Chinh Chiến
Chương 50: Trước ngươi
Bên trong bụi cỏ lau ở bờ đông sông Tương Thủy, Trương Thế nhân thận trọng chui từ trong nước ra, nhìn xung quanh. Sau khi xác định không có nguy hiểm gì thì mới chật vật và mệt mỏi leo lên trên bờ.
Tuy rằng Mộc Tiểu Yêu có năng lực nhận biết, Đại Khuyển có cái mũi có thể ngửi được sát khí. Nhưng từ khi biết ở trên thế giới này còn có một đám có thể phong tỏa tất cả cảm tình, cuối cùng Trương Thế Nhân cũng biết ỷ lại Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển thì có thể chết bất cứ lúc nào mà không hay.
Leo lên trên bờ, nằm trong bụi cỏ, Trương Thế Nhân thở hổn hển từng ngụm, thật giống như một con yêu nghiệt mới từ địa ngục đi đến nhân gian, đang tham lam hít thở không khí nơi đây.
Đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề.
Hắn phát hiện vận khí của mình thật sự đen không hợp thói thường. Mới vừa đến cái thế giới này thì bị cuốn vào một hồi đuổi giết mà không giải thích được nguyên nhân, mười lăm năm qua mà những con lừa trọc kia vẫn cố chấp muốn giết chết hắn. Đại Khuyển không chịu nói nguyên nhân, Mộc Tiểu Yêu cũng không chịu nói. Cho dù hắn có tự cho mình là thiên tài, nhưng cái loại không đầu không đuôi như thế này, hắn cũng chẳng thể suy đoán được gì. Ầy… Những con chó điên với cái đầu trọc kia đã đuổi giết hắn hơn mười năm, thật giống như đời trước của hắn có mối thâm cừu đại hận là ngủ với tất cả nữ giới ở trong Phật tông không bằng.
Thật vất vả tích đủ quân công ở thành Gia Trang, có cơ hội tiến vào đế đô Đại Nam – nơi những con lừa trọc kia kiêng kỵ nhất. Nhưng mà chưa gì hắn lại trở thành kẻ chết thay của Nguyễn Văn Dũng, trên đường đi lại còn gặp phải mai phục. Chỉ mới đi được nửa đường mà đã thế, hắn cũng không biết mạng mình có thể giữ được cho đến khi nhìn thấy cửa chính của Kinh Võ Viện hay không.
Bất quá Trương Thế Nhân không thể không thừa nhận rằng trình độ của thích khách Đại Nam cao hơn cái bọn chó điên đầu trọc kia một chút. Nếu như ở mười lăm năm trước, người truy sát hắn là thích khách Nhãn Sở của Đại Nam, hoặc người có thể phong tỏa mọi tình cảm của mình, không để lộ một phần nào mà nói… Như vậy không chừng hắn không ra khỏi tã lót thì đã bị người giết chết.
Bởi vậy, trong lòng Trương Thế Nhân khắc sâu hai chữ “Nhãn Sở” này.
Đồng thời cũng nhớ kỹ cái tên “Hầu Văn Cực”.
Hắn nằm trong chốc lát, cố gắng khôi phục chút ít thể lực thì ngồi dậy nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển. Mà vì vậy… tình cảnh hắn đang thấy làm cho hắn có chút im lặng.
Toàn thân Mộc Tiểu Yêu ướt đẫm, đứng ở một gốc cây liễu mà rũ nước trên tóc. Một thân quần áo đỏ dán sát vào người nàng, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng đến cực hạn. Quần đỏ dính chặt vào trong cơ thể, thậm chí để lộ ra màu sắc vốn có của da thịt. Cái bộ ngực sữa đầy đặn và ngạo nghễ đứng thẳng, cái bụng bằng phẳng mà không có chút mỡ thừa, cái eo nhỏ nhắn và có tính mềm mại, cái mông vểnh cao, sau đó là một cặp đùi đẹp đầy bắt mắt. Tất cả, tất cả… đủ làm cho máu tươi của hắn sôi trào.
Có lẽ là để cho dễ cử động, phía dưới chiếc quần đỏ được thiết kế xẻ về hai bên. Nàng đứng bên cạnh cây với vẻ xinh xắn, một cặp đùi đẹp sáng choang lộ ra từ trong quần, cơ hồ là bị Trương Thế Nhân nhìn thấy toàn bộ. Đây là cặp chân mà Trương Thế Nhân thấy đẹp nhất ở cả hai đời, thật sự là nhiều một chút thịt thì mập, mà giảm một chút thịt thì lại gầy.
Thậm chí hắn đã từng nghĩ đến chuyện xấu xa: “Nếu như bị đôi chân này quấn ở trên lưng, vậy chẳng phải là có thể dục tiên dục tử?”
Tuy khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu không tính là tuyệt mỹ, so với những cô nương trong Hải Dương Quán thì cũng hơi không bằng. Nhưng vũ khí trí mạng nhất của nàng chính là thân hình nàng. Cũng phải thôi, cái khung cảnh ở giờ khắc này tuyệt đối có thể đập phát chết luôn tất cả những nam nhân có tính dục bình thường.
Ví dụ như Trương Thế Nhân.
Nói thật, Trương Thế Nhân cực kỳ cố gắng mới thu lại ánh mắt đang nhìn Mộc Tiểu Yêu. Sau đó hắn nhìn nhìn phần dưới đã vểnh lên rất cao, ảo não lắc đầu, lập tức bắt buộc chính mình nhìn Đại Khuyển.
Cái phương pháp chuyển đi lực chú ý này cực kỳ hiệu quả, sau khi nhìn xem Đại Khuyển không bao lâu thì nó đã mềm nhũn trở lại.
Cái tên hèn mọn, bỉ ổi kia mặc một bộ quần áo bằng da, nằm ì trên mặt đất, trong tay còn giữ chặt con dê. Cũng không biết con dê này có phải đã từng tu luyện hay không mà lặn xuống nước qua cả chiều dài một con sông thì cũng không có bị chết.
Đối với cái tinh thần thà chết cũng không chịu buông ra con dê của Đại Khuyển, Trương Thế Nhân thật lòng khâm phục, giống như đời trước hắn vẫn cảm thấy lão Sói Xám đáng giá tôn kính vậy.
Ngay vào lúc này, Đại Khuyển xoay người ngồi dậy, nhìn về Trương Thế Nhân, chăm chú hỏi:
- Hôm nay nướng thịt dê ăn có được không?
Trương Thế Nhân muốn cười, nhưng cục diện bây giờ làm cho hắn cảm thấy không thể cười.
Bến đò Phong Lâm đã bị người của Nhãn Sở khống chế, như vậy thì bờ sông bên này có lẽ cũng sẽ có người của Nhãn Sở đang nhìn chằm chằm. Nếu như không phải hắn nghĩ đến việc ngậm thân cỏ lau, lặn xuống nước rồi lội qua sông, thì hẳn họ phải đi một vòng rất xa để tránh né phục binh.
- Không thể châm lửa… Ai biết những tên khốn có khứu giác còn nhạy bén hơn chó kia thấy ánh lửa thì có lập tức nhào đến hay không.
Hắn đứng lên, lắc lắc cho rơi bớt nước trên quần áo, nói:
- Tìm một chỗ chợp mắt một chút, trời tối thì chạy đi. Không thể đi hội hợp ở thành Hải Tiếu cùng hai người Thôi Thương Lượng, cũng không thể nói trước là về sau có phải chỉ có ba người chúng ta vẫn phải sống nương tựa lẫn nhau hay không.
- Không thể cũng không có gì.
Mộc Tiểu Yêu buộc tóc về phía sau đầu, sắc mặt bình thản, nói:
- Từ khi bắt đầu, ta đã cảm thấy hai người bạn mới của ngươi chẳng thể giúp ngươi được cái gì.
Trương Thế Nhân cười cười, không có trả lời, chỉ lắc đầu, thở dài:
- Sau này muốn dựa vào đôi chân của mình mà đi, còn có vài nghìn dặm đây này… Khi đến đế đô rồi thì chẳng phải đôi chân của ta sẽ đẹp hơn đôi chân của Tiểu Yêu tỷ?
- Đi hướng nào?
Đại Khuyển cắt đứt xu hướng tự kỷ của Trương Thế Nhân, hỏi.
- Nếu như đi đường chính… Phải nghĩ biện pháp thay đổi hình dáng.
Trương Thế Nhân nhíu mày, vừa muốn nói chuyện thì chợt nghe Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng nói:
- Yên lặng, phương hướng đông nam có không ít người tới, trong đó có cao thủ.
Đại Khuyển dùng cái mũi hít hít, lắc đầu:
- Không có sát khí.
…
…
Ngay thời điểm mấy người Trương Thế Nhân chật vật đến mức không chịu nổi vì né tránh thích khách đuổi giết, ở nơi cách bọn họ cực xa, trên con đường chính đi từ Giang Nam về đế đô, một đoàn gồm ba chiếc xe ngựa hoa mỹ đang đi về hướng tây bắc. Những chiếc xe ngựa này không chỉ hoa mỹ mà còn để lộ ra sự tôn quý, và có hơn trăm tên tùy tùng đảm nhiệm hộ vệ.
Chiếc xe ngựa phía trước cùng của đoàn xe được sơn màu đỏ chót, bên trên còn được vẽ lên một ít đường cong cùng đồ án kỳ quái. Xe ngựa do hai con ngựa rất cường tráng kéo chạy chầm chậm, tốc độ không phải chậm lắm, song lại rất ổn định. Địa phương làm người chú ý nhất trên chiếc xe ngựa này là hai cây cờ màu vàng có chút đỏ ở hai bên thùng xe, trên lá cờ có vẽ một ngọn núi cùng một toàn đình.
Đội bảo vệ của đoàn xe gồm ba chiếc xe ngựa này là đội ngũ khoảng một trăm người. Nhưng điều làm cho người ta kinh hãi là dù những người này không phải là quan quân của triều đình, nhưng mỗi người đều cưỡi một con ngựa cao lớn. Phải biết chiến mã đối với Đại Nam có tầm quan trọng cỡ nào, chúng được quản lý cực nghiêm, mặc dù là thế gia thì cũng phải dựa vào đẳng cấp thì mới được phân chia chiến mã theo số lượng quy định. Bởi thế số lượng chiến mã như thế này xuất hiện ở nơi đây thì quả là một chuyện khó tưởng tượng được.
Đại Nam cũng nuôi ngựa, nhưng ngựa Đại Nam nuôi được không thể so với chiến mã của kỵ binh thảo nguyên, và Đại Nam cũng chẳng nuôi dưỡng được chiến mã kỵ binh thảo nguyên hoàn chỉnh, đa phần đều là khuyết thiếu vài thứ. Thế nên sức chịu đựng, tốc độ, năng lực của ngựa ở cảnh nội Đại Nam đều không thể so với ngựa chiến của thảo nguyên. Đây cũng là chuyện mà Hoàng đế Đại Nam căm tức. Đế quốc của hắn cũng đủ lớn, diện tích lãnh thổ bao la, nhưng lại không thể bồi dưỡng ra chiến mã tốt nhất. Liền vì điều này, Hoàng đế thậm chí phái người chuyên môn lẻn vào Thiên Thuận để trộm về một ít cỏ nuôi ngựa, ngài muốn biết có phải do thức ăn khác nhau mà chiến mã có thể chất bất đồng hay không. Đáng tiếc sự thật chứng minh rằng hắn đã nghĩ nhiều.
Vì nhiều lý do đó, đội ngũ gồm hơn trăm người này đặc biệt đẹp mắt.
Một trăm người cưỡi ngựa mà đi đều là đạo nhân mặc áo đạo bào có màu xanh đen. Đầu tóc họ được búi về phía sau, cài một cây trâm gỗ, đạo bào được thêu hình bát quái đồ. Mỗi người đều có thân hình thon dài, khuôn mặt nghiêm túc và trang trọng. Sau lưng bọn họ đều đeo một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm có cột một dải băng đỏ có gắn một ngôi sao. Thế nên cái đội ngũ này nhìn rất uy nghiêm và có thêm một loại khí thế khác.
Ở Đại Nam, chỉ có một tòa đạo quán có thể sử dụng Hạnh Hoàng Kỳ.
Chỉ có một tòa miếu đạo sĩ được phân phối ba trăm con chiến mã tốt nhất.
Cũng chỉ có quán chủ của một đạo quán có tư cách cưỡi chiếc xe ngựa màu đỏ đầy hoa mỹ kia khi xuất hành.
Và những đạo nhân này… là người đến từ Nhất Khí Quan của Thanh Nhạc Sơn.
Ở trong chiếc xe ngựa đi trước cùng, người đang ngồi là người tu luyện ở phía sau núi Thanh Nhạc Sơn, chuyên trách đốc thúc đệ tử tu luyện, đạo hiệu là Phượng Minh đạo nhân. Hắn là nhị đệ tử của Quan chủ Nhất Khí Quan Tiêu chân nhân, trời sinh tính tình lãnh khốc, ít nói. Tại Nhất Khí Quan, vẫn luôn bị các đệ tử gọi là Lãnh Diện Diêm La ở sau lưng. Hắn và đại đệ tử Hạc Sĩ của Tiêu chân nhân phân chia công việc rất rõ ràng, hắn chỉ phụ trách việc tu hành của các đệ tử chứ không hỏi chuyện thế tục. Mà Hạc Sĩ đạo nhân vốn là người khiêm tốn, xử sự khéo đưa khéo đẩy thì lại nắm giữ phần lớn sự vụ của Nhất Khí Quan.
Phượng Minh đạo nhân ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa, nhưng trong xe ngựa còn chứa không ít tiền bạc, đây đều là lễ vật sẽ kính dâng cho Hoàng đế bệ hạ. Trong xe cũng có một bảng viết tay không trọn vẹn của Đạo Tổ, còn có một ít lá trà vừa được hái vào năm nay. Cũng dễ hiểu thôi, Thanh Nhạc Sơn có lá trà Thanh Lộ Tim, loại còn quý giá hơn Cửu Phẩm Tim Sen, một loại trà đúng nghĩa vạn kim khó cầu.
Người ngồi trong chiếc xe ngựa thứ hai là người mà luôn nghiêm túc và biểu hiện trang trọng khi ở trước mặt ngoại nhân, chính là Tiêu chân nhân. Hôm nay hắn mặc một chiếc đạo bào màu xanh đậm, trong tay đang cầm một cây phất trần và đang ngồi xếp bằng. Hắn cũng là ngồi một mình trong xe ngựa, nhưng xe ngựa của hắn không có chứa lễ vật, mà rất trống trải.
Đang tĩnh tọa, Tiêu chân nhân bỗng nhiên mở mắt ra, sắc mặt hơi đổi một chút, tựa hồ là đã nhận ra việc gì không ổn. Hắn do dự một chút, rồi dặn dò người bên ngoài:
- Ta mới cảm ngộ được một chút Thiên Đạo, cần tĩnh tâm tìm hiểu. Ta liền muốn bế quan ở bên trong chiếc xe ngựa này, trước khi ta xuất quan thì không ai được quấy rầy!
- Vâng!
Bọn người đạo nhân đi theo ở ngoài xe đồng thanh lên tiếng, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy tôn kính với vị Quan chủ này. Trong lòng họ cũng cảm khái: “Quả nhiên là Quan chủ, không hổ là lãnh tụ của Đạo tông. Ngay cả ngồi một mình ở trong xe ngựa thì cũng có thể cảm ngộ Thiên Đạo, một điểm này thôi thì sợ rằng phóng mắt toàn thiên hạ cũng không có người có thể so cùng”.
Bọn họ tự cảm thấy vẻ vang vì mình là đệ tử của Nhất Khí Quan, càng cảm thấy vẻ vang thay cho Quan chủ đại nhân.
Mà sau khi nghe được bọn đạo nhân bên ngoài đáp ứng, sắc mặt Tiêu chân nhân mới bình thường trở lại. Hắn ném chiếc phất trần ở trong tay qua một bên, sau đó luống cuống tay chân mà cởi ra hai chiếc giày. Rồi lại lột tất ra, nhìn nhìn đôi bàn chân của mình. Tiếp đến lại chậm rãi đưa ngón tay trỏ lên trước mặt mà nhìn.
Một giây sau, hắn đâm ngón trở vào khẽ hở giữa các ngón chân, bắt đầu xoa xoa. Vừa chà lại vừa không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ đầy sảng khoái. Gương mặt thì say mê, đầu óc thì cảm thấy cảm giác này mới thật là dục tiên dục tử.
Sau hai mươi phút, hắn mặc xong tất và giày, lại ngồi ngay ngắn, rồi hắng giọng, nói:
- Ta đã xuất quan, lại ngộ ra một đám Thiên Uy.
Nhất thời mọi người rất là khâm phục.
…
…
Ở bên trong chiếc xe ngựa thứ ba có hai nữ tử đang ngồi. Hai người không có ngồi cùng một chỗ, mà là ngồi ở phía đối diện nhau. Một người mặc đạo bào màu xanh của đệ tử nhập môn Nhất Khí Quan, tóc dài được chải và được bó ở sau đầu như đạo cô. Mặt mũi của nàng tinh xảo cực điểm, khi nàng nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dài hơi cong cong lên, giống như được uốn khúc. Cái mũi nàng xinh xắn, đôi môi nàng đỏ thắm. Khuôn mặt nàng rất hoàn mỹ, nõn nà như ngọc. Mặc dù nhìn chằm chằm vào mặt nàng tỉ mỉ đến đâu thì cũng sẽ thấy vừa ý, cũng sẽ không tìm được một chút khuyết điểm dù là nhỏ nhất. Hơn nữa… Càng cẩn thận nhìn thì càng cảm thấy vẻ đẹp đó khiến lòng rung động.
Nàng cứ nhắm mắt mà ngồi, yên tĩnh như một đóa sen.
Nữ tử ngồi ở phía đối diện cũng rất đẹp, chỉ là có nhiều vài phần thanh lệ, vài phần hiên ngang hơn vị đạo cô kia. Nàng cũng mặc một bộ quần áo đỏ như Mộc Tiểu Yêu, cho nên nhìn qua cũng cảm thấy kiều diễm như hoa. Chỉ là bởi vì cây kiếm lạnh lẽo mà nàng đang ôm trong ngực, cho nên thoạt nhìn, nàng càng lãnh diễm hơn Mộc Tiểu Yêu.
Nữ tử ôm kiếm nhìn nữ tử yên tĩnh như đóa hoa sen, bỗng nhiên thở dài khe khẽ:
- Vũ Song, có phải ngươi vẫn muốn giết ta?
Nữ tử được gọi là Vũ Song chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nữ tử ôm kiếm, trầm mặc một hồi, sau đó dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc trả lời:
- Trầm Khuynh Phiến, ngươi cũng không phải muốn giết ta sao? Thế nhưng ta không giết được ngươi, mà ngươi cũng không thể giết ta. Cho nên nói những sự tình vô nghĩa như thế này để làm gì.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong suốt như làn nước ở trong tay:
- Cũng không nhất định, đợi đến lúc ta chán ghét cái gọi là sứ mạng của chính mình, đến thời điểm ta nghĩ tới một cuộc sống mới, ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Thời điểm đó là lúc nào?
Vũ Song lạnh lùng hỏi.
Trầm Khuynh Phiến nghĩ nghĩ, nói:
- Đợi đến lúc ta cường đại đến mức không cần kiêng kỵ người đã giao sứ mạng cho ta làm.
Vũ Song lại trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu, chân thành nói:
- Được… Ta đây sẽ cố gắng hết sức để mạnh mẽ hơn ngươi ở trước khi ngươi cường đại đến mức có thể giết ta.
Tuy rằng Mộc Tiểu Yêu có năng lực nhận biết, Đại Khuyển có cái mũi có thể ngửi được sát khí. Nhưng từ khi biết ở trên thế giới này còn có một đám có thể phong tỏa tất cả cảm tình, cuối cùng Trương Thế Nhân cũng biết ỷ lại Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển thì có thể chết bất cứ lúc nào mà không hay.
Leo lên trên bờ, nằm trong bụi cỏ, Trương Thế Nhân thở hổn hển từng ngụm, thật giống như một con yêu nghiệt mới từ địa ngục đi đến nhân gian, đang tham lam hít thở không khí nơi đây.
Đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề.
Hắn phát hiện vận khí của mình thật sự đen không hợp thói thường. Mới vừa đến cái thế giới này thì bị cuốn vào một hồi đuổi giết mà không giải thích được nguyên nhân, mười lăm năm qua mà những con lừa trọc kia vẫn cố chấp muốn giết chết hắn. Đại Khuyển không chịu nói nguyên nhân, Mộc Tiểu Yêu cũng không chịu nói. Cho dù hắn có tự cho mình là thiên tài, nhưng cái loại không đầu không đuôi như thế này, hắn cũng chẳng thể suy đoán được gì. Ầy… Những con chó điên với cái đầu trọc kia đã đuổi giết hắn hơn mười năm, thật giống như đời trước của hắn có mối thâm cừu đại hận là ngủ với tất cả nữ giới ở trong Phật tông không bằng.
Thật vất vả tích đủ quân công ở thành Gia Trang, có cơ hội tiến vào đế đô Đại Nam – nơi những con lừa trọc kia kiêng kỵ nhất. Nhưng mà chưa gì hắn lại trở thành kẻ chết thay của Nguyễn Văn Dũng, trên đường đi lại còn gặp phải mai phục. Chỉ mới đi được nửa đường mà đã thế, hắn cũng không biết mạng mình có thể giữ được cho đến khi nhìn thấy cửa chính của Kinh Võ Viện hay không.
Bất quá Trương Thế Nhân không thể không thừa nhận rằng trình độ của thích khách Đại Nam cao hơn cái bọn chó điên đầu trọc kia một chút. Nếu như ở mười lăm năm trước, người truy sát hắn là thích khách Nhãn Sở của Đại Nam, hoặc người có thể phong tỏa mọi tình cảm của mình, không để lộ một phần nào mà nói… Như vậy không chừng hắn không ra khỏi tã lót thì đã bị người giết chết.
Bởi vậy, trong lòng Trương Thế Nhân khắc sâu hai chữ “Nhãn Sở” này.
Đồng thời cũng nhớ kỹ cái tên “Hầu Văn Cực”.
Hắn nằm trong chốc lát, cố gắng khôi phục chút ít thể lực thì ngồi dậy nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển. Mà vì vậy… tình cảnh hắn đang thấy làm cho hắn có chút im lặng.
Toàn thân Mộc Tiểu Yêu ướt đẫm, đứng ở một gốc cây liễu mà rũ nước trên tóc. Một thân quần áo đỏ dán sát vào người nàng, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng đến cực hạn. Quần đỏ dính chặt vào trong cơ thể, thậm chí để lộ ra màu sắc vốn có của da thịt. Cái bộ ngực sữa đầy đặn và ngạo nghễ đứng thẳng, cái bụng bằng phẳng mà không có chút mỡ thừa, cái eo nhỏ nhắn và có tính mềm mại, cái mông vểnh cao, sau đó là một cặp đùi đẹp đầy bắt mắt. Tất cả, tất cả… đủ làm cho máu tươi của hắn sôi trào.
Có lẽ là để cho dễ cử động, phía dưới chiếc quần đỏ được thiết kế xẻ về hai bên. Nàng đứng bên cạnh cây với vẻ xinh xắn, một cặp đùi đẹp sáng choang lộ ra từ trong quần, cơ hồ là bị Trương Thế Nhân nhìn thấy toàn bộ. Đây là cặp chân mà Trương Thế Nhân thấy đẹp nhất ở cả hai đời, thật sự là nhiều một chút thịt thì mập, mà giảm một chút thịt thì lại gầy.
Thậm chí hắn đã từng nghĩ đến chuyện xấu xa: “Nếu như bị đôi chân này quấn ở trên lưng, vậy chẳng phải là có thể dục tiên dục tử?”
Tuy khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu không tính là tuyệt mỹ, so với những cô nương trong Hải Dương Quán thì cũng hơi không bằng. Nhưng vũ khí trí mạng nhất của nàng chính là thân hình nàng. Cũng phải thôi, cái khung cảnh ở giờ khắc này tuyệt đối có thể đập phát chết luôn tất cả những nam nhân có tính dục bình thường.
Ví dụ như Trương Thế Nhân.
Nói thật, Trương Thế Nhân cực kỳ cố gắng mới thu lại ánh mắt đang nhìn Mộc Tiểu Yêu. Sau đó hắn nhìn nhìn phần dưới đã vểnh lên rất cao, ảo não lắc đầu, lập tức bắt buộc chính mình nhìn Đại Khuyển.
Cái phương pháp chuyển đi lực chú ý này cực kỳ hiệu quả, sau khi nhìn xem Đại Khuyển không bao lâu thì nó đã mềm nhũn trở lại.
Cái tên hèn mọn, bỉ ổi kia mặc một bộ quần áo bằng da, nằm ì trên mặt đất, trong tay còn giữ chặt con dê. Cũng không biết con dê này có phải đã từng tu luyện hay không mà lặn xuống nước qua cả chiều dài một con sông thì cũng không có bị chết.
Đối với cái tinh thần thà chết cũng không chịu buông ra con dê của Đại Khuyển, Trương Thế Nhân thật lòng khâm phục, giống như đời trước hắn vẫn cảm thấy lão Sói Xám đáng giá tôn kính vậy.
Ngay vào lúc này, Đại Khuyển xoay người ngồi dậy, nhìn về Trương Thế Nhân, chăm chú hỏi:
- Hôm nay nướng thịt dê ăn có được không?
Trương Thế Nhân muốn cười, nhưng cục diện bây giờ làm cho hắn cảm thấy không thể cười.
Bến đò Phong Lâm đã bị người của Nhãn Sở khống chế, như vậy thì bờ sông bên này có lẽ cũng sẽ có người của Nhãn Sở đang nhìn chằm chằm. Nếu như không phải hắn nghĩ đến việc ngậm thân cỏ lau, lặn xuống nước rồi lội qua sông, thì hẳn họ phải đi một vòng rất xa để tránh né phục binh.
- Không thể châm lửa… Ai biết những tên khốn có khứu giác còn nhạy bén hơn chó kia thấy ánh lửa thì có lập tức nhào đến hay không.
Hắn đứng lên, lắc lắc cho rơi bớt nước trên quần áo, nói:
- Tìm một chỗ chợp mắt một chút, trời tối thì chạy đi. Không thể đi hội hợp ở thành Hải Tiếu cùng hai người Thôi Thương Lượng, cũng không thể nói trước là về sau có phải chỉ có ba người chúng ta vẫn phải sống nương tựa lẫn nhau hay không.
- Không thể cũng không có gì.
Mộc Tiểu Yêu buộc tóc về phía sau đầu, sắc mặt bình thản, nói:
- Từ khi bắt đầu, ta đã cảm thấy hai người bạn mới của ngươi chẳng thể giúp ngươi được cái gì.
Trương Thế Nhân cười cười, không có trả lời, chỉ lắc đầu, thở dài:
- Sau này muốn dựa vào đôi chân của mình mà đi, còn có vài nghìn dặm đây này… Khi đến đế đô rồi thì chẳng phải đôi chân của ta sẽ đẹp hơn đôi chân của Tiểu Yêu tỷ?
- Đi hướng nào?
Đại Khuyển cắt đứt xu hướng tự kỷ của Trương Thế Nhân, hỏi.
- Nếu như đi đường chính… Phải nghĩ biện pháp thay đổi hình dáng.
Trương Thế Nhân nhíu mày, vừa muốn nói chuyện thì chợt nghe Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng nói:
- Yên lặng, phương hướng đông nam có không ít người tới, trong đó có cao thủ.
Đại Khuyển dùng cái mũi hít hít, lắc đầu:
- Không có sát khí.
…
…
Ngay thời điểm mấy người Trương Thế Nhân chật vật đến mức không chịu nổi vì né tránh thích khách đuổi giết, ở nơi cách bọn họ cực xa, trên con đường chính đi từ Giang Nam về đế đô, một đoàn gồm ba chiếc xe ngựa hoa mỹ đang đi về hướng tây bắc. Những chiếc xe ngựa này không chỉ hoa mỹ mà còn để lộ ra sự tôn quý, và có hơn trăm tên tùy tùng đảm nhiệm hộ vệ.
Chiếc xe ngựa phía trước cùng của đoàn xe được sơn màu đỏ chót, bên trên còn được vẽ lên một ít đường cong cùng đồ án kỳ quái. Xe ngựa do hai con ngựa rất cường tráng kéo chạy chầm chậm, tốc độ không phải chậm lắm, song lại rất ổn định. Địa phương làm người chú ý nhất trên chiếc xe ngựa này là hai cây cờ màu vàng có chút đỏ ở hai bên thùng xe, trên lá cờ có vẽ một ngọn núi cùng một toàn đình.
Đội bảo vệ của đoàn xe gồm ba chiếc xe ngựa này là đội ngũ khoảng một trăm người. Nhưng điều làm cho người ta kinh hãi là dù những người này không phải là quan quân của triều đình, nhưng mỗi người đều cưỡi một con ngựa cao lớn. Phải biết chiến mã đối với Đại Nam có tầm quan trọng cỡ nào, chúng được quản lý cực nghiêm, mặc dù là thế gia thì cũng phải dựa vào đẳng cấp thì mới được phân chia chiến mã theo số lượng quy định. Bởi thế số lượng chiến mã như thế này xuất hiện ở nơi đây thì quả là một chuyện khó tưởng tượng được.
Đại Nam cũng nuôi ngựa, nhưng ngựa Đại Nam nuôi được không thể so với chiến mã của kỵ binh thảo nguyên, và Đại Nam cũng chẳng nuôi dưỡng được chiến mã kỵ binh thảo nguyên hoàn chỉnh, đa phần đều là khuyết thiếu vài thứ. Thế nên sức chịu đựng, tốc độ, năng lực của ngựa ở cảnh nội Đại Nam đều không thể so với ngựa chiến của thảo nguyên. Đây cũng là chuyện mà Hoàng đế Đại Nam căm tức. Đế quốc của hắn cũng đủ lớn, diện tích lãnh thổ bao la, nhưng lại không thể bồi dưỡng ra chiến mã tốt nhất. Liền vì điều này, Hoàng đế thậm chí phái người chuyên môn lẻn vào Thiên Thuận để trộm về một ít cỏ nuôi ngựa, ngài muốn biết có phải do thức ăn khác nhau mà chiến mã có thể chất bất đồng hay không. Đáng tiếc sự thật chứng minh rằng hắn đã nghĩ nhiều.
Vì nhiều lý do đó, đội ngũ gồm hơn trăm người này đặc biệt đẹp mắt.
Một trăm người cưỡi ngựa mà đi đều là đạo nhân mặc áo đạo bào có màu xanh đen. Đầu tóc họ được búi về phía sau, cài một cây trâm gỗ, đạo bào được thêu hình bát quái đồ. Mỗi người đều có thân hình thon dài, khuôn mặt nghiêm túc và trang trọng. Sau lưng bọn họ đều đeo một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm có cột một dải băng đỏ có gắn một ngôi sao. Thế nên cái đội ngũ này nhìn rất uy nghiêm và có thêm một loại khí thế khác.
Ở Đại Nam, chỉ có một tòa đạo quán có thể sử dụng Hạnh Hoàng Kỳ.
Chỉ có một tòa miếu đạo sĩ được phân phối ba trăm con chiến mã tốt nhất.
Cũng chỉ có quán chủ của một đạo quán có tư cách cưỡi chiếc xe ngựa màu đỏ đầy hoa mỹ kia khi xuất hành.
Và những đạo nhân này… là người đến từ Nhất Khí Quan của Thanh Nhạc Sơn.
Ở trong chiếc xe ngựa đi trước cùng, người đang ngồi là người tu luyện ở phía sau núi Thanh Nhạc Sơn, chuyên trách đốc thúc đệ tử tu luyện, đạo hiệu là Phượng Minh đạo nhân. Hắn là nhị đệ tử của Quan chủ Nhất Khí Quan Tiêu chân nhân, trời sinh tính tình lãnh khốc, ít nói. Tại Nhất Khí Quan, vẫn luôn bị các đệ tử gọi là Lãnh Diện Diêm La ở sau lưng. Hắn và đại đệ tử Hạc Sĩ của Tiêu chân nhân phân chia công việc rất rõ ràng, hắn chỉ phụ trách việc tu hành của các đệ tử chứ không hỏi chuyện thế tục. Mà Hạc Sĩ đạo nhân vốn là người khiêm tốn, xử sự khéo đưa khéo đẩy thì lại nắm giữ phần lớn sự vụ của Nhất Khí Quan.
Phượng Minh đạo nhân ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa, nhưng trong xe ngựa còn chứa không ít tiền bạc, đây đều là lễ vật sẽ kính dâng cho Hoàng đế bệ hạ. Trong xe cũng có một bảng viết tay không trọn vẹn của Đạo Tổ, còn có một ít lá trà vừa được hái vào năm nay. Cũng dễ hiểu thôi, Thanh Nhạc Sơn có lá trà Thanh Lộ Tim, loại còn quý giá hơn Cửu Phẩm Tim Sen, một loại trà đúng nghĩa vạn kim khó cầu.
Người ngồi trong chiếc xe ngựa thứ hai là người mà luôn nghiêm túc và biểu hiện trang trọng khi ở trước mặt ngoại nhân, chính là Tiêu chân nhân. Hôm nay hắn mặc một chiếc đạo bào màu xanh đậm, trong tay đang cầm một cây phất trần và đang ngồi xếp bằng. Hắn cũng là ngồi một mình trong xe ngựa, nhưng xe ngựa của hắn không có chứa lễ vật, mà rất trống trải.
Đang tĩnh tọa, Tiêu chân nhân bỗng nhiên mở mắt ra, sắc mặt hơi đổi một chút, tựa hồ là đã nhận ra việc gì không ổn. Hắn do dự một chút, rồi dặn dò người bên ngoài:
- Ta mới cảm ngộ được một chút Thiên Đạo, cần tĩnh tâm tìm hiểu. Ta liền muốn bế quan ở bên trong chiếc xe ngựa này, trước khi ta xuất quan thì không ai được quấy rầy!
- Vâng!
Bọn người đạo nhân đi theo ở ngoài xe đồng thanh lên tiếng, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy tôn kính với vị Quan chủ này. Trong lòng họ cũng cảm khái: “Quả nhiên là Quan chủ, không hổ là lãnh tụ của Đạo tông. Ngay cả ngồi một mình ở trong xe ngựa thì cũng có thể cảm ngộ Thiên Đạo, một điểm này thôi thì sợ rằng phóng mắt toàn thiên hạ cũng không có người có thể so cùng”.
Bọn họ tự cảm thấy vẻ vang vì mình là đệ tử của Nhất Khí Quan, càng cảm thấy vẻ vang thay cho Quan chủ đại nhân.
Mà sau khi nghe được bọn đạo nhân bên ngoài đáp ứng, sắc mặt Tiêu chân nhân mới bình thường trở lại. Hắn ném chiếc phất trần ở trong tay qua một bên, sau đó luống cuống tay chân mà cởi ra hai chiếc giày. Rồi lại lột tất ra, nhìn nhìn đôi bàn chân của mình. Tiếp đến lại chậm rãi đưa ngón tay trỏ lên trước mặt mà nhìn.
Một giây sau, hắn đâm ngón trở vào khẽ hở giữa các ngón chân, bắt đầu xoa xoa. Vừa chà lại vừa không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ đầy sảng khoái. Gương mặt thì say mê, đầu óc thì cảm thấy cảm giác này mới thật là dục tiên dục tử.
Sau hai mươi phút, hắn mặc xong tất và giày, lại ngồi ngay ngắn, rồi hắng giọng, nói:
- Ta đã xuất quan, lại ngộ ra một đám Thiên Uy.
Nhất thời mọi người rất là khâm phục.
…
…
Ở bên trong chiếc xe ngựa thứ ba có hai nữ tử đang ngồi. Hai người không có ngồi cùng một chỗ, mà là ngồi ở phía đối diện nhau. Một người mặc đạo bào màu xanh của đệ tử nhập môn Nhất Khí Quan, tóc dài được chải và được bó ở sau đầu như đạo cô. Mặt mũi của nàng tinh xảo cực điểm, khi nàng nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dài hơi cong cong lên, giống như được uốn khúc. Cái mũi nàng xinh xắn, đôi môi nàng đỏ thắm. Khuôn mặt nàng rất hoàn mỹ, nõn nà như ngọc. Mặc dù nhìn chằm chằm vào mặt nàng tỉ mỉ đến đâu thì cũng sẽ thấy vừa ý, cũng sẽ không tìm được một chút khuyết điểm dù là nhỏ nhất. Hơn nữa… Càng cẩn thận nhìn thì càng cảm thấy vẻ đẹp đó khiến lòng rung động.
Nàng cứ nhắm mắt mà ngồi, yên tĩnh như một đóa sen.
Nữ tử ngồi ở phía đối diện cũng rất đẹp, chỉ là có nhiều vài phần thanh lệ, vài phần hiên ngang hơn vị đạo cô kia. Nàng cũng mặc một bộ quần áo đỏ như Mộc Tiểu Yêu, cho nên nhìn qua cũng cảm thấy kiều diễm như hoa. Chỉ là bởi vì cây kiếm lạnh lẽo mà nàng đang ôm trong ngực, cho nên thoạt nhìn, nàng càng lãnh diễm hơn Mộc Tiểu Yêu.
Nữ tử ôm kiếm nhìn nữ tử yên tĩnh như đóa hoa sen, bỗng nhiên thở dài khe khẽ:
- Vũ Song, có phải ngươi vẫn muốn giết ta?
Nữ tử được gọi là Vũ Song chậm rãi mở mắt ra, nhìn người nữ tử ôm kiếm, trầm mặc một hồi, sau đó dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc trả lời:
- Trầm Khuynh Phiến, ngươi cũng không phải muốn giết ta sao? Thế nhưng ta không giết được ngươi, mà ngươi cũng không thể giết ta. Cho nên nói những sự tình vô nghĩa như thế này để làm gì.
Trầm Khuynh Phiến cười cười, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong suốt như làn nước ở trong tay:
- Cũng không nhất định, đợi đến lúc ta chán ghét cái gọi là sứ mạng của chính mình, đến thời điểm ta nghĩ tới một cuộc sống mới, ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Thời điểm đó là lúc nào?
Vũ Song lạnh lùng hỏi.
Trầm Khuynh Phiến nghĩ nghĩ, nói:
- Đợi đến lúc ta cường đại đến mức không cần kiêng kỵ người đã giao sứ mạng cho ta làm.
Vũ Song lại trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu, chân thành nói:
- Được… Ta đây sẽ cố gắng hết sức để mạnh mẽ hơn ngươi ở trước khi ngươi cường đại đến mức có thể giết ta.
Bình luận truyện