Chinh Chiến

Chương 151: Ước định



Điều làm cho Trương Thế Nhân rất để ý đó chính là phòng ở của đệ tử Kinh Võ Viện không tập trung ở một chỗ. Nó là cái kiểu rải rác ở trong nội viện, có tại vườn hoa, có ở bên hồ… tất cả đều lựa chọn nơi có phong cảnh đẹp, mà không phải một mảnh phòng ở tiêu điều. Loại bố cục này làm cho Trương Thế Nhân thưởng thức mười phần. Song có một điều duy nhất khiến hắn có phần ngán ngẩm, đó là bếp ăn sẽ không đưa cơm đến phòng ở.

Muốn ăn thì cũng chỉ có thể tới phòng ăn chung.

Trương Thế Nhân trở lại gian phòng của mình, chuẩn bị thay một bộ quần áo khác. Khi Kỳ Lân chứng kiến một cái Trương Thế Nhân mỏi mệt đến độ mềm oặt rồi té xuống đất, hắn vội vàng chạy tới đỡ lấy. Thế nhưng Trương Thế Nhân từ chối ý tốt của Kỳ Lân, hắn ta gắng gượng chống đỡ thân thể mình, đi chầm chậm vào trong nhà. Không hề có chút lo lắng mà dò xét xem căn phòng hắn phải ở ba năm được bố trí như thế nào, chuyện thứ nhất hắn làm là ném toàn bộ thân thể mình lên giường.

Cứ nằm như vậy trong chừng một lát, lại sau một lúc kéo dài tiếp theo, Trương Thế Nhân mới cởi y phục ướt nhẹp của mình ra. Thay đồ xong hắn lại nằm trong chốc lát, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Lúc đi ra ngoài, hắn để cho mình thoạt nhìn rất có tinh thần, che giấu đi mỏi mệt cùng đau đớn trên thân thể, xấp xỉ như bộ dáng thường ngày. Phải biết hắn có thể làm được bộ dáng không có vấn đề gì lại tiêu sái cũng đã rất không dễ dàng.

Mới đi ra khỏi căn phòng ở của mình, Trương Thế liền thấy hai người ở phía xa đang đi thẳng về bên này. Hai người kia vừa đi vừa nói chuyện với nhau, khi thấy Trương Thế Nhân thì lên tiếng chào hỏi.

Là Bùi Sơ Hành cùng Ngu Khiếu.

Thời điểm Trương Thế Nhân nhìn thấy hai người kia, đầu lông mày của hắn không khỏi giật giật.

Hắn cố bày ra một nụ cười áy náy, nhanh chân bước tới nghênh đón.

- Thật sự là có lỗi, đã đáp ứng sẽ bái phỏng hai vị huynh trưởng, nhưng do xảy ra chút tình huống cho nên không thể giữ lời, mong rằng hai vị huynh trưởng rộng lòng tha thứ.

Sau khi thi lễ, Trương Thế Nhân nói xin lỗi.

Bùi Sơ Hành cùng Ngu Khiếu liền vội vươn tay đỡ lấy Trương Thế Nhân, Bùi Sơ Hành mỉm cười nói:

- Chúng ta cũng không phải không biết ngươi đã gặp chuyện gì, vậy thì làm sao sẽ trách ngươi. Sau khi gia phụ biết rõ chuyện của ngươi, ngài còn cố ý giao cho ta, để cho ta đến vấn an ngươi. Chuyện gặp phải cường nhân trên nửa đường thì đúng là vận khí của ngươi quá kém, phải biết trị an của đế đô từ trước đến nay luôn vô cùng tốt. Chỉ là vì ngươi ở tại phủ Tán Kim Hầu, gần đây Tán Kim Hầu lại ra khỏi thành Thanh Long, thế nên ta liền không thể đi gặp ngươi, hẳn là ta còn phải nói với ngươi một câu thật có lỗi.

Ngu Khiếu cũng nói:

- Ngày đó, lúc tỷ thí ngươi cũng đã mệt mỏi, sau đó lại gặp phải cường đạo, tiếp tục đánh nhau thì tự nhiên sẽ chịu thiệt một chút. Nhưng mà may mắn ngươi có tu vị không tầm thường, nếu là thường nhân thì chỉ sợ đã gặp phải bất trắc.

Trương Thế Nhân biết rõ hai người kia đều có ý lôi kéo chính mình, cho nên cũng biểu hiện rất khách khí. Nhưng chính vì cái khách khí này, ngược lại hắn lại kéo ra khoảng cách với bọn họ. Ngu Khiếu cùng Bùi Sơ Hành là người thông minh bực nào, họ tất nhiên nhìn ra được Trương Thế Nhân đang tận lực biểu hiện ra khiêm tốn cùng lễ phép.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, toàn là dạng những câu được câu không, thích nghe thì nghe, không thích thì cứ bỏ ngoài tai cũng chẳng sao. Bùi Sơ Hành cùng Ngu Khiếu đều không nhắc đến chuyện bái phỏng nữa, cũng không có nhắc lại lời mời Trương Thế Nhân của gia tộc bọn họ. Bọn họ không nói, Trương Thế Nhân cũng vui vẻ buông lỏng.

Khi còn cách phòng ăn chung không xa, ba người họ gặp đám người Tạ Phù Diêu cùng Mạc Tẩy Đao, thế là mọi người kết bạn cùng đi ăn cơm.

Không thể không nói thức ăn của Kinh Võ Viện thật sự tốt. Hơn nữa Kinh Võ Viện cũng không có cấm uống rượu. Tuy nhiên rượu và thức ăn ở đây cũng không phải miễn phí.

Hôm nay Ngu Khiếu làm người đãi khách, những người khác đương nhiên cũng sẽ không giành việc tính tiền. Trương Thế Nhân là tiểu thương nhân, Trương Cuồng cùng Mạc Tẩy Đao là hai kẻ thiếu tiền, mà Tạ Phù Diêu cùng Bùi Sơ Hành thì lại càng không làm ra chuyện giành tính tiền không hề có chút phóng khoáng kia.

Đây là chỗ khác nhau giữa con cháu thế gia và bách tính bình thường, nếu bách tính bình thường mời bằng hữu uống rượu với nhau, thường thường họ sẽ giành trả tiền, bởi vì theo cách nghĩ của họ, đây là sự biểu hiện của việc tôn trọng bạn hữu cùng sự hiếu khách.

Song ở dưới mắt con cháu thế gia, nếu đã quyết định ai là người tính tiền rồi mà có một người khác đi thanh toán, như vậy đây cũng không phải là biểu hiện của kính ý, mà là vũ nhục. Bởi vì mặc dù tốn một đống bạc cho rượu và thức ăn, bọn họ như thế nào lại để ý? Xét tương đối, bọn họ càng để ý đến mặt mũi hơn bạc tiền.

Khi đã ngồi xuống, họ bắt đầu giới thiệu, ngay sau đó bầu không khí trở nên có chút xấu hổ. Trương Cuồng cùng Mạc Tẩy Đao chỉ lo cúi đầu ăn cơm, uống rượu, cũng không nói chuyện. Hiển nhiên hai người bọn họ vẫn còn cảnh giác với những công tử thế gia này. Nếu không phải có Trương Thế Nhân ở đây, nói không chừng hai người bọn họ đã đứng dậy, rời khỏi bữa ăn này.

Tạ Phù Diêu là một người rất đặc thù, hắn và Trương Thế Nhân, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao có quan hệ không sai. Mà hắn lại là con cháu thế gia, cho nên hắn cùng Ngu Khiếu, Bùi Sơ Hành có chủ đề để nói chuyện. Cho nên hắn không cảm thấy bị trói buộc, thỉnh thoảng hắn vẫn xen vào cuộc nói chuyện của hai nhóm người.

Cuộc ăn uống diễn ra không lâu, Bùi Sơ Hành tựa hồ cũng không muốn tiếp tục mất thêm thời gian tại nơi có bầu không khí ngột ngạt này. Sau khi trầm mặc một hồi, hắn nói với Trương Thế Nhân:

- Đã thân thể ngươi cũng phục hồi như cũ, như vậy đợi vài ngày nữa, khi Kinh Võ Viện cho phép ra ngoài, chúng ta liền kết bạn cùng tham quan Thanh Long được chứ? Ta biết từ sau khi ngươi tới đế đô, chắc hẳn ngươi còn không có nhiều thời gian đi dạo. Thanh Long dài trăm dặm, phong cảnh có thể thưởng thức cũng rất nhiều.

- Thịnh tình của huynh trưởng thật không thể chối từ, vậy thì ta như thế nào có thể dám không tòng mệnh?

Trương Thế Nhân kính Bùi Sơ Hành một ly, rồi lên tiếng.

Ngu Khiếu bị Bùi Sơ Hành đoạt trước, thế là hắn dứt khoát không mời cái gì nữa, mà đứng lên nói:

- Đã hẹn rồi thì đến lúc đó không cho phép thiếu ta. Bên kia còn có mấy vị bằng hữu vừa mới mời sang, ta đi qua nhìn một chút. Ta đã nói cho tiểu nhị của nơi này, bữa cơm này là do ta mời.

- Huynh trưởng cứ tự nhiên, không cần để ý đến chúng ta.

Trương Thế Nhân đứng lên đưa tiễn, Ngu Khiếu cùng Bùi Sơ Hành lập tức rời đi.

Đợi cho bọn họ rời khỏi, Mạc Tẩy Đao bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói:

- Có hai người này ngồi cùng, uống rượu đều không thể tự nhiên.

- Bây giờ đi rồi, chúng ta cứ buông ra là được.

Trương Cuồng bưng chén rượu lên, kính Tạ Phù Diêu, nói:

- Ngươi không giống như bọn họ, chúng ta xem ngươi là huynh đệ!

Dường như Tạ Phù Diêu cực kỳ vui vẻ khi nghe Trương Cuồng nói vậy, hắn vội vàng bưng chén rượu lên uống cùng.

Trương Thế Nhân có chút không vui, nói:

- Các ngươi sao có thể như vậy, tốt xấu gì người ta cũng mời chúng ta ăn bữa ăn này, người ta mới đi mà các ngươi dĩ nhiên nói ra lời như vậy, điều này cũng có chút ghê tởm. Làm người thì phải giảng đạo lý, phải có lễ tiết, người ta mời chúng ta, chúng ta sao có thể không nói tiếng cảm ơn, cho dù không nói cảm ơn thì cũng phải nói một vài cái khác chứ?

Trương Cuồng cho rằng Trương Thế Nhân đang bực tức, hắn hỏi theo bản năng:

- Vậy thì nên nói cái gì?

Trương Thế Nhân đưa tay lên cao, vẫy vẫy một chốc, hô:

- Tiểu nhị, đem thực đơn ra đây, lại thêm vài món thức ăn!

...

...

Dưới trời chiều, ngồi ở trên mặt ghế đá chốn hoa viên, nhìn xem mỹ cảnh do trời chiều rơi về phía tây chiếu rọi, hơn nữa đã ăn uống no đủ, có thế nào cũng đều có cảm giác thư sướng.

Tạ Phù Diêu nhìn nhìn một Trương Thế Nhân đang không để ý hình tượng mà dang tay, dang chân nằm ở trên đồng cỏ, nhịn không được cười nói:

- Chưa thấy người phóng khoáng như ngươi, mặc dù không tốn bạc của mình, nhưng cũng không thể ăn quá no đến mức không thể đi đường được chứ.

Trương Thế Nhân cười hắc hắc đầy ngây ngô, vuốt ve cái bụng to của chính mình, thở dài:

- Người ta hiếu khách, ngươi tất nhiên phải làm bộ phối hợp. Còn có cái gì tốt như ăn uống no say, còn có chuyện gì có thể làm cho người mời khách càng vui vẻ hơn?

Hắn khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Chỉ là đáng tiếc rằng ta thật muốn kêu vài món rồi đóng gói mang về, để dành đến tối khi bụng ta đã tiêu thì ăn tiếp. Nhưng... ta còn không có không biết xấu hổ.

Tạ Phù Diêu cười cười:

- Tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng là người có thân phận, cũng phải có chút lễ nghi phong độ đi chứ.

- Nói những thứ này đều vô dụng, lấp đầy bụng vẫn là chân thật nhất.

Trương Thế Nhân lắc đầu, nói:

- Thời gian toàn dùng cho tu hành, thiên hạ than rằng ăn cơm khó. Mỗi một bữa cơm đều phải chăm chú thưởng thức mới được, bằng không thì chẳng phải là phụ lòng những đồ vật đã ăn hết? Như thế nào có thể phụ lòng những thứ thức ăn có thể kéo dài sinh mạng? Về phần lễ nghi trên ngọn gió nào đó, chỉ lo ăn cơm thì ai đi lo lắng những cái đồ vật hư ảo kia.

- Thời gian toàn dùng cho tu hành, thiên hạ than rằng ăn cơm khó.

Tạ Phù Diêu lẩm bẩm lặp lại, sau đó khen:

- Những lời này nói hay lắm!

- Hay lắm mà nói có rất nhiều, nhưng ta hiện tại thầm nghĩ hỏi ngươi một chuyện.

Trương Thế Nhân có chút chật vật khi ngồi dậy, sau đó hắn nghiêm túc nhìn Tạ Phù Diêu, hỏi:

- Ngày ấy ta và ngươi giao thủ ở Diễn Võ Trường, vì sao ngươi phải lưu thủ?

Tạ Phù Diêu khẽ giật mình, lắc đầu, cười nói:

- Ta không có nương tay.

- Ngươi cho rằng ta tin?

Trương Thế Nhân nói:

- Dựa theo đạo lý, tất cả mọi người đều cho rằng ngày ấy ngươi thật sự động sát niệm với ta, mà lúc ấy ta thậm chí đều nghĩ ngươi động sát niệm với ta, bởi vậy hai người chúng ta có lẽ phải bất hòa mới đúng. Nhưng ngươi có biết vì cái gì mà sau khi tỷ thí chấm dứt, chuyện thứ nhất ta làm là mời ngươi uống rượu?

- Vì cái gì?

- Cảm tạ người đồng môn là ngươi có ơn không giết.

Trương Thế Nhân cảm khái một câu rồi nói ra:

- Người ngoài chỉ thấy ta dùng một quyền đập ngươi lảo đảo, lại không người để ý lúc ta và ngươi cận thân, ngươi tận lực thu hồi kình khí trên ngón tay. Ngươi đã dám khiêu chiến với giáo sư Kinh Võ Viện, thế thì làm sao chỉ có thể mới tu đến Hạ pháp? Lúc ấy mọi người khó hiểu, sau đó họ tất nhiên cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.

- Ngươi cảm thấy không phải thì là không phải? Vậy ngươi dám nói ngày ấy ngươi cũng đã dốc hết toàn lực sao?

Tạ Phù Diêu hỏi lại.

Trương Thế Nhân cười cười, từ chối cho ý kiến.

- Trương Thế Nhân...

- Hả?

- Ngươi... thật sự không thể tu hành?

- Thật sự, mọi người đều biết mà, chẳng lẽ ngươi không biết?

- Ta biết, chỉ là muốn nghe chính miệng ngươi xác nhận một chút.

- Ngươi có biết ngươi đây là đang xát muối lên vết thương của người khác?

Trương Thế Nhân trợn mắt, nhìn vầng mặt trời đã không còn chướng mắt, than nhỏ:

- Các ngươi... những con người có thể tu hành này khi biết ta không thể tu hành thì chắc chắn sẽ nghĩ: “Ây da, người kia lại là cái củi mục không thể tu hành. Người như vậy thì dựa vào cái gì mà có thể đoạt được danh đầu trong cuộc thi của Kinh Võ Viện?”

Tạ Phù Diêu lắc lắc đầu, nói:

- Ta không có nghĩ như vậy.

- Rất nhiều người đều nghĩ như thế.

Trương Thế Nhân nói:

- Từ buổi sáng khi ta tiến hành kiểm tra đo lường, ánh mắt của nhiều người nhìn ta cũng đã thay đổi. Ta biết đó là miệt thị, dù ta có là danh đầu, bọn hắn vẫn nhất nhất miệt thị. Đầu tiên là do xuất thân của ta không cao quý, tiếp theo chính là do ta không có tiềm chất tu hành. Có hai cái thứ đó, ai cũng sẽ không cho rằng sau này ta còn có thể có thành tựu. Mà trên thực tế, đại bộ phận dân chúng là người như ta, cho nên tất cả bọn họ đều tầm thường và vô vi, ông trời đã chú định họ chỉ là vai phụ trong thời đại.

- Ai nghĩ như vậy mới là ngu ngốc.

Tạ Phù Diêu nói:

- Thứ quan trọng nhất trên thế gian chính là dân chúng. Vô luận đế quốc cường đại cỡ nào, thế gia và hào phú nhiều cỡ nào, nếu không có dân chúng thì nơi nào có bọn họ?

Trương Thế Nhân cười nói:

- Ta thật cao hứng khi biết người có tư tưởng của Tất Đạt Đa.

- Đó là cái gì?

Tạ Phù Diêu hỏi.

- Ây... Đó là một vị triết nhân đề xướng mỗi người ngang hàng, thế giới đều giống nhau.

- Cách nghĩ rất lớn mật, nhưng không thực tế. Hơn nữa tên của người này cũng rất kỳ quái, Tất Đạt Đa, không biết là ngụ ý gì.

Trương Thế Nhân không biết làm sao để tiếp tục bịa tiếp, hắn đành phải nói sang chuyện khác.

- Ngươi không phải nói rằng nếu có đại chiến thì sẽ không tiến vào Kinh Võ Viện đó sao? Vì sao ngươi biết triều đình sắp động binh với tây bắc mà vẫn lựa chọn tiến vào Kinh Võ Viện?

Tạ Phù Diêu trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói:

- Ta không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng ta cảm thấy... cuộc chiến này tuyệt đối sẽ không nhẹ nhõm. Người tiến vào Kinh Võ Viện chưa chắc có thể nghỉ ngơi ba năm ở chỗ này.

Thần sắc Trương Thế Nhân hơi đổi, nhịn không được nói:

- Lời nói của ngươi nếu bị người nghe thấy thì chỉ sợ ngươi phải chịu tội.

Tạ Phù Diêu lắc đầu:

- Ngươi sẽ không nói với người ngoài, ta sợ cái gì. Không bằng hai người chúng ta đánh cược đi, cứ đánh cược xem ta và ngươi có thể yên bình học tập ba năm ở Kinh Võ Viện hay không. Nếu như có thể thì ngươi thắng, lúc đó ta dạy ngươi Lưỡng Nghi Kiếm của núi Võ Đang. Còn nếu như ta có thể thắng thì sao?

- Xem... Ta đã nói ngươi còn ém hàng chứ không có vung ra. Ngày đó ở Diễn Võ Trường, ngươi chỉ dùng Tứ Tượng Chỉ, giấu đi Lưỡng Nghi Kiếm... Ta thua ngươi cái gì?

Trương Thế Nhân hỏi rất phóng khoáng.

- Đứng ở bên cạnh ta.

Tạ Phù Diêu dùng ngữ khí bình thản mà nói thật lòng:

- Nếu ngươi và ta đều phải lên chiến trường, như vậy ta hi vọng người đứng ở bên cạnh ta là ngươi.

- Vì sao?

- Trong toàn bộ Kinh Võ Viện, không có mấy người biết rõ chiến tranh là cái gì hơn ngươi. Cũng không có mấy người có thể hiểu được làm thế nào để sống sót trong chiến tranh như ngươi. Một ngày Tạ gia còn chưa phục hưng, một ngày ta liền không thể chết được.

Trương Thế Nhân trầm mặc.

Khi trời chiều biến mất ở đường chân trời, hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía căn phòng ở của mình.

- Một lời đã định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện