Chinh Chiến

Chương 83: Trọn đời không được siêu sinh



Sân nhỏ chỗ đại nội thị vệ tuy rằng rất lớn, chiếm khoảng một phần sáu Thái Cực Điện, nhưng số người có tư cách có được một cái tiểu viện trong này không cao hơn năm người. Sau khi Phó thống lĩnh Mạnh Vô Địch tự đoạn một tay và trở về, hắn vẫn ở nhà dưỡng thương. Tiền đồ của hắn mặc dù không có đứt gánh giữa đường, nhưng về sau muốn tiến lên một bước cũng là khó như lên trời.

Thống lĩnh La Úy Nhiên không có giết hắn, có lẽ là do còn nhớ đến vài phần tình cũ. Nhưng chuyện này là chỗ bẩn là Mạnh Vô Địch phải đeo trên lưng cả đời, vĩnh viễn không thể lau đi, La Úy Nhiên càng không có khả năng xem hắn là người tâm phúc của mình.

Cho nên, chỗ ở ở trong cái sân nhỏ này vốn là một cái viện độc lập, thiếu Mạnh Vô Địch lại càng hơi tịch liêu. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là không lâu sau, tiểu viện của Mạnh Vô Địch đã bị một người khác chiếm.

Tiểu viện của Mạnh Vô Địch bị người khác chiếm có thể sẽ không làm cho người ta kinh hãi, nhưng người ta nhất định sẽ giật mình khi biết thân phận của cái người mới này.

Phải biết người có thể có một cái tiểu viện ở đây, kém nhất chính là Phó thống lĩnh Nhãn Sở. Nhưng chủ nhân mới của tiểu viện này chỉ là Thiên Hộ.

Dựa theo cấp bậc trong nội bộ đại nội thị vệ, địa vị của Thiên Hộ đã rất cao. Song tuyệt đối không có được cái đặc quyền đến mức này, ít nhất… sáu tên Thiên Hộ khác của đại nội thị vệ không có đặc quyền như vậy.

Xét từ xưa đến nay, người này cũng là người nữ Thiên Hộ đầu tiên.

Tên của nàng cơ hồ lập tức được truyền khắp trong ngoài đại nội thị vệ khi nàng vừa tiến vào tiểu viện. Kể cả người Nhãn Sở ở hậu viện đều phải chấn động, sau đó trong lòng nhớ kỹ tên của người nữ nhân này.

Mộc Tiểu Yêu.

Nếu như người của đại nội thị vệ biết thực lực của nàng chỉ có Ngũ Phẩm, chỉ sợ sẽ càng thêm khiếp sợ.

Từ sau khi Mộc Tiểu Yêu dọn đến cái tiểu viện này, sự bố trí và cảnh vật trang trí ở nơi đây đều thay đổi. Những vật phẩm xa hoa trước kia đều bị dẹp sạch, chỉ lưu lại có một giá sách, một tủ sách, cùng mấy cái ghế. Tranh chữ treo ở trên vách tường bị một cái váy dài màu đỏ chót thay thế, đỏ đến mức đầy bắt mắt và xinh đẹp.

Bộ quần áo này là trang phục mang tính tiêu chí đặc trưng trước khi Mộc Tiểu Yêu tiến vào đại nội thị vệ. Nàng có rất nhiều quần áo, nhưng kiểu dáng gần như đồng dạng. Có lẽ chỉ có chính nàng ta mới nhớ rõ, lần đầu tiên nàng mặc váy dài như vậy, có người thiếu niên nhìn thẳng vào nàng mà chảy nước miếng.

Hắn không keo kiệt khi dùng từ ca ngợi, nhưng Mộc Tiểu Yêu chỉ nhớ ánh mắt của hắn.

Cái quần đỏ treo trên vách tường là bộ đồ nàng mặc vào ngày nàng và Trương Thế Nhân tách ra.

Đại bộ phận đồ đạc trong phòng bị dọn ra, thế nên cả căn phòng có vẻ hơi trống trải, thậm chí đơn sơ. Hiển nhiên, bố trí như thế cùng cái đại biểu mà tiểu viện này đại diện không tương xứng, thậm chí nhìn những cái đồ vật bị dẹp ra ngoài lại làm người khác có một cảm giác bi thương khi bị mất món đồ gì đặc biệt.

Nhưng Mộc Tiểu Yêu không quan tâm những điều này, căn bản là nàng không hề quan tâm đến việc người khác nghĩ thế nào. Đồ vật trong phòng không có một cái mà nàng thích, cho nên chúng không cần phải ở lại. Cái tên Mạnh Vô Địch ở nhà dưỡng thương có nghĩ thế nào thì nàng cũng chẳng muốn đi cân nhắc.

Mộc Tiểu Yêu ngồi trên ghế dựa, nhìn chiếc quần đỏ treo trên vách tường mà suy nghĩ xuất thần. Thế nên dù Trác tiên sinh đi vào một cách chậm rãi, nàng cũng không có phát giác.

Không biết có phải nàng thật sự không có cảm giác được hay không, hay nàng đã sớm biết người tới là Trác Bố Y.

Sau khi vào tiểu viện, Trác Bố Y nhìn lướt qua, sau đó không nhịn được khẽ lắc đầu. Nữ tử ngồi trên ghế dựa ở trước mặt hắn mà suy nghĩ xuất thần này thật là… quá mức độc đoán, hoàn toàn không để ý đến rất nhiều điều phải kiêng kị trên quan trường. Người như vậy, thực tế nếu là phụ nữ mà sau lưng lại không có ai ủng hộ, hơn phân nữa thì kết cục rất thê lương.

Nếu như Mạnh Vô Địch biết đồ vật của hắn bị người ném ra ngoài, chỉ sợ hận ý trong nội tâm của hắn ta sẽ đậm đặc đến mức hóa thành thực thể. Tuy rằng hắn đã thất thế, nhưng dù sao thì hắn vẫn là Phó thống lĩnh của Nhãn Sở. Nếu như hắn vì chuyện này mà cá chết lưới rách…, sợ rằng ngay cả La Úy Nhiên cũng không thể nào đứng ở bên Mộc Tiểu Yêu.

Nàng chỉ là Thiên Hộ, lại còn là một cái Thiên Hộ có thực lực rất thấp.

- Bằng hữu của ngươi…

Trác Bố Y há to miệng, do dự mà không biết nên tiếp tục nói thế nào. Nhưng phản ứng của Mộc Tiểu Yêu làm cho hắn có chút ngoài dự liệu, cái nữ tử thoạt nhìn lạnh lùng và hờ hững này bỗng nhiên quay đầu lại, giọng điệu vội vàng, hỏi:

- Hắn có chuyện gì vậy?

- Không phải hắn…

Trác Bố Y lắc đầu, ngồi xuống ở trên chiếc ghế đối diện Mộc Tiểu Yêu, trầm giọng nói:

- Ngày hôm qua, trước khi ngươi đi gặp Trương Thế Nhân, ta đã nói với ngươi, người lừa Trương Thế Nhân ra khỏi thành Thanh Long có khả năng đúng là sai dịch của Binh Bộ, ở trong Binh Bộ có người muốn diệt trừ Trương Thế Nhân. Thống lĩnh đại nhân đã ép chuyện tình các ngươi ở thành Gia Trang xuống, lúc này lại có người không muốn buông tha cho Trương Thế Nhân… Ta nghĩ, hẳn không phải là ý của Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai. Ngu Đông Lai là người quan tâm đến đại cục, lại cũng có thể ngửi được dấu vết để lại, cho nên ở thời điểm này hắn sẽ không mang thêm phiền toái cho Binh Bộ, càng không làm cho bệ hạ thêm phiền. Muốn tra rõ chuyện này cũng dễ dàng, chỉ cần điều tra xem ở trong Binh Bộ có ai có liên quan với các ngươi. Dẫu những người đó không có trực tiếp liên quan với các ngươi, nhưng chắc chắn sẽ có chút quan hệ với chuyện ở thành Gia Trang. Phức tạp nhất là phải tra ra những người có mối quan hệ với Nguyễn Văn Dũng và Nguyễn Viễn Sơn. Mà lúc bệ hạ đại khai sát giới với Binh Bộ, những người liên quan với Nguyễn Viễn Sơn, kể cả Thị Lang Hầu Quân Tứ đều đã bị chém đầu…

Trác Bố Y thở dài:

- Ta nói rồi, các ngươi không cần vội vã đi làm gì. Chuyện này ta sẽ đi tra rõ, sau khi tra được thì ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Nhưng người bằng hữu mất tích của ngươi đã làm quá mức… Tối hôm qua… Có người xông thẳng cửa chính của Binh Bộ, một hơi giết vào ba nơi quan trọng, chém một trăm lẻ tư người, kể cả ba cái Thất Phẩm và một cao thủ Bát Phẩm. Người xông vào Binh Bộ cũng bị thương rất nặng, mặc dù thoát khỏi sự truy đuổi của một cường giả Cửu Phẩm, nhưng có lẽ cũng đã lành ít dữ nhiều.

Mộc Tiểu Yêu chợt đứng lên, sau khi trầm mặc vài giây đồng hồ, kiên định nói:

- Ta muốn đi gặp Trương Thế Nhân.

- Ta không ép chuyện này xuống được bao lâu.

Trác Bố Y lắc đầu, ra hiệu cho nàng ngồi xuống:

- Ta chưa nói với hai vị đại nhân bên kia. Nhưng nếu hai người bọn họ muốn tra rõ chuyện này, đó không phải là chuyện khó khăn gì với ai trong bọn họ. Nếu như bằng hữu của ngươi chết rồi, ta sẽ nói chuyện này với Thống lĩnh đại nội thị vệ, tùy tiện mượn cớ lấp liếm cho qua, thậm chí có thể nói là do người giang hồ có hận thù với triều đình, hoặc nói là do người Thiên Thuận trả thù thì cũng tốt cả, miễn là bệ hạ chịu tin. Nhưng nếu nàng không chết, người nhìn chằm chằm vào chuyện này cũng không chỉ có đại nội thị vệ. Đại Lý Tự, Hình Bộ, kể cả người của Binh Bộ đều đang tra. Nhất là khi Đại Lý Tự và Hình Bộ đã xuất động rất nhiều cao thủ. Thành Thanh Long rất lớn, nhưng nó lại không thể ngăn cản được bước tiến loại bỏ trọng phạm của họ.

Ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu nhìn về Trác Bố Y, hỏi từng chữ một:

- Ý của tiên sinh là Trầm Khuynh Phiến nhất định phải chết?

Trác Bố Y không có trả lời, mà gật nhẹ đầu.

Mộc Tiểu Yêu cười lạnh, quay người đi ra ngoài cửa:

- Vừa rồi tiên sinh có nói sai một câu, Trầm Khuynh Phiến không phải là bằng hữu của ta, mà là đối thủ của ta… Nhưng dù vậy, nếu có người muốn giết nàng, vậy trước tiên phải giết ta. Cứ cho rằng giữa chúng ta xảy ra bất hòa, đó cũng là chuyện trong nhà chúng ta.

Bước chân của nàng khẽ dừng, nhưng vẫn không quay đầu lại:

- Nếu tiên sinh muốn bắt ta, xin đợi sau khi ta gặp Trương Thế Nhân hẵng bắt. Ân oán thị phi giữa mấy người chúng ta là chuyện của chúng ta, nhưng nếu chết… Vẫn sẽ tình nguyện chết cùng một chỗ. Ta muốn thế… Trương Thế Nhân có thể cũng muốn như vậy.

Nàng cất bước ly khai, không có một tia do dự hay bàng hoàng nào.

Trác Bố Y nhìn xem bóng lưng của nàng, không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu, tự giễu:

- Tính tình như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhiều thua thiệt.

- Ngươi thực sự coi trọng nàng như thế, động tâm tư?

Có người hỏi.

Trác Bố Y chưa từng giật mình chút nào, mặc dù khi hắn đi vào tiểu viện này thì trong phòng chỉ có một mình Mộc Tiểu Yêu. Mà người nam nhân vừa nói chuyện lại đi ra từ trong nhà.

- Nàng sẽ trở thành cường giả mạnh nhất, cho ta thời gian.

Hắn nói.

Người từ trong phòng đi ra tiện tay hái một quả đào ở trên cây đào trong sân nhỏ, móc ra chiếc khăn tay trắng nõn, xoa xoa quả đào rồi cắn một cái.

Hai loại hương vị chua chua và chát chát nhiều quá khiến hắn nhíu mày.

Nhưng mà nam nhân ăn đào lại không thèm để ý, nhấm nuốt từng chút một như thể nó có mùi rất ngon.

- Ngươi cũng biết, ta sẽ không vì một câu nói trống trơn như vậy của ngươi mà giúp nàng. Không có chỗ tốt với đại nội thị vệ chúng ta, dù cho nàng là người ngươi coi trọng, ta cũng sẽ không giúp cái gì. Giống như nếu như ở tương lai ta làm chuyện gì uy hiếp đến đại nội thị vệ, ngươi cũng sẽ không chút do dự mà diệt trừ ta.

Ngươi nam nhân này nhìn Trác Bố Y, nói thật:

- Ngươi cũng không nên lại làm cho đại nội thị vệ lâm vào bị động. Chuyện này quá lớn, lớn đến nỗi không ai có thể gánh nổi lửa giận của bệ hạ. Bất quá… trong vòng ba ngày ta sẽ nói với bệ hạ rằng ta vẫn chưa tra rõ được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tối đa chỉ có ba ngày, ngươi nên hiểu Hầu Văn Cực cũng chỉ cho ta ba ngày mặt mũi.

Hắn quay người rời khỏi, bước chân bằng phẳng.

La Úy Nhiên, không biết lúc nào hắn xuất hiện ở trong tiểu viện này, thậm chí không biết lúc nào mà hắn xuất hiện trong phòng. Có lẽ trước khi Mộc Tiểu Yêu rời đi, hắn cũng đã ở trong tiểu viện này, thậm chí là đang ở trong phòng rồi. Hoặc là, lúc Mộc Tiểu Yêu nhìn chiếc quần đỏ kia mà suy nghĩ xuất thần, hắn đã đứng ở sau lưng nàng mà nhìn nàng.

Cho đến lúc đi, Mộc Tiểu Yêu không biết người nam nhân này đã tới, nếu như nàng biết, ngoại trừ sởn hết cả gai ốc vì sợ hãi, chỉ sợ đó lại là một đả kích càng lớn với sự tự tin của nàng.





Sướng Xuân Viên.

Bởi vì triều chính cho nên nội tâm Hoàng đế có chút bực bội, hắn bước ra thư phòng, tản bộ trên đường đá nhỏ ở nơi mà khắp chốn đều là phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần.

Gió thổi qua cánh rừng, thổi vào trên người hắn, mang đến một cỗ khoan khoái rất nhẹ nhàng, làm cho lòng hắn trở nên an tĩnh không ít.

Thái giám Cầm bút Ngự Thư Phòng Tô Phi Tiến thận trọng đi ở phía sau, luôn giữ vững một khoảng cách vừa phải.

Hoàng đế đi đến bên cạnh hòn non bộ, nhìn nhìn mười bảy chữ: “Leo lên đỉnh một ngọn núi cao vút tầm mây khó hơn bước từng bước yên ổn” được khắc ở trên đó. Nhìn rồi hắn khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy nên phá ngay mười bảy chữ này, bởi vì càng nhìn thì nội tâm của hắn càng buồn phiền. Nhưng vừa đi ba bước ra ngoài, hắn khẽ giật mình, hàng lông mày bị nhíu chặt cũng dãn ra rất nhiều.

Ở đằng sau hòn non bộ là một cái ao sen, thời điểm này lại là lúc hoa sen đua nở. Những đóa hoa sen hồng hồng, trắng trắng ở trong hồ nước xanh biếc, càng nhìn càng thấy cảnh đẹp ý vui.

- Tô Phi Tiến.

- Có nô tài.

Tô Phi Tiến vội vàng bước về phía trước một bước, khom lưng chờ Hoàng đế ra lệnh.

- Ngày mai tìm một người tạc tượng sửa lại mười bảy chữ ở trên hòn non bộ kia… Sửa lại hai chữ cuối cùng, bốn chữ “từng bước yên ổn” không được, có đôi khi quá cầu yên ổn, thì sẽ trở nên nhu nhược.

- Bệ hạ, đổi thành chữ gì?

Tô Phi Tiến hỏi.

- Đổi hai chữ cuối cùng thành “sinh liên”.

Hoàng đế phân phó xong thì lại quay đầu liếc nhìn hòn non bộ kia, rồi hắn tiếp tục cất bước đi ra ngoài.

Từng bước sinh liên… Bộ bộ sinh liên…

Tô Phi Tiến không hiểu ý tứ trong cái chữ này là thế nào.

Sướng Xuân Viên rất lớn, Hoàng đế cũng rất bề bộn, từ khi cái nơi này được xây xong, Hoàng đế chưa từng chân chính thưởng thức thật tỉ mỉ. Từ thư phòng nhìn ra phía ngoài chỉ có thể thấy được hòn non bộ, nhưng không nhìn thấy ao sen phía sau. Nếu không phải hôm nay hắn nghĩ tới việc đi ra ngoài một chút, hắn vẫn không biết đằng sau hòn non bộ có một kỳ cảnh khác. Cho nên hắn hơi xúc động.

Kế vị mười một năm qua trong cẩn trọng cùng cẩn thận, hàng năm đều đến nơi đây nghỉ ngơi, nhưng lại không biết nơi này có diện mạo thế nào.

- Bệ hạ…

Tô Phi Tiến quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Thống lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên đang đi tới, hắn vội vàng tiến tới nhắc nhở:

- La Úy Nhiên được ngài gọi đã tới rồi.

- Ừ.

Hoàng đế “ừ” một tiếng, chậm rãi đi vào trong một cái lương đình mà ngồi xuống.

Bên cạnh cái lương đình là ao sen, sóng xanh nhộn nhạo, bên trong xanh biếc lộ ra phấn hồng, cực kỳ đẹp mắt. Hoàng đế thậm chí sinh ra một loại xúc động muốn vẽ cảnh đẹp này, sau đó hắn mới nghĩ đến việc chính hắn đã không có động vào bút vẽ trong bốn, năm năm qua. Vào thời điểm đăng cơ, hắn ngẫu nhiên vẽ một bức họa sơn thủy mà tĩnh tâm. Sau khi ngồi vững chắc trên ngôi vị Hoàng đế, hắn lại không còn quản đến sự xanh, đỏ của văn chương.

Biện pháp dùng để tĩnh tâm trước kia dường như đã không dùng ở hiện tại được nữa rồi.

- Bệ hạ.

La Úy Nhiên bước nhanh đến ngoài lương đình, dập đầu hành lễ theo quy củ.

- Đứng lên đi, ngươi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, nói ngắn gọn đi… Đối với vụ án người của Binh Bộ gần như bị giết hết, ngươi có cái nhìn thế nào. Tuy Trẫm đã giao chuyện này cho Đại Lý Tự cùng Hình Bộ xử lý, nhưng không người nào trong bọn họ có kinh nghiệm bằng ngươi. Ngươi cũng đã đi qua Binh Bộ mà khám nghiệm tử thi, có nhìn ra được lai lịch của người xuất thủ hay không.

La Úy Nhiên trầm mặc.

Hoàng đế nhìn hắn một cái, sắc mặt có chút không vui.

- Thần cho rằng…

La Úy Nhiên hít một hơi thật sâu, gục đầu xuống, nói từng chữ từng câu:

- Hẳn là do thích khách được Đế quốc Thiên Thuận phái tới gây nên.

Hiển nhiên câu trả lời này là lời nói dối, nhưng Hoàng đế lại hài lòng, gật nhẹ đầu.

- Lý do đâu?

Hoàng đế hỏi.

- Người Bắc Tàu sắp cuối đầu xưng thần với bệ hạ, trong lòng người Thiên Thuận tự nhiên sẽ không thoải mái, vì vậy họ phát binh đánh thành Gia Trang. Nhưng rồi họ lại bị Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn dẫn quân đập tan. Tặc tử Thiên Thuận không có cam lòng, thế nên phái ra cao thủ tuyệt thế lẻn vào Binh Bộ, ý đồ trộm lấy địa đồ bố phòng của biên quân Đại Nam. Tất nhiên sau khi lấy trộm được địa đồ, họ sẽ động binh với Đại Nam. Nhưng mà khi cao thủ của Đế quốc Thiên Thuận lẻn vào Binh Bộ thì bị võ quan thủ vệ phát giác. Dưới trận hỗn chiến, Binh Bộ tổn thất hơn một trăm người, nhưng đã giết chết cao thủ mà Thiên Thuận phái tới, ngăn cản người Thiên Thuận lấy trộm địa đồ.

Vào thời điểm nói những lời này, thân thể La Úy Nhiên có chút phát run.

Hắn đây là đang đánh bạc.

Khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bên trên khóe miệng của bệ hạ hơi lộ ra nụ cười, hắn biết mình thành công rồi.

Xem ra hiện tại bệ hạ chính là cần một cái lý do như vậy.

Nhưng rất nhanh, sự vui vẻ trên khóe miệng của Hoàng đế đã biến mất không còn tăm hơi.

Hoàng đế đứng lên, đứng chắp tay.

- La Úy Nhiên, chân tướng mà ngươi trả lời rất tốt, Trẫm rất hài lòng. Nhưng cái chân tướng này là dành cho triều thần văn võ cùng dân chúng Đại Nam xem, không phải chân tướng cho Trẫm xem. Cái mà Đại Lý Tự cùng Hình Bộ điều tra ra, cũng sẽ là cái chân tướng này… Nhưng, Trẫm không chỉ muốn cái này. Nếu như trong vòng bảy ngày ngươi không tra được ai là người đã xông vài Binh Bộ đại khai sát giới trong đêm qua, Trẫm sẽ lột chức Thống lĩnh đại nội thị vệ của ngươi. Không chỉ mình ngươi… Hầu Văn Cực cũng đừng mơ làm Trấn phủ sứ.

Hoàng đế quay đầu nhìn La Úy Nhiên, giọng điệu uy nghiêm, nói:

- Đại Nam lập quốc hơn trăm năm, còn chưa từng có chuyện sỉ nhục như vậy. Phủ Binh Bộ lại bị người tắm máu một lần… Trẫm muốn biết, là hạng người có bao nhiêu cừu hận với Binh Bộ mới có thể bí quá hóa liều. Nếu như dân chúng Đại Nam làm ra, trừ việc Trẫm tức giận, Trẫm còn rất đau lòng.

- Trẫm không chỉ muốn hung thủ, còn có chuyện xấu xa mà Binh Bộ đã cất giấu ở bên trong.

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh.

- Ở thời điểm này ai ngăn cản chuyện tình Trẫm muốn làm, Trẫm sẽ để cho ai trọn đời không được siêu sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện