Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 13



Vũ Văn Mặc lạnh lùng nhìn vào phòng, trong phòng nến vẫn còn đốt, trên cửa sổ phản chiếu một bóng người hoạt bát. Con ngươi lóe lóe.

Trong phòng, Mộ Dung Thư và Hồng Lăng cùng sửng sốt. Vũ Văn Mặc tới?

Hồng Lăng một trận mừng rỡ: “Vương phi, Vương gia tới.” Đây là lần đầu trong hai năm qua, nghĩ không ra đêm nay Vương gia lại đến đây.

Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, Vũ Văn Mặc tại sao lại tới? Hắn tới làm gì? Không lẽ là muốn cùng nàng hoan ái*? Nhưng nghĩ lại, không đúng, không có khả năng, căn cứ vào thái độ của hắn đối với Mộ Dung Thư trong quá khứ, đã nói lên hắn không hề quan tâm đến Mộ Dung Thư, như vậy đêm nay hắn đến làm cái gì? Bỗng nhiên lại nghĩ đến lúc chiều Hồng Lăng hồi bẩm nàng, có nhắc một câu về Vũ Văn Mặc. Lúc đó Vũ Văn Mặc cũng ở đó, lẽ nào Vũ Văn Mặc đến đây là ra mặt thay cho Thẩm trắc phi?

* : ân ái ( ý hí hí ~ )

MD! Không phải nàng đã đem chuyện của Lưu mụ giao cho Thẩm trắc phi sao? Tại sao còn đến? Như vậy là muốn bao che khuyết điểm? Thẩm trắc phi không phải nắm quyền sao? Chút chuyện này cũng làm phiền nàng? Huống hồ chuyện của Lưu mụ, tuyệt đối có liên quan đến Thẩm trắc phi đứng sau lưng dung túng, vậy việc này không giao cho Thẩm trắc phi xử lý thì giao cho ai xử lý? Nàng cũng không có cái đạo lý làm người mà người ta ăn ốc, còn nàng thì đi đổ vỏ! Nàng cũng không có cái tâm trí ngu như vậy!

Thật sự không thể không nổi cáu là không được! Vương phủ lớn như vậy mà không có nổi một chỗ an tĩnh, thật sự không chịu nổi thì đưa hưu thư ra là xong!

Tâm tư trong nháy mắt liền bách chuyển thiên hồi*, nhún vai, mà thôi, suy đoán bay giờ cũng vô dụng, liền trực tiếp xem mục đích của hắn là được!

* : chuyển động liên hồi

Dùng ánh mắt ý bảo Hồng Lăng mở cửa.

Hồng Lăng trong mắt tràn đầy ý cười, Vương phi đợi hai năm rốt cuộc cũng đã có kết quả, lập tức nghe theo Mộ Dung Thư ra mở cửa.

Vũ Văn Mặc đã đứng trước cửa, Hồng Lăng lập tức phúc thân hành lễ: “Nô tì bái gặp qua Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an.”

Vũ Văn Mặc gật đầu, ý bảo Hồng Lăng lui ra. Hồng Lăng là người thông minh, đương nhiên biết lúc này phải rời đi, không thể nào ngăn cản chuyện tốt của Vương gia và Vương phi.

Mộ Dung Thư mặc dù không muốn khom lưng, thế nhưng ở đây hoàng quyền là cao nhất, dựa theo quy củ của xã hội thời phong kiến, nàng cũng chỉ đành vờ vịt cúi đầu, phúc thân cúi chào: “Thần thiếp gặp qua gia.”

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Vũ Văn Mặc lạnh giọng nói.

Giả bộ lạnh lùng cái gì! Mộ Dung Thư thầm mắng một tiếng. Đứng dậy, tươi cười ôn nhu đến mê người, quả nhiên là trang nhã đúng mực. “Tạ ơn gia.”

Vũ Văn Mặc giơ tay lên ý bảo Hồng Lăng đóng cửa lại, sau đó liền đi tới gần Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư nhìn cửa bị đóng lại, tâm trầm đi vài phần. Liền nhìn người đang đi về phía mình, ánh nến vàng kéo bóng dáng của hắn càng dài, làm cho người khác không thấy rõ mặt của hắn, chỉ là đôi mắt lạnh như băng kia không ngừng tản ra lãnh khí.

Hắn mặc trường bào đen tuyền, cùng tương thích với đôi mắt đen nhánh, đôi mắt ấy rét lạnh như đặt người khác vào giữa tháng chạp trời đông băng giá. Nét tươi cười trên mặt nàng cứng đờ, nói thật, nàng không thích bầu không khí như vậy. Còn có hơi thở của hắn! Không lẽ vì cuộc sống sau này, phải ủy khuất chính mình mà hầu hạ dưới thân thể của hắn sao?

Đang lúc thất thần, bên tai truyền đến giọng nói đặc biệt lạnh như băng của hắn: “Hầu hạ bản Vương nghỉ ngơi đi.” Từ lần trước thấy nàng, sự thay đổi của nàng khiến cho trong lòng của hắn tăng thêm mấy phần nghi ngờ, bất quá cũng không để ý lắm, hôm nay Hồng Lăng mang theo Lưu mụ xuất hiện tại viện của Thẩm trắc phi, mới lại nghĩ tới ngày đó nàng hành động không giống như bình thường.

Mộ Dung Thư nhướng mày, sau khi tròng mắt đảo qua một vòng, lập tức cười nói: “Thần thiếp có tội, sợ rằng làm Vương gia mất hứng. Hôm nay đúng dịp thiếp tới quỳ thủy*. Nếu như gia không chê, thần thiếp liền đi tắm rửa, nhất định hầu hạ gia thật tốt.”

* : các nàng đi sợt gg nga~ ta tìm mãi không thấy .. :3

Vũ Văn Mặc nhíu nhíu mày, lui về phía sau một bước liền ngồi xuống cái ghế gần đó, vẫn chưa nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Nga? Xem ra thật sự là đến không đúng lúc.”

“Tắm rửa sau cũng không ngại.” Mộ Dung Thư cúi đầu cười trả lời, trong giọng nói có mấy phần chờ đợi.

Quả nhiên, Vũ Văn Mặc cau chặt đôi mày hơn.

Sau khi Mộ Dung Thư nâng ấm trà vì hắn mà rót một chén, nói tiếp: “Nếu như gia ghét bỏ, thần thiếp liền tìm một nha đầu trong phòng hầu hạ gia?” Mỗi tiếng nói cử động đều có vài phần nịnh nọt. Nàng cười lạnh ở trong lòng, nam nhân đều là như vậy, càng chủ động, hắn càng cảm thấy phiền chán, nhưng nếu là từ chối, lại có vài phần dáng vẻ của chiêu lạt mềm buộc chặt. Nàng bây giờ sẽ diễn xuất thật sinh động cho hình ảnh của Mộ Dung Thư trong quá khứ trước kia cho hắn xem.

“Không cần phiền phức như vậy.” Sau khi Vũ Văn Mặc uống xong ly trà, liền đứng dậy lạnh lùng nói. Trong lúc đó vẫn không thèm liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư một cái.

“Gia…” Nàng cắn môi có vẻ không cam lòng.

Vũ Văn Mặc lại cau chặt đôi mi đen nhánh, đi ba bước đã đến trước cửa.

Nhìn bóng lưng hắn rất nhanh liền rời đi, nàng âm thầm không ngừng cười đắc ý. Quả nhiên, trong lòng hắn căn bản không có Mộ Dung Thư! Mâu quang chớp động, vậy hắn tới làm gì? Hay chợt nhớ mình vẫn còn một chính thê?

Đi đến trước cửa hắn bỗng nhiên dừng bước, quay lưng về phía nàng, nói: “Hai ngày nữa Mộ Dung đại tướng quân sẽ hồi triều, đến lúc đó ngươi đi theo bản Vương quay về Tướng quân phủ gặp Đại tướng quân.” Dứt lời, hắn liền rời đi mà không hề quay đầu lại nhìn.

Mộ Dung tướng quân hồi triều? Mộ Dung Thư nháy mắt hai cái, thì ra là thế! Trách không được Vũ Văn Mặc lại đột nhiên tới đây, hóa ra là đến trấn an nàng, đề phòng nàng đến Tướng quân phủ cáo trạng?!

Cười lạnh. Nếu là Mộ Dung Thư trước kia sau khi trở về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ khóc lóc kể lể những điều chua xót đã trải qua trong hai năm, dựa vào thân phận của cha nàng ta để tranh thủ sủng ái của Vũ Văn Mặc! Nhưng Vũ Văn Mặc nhìn thấu ý đồ đó, đã sớm đến phòng ngừa.

Chậc chậc, Vũ Văn Mặc đúng thật là rất có tâm cơ! Còn vì để nàng vui lòng, để thiên hạ thái bình, tình nguyện bán đứng thân thể, làm trái lòng mình, đến cùng nàng mây mưa*! May mà nàng nhận thức được chuyện gì, cứu thân thể cùng tinh thần của hắn để hai cái không bị tổn thương cùng lúc.

* : ân ái ( uý hí hí ~ chương này sao mà nhắc nhiều vậy ta .. )

Bất quá … YD! Nam nhân đáng ghê tởm. Hắn xem nàng là độc dược! Nàng thì xem hắn là phân bò! ( =.=|| )

Sau khi Vũ Văn Mặc rời đi được một lát, Hồng Lăng lập tức kinh hoảng bước vào phòng: “Vương phi, sao Vương gia làm sao lại đột nhiên rời đi như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Vừa rồi nàng ở ngoài trông chừng, thấy lúc Vương gia rời đi, tựa hồ sắc mặt có chút giận dữ.

Mộ Dung Thư nhếch môi cười tuyệt mỹ, nằm ở trên giường, thập phần ung dung lười biếng trả lời: “Không có chuyện gì.”

Không có việc gì là tốt rồi, lo lắng trong lòng Hồng Lăng rốt cục cũng buông xuống, nhưng nghĩ lại, nghĩ tới vẻ mặt của Vương gia lúc rời đi, âm thầm lo lắng, ngày mai sợ rằng sẽ có nhiều người rãnh rỗi rồi nói lời đơm đặt hướng về phía Vương phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện