Chinh Chiến
Chương 94: Có chỗ dựa rồi
Tăng nhân Trần Nhai đứng ở bên ngoài cửa hàng, rất khách khí hỏi kẻ đang quét rác là Đại Khuyển một câu:
- Xin hỏi, ngươi có phải là cái người có cái mũi rất thính?
Giọng điệu hiền lành, không hề có địch ý.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, cơ bắp toàn thân Đại Khuyển căng thẳng, thân hình lướt lui về phía sau, cặp bao tay bằng thép cũng trượt ra khỏi ống tay áo, thuận thế mang vào trên tay. Động tác này cực nhanh, nhưng Đại Khuyển cũng biết nếu như người ngoài cửa muốn trực tiếp giết hắn, chỉ sợ hắn căn bản không có làm ra được phản ứng gì. Hắn dựa vào đầu bậc thang, không có quay đầu, hướng về trên lầu hô một câu:
- Đi mau, đừng xuống.
Trần Nhai khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
- Đại Nam được xưng là nước lễ nghi, nào có đạo lý không mở cửa đón khách? Nếu ta đã tới, chủ nhà tự nhiên muốn lấy lễ đón tiếp. Mà lại… Thứ cho ta nói thẳng, dùng tu vị của ngươi như vậy thì cũng không bảo vệ được đồng bạn của ngươi. Ta rất chân thành khuyên ngươi một câu, nếu ngươi cùng đồng bạn của ngươi liên thủ đánh cược một lần, chưa chắc không thể chống đỡ đến khi cứu binh đến. Song ngươi lại kêu các nàng đi, chẳng lẽ chính ngươi không sợ chết?
Lời này vừa kết thúc, ở góc rẽ trên lầu hai, Mộc Tiểu Yêu vịn Trầm Khuynh Phiến đi ra.
- Ta xuống dưới.
Mộc Tiểu Yêu nói ba chữ, chuẩn bị xuống lầu.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu, sắc mặt tái nhợt làm đau lòng người.
- Kiếm đến.
Nàng nói hai chữ, sau đó chuôi trường kiếm không có vỏ giống như thông linh, từ trên mặt bàn bay lên, rơi vào trong tay Trầm Khuynh Phiến. Nàng đứng ở đầu bậc thang, liếc nhìn Đại Khuyển, nói ra:
- Ngươi tới đây.
Đại Khuyển vừa định từ chối, chợt nghe đến thanh âm tự phụ đầy cao ngạo của Trầm Khuynh Phiến:
- Dù ta bị thương, vào lúc gặp địch cũng không đến lượt hai người các ngươi xuất thủ. Mười hai năm qua vẫn luôn như thế, ở trước khi ta chết vẫn sẽ như thế.
Mặc dù trọng thương, Trầm Khuynh Phiến vẫn kiêu ngạo như xưa.
- Ngu muội.
Trần Nhai đứng ở cửa ra vào, nói đầy tiếc hận:
- Dùng tư chất của ngươi thì tương lai sẽ có thành tựu lớn, nhưng không biết vì sao ngươi ngu muội đến mức đi lầm đường. Vốn tưởng rằng ngươi là một trong số những người thông minh nhất, hiện tại xem ra, ta đánh giá ngươi cao quá rồi. Hôm nay nếu như ngươi mạnh mẽ vận chuyển nội kình, cho dù ta không giết ngươi, ngươi chắc chắn phải chết.
Trầm Khuynh Phiến biến sắc, tựa hồ nghe được cái gì từ trong lời nói của người nọ.
- Ngươi cũng rất ngu muội.
Vừa lúc đó, ở sâu trong bóng tối truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Có thể tiến vào đế đô Đại Nam mà lại không tuân thủ quy củ của Đại Nam, còn tưởng rằng là đại hiền phương nào đến rồi, nguyên lai cũng bất quá là một cái tiểu quỷ không dám quang minh lỗi lạc, chỉ dám đi ra ngoài vào ban đêm. Chẳng lẽ ngươi thật sự coi tu vị của mình không tầm thường, ở đế đô Đại Nam sẽ không có người bắt giữ được ngươi?
Tiếng nói từ xa đến gần, trong khoảnh khắc đã đến phố đối diện.
Trần Nhai chậm rãi quay người trở lại, nhìn người nam nhân xuất hiện ở đối diện, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Thì ra các ngươi xếp đặt cái cục này để đợi ta.
Hắn trầm mặc một lát, sắc mặt lại trở về bình thường. Nhìn người nam nhân trung niên đang chắp tay đứng ở đối diện, ánh mắt Trần Nhai dừng lại ở trên chiếc áo Phi Ngư mà người nam nhân trung niên đang mặc một lát. Thật lâu trước kia hắn có nghe nói qua rằng trong đại nội thị vệ của Đại Nam, cao thủ nhiều như mây, đó là một chốn khủng bố của đế đô Đại Nam.
- Ngươi họ La hay là họ Hầu?
Hắn hỏi.
La Úy Nhiên cười cười:
- Ngươi cũng biết không ít… Là chính ngươi tới, hay là ta đi qua bắt ngươi lại?
- Cục này thật sự không xinh đẹp.
Trần Nhai khẽ cười:
- Thì ra đám người ở đại nội thị vệ cũng không hơn gì cái này, không có bản lĩnh tìm được ta, liền chuẩn bị hi sinh tính mạng của mấy người làm cái giá lớn để dẫn ta đi ra, chẳng khác nào lộ ra một lượng lớn buồn nôn mà mùi hôi thối. Hơn nữa, dù cho chính ngươi bố trí cái cục này, ngươi còn không có thắng.
Hắn có chút ngẩng cằm lên, nói:
- Ta muốn ra, ta liền ra. Ta muốn đi, liền có thể đi… Ta đứng ở trước mặt ngươi, song ngươi lại không biết tướng mạo của ta, hiện tại ta quay thân đi khỏi, ngày mai ngươi có đối mặt với ta thì cũng không biết đó là ta. Lại nói tiếp… Ngươi không cảm thấy mình rất thất bại?
La Úy Nhiên xác thực không thấy rõ khuôn mặt của nam tử mặc áo trắng ở đối diện.
- Không có sao.
Hắn bước về trước một bước, nhìn Trần Nhai, nói:
- Ta sẽ nhìn mặt của ngươi rõ ràng, chỉ cần đánh vỡ ngụy trang của ngươi là được.
- Nơi nào có ngụy trang?
Trần Nhai nói với giọng bình thản:
- Vốn là như thế, ngươi lại có thể khám phá ra cái gì?
Sau khi nói xong câu đó, hắn chậm rãi nâng hai tay lên. Một ngón tay chỉ La Úy Nhiên, một ngón tay chỉ về Đại Khuyển đang đề phòng bằng toàn bộ tinh thần:
- Người Đại Nam đều mang một loại tự phụ làm người chán ghét, nếu ngươi không để ý thân phận, mang theo mấy trăm tên mặc áo Phi Ngư vây quanh mọi nơi, có lẽ ta thật không có biện pháp thắng. Nhưng ngươi tin tưởng tu vị của mình, cho nên chính bản thân ngươi tới… Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà quá mức tự tin thường thường sẽ té rất đau.
- Kiếm.
Hắn nói một chữ.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hai đạo kiếm quang mà mắt người có thể thấy hóa thành thực chất, theo hai cánh tay hắn bắn ra. Hai ánh kiếm này nhanh quá mức tưởng tượng, không khí xung quanh bàn tay hắn bị kiếm khí quét qua, tạo thành một vòng gợn sóng, lập tức phóng thẳng ra bốn phía bên ngoài. Một giây sau, hai cái ánh kiếm đã đồng thời đến trước người Đại Khuyển và La Úy Nhiên.
Đinh!
Sau một tiếng giòn vang, đạo ánh kiếm kích xạ đến trước người La Úy Nhiên bị hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải kẹp lấy. Ngón tay cùng kiếm quang đụng nhau, tạo nên âm thanh như binh khí va chạm. Ở bên trong ngón tay của La Úy Nhiên, cái đạo kiếm quang bị trói dường như không cam lòng khuất phục, vẫn đang giãy giụa như vật sống. Thoạt nhìn, mũi nhọn của kiếm quang kia giống như một con rắn độc nhỏ đang vặn vẹo, quay quanh ở trên ngón tay của La Úy Nhiên.
Sắc mặt La Úy Nhiên hơi đổi một chút, ngón tay đột nhiên biến thành màu vàng nhạt.
Ca.
Mũi nhọn của đạo kiếm quang kia bị hai ngón tay của hắn xoắn đứt.
Lúc nhìn lại, nam tử mặc áo trắng đã đi rất xa như một đóa mây trắng. La Úy Nhiên hừ lạnh một tiếng, vận dụng khinh công đuổi theo.
Trong cửa hàng.
Đại Khuyển chậm rãi cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình, sắc mặt tái nhợt. Sau đó thân thể của hắn chầm chậm té xuống.
…
…
Trương Thế Nhân đứng ở bên mép giường, miệng vẫn mở to mà thở hổn hển, hắn một đường chạy nhanh trở về, thể lực tiêu hao rất lớn. Từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán của hắn không ngừng chảy xuống, quần áo trên người hắn cũng đã bị mồ hôi thấm ướt. Khóe miệng của hắn run nhè nhẹ, trong ánh mắt đang cố gắng áp chế sự phẫn nộ, không để cho nó tràn ra bên ngoài.
- Không có việc gì… Không chết được.
Đại Khuyển nằm trên giường, muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng lại bị Trương Thế Nhân đè xuống.
Trước và sau miệng vết thương thông suốt, kiếm quang đâm từ trước lồng ngực của hắn, xuyên thẳng ra phía sau. Miệng vết thương ấy rất hẹp và nhỏ, song phía sau lưng của hắn lại giống như gặp phải thuốc nổ nổ tung, thiếu mất một khối thịt to. Vết thương khổng lồ như vậy, dù đã băng bó nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài. Những miếng băng vải sau lưng Đại Khuyển đã triệt để biến thành màu đỏ, thuốc bột được bôi vào đều đã rớt xuống.
Khi kiếm quang xuất hiện ở trước người Đại Khuyển một phần giây, Trầm Khuynh Phiến xuất kiếm. Nhưng vì thương tích của nàng quá nặng, nàng không có cách nào phát huy ra tu vị của mình, cho nên dù nàng xuất ra kiếm khí thì cũng không thể chống đỡ kiếm quang của Trần Nhai, thế nên nàng ném thanh trường kiếm của mình đi. Ở ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, trường kiếm của nàng chặn kiếm quang của Trần Nhai lại.
Nhưng nàng thật không ngờ tu vị của nam tử mặc áo trắng kia đã cường đại đến mức làm cho người sợ hãi, kiếm quang của hắn đánh thủng trường kiếm bằng Tinh Cương của nàng, chỉ bị cản trở thoáng chốc thì đã tiếp tục đâm về hướng Đại Khuyển. Đúng lúc này Đại Khuyển mới phản ứng được, định hơi nghiêng mình trốn tránh. Song ở bên trong kiếm quang dường như mang theo một cỗ lực lượng khiến hắn không thể nào chống cự. Nó vậy mà khóa thân thể của hắn lại, làm cho hắn không có cách nào di động. Thật giống như đột nhiên xuất hiện mấy trăm xiềng xích ở trong không khí trói chặt toàn thân của hắn, giữ hắn cố định ở một vị trí.
Đại Khuyển không có cách nào chuyển động, nhưng còn có Mộc Tiểu Yêu.
Trường kiếm của Trầm Khuynh Phiến tuy rằng chỉ ngăn kiếm quang lại trong chớp mắt, nhưng Mộc Tiểu Yêu cũng đã có đủ thời gian xuất thủ. Dải băng đỏ của nàng như con rắn lớn, từ tầng hai phi xuống cuốn lấy cái hông của Đại Khuyển, chỉ vừa mới mang Đại Khuyển hơi nghiêng một chút thì mũi nhọn của cái kiếm quang đã đâm qua thân thể của Đại Khuyển.
May mắn chính là sự di động một chút xíu này lại làm cho Đại Khuyển có được đường sống trong chỗ chết. Kiếm quang lệch đi mục tiêu ban đầu, không có xuyên thủng trái tim của Đại Khuyển.
Trác tiên sinh đi đến bên giường, sau khi nhìn nhìn thương thế của Đại Khuyển, hắn lấy ra một lọ thuốc trị thương từ trong tay áo, đưa cho Trương Thế Nhân, nói:
- Mặc dù không phải là thần đan giúp huyết nhục phục sinh, nhưng vẫn có chút giúp đỡ với thương thế của hắn.
Trương Thế Nhân vội vàng nhận lấy, mở ra băng gạc trên người Đại Khuyển, bôi thuốc vào.
Khi băng gạc được cởi ra, Trác tiên sinh cũng không khỏi khẽ nhíu mày. Sau lưng Đại Khuyển có một miếng thịt lớn bằng hai bàn tay bị tạc bay, vết thương nhầy nhụa máu me, lộ ra xương cốt trắng hếu. Ở bên trong thịt nát còn có một chút xương vụn bị gãy. Hai mảnh xương cột sống cơ hồ hoàn toàn lộ ra, làm cho người nhìn không rét mà run. Đại Khuyển vốn gầy, bây giờ sau lưng thiếu một miếng thịt lớn như vậy, khiến người ta có ảo giác rằng một cây gỗ khô bị con quái vật nào đó cắn mất một đoạn.
- Thủ phát thật là quỷ dị.
Trác Bố Y quay người, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Ta đã xem tình huống, Chỉ huy sứ tự mình đuổi theo, cho dù tu vị của người nọ rất kinh người nhưng muốn chạy trốn cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Ta đã an bài nhân thủ bảo vệ ở bên ngoài, không tốn bao lâu thì ta sẽ trở về… Từ hôm nay trở đi, các ngươi ai cũng không nên khinh địch mà đi ra ngoài.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Đa tạ.
Trác Bố Y lắc đầu, trong nội tâm của hắn mơ hồ bay lên một cỗ tâm tình bất an. Hắn rời khỏi cửa tiệm của Trương Thế Nhân, chưa có trở về nơi ở của đại nội thị vệ, mà lần nữa tiến đến Thanh Hư Quan trong thành Thanh Long.
Sau khi Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn đến thành Thanh Long, hắn sẽ ngụ ở Thanh Hư Quan. Hắn là lãnh tụ của Đạo tông Đại Nam, các đạo sĩ khắp thiên hạ đều kính ngưỡng, tôn sùng hắn. Khi biết được Tiêu chân nhân đi tới thành Thanh Long, đạo nhân ở Thanh Hư Quan đã bắt đầu chuẩn bị việc nghênh đón lãnh tụ của tông môn rồi. Tiêu chân nhân còn được Hoàng đế Đại Nam phong là Quốc sư, có thể nói hắn vinh quang thì cả Đạo tông cũng vinh quang.
Ở chỗ sâu nhất trong Thanh Hư Quan là một cái sân nhỏ đã được bố trí tỉ mỉ, thân là lãnh tụ Đạo tông, Tiêu chân nhân đang không có phong độ cùng người mắng nhau.
- Hạng Thanh Ngưu! Nếu như hôm nay ngươi dám đi ra ngoài, ta liền… Ta liền… Ta liền lập tức phế đi tu vị của ngươi!
Đạo nhân béo Hạng Thanh Ngưu chống nạnh đứng phía đối diện Tiêu chân nhân, hừ lạnh nói:
- Lão mũi trâu, ngươi không hết sức khoát lác thì sẽ chết à. Phế tu vị của ta? Ngay cả Nhị sư huynh cũng chưa từng dám làm như vậy! Ngươi đã quên năm đó sư tôn nói thế nào hay sao? Sư tôn đã từng nói qua, Đạo môn rầm rộ, tất hướng về Hạng Thanh Ngưu. Ngươi phế tu vị của ta chính là hủy tiền đồ của Đạo tông!
- Ngươi…
Sắc mặt Tiêu chân nhân cứng lại, cả giận nói:
- Lời nói của sư phụ có lúc nào đáng tin? Hắn nói ngươi có ngộ tính cao nhất, là thiên tài ở trong thiên tài, nhưng mà ở trong bốn người sư huynh đệ, ngươi còn không phải là người ngu nhất?
- Tiêu Nhất Cửu!
Hạng Thanh Ngưu chỉ vào cái mũi của Tiêu chân nhân, mắng:
- Đợi ông đây đốn ngộ về sau, trước tiên sẽ rút tất cả râu ria ở trên mặt ngươi!
Tiêu chân nhân vừa định nổi giận, bỗng nhiên sắc mặt hòa hoãn lại, nói ra:
- Có khách tới, ta không chấp nhặt với ngươi.
- Ngươi gặp khách của ngươi, ông đây phải đi ra ngoài dạo xem ai kiêu ngạo cùng ương ngạnh hơn. Tên kia rõ ràng dùng Vô Tướng Công của Phật tông, ngươi lại nhát gan, sợ phiền phức, chỉ biết làm rùa đen rút đầu! Lãnh tụ Đạo tông, ta nhổ vào!
…
…
Chỗ ở của đại nội thị vệ.
Hầu Văn Cực có chút khó tin liếc nhìn La Úy Nhiên, đã qua nhiều năm mà chưa từng nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt của hắn như vậy:
- Thế mà có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi?
La Úy Nhiên gật nhẹ đầu, trên mặt lại không có gì uể oải, chỉ có lo lắng:
- Những năm này không có rời khỏi đế đô, không cùng người giao thủ, kinh nghiệm đã sai rất nhiều. Lai lịch của người kia cũng không rõ lắm, nhưng… Ta hoài nghi hắn dùng công pháp Phật tông. Trên mặt hắn vẫn luôn có một tầng sương mù che quanh, từ đầu đến cuối ta không thấy rõ hình dáng của hắn. Hơn nữa dùng nội kình hóa kiếm hiển nhiên cũng không phải là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, mà hắn cố ý làm thế để nhiễu loạn ánh mắt của chúng ta… Phải biết trước khi hắn xuất thủ, hắn ngắt một cái dấu tay rất nhanh.
La Úy Nhiên vươn tay làm theo cái hành động kia, sau một lúc thì nói:
- Áo Vải đã đi Thanh Hư Quan, hỏi Tiêu chân nhân thì sẽ có kết luận ngay. Nếu người Phật tông thật sự đến đế đô, hắn giết người thì chẳng khác nào làm thể diện của chúng ta mất hết… Ây, Trương Thế Nhân nghĩ ra biện pháp lấy thân hắn làm mồi, bất quá hắn dẫn ra mấy con cá nhỏ, cá lớn lại trốn thoát khỏi tay ta.
- Nếu quả thật người của Phật tông đến…
Hầu Văn Cực cúi đầu, trầm mặc một hồi thì bỗng nhiên cười cười:
- Bản án của Binh Bộ có chỗ dựa rồi. Đúng lúc này thì người của Phật tông tự mình đưa tới cửa, đã có đủ lý do giao cho bệ hạ và cả giao cho dân chúng.
La Úy Nhiên liếc hắn một cái, nói:
- Không thể tin ngươi còn có thể cười ra tiếng, bệ hạ có hỏi tới thì ta cũng không biết trả lời thế nào!
- Không đến phiên chúng ta cho đáp án.
Hầu Văn Cực nói:
- Bệ hạ không phải là muốn cho Đạo tông hiển lộ thực lực rõ ràng sao? Nếu như Đạo tông bắt giữ người này, sau đó lai giương cờ lên tuyên truyền ra ngoài, đó chính là chuyện cực tốt với Nhất Khí Quan, cũng là chuyện cực tốt với Đạo tông. Đối với đại sự tây chinh của bệ hạ, nó càng là chuyện vô cùng tốt.
- Xin hỏi, ngươi có phải là cái người có cái mũi rất thính?
Giọng điệu hiền lành, không hề có địch ý.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, cơ bắp toàn thân Đại Khuyển căng thẳng, thân hình lướt lui về phía sau, cặp bao tay bằng thép cũng trượt ra khỏi ống tay áo, thuận thế mang vào trên tay. Động tác này cực nhanh, nhưng Đại Khuyển cũng biết nếu như người ngoài cửa muốn trực tiếp giết hắn, chỉ sợ hắn căn bản không có làm ra được phản ứng gì. Hắn dựa vào đầu bậc thang, không có quay đầu, hướng về trên lầu hô một câu:
- Đi mau, đừng xuống.
Trần Nhai khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
- Đại Nam được xưng là nước lễ nghi, nào có đạo lý không mở cửa đón khách? Nếu ta đã tới, chủ nhà tự nhiên muốn lấy lễ đón tiếp. Mà lại… Thứ cho ta nói thẳng, dùng tu vị của ngươi như vậy thì cũng không bảo vệ được đồng bạn của ngươi. Ta rất chân thành khuyên ngươi một câu, nếu ngươi cùng đồng bạn của ngươi liên thủ đánh cược một lần, chưa chắc không thể chống đỡ đến khi cứu binh đến. Song ngươi lại kêu các nàng đi, chẳng lẽ chính ngươi không sợ chết?
Lời này vừa kết thúc, ở góc rẽ trên lầu hai, Mộc Tiểu Yêu vịn Trầm Khuynh Phiến đi ra.
- Ta xuống dưới.
Mộc Tiểu Yêu nói ba chữ, chuẩn bị xuống lầu.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu, sắc mặt tái nhợt làm đau lòng người.
- Kiếm đến.
Nàng nói hai chữ, sau đó chuôi trường kiếm không có vỏ giống như thông linh, từ trên mặt bàn bay lên, rơi vào trong tay Trầm Khuynh Phiến. Nàng đứng ở đầu bậc thang, liếc nhìn Đại Khuyển, nói ra:
- Ngươi tới đây.
Đại Khuyển vừa định từ chối, chợt nghe đến thanh âm tự phụ đầy cao ngạo của Trầm Khuynh Phiến:
- Dù ta bị thương, vào lúc gặp địch cũng không đến lượt hai người các ngươi xuất thủ. Mười hai năm qua vẫn luôn như thế, ở trước khi ta chết vẫn sẽ như thế.
Mặc dù trọng thương, Trầm Khuynh Phiến vẫn kiêu ngạo như xưa.
- Ngu muội.
Trần Nhai đứng ở cửa ra vào, nói đầy tiếc hận:
- Dùng tư chất của ngươi thì tương lai sẽ có thành tựu lớn, nhưng không biết vì sao ngươi ngu muội đến mức đi lầm đường. Vốn tưởng rằng ngươi là một trong số những người thông minh nhất, hiện tại xem ra, ta đánh giá ngươi cao quá rồi. Hôm nay nếu như ngươi mạnh mẽ vận chuyển nội kình, cho dù ta không giết ngươi, ngươi chắc chắn phải chết.
Trầm Khuynh Phiến biến sắc, tựa hồ nghe được cái gì từ trong lời nói của người nọ.
- Ngươi cũng rất ngu muội.
Vừa lúc đó, ở sâu trong bóng tối truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Có thể tiến vào đế đô Đại Nam mà lại không tuân thủ quy củ của Đại Nam, còn tưởng rằng là đại hiền phương nào đến rồi, nguyên lai cũng bất quá là một cái tiểu quỷ không dám quang minh lỗi lạc, chỉ dám đi ra ngoài vào ban đêm. Chẳng lẽ ngươi thật sự coi tu vị của mình không tầm thường, ở đế đô Đại Nam sẽ không có người bắt giữ được ngươi?
Tiếng nói từ xa đến gần, trong khoảnh khắc đã đến phố đối diện.
Trần Nhai chậm rãi quay người trở lại, nhìn người nam nhân xuất hiện ở đối diện, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Thì ra các ngươi xếp đặt cái cục này để đợi ta.
Hắn trầm mặc một lát, sắc mặt lại trở về bình thường. Nhìn người nam nhân trung niên đang chắp tay đứng ở đối diện, ánh mắt Trần Nhai dừng lại ở trên chiếc áo Phi Ngư mà người nam nhân trung niên đang mặc một lát. Thật lâu trước kia hắn có nghe nói qua rằng trong đại nội thị vệ của Đại Nam, cao thủ nhiều như mây, đó là một chốn khủng bố của đế đô Đại Nam.
- Ngươi họ La hay là họ Hầu?
Hắn hỏi.
La Úy Nhiên cười cười:
- Ngươi cũng biết không ít… Là chính ngươi tới, hay là ta đi qua bắt ngươi lại?
- Cục này thật sự không xinh đẹp.
Trần Nhai khẽ cười:
- Thì ra đám người ở đại nội thị vệ cũng không hơn gì cái này, không có bản lĩnh tìm được ta, liền chuẩn bị hi sinh tính mạng của mấy người làm cái giá lớn để dẫn ta đi ra, chẳng khác nào lộ ra một lượng lớn buồn nôn mà mùi hôi thối. Hơn nữa, dù cho chính ngươi bố trí cái cục này, ngươi còn không có thắng.
Hắn có chút ngẩng cằm lên, nói:
- Ta muốn ra, ta liền ra. Ta muốn đi, liền có thể đi… Ta đứng ở trước mặt ngươi, song ngươi lại không biết tướng mạo của ta, hiện tại ta quay thân đi khỏi, ngày mai ngươi có đối mặt với ta thì cũng không biết đó là ta. Lại nói tiếp… Ngươi không cảm thấy mình rất thất bại?
La Úy Nhiên xác thực không thấy rõ khuôn mặt của nam tử mặc áo trắng ở đối diện.
- Không có sao.
Hắn bước về trước một bước, nhìn Trần Nhai, nói:
- Ta sẽ nhìn mặt của ngươi rõ ràng, chỉ cần đánh vỡ ngụy trang của ngươi là được.
- Nơi nào có ngụy trang?
Trần Nhai nói với giọng bình thản:
- Vốn là như thế, ngươi lại có thể khám phá ra cái gì?
Sau khi nói xong câu đó, hắn chậm rãi nâng hai tay lên. Một ngón tay chỉ La Úy Nhiên, một ngón tay chỉ về Đại Khuyển đang đề phòng bằng toàn bộ tinh thần:
- Người Đại Nam đều mang một loại tự phụ làm người chán ghét, nếu ngươi không để ý thân phận, mang theo mấy trăm tên mặc áo Phi Ngư vây quanh mọi nơi, có lẽ ta thật không có biện pháp thắng. Nhưng ngươi tin tưởng tu vị của mình, cho nên chính bản thân ngươi tới… Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà quá mức tự tin thường thường sẽ té rất đau.
- Kiếm.
Hắn nói một chữ.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hai đạo kiếm quang mà mắt người có thể thấy hóa thành thực chất, theo hai cánh tay hắn bắn ra. Hai ánh kiếm này nhanh quá mức tưởng tượng, không khí xung quanh bàn tay hắn bị kiếm khí quét qua, tạo thành một vòng gợn sóng, lập tức phóng thẳng ra bốn phía bên ngoài. Một giây sau, hai cái ánh kiếm đã đồng thời đến trước người Đại Khuyển và La Úy Nhiên.
Đinh!
Sau một tiếng giòn vang, đạo ánh kiếm kích xạ đến trước người La Úy Nhiên bị hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải kẹp lấy. Ngón tay cùng kiếm quang đụng nhau, tạo nên âm thanh như binh khí va chạm. Ở bên trong ngón tay của La Úy Nhiên, cái đạo kiếm quang bị trói dường như không cam lòng khuất phục, vẫn đang giãy giụa như vật sống. Thoạt nhìn, mũi nhọn của kiếm quang kia giống như một con rắn độc nhỏ đang vặn vẹo, quay quanh ở trên ngón tay của La Úy Nhiên.
Sắc mặt La Úy Nhiên hơi đổi một chút, ngón tay đột nhiên biến thành màu vàng nhạt.
Ca.
Mũi nhọn của đạo kiếm quang kia bị hai ngón tay của hắn xoắn đứt.
Lúc nhìn lại, nam tử mặc áo trắng đã đi rất xa như một đóa mây trắng. La Úy Nhiên hừ lạnh một tiếng, vận dụng khinh công đuổi theo.
Trong cửa hàng.
Đại Khuyển chậm rãi cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình, sắc mặt tái nhợt. Sau đó thân thể của hắn chầm chậm té xuống.
…
…
Trương Thế Nhân đứng ở bên mép giường, miệng vẫn mở to mà thở hổn hển, hắn một đường chạy nhanh trở về, thể lực tiêu hao rất lớn. Từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán của hắn không ngừng chảy xuống, quần áo trên người hắn cũng đã bị mồ hôi thấm ướt. Khóe miệng của hắn run nhè nhẹ, trong ánh mắt đang cố gắng áp chế sự phẫn nộ, không để cho nó tràn ra bên ngoài.
- Không có việc gì… Không chết được.
Đại Khuyển nằm trên giường, muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng lại bị Trương Thế Nhân đè xuống.
Trước và sau miệng vết thương thông suốt, kiếm quang đâm từ trước lồng ngực của hắn, xuyên thẳng ra phía sau. Miệng vết thương ấy rất hẹp và nhỏ, song phía sau lưng của hắn lại giống như gặp phải thuốc nổ nổ tung, thiếu mất một khối thịt to. Vết thương khổng lồ như vậy, dù đã băng bó nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài. Những miếng băng vải sau lưng Đại Khuyển đã triệt để biến thành màu đỏ, thuốc bột được bôi vào đều đã rớt xuống.
Khi kiếm quang xuất hiện ở trước người Đại Khuyển một phần giây, Trầm Khuynh Phiến xuất kiếm. Nhưng vì thương tích của nàng quá nặng, nàng không có cách nào phát huy ra tu vị của mình, cho nên dù nàng xuất ra kiếm khí thì cũng không thể chống đỡ kiếm quang của Trần Nhai, thế nên nàng ném thanh trường kiếm của mình đi. Ở ranh giới như ngàn cân treo sợi tóc, trường kiếm của nàng chặn kiếm quang của Trần Nhai lại.
Nhưng nàng thật không ngờ tu vị của nam tử mặc áo trắng kia đã cường đại đến mức làm cho người sợ hãi, kiếm quang của hắn đánh thủng trường kiếm bằng Tinh Cương của nàng, chỉ bị cản trở thoáng chốc thì đã tiếp tục đâm về hướng Đại Khuyển. Đúng lúc này Đại Khuyển mới phản ứng được, định hơi nghiêng mình trốn tránh. Song ở bên trong kiếm quang dường như mang theo một cỗ lực lượng khiến hắn không thể nào chống cự. Nó vậy mà khóa thân thể của hắn lại, làm cho hắn không có cách nào di động. Thật giống như đột nhiên xuất hiện mấy trăm xiềng xích ở trong không khí trói chặt toàn thân của hắn, giữ hắn cố định ở một vị trí.
Đại Khuyển không có cách nào chuyển động, nhưng còn có Mộc Tiểu Yêu.
Trường kiếm của Trầm Khuynh Phiến tuy rằng chỉ ngăn kiếm quang lại trong chớp mắt, nhưng Mộc Tiểu Yêu cũng đã có đủ thời gian xuất thủ. Dải băng đỏ của nàng như con rắn lớn, từ tầng hai phi xuống cuốn lấy cái hông của Đại Khuyển, chỉ vừa mới mang Đại Khuyển hơi nghiêng một chút thì mũi nhọn của cái kiếm quang đã đâm qua thân thể của Đại Khuyển.
May mắn chính là sự di động một chút xíu này lại làm cho Đại Khuyển có được đường sống trong chỗ chết. Kiếm quang lệch đi mục tiêu ban đầu, không có xuyên thủng trái tim của Đại Khuyển.
Trác tiên sinh đi đến bên giường, sau khi nhìn nhìn thương thế của Đại Khuyển, hắn lấy ra một lọ thuốc trị thương từ trong tay áo, đưa cho Trương Thế Nhân, nói:
- Mặc dù không phải là thần đan giúp huyết nhục phục sinh, nhưng vẫn có chút giúp đỡ với thương thế của hắn.
Trương Thế Nhân vội vàng nhận lấy, mở ra băng gạc trên người Đại Khuyển, bôi thuốc vào.
Khi băng gạc được cởi ra, Trác tiên sinh cũng không khỏi khẽ nhíu mày. Sau lưng Đại Khuyển có một miếng thịt lớn bằng hai bàn tay bị tạc bay, vết thương nhầy nhụa máu me, lộ ra xương cốt trắng hếu. Ở bên trong thịt nát còn có một chút xương vụn bị gãy. Hai mảnh xương cột sống cơ hồ hoàn toàn lộ ra, làm cho người nhìn không rét mà run. Đại Khuyển vốn gầy, bây giờ sau lưng thiếu một miếng thịt lớn như vậy, khiến người ta có ảo giác rằng một cây gỗ khô bị con quái vật nào đó cắn mất một đoạn.
- Thủ phát thật là quỷ dị.
Trác Bố Y quay người, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Ta đã xem tình huống, Chỉ huy sứ tự mình đuổi theo, cho dù tu vị của người nọ rất kinh người nhưng muốn chạy trốn cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Ta đã an bài nhân thủ bảo vệ ở bên ngoài, không tốn bao lâu thì ta sẽ trở về… Từ hôm nay trở đi, các ngươi ai cũng không nên khinh địch mà đi ra ngoài.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Đa tạ.
Trác Bố Y lắc đầu, trong nội tâm của hắn mơ hồ bay lên một cỗ tâm tình bất an. Hắn rời khỏi cửa tiệm của Trương Thế Nhân, chưa có trở về nơi ở của đại nội thị vệ, mà lần nữa tiến đến Thanh Hư Quan trong thành Thanh Long.
Sau khi Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn đến thành Thanh Long, hắn sẽ ngụ ở Thanh Hư Quan. Hắn là lãnh tụ của Đạo tông Đại Nam, các đạo sĩ khắp thiên hạ đều kính ngưỡng, tôn sùng hắn. Khi biết được Tiêu chân nhân đi tới thành Thanh Long, đạo nhân ở Thanh Hư Quan đã bắt đầu chuẩn bị việc nghênh đón lãnh tụ của tông môn rồi. Tiêu chân nhân còn được Hoàng đế Đại Nam phong là Quốc sư, có thể nói hắn vinh quang thì cả Đạo tông cũng vinh quang.
Ở chỗ sâu nhất trong Thanh Hư Quan là một cái sân nhỏ đã được bố trí tỉ mỉ, thân là lãnh tụ Đạo tông, Tiêu chân nhân đang không có phong độ cùng người mắng nhau.
- Hạng Thanh Ngưu! Nếu như hôm nay ngươi dám đi ra ngoài, ta liền… Ta liền… Ta liền lập tức phế đi tu vị của ngươi!
Đạo nhân béo Hạng Thanh Ngưu chống nạnh đứng phía đối diện Tiêu chân nhân, hừ lạnh nói:
- Lão mũi trâu, ngươi không hết sức khoát lác thì sẽ chết à. Phế tu vị của ta? Ngay cả Nhị sư huynh cũng chưa từng dám làm như vậy! Ngươi đã quên năm đó sư tôn nói thế nào hay sao? Sư tôn đã từng nói qua, Đạo môn rầm rộ, tất hướng về Hạng Thanh Ngưu. Ngươi phế tu vị của ta chính là hủy tiền đồ của Đạo tông!
- Ngươi…
Sắc mặt Tiêu chân nhân cứng lại, cả giận nói:
- Lời nói của sư phụ có lúc nào đáng tin? Hắn nói ngươi có ngộ tính cao nhất, là thiên tài ở trong thiên tài, nhưng mà ở trong bốn người sư huynh đệ, ngươi còn không phải là người ngu nhất?
- Tiêu Nhất Cửu!
Hạng Thanh Ngưu chỉ vào cái mũi của Tiêu chân nhân, mắng:
- Đợi ông đây đốn ngộ về sau, trước tiên sẽ rút tất cả râu ria ở trên mặt ngươi!
Tiêu chân nhân vừa định nổi giận, bỗng nhiên sắc mặt hòa hoãn lại, nói ra:
- Có khách tới, ta không chấp nhặt với ngươi.
- Ngươi gặp khách của ngươi, ông đây phải đi ra ngoài dạo xem ai kiêu ngạo cùng ương ngạnh hơn. Tên kia rõ ràng dùng Vô Tướng Công của Phật tông, ngươi lại nhát gan, sợ phiền phức, chỉ biết làm rùa đen rút đầu! Lãnh tụ Đạo tông, ta nhổ vào!
…
…
Chỗ ở của đại nội thị vệ.
Hầu Văn Cực có chút khó tin liếc nhìn La Úy Nhiên, đã qua nhiều năm mà chưa từng nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt của hắn như vậy:
- Thế mà có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi?
La Úy Nhiên gật nhẹ đầu, trên mặt lại không có gì uể oải, chỉ có lo lắng:
- Những năm này không có rời khỏi đế đô, không cùng người giao thủ, kinh nghiệm đã sai rất nhiều. Lai lịch của người kia cũng không rõ lắm, nhưng… Ta hoài nghi hắn dùng công pháp Phật tông. Trên mặt hắn vẫn luôn có một tầng sương mù che quanh, từ đầu đến cuối ta không thấy rõ hình dáng của hắn. Hơn nữa dùng nội kình hóa kiếm hiển nhiên cũng không phải là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, mà hắn cố ý làm thế để nhiễu loạn ánh mắt của chúng ta… Phải biết trước khi hắn xuất thủ, hắn ngắt một cái dấu tay rất nhanh.
La Úy Nhiên vươn tay làm theo cái hành động kia, sau một lúc thì nói:
- Áo Vải đã đi Thanh Hư Quan, hỏi Tiêu chân nhân thì sẽ có kết luận ngay. Nếu người Phật tông thật sự đến đế đô, hắn giết người thì chẳng khác nào làm thể diện của chúng ta mất hết… Ây, Trương Thế Nhân nghĩ ra biện pháp lấy thân hắn làm mồi, bất quá hắn dẫn ra mấy con cá nhỏ, cá lớn lại trốn thoát khỏi tay ta.
- Nếu quả thật người của Phật tông đến…
Hầu Văn Cực cúi đầu, trầm mặc một hồi thì bỗng nhiên cười cười:
- Bản án của Binh Bộ có chỗ dựa rồi. Đúng lúc này thì người của Phật tông tự mình đưa tới cửa, đã có đủ lý do giao cho bệ hạ và cả giao cho dân chúng.
La Úy Nhiên liếc hắn một cái, nói:
- Không thể tin ngươi còn có thể cười ra tiếng, bệ hạ có hỏi tới thì ta cũng không biết trả lời thế nào!
- Không đến phiên chúng ta cho đáp án.
Hầu Văn Cực nói:
- Bệ hạ không phải là muốn cho Đạo tông hiển lộ thực lực rõ ràng sao? Nếu như Đạo tông bắt giữ người này, sau đó lai giương cờ lên tuyên truyền ra ngoài, đó chính là chuyện cực tốt với Nhất Khí Quan, cũng là chuyện cực tốt với Đạo tông. Đối với đại sự tây chinh của bệ hạ, nó càng là chuyện vô cùng tốt.
Bình luận truyện