Chính Phi Của Độc Vương

Chương 47: Đừng sợ, sẽ không chết



"Ai nói? Muội thấy chỗ đó còn không cao bằng cơ thể tỷ tỷ, đừng sợ, sẽ không chết. Cho dù có bị chìm, thì ở đây nhiều gia đinh như vậy cũng sẽ cứu tỷ tỷ. Xuống đi... Tỷ tỷ..." Tiêu Khuynh Thành từng bước đến trước mặt Tiêu Vũ Linh.

Nàng ta sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước, "Không được... Quận chúa, không được... Quận chúa, dân nữ biết rõ đã từng làm hại người, người muốn sao cũng được, nhưng có thể đừng dùng phương thức như vậy hay không, ta không biết bơi."

Tiêu Khuynh Thành cười kiêu ngạo giống như một yêu nữ: "Không biết bơi, không vấn đề gì. Ta sẽ cứu ngươi, ngươi đi đi."

Tiêu Vũ Linh sợ tới mức toàn thân run rẩy không ngừng, phủ phục trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, "Quận chúa tha mạng, van cầu Quận chúa, tha mạng... Dân nữ về sau không dám nữa, thật đấy."

Tiêu Khuynh Thành cao cao tại thượng thưởng thức từng biểu lộ sinh động của Tiêu Vũ Linh, sau đó buồn cười nhếch miệng, "Như vậy ngươi có thể nhớ rõ đã từng sỉ nhục ta thế nào, đối phó A Doanh của ta ra sao?"

"Nhớ rõ..."

"Vậy nói nghe một chút."

Tiêu Vũ Linh chỉ nghĩ đến việc làm sao để Tiêu Khuynh Thành có thể buông tha cho bản thân, lập tức nói rõ từng chuyện xấu mình đã làm. Cuối cùng sợ hãi cầu xin, "Quận chúa, cái kia đều là đích tỷ giựt giây ta làm, nếu không phải do ả ta, ta tuyệt đối sẽ không ra tay với Quận chúa. Quận chúa tha mạng, ta không dám nữa."

Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu nói với A Doanh: "A Doanh, nàng ta đã từng đánh ngươi thế nào, ngươi liền đánh trả lại như thế đi, có bản Quận chúa ở đây, ngươi cứ việc đánh, ta sẽ chịu trách nhiệm."

A Doanh mờ mịt a một tiếng, ngơ ngác nhìn Tiêu Vũ Linh, giơ tay lên, nhưng thế nào cũng không xuống tay được, cuối cùng ngập ngừng thấp giọng nói ra: "Quận chúa, nô tỳ không xuống tay được, người thay nô tỳ đòi lại nha."

Nói xong, nàng hận không thể cắt đầu lưỡi của mình, cư nhiên lớn mật để cho Quận chúa ra tay, nàng không muốn sống nữa sao? Không không... Quận chúa của nàng cho dù có ra tay với ai, cũng sẽ không đối ra tay với nàng, người đã từng nói. Người còn sống một ngày, A Doanh nàng chắc chắn sẽ không phải chịu một tia uất ức nào.

Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu, buồn bực ừ một tiếng, "Nếu phải tính toán từng chút, vậy chẳng phải là quá mệt mỏi rồi. Cho nên bản Quận chúa có lẽ nên để cho tỷ tỷ xuống dưới bắt cá, chỉ cần ngươi xuống dưới, tất cả mọi chuyện liền xóa bỏ, ngươi vẫn là tỷ tỷ tốt của ta, được không? Ngươi cân nhắc một chút đi."

Tiêu Vũ Linh nghe xong, lại sợ hãi hơi nghiêng người nhìn nhìn hồ nước bên cạnh, chỉ có thể cắn răng, quyết định đánh cuộc một lần. Nàng thiếu nợ Tiêu Khuynh Thành, sớm muộn gì cũng phải trả lại. Lúc trước chứng kiến kết quả của Tiêu Quân Nhi, nàng đã sợ hãi đến mức ngủ không yên, hôm nay rốt cuộc đã tới, vượt qua, nàng mới có thể an ổn sống qua ngày.

Tiêu Khuynh Thành ngồi trên hành lang, yên lặng nhìn Tiêu Vũ Linh bước xuống hồ nước, khóe miệng nàng lóe ra hào quang ác ma, lại khiến cho đám tỳ nữ xung quanh vô cùng hoảng sợ. Chuyện này về sau, toàn bộ Tiêu phủ trên dưới đều sợ hãi nàng vô cùng.

Nàng là tểu ma nữ nổi tiếng gần xa, quả thực tuyệt phối cùng đương triều Thái tử điện hạ.

Nước từ từ ngập đến bắp chân, cả người Tiêu Vũ Linh không ngừng run rẩy, sợ hãi vô cùng. Tỳ nữ đi theo bên người nàng ta sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Khuynh Thành, "Quận chúa, van cầu người tha cho tiểu thư nhà ta ạ."

Tiêu Khuynh Thành lạnh lùng liếc nàng ta một cái, không có ý tứ đồng ý. Chỉ thẫn thờ nhìn Tiêu Vũ Linh trong hồ nước, thời gian dần trôi qua nước đã qua eo của nàng ta, mãi cho đến khi hoàn toàn vượt qua vai, nàng ta sợ hãi mới bắt đầu giãy dụa ở trong nước.

Ý cười nơi khóe miệng nàng càng thêm sâu sắc, sau đó đứng dậy, phất áo rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện