Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em
Chương 27
Bánh gạo nhỏ?
Lỗ tai Trần Niên bỗng trở nên nóng bỏng đỏ rực, toàn bộ lực chú ý đều bị cái tên mới mẻ này thu hút, từ nhỏ đến lớn, đa số mọi người đều trực tiếp gọi tên cô, như mẹ và bà ngoại bình thường cũng gọi là Niên Niên, đây là lần đầu tiên……. có người gọi cô là Bánh gạo nhỏ.
Bánh, gạo, nhỏ, mới nghe đã cảm thấy vừa ngọt vừa mềm, Trần Niên rất thích nghe Trình Ngộ Phong gọi mình bằng ba chữ vô cùng thân mật này, quan trọng nhất là cách gọi này chỉ thuộc về một mình anh.
(*)Giải thích một chút về biệt danh này: Bánh gạo nhỏ là tiểu niên cao, trong đó có từ “niên” là tên của nữ chính nên anh mới dùng nick name này để gọi cô.
Trình Ngộ Phong thoáng gia tăng chút lực tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, “Nói cho anh, làm sao em biết được ở chỗ đó đã từng có một cái cây?”
Trần Niên đột nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra thật sự có một cái cây à.”
Về phần làm sao mà biết thì cô cũng không nói rõ được, dù sao chính là cảm giác thôi, nhìn thấy nơi đó trống trải, trực giác bảo rằng nên có một gốc cây, vì thế không kịp nghĩ gì đã nói ra rồi.
“Có thể là em nằm mơ đã gặp qua nơi này?” Trần Niên phỏng đoán, “Cũng có lẽ là lúc trước nói chuyện, chú Diệp có nhắc qua với em, trong lúc em không chú ý đã ghi nhớ?”
“Khả năng của vế sau không lớn.” Gốc cây đã khô héo đó là vết thương trong tim mà Diệp Minh Viễn không muốn nhắc tới.
Trình Ngộ Phong yên lặng nhìn người đứng trước mắt, khuôn mặt xinh xắn hình trái xoan tinh tế lả lướt, nước da trắng nõn, nhất là đôi mắt đẹp lung linh rực rỡ, một cái chớp mắt đã thể hiện được sự sinh động hoạt bát.
Anh lại nghĩ đến Dung Chiêu, nếu tách riêng hai người mà xem thì ngũ quan của họ không có nhiều điểm tương đồng, đương nhiên lúc bình thường người ta cũng không lấy dung mạo hai người ra so sánh đối chiếu, nhưng bây giờ tỉ mỉ hồi tưởng hình ảnh hai người đứng cùng nhau, lại so sánh hình ảnh Dung Chiêu và Lộ Chiêu Đệ ở chung với nhau…
Trong lòng Trình Ngộ Phong đã loáng thoáng chắc chắn.
Nếu như kết quả là sai thì nhất định một khâu nào đó ở giữa đã xảy ra nhầm lẫn.
Theo thói quen nghề nghiệp, điều đầu tiên anh nghĩ đến là kết quả của phần giám định DNA.
“Cơ trưởng?” Trần Niên nhìn thời gian, nếu còn không đi sẽ không đến kịp, cô kéo nhẹ tay áo sơ mi của Trình Ngộ Phong hai cái, “Chúng ta nên đi rồi.”
“Trần Niên,” Trình Ngộ Phong hỏi, “Em còn có thể ở thành phố A bao nhiêu ngày?”
“Ngày mai chúng em phải trở về rồi.”
“Như vậy….”
Trần Niên thấy lông mày anh chau lại, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Trình Ngộ Phong do dự một lúc, quyết định vẫn nên làm rõ mọi chuyện rồi mới nói, “Tôi tiễn em về khách sạn.”
“Vâng ạ.”
Ngồi trong xe, Trần Niên nhìn thấy cảnh vật không ngừng lùi về phía sau, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên đáy lòng cô xuất hiện một chút thất vọng không thể giải thích được.
Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên đến khách sạn nơi cô ở rồi lại vội vàng quay lại nhà họ Diệp, Diệp Minh Viễn không ở trong phòng khách, người làm nói ông đang ở phòng ngủ nên Trình Ngộ Phong trực tiếp đi lên tầng hai.
Đúng lúc Diệp Minh Viễn đóng cửa bước ra, nhìn thấy anh thì trong mắt ông xuất hiện một tia ngờ vực, “Ngộ Phong, tại sao cháu quay trở lại rồi?”
“Chú Diệp, cháu có một chuyện muốn hỏi chú.” Trình Ngộ Phong nhấn mạnh, “Chuyện rất quan trọng.”
Diệp Minh Viễn gật đầu, “Đến thư phòng nói.”
Trình Ngộ Phong theo sau ông tiến vào thư phòng.
“Chuyện gì?”
“Chú Diệp,” Trình Ngộ Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Lúc đầu báo cáo DNA của Tiểu Diệp là vợ chồng nhà họ Lộ chỉ đưa ra một bản báo cáo? Mà không phải dẫn Lộ Chiêu Đệ đến?”
“Vì sao cháu lại hỏi điều này?” Diệp Minh Viễn quá kinh ngạc, ông gật đầu, “Đúng thật là như vậy.”
Sắc mặt Trình Ngộ Phong lạnh xuống, quả nhiên là vậy, xem ra sự việc so với suy đoán của anh mười phần chắc đến tám chín phần.
Diệp Minh Viễn nhìn thấy anh đột nhiên biến sắc, “Làm sao vậy?”
“Chú Diệp,” Trình ngộ Phong hạ giọng, đôi mắt cũng tối sầm xuống, “Cháu kiến nghị chú và Lộ Chiêu Đệ lại kiểm tra DNA một lần nữa.”
Bên phòng chống buôn bán người của cục công an cần những tài liệu có liên quan để tiến hành sắp xếp hồ sơ, vốn dĩ Diệp Minh Viễn cũng định dẫn Lộ Chiêu Đệ đi giám định lại lần nữa nhưng mấy ngày nay con bé sốt đến mơ mơ hồ hồ, vì thế ông tạm thời gác kế hoạch sang một bên.
Diệp Minh Viễn biết Trình Ngộ Phong là người chín chắn thận trọng, sẽ không tùy tiện đưa ra kiến nghị này, giọng nói ông cũng theo đó mà xiết lại, “Ngộ Phong, có phải cháu đã phát hiện ra chuyện gì không?”
Trình Ngộ Phong nói: “Cháu nghi ngờ phần báo cáo giám định DNA đó làm sai rồi.”
“Không có khả năng.”
Cơ quan mà ông ủy nhiệm giám định DNA rất có uy tín trong ngành, bao nhiêu năm nay đều không xuất hiện sai sót …
Trình ngộ Phong biết có lẽ cách biểu đạt của bản thân có chút mâu thuẫn, vì thế anh thay đổi một cách nói khác, “Cháu cũng tin tưởng phần báo cáo đó là đúng, nhưng,” giọng anh hơi ngập ngừng, “có thể đã sai người rồi.”
Anh nói ra hết những hoài nghi của bản thân.
Diệp Minh Viễn kinh hoàng, gần như đứng không vững, “Ý của cháu là…”
Trình Ngộ Phong lại nói, “Cháu cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi, tất cả chân tướng chỉ có đợi làm giám định cha con một lần nữa mới có thể làm rõ mọi chuyện.”
Rất rõ ràng, Diệp Minh Viễn đã bị hoài nghi của anh thuyết phục, ông nghĩ đến cô bé vừa hiểu chuyện lại lễ phép, nơi khóe miệng có hai lúm đồng tiền cười lên rất đẹp rất ngọt ngào, ông không kiềm được trái tim đang run rẩy như có sóng to gió lớn quét qua.
“Trần Niên….” Ông nhẹ thốt lên cái tên này, âm thanh dịu dàng như nước.
Ngoài dự liệu của Trình Ngộ Phong và Diệp Minh Viễn, chân tướng sự việc đã đến sớm hơn.
Sau khi Trần Niên rời đi không lâu, Lộ Chiêu Đệ nằm trên giường khóc khiến cái gối ướt một mảng lớn, nếu như nói đước đó chỉ là phỏng đoán nhưng khi cô nhìn thấy Trần Niên đã biết rằng bản thân đoán đúng.
Mặc dù dung mạo của Trần Niên và Dung Chiêu không thể nói là rất giống nhau nhưng chỉ cần người có mắt đều sẽ phát hiện Trần Niên và Dung Chiêu càng giống mẹ con hơn so với Lộ Chiêu Đệ cô và Dung Chiêu.
Còn điều gì có thể hoài nghi nữa đây?
Thì ra câu chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng là có thật, Trần Niên vốn là một con thiên nga trắng.
Giữa hai lựa chọn khó khăn là “bản thân không nhà để về” với “muốn trả lại cho Trần Niên một mái nhà”, Lộ Chiêu Đệ đã trải qua một hành trình tâm lý vô cùng phức tạp, hai suy nghĩ này giống như một cái cưa sắc bén đang lăng trì tinh thần cô, đầu đau như muốn nứt ra, cô cảm thấy bản thân mình sắp chết đến nơi rồi.
Nếu như không thể về nhà, sau này cô có thể đi đâu? Đại học của cô nữa? Cô còn ước muốn gặp được một người tốt, rất tốt đâu? Toàn bộ ảo tưởng tốt đẹp của tương lai đều chỉ là một giấc mộng hão huyền phải không?
Nhưng nếu như cái gì cũng không nói giống như điều mà mẹ ước ao, cứ một mực giấu đi, giấu cho đến một ngày không thể giấu được nữa…..
Không được!
Lộ Chiêu Đệ lập tức phủ quyết ý nghĩ này, Trần Niên đối với cô tốt như vậy, trước đây cô chịu ức hiếp bắt nạt chỉ có thể nén giận cam chịu, giúp cô đòi lại công bằng là Trần Niên, có gì ăn ngon chơi vui, Trần Niên cũng nhớ tới cô đầu tiên, là Trần Niên đã cổ vũ cô, vì cô vẽ ra một tương lai tốt đẹp… Hai người đã hứa cả đời này sẽ là chị em tốt, sao cô có thể làm như vậy với đứa em của mình chứ?
Một tiếng sau, cuối cùng Lộ Chiêu Đệ cũng hạ quyết tâm, cô tung chăn bước xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Lúc này, Diệp Minh Viễn vừa tiễn Trình Ngộ Phong đi, ông đến phòng ngủ thăm Dung Chiêu, bà cũng vừa đúng lúc thức dậy, vợ chồng hai người mới nói mấy câu, nghe thấy tiếng gõ cửa đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Lộ Chiêu Đệ mặc một bộ quần áo nhàu nát, mặt cắt không còn giọt máu đứng ở cửa.
Diệp Minh Viễn mỉm cười ấm áp với cô.
Nụ cười này đã cho Lộ Chiêu Đệ dũng khí rất lớn, cô đi về phía trước hai bước, cơ thể thực sự rất yếu ớt, đôi chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, cũng may dưới sàn đã trải thảm làm giảm bớt trọng lực, không bị thương đến đầu gối.
Lộ Chiêu Đệ cảm thấy tư thế “chuộc tội” này rất tốt, vì thế cô tiếp tục quỳ, ngẩng đầu nhìn lên Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu, “Cô chú, sai rồi, cháu không phải là con gái của hai người.”
Tại thời khắc này, trái tim đã chịu dày vò như được một trận mưa tươi mát rửa qua trở nên sáng láng nhẹ nhàng, không một chút sợ sệt, thậm chí cô cảm thấy bản thân giống như đã được cứu vớt và tha thứ.
Lỗ tai Trần Niên bỗng trở nên nóng bỏng đỏ rực, toàn bộ lực chú ý đều bị cái tên mới mẻ này thu hút, từ nhỏ đến lớn, đa số mọi người đều trực tiếp gọi tên cô, như mẹ và bà ngoại bình thường cũng gọi là Niên Niên, đây là lần đầu tiên……. có người gọi cô là Bánh gạo nhỏ.
Bánh, gạo, nhỏ, mới nghe đã cảm thấy vừa ngọt vừa mềm, Trần Niên rất thích nghe Trình Ngộ Phong gọi mình bằng ba chữ vô cùng thân mật này, quan trọng nhất là cách gọi này chỉ thuộc về một mình anh.
(*)Giải thích một chút về biệt danh này: Bánh gạo nhỏ là tiểu niên cao, trong đó có từ “niên” là tên của nữ chính nên anh mới dùng nick name này để gọi cô.
Trình Ngộ Phong thoáng gia tăng chút lực tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, “Nói cho anh, làm sao em biết được ở chỗ đó đã từng có một cái cây?”
Trần Niên đột nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra thật sự có một cái cây à.”
Về phần làm sao mà biết thì cô cũng không nói rõ được, dù sao chính là cảm giác thôi, nhìn thấy nơi đó trống trải, trực giác bảo rằng nên có một gốc cây, vì thế không kịp nghĩ gì đã nói ra rồi.
“Có thể là em nằm mơ đã gặp qua nơi này?” Trần Niên phỏng đoán, “Cũng có lẽ là lúc trước nói chuyện, chú Diệp có nhắc qua với em, trong lúc em không chú ý đã ghi nhớ?”
“Khả năng của vế sau không lớn.” Gốc cây đã khô héo đó là vết thương trong tim mà Diệp Minh Viễn không muốn nhắc tới.
Trình Ngộ Phong yên lặng nhìn người đứng trước mắt, khuôn mặt xinh xắn hình trái xoan tinh tế lả lướt, nước da trắng nõn, nhất là đôi mắt đẹp lung linh rực rỡ, một cái chớp mắt đã thể hiện được sự sinh động hoạt bát.
Anh lại nghĩ đến Dung Chiêu, nếu tách riêng hai người mà xem thì ngũ quan của họ không có nhiều điểm tương đồng, đương nhiên lúc bình thường người ta cũng không lấy dung mạo hai người ra so sánh đối chiếu, nhưng bây giờ tỉ mỉ hồi tưởng hình ảnh hai người đứng cùng nhau, lại so sánh hình ảnh Dung Chiêu và Lộ Chiêu Đệ ở chung với nhau…
Trong lòng Trình Ngộ Phong đã loáng thoáng chắc chắn.
Nếu như kết quả là sai thì nhất định một khâu nào đó ở giữa đã xảy ra nhầm lẫn.
Theo thói quen nghề nghiệp, điều đầu tiên anh nghĩ đến là kết quả của phần giám định DNA.
“Cơ trưởng?” Trần Niên nhìn thời gian, nếu còn không đi sẽ không đến kịp, cô kéo nhẹ tay áo sơ mi của Trình Ngộ Phong hai cái, “Chúng ta nên đi rồi.”
“Trần Niên,” Trình Ngộ Phong hỏi, “Em còn có thể ở thành phố A bao nhiêu ngày?”
“Ngày mai chúng em phải trở về rồi.”
“Như vậy….”
Trần Niên thấy lông mày anh chau lại, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Trình Ngộ Phong do dự một lúc, quyết định vẫn nên làm rõ mọi chuyện rồi mới nói, “Tôi tiễn em về khách sạn.”
“Vâng ạ.”
Ngồi trong xe, Trần Niên nhìn thấy cảnh vật không ngừng lùi về phía sau, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên đáy lòng cô xuất hiện một chút thất vọng không thể giải thích được.
Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên đến khách sạn nơi cô ở rồi lại vội vàng quay lại nhà họ Diệp, Diệp Minh Viễn không ở trong phòng khách, người làm nói ông đang ở phòng ngủ nên Trình Ngộ Phong trực tiếp đi lên tầng hai.
Đúng lúc Diệp Minh Viễn đóng cửa bước ra, nhìn thấy anh thì trong mắt ông xuất hiện một tia ngờ vực, “Ngộ Phong, tại sao cháu quay trở lại rồi?”
“Chú Diệp, cháu có một chuyện muốn hỏi chú.” Trình Ngộ Phong nhấn mạnh, “Chuyện rất quan trọng.”
Diệp Minh Viễn gật đầu, “Đến thư phòng nói.”
Trình Ngộ Phong theo sau ông tiến vào thư phòng.
“Chuyện gì?”
“Chú Diệp,” Trình Ngộ Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Lúc đầu báo cáo DNA của Tiểu Diệp là vợ chồng nhà họ Lộ chỉ đưa ra một bản báo cáo? Mà không phải dẫn Lộ Chiêu Đệ đến?”
“Vì sao cháu lại hỏi điều này?” Diệp Minh Viễn quá kinh ngạc, ông gật đầu, “Đúng thật là như vậy.”
Sắc mặt Trình Ngộ Phong lạnh xuống, quả nhiên là vậy, xem ra sự việc so với suy đoán của anh mười phần chắc đến tám chín phần.
Diệp Minh Viễn nhìn thấy anh đột nhiên biến sắc, “Làm sao vậy?”
“Chú Diệp,” Trình ngộ Phong hạ giọng, đôi mắt cũng tối sầm xuống, “Cháu kiến nghị chú và Lộ Chiêu Đệ lại kiểm tra DNA một lần nữa.”
Bên phòng chống buôn bán người của cục công an cần những tài liệu có liên quan để tiến hành sắp xếp hồ sơ, vốn dĩ Diệp Minh Viễn cũng định dẫn Lộ Chiêu Đệ đi giám định lại lần nữa nhưng mấy ngày nay con bé sốt đến mơ mơ hồ hồ, vì thế ông tạm thời gác kế hoạch sang một bên.
Diệp Minh Viễn biết Trình Ngộ Phong là người chín chắn thận trọng, sẽ không tùy tiện đưa ra kiến nghị này, giọng nói ông cũng theo đó mà xiết lại, “Ngộ Phong, có phải cháu đã phát hiện ra chuyện gì không?”
Trình Ngộ Phong nói: “Cháu nghi ngờ phần báo cáo giám định DNA đó làm sai rồi.”
“Không có khả năng.”
Cơ quan mà ông ủy nhiệm giám định DNA rất có uy tín trong ngành, bao nhiêu năm nay đều không xuất hiện sai sót …
Trình ngộ Phong biết có lẽ cách biểu đạt của bản thân có chút mâu thuẫn, vì thế anh thay đổi một cách nói khác, “Cháu cũng tin tưởng phần báo cáo đó là đúng, nhưng,” giọng anh hơi ngập ngừng, “có thể đã sai người rồi.”
Anh nói ra hết những hoài nghi của bản thân.
Diệp Minh Viễn kinh hoàng, gần như đứng không vững, “Ý của cháu là…”
Trình Ngộ Phong lại nói, “Cháu cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi, tất cả chân tướng chỉ có đợi làm giám định cha con một lần nữa mới có thể làm rõ mọi chuyện.”
Rất rõ ràng, Diệp Minh Viễn đã bị hoài nghi của anh thuyết phục, ông nghĩ đến cô bé vừa hiểu chuyện lại lễ phép, nơi khóe miệng có hai lúm đồng tiền cười lên rất đẹp rất ngọt ngào, ông không kiềm được trái tim đang run rẩy như có sóng to gió lớn quét qua.
“Trần Niên….” Ông nhẹ thốt lên cái tên này, âm thanh dịu dàng như nước.
Ngoài dự liệu của Trình Ngộ Phong và Diệp Minh Viễn, chân tướng sự việc đã đến sớm hơn.
Sau khi Trần Niên rời đi không lâu, Lộ Chiêu Đệ nằm trên giường khóc khiến cái gối ướt một mảng lớn, nếu như nói đước đó chỉ là phỏng đoán nhưng khi cô nhìn thấy Trần Niên đã biết rằng bản thân đoán đúng.
Mặc dù dung mạo của Trần Niên và Dung Chiêu không thể nói là rất giống nhau nhưng chỉ cần người có mắt đều sẽ phát hiện Trần Niên và Dung Chiêu càng giống mẹ con hơn so với Lộ Chiêu Đệ cô và Dung Chiêu.
Còn điều gì có thể hoài nghi nữa đây?
Thì ra câu chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng là có thật, Trần Niên vốn là một con thiên nga trắng.
Giữa hai lựa chọn khó khăn là “bản thân không nhà để về” với “muốn trả lại cho Trần Niên một mái nhà”, Lộ Chiêu Đệ đã trải qua một hành trình tâm lý vô cùng phức tạp, hai suy nghĩ này giống như một cái cưa sắc bén đang lăng trì tinh thần cô, đầu đau như muốn nứt ra, cô cảm thấy bản thân mình sắp chết đến nơi rồi.
Nếu như không thể về nhà, sau này cô có thể đi đâu? Đại học của cô nữa? Cô còn ước muốn gặp được một người tốt, rất tốt đâu? Toàn bộ ảo tưởng tốt đẹp của tương lai đều chỉ là một giấc mộng hão huyền phải không?
Nhưng nếu như cái gì cũng không nói giống như điều mà mẹ ước ao, cứ một mực giấu đi, giấu cho đến một ngày không thể giấu được nữa…..
Không được!
Lộ Chiêu Đệ lập tức phủ quyết ý nghĩ này, Trần Niên đối với cô tốt như vậy, trước đây cô chịu ức hiếp bắt nạt chỉ có thể nén giận cam chịu, giúp cô đòi lại công bằng là Trần Niên, có gì ăn ngon chơi vui, Trần Niên cũng nhớ tới cô đầu tiên, là Trần Niên đã cổ vũ cô, vì cô vẽ ra một tương lai tốt đẹp… Hai người đã hứa cả đời này sẽ là chị em tốt, sao cô có thể làm như vậy với đứa em của mình chứ?
Một tiếng sau, cuối cùng Lộ Chiêu Đệ cũng hạ quyết tâm, cô tung chăn bước xuống giường, mở cửa ra ngoài.
Lúc này, Diệp Minh Viễn vừa tiễn Trình Ngộ Phong đi, ông đến phòng ngủ thăm Dung Chiêu, bà cũng vừa đúng lúc thức dậy, vợ chồng hai người mới nói mấy câu, nghe thấy tiếng gõ cửa đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Lộ Chiêu Đệ mặc một bộ quần áo nhàu nát, mặt cắt không còn giọt máu đứng ở cửa.
Diệp Minh Viễn mỉm cười ấm áp với cô.
Nụ cười này đã cho Lộ Chiêu Đệ dũng khí rất lớn, cô đi về phía trước hai bước, cơ thể thực sự rất yếu ớt, đôi chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, cũng may dưới sàn đã trải thảm làm giảm bớt trọng lực, không bị thương đến đầu gối.
Lộ Chiêu Đệ cảm thấy tư thế “chuộc tội” này rất tốt, vì thế cô tiếp tục quỳ, ngẩng đầu nhìn lên Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu, “Cô chú, sai rồi, cháu không phải là con gái của hai người.”
Tại thời khắc này, trái tim đã chịu dày vò như được một trận mưa tươi mát rửa qua trở nên sáng láng nhẹ nhàng, không một chút sợ sệt, thậm chí cô cảm thấy bản thân giống như đã được cứu vớt và tha thứ.
Bình luận truyện