Chinh Chiến

Chương 37: Chậm chết ta rồi



Nếu như dựa theo bối phận mà tính, Nguyễn Duyên là cháu họ của Nguyễn Văn Dũng. Song ở bề ngoài, đẳng cấp của thế gia, hào phú đều rất nghiêm chỉnh, có chế độ rõ ràng, còn thật ra là rối loạn vô cùng, nói rối tinh rối mù cũng không quá đáng.

Vào lúc lão thái gia Nguyễn gia đã sắp tám mươi tuổi còn lấy một cô nương mười bốn tuổi như hoa như ngọc, hai năm sau cô gái này sinh ra một đứa con. Chính lão thái gia cũng không tin, cho nên quyết định nhỏ máu nhận thân, nếu như đứa bé kia không phải con hắn, thì dù nó có là đứa trẻ, nó và mẹ nó sẽ bị quẳng xuống sông.

Kỳ quái lại kỳ quái là sau khi nhỏ máu nhận thân, đứa bé này chính là con hắn. Lão già này đại hỉ, mở ra yến hội ba ngày. Việc này ngoại trừ chứng minh lão thái gia của Nguyễn gia còn long tinh mãnh hổ, thì còn chứng minh nội bộ cái thế gia này quá loạn.

Lão thái gia là phụ thân Nguyễn Khiếu, tính ra là tổ phụ của Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, là thái gia của Tiểu Tướng thành Gia Trang Nguyễn Văn Dũng, là tổ gia gia của Nguyễn Duyên. Lão thái gia Nguyễn gia đã sống chín mươi mấy tuổi, theo bối phận thì đứa trẻ mười mấy tuổi kia là thái gia của Nguyễn Duyên, nhưng nó là dòng thứ nên chẳng có cái bối phận gì. Ba ngày yến hội kia dù mang tên là chúc mừng nó ra đời, nhưng chẳng bằng nói trắng ra là chúc mừng lão thái gia vẫn không giảm hùng phong.

Tuy nhiên không biết vì cái gì, đứa bé kia lớn lên trông giống như cháu họ của lão thái gia…

Nguyễn Văn Dũng cũng là dòng thứ, cho nên dù trên người hắn có chức quan Tiểu Tướng Ngũ Phẩm, thì khi trở lại đại viện của Nguyễn gia, hắn không có thân phận gì.

Nguyễn Duyên là cháu ruột của Nguyễn Khiếu, song lại không phải là con của con trai cả của hắn.

Nguyễn gia ở Thế Tây vốn chính là một nhà độc đại, cho nên Nguyễn Duyên ương ngạnh cũng là chuyện bình thường. Nguyễn gia Tương Thành, dõi mắt toàn bộ Đại Nam cũng là một cây đại thụ.

Núi Mộ Sơn.

Trước khi đi, Trương Thế Nhân đã dặn Đại Khuyển đưa xe ngựa tới một khoảng cách khá xa so với nơi dựng trại của Hải Dương Quán, cùng với bảo Mộc Tiểu Yêu đi qua đêm ở Hải Dương Quán.

Câu đầu tiên của Mộc Tiểu Yêu là hỏi:

- Trương Thế Nhân, ngươi định làm chuyện thương thiên hại lý gì?

Trương Thế Nhân nghiêm túc nói:

- Lần này là thay trời hành đạo.

Mộc Tiểu Yêu liền nói:

- Chuyện mới mẻ như thế thì có thế nào ta cũng không đi, phải ở lại nhìn xem.

Mộc Tiểu Yêu muốn ở lại, Trương Thế Nhân và Đại Khuyển cũng không còn cách nào khác.

Vì vậy Mộc Tiểu Yêu nằm ngủ trong xe ngựa, Đại Khuyển thì không tình nguyện ngồi xổm ở bên cạnh, lột da con nai đã săn được. Việc này hắn rất ít khi động thủ, mặc dù hắn là cái người không ăn thịt thì không vui. Nhưng mỗi khi Trương Thế Nhân kêu hắn động thủ, hắn luôn nói cái gì mà con trai nên tránh xa bếp núc.

Hắn thích ăn thịt, nhưng trừ khi bị ép đến nỗi bất đắc dĩ, còn không thì sẽ tuyệt đối không làm cơm.

Cũng không biết phía sau việc hắn kiên trì với cái chuyện hoàn toàn không có ý nghĩa này có cất dấu bí mật gì không. Trương Thế Nhân đã từng thăm dò, nhưng không có thu hoạch gì.

Cho nên lúc Trương Thế Nhân mang theo bọn người Nguyễn Duyên, Thôi Thương Lượng trở lại chỗ xe ngựa, Đại Khuyển còn nhìn mấy con dã thú đã chết mà phát sầu. Trước mặt hắn, nồi nước cũng đã sôi sùng sục, nhưng hai con gà rừng vẫn nằm yên ở một bên, con nai còn treo ở trên chạc cây.

Trương Thế Nhân trở về lại chứng kiến tình huống này, giả bộ tức giận mắng vài câu rồi tươi cười với bọn người Nguyễn Duyên. Sau đó hắn đích thân động thủ, nhổ lông, lột da những con dã thú kia. Việc làm thô lỗ, xấu xí như vậy, bọn người Nguyễn Duyên sẽ không bao giờ nhúng tay. Thậm chí bọn họ nhìn xem động tác nhanh nhẹn và thành thạo của Trương Thế Nhân, nào là dùng lưỡi dao cắt thịt gà, lột da nai… mà đôi mắt lộ ra một vẻ khinh miệt.

Con trai tránh xa nhà bếp, con cháu thế gia tự nhiên càng không bao giờ làm chuyện buồn nôn như thế. Ngay cả Thôi Thương Lượng cũng vậy, xem trong chốc lát đã thấy không thoải mái, hắn liền kéo bọn người Nguyễn Duyên lên sườn núi mà xem cảnh sắc ban đêm. Nguyễn Duyên cùng Thôi Thương Lượng cười cười nói nói, làm cho tên thấp bé Lưu Tuấn Tú liếc nhìn.

Cái tên Lưu Tuấn Tú này có lịch sử rất huy hoàng: nhìn lén nữ nhân tắm rửa lúc năm tuổi, vào cửa quá phụ lúc bảy tuổi, ngủ cùng tất cả nha hoàn vào lúc hắn mười hai tuổi, mười bảy tuổi thì đi tới tất cả các thanh lâu ở Tương Thành mà ăn ngủ, thậm chí không buông thả cả mụ tú bà…

Hắn nắm chặt một bao độc dược thấp kém mua được trong giang hồ.

Ban đầu bọn họ có ý định đánh Thôi Thương Lượng đến tàn phế, nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện kẻ chết thay mang tên Trương Thế Nhân, cho nên bọn hắn dĩ nhiên càng không cố kỵ cái gì nữa. Độc chết Thôi Thương Lượng thì chỉ cần giá họa cho Trương Thế Nhân, kể ra một câu chuyện giết người cướp của nơi hoang vu. Nha dịch và bộ khoái, kể cả huyện lệnh chẳng lẽ sẽ thật sự điều tra để rồi đắc tội Nguyễn gia và Lưu gia?

Thế lực Thôi gia tại Tương Thành kém xa Nguyễn gia và Lưu gia, thế nên việc này ở trong mắt Nguyễn Duyên cùng Lưu Tuấn Tú không phải là đại sự gì. Thế nhưng hai người bọn họ, một âm hiểm, một độc ác, đều tự cho mình thông minh lại quên cân nhắc xem vì sao hai lần chiêu sinh trước của Kinh Võ Viện, Tổng đốc tỉnh Hà Tây đều đề cử người của Nguyễn gia, nhưng mà lần này lại là một người từ thế gia nhị lưu như Thôi gia?

