Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 2 - Chương 29



Lâm thị thế nào cũng không ngờ, Quách di nương sẽ làm như vậy, náo đến như vậy, làm cho bao nhiêu người nhìn vào đều thấy nàng đang khi dễ nàng ta! Mà Chu thị còn nói như vậy, càng làm cho mọi người xung quanh đối với nàng khoa tay múa chân. Ai có thể biết, Quách di nương đã quen làm như thế. Lâm thị càng nghĩ càng ủy khuất, nàng là một chính thê lại bị một di nương cưỡi ở trên đầu, làm mưa làm gió, thậm chí còn tính kế nàng. Nghĩ đến đây, trong hốc mắt quật cường nước mắt bắt đầu chảy ra.

Mà Quách di nương có vẻ như không nhìn thấy ánh mắt cừu hận của Lâm thị, vẫn như cũ thoạt nhìn ủy khuất vạn phần, chạy đến trước mặt Mộ Dung Thư, lập tức quỳ trên mặt đất, thân mình bởi vì khóc lớn mà run rẩy, "Thỉnh vương phi làm chủ cho nô tì a."

Chu thị lúc này nhìn thấy Mộ Dung Thư đứng trước cửa, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng lập tức liền phản ứng, làm một bộ dáng bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Dung Thư nói: "Xem ra là phải làm phiền vương phi, em dâu khuyên các nàng thế nào cũng không được. Quách di nương cũng là chịu không nổi bị khi dễ, muốn đòi công đạo, làm cho người trong phủ nói ra nói vào linh tinh, mới phải đến làm phiền vương phi. Ngũ đệ tức cũng thật là, trong ngày thường nhìn thì có vẻ là người đại lượng, nhưng trong khoảng thời gian này lại không biết vì sao mà như biến thành một người khác, đối với Quách di nương khắp nơi nhằm vào. Em dâu cũng đã khuyên bảo một phen, nhưng Ngũ đệ tức cũng không có nghe lọt tai, mới phải đến làm phiền Vương phi."

"Vương phi, chuyện này không phải như thế, em dâu bất quá là muốn lấy chìa khóa phòng thu chi Hinh vườn, mà Quách di nương tìm mọi cách từ chối, không giao ra. Ngày hôm nay em dâu đi đại lao gặp phu quân, phu quân đã đồng ý giao chìa khóa cho em dâu chưởng quản. Nhưng Quách di nương thủy chung không đồng ý. Em dâu bất quá là lời nói có chút nặng, Quách di nương lúc đó lại khóc la hét muốn tới chỗ vương phi tìm công đạo. Em dâu thật sự là không biết làm như thế nào cho phải." Lâm thị cũng quỳ xuống, ủy khuất vạn phần nói. Tuy rằng nàng dùng biện pháp có chút không quang minh chính đại, bảo Vũ Văn Nghị đồng ý đem chìa khóa một lần nữa giao cho nàng. Mà nàng là chính thê, chưởng quản chìa khóa thì có gì sai đâu?!

Quách di nương cùng Chu thị bắt đầu cảm thấy ngoài ý muốn, đã nhiều ngày nay Lâm thị bỗng nhiên biến thành một người khác, cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng hơn. Ở trước mặt người khác cũng không còn khiếp đảm như trước đây, lại dám khẳng khái như thế, luôn nghĩ rằng nàng sẽ lại hèn mọn tùy ý người khác muốn nói gì thì nói nói.

Mộ Dung Thư đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn ba người. Mấy người này thật đúng là không an phận, mới mấy ngày lại nháo việc. Xem ra nơi này ngoài thời điểm nam nhân ngồi hưởng thụ tề nhân chi phúc, chỉ sợ cũng khổ không thể tả. Nàng nhìn trong mắt Lâm thị, đúng là khác so với trước kia, Lâm thị hiện thời đã dám ngẩng đầu dùng ánh mắt hung ác nhìn Quách di nương. Mà Quách di nương ngày hôm nay nhìn thập phần chật vật, một thân quần áo tươi đẹp hồng nhạt giờ nhìn lộn xộn không chịu nổi, trên mặt trang điểm cũng bị nước mắt làm cho trở thành mặt hoa, lúc này nghiễm nhiên một bộ dáng nàng dâu nhỏ chịu khi dễ đáng thương tội nghiệp. Về phần Chu thị, người sáng suốt nhìn qua liền biết, là người đứng xem cuộc vui, tiện thể quấy nước đục.

Cấp tốc nhìn thần sắc mấy người phía sau, Mộ Dung Thư quét mắt nhìn vào phòng, lúc này không biết Vũ Văn Mặc đã tỉnh hay chưa, nhưng mà cho dù là không tỉnh, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy chỉ sợ cũng đánh thức.

"Hồi bẩm vương phi, trước khi phu quân bị bỏ tù, giao chìa khóa cho nô tì bảo quản, nô tì tận tâm hoàn thành trách nhiệm, không dám có chút chậm trễ, vạn không dám tạo ra một chút lầm lỗi. Mà Ngũ phu nhân lại muốn lấy chìa khóa đi. Huống hồ, Ngũ phu nhân từ khi gả cho phu quân đến nay, liền chưa từng có quản qua chìa khóa, lúc này phu quân không ở nhà, nếu nô tì cả gan đem chìa khóa đưa cho Ngũ phu nhân, nếu xảy ra chuyện không may, sau này khi phu quân trở về, nhất định sẽ chỉ trích nô tì. Nô tì không có cái ý tưởng gì khác, chỉ là bởi vì không muốn khiến phu quân thất vọng, cho nên ở trong lời nói với Ngũ phu nhân có chút bất kính. Nhưng Ngũ phu nhân lại ra tay đánh nô tì. Ngũ phu nhân địa vị cao quý, đánh chửi nô tì đúng là bình thường, nhưng nô tì lại không thể đem chìa khóa cho Ngũ phu nhân, thỉnh vương phi cho làm chủ cho nô tỳ." Quách di nương nói sinh động như thật, dung nhan kiều diễm điềm đạm đáng yêu, nếu để cho nam nhân thấy, chắc chắn vì thế thần hồn điên đảo. Đáng tiếc Mộ Dung Thư là nữ nhân, sẽ không giống nam nhân biết thương hương tiếc ngọc.

Quách di nương trong lòng có vài cái tính toán, chuyện tình trong vương phủ đều là vương phi làm chủ, nếu như vương phi mở miệng nói chìa khóa còn để nàng bảo quản, như vậy, liền tính là Vũ Văn Nghị có trở lại, nàng cũng như cũ không sợ Lâm thị sẽ đoạt quyền của nàng. Buồn cười, hiện giờ nàng cầm chìa khóa, ăn uống không lo, còn có thể cho nhà mẹ đẻ bạc trợ cấp. Nếu để cho Lâm thị cầm chìa khóa, cuộc sống của nàng sao có thể trôi qua dễ dàng nữa. Dù sao là một di nương hàng tháng nguyệt ngân không nhiều lắm, căn bản không đủ tiền phấn son của nàng.

Bên kia Chu thị trong lòng có cũng đã có quyết định của chính mình, nếu Quách di nương cầm chìa khóa, nàng đúng là được không ít ưu việt. Lâm thị quá mức keo kiệt, nàng nếu muốn ưu việt, cũng giống như nằm mơ giữa ban ngày, bởi vậy sau khi trái phải cân nhắc, nàng tự nhiên là muốn giúp đỡ Quách di nương.

Lâm thị thập phần ủy khuất, Quách di nương há miệng có thể nói từ chết thành sống, rõ ràng là miệng không đắn đo nhục mạ nàng, nàng tức giận rất nhiều không thể nhịn được nữa vung một bạt tai, nhưng theo như trong miệng Quách di nương nói ra, nàng trở thành mụ la sát, chuyên môn khi dễ người. Mà Quách di nương lại trở thành nàng dâu nhỏ bị người bắt nạt. Lâm thị suýt nữa bị tức tới hộc máu.

Hồng Lăng đi theo sau Mộ Dung Thư, cũng liếc nhìn một màn vừa rồi. Vì vương phi mà thấy bất bình, hiện nay chuyện tình trong viện Ngữ gia vì sao luôn đến làm phiền vương phi? Huống hồ, còn tưởng rằng vương phi nhìn không thấu tiểu xảo của các nàng? Cuối cùng ai phải ai trái, ai đúng ai sai, nhìn qua là hiểu.

"Bản phi còn tưởng rằng là chuyện gì lớn. Nguyên lai bất quá chỉ là cái ý kiến không hợp mà sinh ra mâu thuẫn. Có lời gì không thể hảo hảo nói với nhau? Lại muốn náo cho người trong phủ người ai ai cũng biết, cho dù chỉ là có người ở sau lưng nghị luận, cũng là bản thân các ngươi tự đem động tĩnh náo quá lớn. Tất cả đứng lên đi, quỳ nói chuyện cũng không phải chuyện hay. Hồng Lăng bảo người chuẩn bị chút nước trà đưa đi nhà kề. Tam đệ tức, Ngũ đệ tức, Quách di nương, đi nhà kề nói chuyện đi." Mộ Dung Thư tuy rằng không nghĩ muốn nhúng tay quản nhiều như vậy, nhưng người này đã tới cửa, mặc kệ cũng không được nữa.

Hạ Thảo lập tức đỡ Lâm thị, đầu kia Chu thị cũng đỡ Quách di nương. Mộ Dung Thư vân đạm phong kinh nhìn lướt qua Chu thị. Chu thị cùng Vũ Văn Hâm giống nhau, đều không là kẻ không dễ bắt nạt.

Đến nhà kề, Mộ Dung Thư không lên tiếng, chính là ngồi uống trà.

Mấy người cũng không dám thở mạnh, Quách di nương nhìn nhìn Chu thị, trong lòng tràn đầy không hiểu. Lần trước Lâm thị thái độ hèn mọn, điềm đạm đáng yêu, có thể làm cho vương phi giúp nói chuyện. Hiện thời, nàng bị Lâm thị khi dễ, đã đem bản thân mình làm cho đủ chật vật, nhưng thái độ vương phi nhìn thế nào không hiểu không rõ được?

Nàng buồn bực Chu thị cũng buồn bực, trong lòng chợt run rẩy. Còn nhớ Vũ Văn Hâm đã dặn, chớ cùng vương phi trực diện xung đột, một chút thủ đoạn kia nhất định sẽ bị Vương phi nhìn thấu.

Lâm thị cũng không phải thập phần lo lắng, lúc này đã tỉnh táo lại, cũng trấn định vài phần. Chuyện này nàng cũng không sai. Mà vương phi là người phân rõ sai trái, nhất định sẽ không bị Quách di nương lừa.

Trước mắt ba người đều nhìn Mộ Dung Thư, chờ nàng mở miệng.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu, ánh mắt vững vàng nhìn các nàng, rồi lại thu hồi ánh mắt, ngữ khí thản nhiên nói: "Bản phi mới từ trong miệng các ngươi cũng biết đại khái chân tướng sự tình. Không phải là chìa khóa nên để ai quản sao?"

"Dạ dạ vâng." Quách di nương lập tức xưng vâng

"Vương phi đã nhiều ngày luôn luôn chiếu cố vương gia, sợ là không biết, chuyện này đã ầm ĩ mấy ngày. Thủy chung đều không ai chịu thay đổi ý kiến. Em dâu còn là một người ăn nói vụng về, không có chủ ý gì, vương phi từ trước tới nay đều là xử sự công bằng, chuyện này vương phi khẳng định có thể xử lý vô cùng tốt." Chu thị cũng nhếch khóe miệng, tươi cười bởi vì khẩn trương mà có chút cứng ngắc, nhìn qua có vài phần giả ý.

Nói thật xinh đẹp, làm thấp bản thân mình xuống nâng Mộ Dung Thư lên, chuyện này Mộ Dung Thư nhất định phải quản rồi.

Mộ Dung Thư tự nhiên biết các nàng đem bản thân mình bày tại chỗ nào, liền trong lòng cười lạnh. Nàng vừa nhìn về phía Lâm thị, hỏi: "Ngũ đệ tức có gì muốn nói?"

Lâm thị cắn cắn môi, liếc nhìn thần sắc Mộ Dung Thư, cúi đầu trả lời: "Em dâu là nhà chính, cái chìa khóa này theo lý nên là em dâu chưởng quản. Hơn nữa buổi sáng ngày hôm nay em dâu đã đi đại lao vấn an phu quân, phu quân cũng đã đồng ý để cho em dâu chưởng quản cầm chìa khóa."

"Một khi đã như vậy, Quách di nương vì sao không giao chìa khóa ra?!" Mộ Dung Thư hướng Quách di nương nói.

Quách di nương thời điểm đến Mai viên, cũng đã nghĩ xong lý do, trước mắt cũng không kích động, thoải mái trả lời: "Nô tì không phải là không muốn giao chìa khóa cho Ngũ phu nhân. Chính là Ngũ phu nhân muốn cầm chìa khóa nguyên nhân lại là muốn lấy bạc trợ cấp nhà mẹ đẻ. Phu quân không ở nhà, nô tì tự nhiên không dám giao cho Ngũ phu nhân.

Quả nhiên là có chuẩn bị, đem sai lầm qua một đôi lời liền chuyển dời đến trên người Lâm thị, Mộ Dung Thư đuôi lông mày hơi nhíu.

Hồng Lăng nghe nói vậy, khinh thường nở nụ cười. Trong phủ nha đầu bà tử ai lại không biết Quách di nương cầm chìa khóa, bạc cũng lấy không ít trợ cấp nhà mẹ đẻ. Nghe nói nhà mẹ để Quách di nương vốn chỉ là nhà nghèo, cha mẹ đều là nông dân, huynh trưởng đi tửu lâu làm công. Sau khi Quách di nương gả cho Ngũ lão gia làm thiếp, nhà mẹ đẻ ở trong quê liền xây căn phòng lớn, liền ngay cả huynh trưởng của nàng cũng đã nâng một phòng tiểu thiếp. Hiện giờ lại nói Lâm thị trợ cấp nhà mẹ đẻ có chút buồn cười, dù sao nhà mẹ để Lâm thị tuy rằng cũng không phải là cao môn đại hộ, nhưng cũng là thư hương môn đệ, trong nhà làm sao có thể sẽ thiếu chút bạc này?

Lâm thị nghe vậy, cũng đúng là tức thở hổn hển, nhưng mà lại cứ thế đè lại một bụng tức tối, hướng Mộ Dung Thư bình tĩnh hoà nhã nói: "Em dâu không phải lấy bạc trợ cấp nhà mẹ đẻ, nói thật, nhà mẹ đẻ em dâu cũng không thiếu chút bạc này, huống chi em dâu còn mang theo hai cửa hàng đồ cưới xuất giá. Không may là hai cửa tiệm không ở kinh thành, em dâu cũng vô pháp lấy bạc. Nhà mẹ đẻ có việc vui, em dâu là muốn đưa lên hậu lễ, như thế mới không đánh mất thể diện phu quân cùng em dâu."

"Nếu là tặng lễ cho nhà mẹ đẻ, em dâu cũng không nên lấy bạc của phòng thu chi chứ? Hàng tháng nguyệt ngân của em dâu chẳng phải cũng rất nhiều sao?" Chu thị thích hợp lại chêm thêm một câu.

Quách di nương khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh trào phúng, Lâm thị cho dù hiện tại suy nghĩ minh bạch, muốn thay đổi, cũng không cách nào cùng nàng tranh giành.

Chu thị nói chưa dứt lời, Lâm thị liền nhìn về phía Quách di nương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một năm nay, Quách di nương chưa bao giờ đưa hơn phân nửa nguyệt ngân cho em dâu. Em dâu vốn là không muốn nói, là vì không muốn tổn thương hòa khí."

"Ngũ phu nhân! Người sao có thể vu hãm nô tì?! Thiên Địa chứng giám, nô tì chưa từng làm chuyện thất đức như vậy, nguyệt ngân hàng tháng của Ngũ phu nhân, nô tì một phân cũng không thiếu luôn khiến hạ nhân mang qua cho Ngũ phu nhân. Hiện thời Ngũ phu nhân vu tội nô tì, nô tì làm sao nhận được?!" Quách di nương nhất thời nước mắt rơi như mưa, dơ bẩn trên mặt hiện ra hai dòng nước mắt. Khóc lóc thân mình run run, thò tay run run chỉ vào Lâm thị.

Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, kết quả ai phải ai trái, Mộ Dung Thư cũng không có khả năng biết bởi vì chính mình cũng khó phân biệt. Bất quá tiếng khóc Quách di nương thật sự rất phiền, liền phất phất tay, "Đừng động một chút là quỳ, bản phi nhìn cũng quáng mắt."

Quách di nương nghe vậy, lập tức nơm nớp lo sợ đứng lên.

"Một cái nói là nguyệt ngân cho đưa quá nửa, một cái nói là nguyệt ngân đưa đủ. Bản phi cũng không phải hoả nhãn kim tinh, không biết các ngươi ai là người nói sự thật. Một khi đã như vậy, bản phi liền điều tra." Mộ Dung Thư từ từ nói. Ánh mắt đồng dạng lợi hại nhìn Lâm thị cùng Quách di nương.

"Vâng." Lâm thị lập tức đáp.

Quách di nương vốn còn có chút do dự, nhưng mà cũng lập tức đồng ý: "Nô tì cây ngay không sợ chết đứng."

"Quách di nương, ngươi cùng Ngũ đệ tức hàng tháng nguyệt ngân theo thứ tự là bao nhiêu?" Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

"Nô tì mỗi tháng là hai mươi lượng nguyệt ngân. Ngũ phu nhân là bốn mươi tám lượng." Quách di nương chi tiết nói. Chính thê cùng thiếp đãi ngộ hoàn toàn hai cái dạng khác nhau.

Lâm thị cũng đáp: "Đúng là như thế."

Mộ Dung Thư gật gật đầu, tiếp tục nói: "Quách di nương, ngươi nhà mẹ đẻ ngươi hiện sống tốt chứ?"

Quách di nương sửng sốt, tại sao bỗng nhiên nhắc tới nhà mẹ đẻ nàng rồi? Bất quá cũng không nghĩ quá nhiều, chi tiết trả lời: "Phiền vương phi quan tâm, nhà mẹ đẻ nô tì ngày hôm nay trôi qua cũng tốt. Cha mẹ thân mình khoẻ mạnh, huynh trưởng cũng đã lấy vợ." Nàng sau khi nói xong, liền cảm thấy không thích hợp, nhưng không thích hợp ở đây thật sự nói không nên lời.

Chu thị cùng Lâm thị có chút hồ đồ, không phải đang nói chuyện nguyệt ngân thật thật giả giả sao? Thế nào bỗng nhiên lại dính dấp đến nhà mẹ đẻ Quách di nương?

"Ha ha, vậy thì thật là tốt." Mộ Dung Thư ôn hòa cười nói. Tiếp theo cầm chén trà lên nhấp một hớp nhỏ.

"Vâng, tuy rằng nhà mẹ đẻ nô tì là ở trong thôn, nhưng hôm nay cuộc sống cũng giàu có, ngày càng dần dần tốt lên." Quách di nương thấy Mộ Dung Thư cười ôn hòa, lập tức cảm thấy buông lỏng, liền cười đáp lời.

Mộ Dung Thư con ngươi đen chợt lóe, "Nghe nói nhà mẹ đẻ Quách di nương trước kia gia cảnh cũng không tốt lắm, ở trong thôn là nhận thầu ruộng nhà người khác vài mẫu, thời điểm thu hoạch tốt thì có thể tồn lại mấy lượng bạc, nếu là thu hoạch không tốt, liền thâm hụt tiền. Hiện thời bất quá mới hơn một năm, còn tại trong thôn dựng lại căn phòng lớn, thậm chí là huynh trưởng Quách di nương hiện thời cũng có nhất thê nhất thiếp. Ở trong thôn nghiễm nhiên là nhà giàu đệ nhất."

Quách di nương nhất thời trừng hai mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư, trong lòng tâm đánh thình thịch. Tuy rằng Mộ Dung Thư nói những chuyện này mọi người đều biết, nhưng Mộ Dung Thư làm sao có thể trong lúc này nói lên lời như vậy?

Chu thị đã thấy Khương thị như thế nào thua ở trong tay Mộ Dung Thư, liền biết tình huống đã không ổn, lập tức đứng dậy hướng Mộ Dung Thư nói: "Chợt nhớ tới em dâu còn có chút chuyện chưa làm xong. Chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật vương phi, em dâu phải thời khắc nhìn chằm chằm, không thể để xảy ra bất luận sai lầm gì. Lúc này cũng nên đi xem."

Mộ Dung Thư nơi nào không biết tâm tư Chu thị, chị ta nhãn lực cũng không phải kém, biết lúc này không nên tiếp tục lưu lại. Mộ Dung Thư cũng lười khó xử nàng, liền phất phất tay: "Tứ đệ tức có chuyện gì thì đi đi."

Quách di nương nhìn Chu thị rời đi, trong lòng hoảng loạn không thôi. Chuyện này một phần là thị ta kéo qua, trước mắt, thế nào ở trong lúc mấu chốt lại rời đi? Chu thị chính là thấy tiền sáng mắt! Cầm bạc lại không muốn làm việc. Nếu là Khương thị lúc này, nhất định lại sẽ là một phen tình cảnh khác.

"Quách di nương thế nào lại thất thần như vậy?!" Mộ Dung Thư lạnh giọng hỏi. Đợi một chút Quách di nương cũng không mở miệng, chính là nhìn hướng cửa ra ngẩn người.

Thế nhưng, Quách di nương cũng chỉ thất thần trong chốc lát, nàng ta đấu đã hơn một năm, hơn nữa nàng tâm tư chuyển mau, cũng đại khái đoán được Mộ Dung Thư là muốn hỏi cái gì, liền dè dặt cẩn trọng trả lời: "Ít nhiều là lão gia giúp, nô tì mới có thể để cho nhà mẹ đẻ nhân trôi tốt như vậy." Một câu này liền đem tất cả công lao chuyển qua Vũ Văn Nghị.

Lâm thị lại càng nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Thảo một bên thay Lâm thị tức giận, Quách di nương miệng đầy mê sảng, Ngũ lão gia là đàn ông làm sao có thể quản việc này?! Tất cả bạc còn không phải Quách di nương từ trong phủ mặt tham ô đưa ra? Thậm chí trong đó còn có một nửa nguyệt ngân hàng tháng của Ngũ phu nhân!

"Ngũ đệ quả thật là người tính tình sảng khoái, Quách di nương đơn thuần hiếu thảo quả thật làm cho người ta cảm động. Nay người nhà mẹ đẻ tốt, cũng là để đàn ông các ngươi tăng thể diện. Bản phi nghe nói Quách di nương trong phòng có rất nhiều kỳ trân dị bảo? Mà y phục trên người Quách di nương, nhưng là style mới năm nay?! Mặt trên thêu hoa cũng cực kì tinh xảo, chẳng lẽ là kinh thành đệ nhất tú nương làm ra? Chẳng qua là có chút đáng tiếc, quần áo tốt như vậy thế nhưng lại bị tổn hại." Mộ Dung Thư mỉm cười hỏi. Ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Quách di nương một thân quần áo tươi đẹp.

"Trong phòng nô tì vài thứ kia bất quá đều là vật nhỏ, không lên được mặt bàn. Bộ quần áo này thật đúng là style mới năm nay, nhưng mà đã tổn hại, giờ sợ là muốn sửa cũng không được." Quách di nương có chút đắc ý nói. Bộ y phục nàng mặc trên người nghe nói trong kinh thành chỉ có ba kiện, hai kiện khác đều bị đám nương nương trong nội cung mua đi rồi, còn dư lại món này đúng lúc bị nàng mua. Tuy có chút đáng tiếc, chuyện xảy ra đột nhiên, nàng cũng không thể bận tâm, bây giờ nghĩ lại thật đúng là có chút đau lòng. Lập tức, đối Lâm thị lại càng hận thấu xương.

Lâm thị nhìn quần áo Quách di nương mà xuất thần, bất kể là ở nhà mẹ đẻ, hay là sau khi gả cho phu quân đến nay, nàng chưa bao giờ mặc qua quần áo xa hoa như thế. Y phục này hình thức mới mẻ, màu sắc tiên diễm, đem Quách di nương ba phần tươi đẹp thể hiện hoàn mĩ vô cùng. Cũng trách không được phu quân sẽ đối với Quách di nương sủng ái như vậy.

Mộ Dung Thư bên môi tươi cười càng thêm hiền hòa, tiếp theo cười nói: "Không thể tưởng được Ngũ đệ thế nhưng đối Quách di nương dụng tâm như thế."

"Đúng, phu quân đối xử với nô tì quả thật rất tốt. Nô tì ngày sau nhất định sẽ càng thêm dụng tâm hầu hạ phu quân." Quách di nương mím môi cười duyên, trong giọng nói như cũ đắc ý. Hiện thời người nào không biết, ở trong mắt phu quân, nàng mới là quan trọng nhất. Mà Lâm thị đã lên không được mặt bàn, lại không được phu quân thích.

Đoạn đối thoại này, Lâm thị càng nghe, đầu càng thấp hơn. Quách di nương đắc ý.

"Ngũ đệ tức, ngươi thế nào cũng hảo hảo trang điểm một phen? Ngày hôm nay bộ quần áo này đã mặc bao lâu rồi? Sao lại cũ như thế?" Mộ Dung Thư bỗng nhiên lại chuyển con ngươi nhìn về phía Lâm thị, mặt lộ vẻ chán ghét, lạnh giọng hỏi.

Nghe vậy, Lâm thị đầu càng thấp hơn, nhìn y phục trên người, bộ nàng lấy ra đã là bộ tốt rồi, nhưng là bởi vì lúc còn là một cô nương thường xuyên mặc, tuy rằng bộ dáng nhìn qua cũng hoàn hảo, nhưng là nhìn kỹ liền biết là quần áo cũ, đã mặc rất lâu rồi. Nàng đồng ý nói: "Em dâu chưa có dư thừa bạc mua vật liệu may mặc, y phục này đã mặc hai năm." Nàng cũng không phải là người tiêu tiền như nước, cho nên tại mặt này liền cũng không có phí quá nhiều tâm tư. Chính là so sánh cùng Quách di nương, cũng là vẻn vẹn thấp hơn một cái đầu, hiện thời nàng lại làm vương phi mệt mỏi, thật là nàng quá mức hẹp hòi.

Quách di nương biết Lâm thị trong ngày thường không hề trang điểm, tuy rằng mấy ngày gần đây đã biết trang điểm, nhưng do trên người cũng không có bao nhiêu bạc, tuy rằng so với ngày xưa đã đẹp mắt hơn một ít. Nàng khinh thường cười lạnh liếc qua Lâm thị. Chỉ bằng Lâm thị như vậy dựa vào cái gì dám cùng nàng đấu?!

Mộ Dung Thư đem thần sắc hai người thu vào trong mắt, bỗng nhiên chuyển đề tài, lạnh giọng chất vấn: "Nga? Em dâu là nhà chính, liền tính là tạm thời không có cửa hàng đồ cưới, nguyệt ngân trong ngày thường cũng đủ tiêu dùng? Sao vẫn là như thế keo kiệt? Thế nhưng so không được với Quách di nương?"

"Vương phi, đồ nô tì mặc trên người, còn có trợ cấp nhà mẹ đẻ bạc đều là phu quân cho, cũng không phải là nô tì tham ô." Quách di nương nghe Mộ Dung Thư nói vậy, nheo mắt, lập tức vì mình khuyên giải.

Lâm thị ủy khuất không thôi, tuy rằng mấy ngày nay đã cải biến không ít, nhưng đã trải qua thời gian dài bị ức hiếp, nơi nào trong một chốc có thể sửa được toàn bộ? Vừa rồi Mộ Dung Thư một tiếng chất vấn kia, đã khiến nàng xấu hổ vô cùng.

Quách di nương tưởng là vì mình đủ thông minh, phản ứng rất nhanh, có thể kịp thời đem mọi chuyện đều đổ lên trên người Vũ Văn Nghị, liền nghĩ Mộ Dung Thư sẽ không tìm được sai lầm của nàng. Nhưng ai có thể nghĩ tới, Mộ Dung Thư đột nhiên lệ quát một tiếng: "Ngũ đệ ngược lại thật sự là thật to gan! Dám không đem lời bản phi nhớ ở trong lòng! Dám sủng thiếp diệt thê! Thế nhưng để cho thê tử trôi qua giống như thị thiếp, mà thị thiếp giống như chính thê! Ngày hôm nay, bản phi chân chính mở rộng tầm mắt! Loại chuyện này thế nhưng phát sinh ở trước mặt bản phi! Ngũ đệ trước đó vài ngày bởi ngôn ngữ mạo phạm thiên uy, hiện thời thậm chí lộ ra việc xấu loại này! Quả nhiên là làm tâm bản phi bị thương!"

Quách di nương tâm lộp bộp một chút, hai chân bủn rủn, sắc mặt tái nhợt phịch một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, vội vàng hướng Mộ Dung Thư dập đầu khẩn cầu: "Thỉnh vương phi chớ trách cứ phu quân, hết thảy đều là lỗi nô tì. Là nô tì tham ô, phu quân hoàn toàn không biết chuyện này. Là nô tì cắt xén nguyệt ngân Ngũ phu nhân, thỉnh vương phi tin tưởng, việc này tuyệt đối cùng phu quân không có bất cứ quan hệ nào." Trách không được vương phi bỗng nhiên đối với nàng vẻ mặt ôn hoà, nguyên lai cũng đã sớm nghĩ xong ứng đối như thế nào với các nàng. Việc này tuyệt đối không thể liên lụy đến phu quân, bằng không một hành vi sủng thiếp diệt thê, đủ để hủy tiền đồ của phu quân. Mà nàng ngày sau ngày cũng tuyệt đối không dễ chịu. Vì thế, nàng cũng chỉ có thể cắn răng thừa nhận.

Chính là nàng không cam lòng, bởi trước khi đến không có chuẩn bị, hiện tại chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, chờ lời ra khỏi miệng, nàng cũng phát hiện có nhiều chỗ không đúng. Liền đầu đầy là mồ hôi lạnh tiếp tục nói: "Bởi Ngũ phu nhân trong ngày thường luôn chọc giận phu quân, vì vậy phu quân mới hạ lệnh sai nô tì đem nguyệt ngân Ngũ phu nhân trừ đi một nửa, chờ Ngũ phu nhân sửa lại tính tình về sau, phu quân hết giận, tự nhiên sẽ đem nguyệt ngân đã giữ lại hoàn cấp Ngũ phu nhân."

Lâm thị bị hành động của Mộ Dung Thư làm cho khiếp sợ, nàng trợn mắt há hốc mồm. Nếu nàng có thể có một phần thủ đoạn của vương phi, nơi nào có thể để cho Quách di nương làm càn như thế. Ánh mắt của nàng lóe lóe, biết không nên lại trầm mặc đi xuống, liền cũng quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thư, tư thái nhu hòa nói: "Cũng là lỗi của em dâu. Ngày xưa không biết hầu hạ phu quân như thế nào. Mới khiến phu quân tức giận. Chẳng qua hiện nay phu quân đã tha thứ cho em dâu. Cũng để cho em dâu chưởng quản chìa khóa. Thỉnh vương phi chớ lại trách cứ phu quân." Hiện giờ điểm trọng yếu nhất, chớ khiến phu quân bởi vì chuyện hậu viện mà bị liên lụy.

Mộ Dung Thư nhẹ xoa huyệt Thái Dương, cảm giác huyệt Thái Dương có chút đau đớn. Hai nữ nhân này trong ngày thường đấu lợi hại, đến thời khắc mấu chốt, lại che chở cái người khởi xướng Vũ Văn Nghị kia. Chuyện còn lại nàng lười quản, nếu mà Lâm thị muốn chìa khóa phòng thu chi, liền xem xem bản thân nàng có bao nhiêu bản sự. Nàng âm thanh lạnh lùng nói: "Mà thôi, nếu mà việc này cùng Ngũ đệ không có liên quan, bản phi tự nhiên sẽ không truy cứu Ngũ đệ. Thế nhưng, hai người các ngươi cũng quá không bớt lo, chỉ là một cái chìa khóa phòng thu chi mà thôi, cũng muốn náo đến mức mọi người ai cũng biết. Liền coi như các ngươi không nhìn lại thể diện của chính mình, cũng phải bận tâm thể diện Ngũ đệ, thể diện Nam Dương Vương phủ chúng ta. Chuyện ngày hôm nay các ngươi trở về tự bản thân xử lý đi! Em dâu, ngươi là nhà chính, làm việc phải khoan dung một chút. Sau khi trở về, cũng chớ trách cứ Quách di nương quá mức."

Tiếng nói vừa ngừng, Quách di nương nằm trên mặt đất hai tay gắt gao chống trên mặt đất, câu nói sau cùng của vương phi, không phải là thiên vị Lâm thị? Thế nhưng, chỉ trách chính mình không phải nhà chính, cho nên mới bị người ta không coi trọng như vậy!

Lâm thị lập tức cảm kích trả lời: "Em dâu Tạ vương phi dạy."

"Nô tì Tạ vương phi dạy." Quách di nương không tình nguyện nói theo. Lúc đến nàng có chuẩn bị kỹ càng, làm cho Mộ Dung Thư tin tưởng Lâm thị muốn lấy chìa khóa mưu đồ gây rối, do đó không cho Lâm thị chưởng quản chìa khóa. Nhưng ai biết Mộ Dung Thư căn bản không quay chung quanh chuyện này lại đi nói phu quân, đây chính là đào hố khiến nàng không có phòng bị nhảy vào đi. Chỉ cần một cài tội sủng thiếp diệt thê, liền khiến nàng không cách nào xoay người.

Thiếp...

Thiếp, chung quy sẽ có một ngày, nàng sẽ không còn là thiếp. Tạm thời để Lâm thị kiêu ngạo một thời gian đi!

Hai người đều có tâm tư sau khi rời đi, Hồng Lăng quyệt miệng âm thanh lạnh lùng nói: "Quách di nương là cái thân phận gì, cũng dám lấy chuyện long gà vỏ tỏi như vậy đến quấy rầy vương phi. Còn muốn mượn tay vương phi đi trừng trị Ngũ phu nhân!" Này Quách di nương vốn thời điểm ở Lạc thành khả năng là ở trong phủ không ai dám chọc, tưởng rằng không ai có thể quản được nàng, nàng cho là mình lớn nhất. Hiện thời đến Vương phủ, vẫn còn tưởng có thể quấy lên sóng gió, muốn lợi dụng vương phi, nàng có năng lực gì?!

Hồng Lăng đối với Quách di nương thực ở không có ấn tượng gì tốt.

Mộ Dung Thư nghe vậy, cười nhạt nói: "Người như thế còn nhiều, không cần chú ý." Chính là, người như thế nếu gặp chính thê yếu đuối có thể lấn, nhất định sẽ náo long trời lở đất. Nếu là gặp chính thê lợi hại, cũng chỉ có thể làm tiểu nhân.

Mộ Dung Thư nhìn canh giờ cũng không xê xích gì nhiều, Vũ Văn Mặc lúc này sợ là cũng sớm đã tỉnh ngủ, liền sai Hồng Lăng chuẩn bị hoa quả trở về phòng.

Vừa vào đến gian phòng, liền nghe thấy từ trong truyền tới tiếng vang.

Một thanh âm cô gái có chút xa lạ.

"Lúc này vương phi đang ở nhà kề cùng Ngũ phu nhân, Quách di nương nói chuyện. Vương gia cũng nên thay thuốc, liền để nô tì đến hầu hạ vương gia đi." Cô gái thanh âm mềm mại như xuân phong, mềm mại miên nhu, tế thanh tế khí.

Mộ Dung Thư nhướng mày trong lòng âm thầm kinh ngạc, thanh âm này không phải Lan Ngọc cùng Thường Thu, Lan Ngọc thanh âm vững vàng, sẽ không tế thanh tế khí như thế. Thường Thu tiếng vang giòn giã, cũng sẽ không thể mềm mại như thế. Này sẽ là ai? Trong lúc này nếu không có nàng cùng Vũ Văn Mặc cho gọi, trừ bỏ đại nha hoàn Lan Ngọc, Thường Thu, cùng Hồng Lăng, không người nào có thể tự tiện tiến vào.

Hồng Lăng thất kinh, lúc này là ai dám vào phòng? Vương gia mỗi ngày thuốc đều là vương phi tự mình đến đổi? Như thế nào đến phiên một đứa nha hoàn nhúng tay? Chẳng lẽ là nha đầu gan lớn nào gặp vương phi không ở đây, muốn leo lên giường vương gia? Nàng cau mày, cẩn thận nhìn sắc mặt Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư sắc mặt cũng không tốt, loại tình huống này hết sức rõ ràng, rõ ràng là có nha đầu dàm tính toán với Vũ Văn Mặc!

"Cút!" Gian trong truyền đến giọng lạnh như băng của Vũ Văn Mặc có thể đông chết người. Trong thanh âm có thể nghe ra vẻ rõ ràng chán ghét.

"Vương gia, nô tì là Phượng Tâm. Trước kia nô tỳ có gặp qua vương gia ở ngoài thành. Khi đó nô tì nhặt được ngọc bội của vương gia, đã đem ngọc bội trả lại cho vương gia. Vương gia lúc ấy phi thường tán thưởng hành vi của nô tì. Còn thưởng nô tì mấy lượng bạc. Nô tì dùng mấy lượng bạc đó mua thuốc cứu mẫu thân. Đây đều là ân đức của vương gia. Hiện thời nô tì may mắn được vương gia mua vào Vương phủ. Nô tì vẫn muốn có thể báo đáp ân đức của vương gia. Hiện thời vương gia bị thương, từ nay về sau xin hãy để cho nô tì chăm sóc vương gia đi." Phượng tâm môi run run nói. Hiển nhiên cũng không vì Vũ Văn Mặc quát lớn mà bị hù đến, ngược lại tư thái càng mềm mại điềm đạm đáng yêu kể rõ.

Vũ Văn Mặc nghe nói, không kiên nhẫn nhăn mày lại, như cũ lạnh giọng quát: "Đi xuống!"

Phượng tâm cắn chặt răng, lắc lắc đầu, hướng Vũ Văn Mặc dập đầu nói: "Thỉnh vương gia làm cho nô tì báo ân. Nô tì không có gì có thể làm. Hiện thời vương gia bị thương, nô tì đã nhiều ngày cơm nuốt không trôi, lúc nào cũng lo lắng thương tổn của vương gia. Hiện thời vương phi cùng Ngũ phu nhân Quách di nương đang nói chuyện, sợ là một chốc không có biện pháp tới thay thuốc cho vương gia. Vương gia cũng nên vì thân mình suy nghĩ. Này nếu không phải kịp thời thay thuốc, miệng vết thương sợ là sẽ bị thối rữa." Mỗi một câu nói đều chân chân thiết thiết. Nàng trong ánh mắt kiều mị ngập nước lệ quang trong suốt, quỳ sấp xuống, nàng thân mặc quần áo kéo cực thấp, mơ hồ trong lúc đó có vẻ như có thể thấy hai luồng mềm mại kia.

Loại tình cảnh mị hoặc này nếu đổi lại là nam nhân khác, nhất định sẽ không chút do dự đem nha đầu xinh đẹp này ôm vào trong lòng, một phen đau lòng, theo sau điên long đảo phượng. Đáng tiếc, người mà Phượng Tâm đối mặt không phải nam nhân khác, mà là người luôn lãnh tình trứ danh Vũ Văn Mặc. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Phượng tâm, không kiên nhẫn nói: "Đi ra ngoài!"

Tâm tư cùng hành động của Phượng Tâm này hết sức rõ ràng, chính là muốn bò lên giường Vũ Văn Mặc!

Phượng tâm hiển nhiên không dự kiến đến việc Vũ Văn Mặc sẽ thờ ơ trước sắc đẹp của nàng, nàng nhất thời không biết làm sao ngu ngơ nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng từ lần gặp mặt đó, đã đối với Vũ Văn Mặc khuynh tâm, vốn cho là đời này sẽ không được gặp lại nhau nữa, cho dù tái kiến, cũng là ở trên đường phố kinh thành đứng nhìn từ xa xa. Thật không nghĩ đến, nàng là bị người bắt bán vào Nam Dương Vương phủ, nàng thấy hiện giờ có cơ hội ở chung cùng hắn. Trước nay luôn luôn không có cơ hội lại gần hắn, vương phi luôn ở bên người hắn, hiện thời nàng tìm được cơ hội liền đánh bạo tiến đến, nhưng là, không ngờ vương gia lại... Nàng hàm răng cắn môi đỏ mọng, vẻ mặt vô tội nhìn Vũ Văn Mặc.

Bên ngoài Mộ Dung Thư nghe thấy thanh âm của Phượng tâm, mi mắt nháy nháy hai ba cái, khóe miệng gợi lên, nguyên lai là nha đầu báo ân! Bất quá Mộ Dung Thư đối với ứng đối của Vũ Văn Mặc hết sức hài lòng. Nàng cũng tin tưởng Vũ Văn Mặc.

Hồng Lăng trong lòng phẫn nộ, vương gia cùng vương phi hiện giờ thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, vương phi chỉ mới đi ra có một chút, còn có nha đầu không an phận như vậy muốn bò lên giường vương gia! Nếu để chuyện này truyền ra, còn không biết mọi người sẽ nói ra lời khó nghe gì đâu! Đây không phải là bắt vương phi tìm cách ứng đối sao?!

Mộ Dung Thư bước đi không vội không chậm vào gian trong.

Vừa vặn lúc này, Vũ Văn Mặc lửa giận đã đốt lên mày, đang muốn gọi người tiến vào đuổi Phượng tâm đi. Lại nhìn thấy Mộ Dung Thư đã bước vào. Vũ Văn Mặc nhíu mày có vài phần oán khí nói: "Thế nào bây giờ mới trở về?"

"Là Ngũ đệ tức cùng Quách di nương làm ra chút chuyện tình muốn thần thiếp giải quyết giúp. Bởi vậy mới trì hoãn một chút thời gian." Mộ Dung Thư mỉm cười bước qua. Đối với Vũ Văn Mặc phản ứng có chút buồn cười. Nếu là tình cảnh vừa rồi đặt ở trên người nam nhân khác, chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, dù sao cũng được mĩ nhân yêu thương nhung nhớ. Nhưng Vũ Văn Mặc lại coi như là gặp chuyện đại xấu, hoặc là đụng phải vật bẩn, còn chán ghét như vậy. Còn hướng nàng có vài phần oán giận. Oán trách nàng sai rồi, không coi chừng người tiến vào câu dẫn hắn.

Phượng Tâm thân hình run lên, quay đầu nhìn lại, thấy vương phi đứng ở trước cửa! Nàng nhất thời kinh hoảng liên vội cúi đầu. Còn làm bộ muốn đứng dậy ly khai.

Hồng Lăng thấy thế, lạnh giọng quát: "Phượng Tâm, ngươi chỉ là một nha hoàn bậc hai không có mệnh lệnh của vương gia hoặc vương phi, sao dám tiến vào gian trong?" Nha đầu này trước đây nàng có chút ấn tượng, mỗi ngày đều trang điểm cho bản thân xinh xinh đẹp đẹp, y phục mặc ít đến đáng thương, hiện giờ là mùa đông nhưng bộ quần áo kia hơn phân nửa cổ đều là lộ ra.

"Nô tì thấy Vương phi Thường Thu cùng Lan Ngọc không ở đây, mà đã đến giờ vương gia thay thuốc, chỉ là muốn vào để đổi thuốc." Phượng Tâm cúi đầu, thanh âm có chút run đẩu nói.

Nghe vậy, Hồng Lăng cau mày, lạnh giọng nói: "Cho dù là Thường Thu cùng Lan Ngọc hai người đó không có ở đây, cũng không tới phiên ngươi một cái hạ nhân cũng muốn đến hầu hạ vương gia!"

"Nô tì biết sai rồi. Nô tì biết sai rồi." Phượng tâm lập tức nước mắt tràn mi mà ra, run giọng trả lời.

Thấy Phượng Tâm như thế, Hồng Lăng cũng là không biết nên nói cái gì nữa. Nàng nhìn hướng Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư miễn cưỡng nhìn lướt qua Phượng Tâm, trong đầu đánh giá qua một lượt, Phượng Tâm quả thật cũng có vài phần tư sắc, bằng không cũng sẽ không dám đánh bạo đến câu dẫn Vũ Văn Mặc.

Phượng Tâm nơm nớp lo sợ, tâm tư của nàng sợ là vương phi đã thừa biết, trong lòng càng thêm không yên bất an, nếu là vương phi đánh nàng rồi kêu môi giới bán người, sẽ một lần nữa bị bán, còn không biết sẽ bị bán đi chỗ nào.

Ngay tại lúc Phượng Tâm bất an không yên, Mộ Dung Thư thản nhiên nói: "Nha đầu này cũng coi như có tâm. Thôi, cho nàng đi ra ngoài đi." Dù sao Phượng Tâm cũng không có thành công, không có tóm được cái gì, nếu nàng xử trí, sợ là rơi vào tai của mọi người lại nói nàng này nọ. Thế nhưng, nha đầu này tuyệt đối không thể lưu lại.

Hồng Lăng đối với quyết định của Mộ Dung Thư không có bao nhiêu ngoài ý muốn, vương phi làm việc chu toàn, trước mắt chính là không muốn bị bia miệng cắn nuốt.

Phượng tâm thập phần ngoài ý muốn, nàng kinh ngạc liếc nhìn Mộ Dung Thư, lại nhìn qua Vũ Văn Mặc tuấn lãng, lưu luyến không muốn rời đi.

Nhìn thấy hành động này của nàng ta, Hồng Lăng giận dữ. Nha đầu này quả thật quá mức không biết xấu hổ! Không thấy sắc mặt vương phi sao? Con dám can đảm nhìn vương gia như vậy!

Mộ Dung Thư làm như không phát hiện hành động của Phượng Tâm, mà quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Mặc, cười nói: "Để thiếp thay thuốc cho người."

"Ân. Chuyện giữa Ngũ đệ tức cùng Quách di nương, ngày sau nàng không cần để ý tới. Chỉ là chút chuyện nhỏ, các nàng cũng dám tới phiền nhiễu nàng, về sau nàng không cần quản nữa." Trong giọng nói của Vũ Văn Mặc có vài phần giận dữ. Mấy cái nữ nhân kia là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đến phiền nhiễu nàng! Những lúc này, nàng nên luôn ở cùng hắn!

Nghe vậy, Mộ Dung Thư buồn cười nói: "Hảo, toàn bộ nghe theo vương gia phân phó." Đừng nhìn Vũ Văn Mặc ngày thường lãnh khốc như một khối hàn băng vạn niên dường như không quan tâm chuyện gì, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc đáng yêu như tiểu hài tử. Lúc nóng giận, cũng có vài phần không theo đạo lý nào cả. Lâm thị cùng Quách di nương cũng đã tìm đến tận cửa, nếu nàng không quản, chẳng phải lại để cho người ta nói là không quan tâm nhân tình? Ở thời đại này, lời người rất đáng sợ a! Một người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết người.

"Ân." Vũ Văn Mặc gật đầu.

Mộ Dung Thư cẩn thận dỡ mảnh vải xuống, nhìn miệng vết thương trên bả vai hắn, miệng vết thương không tính là sâu, đã nhiều ngày mỗi ngày đều đúng hạn bôi thuốc, lúc này đã khôi phục không sai biệt lắm, chính là, hiện giờ miệng vết thương khôi phục tốt như vậy, hắn lấy cớ dưỡng thương không vào triều sớm, còn hay không có thể có chuyện gì xảy ra?

Hắn có vẻ như nhìn thấu bận tâm của nàng, liền cười nói: "Mấy ngày nữa ta phải vào triều." Thông minh như Vũ Văn Tập, nhất định sẽ không để hắn ở Vương phủ quá lâu, mà hắn được nghỉ mấy ngày đã đủ vừa lòng.

"Hảo, mọi sự cẩn thận. Hai ngày sau Tứ đệ, Tứ đệ muội, Ngũ đệ sẽ theo đại lao trở về, trải qua sự việc lần trước, bọn họ ngày sau cũng sẽ không dễ dàng lại dậy lên tâm tư gì. Từ nay đến tiệc sinh nhật, cũng sẽ có không ít người tiến đến. Sợ là lại có chuyện. Chờ qua tiệc sinh nhật, những người này cũng không có lý do gì tiếp tục lưu lại Vương phủ. Đến lúc đó Vương phủ sẽ yên bình trở lại." Mộ Dung Thư vừa nói, vừa băng bó cho Vũ Văn Mặc.

Mấy người Vũ Văn Kháng còn Vương phủ ngày nào thì nàng liền chớ hy vọng có một ngày yên bình. Bọn họ năm ba ngày liền kiếm một ít chuyện chơi.

Hôm sau.

Qua giờ điểm tâm, Mộ Dung Thư liền bảo Hồng Lăng gọi Chu thị tới.

Đầu tiên là hỏi tới một chút chuyện tình về tiệc sinh nhật. Về sau, Mộ Dung Thư cười nói: "Bản phi nhìn bên người đệ muội nha đầu hầu hạ rất ít, nghĩ đến chắc là do lần này tới Vương phủ sợ phiền toái, mới chỉ dẫn theo một đại nha đầu đến đây đi?"

Khó có được Mộ Dung Thư quan tâm, Chu thị thụ sủng nhược kinh, vội hỏi: "Đúng vậy a, thời điểm tới có chút vội vàng, liền chỉ dẫn theo đại nha hoàn. Cũng may nha đầu này được cái lanh lợi, cũng không có làm sai cái gì."

"Bản phi thấy Tứ đệ tức còn dẫn theo hai nha hoàn hầu hạ. Rất nhiều chuyện không cần tự thân tự lực. Xem ra, vẫn là Tứ đệ tức suy xét chu đáo." Mộ Dung Thư đôi mắt chợt khẽ hiện, thản nhiên nói.

Chu thị cùng Khương thị từ trước tới nay bất hòa, mọi việc đều phải cùng Khương thị tranh giành cao thấp bằng được. Khương thị đã nhiều ngày ở trong đại lao. Còn không biết trôi qua như thế nào đâu, trong lòng nàng thống khoái cực kỳ."Em dâu nào dám cùng Tứ đệ tức so sánh, nhà mẹ đẻ Tứ đệ tức giàu có, mang theo hai đại nha đầu vốn là việc nhỏ."

"Bản phi bên người có một người thông minh khéo léo, nhưng mà là nha hoàn bậc hai. Nếu là em dâu không chê, liền để cho nha đầu kia đi hầu hạ ngươi đi. Quá hai ngày nữa chính là sinh nhật bản phi, ở trên tiệc rượu, em dâu ngươi cũng không quá mức mệt mỏi." Mộ Dung Thư ánh mắt dao động, thần thái thản nhiên tao nhã nói.

Chu thị nghe vậy, trong lòng muôn vạn không muốn, hôm qua ở bên trong Mai viên có một nha đầu bậc hai dám can đảm ở thời điểm vương phi không có mặt tiến vào gian trong câu dẫn vương gia. Hiện giờ vương phi thế nhưng giao nàng ta cho nàng. Nhưng vương phi nói những lời này làm cho người ta căn bản tìm không thể từ chối được. Thế nhưng nghĩ lại, không bằng thuận nước giong thuyền bán cho vương phi một ân tình, khiến vương phi nhớ kỹ nàng tốt. Bất quá chỉ là một nha hoàn bậc hai, đến tay nàng tuyệt đối lật không nổi một cành hoa. Liền vui vẻ đáp ứng. "Vương phi ngược lại thật sự là lo cho em dâu a. Em dâu vốn hai ngày này cũng muốn tìm một nha đầu, nhưng tìm nửa ngày cũng không có một người nào thích hợp. Vừa vặn, vương phi vì em dâu suy nghĩ như vậy."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhẹ, nàng biết Chu thị hiểu được lý do vì sao nha hoàn bậc hai bị nàng đưa cho nàng ta. Chỉ là Chu thị muốn cho nàng một cái nhân tình. Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần cảm thấy ngại. Dù sao Vũ Văn Hâm không phải cũng chỉ có hai ba tiểu thiếp sao? Phượng Tâm nếu là đến trong tay Chu thị, sợ là cũng không dám làm gì. Nàng quay đầu hướng Hồng Lăng cười nói: "Đi đem Phượng tâm kêu vào đi."

Không quá nửa khắc sau, Phượng Tâm nơm nớp lo sợ đi theo Hồng Lăng vào. Hôm qua tuy rằng vương phi vẫn chưa trách phạt nàng, nhưng nàng hôm qua vẫn như cũ bất an, chỉ sợ vương phi sẽ trách tội nàng. Nàng chính là quá nóng nảy. Trong ngày thường không có nhiều cơ hội nhìn thấy vương gia, cho dù là gặp được, nàng mặc tuy đẹp, tư thái lại hoặc nhân, vương gia thủy chung cũng không có nhìn nàng. Cho nên nàng hôm qua mới có thể đánh bạo làm như vậy. Trước mắt, vương phi bỗng nhiên muốn gặp nàng, kết quả là vì chuyện gì?!

Chu thị trước khi lấy nha đầu ở bên trong Mai viên cũng phải chú ý xem là cái dạng gì, phải chú ý xem có dám ở bên người Vũ Văn Hâm lẳng lơ. Mà lúc này vừa nhìn thấy Phượng Tâm, nàng liền hối hận!

Nha đầu này vừa thấy chính là đứa lẳng lơ! Lúc này đang là mùa đông, còn lộ ra hơn phân nửa cổ, dáng đi lắc trái lắc phải, vòng eo tỉ mỉ giống như là ai là đều có thể vặn gãy. Đại đa số nam nhân không phải đều yêu loại này sao? Mà lúc này hối hận lại không kịp, miệng đã nói ra không cách nào thu hồi lại.

"Nô tì tham kiến vương phi, Tam phu nhân." Phượng Tâm tư thái phong tình vạn chủng hướng Mộ Dung Thư cùng Chu thị thi lễ.

Chu thị trong lòng thầm mắng một tiếng: Đồ đĩ! Tưởng là chỉ có quần áo bộ dáng lẳng lơ, liền ngay cả cách nói chuyện cũng lẳng lơ!

Mộ Dung thư nhìn Phượng tâm, thái độ ôn hòa cười nói: "Tuy rằng Phượng Tâm ngươi hầu hạ bên người bản phi không lâu. Thế nhưng, bản phi lại cảm thấy ngươi hết sức thông minh. Nay Tam phu nhân bên người thiếu một nha đầu hầu hạ, bản phi trái lo phải nghĩ, cũng không chọn được người thích hợp, liền nghĩ tới ngươi. Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi sang hầu hạ Tam phu nhân đi." Tuy rằng nàng tin tưởng Vũ Văn Mặc sẽ không xao lòng, nhưng trước mắt có một người luôn nhớ kỹ nam nhân của mình, thế nào cũng đều cảm thấy chướng mắt.

Phượng Tâm nghe vậy, quá sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất nhìn về phía Mộ Dung Thư, khẩn cầu: "Thỉnh vương phi chớ đuổi nô tì đi, nô tì ngày sau chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hầu hạ vương phi. Huống hồ, vương gia là ân nhân của nô tì, nô tì cũng muốn hầu hạ vương gia. Thỉnh vương phi chớ đuổi nô tì đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện