Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 6: 6: Chị Họ




Cơn gió mùa đông trôi qua nhường chỗ cho tia nắng ấm áp của mùa xuân.

Mùa xuân Niên Ái chẳng làm gì cả mùng 1 với mùng 2 thì đi chúc tết ông bà đến mùng 3 thì ở lì trong nhà ăn uống nghĩ ngơi chờ ngày đi học trở lại.
Cuộc sống của cô chính là vô vị như vậy, Niên Ái không thể thân thiết với người thân cũng không thể cứ chường ra bộ mặt cười đùa giả tạo cả ngày, điều này thật sự khiến cô mệt mỏi.
Sáng mùng 6 là bắt đầu vào học trở lại, tối hôm trước khi đi học cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng.

Tuy cô không phải là người tin dị đoan nhưng mỗi người có một quan niệm riêng trong lòng, Niên Ái tin là chỉ cần ngày đầu tiên đi học của năm mới suông sẽ thì những ngày tháng kế tiếp cũng sẽ tốt đẹp theo.
Niên Ái đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn học suy nghĩ xem có thiếu gì không thì điện thoại bỗng vang lên tiếng tin nhắn.
*ting
Niên Ái không nhanh không chậm mở điện thoại lên, đầu bóng chat là Tấn Quang Vỹ em trai họ của cô.

Tấn Quang Vỹ:[Chị gái ơi, chị có đó không?]
Niên Ái thao tác nhanh như bay:[Sao?]
Niên Ái và cậu em họ này vô cùng thân thiết, hai người bằng tuổi nhau Tấn Quang Vỹ là con của người cô thứ út trong nhà.


Niên Ái đặt biệt rất yêu thương cậu em này mặt dù bên ngoài không tỏ ra thái độ nhưng Tấn Quang Vỹ muốn gì Niên Ái cũng điều sẽ âm thầm đáp ứng.
Tấn Quang Vỹ:[Chị có tiền không?]
Tiền? Quang Vỹ cần tiền làm gì chứ? trong lòng cô không khỏi thắc mắc.
Niên Ái:[cần tiền làm gì?]
Tấn Quang Vỹ:[Trong game vừa ra một cái skin đẹp lắm]
Phía sau dòng tin nhắn còn gửi thêm 1 icon mặt cười, Niên Ái thở ra.
Niên Ái:[Bao nhiêu?]
Tấn Quang Vỹ:[500k ạ]
Niên Ái cứng đờ mặt lại, 500k đủ để cô tiêu gần nữa tháng đấy.
Niên Ái:[Tiền ăn còn không có, ở đó mà nạp game mơ đi]
Tấn Quang Vỹ:[Chị à, cái này thật sự rất đẹp chị hỗ trợ em đi cùng lắm thì em cho chị dùm ké]
Sau đó Quang Vỹ spam cô bằng một loạt icon mặt khóc, Niên Ái cắn môi dưới.
Niên Ái:[Được rồi, mai sang lớp chị lấy nhớ đấy không có lần sau]
Tấn Quang Vỹ:[Vâng vâng, em nhớ mà]
Lê Niên Ái thải điện thoại sang 1 bên, nằm xuống giường nhìn lên trần nhà.

Không phải cô muốn dung túng cho cậu em họ của mình lãng phí bừa bãi chỉ là lúc nhỏ Niên Ái không chú ý chạy ra đường chút nữa là bị sẽ tông phải, Quang Vỹ đẩy cô sang một bên chịu hết lực tông của chiếc xe kia bị thương vô cùng nghiêm trọng Niên Ái từng hứa với lòng nếu như Quang Vỹ bình an thì sau này kêu cô dùng một mạng đổi một mạng cô cũng không oán thán gì.
Chuyện Quang Vỹ mượn tiền cô không phải là lần đầu, tiền mượn bây giờ gom góp lại thì chắc có thể đốt cháy một căn nhà nhỏ rồi.

Mang danh là mượn nhưng lần nào Quang Vỹ trả tiền cô cũng đều không lấy, đối với Niên Ái hạnh phúc không phải có nhiều tiền mà hạnh phúc chính là nhìn người mà mình yêu thương đạt được nguyện vọng của người đó.
Niên Ái vắt tay lên trán suy ngẫm một lúc, não bộ rơi vào trạng thái mệt mỏi mắt mở hờ rồi từ từ khép đi trong tìm thức.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh Niên Ái từ nhỏ đến lớn tuy không thiếu thốn gì nhưng dường như lại rất thiếu thốn thứ gì đó không thể thấy được.


Nắng sớm mùa xuân ấm áp rọi vào phòng, Niên Ái đã dậy từ sáng sớm thay đồ chay tóc ăn sáng rồi ra ngoài.

Mọi thứ cứ thế mà bình yên trôi qua như thể hôm qua hôm nay và cả tương lai mai sau điều sẽ cực kì tốt đẹp.
TRƯỜNG PHỔ THÔNG HOÀI AN.
Niên Ái ngồi trong lớp nghịch điện thoại nhưng thoáng chốc lại đưa mắt lên nhìn về hướng cửa ra vào.

Tấn Quang Vỹ học ở lớp 10A2, cậu em này học cũng khá tốt sở dĩ định thi vào Hoài An để học chung với cô nhưng ai ngờ lại trật lớp nên đành để năm sau rồi chuyển qua cũng không muộn.

Rất nhanh sau đó, Tấn Quang Vỹ xuất hiện đi thẳng vào lớp vỗ vai Niên Ái.
Tấn Quang Vỹ:"hey, chị yêu"
Lê Niên Ái:"Em không thấy ớn lạnh nhưng chị thì có đấy"
Tấn Quang Vỹ:"Thôi mà, đồ của em đâu"
Lê Niên Ái cẩn thận lấy tờ 500k từ trong balo ra:"Này nhớ đừng để làm mất đấy"
Tấn Quang Vỹ cầm lấy:"chỉ có chị là tốt với em nhất"
Tấn Quang Vỹ đảo mắt nhìn sơ qua phòng học, ánh mắt dừng lại ở phía cuối lớp, trong lòng có chút vui vẻ.
Tấn Quang Vỹ:"Này Định Ngôn mày ngồi ở đây hả?"
Nói rồi Tấn Quang Vỹ bước đến chỗ của Trần Định Ngôn.


Lê Niên Ái nghe thấy tiếng em trai quý hóa của mình gọi tên của Trần Định Ngôn thì trong đầu hoảng loạn quay nhìn theo hương Tấn Quang Vỹ.
Trần Định Ngôn:"Không ngồi ở đây thì ra giữa sân trường ngồi à?"
Tấn Quang Vỹ:"Anh em lâu ngày không gặp mày lại bắt bẻ tao"
Trần Định Ngôn:"Mày qua đây làm gì?"
Tấn Quang Vỹ:"Thăm chị họ tao"
Trần Định Ngôn ngơ ngác:"Chị họ"
Tấn Quang Vỹ hướng mắt lại phía Lê Niên Ái:"Chị họ tao là Niên Ái đấy"
Đúng lúc này, Nhất Trung từ ngoài cửa bước vào nhìn thấy Quang Vỹ liền chạy đến khoát vai ôm eo nói ra mấy câu khiến người ta phải nổi da gà.
Nhất Trung:"Em yêu, qua đây tìm anh à?"
Quang Vỹ gỡ tay Nhất Trung ra:"Ai thèm tìm mày, tao tìm chị họ có công chuyện"
Nhất Trung há hốc mồm:"Mày có chị họ học ở đây á?"
Quang Vỹ lại một lần nữa hướng mắt về phái Niên Ái:"Chị họ tao chính là Niên Ái".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện