác rồi, hơn nữa lần này cần phải đối mặt với địch nhân dị thường cường đại. Khi rời thành Gia Trang, ngươi không có thực lực gì, ngắn ngủi nửa năm, ngươi đã có thể dùng một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu khi hắn thi triển hai loại biến hóa của Tứ Tượng Chỉ. Nếu quả thật có thể mò ra bí mật trong cơ thể ngươi, rồi sử dụng cho Đại Nam… Nửa năm hoặc một năm về sau, trên chiến trường sẽ có một đội quân vô địch.
Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau khi trầm mặc một lúc thì hỏi Chu viện trưởng:
- Ngài xác định ta sẽ không bị đùa chơi chết?
Bình luận truyện