Người tự đại đến cực hạn, là ngu xuẩn.

Bọn họ có biết đâu ở hai tháng trước, Hoàng đế phong cho một phi tần họ Thôi lên làm quý phi.

Độc dược trong tay Lưu Tuấn Tú không tính là thứ tốt, nó không phải là tinh phẩm “Cười ba tiếng rồi chết”, cũng không phải “Bảy bước quỷ khóc”, càng không phải lọ thuốc “Lăng Nhạn Cốc” của nữ nhân điên Bách Hoa Độc. Nó chỉ là một lọ thấp kém của giới giang hồ tam lưu, vài lượng bạc là có thể mua mười bình.

Thấp kém thì thấp kém, lấy mạng người thì không khó.

Đang ngồi nấu nước, khóe miệng Đại Khuyển giật giật, nhịn không được nhỏ giọng mắng:

- Thứ vật xấu xa.

Sau đó hắn buồn bã và hối hận: “Có cái mũi quá tốt cũng không phải là chuyện gì tốt, cái độc cùi bắp này có mùi hôi thối thật khó ngửi”.

Lưu Tuấn Tú làm bộ xem Trương Thế Nhân lột da con nai, sau đó dùng thân thể cản lại ánh mắt của Đại Khuyển, lặng lẽ đem bao độc dược đổ vào bên trong nồi sắt.

Nồi sắt bỗng nhiên phát ra vài tiếng nổ “đùng đùng”.

Trong lòng Đại Khuyển cảm khái: “Hạ độc kiểu rác rưởi như vậy cũng thật sự đã làm khó ngươi”. Sau đó cố ý quay đầu đi nơi khác, như thể hắn không phát hiện ra.

Trương Thế Nhân thấy thủ đoạn thấp kém như vậy thì khóe miệng cũng không khỏi giật giật một cái, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Lưu Tuấn Tú ba lần.

Trương Thế Nhân cũng như Đại Khuyển, giả vờ không hay biết. Trương Thế Nhân còn sốt ruột thay cho cái tên công tử làm mưa làm gió ở Tương Thành này. Sợ rằng thủ đoạn như vậy cũng chỉ có thể sử dụng ở Tương Thành, hơn nữa hắn chỉ có thể vĩnh viễn theo phía theo mông của Nguyễn Duyên. Nếu như đến đế đô, gặp được người chân chính xuất thân từ thế gia, thì sớm đã bị người ta đùa chơi chết, ngay cả cặn bã còn không chừa lại gì.

Lưu Tuấn Tú hạ độc xong liền đắc ý, vừa lòng mà quay người rời đi.

Đại Khuyển nhìn qua cái nồi đang nổi bọt kia, hỏi Trương Thế Nhân:

- Làm sao bây giờ? Cái tên ngu ngốc này có phải liền nước nóng đều chưa thấy qua? Con mẹ nó, nước trong nồi đều đã đặc quánh như cháo rồi.

Không còn cách nào khác, Trương Thế Nhân đứng dậy cầm lấy cái gáo gỗ, múc những cái bọt trong nồi nước sôi ra ngoài:

- Đừng làm khó người ta, nghiệp dư thì chính là nghiệp dư.





Cần phải giội nước sôi vào gà rừng để nhổ lông, sau khi lột da nai cũng cần dùng nước rửa sạch. Cho nên hai thứ đồ ăn này đều cần có nước, mà cần nước thì liền dính độc. Điều này là điều Đại Khuyển không thể tha thứ nhất, trong nội tâm của hắn không biết mắng Lưu Tuấn Tú bao nhiêu lần. Đã sống, lãng phí cái gì đều có thể tha thứ, chỉ có lãng phí thức ăn là Đại Khuyển khó có thể tiếp nhận.

Nếu không phải Trương Thế Nhân nói đợi đến khi đến đế đô thì sẽ dẫn hắn đi đến tửu điếm to nhất để đặt bàn tiệc tốt nhất, nói không chừng Đại Khuyển đã bãi công, không làm nữa.

Trương Thế Nhân cảm khái không ngừng, không chỉ phải chỉ muốn luôn may mắn khi gặp đối thủ như heo, mà hắn cho rằng còn cẩn thận đề phòng đồng đội ngu như heo. À không, đồng đội ngu như chó.

Sau khi dày vò nửa canh giờ, rượu thịt đãi khách quý của Trương Thế Nhân rốt cuộc đã được chuẩn bị xong. Vào lúc thịt nướng được cắt gọn, bày lên, kể cả Nguyễn Duyên và Trương Thế Nhân đều âm thầm thở dài một hơi.

- Rượu đâu?

Trương Thế Nhân nhận ra gã Đại Khuyển đi lên xe ngựa lấy rượu còn chưa về, vờ không vui, hô:

- Bảo ngươi lấy một ít rượu đến mà đều lề mà lề mề như vậy, ngươi có phải chê tiền công ta trả cho ngươi quá nhiều? Đợi đến thành Thanh Long, ta sẽ mướn người thông minh chút, một người vừa già vừa nát như ngươi chẳng có một chút tác dụng nào.

Theo bản năng, bọn người Nguyễn Duyên cùng Thôi Thương Lượng nhìn về phía xe ngựa. Bọn họ liền nhìn thấy chiếc xe ngựa kia đung đưa kịch liệt… Chính là cái gã kéo xe ngựa như bị dọa sợ, dường như muốn chạy ra ngoài. Thôi Thương Lượng bị dọa sợ mất mật, nhịn không được hỏi Trương Thế Nhân:

- Rượu ngon của ngươi giấu ở bên trong hòm sắt, còn khóa nữa? Làm sao mà lấy rượu cũng tạo ra động tĩnh lớn như vậy?

Lúc này Trương Thế Nhân mới tỉnh ngộ, trong lòng không khỏi cầu nguyện vài câu cho Đại Khuyển.

Bịch!

Đúng vào lúc này, Đại Khuyển bay ra từ xe ngựa, đầu đập vào mặt đất.

Hắn giãy giụa, đứng lên, mang theo hai cái túi rượu cong cong đi về phía này. Vành mắt của hắn đen một tí, khóe miệng sưng lên, vừa đi vừa lầm bầm:

- Lấy rượu… Ngươi cho rằng chuyện đó dễ dàng như thế?

Trương Thế Nhân vội vàng nghênh đón, nhận lấy túi rượu, cười hắc hắc nói:

- Lão già mất nết này yêu thích trộm rượu của ta uống, cho nên mới phải giấu kĩ càng thế đấy.

Đại Khuyển hừ một tiếng, quay đầu đi đến bên cạnh xe ngựa, dựa vào một thân cây, ngồi xuống, xoa khóe miệng đang đau nhức, nhỏ giọng mắng:

- Mộc Tiểu Yêu… Không phải là lấy hai túi rượu của ngươi sao, còn nặng tay như vậy?

May mắn thanh âm nói chuyện của hắn rất thấp, mấy người Nguyễn Duyên cũng không nghe được.

Trương Thế Nhân tự tay rót đầy rượu vào cốc cho bọn người Nguyễn Duyên cùng Thôi Thương Lượng, mặt nở nụ cười, nói ra:

- Người hầu của ta được mướn ở nông thôn, chưa thấy qua các mặt của xã hội, mấy vị công tử không cần phải trách móc. Nhưng mà rượu này chính là rượu ngon, mua được từ biên quân của thành Gia Trang.

Thôi Thương Lượng bưng chén rượu lên, ngửi ngửi, không khỏi khen:

- Mùi rượu xông vào mũi, đúng là rượu ngon. Không uống đã biết rõ rượu này có ít nhất ba năm được ủ ở trong hầm.

Nguyễn Duyên cũng là nửa con sâu rượu, hắn cũng bưng chén rượu lên, nếm thử một miếng.

- Quả thật không tệ, mặc dù không so sánh được với rượu Long Đàm Tương Thành của chúng ta, nhưng cũng là rượu ngon khó có được. Không thể tưởng tượng được địa phương hẻo lánh, vắng vẻ như thành Gia Trang lại làm ra rượu ngon như vậy, đúng là khó có được.

- Rượu không tầm thường, tay nghề của Thương huynh đệ càng không tầm thường!

Nguyễn Duyên chỉ chỉ vào thịt nướng trước mặt, khen ngợi:

- Màu sắc vàng tươi, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm nhũn.

- Nếm thử chứ?

Trương Thế Nhân vội vàng nói:

- Nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?

Nguyễn Duyên sửng sốt một chút, Lưu Tuấn Tú ở bên cạnh nhanh chóng nói:

- Hôm nay Thương huynh đệ là chủ, chúng ta là khách. Không có đạo lý khách ăn trước chủ đâu. Ngươi ăn trước đi rồi chúng ta sẽ ăn.

Trương Thế Nhân buông ra chiếc đũa đã cầm lên, chân thành nói:

- Không đúng không đúng, chính bởi vì hôm nay ta là chủ, mấy vị công tử là khách. Nào có đạo lý khách nhân không ăn khi chủ nhân mời? Ta xem Nguyễn công tử có đức cao vọng trọng, hôm nay Nguyễn công tử nên là người đầu tiên động đũa, bằng không thì mọi người nhường tới nhường lui như vậy đến khi nào? Đến khi thức ăn đều nguội lạnh hết?

Nguyễn Duyên liền vội vàng khoát tay áo, nói:

- Chúng ta nhờ có quan hệ với Thôi công tử nên mới được mời ăn bữa ăn mỹ vị như vậy, nếu không thì để Thôi công tử động đũa trước, được chứ?

Thôi Thương Lượng là người thành thật, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy ta tới ăn trước.

- Đợi đã!

Trương Thế Nhân ngăn cản, nói:

- Lễ nghi của nước Đại Nam chúng ta không thể mất. Như vậy đi, mỗi người chúng ta nói ra tuổi, tuổi ai lớn nhất thì người đó ăn trước.

Thôi Thương Lượng cười nói:

- Tốt, cứ như vậy!

Sắc mặt Nguyễn Duyên trắng bệch, nhìn nhìn mấy người bên cạnh, hắn biết bản thân hắn là người lớn tuổi nhất:

- Chuyện này không tốt… Người lớn tuổi phải nhường cho người nhỏ tuổi ăn trước, đây mới là mỹ đức bao nhiêu năm của Đại Nam.

- Cũng đúng!

Thôi Thương Lượng nói:

- Thương huynh đệ, tuổi của ngươi là nhỏ nhất, có lẽ ngươi nên ăn trước.

- Không được, vẫn là Nguyễn công tử nên ăn trước.

- Thương huynh đệ ăn trước.

- Nguyễn công tử ăn trước.

- Thương huynh đệ ăn trước.

Dưới cuộc tranh luận như thế, tới tới lui lui vài chục lần mà không ai chịu ăn trước. Đến cuối cùng, không ai còn nghĩ ra cái từ ngữ gì để từ chối, thế mà vẫn không ai chịu động đũa trước.

Ngay vào lúc này, bỗng nhiên một làn gió thơm bay ngang qua, theo sau là một thân ảnh màu hồng bắt mắt. Vào thời điểm mọi người sững sờ, đã thấy một cô gái tuyệt mỹ dùng tay đẩy Nguyễn Duyên ngã xuống đất, một tay cạy ra miệng của hắn, một tay bưng thức ăn trút vào trong miệng hắn.

- Con mẹ nó! Chậm chết ta rồi!

Mộc Tiểu Yêu mắng một câu, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Thế Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện