Chinh Chiến

Chương 77: Ai là vận khí của ai



Thời tiết tốt làm cho con người ta có một loại xúc động muốn hô to. Trời không có một cơn gió, ngay cả khoảng không bầu trời giống như tắm sắc xanh thậm chí còn không tìm thấy một đám mây. Ánh mặt trời không bị gì cản trở, nó trực tiếp chiếu xuống mặt đất, làm cho mặt đất xuất hiện một tầng nóng cháy. Xe ngựa của Hoàng đế nghiền ánh mặt trời mà đi về phía trước, qua thời gian khá dài thì đã đến Diễn Võ Trường to lớn.

Kể từ lúc bước chân vào Diễn Võ Trường, gần nửa canh giờ sau thì mới có thể nhìn thấy tòa thành đất. Hoàng đế ngồi trong xe ngựa, thấp giọng phân phó một câu, xe ngựa lập tức dừng lại đầy vững vàng. Thủ lĩnh đám Thái giám hiện tại là Tô Phi Tiến, hắn nhanh chóng khom người, vén lên rèm xe. Hoàng đế khó nén được tham lam hít thở không khí mới mẻ ở ngoài thành, niềm nở nói:

- Đã đến Diễn Võ Trường, không ngồi xe, cưỡi ngựa.

Tô Phi Tiến vội vàng quay về sau ngoắc tay, phân phó vị tướng quân đi theo dắt thú cưỡi qua cho bệ hạ.

Chẳng tốn mấy hơi thở sau, một con tuấn mã màu trắng được sinh ra ở Bắc Tàu được dắt đến. Nó là lễ vật mà sứ giả đầu tiên của Bắc Tàu kính hiến cho bệ hạ khi hắn ta đến Thanh Long.

Nhìn thấy con ngựa này, Hoàng đế lập tức bước ra khỏi xe, bỏ qua những con chiến mã hùng tuấn được sinh ra từ Đế quốc Thiên Thuận. Tuy rằng những con chiến mã nọ đều có dòng máu quý hãn huyết, Hoàng đế cũng không ghét bỏ gì nó, song nó chính là có xuất thân từ Thiên Thuận, chút không thoải mái tự nhiên cũng có.

Con chiến mã được người Bắc Tàu gọi Tuyết Kỳ Lân này có dã tính mười phần, Hoàng đế vì thu phục nó mà mất thời gian nửa tháng. Dù trước khi Hoàng đế đăng cơ, hắn đã từng lĩnh binh, cưỡi ngựa, bắn cung thành thạo… Nhưng cái quá trình thuần phục con ngựa Tuyết Kỳ Lân này lại làm cho hắn có chút sứt đầu mẻ trán.

Xuống xe lên ngựa, tinh thần của Hoàng đế phấn chấn.

Thống lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên, Thống lĩnh Nhãn Sở kiêm Trấn phủ sứ Hầu Văn Cực theo sát phía sau. Ở sau bọn họ là trên trăm tên đại nội thị vệ mặc áo Phi Ngư, bọn người cung nữ chỉ có thể đi bộ theo sau. Cả đội ngũ hướng thẳng về phía chiến đài bên kia, và hiển nhiên, đám cung nữ chỉ có thể hít bụi.

Phóng ngựa chạy vài dặm, Hoàng đế cảm thấy vài nếp nhăn trên thân thể trong mấy ngày nay đều giãn ra.

Thế là tâm tình của hắn trở nên thật tốt.

Cách chiến đài một khoảng cách khá xa, đám người Di Thân Vương Dương Dận, viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung đã đứng ở đây nghênh đón từ lâu. Khi thấy Hoàng đế bệ hạ đã đến, Di Thân Vương dẫn đầu quỳ xuống:

- Vạn tuế.

Tiếp theo là hai người kia, rồi sau đó là các giáo sư Kinh Võ Viện cùng tướng lĩnh trong Hữu Vũ Vệ.

Hoàng đế xuống ngựa, trước tiên đi qua nâng Chu Xuân Thu lên, nói:

- Trẫm không phải đã nói sao, tiên sinh là người đức cao vọng trong, ngài gặp Trẫm thì có thể không quỳ.

Chu Xuân Thu hướng về phía Di Thân Vương, chớp chớp mắt nói:

- Vương gia quỳ trước, chúng ta làm sao dám đứng.

- Lão Lục, đứng lên đi. Về sau chỉ cần không phải là nơi chính thức như lên triều, các ngươi đều không cần quỳ xuống chào, quá phiền toái.

Hoàng đế cười cười, cất bước đi sang chiến đài:

- Hôm nay Trẫm định lười một ngày, cho nên chạy đến Diễn Võ Trường này xem cuộc tỷ thí tranh hạng ba. Ba thanh niên tài tuấn này của Kinh Võ Viện đều là nhân kiệt. Hôm qua Trẫm do dự thật lâu mà vẫn không nén được hiếu kỳ, sau khi lên triều thì đã trực tiếp tới đây.

- Còn chưa bắt đầu.

Chu Xuân Thu trả lời.

Hoàng đế vừa đi vừa nói:

- Nghe nói hôm qua không có đánh nhau, Trẫm nhớ bọn họ xác nhận bọn hắn đều đang đợi trời tối để đánh lén. Nhưng sáng sớm lại không có tin tức tới tay Trẫm, Trẫm mới tỉnh ngộ ra, thì ra ba tên kia đều đang đợi người khác xuất thủ trước. Cho nên Trẫm đã tới rồi… Trẫm ngồi quan chiến trên chiến đài, bọn họ còn không thấy ngại hay sao mà tiếp tục chờ đợi?

Lúc nói lời này, vậy mà Hoàng đế mang theo một chút đắc ý y hệt con nít.

Ba người Chu Xuân Thu nhìn nhau cười cười, nhất là Di Thân Vương Dương Dận, hắn cười hết sức vui vẻ. Nếu không phải bệ hạ tự mình đến, chỉ sợ hắn thật sự muốn chờ đủ ba ngày ở Diễn Võ Trường. Dùng lời nói của hắn, ba ngày thời gian ở nơi này sẽ bỏ lỡ rất nhiều tiết mục đặc sắc.

Thoạt nhìn Hoàng đế có hào hứng rất cao, hắn bước nhanh lên chiến đài, ngồi vào cái ghế trung tâm. Xong xuôi hắn nhìn Dương Dận, cười nói:

- Lá trà tích trữ trong phủ của ngươi tốt hơn trong Hoàng cung, tranh thủ thời gian lấy ra một ít, đừng keo kiệt.

- Lá trà của thần đệ nào có thể vượt qua lá trà trong nội cung của bệ hạ, thần đệ thèm uống Đại Hồng Bào tiến cống của Giang Nam rất lâu rồi. Mỗi lần nghĩ đến, ngủ không yên…

- Đã biết rõ ngươi không bao giờ chịu thiệt!

Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Hôm nay Trẫm uống trà của ngươi, ngày mai lại để Tô Phi Tiến đưa ngươi một cân Đại Hồng Bào đi.

- Tạ chủ long ân.

Dương Dận ôm quyền, xoay người, mang theo một điểm vui mừng khi chiếm được tiện nghi.

Sau khi trà thơm được dâng lên, Hoàng đế đặt chén trà dưới mũi, không nhịn được khen:

- Trẫm liền nói trà trong tay Lục đệ đều là đồ tốt, trà này chỉ sợ là Tim Sen một vạn bốn ngàn mầm, giá trị một hũ có thể đủ để một nhà phú quý chi tiêu một năm.

- Ngô Nhất Đạo biếu.

Dương Dận vội vàng cúi đầu nói.

Hoàng đế cười cười, không có lại tiếp tục chủ đề lá trà. Hắn chỉ chỉ vài dặm bên ngoài thành đất, hỏi:

- Phái một người đi thúc giục, liền nói hôm nay Trẫm muốn nhìn thấy kết quả. Nếu như trước trời tối lại không ra thắng bại, Trẫm sẽ hạ chỉ “tiễn” bọn hắn đi đến tháp Ninh An để trấn thủ Biên Cương. Cho dù ba người La Diệu, Ngu Đầu cùng Nguyễn Viễn Sơn đến quỳ và cầu mãi, Trẫm cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Thị vệ ở bên dưới không chút lề mề, hắn vội vàng lên ngựa, phóng như bay về phía thành đất.

Hoàng đế phẩm một ngụm trà, có chút trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nghiêng đầu nói với Chu Xuân Thu:

- Chu lão, hai ngày trước Hầu Văn Cực nói cho Trẫm một cái sự tình rất có ý tứ, Trẫm nghe xong thì trong lòng rất cao hứng… Hải Dương Quán trở về thành Thanh Long rồi.

- À?

Đang híp mắt uống trà, thần sắc Chu Xuân Thu biến đổi, suýt nữa phun một miệng nước trà ra ngoài.

Ngồi ở chỗ xa nhất, Hứa Hiếu Cung theo bản năng liếc nhìn Di Thân Vương Dương Dận, rất nhanh thì thu ánh mắt về. Hắn biết rõ tính tình của bệ hạ, ngài tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói những sự tình gì. Vô luận bệ hạ nói một câu gì với các thần tử, ở phía sau nó đều cất giấu một tầng ý tứ càng sâu hơn so với mặt chữ ở bên ngoài.

Hắn theo bản năng nhìn Dương Dận là bởi vì hắn biết rõ dù rằng bệ hạ nói những lời này với Chu Xuân Thu, nhưng thật ra là đang nói với Di Thân Vương.

- Thất đệ trở về rồi sao?

Dương Dận lập tức đứng lên, vội vàng khó nhịn mà hỏi.

Hoàng đế lắc đầu:

- Mười năm rưỡi rồi, Trẫm phái người tìm khắp Đại Nam, cũng không tìm được tung tích của Thất đệ… Bất quá nhà ca múa Hải Dương Quán kia trở về cũng tốt, cũng coi như có thể nhìn thấy bóng dáng của lão Thất. Trẫm đã phân phó Hầu Văn Cực, khiến hắn đi thông báo cho đám quan chức ở dưới, Hải Dương Quán trở lại thì phải dành con đường nghiêm chính với họ. Một đồng thuế từ miếng đất kia cũng không thu ít đi, thời điểm lão Thất còn ở đây, quy củ cũng là thế này… Nhưng bất cứ ai trong phủ An Định phê văn đóng dấu mà dám làm khó dễ, nếu Trẫm biết được sự mờ ám ấy, Trẫm nhất định không tha thứ.

Lời này nghe được là nói phủ nha môn của Thanh Long, nhưng người đang ngồi ai cũng đều hiểu ý tứ trong lời nói này.

Chu Xuân Thu nheo mắt lại, trong mắt đều là vui vẻ.

Hứa Hiếu Cung cúi người, mắt nhìn xem mũi chân, không nói một lời.

Dương Dận lắc đầu cười khổ, cúi người thán một tiếng:

- Thần đệ lầm lỡ một lần, sẽ không sai thêm lần nữa.





Tin tức Hoàng đế đến Diễn Võ Trường được đưa qua hơn nửa canh giờ, nhưng một chút động tĩnh ở phía bên thành đất đều không có. Điều này làm cho Di Thân Vương Dương Dận có chút không vui, hắn nhìn thoáng qua Chu Xuân Thu – cái người đang thoải mái dựa vào ghế, bộ dạng nhàn nhã mà không rõ tâm hồn đã bay đi nơi nào – không nhẫn được nữa, hỏi:

- Chu lão, ngươi xem hôm nay trận đánh sẽ bắt đầu sao?

- Sẽ.

Chu Xuân Thu mở to mắt, cười nói:

- Ý chỉ của bệ hạ đã hạ xuống, ba tên nhóc con kia làm sao dám kháng chỉ bất tuân? Hẳn chúng còn chưa nghĩ ra nên đánh như thế nào. Không sao… Chờ một chút.

Hoàng đế mỉm cười, nói:

- Nếu như bởi vì một đạo ý chỉ của Trẫm mà ba người bọn họ liền liên tục không ngừng dẫn binh xông lên, thế thì cũng không cần thiết xem tiếp làm gì. Kẻ làm tướng, xuất thủ là vì chiến thắng. Nếu như không có một chút cầu thắng, thuần túy chỉ ý hùa theo ý Trẫm mà ra tay, đó là phế vật, không cần cũng thế.

Dương Dận không tốt nói thêm cái gì nữa, nhìn xem tòa thành đất an bình bên kia.

Hoàng đế nói:

- Lão Lục, tính tình của ngươi vẫn vậy, quá nhanh, quá nôn nóng.

- Thần đệ đã trầm ổn rất nhiều.

Giọng điệu Dương Dận khiêm tốn:

- Là do những năm này làm vườn, nuôi chim dưỡng tính, qua thời gian thì nó chậm rãi lắng đọng.

- Ừ.

Hoàng đế nói:

- Chuyện tu thân dưỡng tính không thể nào gấp được, nếu như nóng nảy mà không tu thân dưỡng tính, lại tiếp tục nuôi cái tính nóng nảy, càng ngày sẽ càng tệ hại.

Nghe được câu này, thần sắc Dương Dận có chút ảm đạm.

Tiếp tục tu thân dưỡng tính.

Trong lòng của hắn cười khổ một tiếng, tự nhủ: “Bệ hạ, ta cũng định cả đời sẽ tu thân dưỡng tính như vậy, sẽ không hỏi chuyện triều chính rồi, ngươi không cần phải nhắc nhở ta lần nữa.”

Vừa lúc đó, Hứa Hiếu Cung bỗng nhiên đưa Thiên Lý Nhãn cho Hoàng đế, nói:

- Bệ hạ, bên kia có động.

Hoàng đế tiếp nhận Thiên Lý Nhãn, nhìn về phía tòa thành đất, không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, cười nói:

- Tại sao cả ba người bọn họ cùng đánh. Ba mặt nam, đông, tây đều có chiến kỳ, chẳng lẽ ba người bọn họ có ý định đồng thời tiến công? Nếu thật là như vậy, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vài phần thâm ý của Chu lão.

- Xem bộ dáng thì hẳn là như thế.

Hứa Hiếu Cung cười nói:

- Chu lão an bài như vậy, là để cho bọn họ biết sẽ có thời điểm họ sẽ đối mặt với nan đề nhìn như không giải được, nhưng chỉ cần ghi nhớ hai chữ “đoàn kết” thì có thể giải quyết dễ dàng. Thành đất có hai nghìn lính thủ vệ, ba người bọn hắn, mỗi người mới năm trăm binh, thay nhau đi đánh thì ai cũng không có khả năng đánh hạ tòa thành, chỉ có khi bọn họ nghĩ đến việc đoàn kết một lòng, hợp lực công thành, mới có phần thắng.

- Cho nên từ khi bắt đầu, Chu lão không có ý định phân ra thứ tự cho ba người, mà muốn dùng cuộc tỷ thí như vậy dạy cho bọn họ một đạo lý mà quân nhân phải hiểu.

Hoàng đế gật đầu nói:

- La Văn, Ngu Khiếu, Nguyễn Phục… Chu lão, ngươi cảm thấy ai là người nghĩ thấu đầu tiên, sau đó thuyết phục được hai người khác?

Chu Xuân Thu nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu:

- Tính tình La Văn lạnh lùng lại đơn giản, khó. Tâm cơ Ngu Khiếu quá thâm trầm, ngược lại lại dễ dàng tiến vào ngõ cụt, cũng khó. Còn Nguyễn Phục… Hắn vô cùng trầm ổn nhưng thiếu linh động, vẫn là khó… Thần không nghĩ ra là ai. Thần vốn tưởng rằng qua kỳ hạn ba ngày thì bọn họ cũng không thể nghĩ ra thâm ý của thần.

Hoàng đế nói:

- Ai nghĩ ra được thì Trẫm liền trực tiếp phong cho hắn làm Lang tướng Tứ Phẩm, đưa đến Hữu Kiêu Vệ ở phía tây bắc của Nguyễn Viễn Sơn.

Lời này mới là thâm ý sâu sắc.

Mấy người đang ngồi, ngoại trừ Di Thân Vương Dương Dận không để ý tới chính sự, không biết Hoàng đế sẽ động binh với tây bắc, thế nhưng Chu Xuân Thu cùng Hứa Hiếu Cung đều biết. Đúng lúc này đưa một người đi đến tây bắc thì có thể thấy được trong nội tâm Hoàng đế, Hoàng đế muốn dùng tân tướng lĩnh có bao nhiêu chờ mong. Nếu cầm lấy cơ hội này, lấy được chút ít thành tựu ở tây bắc, tiền đồ ở tương lai là bất khả hạn lượng.

- Ồ?

Hứa Hiếu Cung bỗng nhiên kinh ngạc, “ồ” lên một tiếng, chỉ vào thành đất ở phía đối diện, nói:

- Tựa hồ có biến hóa.

- Như thế nào mà phía bắc thành đất đột nhiên xuất hiện một đạo nhân mã?

- Xinh đẹp!

Hoàng đế cực kỳ vui mừng, không kiềm được vỗ đùi nói ra:

- Nam, đông, tây đều là nghi binh, chỉ sợ cũng chỉ bố trí vài chục người cắm đầy lá cờ mà thôi. Ba người kia lại hợp binh ở một chỗ, hợp lực tấn công nơi phòng thủ yếu nhất là thành bắc, hay a! Đại Nam của Trẫm có một tướng tài như vậy, thật xứng đáng ăn mừng!

Chỉ là không biết vì sao, ánh mắt Chu Xuân Thu lại lần nữa híp lại, như có điều suy nghĩ.





Thành đất.

Nhìn các binh sĩ chen chúc bò lên vách tường thành bắc, trên mặt ba vị thanh niên tài tuấn của Kinh Võ Viện đều treo vui vẻ. Hai mươi mốt tuổi, nhất định sẽ thừa kế tước vị Quốc công, Ngu Khiếu chỉ vào tường thành, mỉm cười nói:

- Thiện Vũ huynh, nếu không phải ngươi hiểu được tâm tư của Chu viện trưởng, chỉ sợ ba người chúng ta còn đang ở trong đại trướng, chấm địa đồ đến độ xoay quanh bàn.

La Văn mỉm cười:

- Định Trình huynh, chỉ là may mắn mà thôi.

Hắn nhìn về phía Nguyễn Phục, cười nói:

- Ta vốn tưởng rằng Mưu Văn huynh là người có hi vọng đoạt giải nhất trong ba người chúng ta, ta cũng đã chuẩn bị quà tặng, nhưng xem ra ta đã tiết kiệm được khoản bạc này.

Nguyễn Phục cười cười:

- Vào thành đi, xong rồi còn muốn đi diện thánh.

- Hai vị, mời.

La Văn dùng tay làm dấu mời. Ngu Khiếu xông trận vào phía trước cửa thành, Nguyễn Phục đi theo ở phía sau.

Sau khi đợi hai người bọn họ đi ra ngoài vài bước, La Văn thấp giọng phân phó thân vệ dưới tay mình:

- Đi giết người kia, hành động bí mật vào… Đừng để bất cứ ai biết rõ biện pháp phá thành không phải là do ta nghĩ ra.

Thân vệ dưới trướng hắn gật nhẹ đầu, mang theo mười mấy người quay đầu đi trở về phía đại doanh.

Nhìn thân vệ của mình ly khai, khoé miệng La Văn cười lành lạnh, lẩm bẩm:

- Người như ngươi cho dù thông mình thì có chỗ nào ích lợi? Gặp phải ta là do vận khí của ngươi không tốt, mà ngươi tiến vào đại doanh của ta là do vận khí của ta quá tốt.

Hắn nhìn cái cửa thành thành đất, dường như đã thấy một bộ áo giáp của Lang tướng Tứ phẩm.

Bỗng nhiên gió nổi lên, làm tung bay chiến kỳ của Đại Nam, giống như thần vận mệnh đang muốn ra tay với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện