Chính Phi Của Độc Vương

Chương 45: Mua ngươi



Tay nam tử gõ nhịp nhàng trên bàn gỗ đàn hương, lộ ra chiếc nhẫn nạm ngọc thạch đeo trên ngón áp út vô cùng chói mắt, hắn mỉm cười, "Yêu cầu của ta rất đặc biệt, các môn hạ của ngươi không thể đáp ứng, chỉ có ngươi mới có thể làm được."

Tiêu Khuynh Thành nhếch miệng, nhìn sự việc đang diễn ra, căn bản cũng không phải là một nhân vật đơn giản, nàng trước sau vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt tỉnh táo: "Vậy công tử cho ta biết đó là yêu cầu gì? "

"Ta rất có hứng thú với Thất Phiến Môn của ngươi, cho nên ta muốn mua ngươi, như vậy chẳng khác nào mua Thất Phiến Môn, ngươi cảm thấy thế nào?" Nam tử cầm ly Bích loa xuân (một loại trà xanh) hớp một ngụm, cười hết sức giảo hoạt. Con ngươi hẹp dài nheo lại, liền che đi tất cả cảm xúc.

Tiêu Khuynh Thành không phản ứng lớn, giống như nghe được một chuyện không quan hệ tới mình, hắng giọng: "Xấu hổ, ta rất vô giá nha, hơn nữa còn là một nhân tài, sợ là ngài mua không nổi. "

Nam tử nghe thấy lời nói, lập tức móc ra một chồng ngân phiếu, "Đây là mươi vạn lượng hoàng kim, không biết ngươi có chấp nhận cái giá này không."

Tiêu Khuynh Thành hơi liếc ngân phiếu kia, sau đó lấy tay vỗ vào mặt trên của xấp ngân phiếu, khinh bỉ nhếch miệng, "Ta không nhận cuộc giao dịch này, hơn nữa không cần người khách như ngươi, ngươi đi đi."

"Ha ha... Thì ra Quận chúa trong lời đồn cùng lắm chỉ có như vậy, vừa mới bắt đầu một trò vui nho nhỏ, ngươi liền chơi không nổi rồi. Ha ha... Chỗ ngân phiếu này ngươi cứ cầm lấy, dùng để sử dụng cho Thất Phiến Môn, ta muốn hợp tác với ngươi, lần này ngươi sẽ không có lí do gì để từ chối nha." Hắn vừa đến kinh thành liền nghe thấy tiếng tăm của Vinh Quận chúa, thật không ngờ nhanh như vậy đã tiếp xúc được với quận chúa ấy rồi, rất có ý tứ.

"Ta từ chối..." Tiêu Khuynh Thành thản nhiên nói ba chữ, trên mặt không một tia gợn sóng.

Bỗng nhiên nam tử đứng dậy, vỗ bàn gỗ, nhún người nhảy lên, lúc chuẩn bị công kích Tiêu Khuynh Thành, nàng cực nhanh lui về phía sau mấy bước, rút ra trường kiếm tàn nhẫn chém về phía hắn, "Đối với kẻ thù, ta chưa bao giờ nương tay!"

"Quả nhiên là tác phong của Vinh Quận chúa, rất đặc biệt."

"Ít nói nhảm, ra chiêu đi!" Bởi vì có mấy quyển bí tịch do mẫu thân để lại, cho nên võ công Tiêu Khuynh Thành ngày càng tăng cao, không còn là kẻ yếu trước kia. Đối với nam tử không quen ở trước mặt, hơn nữa còn biết được lai lịch của nàng, vì thế nàng không chút nào nương tay.

Nam tử cũng không xuất chiêu với Tiêu Khuynh Thành, chỉ nhẹ nhàng né tránh, nhiều lần đọ sức, hắn vừa nói dứt câu liền biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

Tiêu Khuynh Thành cho kiếm vào vỏ, lời nói nam tử kia vẫn còn quanh quẩn bên tai: "Chúng ta sẽ gặp lại, ngươi nhất định sẽ cam tâm tình nguyện hợp tác với ta. Tin ta đi..."

Chết tiệt.

Rốt cuộc là ai? Tại sao có thể biết rõ lai lịch của nàng như thế, hơn nữa thực lực của đối phương, nàng trước sau vẫn không tra ra dù chỉ một phần, không cường đại thì cũng là mạnh mẽ, hết thảy đều không có mất phương hướng.

A Thiết tiến vào từ bên ngoài liền nhìn thấy một trận hỗn độn trong nội đường, khó hiểu hỏi: "Khi nảy ở bên ngoài nghe được tiếng đánh nhau, có thích khách sao? Quận chúa."

"Nếu là thích khách, thì đó cũng là một thích khách quang minh chính đại. Xem ra Thất Phiến Môn thật sự đã dẫn tới không ít phong ba trên giang hồ rồi. Chẳng qua thứ ta muốn chính là hiệu quả này, như vậy, chúng ta mới có thể làm ăn, mới có tiền lợi nhuận." Tiêu Khuynh Thành thoả mãn gật đầu, người đến giết người, quỷ đến giết quỷ, nàng mới không sợ những yêu ma quỷ quái kia.

Quả nhiên không hổ là Vinh quận chúa, phong thái phi phàm, chủ tử chưa bao giờ nhìn lầm người, có lẽ hắn nên tin tưởng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện