Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em
Chương 5
Trần Niên cầm giỏ vải và chè đậu xanh đi tới trạm y tế, quen cửa quen nẻo tìm được phòng bệnh 106, cửa đang mở, loáng thoáng có tiếng nói chuyện truyền tới, lúc cô đi gần tới cửa nghe được một câu: "Chuyện này là ông và anh của người đó cùng làm...." Cô dừng chân lại.
Hình như họ đang nói chuyện riêng tư, cô vào lúc này có lẽ không ổn lắm.
Trần Niên do dự, không ngờ đúng lúc ông nội Trình trùng hợp nghiêng đầu, trông thấy cô đứng ngoài cửa: "Trần....cô bé, sao cháu lại tới đây?" Tầm mắt Trình Ngộ Phong cũng rơi lên người cô.
Bởi vì ngược sáng, Trần Niên không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô đặc biệt chăm chú, cô rùng mình một cái mới trả lời: "Cháu đến đưa vải cho ông ạ." Ông nội Trình vội vàng gọi cô vào ngồi.
Trình Ngộ Phong nhận lấy giỏ trúc trong tay cô, bên trong, ngoài túi vải còn có hai chén chè đậu xanh đã được nấu mềm nhừ như cháo, nhìn cũng biết đã tốn không ít tâm tư.
Trần Niên ngồi ngay ngắn trên ghế, giới thiệu đơn giản về mình cùng ông nội Trình, lại giải thích nguồn gốc sâu xa của túi vải một lần, khóe mắt yên lặng quét qua Trình Ngộ Phong một cái, ồ, anh đang bóc vải.
Ông nội Trình rất hòa ái cười hỏi cô: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Trần Niên ngoan ngoãn trả lời: "Tháng sau cháu tròn 18 tuổi ạ."
"Đã lên trung học rồi phải không?"
"Vâng vâng, cháu học lớp mười một trường trung học Đào Nguyên ạ." Trần Niên nhớ tới lần đầu tiên gặp ông, tò mò hỏi: "Trước kia ông cũng là người ở thị trấn Đào Nguyên ạ?" Ông nội Trình ngẩn người: "Không phải, ông là người từ thành phố A tới."
***
* Trong lúc một già một trẻ trò chuyện, Trình Ngộ Phong đã bóc xong một đĩa vải, anh dùng khăn ướt lau sạch tay rồi bưng đĩa đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt Trần Niên, "Nếm thử một chút đi." Vốn Trần Niên còn định nói "Không cần, em đã ăn rồi." Nhưng nghĩ đây là vải anh đích thân bóc vì vậy đưa tay lấy một quả.
"Cảm ơn." Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N h ảy hố truyện
"Không cần khách khí như vậy." Ông nội Trình cũng cầm một quả vải lên.
Thịt quả đầy đặn, mềm mại, cắn vào có vị ngọt thanh, còn mang theo một cảm giác mát mẻ, ông không nhịn được lại ăn thêm hai quả nữa, đang định ăn thêm thì bị Trình Ngộ Phong cản lại.
"Ăn nhiều vải quá sẽ bị nóng trong người." Trình Ngộ Phong cầm một chén chè đậu xanh trên bàn đưa cho ông: "Ông uống cái này đi."
"Trần Niên," ông nội Trình quay đầu hỏi: "Đây cũng là cháu mang tới?"
"Vâng ạ." Trần Niên cười một tiếng, "Chè đậu xanh có thể giải nhiệt, cho nên cháu cũng mang đến luôn." Đáy mắt ông nội Trình lướt qua một tia khác thường nhưng rất nhanh ông đã nở nụ cười phúc hậu: "Vậy thì ông phải nếm thử xem thế nào." Trần Niên thấy ông uống một hớp rồi dừng lại, hơi thấp thỏm hỏi: "Uống không ngon ạ?"
"Không phải, không phải, ngon lắm." Rất nhanh, ông nội Trình đã uống hết chỗ chè đậu xanh còn lại.
Trần Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi vào đĩa vải, anh ấy bóc thật là tỉ mỉ, thịt quả sạch sẽ, không giống cô, lần nào ăn vải cũng vội vội vàng vàng, màng trắng còn không bóc sạch, ăn vào sẽ có vị đắng nhàn nhạt.
Trong tầm mắt cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một bàn tay trắng nõn, thon dài.
Là tay của Trình Ngộ Phong.
Anh dùng hai ngón tay cầm một quả vải lên, đầu ngón tay còn cảm nhận được sự mát mẻ từ quả vải, đây là lần đầu tiên anh ăn vải được ngâm trong giếng cho mát, mùi vị rất rốt, là tâm ý mộc mạc của một cô bé thuần khiết.
"Em không lừa anh chứ, có phải ăn ngon hơn đúng không?"
"Ừ," Trình Ngộ Phong khẽ cười, "Đúng vậy." Trần Niên đắc ý cong mắt cười.
Bất tri bất giác, hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Bệnh nhân bị gãy tay ở giường bên cạnh vừa làm kiểm tra xong, hùng hùng hổ hổ trở lại, phía sau còn có một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo, nhìn dáng dấp có vẻ là vợ ông ta, hốc mắt hồng hồng như vừa mới khóc.
Người đàn ông vừa đi vào phòng miệng đã nói liên tục không ngừng, cũng không để ý trong phòng bệnh còn có những người khác, đầu tiên là hung hăng mắng người chủ thầu làm ông ta bị thương mà lại mặc kệ, rồi lại mắng bác sĩ, mắng y tá, mắng đến lúc miệng đắng lưỡi khô mới ngồi xuống giường, hai chân gác lên ghế, há miệng chờ vợ hắn cơm nước tận nơi.
Người phụ nữ xin lỗi mọi người rồi quay lưng cầm bình đi rót nước.
Thấy một màn này, Trần Niên lặng lẽ nắm chặt tay rồi lại chậm rãi buông lỏng.
Cô sợ Lộ Chiêu Đệ về nhà sẽ bị mợ mắng nên đứng dậy chuẩn bị trở về.
Trình Ngộ Phong tiễn cô.
Hai người đi tới cổng trạm y tế, Trần Niên dừng bước nói: "Tiễn đến đây thôi ạ." Trình Ngộ Phong trả giỏ trúc lại cho cô, như có điều suy nghĩ nói, "Ngày mai chúng tôi phải đi rồi." Nhanh như vậy sao?
"Điều kiện chữa bệnh ở đây quả thực không tốt như ở thành phố A." Trình Ngộ Phong biết cô hiểu nhầm, anh định ngày mai đưa ông nội đến bệnh viện trung tâm thành phố S để làm kiểm tra lại, có thể sẽ phải đợi ở thành phố S hai ngày, chờ vết thương ở chân ông khôi phục hoàn toàn mới về lại thành phố A.
Tuy nhiên anh cũng không định giải thích.
Trần Niên lại hỏi, "Sáng mai mọi người đi à?" Trình Ngộ Phong "Ừ" một tiếng.
Như vậy à… Ngày mai cô phải đi học, cả buổi trưa cũng không có thời gian rảnh.
Trần Niên, không nên như vậy đâu.
Rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, dù sao cùng phải chia tay, không phải sao?
So với người khác thì mày đã may mắn hơn rồi, ít nhất còn có cơ hộ tự mình nói với anh lời cảm ơn, còn ăn vải anh bóc cho… Nhưng vẫn có chút khổ sở.
Có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nhau, từ nay đến một thời gian dài nữa, chắc cô cũng không có cơ hội đi máy bay. Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố Truyện Bất Hủ
"Thuận buồm xuôi..." Trần Niên hít hít mũi, cô định nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng đột nhiên nhớ đến anh lái máy bay, lúc cất cánh cần bay ngược chiều gió nên đổi thành: "Lên đường thuận lợi, hy vọng ông nội anh sớm bình phục." Trình Ngộ Phong trầm mặc nhìn cô.
Trên đầu truyền đến âm thanh "ầm ầm", Trần Niên ngẩng đầu, thấy có máy bay đang bay qua, phía sau còn kéo theo một cái đuôi mây thật dài thì cả người cô cứng đờ, gần như là phản xạ có điều kiện.
Trình Ngộ Phong không bỏ lỡ bất kì biến hóa nhỏ nào, chăm chú nhìn sâu vào mắt cô: "Trần Niên, lần trước em từ thành phố A về thế nào?" Sao đột nhiên lại hỏi tới cái này?
"....ngồi, ngồi tàu hỏa."
"Có phải em sợ ngồi máy bay không?" Trọng tâm câu hỏi của Trình Ngộ Phong rất chính xác.
"Không phải." Trần Niên vội vàng chối.
"Chẳng qua là còn một chút...." Bóng ma trong lòng.
Bất kỳ người nào lần đầu tiên ngồi máy bay, trải qua tình huống kinh hiểm như vậy, lần sau đi máy bay ắt hẳn trong lòng vẫn còn sợ hãi chứ?
Hơn nữa, lúc số hiệu 1303 quay về nơi xuất phát, vì sợ lỡ kì thi nên không phải cô cũng đành ngồi máy bay mới thuận lợi tới thành phố A sao?
Mặc dù cả một đường đều lo lắng, đề phòng.
Cô chưa tính là đồ nhát gan.
Sau khi trở lại từ thành phố A, nhân viên của hãng hàng không Chiêu Viễn còn liên hệ với cô, nói có thể cung cấp tư vấn tâm lý miễn phí, bởi vì cô cảm thấy mình không có vấn đề gì lớn nên đã khéo léo từ chối.
"Cho nên," Trình Ngộ Phong dẫn dắt từng bước, "Em vẫn còn hơi sợ một chút à?" Trần Niên rũ mắt, tránh né ánh mắt anh.
Đây là âm thầm thừa nhận.
"Em có mang theo điện thoại di động không?" Hả… "Có ạ." Trần Niên không rõ lắm, lấy điện thoại ra.
"Số điện thoại là số mấy?" Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ: "159
***
*9798" Mấy giây sau.
Chuông điện thoại di động reo vang, Trần Niên thấy một dãy số lạ hiện trên màn hình, là từ….
thành phố A! Đây là....số điện thoại của anh.
Trần Niên đứng ngây ngẩn, sau lưng cô, ánh hoàng hôn phía chân trời xa vô cùng chói mắt, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc vang dội, cũng khiến mái tóc dài đen tuyền của cô bay tán loạn.
Trình Ngộ Phong yên lặng nhìn cô bé trước mắt đang ở tuổi thanh xuân, dù chỉ mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean đã giặt đến bạc màu cũng khó mà che được vẻ xinh đẹp, nhất là khi cô nở nụ cười…..
"Đây là...?"
"Số điện thoại của tôi." Trình Ngộ Phong kéo lại suy nghĩ, giọng nói không mặn không nhạt.
"Sau này đích thân tôi sẽ theo dõi kiểm tra tình trạng "sợ bay" của em.
Trần Niên mở to mắt không dám tin, cảm giác như là nằm mơ vậy, cứ tưởng sau này sẽ không gặp lại, sao bỗng nhiên anh lại đưa cho cô phương thức liên lạc chứ?! Còn nữa, theo dõi kiểm tra nghĩa là….
Trái tim cô nhảy thình thịch một cách điên loạn, trong lỗ tai hầu như đều là tiếng tim đập.
"Trời sắp tối rồi, nhanh về đi." Trình Ngộ Phong nhìn sắc trời một chút, lại nói thêm một câu, "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Em biết rồi." Trần Niên trả lời, đi mấy bước lại dừng lại, quay đầu vẫy vẫy tay với anh, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, "Cơ trưởng, hẹn gặp lại!" Cô chạy một mạch về nhà, chống tay lên cửa thở hổn hển, Lộ Chiêu Đệ nghe thấy tiếng động bèn chạy như bay ra, nhìn muốn khóc, "Sao lại trễ như thế! Chị nghe thấy tiếng mẹ gọi chị!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Trần Niên luôn miệng tự trách, "Chị nhanh về đi."
"Bà nội còn ngủ, thức ăn chị đã giúp em chuẩn bị rồi, em tự làm nốt nhé, đừng có lười không ăn cơm tối." Lộ Chiêu Đệ nói xong, nhanh nhẹn trèo qua tường đất.
Không lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng quát như sư tử Hà Đông của mợ: "Con nhỏ chết tiệt kia! Lại chạy đi đâu...." Trong lòng Trần Niên cảm thấy rất có lỗi, đứng ở cạnh tường nghe một lúc, đến khi không còn tiếng mắng nữa mới lết hai chân như nhũn ra đi vào nhà.
***
* Ngày hôm sau là thứ Hai.
Bà ngoại dậy muộn hơn bình thường, chờ sau khi bà ăn điểm tâm xong, lại uống thuốc và đi ngủ thì Trần Niên mới cầm cặp sách chạy vội tới trường.
Tới muộn là chuyện trong dự liệu nhưng Trần Niên không ngờ là đích thân thầy chủ nhiệm Triệu - giáo viên dạy Vật lý lớp cô - lại đích thân đứng ở cổng trường đón mình, còn trực tiếp dẫn cô đến phòng làm việc của ông.
Trần Niên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, 7 giờ 35 phút, đã muộn 35 phút rồi, cô khó hiểu, chột dạ sờ mũi một cái.
Lần này có vẻ tới….
hơi muộn rồi, mặc dù hình như cho tới nay cô chưa từng đi học đúng giờ.
Thầy Triệu cũng biết tình huống trong nhà Trần Niên, bình thường đa phần đều đối với cô nhắm một mắt, mở một mắt, lần này tìm cô cũng không phải vì vấn đề đi muộn.
"Lãnh đạo trường Nhất Trung đã liên lạc lại với thầy, em cân nhắc sao rồi?" Hóa ra là vì chuyện này.
Năm ngoái, sau khi Trần Niên đoạt giải Vật lý, Số học và Hóa học trong cuộc thi cạnh tranh cấp tỉnh thì rất nhiều ánh mắt đã tập trung vào cô, bỗng chốc cô trở thành một cái bánh thơm ngon mà ai cũng muốn, ngay cả giáo viên ở trường Nhất Trung cũng đã gọi tới ba lần, không chút do dự muốn đào đi một hạt giống tốt.
Trần Niên thành thật nói: "Em còn chưa nghĩ xong ạ." Thầy Triệu đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, kiên nhẫn phân tích cho cô nghe thiệt hơn khi đi học ở Nhất Trung.
“Trung học Nhất Trung là trường trọng điểm của thành phố, dù là hoàn cảnh học tập, phương diện cơ sở hạ tầng hay năng lực giảng viên so với trung học Đào Nguyên đều mạnh hơn gấp trăm lần, em có thiên phú về khoa học tự nhiên, lại chịu được khổ, em đi học ở Nhất Trung chính là mạnh càng thêm mạnh.
Thầy cũng không ngại nói với em, cứ theo thành tích của em bây giờ, coi như Anh văn và Ngữ văn tạm được thì đại học cũng chỉ có thể chọn trường trong nhóm 211(*) trở đi, đoán chừng còn không được đào tạo chuyên nghiệp.
Còn nếu như em tới Nhất Trung..." (*)Nhóm trường đại học và cao đẳng tuyến ba.
Trong đầu Trần Niên nghĩ, đi trường Nhất Trung thì thế nào chứ?
"Trần Niên, nếu như em đi trung học Nhất Trung, em sẽ phát hiện vào đại học không phải chỉ có duy nhất một con đường thi cử, bọn họ đào em sang cũng không phải muốn để em đi con đường tầm thường này.
Em hiểu ý của thầy không?
Thiên phú của em giúp em có nhiều hơn người khác một con đường tắt, dĩ nhiên, con đường tắt này cũng không dễ đi, thậm chí so với con đường bình thường còn vất vả, nguy hiểm hơn, chỉ khi nào đi đến đích mới chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy!"
"Thầy biết em lo lắng bà ngoại ở nhà không có ai chăm sóc, đây cũng là vấn đề làm người ta phải suy nghĩ, nhưng mà Trần Niên à, thầy tin tưởng rằng, trấn Đào Nguyên sẽ không giữ được em." Em không phải chỉ là con chim sẻ chỉ yên ổn bay nhảy trên cành cây, cuối cùng sẽ có một ngày em sải cánh bay cao.
Trần Niên càng nghe càng yên lặng.
"Reng reng reng....." Vào học, tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm Triệu.
"Sự lựa chọn này quan hệ đến tương lai của em." Thầy Triệu nói một cách chân thành, "Em về cùng người nhà thương lượng xem, giờ thì em vào học đi." Trần Niên trôi qua cả một buổi sáng với tâm trạng nặng nề.
Buổi trưa, lúc cô tan học về đến nhà, vào cửa mới nhớ tới Trình Ngộ Phong cùng ông nội anh đã sớm rời đi, ngay cả cái bóng dưới đất cũng nặng nề hơn mấy phần.
Cô cất cặp sách rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ.
Lần này Lộ Như Ý trả lời rất nhanh----- "Trần Niên, mẹ ủng hộ con đến trung học Nhất Trung, vấn đề của bà ngoại và tiền nong thì con không cần quan tâm, hết thảy đều có mẹ." Tâm tình Trần Niên cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Cô gửi lại cho mẹ một tin nhắn, nghĩ đến điều gì lại mở điện thoại vào thêm bạn, trên danh bạ điện thoại đã hiện ra thông tin bạn bè, cô tìm được Wechat của người được lưu là "Cơ trưởng", tên Wechat chỉ có ba chữ đơn giản: cyf.
Chắc đây là tên viết tắt của anh nhỉ?
Trần Niên hầu như không do dự, nhẹ nhàng nhấn vào ô “Thêm bạn” màu xanh lá cây nằm bên phải.
Sau đó lặng lẽ chờ hồi âm.
***
Hình như họ đang nói chuyện riêng tư, cô vào lúc này có lẽ không ổn lắm.
Trần Niên do dự, không ngờ đúng lúc ông nội Trình trùng hợp nghiêng đầu, trông thấy cô đứng ngoài cửa: "Trần....cô bé, sao cháu lại tới đây?" Tầm mắt Trình Ngộ Phong cũng rơi lên người cô.
Bởi vì ngược sáng, Trần Niên không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô đặc biệt chăm chú, cô rùng mình một cái mới trả lời: "Cháu đến đưa vải cho ông ạ." Ông nội Trình vội vàng gọi cô vào ngồi.
Trình Ngộ Phong nhận lấy giỏ trúc trong tay cô, bên trong, ngoài túi vải còn có hai chén chè đậu xanh đã được nấu mềm nhừ như cháo, nhìn cũng biết đã tốn không ít tâm tư.
Trần Niên ngồi ngay ngắn trên ghế, giới thiệu đơn giản về mình cùng ông nội Trình, lại giải thích nguồn gốc sâu xa của túi vải một lần, khóe mắt yên lặng quét qua Trình Ngộ Phong một cái, ồ, anh đang bóc vải.
Ông nội Trình rất hòa ái cười hỏi cô: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Trần Niên ngoan ngoãn trả lời: "Tháng sau cháu tròn 18 tuổi ạ."
"Đã lên trung học rồi phải không?"
"Vâng vâng, cháu học lớp mười một trường trung học Đào Nguyên ạ." Trần Niên nhớ tới lần đầu tiên gặp ông, tò mò hỏi: "Trước kia ông cũng là người ở thị trấn Đào Nguyên ạ?" Ông nội Trình ngẩn người: "Không phải, ông là người từ thành phố A tới."
***
* Trong lúc một già một trẻ trò chuyện, Trình Ngộ Phong đã bóc xong một đĩa vải, anh dùng khăn ướt lau sạch tay rồi bưng đĩa đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt Trần Niên, "Nếm thử một chút đi." Vốn Trần Niên còn định nói "Không cần, em đã ăn rồi." Nhưng nghĩ đây là vải anh đích thân bóc vì vậy đưa tay lấy một quả.
"Cảm ơn." Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N h ảy hố truyện
"Không cần khách khí như vậy." Ông nội Trình cũng cầm một quả vải lên.
Thịt quả đầy đặn, mềm mại, cắn vào có vị ngọt thanh, còn mang theo một cảm giác mát mẻ, ông không nhịn được lại ăn thêm hai quả nữa, đang định ăn thêm thì bị Trình Ngộ Phong cản lại.
"Ăn nhiều vải quá sẽ bị nóng trong người." Trình Ngộ Phong cầm một chén chè đậu xanh trên bàn đưa cho ông: "Ông uống cái này đi."
"Trần Niên," ông nội Trình quay đầu hỏi: "Đây cũng là cháu mang tới?"
"Vâng ạ." Trần Niên cười một tiếng, "Chè đậu xanh có thể giải nhiệt, cho nên cháu cũng mang đến luôn." Đáy mắt ông nội Trình lướt qua một tia khác thường nhưng rất nhanh ông đã nở nụ cười phúc hậu: "Vậy thì ông phải nếm thử xem thế nào." Trần Niên thấy ông uống một hớp rồi dừng lại, hơi thấp thỏm hỏi: "Uống không ngon ạ?"
"Không phải, không phải, ngon lắm." Rất nhanh, ông nội Trình đã uống hết chỗ chè đậu xanh còn lại.
Trần Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi vào đĩa vải, anh ấy bóc thật là tỉ mỉ, thịt quả sạch sẽ, không giống cô, lần nào ăn vải cũng vội vội vàng vàng, màng trắng còn không bóc sạch, ăn vào sẽ có vị đắng nhàn nhạt.
Trong tầm mắt cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một bàn tay trắng nõn, thon dài.
Là tay của Trình Ngộ Phong.
Anh dùng hai ngón tay cầm một quả vải lên, đầu ngón tay còn cảm nhận được sự mát mẻ từ quả vải, đây là lần đầu tiên anh ăn vải được ngâm trong giếng cho mát, mùi vị rất rốt, là tâm ý mộc mạc của một cô bé thuần khiết.
"Em không lừa anh chứ, có phải ăn ngon hơn đúng không?"
"Ừ," Trình Ngộ Phong khẽ cười, "Đúng vậy." Trần Niên đắc ý cong mắt cười.
Bất tri bất giác, hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ.
Bệnh nhân bị gãy tay ở giường bên cạnh vừa làm kiểm tra xong, hùng hùng hổ hổ trở lại, phía sau còn có một người phụ nữ trẻ tuổi đi theo, nhìn dáng dấp có vẻ là vợ ông ta, hốc mắt hồng hồng như vừa mới khóc.
Người đàn ông vừa đi vào phòng miệng đã nói liên tục không ngừng, cũng không để ý trong phòng bệnh còn có những người khác, đầu tiên là hung hăng mắng người chủ thầu làm ông ta bị thương mà lại mặc kệ, rồi lại mắng bác sĩ, mắng y tá, mắng đến lúc miệng đắng lưỡi khô mới ngồi xuống giường, hai chân gác lên ghế, há miệng chờ vợ hắn cơm nước tận nơi.
Người phụ nữ xin lỗi mọi người rồi quay lưng cầm bình đi rót nước.
Thấy một màn này, Trần Niên lặng lẽ nắm chặt tay rồi lại chậm rãi buông lỏng.
Cô sợ Lộ Chiêu Đệ về nhà sẽ bị mợ mắng nên đứng dậy chuẩn bị trở về.
Trình Ngộ Phong tiễn cô.
Hai người đi tới cổng trạm y tế, Trần Niên dừng bước nói: "Tiễn đến đây thôi ạ." Trình Ngộ Phong trả giỏ trúc lại cho cô, như có điều suy nghĩ nói, "Ngày mai chúng tôi phải đi rồi." Nhanh như vậy sao?
"Điều kiện chữa bệnh ở đây quả thực không tốt như ở thành phố A." Trình Ngộ Phong biết cô hiểu nhầm, anh định ngày mai đưa ông nội đến bệnh viện trung tâm thành phố S để làm kiểm tra lại, có thể sẽ phải đợi ở thành phố S hai ngày, chờ vết thương ở chân ông khôi phục hoàn toàn mới về lại thành phố A.
Tuy nhiên anh cũng không định giải thích.
Trần Niên lại hỏi, "Sáng mai mọi người đi à?" Trình Ngộ Phong "Ừ" một tiếng.
Như vậy à… Ngày mai cô phải đi học, cả buổi trưa cũng không có thời gian rảnh.
Trần Niên, không nên như vậy đâu.
Rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, dù sao cùng phải chia tay, không phải sao?
So với người khác thì mày đã may mắn hơn rồi, ít nhất còn có cơ hộ tự mình nói với anh lời cảm ơn, còn ăn vải anh bóc cho… Nhưng vẫn có chút khổ sở.
Có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nhau, từ nay đến một thời gian dài nữa, chắc cô cũng không có cơ hội đi máy bay. Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố Truyện Bất Hủ
"Thuận buồm xuôi..." Trần Niên hít hít mũi, cô định nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng đột nhiên nhớ đến anh lái máy bay, lúc cất cánh cần bay ngược chiều gió nên đổi thành: "Lên đường thuận lợi, hy vọng ông nội anh sớm bình phục." Trình Ngộ Phong trầm mặc nhìn cô.
Trên đầu truyền đến âm thanh "ầm ầm", Trần Niên ngẩng đầu, thấy có máy bay đang bay qua, phía sau còn kéo theo một cái đuôi mây thật dài thì cả người cô cứng đờ, gần như là phản xạ có điều kiện.
Trình Ngộ Phong không bỏ lỡ bất kì biến hóa nhỏ nào, chăm chú nhìn sâu vào mắt cô: "Trần Niên, lần trước em từ thành phố A về thế nào?" Sao đột nhiên lại hỏi tới cái này?
"....ngồi, ngồi tàu hỏa."
"Có phải em sợ ngồi máy bay không?" Trọng tâm câu hỏi của Trình Ngộ Phong rất chính xác.
"Không phải." Trần Niên vội vàng chối.
"Chẳng qua là còn một chút...." Bóng ma trong lòng.
Bất kỳ người nào lần đầu tiên ngồi máy bay, trải qua tình huống kinh hiểm như vậy, lần sau đi máy bay ắt hẳn trong lòng vẫn còn sợ hãi chứ?
Hơn nữa, lúc số hiệu 1303 quay về nơi xuất phát, vì sợ lỡ kì thi nên không phải cô cũng đành ngồi máy bay mới thuận lợi tới thành phố A sao?
Mặc dù cả một đường đều lo lắng, đề phòng.
Cô chưa tính là đồ nhát gan.
Sau khi trở lại từ thành phố A, nhân viên của hãng hàng không Chiêu Viễn còn liên hệ với cô, nói có thể cung cấp tư vấn tâm lý miễn phí, bởi vì cô cảm thấy mình không có vấn đề gì lớn nên đã khéo léo từ chối.
"Cho nên," Trình Ngộ Phong dẫn dắt từng bước, "Em vẫn còn hơi sợ một chút à?" Trần Niên rũ mắt, tránh né ánh mắt anh.
Đây là âm thầm thừa nhận.
"Em có mang theo điện thoại di động không?" Hả… "Có ạ." Trần Niên không rõ lắm, lấy điện thoại ra.
"Số điện thoại là số mấy?" Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ: "159
***
*9798" Mấy giây sau.
Chuông điện thoại di động reo vang, Trần Niên thấy một dãy số lạ hiện trên màn hình, là từ….
thành phố A! Đây là....số điện thoại của anh.
Trần Niên đứng ngây ngẩn, sau lưng cô, ánh hoàng hôn phía chân trời xa vô cùng chói mắt, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc vang dội, cũng khiến mái tóc dài đen tuyền của cô bay tán loạn.
Trình Ngộ Phong yên lặng nhìn cô bé trước mắt đang ở tuổi thanh xuân, dù chỉ mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean đã giặt đến bạc màu cũng khó mà che được vẻ xinh đẹp, nhất là khi cô nở nụ cười…..
"Đây là...?"
"Số điện thoại của tôi." Trình Ngộ Phong kéo lại suy nghĩ, giọng nói không mặn không nhạt.
"Sau này đích thân tôi sẽ theo dõi kiểm tra tình trạng "sợ bay" của em.
Trần Niên mở to mắt không dám tin, cảm giác như là nằm mơ vậy, cứ tưởng sau này sẽ không gặp lại, sao bỗng nhiên anh lại đưa cho cô phương thức liên lạc chứ?! Còn nữa, theo dõi kiểm tra nghĩa là….
Trái tim cô nhảy thình thịch một cách điên loạn, trong lỗ tai hầu như đều là tiếng tim đập.
"Trời sắp tối rồi, nhanh về đi." Trình Ngộ Phong nhìn sắc trời một chút, lại nói thêm một câu, "Trên đường nhớ chú ý an toàn."
"Em biết rồi." Trần Niên trả lời, đi mấy bước lại dừng lại, quay đầu vẫy vẫy tay với anh, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền, "Cơ trưởng, hẹn gặp lại!" Cô chạy một mạch về nhà, chống tay lên cửa thở hổn hển, Lộ Chiêu Đệ nghe thấy tiếng động bèn chạy như bay ra, nhìn muốn khóc, "Sao lại trễ như thế! Chị nghe thấy tiếng mẹ gọi chị!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Trần Niên luôn miệng tự trách, "Chị nhanh về đi."
"Bà nội còn ngủ, thức ăn chị đã giúp em chuẩn bị rồi, em tự làm nốt nhé, đừng có lười không ăn cơm tối." Lộ Chiêu Đệ nói xong, nhanh nhẹn trèo qua tường đất.
Không lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng quát như sư tử Hà Đông của mợ: "Con nhỏ chết tiệt kia! Lại chạy đi đâu...." Trong lòng Trần Niên cảm thấy rất có lỗi, đứng ở cạnh tường nghe một lúc, đến khi không còn tiếng mắng nữa mới lết hai chân như nhũn ra đi vào nhà.
***
* Ngày hôm sau là thứ Hai.
Bà ngoại dậy muộn hơn bình thường, chờ sau khi bà ăn điểm tâm xong, lại uống thuốc và đi ngủ thì Trần Niên mới cầm cặp sách chạy vội tới trường.
Tới muộn là chuyện trong dự liệu nhưng Trần Niên không ngờ là đích thân thầy chủ nhiệm Triệu - giáo viên dạy Vật lý lớp cô - lại đích thân đứng ở cổng trường đón mình, còn trực tiếp dẫn cô đến phòng làm việc của ông.
Trần Niên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, 7 giờ 35 phút, đã muộn 35 phút rồi, cô khó hiểu, chột dạ sờ mũi một cái.
Lần này có vẻ tới….
hơi muộn rồi, mặc dù hình như cho tới nay cô chưa từng đi học đúng giờ.
Thầy Triệu cũng biết tình huống trong nhà Trần Niên, bình thường đa phần đều đối với cô nhắm một mắt, mở một mắt, lần này tìm cô cũng không phải vì vấn đề đi muộn.
"Lãnh đạo trường Nhất Trung đã liên lạc lại với thầy, em cân nhắc sao rồi?" Hóa ra là vì chuyện này.
Năm ngoái, sau khi Trần Niên đoạt giải Vật lý, Số học và Hóa học trong cuộc thi cạnh tranh cấp tỉnh thì rất nhiều ánh mắt đã tập trung vào cô, bỗng chốc cô trở thành một cái bánh thơm ngon mà ai cũng muốn, ngay cả giáo viên ở trường Nhất Trung cũng đã gọi tới ba lần, không chút do dự muốn đào đi một hạt giống tốt.
Trần Niên thành thật nói: "Em còn chưa nghĩ xong ạ." Thầy Triệu đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, kiên nhẫn phân tích cho cô nghe thiệt hơn khi đi học ở Nhất Trung.
“Trung học Nhất Trung là trường trọng điểm của thành phố, dù là hoàn cảnh học tập, phương diện cơ sở hạ tầng hay năng lực giảng viên so với trung học Đào Nguyên đều mạnh hơn gấp trăm lần, em có thiên phú về khoa học tự nhiên, lại chịu được khổ, em đi học ở Nhất Trung chính là mạnh càng thêm mạnh.
Thầy cũng không ngại nói với em, cứ theo thành tích của em bây giờ, coi như Anh văn và Ngữ văn tạm được thì đại học cũng chỉ có thể chọn trường trong nhóm 211(*) trở đi, đoán chừng còn không được đào tạo chuyên nghiệp.
Còn nếu như em tới Nhất Trung..." (*)Nhóm trường đại học và cao đẳng tuyến ba.
Trong đầu Trần Niên nghĩ, đi trường Nhất Trung thì thế nào chứ?
"Trần Niên, nếu như em đi trung học Nhất Trung, em sẽ phát hiện vào đại học không phải chỉ có duy nhất một con đường thi cử, bọn họ đào em sang cũng không phải muốn để em đi con đường tầm thường này.
Em hiểu ý của thầy không?
Thiên phú của em giúp em có nhiều hơn người khác một con đường tắt, dĩ nhiên, con đường tắt này cũng không dễ đi, thậm chí so với con đường bình thường còn vất vả, nguy hiểm hơn, chỉ khi nào đi đến đích mới chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy!"
"Thầy biết em lo lắng bà ngoại ở nhà không có ai chăm sóc, đây cũng là vấn đề làm người ta phải suy nghĩ, nhưng mà Trần Niên à, thầy tin tưởng rằng, trấn Đào Nguyên sẽ không giữ được em." Em không phải chỉ là con chim sẻ chỉ yên ổn bay nhảy trên cành cây, cuối cùng sẽ có một ngày em sải cánh bay cao.
Trần Niên càng nghe càng yên lặng.
"Reng reng reng....." Vào học, tiết đầu tiên là tiết của chủ nhiệm Triệu.
"Sự lựa chọn này quan hệ đến tương lai của em." Thầy Triệu nói một cách chân thành, "Em về cùng người nhà thương lượng xem, giờ thì em vào học đi." Trần Niên trôi qua cả một buổi sáng với tâm trạng nặng nề.
Buổi trưa, lúc cô tan học về đến nhà, vào cửa mới nhớ tới Trình Ngộ Phong cùng ông nội anh đã sớm rời đi, ngay cả cái bóng dưới đất cũng nặng nề hơn mấy phần.
Cô cất cặp sách rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ.
Lần này Lộ Như Ý trả lời rất nhanh----- "Trần Niên, mẹ ủng hộ con đến trung học Nhất Trung, vấn đề của bà ngoại và tiền nong thì con không cần quan tâm, hết thảy đều có mẹ." Tâm tình Trần Niên cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Cô gửi lại cho mẹ một tin nhắn, nghĩ đến điều gì lại mở điện thoại vào thêm bạn, trên danh bạ điện thoại đã hiện ra thông tin bạn bè, cô tìm được Wechat của người được lưu là "Cơ trưởng", tên Wechat chỉ có ba chữ đơn giản: cyf.
Chắc đây là tên viết tắt của anh nhỉ?
Trần Niên hầu như không do dự, nhẹ nhàng nhấn vào ô “Thêm bạn” màu xanh lá cây nằm bên phải.
Sau đó lặng lẽ chờ hồi âm.
***
Bình luận truyện