Chinh Chiến
Chương 169: Nhân sinh như một vở kịch
Nữ tử thật sự không nén nổi, sau khi phun ra một ngụm thì chạy thẳng ra ngoài, thậm chí không kịp quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân. Lúc chạy ra ngoài nàng đâu có chú ý được tư thái đang giả nam nhân của mình, dáng người thướt tha của tiểu nữ nhân lộ ra không sót gì.
Trương Thế Nhân nhìn xem bóng lưng của nàng, cười cười nói:
- Đại khái khi chạy không có mấy nam nhân có đầu gối uốn lượn.
Hầu Văn Cực ngồi xuống ghế đối diện hắn, nhiều hứng thú nhìn Trương Thế Nhân mà hỏi:
- Ngươi việc gì phải làm vậy?
Trương Thế Nhân khẽ cười nói:
- Cha nàng vô duyên vô cớ nhốt ta vào đại lao, cố ý buồn nôn ta, ta không thể buồn nôn khuê nữ của hắn một thoáng?
- Làm sao ngươi biết?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trương Thế nói:
- Có thể làm cho Trấn phủ sứ đại nhân cung kính theo sau lưng, nữ nhân giả nam trang này có thân phận gì? Đó không phải là rất dễ đoán sao? Tất cả các Thân Vương thành niên đều phụng chỉ rời kinh đến đất phong của mình, cho nên nàng chỉ có thể là người trong cung. Phạm vi nhỏ như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết.
Hầu Văn Cực gật đầu:
- Ngươi không có đoán sai, nhưng ngươi không cần phải đi đắc tội với người có khả năng cứu ngươi.
- Thật sao?
Trương Thế Nhân lắc đầu:
- Ta thật sự không nghĩ được vì sao nàng sẽ phải cứu ta.
- Vạn nhất thì sao?
Hầu Văn Cực nói.
Trương Thế Nhân lắc đầu:
- Bệ hạ không phải là một người đơn giản bị người khác làm ảnh hưởng quyết định của mình. Có lẽ vì cho một vài trọng thần trong triều đình chút mặt mũi, chắc chắn ở một số việc nhỏ, bệ hạ sẽ cho thấy bệ hạ tôn trọng người khác. Nhưng ở đại sự, bệ hạ sẽ không vì ý kiến của bất luận người nào mà thay đổi phán đoán của mình. Nhất là... con gái của bệ hạ. Ở trong mắt người cha, vô luận con cái lớn bao nhiêu thì vẫn là con nít, người cha luôn cảm thấy bất cứ ý kiến gì của con gái của mình cũng không chín chắn.
- Lời của ngươi là bất kính với bệ hạ.
Hầu Văn Cực nghiêm túc nói.
Trương Thế Nhân nhếch miệng:
- Nếu như ta thật sự bất kính với bệ hạ, ta đã sớm đứng ở cửa ra vào mà chửi mẹ rồi. Ngươi cho rằng ở trong cái địa phương rách nát này thoải mái sao? Nếu là một người khác có tâm huyết lại bị nhốt ở đây trong oan uổng, từ nay về sau sẽ không có ngày nổi danh, ta thấy hắn thà rằng chọc giận bệ hạ, sau đó bị lôi ra chém đầu, chứ không muốn sống biệt khuất ở trong lồng giam lạnh lẽo đầy bóng tối.
Hầu Văn Cực nói:
- May mắn ngươi không phải là người có tâm huyết.
Trương Thế Nhân tức cười.
Hầu Văn Cực cười cười:
- Tuy ta và ngươi gặp mặt không có mấy lần, ngươi cũng không hiểu gì về ta, nói chính xác hơn là sự hiểu biết của ngươi nông cạn như bọt nước trên mặt biển. Nhưng ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, sự hiểu biết của ta về ngươi đủ khiến ngươi bị chấn động.
Trương Thế Nhân hé miệng, làm một động tác nuốt.
Hầu Văn Cực nghi ngờ nhìn hắn một cái, Trương Thế Nhân mỉm cười nói:
- Ta đang bị kinh ngạc.
- Ngươi rất nhàm chán.
Hầu Văn Cực có chút bất đắc dĩ nói ra.
Trương Thế Nhân dang hai tay ra:
- Vô luận là ai bị giam ở một chỗ như vậy, thậm chí ngay cả thời gian đều bị cố ý làm loạn cả, thì hắn nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán. Nếu như trong phòng này có ổ kiến, ta thậm chí sẽ đếm được có bao nhiêu con kiến đi ra khỏi ổ tìm thức ăn. Nếu như đổi lại là ngươi, ta nghĩ ngươi còn có thể nhàm chán hơn ta.
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Ta vĩnh viễn cũng sẽ không bị giam ở nơi này, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi.
- Vậy ngươi thật sự không như ta.
Trương Thế Nhân chân thành nói:
- Ít nhất so với ta, ngươi thiếu một loại kinh nghiệm nhân sinh.
- Dường như ngươi một chút cũng không lo lắng sinh tử của mình?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trương Thế Nhân nói:
- Làm sao sẽ không lo lắng? Ngươi đã nói ngươi hiểu rõ ta, vậy ngươi chắc chắn biết rõ ta là một người có bao nhiêu tham sống sợ chết. Ngươi có thể xem biểu hiện bây giờ của ta là giả vờ, cũng có thể hiểu rằng đó là kiểu giả tạo kiêu ngạo cùng tự tôn.
- Ngươi ham sống, nhưng không nhất định sợ chết.
Hầu Văn Cực nhìn vào mắt Trương Thế Nhân, nói ra.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, một lát sau nhịn không được thở dài:
- Hiện tại ta bắt đầu tin ngươi thật sự có chút hiểu ta rồi. Phải biết mặc dù người bên cạnh ta cũng chưa chắc có thể nói ra những lời này. Cho nên... Ta không thể không nói ngươi làm cho ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Hầu Văn Cực hơi có chút ngạo nghễ:
- Ngươi nên biết thân phận và địa vị của ta tất nhiên sẽ khiến ta trở thành một người làm cho người khác sợ hãi. Nếu như ta không làm được như thế, vậy chỉ có thể nói ta đã rất thất bại. Trên cái thế giới này, người bị ta dọa thật sự không ít, nhưng người có thể dọa được ta thì chỉ có một.
- Lời này của ngươi cũng có chút bất kính với bệ hạ.
Trương Thế Nhân khẽ cười nói.
- Vì sao?
Trương Thế Nhân nhìn thẳng vào mắt Hầu Văn Cực, nói thật:
- Ngươi nói trên thế giới này, người bị ngươi dọa sợ có rất nhiều, nhưng người có thể dọa ngươi thì chỉ có một, người này đương nhiên là bệ hạ, đúng không?
- Đúng.
- Cái này là bất kính.
- Bất kính chỗ nào?
- Ngươi nói bệ hạ là người.
Trương Thế Nhân nói:
- Trong mắt của ta, bệ hạ không phải người.
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Hầu Văn Cực lập tức trở nên âm lạnh. Trong nháy mắt, Trương Thế Nhân thậm chí có thể cảm nhận được sát ý đang không ngừng lan tràn ra khỏi đôi mắt của Hầu Văn Cực. Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng một giây sau Hầu Văn Cực sẽ bóp chặt cổ hắn, sau đó giơ thân thể hắn lên cao, rồi hung hăng nện xuống.
Làm một người quyền cao chức trọng, một khi Hầu Văn Cực giải phóng sự tức giận, nó đủ hù rất nhiều người sợ run.
Ngay tại lúc Hầu Văn Cực gần như sắp bộc phát tới điểm giới hạn, Trương Thế Nhân lại cực kỳ nghiêm túc và nghiêm trang:
- Trong mắt ta, bệ hạ là thần. Ta tôn kính với bệ hạ như tôn kính thần linh, thậm chí càng tôn kính hơn thần linh. Thần linh có thể thay đổi cuộc đời của một người, nhưng ta khẳng định nếu như bệ hạ muốn... Ngài có thể thay đổi cái thế giới này.
Hầu Văn Cực khẽ giật mình, lập tức có chút căm tức:
- Như vậy thú vị sao?
Trương Thế Nhân cười cười hơi đắc ý:
- Tự nhiên là rất có ý tứ... Ngươi nhốt ta ở chỗ này, khiến cho ta không thoải mái, cho nên như thế nào thì ta cũng phải làm cho ngươi không thoải mái, cho dù là bị nghiêm phạt.
- Vừa rồi ngươi buồn nôn công chúa điện hạ, là bởi vì ngươi nói mình oan ức cho nên cảm thấy buồn nôn. Ngươi làm cho ta không thoải mái, là bởi vì ta khiến cho ngươi không thoải mái. Một hành vi có thù tất báo rất ngây thơ như trẻ con, ngươi cảm thấy có bất kỳ ý nghĩa nào sao? Ngoại trừ càng khiến cho tình cảnh của ngươi thêm bất lợi.
- Tự nhiên là có.
Trương Thế Nhân nằm xuống giường đá, nhìn xem nóc nhà, nói ra:
- Trải qua thời gian buồn tẻ và vô vị như vậy, cuối cùng ta cũng tìm được một chút thú vị cho bản thân. Ở trong không thoải mái tìm được một chút vui vẻ, tuy rằng sự vui vẻ có chút dối trá, nhưng vẫn là vui vẻ. Nếu như ta chắc chắn phải chết... Ta còn cần cố kỵ cái gì?
...
...
Hầu Văn Cực trầm mặc một hồi, hắn nhìn xem Trương Thế Nhân nằm trên giường đá mà không nói một lời. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến việc thiếu niên bị đại nội thị vệ dùng bậc giam giữ cao nhất giam trong nhà lao này ở trên báo cáo chỉ mới có mười sáu tuổi. Lúc trước thiếu niên buồn nôn công chúa điện hạ, sau đó lại làm cho Hầu Văn Cực hắn không thoải mái... Chẳng lẽ đó chỉ đơn thuần là tính tình thật sự của thiếu niên?
Có phải từ đầu hắn và rất nhiều người không có xem Trương Thế Nhân như một thiếu niên?
Cái biểu lộ kia trên mặt thiếu niên có phải là đang tức giận? Có phải là đang mưu tính cái gì không? Thân là Trấn phủ sứ Nhãn Sở, Hầu Văn Cực hắn có thói quen nghĩ mỗi một sự kiện thật sâu, cố gắng nghĩ tới mọi trường hợp. Hôm nay hắn chợt có cảm thấy mình quá đề cao Trương Thế Nhân, cho nên có đoạn thời gian thậm chí xem thiếu niên này thành đôi tay mà đối xử.
- Ngươi cứ yên tâm, bệ hạ chỉ có chút nghi ngờ.
Hầu Văn Cực nói.
Sau khi nói xong câu đó hắn cũng có chút hối hận, bởi vì tư duy trước đó khiến lòng của hắn cũng có chút buông lỏng. Những lời này vốn không phải hắn có thể nói ra được.
Nhưng hắn rất nhanh bỏ qua hối hận, bởi vì hắn cảm thấy nói thẳng ra như vậy nói không chừng ngược lại có thể càng hiểu rõ Trương Thế Nhân hơn, xem xem thiếu niên nọ có phản ứng gì. Thế nên hắn ý muốn dứt khoát cho thiếu niên này một tia hi vọng, nói thêm một ít lời nữa.
Song Hầu Văn Cực không có lập tức thấy cái gì, bởi vì dù nghe được những lời của hắn, Trương Thế Nhân dường như không có một chút phản ứng nào. Con mắt Trương Thế Nhân vẫn nhìn nóc nhà, vẫn không nhúc nhích.
- Đây không phải là một tin tức tốt sao?
Hầu Văn Cực hỏi.
- Không phải.
Trương Thế Nhân trả lời.
- Vì cái gì mà không phải?
- Có lẽ ngươi cảm thấy ta nên vui vẻ hoặc là yên tâm một ít? Nhưng mà ta thật sự không cảm thấy đây là chuyện đáng giá vui vẻ hay yên tâm. Ngươi nói bệ hạ chỉ có chút nghi ngờ... Thế nhưng, Trấn phủ sứ đại nhân, ngươi không biết ở trên thế giới này, cái chuyện đáng sợ và cũng là chuyện đáng buồn nhất đó là làm cho Hoàng đế bệ hạ sinh ra hoài nghi sao? Chỉ cần ở bên trong đã có hoài nghi, thế mới có đến những chuyện tiếp theo. Mà thường thường, những chuyện này cũng không phải là chuyện làm người vui vẻ và yên tâm.
Trương Thế Nhân nghiêng đầu, nhìn Hầu Văn Cực, nói:
- Bệ hạ hoài nghi một người, người này còn có cơ hội xoay người sao?
Hầu Văn Cực im lặng, im lặng.
Sau đó hắn xác định phán đoán sớm nhất của mình chính xác, Trương Thế Nhân xác thực vẫn chỉ là một người thiếu niên. Trên người của thiếu niên này vẫn còn sự vô tri và ngây thơ thuộc về độ tuổi này, song hắn lại thông minh hơn nhiều bạn cùng lứa - dù cho sự thông minh của hắn ở trong mắt của Hầu Văn Cực vẫn có chút nông cạn.
- Có thể nói cho ta biết chuyện ngươi hối hận nhất sao?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trương Thế Nhân trầm mặc trong thời gian rất lâu, sau đó khẽ lắc đầu:
- Có lẽ ta là người mà có thể xua tan hầu như tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu óc, cho nên thật không có quá nhiều chuyện làm ta phải hối hận. Dù rằng biết rõ mình làm sai, nhưng sau đó một mực rất ít có loại tâm tình này. Cái chuyện hối hận, ngoại trừ tự tra tấn chính mình thì còn tác dụng gì nữa? Ta đang ở nơi bị mà rất nhiều người tra tấn, thế thì vì sao ta còn phải tự tra tấn chính mình?
- Lời làm kiêu này nó rất giả dối.
Hầu Văn Cực thở dài.
- Ta nói rồi, ta cũng muốn tự tôn, cho dù là cái tự tôn này rất dối trá.
Trương Thế Nhân trịnh trọng:
- Ta ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, có rất nhiều chuyện phát sinh mà cả thế gian thường suy nghĩ. Ta có thể suy nghĩ cẩn thận xem những chuyện gì mình đã làm sai, nhưng đối với những chuyện này, ta không hề sinh ra hối hận. Thoáng tổng kết một chốc là được... Ta liều mạng muốn leo lên chỗ cao, muốn đi cảm nhận cảm giác đứng ở nơi cao. Ta muốn tránh thoát, thậm chí phá vỡ gông xiềng của vận mệnh như Đại tướng quân Nguyễn Khiếu. Nhưng ta đánh giá thấp nguy hiểm trên con đường ta leo lên, lại đánh giá cao năng lực của mình. Không có gì hối hận... Là tự chính mình quá ngu, quá ngây thơ.
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Kỳ thật ngươi nên minh bạch, bệ hạ sở dĩ đến bây giờ còn không có hạ quyết định, đó cũng là do bệ hạ còn không xác định... Hiện tại các học sinh trong Kinh Võ Viện cũng chỉ được cho biết ngươi đang bế quan ở sau hậu sơn, cho nên bọn họ vẫn còn đang hâm mộ và ghen ghét với việc tốt mà ngươi đang gặp. Thái độ của bệ hạ là phải cẩn thận tra kĩ, thái độ của Chu viện trưởng là không thể đơn giản định tính... Thật ra ngươi có thể hiểu là họ muốn cho ngươi một lý do trong sạch.
Trương Thế Nhân xoay người ngồi dậy, sắc mặt hơi có chút biến hóa.
- Thật sự?
- Ta không thích tùy tiện gạt người.
Hầu Văn Cực nói:
- Thời điểm ta gạt người, ta nhất định phải đạt được lợi ích. Chưa có đạt được lợi ích, nó thật xấu hổ giống như việc lãng phí thức ăn.
Hắn đứng lên, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai Trương Thế Nhân:
- Với ngươi, ở chỗ này một đoạn thời gian cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nếu như... Ta nói là nếu như ngươi thật là trong sạch, cuối cùng ngươi cũng sẽ đi ra khỏi cái lao tù này. Như vậy, sau này gặp phải hoài nghi như vậy, người hoài nghi ngươi nhất định sẽ nhớ tới việc trước kia ngươi cũng từng bị oan uổng... Cái này không phải là một chuyện tốt sao?
Trương Thế Nhân im lặng một hồi, nói:
- Ta thực không có tâm tình nói cảm ơn ngươi.
Hầu Văn Cực cười ha ha, quay người đi ra ngoài:
- Bất quá ta có thể rất nghiêm túc nói cho ngươi biết vừa rồi ngươi đã đắc tội với một người mà ngươi không có khả năng đắc tội. Quả thật, ngươi nói bệ hạ sẽ không vì ý kiến của người khác mà thay đổi phán đoán của mình. Nhưng ngài cũng là một người cha... Khi con gái bảo bối của mình bị người khi dễ, ngươi đoán người cha này sẽ làm thế nào?
Trương Thế Nhân cười khổ:
- Xúc động là ma quỷ.
Hầu Văn Cực cười rất vui vẻ, sau đó nhanh chân đi ra khỏi thạch thất.
Rất lâu sau khi thân ảnh của Hầu Văn Cực biến mất, Trương Thế Nhân dường như mới thoát ra khỏi tâm tình bất an. Hắn chậm rãi nằm xuống, lưng đưa về phía cửa sắt. Thế nên đương nhiên sẽ không có người nhìn thấy trên mặt của hắn làm gì có bất an cùng khiếp sợ? Rất bình tĩnh, sự bình tĩnh làm người khó có thể giải thích được.
Trương Thế Nhân nằm ở trên giường, cẩn thận suy nghĩ về cuộc đối thoại trước đó, còn có phản ứng và biểu hiện cảm xúc trên mặt của mình. Hắn cảm thấy mình biểu diễn cũng tạm được, không có lộ ra sơ hở gì. Cùng người như Hầu Văn Cực nói chuyện cũng không phải là một việc có thể buông lỏng.
Trương Thế Nhân vẫn luôn chờ đợi một cuộc đối thoại như vậy, cũng đang chờ một cái cơ hội như vậy. May mắn thay ông trời tựa hồ đối xử với hắn không tệ, vậy mà đưa tới một vị công chúa khờ khạo.
Hắn có thể tưởng tượng ra sau khi vị công chúa điện hạ kia trở lại nội cung, nàng nhất định sẽ tố cáo mình trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Đây là điều hắn mong muốn, cho nên hắn không có chút nào lo lắng và sợ hãi. Nếu như Hoàng đế biết chuyện hắn buồn nôn công chúa, Hoàng đế sẽ tức giận sao?
Không!
Bởi vì đây là sự phản kháng ngây thơ cùng không cam lòng của một thiếu niên đang tức giận, mà có cái nhân tài nào ở trong hoàn cảnh của hắn mà không cam lòng cùng phẫn nộ? Tất nhiên là một người bị oan uổng... Trương Thế Nhân đang mượn vị công chúa điện hạ kia để tỏ thái độ với Hoàng đế rằng hắn bị oan uổng. Hắn dùng ngôn ngữ và thủ đoạn ngây thơ, nhàm chán kích thích một vị công chúa, đó là một chuyện rất ngu ngốc, nhưng bệ hạ ngược lại sẽ không tức giận. Thủ đoạn ngu ngốc có đôi khi thường thường có thể tạo được hiệu quả rất tốt.
Sau đó là cuộc đối thoại với Hầu Văn Cực, chuyện này hiển nhiên khó hơn chuyện kích thích cái công chúa khờ khạo kia. Nó cần phải có hành động tốt hơn để che giấu cách nghĩ thật sự trong nội tâm.
Trương Thế Nhân làm cho mình biểu hiện ra hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt, có sự ngây thơ cùng phản nghịch của mọi thiếu niên, cũng có trí khôn và tư tưởng vượt qua bạn cùng lứa tuổi. Chỉ có như vậy mới có thể để cho Hầu Văn Cực cảm thấy hắn là một người không dễ đối phó và cũng rất dễ đối phó. Hắn làm Hầu Văn Cực suy nghĩ lên, cuối cùng nghĩ đến hắn vẫn là một người thiếu niên chứ không phải một vị lão làng...
Song, rất hiển nhiên, muốn gạt được một người như Hầu Văn Cực, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ít nhất, Trương Thế Nhân phải là một diễn viên tốt.
Trương Thế Nhân hồi tưởng thật lâu, sau khi xác định biểu lộ và hành động trước đó của mình không có lỗ thủng nào thì mới yên tâm một chút.
Nhân sinh chính là một vở kịch, chính là xem ai biết diễn, xem ai diễn tốt hơn. Mỗi người đều đang diễn trò, cũng đều đang nhìn người khác diễn trò.
Trương Thế Nhân nhìn xem bóng lưng của nàng, cười cười nói:
- Đại khái khi chạy không có mấy nam nhân có đầu gối uốn lượn.
Hầu Văn Cực ngồi xuống ghế đối diện hắn, nhiều hứng thú nhìn Trương Thế Nhân mà hỏi:
- Ngươi việc gì phải làm vậy?
Trương Thế Nhân khẽ cười nói:
- Cha nàng vô duyên vô cớ nhốt ta vào đại lao, cố ý buồn nôn ta, ta không thể buồn nôn khuê nữ của hắn một thoáng?
- Làm sao ngươi biết?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trương Thế nói:
- Có thể làm cho Trấn phủ sứ đại nhân cung kính theo sau lưng, nữ nhân giả nam trang này có thân phận gì? Đó không phải là rất dễ đoán sao? Tất cả các Thân Vương thành niên đều phụng chỉ rời kinh đến đất phong của mình, cho nên nàng chỉ có thể là người trong cung. Phạm vi nhỏ như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết.
Hầu Văn Cực gật đầu:
- Ngươi không có đoán sai, nhưng ngươi không cần phải đi đắc tội với người có khả năng cứu ngươi.
- Thật sao?
Trương Thế Nhân lắc đầu:
- Ta thật sự không nghĩ được vì sao nàng sẽ phải cứu ta.
- Vạn nhất thì sao?
Hầu Văn Cực nói.
Trương Thế Nhân lắc đầu:
- Bệ hạ không phải là một người đơn giản bị người khác làm ảnh hưởng quyết định của mình. Có lẽ vì cho một vài trọng thần trong triều đình chút mặt mũi, chắc chắn ở một số việc nhỏ, bệ hạ sẽ cho thấy bệ hạ tôn trọng người khác. Nhưng ở đại sự, bệ hạ sẽ không vì ý kiến của bất luận người nào mà thay đổi phán đoán của mình. Nhất là... con gái của bệ hạ. Ở trong mắt người cha, vô luận con cái lớn bao nhiêu thì vẫn là con nít, người cha luôn cảm thấy bất cứ ý kiến gì của con gái của mình cũng không chín chắn.
- Lời của ngươi là bất kính với bệ hạ.
Hầu Văn Cực nghiêm túc nói.
Trương Thế Nhân nhếch miệng:
- Nếu như ta thật sự bất kính với bệ hạ, ta đã sớm đứng ở cửa ra vào mà chửi mẹ rồi. Ngươi cho rằng ở trong cái địa phương rách nát này thoải mái sao? Nếu là một người khác có tâm huyết lại bị nhốt ở đây trong oan uổng, từ nay về sau sẽ không có ngày nổi danh, ta thấy hắn thà rằng chọc giận bệ hạ, sau đó bị lôi ra chém đầu, chứ không muốn sống biệt khuất ở trong lồng giam lạnh lẽo đầy bóng tối.
Hầu Văn Cực nói:
- May mắn ngươi không phải là người có tâm huyết.
Trương Thế Nhân tức cười.
Hầu Văn Cực cười cười:
- Tuy ta và ngươi gặp mặt không có mấy lần, ngươi cũng không hiểu gì về ta, nói chính xác hơn là sự hiểu biết của ngươi nông cạn như bọt nước trên mặt biển. Nhưng ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, sự hiểu biết của ta về ngươi đủ khiến ngươi bị chấn động.
Trương Thế Nhân hé miệng, làm một động tác nuốt.
Hầu Văn Cực nghi ngờ nhìn hắn một cái, Trương Thế Nhân mỉm cười nói:
- Ta đang bị kinh ngạc.
- Ngươi rất nhàm chán.
Hầu Văn Cực có chút bất đắc dĩ nói ra.
Trương Thế Nhân dang hai tay ra:
- Vô luận là ai bị giam ở một chỗ như vậy, thậm chí ngay cả thời gian đều bị cố ý làm loạn cả, thì hắn nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán. Nếu như trong phòng này có ổ kiến, ta thậm chí sẽ đếm được có bao nhiêu con kiến đi ra khỏi ổ tìm thức ăn. Nếu như đổi lại là ngươi, ta nghĩ ngươi còn có thể nhàm chán hơn ta.
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Ta vĩnh viễn cũng sẽ không bị giam ở nơi này, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi.
- Vậy ngươi thật sự không như ta.
Trương Thế Nhân chân thành nói:
- Ít nhất so với ta, ngươi thiếu một loại kinh nghiệm nhân sinh.
- Dường như ngươi một chút cũng không lo lắng sinh tử của mình?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trương Thế Nhân nói:
- Làm sao sẽ không lo lắng? Ngươi đã nói ngươi hiểu rõ ta, vậy ngươi chắc chắn biết rõ ta là một người có bao nhiêu tham sống sợ chết. Ngươi có thể xem biểu hiện bây giờ của ta là giả vờ, cũng có thể hiểu rằng đó là kiểu giả tạo kiêu ngạo cùng tự tôn.
- Ngươi ham sống, nhưng không nhất định sợ chết.
Hầu Văn Cực nhìn vào mắt Trương Thế Nhân, nói ra.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, một lát sau nhịn không được thở dài:
- Hiện tại ta bắt đầu tin ngươi thật sự có chút hiểu ta rồi. Phải biết mặc dù người bên cạnh ta cũng chưa chắc có thể nói ra những lời này. Cho nên... Ta không thể không nói ngươi làm cho ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Hầu Văn Cực hơi có chút ngạo nghễ:
- Ngươi nên biết thân phận và địa vị của ta tất nhiên sẽ khiến ta trở thành một người làm cho người khác sợ hãi. Nếu như ta không làm được như thế, vậy chỉ có thể nói ta đã rất thất bại. Trên cái thế giới này, người bị ta dọa thật sự không ít, nhưng người có thể dọa được ta thì chỉ có một.
- Lời này của ngươi cũng có chút bất kính với bệ hạ.
Trương Thế Nhân khẽ cười nói.
- Vì sao?
Trương Thế Nhân nhìn thẳng vào mắt Hầu Văn Cực, nói thật:
- Ngươi nói trên thế giới này, người bị ngươi dọa sợ có rất nhiều, nhưng người có thể dọa ngươi thì chỉ có một, người này đương nhiên là bệ hạ, đúng không?
- Đúng.
- Cái này là bất kính.
- Bất kính chỗ nào?
- Ngươi nói bệ hạ là người.
Trương Thế Nhân nói:
- Trong mắt của ta, bệ hạ không phải người.
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Hầu Văn Cực lập tức trở nên âm lạnh. Trong nháy mắt, Trương Thế Nhân thậm chí có thể cảm nhận được sát ý đang không ngừng lan tràn ra khỏi đôi mắt của Hầu Văn Cực. Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng một giây sau Hầu Văn Cực sẽ bóp chặt cổ hắn, sau đó giơ thân thể hắn lên cao, rồi hung hăng nện xuống.
Làm một người quyền cao chức trọng, một khi Hầu Văn Cực giải phóng sự tức giận, nó đủ hù rất nhiều người sợ run.
Ngay tại lúc Hầu Văn Cực gần như sắp bộc phát tới điểm giới hạn, Trương Thế Nhân lại cực kỳ nghiêm túc và nghiêm trang:
- Trong mắt ta, bệ hạ là thần. Ta tôn kính với bệ hạ như tôn kính thần linh, thậm chí càng tôn kính hơn thần linh. Thần linh có thể thay đổi cuộc đời của một người, nhưng ta khẳng định nếu như bệ hạ muốn... Ngài có thể thay đổi cái thế giới này.
Hầu Văn Cực khẽ giật mình, lập tức có chút căm tức:
- Như vậy thú vị sao?
Trương Thế Nhân cười cười hơi đắc ý:
- Tự nhiên là rất có ý tứ... Ngươi nhốt ta ở chỗ này, khiến cho ta không thoải mái, cho nên như thế nào thì ta cũng phải làm cho ngươi không thoải mái, cho dù là bị nghiêm phạt.
- Vừa rồi ngươi buồn nôn công chúa điện hạ, là bởi vì ngươi nói mình oan ức cho nên cảm thấy buồn nôn. Ngươi làm cho ta không thoải mái, là bởi vì ta khiến cho ngươi không thoải mái. Một hành vi có thù tất báo rất ngây thơ như trẻ con, ngươi cảm thấy có bất kỳ ý nghĩa nào sao? Ngoại trừ càng khiến cho tình cảnh của ngươi thêm bất lợi.
- Tự nhiên là có.
Trương Thế Nhân nằm xuống giường đá, nhìn xem nóc nhà, nói ra:
- Trải qua thời gian buồn tẻ và vô vị như vậy, cuối cùng ta cũng tìm được một chút thú vị cho bản thân. Ở trong không thoải mái tìm được một chút vui vẻ, tuy rằng sự vui vẻ có chút dối trá, nhưng vẫn là vui vẻ. Nếu như ta chắc chắn phải chết... Ta còn cần cố kỵ cái gì?
...
...
Hầu Văn Cực trầm mặc một hồi, hắn nhìn xem Trương Thế Nhân nằm trên giường đá mà không nói một lời. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến việc thiếu niên bị đại nội thị vệ dùng bậc giam giữ cao nhất giam trong nhà lao này ở trên báo cáo chỉ mới có mười sáu tuổi. Lúc trước thiếu niên buồn nôn công chúa điện hạ, sau đó lại làm cho Hầu Văn Cực hắn không thoải mái... Chẳng lẽ đó chỉ đơn thuần là tính tình thật sự của thiếu niên?
Có phải từ đầu hắn và rất nhiều người không có xem Trương Thế Nhân như một thiếu niên?
Cái biểu lộ kia trên mặt thiếu niên có phải là đang tức giận? Có phải là đang mưu tính cái gì không? Thân là Trấn phủ sứ Nhãn Sở, Hầu Văn Cực hắn có thói quen nghĩ mỗi một sự kiện thật sâu, cố gắng nghĩ tới mọi trường hợp. Hôm nay hắn chợt có cảm thấy mình quá đề cao Trương Thế Nhân, cho nên có đoạn thời gian thậm chí xem thiếu niên này thành đôi tay mà đối xử.
- Ngươi cứ yên tâm, bệ hạ chỉ có chút nghi ngờ.
Hầu Văn Cực nói.
Sau khi nói xong câu đó hắn cũng có chút hối hận, bởi vì tư duy trước đó khiến lòng của hắn cũng có chút buông lỏng. Những lời này vốn không phải hắn có thể nói ra được.
Nhưng hắn rất nhanh bỏ qua hối hận, bởi vì hắn cảm thấy nói thẳng ra như vậy nói không chừng ngược lại có thể càng hiểu rõ Trương Thế Nhân hơn, xem xem thiếu niên nọ có phản ứng gì. Thế nên hắn ý muốn dứt khoát cho thiếu niên này một tia hi vọng, nói thêm một ít lời nữa.
Song Hầu Văn Cực không có lập tức thấy cái gì, bởi vì dù nghe được những lời của hắn, Trương Thế Nhân dường như không có một chút phản ứng nào. Con mắt Trương Thế Nhân vẫn nhìn nóc nhà, vẫn không nhúc nhích.
- Đây không phải là một tin tức tốt sao?
Hầu Văn Cực hỏi.
- Không phải.
Trương Thế Nhân trả lời.
- Vì cái gì mà không phải?
- Có lẽ ngươi cảm thấy ta nên vui vẻ hoặc là yên tâm một ít? Nhưng mà ta thật sự không cảm thấy đây là chuyện đáng giá vui vẻ hay yên tâm. Ngươi nói bệ hạ chỉ có chút nghi ngờ... Thế nhưng, Trấn phủ sứ đại nhân, ngươi không biết ở trên thế giới này, cái chuyện đáng sợ và cũng là chuyện đáng buồn nhất đó là làm cho Hoàng đế bệ hạ sinh ra hoài nghi sao? Chỉ cần ở bên trong đã có hoài nghi, thế mới có đến những chuyện tiếp theo. Mà thường thường, những chuyện này cũng không phải là chuyện làm người vui vẻ và yên tâm.
Trương Thế Nhân nghiêng đầu, nhìn Hầu Văn Cực, nói:
- Bệ hạ hoài nghi một người, người này còn có cơ hội xoay người sao?
Hầu Văn Cực im lặng, im lặng.
Sau đó hắn xác định phán đoán sớm nhất của mình chính xác, Trương Thế Nhân xác thực vẫn chỉ là một người thiếu niên. Trên người của thiếu niên này vẫn còn sự vô tri và ngây thơ thuộc về độ tuổi này, song hắn lại thông minh hơn nhiều bạn cùng lứa - dù cho sự thông minh của hắn ở trong mắt của Hầu Văn Cực vẫn có chút nông cạn.
- Có thể nói cho ta biết chuyện ngươi hối hận nhất sao?
Hầu Văn Cực hỏi.
Trương Thế Nhân trầm mặc trong thời gian rất lâu, sau đó khẽ lắc đầu:
- Có lẽ ta là người mà có thể xua tan hầu như tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu óc, cho nên thật không có quá nhiều chuyện làm ta phải hối hận. Dù rằng biết rõ mình làm sai, nhưng sau đó một mực rất ít có loại tâm tình này. Cái chuyện hối hận, ngoại trừ tự tra tấn chính mình thì còn tác dụng gì nữa? Ta đang ở nơi bị mà rất nhiều người tra tấn, thế thì vì sao ta còn phải tự tra tấn chính mình?
- Lời làm kiêu này nó rất giả dối.
Hầu Văn Cực thở dài.
- Ta nói rồi, ta cũng muốn tự tôn, cho dù là cái tự tôn này rất dối trá.
Trương Thế Nhân trịnh trọng:
- Ta ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, có rất nhiều chuyện phát sinh mà cả thế gian thường suy nghĩ. Ta có thể suy nghĩ cẩn thận xem những chuyện gì mình đã làm sai, nhưng đối với những chuyện này, ta không hề sinh ra hối hận. Thoáng tổng kết một chốc là được... Ta liều mạng muốn leo lên chỗ cao, muốn đi cảm nhận cảm giác đứng ở nơi cao. Ta muốn tránh thoát, thậm chí phá vỡ gông xiềng của vận mệnh như Đại tướng quân Nguyễn Khiếu. Nhưng ta đánh giá thấp nguy hiểm trên con đường ta leo lên, lại đánh giá cao năng lực của mình. Không có gì hối hận... Là tự chính mình quá ngu, quá ngây thơ.
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Kỳ thật ngươi nên minh bạch, bệ hạ sở dĩ đến bây giờ còn không có hạ quyết định, đó cũng là do bệ hạ còn không xác định... Hiện tại các học sinh trong Kinh Võ Viện cũng chỉ được cho biết ngươi đang bế quan ở sau hậu sơn, cho nên bọn họ vẫn còn đang hâm mộ và ghen ghét với việc tốt mà ngươi đang gặp. Thái độ của bệ hạ là phải cẩn thận tra kĩ, thái độ của Chu viện trưởng là không thể đơn giản định tính... Thật ra ngươi có thể hiểu là họ muốn cho ngươi một lý do trong sạch.
Trương Thế Nhân xoay người ngồi dậy, sắc mặt hơi có chút biến hóa.
- Thật sự?
- Ta không thích tùy tiện gạt người.
Hầu Văn Cực nói:
- Thời điểm ta gạt người, ta nhất định phải đạt được lợi ích. Chưa có đạt được lợi ích, nó thật xấu hổ giống như việc lãng phí thức ăn.
Hắn đứng lên, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai Trương Thế Nhân:
- Với ngươi, ở chỗ này một đoạn thời gian cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nếu như... Ta nói là nếu như ngươi thật là trong sạch, cuối cùng ngươi cũng sẽ đi ra khỏi cái lao tù này. Như vậy, sau này gặp phải hoài nghi như vậy, người hoài nghi ngươi nhất định sẽ nhớ tới việc trước kia ngươi cũng từng bị oan uổng... Cái này không phải là một chuyện tốt sao?
Trương Thế Nhân im lặng một hồi, nói:
- Ta thực không có tâm tình nói cảm ơn ngươi.
Hầu Văn Cực cười ha ha, quay người đi ra ngoài:
- Bất quá ta có thể rất nghiêm túc nói cho ngươi biết vừa rồi ngươi đã đắc tội với một người mà ngươi không có khả năng đắc tội. Quả thật, ngươi nói bệ hạ sẽ không vì ý kiến của người khác mà thay đổi phán đoán của mình. Nhưng ngài cũng là một người cha... Khi con gái bảo bối của mình bị người khi dễ, ngươi đoán người cha này sẽ làm thế nào?
Trương Thế Nhân cười khổ:
- Xúc động là ma quỷ.
Hầu Văn Cực cười rất vui vẻ, sau đó nhanh chân đi ra khỏi thạch thất.
Rất lâu sau khi thân ảnh của Hầu Văn Cực biến mất, Trương Thế Nhân dường như mới thoát ra khỏi tâm tình bất an. Hắn chậm rãi nằm xuống, lưng đưa về phía cửa sắt. Thế nên đương nhiên sẽ không có người nhìn thấy trên mặt của hắn làm gì có bất an cùng khiếp sợ? Rất bình tĩnh, sự bình tĩnh làm người khó có thể giải thích được.
Trương Thế Nhân nằm ở trên giường, cẩn thận suy nghĩ về cuộc đối thoại trước đó, còn có phản ứng và biểu hiện cảm xúc trên mặt của mình. Hắn cảm thấy mình biểu diễn cũng tạm được, không có lộ ra sơ hở gì. Cùng người như Hầu Văn Cực nói chuyện cũng không phải là một việc có thể buông lỏng.
Trương Thế Nhân vẫn luôn chờ đợi một cuộc đối thoại như vậy, cũng đang chờ một cái cơ hội như vậy. May mắn thay ông trời tựa hồ đối xử với hắn không tệ, vậy mà đưa tới một vị công chúa khờ khạo.
Hắn có thể tưởng tượng ra sau khi vị công chúa điện hạ kia trở lại nội cung, nàng nhất định sẽ tố cáo mình trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Đây là điều hắn mong muốn, cho nên hắn không có chút nào lo lắng và sợ hãi. Nếu như Hoàng đế biết chuyện hắn buồn nôn công chúa, Hoàng đế sẽ tức giận sao?
Không!
Bởi vì đây là sự phản kháng ngây thơ cùng không cam lòng của một thiếu niên đang tức giận, mà có cái nhân tài nào ở trong hoàn cảnh của hắn mà không cam lòng cùng phẫn nộ? Tất nhiên là một người bị oan uổng... Trương Thế Nhân đang mượn vị công chúa điện hạ kia để tỏ thái độ với Hoàng đế rằng hắn bị oan uổng. Hắn dùng ngôn ngữ và thủ đoạn ngây thơ, nhàm chán kích thích một vị công chúa, đó là một chuyện rất ngu ngốc, nhưng bệ hạ ngược lại sẽ không tức giận. Thủ đoạn ngu ngốc có đôi khi thường thường có thể tạo được hiệu quả rất tốt.
Sau đó là cuộc đối thoại với Hầu Văn Cực, chuyện này hiển nhiên khó hơn chuyện kích thích cái công chúa khờ khạo kia. Nó cần phải có hành động tốt hơn để che giấu cách nghĩ thật sự trong nội tâm.
Trương Thế Nhân làm cho mình biểu hiện ra hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt, có sự ngây thơ cùng phản nghịch của mọi thiếu niên, cũng có trí khôn và tư tưởng vượt qua bạn cùng lứa tuổi. Chỉ có như vậy mới có thể để cho Hầu Văn Cực cảm thấy hắn là một người không dễ đối phó và cũng rất dễ đối phó. Hắn làm Hầu Văn Cực suy nghĩ lên, cuối cùng nghĩ đến hắn vẫn là một người thiếu niên chứ không phải một vị lão làng...
Song, rất hiển nhiên, muốn gạt được một người như Hầu Văn Cực, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Ít nhất, Trương Thế Nhân phải là một diễn viên tốt.
Trương Thế Nhân hồi tưởng thật lâu, sau khi xác định biểu lộ và hành động trước đó của mình không có lỗ thủng nào thì mới yên tâm một chút.
Nhân sinh chính là một vở kịch, chính là xem ai biết diễn, xem ai diễn tốt hơn. Mỗi người đều đang diễn trò, cũng đều đang nhìn người khác diễn trò.
Bình luận truyện