Chỉnh Sửa Lại &#39Cấu Hình&#39 Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 113



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên đúng như Huyền dự đoán, Hạo Khánh sau khi dọn dẹp xong tàn cuộc Tịnh Nhi để lại trong lòng vẫn còn rối tinh rối mù. Tịnh Nhi kia xác thực là có chút phiền phức, lại ngốc nghếch đến mức chính anh cũng đau đầu lười quản. Mấy người ở phim trường này sau lưng anh luôn bắt nạt cô ta lại tưởng anh đi vắng không biết gì sao? Tất nhiên anh biết hết! Nhưng nơi nào làm việc căng thẳng lại không có vài ba người phải đứng ra làm gối cho người khác trút giận chứ? Những kẻ bị hoặc tình nguyện chịu giày xéo thường là những kẻ yếu đuối, vô giá trị hoặc.. ngu ngốc giống như người này đây.


Ban đầu anh cũng hơi sốt ruột, muốn xen vào ngăn cản bọn họ không được chèn ép vị tác giả nữ mới nổi này. Bởi vì cô ta có chút tài năng, làm việc với người có thiên phú cảm giác rất thú vị, và lí do lớn hơn, chính là vì phía sau cô ta còn có ô dù lớn: Đại boss Bảo Bối!
Đắc tội ai cũng có thể, nhưng boss Đại thì tuyệt đối không thể đụng vào!
Ngay từ khi bước chân vào nghề anh đã được truyền thụ câu khẩu quyết này, và đến tận hôm nay anh cũng chưa hề quên. Đại Thần và Bảo Bối không có liên quan đến giới showbiz, nhưng tiềm lực kinh tế khủng khiếp của anh ta đủ làm cho bất kì tài năng nào nằm trong phạm vi "chảo nhuộm" này phải tắt ngấm, thậm chí vĩnh viễn biến mất.


Người trong đoàn đắc tội tình nhân của Đại Thần, khác nào đang gián tiếp chửi vào mặt anh ta? Hạo Khánh còn lo lắng Tịnh Nhi sau khi trở về sẽ lập tức mách lẻo với Đại Thần, sau đó anh ta sẽ gọi điện tới đe dọa anh cơ.. Thế nhưng hoàn toàn không, Tịnh Nhi này giống như quả hồng mềm, ai cũng bóp được vậy. Đại Thần dù có đưa cô ta tới tận trường quay, mở cửa xe phục vụ cô ta lên xuống như bà hoàng mà cũng không hề quản chuyện cô ta bị cả đống người tại đây bắt nạt. Vậy là với sự hợp tác của con người ngu ngốc, nhu nhược nhất - Tịnh Nhi, Hạo Khánh làm lơ coi như không biết đám người kia xúm vào bắt nạt cô. Vừa để bọn họ giải tỏa stress trong lúc làm việc mệt mỏi, vừa để thỏa mãn tâm lí hư vinh của anh.
Phải, chính xác là của anh. Anh cũng là một tinh anh trong xã hội, tài năng của anh được toàn thể mọi người công nhận. Anh đi tới đâu lại không được người người tung hê, chào đón, săn như thú quý hiếm.. e hèm, hình như so sánh kia hơi bị sai thì phải. Mà thôi, không quan trọng. Quan trọng là anh cũng giỏi, cũng giàu, cũng tài năng xuất chúng.. Vậy thì vì lẽ gì mà anh không được phép đắc tội Đại boss?


Ranh giới xấc xược với anh ta anh không dám bước qua, bởi vì xung quanh Hạo Khánh có quá nhiều người khuyên răn, nhắc nhở anh điều này. Nhưng gián tiếp hành hạ người của anh ta, để mặc Tịnh Nhi đó bị người chỉnh thảm.. Chẳng phải cũng đủ
vui vẻ rồi sao?


Nhưng đến lúc này, sau khi chuyện con giun xéo lắm cũng quằn kia xảy ra, Tịnh Nhi vùng lên đánh nhau với cả đống người trong phim trường, làm loạn nơi này.. lại khiến anh vô cùng đau đầu. Vừa lo lắng sẽ khiến truyền thông chú ý, đăng tin vùi dập làm bộ phim mới quay quá nửa của anh bị ảnh hưởng, lại sợ hãi Đại Thần kia tìm cách trả thù. Nếu anh ta chỉ tìm người gây sự với Tịnh Nhi thì anh thoát một kiếp, chỉ sợ anh ta bực mình rút đi toàn bộ vốn đầu tư.. Tất cả tâm huyết của anh mấy tháng nay sẽ chấm hết!


Quay một bộ phim dài tập với anh không phải chuyện khó khăn, nếu anh bỏ dở một bộ phim nào đó thì tổn thất chắc chắn không phải anh gánh chịu. Nhưng Hạo Khánh cảm nhận được, kịch bản phim này của Tịnh Nhi vô cùng xuất sắc, cũng đã được chuẩn bị kĩ càng, nhất định sẽ khiến danh tiếng của anh chấn động khu vực!
Không được!
Phải tìm cách gặp Đại Thần kia mới được!
Chuyện này giải quyết sớm mới tốt.. Trong lòng Hạo Khánh không giấu được hối hận dâng trào. Nếu anh rắn tay ra mặt sớm cho Tịnh Nhi kia thì tốt rồi, giờ cũng không cần hạ mình xin lỗi người thế này..


*
Huyền buồn bực tới bệnh viện, Tuyết Tuyết kia cũng thật đen đủi, bị Tịnh Nhi đánh thành đầu heo cũng không thể làm gì. Cô đặt túi hoa quả lên bàn cạnh đó, chậm rãi an ủi Tuyết Tuyết đang vừa soi gương vừa chửi thề. Haha, chửi cũng đâu được gì, tai gần miệng cô tự đi mà nghe, Tịnh Nhi ngu ngốc đó cũng không ở đây đâu!


"Em không ngờ con đấy ra tay hung ác thế.." Huyền lấy mấy quả cam đỏ mọng cô vừa mua để ra bàn, một ngày lương của cô đấy, nếu không phải Tuyết Tuyết này hứa hẹn cho cô đi dạ tiệc cô cũng sẽ không rời tiền mua thứ đồ xa xỉ đó cho cô ta hưởng "Đánh chị sưng hết mặt mũi, quả này anh Khánh nhất định sẽ đuổi nó thẳng cổ!"


"Hừ, đúng là loại chó.." Tuyết Tuyết nghiến răng nhìn mặt mình trong gương, càng nhìn sự ảo não và uất hận lại càng tăng cao. Cô biết Hạo Khánh tuyệt đối không dám làm gì nó, ai bảo sau nó còn có Đại boss kia chứ. Không những thế người thiệt còn là cô kìa, vừa ăn đau vừa bị cảnh cáo trừ lương.
Mẹ kiếp, có trách cũng chỉ biết trách hôm nay ra đường không chọn ngày..


"Chị đừng cáu hại thân!" Huyền nhanh tay bóc mấy quả cam để ra đĩa, vừa nhìn lại khuôn mặt Tuyết Tuyết lần nữa vừa nhịn cười đưa cam qua "Chị, chị ăn cam đi!"


"Được rồi.." Tuyết Tuyết tinh tường thế nào lại không nhận ra hư tình giả ý trên mặt Huyền. Con nhãi này nghĩ nó giấu kĩ lắm à? Khốn khiếp thật, nhưng lại không thể trách được ai, vì mặt cô lúc này đích xác là buồn cười chết đi được!
Trán bị quấn băng trắng lốp thật dày, mắt trái bị đánh thành một mảng xanh xanh tím tím. Mấy vết xước xung quanh chân mày vô tình xếp thành vòng tròn nhỏ, bao bọc đôi mắt phượng mị hoặc vốn là niềm tự hào của cô. Hừ, giờ thì hay rồi!
Nửa điểm đáng tự hào cũng không có,  xấu xí tới mức chính cô còn sợ hãi không muốn nhìn! Khuôn mặt của cô bị hủy trong tay con khốn Tịnh Nhi kia rồi!
Hức, nhỡ như không thể hồi phục lại, hoặc thời gian hồi phục lâu rồi còn để lại sẹo.. gì gì đó thì phải làm thế nào?
Không được, cô còn sự nghiệp, còn phải đóng phim, cô chưa lên tới đỉnh cao nhất đâu, chưa thể tàn thế này được!
Vi Tịnh Nhi, mày nhớ đấy, thù này tao nhất định trả!
Có điều.. Nó còn người chống lưng, muốn động đến cũng cần thời gian tính kế. Vậy chẳng lẽ cô vừa phải chịu đau lại vừa phải gặm cục tức thế này? Không được.. Tuyết Tuyết ác ý nhìn sang phía Huyền, chúng nó thân thiết với nhau thế cơ mà. Haha, cho đứa này ăn hành chắc đứa còn lại đau lòng lắm.
"Đáng tiếc, mặt chị thế này chẳng thể đi đâu được nữa.."


"Không thể.." Mặt Huyền thoáng vụt qua nét tái nhợt nhưng rất nhanh đã được điều chỉnh lại bình thường. Cô đưa tới tay Tuyết Tuyết một quả cam, lại tự bóc cho mình một quả, ra sức ăn. Bực thật, cô dứt ruột bỏ tiền bỏ công ra nịnh nọt chỉ để có được cơ hội này thôi đấy, nói không đi được dễ dàng thế sao?
Hừ, cũng tại con Nhi chết tiệt kia, chưa lúc nào cô lại muốn tự tay bóp chết nó như bây giờ. Dám gián tiếp vùi dập giấc mơ sắp thành hiện thực của cô? Láo toét!
"Chị Tuyết còn nghĩ đến nó làm gì chứ, giờ quan trọng là phải dưỡng thương kìa!"


"Sao lại không nghĩ?" Tuyết Tuyết vừa ăn cam vừa giả bộ nghiến răng tiếc nuối "Bữa tiệc đêm nay khách mời có giới hạn, đều là công tử giới thượng lưu, tùy tiện ai nhìn trúng cũng kiếm được bộn tiền đầu tư.."


"Chị sau này làm minh tinh lớn rồi, chút tiền ấy để vào mắt làm gì chứ?"


"Chị nghĩ cho em thôi.. Ai... Đáng tiếc.." Tuyết Tuyết lắc đầu, sau đó giật mình sực nhớ ra chuyện gì "Hay em đi cùng minh tinh A, hôm nay cô ta cũng có lịch quay gần địa điểm dạ tiệc thì phải!"


"Minh tinh A.." Người này Huyền biết, cô ta chẳng phải chính là diễn viên chuyên đóng phim 18+ hay sao? Đi cùng loại người đó thế nào danh tiếng cũng bị vấy bẩn, cô muốn câu cá lớn thật nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi này không thể không quản được.


"Đừng lo, cô ta không được mời, chỉ là đến cùng địa điểm thôi." Tuyết Tuyết huých tay khích lệ "Vào dạ tiệc phải có vé mới được, người như cô A đó ai dám mời?"


"..."


"Đi không, chị gọi điện nhờ cô ta đưa em tới!"


"Vậy.. Được sao?"


"..."


*


Đại Thần đợi Tịnh Nhi tắm xong xuôi liền vứt bỏ toàn bộ công việc đang hành anh bù đầu mà nhào tới. Vui vẻ ôm hôn lăn lộn một hồi, tận lúc đôi mắt Tịnh Nhi ngập nước vì bị anh hôn tới thiếu dưỡng khí mới dừng lại. Vô ý đè cô phía dưới, đôi mắt không nhịn được đưa tới vài vùng da thịt lộ ra bên ngoài không khí của cô. Anh lén lút nuốt nước bọt một cái, sau đó lập tức lăn qua một bên!
Khốn thật, con thú nhỏ trong lòng Đại Thần lại chạy loạn rồi, ai mà biết được ở cạnh người yêu lại khó khăn thế chứ.. Kiềm chế để mình không hóa thú còn khó hơn việc kinh doanh cả trăm ngàn lần ấy chứ đùa.


"Anh không cần làm việc nữa à?" Tịnh Nhi dạo này mắc bệnh cứ nằm giường là buồn ngủ. Cô dụi dụi mắt, cũng ngồi thẳng dậy để khỏi ngủ quên "Em thấy tài liệu vẫn còn nhiều mà."


"Anh đau đầu quá.." Đại boss nhăn mặt nhích lên đùi trắng nõn của người nào đó, đắc ý gối xuống "Hình như trúng gió, em xoa giúp anh đi!"


"..." Vừa nãy hôn tôi sao không thấy anh trúng gió, giờ nói câu này có biết xấu hổ không hả giời?
Kiến nghị trong lòng như vậy nhưng bên ngoài bạn Nhi vẫn thực hiện đúng tiêu chuẩn trẻ ngoan. Cô đưa hai tay chai sần tới chậm chậm xoa lên thái dương của anh. Chậc, đúng là giai cưng nhà mình có khác, đến cả da mặt cũng mịn màng thế này. Sờ vào một cái đã thấy phê, không muốn rời tay tí nào!


"Sau này em không cần tới trường quay đó nữa!" Đại Thần nhắm mắt hưởng thụ chăm sóc của người đẹp, chậm chạp khuyên nhủ "Dù sao đó cũng không phải là trọng điểm sự nghiệp của em."
Và quan trọng hơn nữa, những kẻ ở trường quay vốn chẳng ra gì. Từ tên đầu sỏ Hạo Khánh đến những tạp vụ cỏn con! Đại Thần bấm vào lòng bàn tay một cái để tự tỉnh táo, anh lúc này không thể tức giận được, sẽ làm Tịnh Nhi hoảng hốt mất. Nhưng thật sự mỉa mai quá mức, rõ ràng cô ấy là người của mình, vậy mà mình bảo hộ cô ấy cũng không làm được. Cả đám người ở trường quay ra sức bắt nạt, chèn ép Tịnh Nhi một thời gian dài anh không hề biết, nếu không có vụ việc ngày hôm nay có lẽ vĩnh viễn anh cũng không thể biết..
Hạo Khánh..
Hừ, nếu bộ phim này cậu ta làm không phải kịch bản là của Tịnh Nhi thì tốt rồi. Một đường chèn ép lập tức không đài nào dám nhận phim của cậu ta, để xem cậu ta thu lại vốn kiểu gì. Đáng tiếc.. Nếu hủy hoại Hạo Khánh lúc này chính là hủy tiền đồ của Tịnh Nhi nên anh không thể ra tay. Không sao, thời gian còn nhiều, anh có thể chờ..


"Em cũng không tính sẽ tới đó nữa.." Tịnh Nhi bĩu môi gật đầu, nghĩ tới mấy người ở trường quay là cô lại thấy bực mình, nhất là bà Tuyết Tuyết kia.. Hừ, cô đánh còn chưa đã tay đâu! "Mấy nữa em sẽ ở nhà tập trung cho cuộc thi hôm trước chị Kim Huệ bảo, anh đừng lo!"


"Em muốn trút giận không?" Đại Thần đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt cô "Đám người đó đám đánh vợ anh đến tím hết tay thế này, không thể tha thứ đơn giản thế được!"


"Ây em cũng đã đánh họ một trận rồi!" Tịnh Nhi xua tay, có qua có lại, hơn nữa cô còn dùng hung khí nước đá đập người, đảm bảo bọn họ bị thương chỉ có thảm hơn cô chứ không kém "Anh nghĩ nhiều vậy làm gì, không phải đau đầu sao?"


"Được rồi.." Vẫn là vợ của anh lương thiện nhất, nói thế vì sợ anh tìm cách trừng trị bọn họ chứ gì?
Đại Thần nhếch môi cười nhẹ, em có thể không cần trút giận, nhưng anh thì cần.. Đám người này nhất định không sống yên được với anh đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện