Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Quyển 1 - Chương 37
Mộ Dung Thư nheo mắt nhìn về phía nam nhân đang đứng cách nàng vài bước. Trong trí nhớ của Mộ Dung Thư, ấn tượng về Vũ Văn Hạo cũng không có nhiều lắm, dù sao đi nữa, đó cũng không phải trí nhớ của nàng nên khi nhìn thấy Vũ Văn Hạo ở khoảng cách gần như vậy thì vẻ ngoài cùng với khí chất cao quý bẩm sinh thêm cả sự trầm tĩnh sâu như đầm nước làm cho không ai có thể nhìn rõ của hắn khiến Mộ Dung Thư không khỏi rung động.
Tuy ở kiếp trước, nàng cũng đã gặp qua không ít trai đẹp, ngay cả nam minh tinh cũng gặp rất thường xuyên, nhưng lại rất ít người có được sự gần gũi như hắn! Tuấn mỹ cùng với phong thái như vậy, khó trách nam nhân này được lại được nữ nhân si mê cùng ái mộ!
Hắn nhếch đôi mắt phượng tà mị, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn về phía nàng, đôi môi đỏ tươi như sắc vi nở rộ hé mở: "Quấy rầy Vương phi, xin thứ lỗi." ( tim của ta... )
Mộ Dung Thư khẽ nhướng mày, thi lễ nói: "Gặp qua thế tử."
Nàng thấy hơi tò mò, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Dù sao nơi này cũng là hậu viện của phủ Tướng quân. Quy của trong nhà của hào môn không giống như bá tánh, rất nghiêm ngặt, nam nhân tuyệt đối không được tiến vào nội viện. Nàng nhìn lại, thấy trên khóe miệng hắn đang nở một nụ cười ung dung, bình tĩnh nhưng có chút bối rối, chẳng lẽ trước khi nàng tới, nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?
"Vương phi…"
Thanh Bình đang đứng sau thấp giọng gọi, Mộ Dung Thư xoay người lại gật đầu như đã hiểu, Thanh Bình nhắc nhở nàng không thể tiếp tục ở đây nếu không bị người khác bắt gặp sẽ đồn đãi không hay.
"Xin hỏi, đường nào đến tiền viện? Vừa rồi vì mải mê thưởng thức phong cảnh nên nhất thời lạc đường, giờ không tìm được đường quay lại." Vũ Văn Hạo nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thư cười nhạt, quay đầu ra hiệu cho Thanh Bình, nàng lập bước qua, chỉ về phía trước nói: "Thế tử, người đi hết con đường này, thấy một hành lang dài, quẹo trái, đi thẳng sẽ đến tiền viện."
Vũ Văn Hạo gật đầu, nói một tiếng cám ơn, lại nhìn về phía của Mộ Dung Thư, trong mắt rất kinh ngạc, nữ nhân trước mắt lạnh nhạt ung dung, cử chỉ tao nhã, dường như khác hoàn toàn so với vị Vương phi ngang ngược cùng bốc đồng trong đồn đãi, nhìn nàng không giống giả vờ. Như vậy, sợ là do trong lòng Nam Dương Vương chỉ có Thẩm Nhu nên Mộ Dung Thư mới không lọt vào mắt của hắn!
Lúc Vũ Văn Hạo xoay người rời đi, Mộ Dung Thư cũng trở về Lệ Hoa viên. Nhưng vừa mới xoay người định đi thì nàng phát hiện sau thân cây thấp thoáng một tà váy hồng. Nàng nhìn chăm chú một lúc, khóe môi nở ra chút ý cười, lại nhìn về bóng lưng của Vũ Văn Hạo càng lúc càng xa, tươi cười trên khóe môi lại càng tăng thêm. Có lẽ lời đồn về người nào đó cũngkhông đáng tin lắm đâu!
"Quay về thôi, nếu chưa trở lại chỉ sợ mẫu thân sẽ lo lắng." Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói rồi xoay người cùng Thanh Bình rời đi, vờ như không nhìn thấy bóng dáng sau thân cây kia, càng làm ra vẻ cuộc gặp gỡ với Vũ Văn Hạo vừa rồi cũng chỉ là một khúc nhạc đệm.
"Vâng ạ."
Chờ đến khi Mộ Dung Thư cùng Thanh Bình rời khỏi, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ sau thân cây, nàng cau mày nhìn bóng lưng yểu điệu của Mộ Dung Thư, đôi môi hồng mềm mại mím chặt lại. Sau đó, nàng xoay người nhìn về hướng nam nhân vừa đi, sau khi xác định nam nhân kia đã đi xa, nàng mới nhấc chân đi về Lệ Hoa viên.
Tuy ở kiếp trước, nàng cũng đã gặp qua không ít trai đẹp, ngay cả nam minh tinh cũng gặp rất thường xuyên, nhưng lại rất ít người có được sự gần gũi như hắn! Tuấn mỹ cùng với phong thái như vậy, khó trách nam nhân này được lại được nữ nhân si mê cùng ái mộ!
Hắn nhếch đôi mắt phượng tà mị, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn về phía nàng, đôi môi đỏ tươi như sắc vi nở rộ hé mở: "Quấy rầy Vương phi, xin thứ lỗi." ( tim của ta... )
Mộ Dung Thư khẽ nhướng mày, thi lễ nói: "Gặp qua thế tử."
Nàng thấy hơi tò mò, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Dù sao nơi này cũng là hậu viện của phủ Tướng quân. Quy của trong nhà của hào môn không giống như bá tánh, rất nghiêm ngặt, nam nhân tuyệt đối không được tiến vào nội viện. Nàng nhìn lại, thấy trên khóe miệng hắn đang nở một nụ cười ung dung, bình tĩnh nhưng có chút bối rối, chẳng lẽ trước khi nàng tới, nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?
"Vương phi…"
Thanh Bình đang đứng sau thấp giọng gọi, Mộ Dung Thư xoay người lại gật đầu như đã hiểu, Thanh Bình nhắc nhở nàng không thể tiếp tục ở đây nếu không bị người khác bắt gặp sẽ đồn đãi không hay.
"Xin hỏi, đường nào đến tiền viện? Vừa rồi vì mải mê thưởng thức phong cảnh nên nhất thời lạc đường, giờ không tìm được đường quay lại." Vũ Văn Hạo nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Thư cười nhạt, quay đầu ra hiệu cho Thanh Bình, nàng lập bước qua, chỉ về phía trước nói: "Thế tử, người đi hết con đường này, thấy một hành lang dài, quẹo trái, đi thẳng sẽ đến tiền viện."
Vũ Văn Hạo gật đầu, nói một tiếng cám ơn, lại nhìn về phía của Mộ Dung Thư, trong mắt rất kinh ngạc, nữ nhân trước mắt lạnh nhạt ung dung, cử chỉ tao nhã, dường như khác hoàn toàn so với vị Vương phi ngang ngược cùng bốc đồng trong đồn đãi, nhìn nàng không giống giả vờ. Như vậy, sợ là do trong lòng Nam Dương Vương chỉ có Thẩm Nhu nên Mộ Dung Thư mới không lọt vào mắt của hắn!
Lúc Vũ Văn Hạo xoay người rời đi, Mộ Dung Thư cũng trở về Lệ Hoa viên. Nhưng vừa mới xoay người định đi thì nàng phát hiện sau thân cây thấp thoáng một tà váy hồng. Nàng nhìn chăm chú một lúc, khóe môi nở ra chút ý cười, lại nhìn về bóng lưng của Vũ Văn Hạo càng lúc càng xa, tươi cười trên khóe môi lại càng tăng thêm. Có lẽ lời đồn về người nào đó cũngkhông đáng tin lắm đâu!
"Quay về thôi, nếu chưa trở lại chỉ sợ mẫu thân sẽ lo lắng." Mộ Dung Thư nhẹ giọng nói rồi xoay người cùng Thanh Bình rời đi, vờ như không nhìn thấy bóng dáng sau thân cây kia, càng làm ra vẻ cuộc gặp gỡ với Vũ Văn Hạo vừa rồi cũng chỉ là một khúc nhạc đệm.
"Vâng ạ."
Chờ đến khi Mộ Dung Thư cùng Thanh Bình rời khỏi, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ sau thân cây, nàng cau mày nhìn bóng lưng yểu điệu của Mộ Dung Thư, đôi môi hồng mềm mại mím chặt lại. Sau đó, nàng xoay người nhìn về hướng nam nhân vừa đi, sau khi xác định nam nhân kia đã đi xa, nàng mới nhấc chân đi về Lệ Hoa viên.
Bình luận truyện