Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II
Chương 37: Ngoại truyện: Đêm giao thừa năm đó
Đêm giao thừa 2014, quảng trường lam sơn-thanh hoá
Đêm đoàn viên của người người nhà nhà trên khắp đất nước việt nam. Đêm mà các bạn trẻ đôi lứa bên nhau đằm thắm. Cũng là đêm của hai con người
- Lần đầu tiên em được đón tết ở miền bắc đó anh - giọng nói của một người con gái đà lạt trong trẻo, dịu dàng vang lên bên cạnh đôi tai tôi
- Sau này về làm dâu rồi. Em sẽ còn được đón nhiều cái tết hơn nữa. Hì
- Anh này. Đã cưới đâu - cô ấy chọc vào néc tôi
- Ái. Anh đang đi xe nhé
- Mình đi bộ vào đi anh. Đường tắc thế này lâu lắm
- Mà còn xa lắm đó
- Không sao. Em đi được mà
- Thật không vậy
- Còn hơn đứng đợi tắc đường thế này
- Ukm. Được rồi. Nghe lời em
Tôi đưa xe vào bãi gửi xe. Rồi chúng tôi cùng nhau dạo bước trên con đường. Con đường đông người qua lại. Và cũng có từng đôi từng đôi cùng nhau trao nhau hơi ấm trong ngày đông giá lạnh này
Chúng tôi đứng yên ở một vị trí mà từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ quảng trường và toàn bộ khung cảnh xung quanh. Tôi ôm chặt lấy Hiền- người con gái nhỏ bé thân yêu của tôi
Cô ấy cũng siết chặt bàn tay tôi giữ lấy hơn ấm
- Miền bắc lạnh, em mặc áo ấm vào đấy
- Chỉ cần có anh bên em là em thấy đủ ấm áp rồi
Tôi siết chặt vòng tay mình hơn Và giây phút giao thừa cũng đã đến. Thời khắc chuyển giao của một năm đã đến. Những đợt pháo hoa làm sáng của một vùng trời. Và cứ thế chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa đã phát sáng đó
Cũng nguyện ước cho một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai chúng tôi
- Anh yêu em- tôi thì thầm bên tai cô ấy
Hiền xoay người lại và không nói câu gì. Cô ấy đặt nhẹ nhàng đôi môi của của cô ấy lên môi tôi. Môi hôn sâu. Nụ hôn giao thừa
- Em cũng yêu anh
Trên đường trở về nhà
"Kítttttt"
Một chiếc xe chặn đầu xe tôi, thêm một chiếc nữa phía sau
Từ những chiếc xe xông ra hơn 8 tết mặc đồ đen bịt mặt, trên tay tên nào cũng cầm một cây kiếm nhật Biết rằng chuyện chẳng lành. Tôi mở cửa bước xuống xe
-Anh - Hiền níu tay tôi
Tôi quay sang mỉn cười gỡ tay hiền
- Anh không sao đâu. Em ở yên trong này nhé
Tôi bước xuống xe và đi về phía trước. Chúng có khoảng gần 20 tên quay quanh xe tôi
- Chúng mày là ai? - Tôi nói lớn
Và một tên giơ thẳng cây kiếm vào mặt tôi
- Giết
Rồi tất cả bọn chúng cùng xông lên
Tôi đạp thẳng tên đầu tên bay đi va phải tên ngay phía sau. Ngả người ra phía trước tránh cây kiếm của tên phía sau. Xoay ngang người né cây kiếm đang chọc thẳng về phía mình
Tay phải nắm cổ tay, tay trái bóp cổ
"Rắc" - tôi vẻ gãy cổ tên đó và đoạt lấy kiếm của hắn
"Keeng"
"Keeng"
"Keeng"
...
Tôi chém không biết bao nhiêu tên gục xuống. Và giờ trước mắt tôi còn lại hai tên trong khi tôi còn chưa bị truong bất kỳ chỗ nào
- Nói đi. Ai sai chúng mày đến - Tôi chĩa cây kiếm về phía chúng
Hai tên đó nhìn nhau rồi cầm kiếm lao thẳng về phía tôi
"Keeng"
Tôi gạt hai cây kiếm của chúng đi. Đồng thời cắt cổ một tên. Máu từ cổ hắn phun ra. Tên còn lại tròn mắt nhìn tôi lui về thế thủ. Tối định lao tới thì
- Dừng lại - Một tiếng nói từ xe tôi vọng tới
Tôi quay lại nhìn thì giật mình. Một bàn tay vuốt sắt đang kề trên cổ hiền. Và người bên cạnh hiện giờ chính là một tên đeo mặt nạ sắt. Đội mũ kín đầu. Chỉ để lộ ra hai con mắt ra bên ngoài. Một ánh mắt quen thuộc như đã gặp ở một nơi nào đó
- Thả cô ấy ra - Tôi hét lớn chạy lại
- Đứng yên đó. Mày còn tiến lên một bước nữa, tao cho con bé này thoát xác
Tôi dừng lại nhìn về phía hiền. Cô ấy gỡ cánh tay của tên kia ra, một tên nữa vòng lại phía sau tôi
- Chúng mày là ai? Tại sao muốn giết tao - Tôi chĩa thanh kiếm về phía tên bịt mặt
Tên phía sau chĩa cây kiếm ngay phía sau tôi. Trời nhè nhẹ cơn mưa xuân lớn dần rồi nặng hạt hơn nữa. Cây kiếm của tên phía sau lao thẳng về phía tôi
-Cẩn thận - Hiền lớn tiếng
"Phập"
Cơn mưa nặng hạt hơn, nước mưa hoà với dòng máu đang chảy ra từ thanh kiếm. Hiền mở tròn đôi mắt về phía tôi. Một thanh kiếm buông lơi xuống mặt đất
"Roẹt"
Thanh kiếm rút ra khỏi cơ thể. Một nhát kiếm đâm thẳng vào tim nhẹ nhàng như đâm qua một tờ giấy
- Mày vẫn giỏi như xưa - Tên bịt kín mặt nói
- Mày là ai?
- Nhờ mày mà tao phải đeo chiếc mặt nạ này đây. Vậy mà mày quên nhanh vậy sao
- Nếu vậy thì chỉ là ân oán của tao và mày. Hãy thả cô ấy ra
- Tao đâu phải kẻ tiểu nhân
Hắn đẩy hiền sang một bên
Tôi đá thanh kiếm dưới đất lên cao và đâm thanh kiếm trên tay đâm thẳng về phía hắn. Hắn giơ hai bàn tay sắt lao về phía tôi
"Keeng"
Thanh kiếm của tôi và bàn tay sắt của hắn chạm vào nhau. Hắn túm chặt lấy đầu thanh kiếm của tôi đang cầm trên tay. Tay trái tôi túm lấy thanh kiếm còn lại chém xuống
"Keeng"
Hắn lấy thanh kiếm của tôi mà hắn ta nắm được đỡ lấy đường chém từ thanh kiếm kia. Và cánh tay còn lại của hắn lao nhanh đến ngực tôi với một cú đấm
"Bụp"
"Rầm"
Tôi bay xa đập mình vào ô tô
- Anh ơi
Hiền chạy nhanh đến phía tôi và đỡ tôi dậy. Tôi bị sốc sau cú đấm đấy chưa đứng vững lại được. Cứ đấm vào giữa ngực làm cho cơ thể tôi muốn khuỵ xuống
- Anh ơi! Anh có sao ko?
Hiền nhìn khắp người tôi kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không. Tôi thấy được giọt nước mắt của hiền rơi xuống hoà cùng làn mưa. Tôi vui lắm vì có người thương yêu mình bên cạnh
- Anh không sao đâu. Đừng lo
Hiền vẫn nhìn tôi với đôi mắt cay cay. Tôi đứng thẳng dậy cho hiền không còn lo lắng nữa.
- Mày vẫn chịu được sao. Khá đấy
Tôi ôm lấy hiền vào lòng và thì thâm bên tai cô ấy
- Em chạy đi. Lát mình gặp lại nhau ở nhà nhé
Cô ấy gục đầu vào tôi nức nở:
- Không có về thì mình cùng về. Em muốn anh đưa em về
- Ngoan nào. Nghe lời đi
- Không. Em sẽ không xa anh đâu
- Đủ rồi đấy
Hắn hét lớn về phía chúng tôi. Và hắn lao về phía chúng tôi. Thả Hiền ra, tôi lại lao vào cuộc chiến
"Keeng"
"Keeng"
"Keeng"
…
…
…
Hai cây kiếm trên tay tôi liên tục chém lên người hắn nhưng không kết quả gì. Toàn thân hắn mặc một lớp giáp chắc chắn và phản xạ của hắn rất nhanh hầu như những đường kiếm của tôi đều bị hắn gạt đi đồng thời tôi nhận lại những cú đánh của hắn bằng cùi trỏ, đầu gối, nắm đấm dù đã đỡ chúng khá nhiều
Và cuối cùng, hắn nắm lấy cả hai cây kiếm và
"Keengggggggggg"
Hắn bẻ gãy cả hai thanh kiếm đó và bồi thêm hai cú đấm vào ngực và bụng tôi làm tôi bật ra xa
- Anhhhhhh!
Hiền chạy lại ôm chặt lấy hắn. Nhưng với sức của hiền không thể nào giữ hắn lại được. Chỉ một cái lắc mình của hắn đã làm hiền ngã xuống
- Hiềnnnnnn
Tôi chạy đến đạp thẳng vào người hắn cũng chỉ làm hắn lùi lại vài bước. Những cú đấm của tôi vào người hắn hoàn toàn vô dụng với hắn. Hắn lên gối vào giữ lồng ngực tôi làm tôi khuỵ xuống. " Vậy là hết thật rồi"-ý nghĩa về tương lai trong đầu tôi hiện lên từ đó
Hắn tiến lại gần tôi
- Vĩnh biệt mày. Thằng bạn của tao
Hắn lên chân cao và đạp xuống đầu tôi
"Vèoooo"
"Pụp"
"Bịch"
Hắn ngã ngay xuống đất trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên với điều xảy ra trước mắt. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hiền chạy lại đỡ tôi dậy. Tôi nhìn thấy con mắt của hắn nổ tung như bị vật gì đó cứng rắn xuyên qua đầu. Tôi ôm chặt lấy hiền vào lòng cho cô ấy không thấy cảnh tượng ấy
- Mình về thôi
Và rồi tôi và cô ấy ra xe, tiến thẳng về nhà nhưng ở một nơi khác
- Cậu ấy an toàn rồi đấy!
- Cảm ơn cậu
- Không có gì đâu. Tôi về đón tết đây
Người đó đóng hộp đàn lại và đi xuống khuất dần trong làn mưa lớn giao thừa năm đó.
Đêm đoàn viên của người người nhà nhà trên khắp đất nước việt nam. Đêm mà các bạn trẻ đôi lứa bên nhau đằm thắm. Cũng là đêm của hai con người
- Lần đầu tiên em được đón tết ở miền bắc đó anh - giọng nói của một người con gái đà lạt trong trẻo, dịu dàng vang lên bên cạnh đôi tai tôi
- Sau này về làm dâu rồi. Em sẽ còn được đón nhiều cái tết hơn nữa. Hì
- Anh này. Đã cưới đâu - cô ấy chọc vào néc tôi
- Ái. Anh đang đi xe nhé
- Mình đi bộ vào đi anh. Đường tắc thế này lâu lắm
- Mà còn xa lắm đó
- Không sao. Em đi được mà
- Thật không vậy
- Còn hơn đứng đợi tắc đường thế này
- Ukm. Được rồi. Nghe lời em
Tôi đưa xe vào bãi gửi xe. Rồi chúng tôi cùng nhau dạo bước trên con đường. Con đường đông người qua lại. Và cũng có từng đôi từng đôi cùng nhau trao nhau hơi ấm trong ngày đông giá lạnh này
Chúng tôi đứng yên ở một vị trí mà từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ quảng trường và toàn bộ khung cảnh xung quanh. Tôi ôm chặt lấy Hiền- người con gái nhỏ bé thân yêu của tôi
Cô ấy cũng siết chặt bàn tay tôi giữ lấy hơn ấm
- Miền bắc lạnh, em mặc áo ấm vào đấy
- Chỉ cần có anh bên em là em thấy đủ ấm áp rồi
Tôi siết chặt vòng tay mình hơn Và giây phút giao thừa cũng đã đến. Thời khắc chuyển giao của một năm đã đến. Những đợt pháo hoa làm sáng của một vùng trời. Và cứ thế chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa đã phát sáng đó
Cũng nguyện ước cho một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai chúng tôi
- Anh yêu em- tôi thì thầm bên tai cô ấy
Hiền xoay người lại và không nói câu gì. Cô ấy đặt nhẹ nhàng đôi môi của của cô ấy lên môi tôi. Môi hôn sâu. Nụ hôn giao thừa
- Em cũng yêu anh
Trên đường trở về nhà
"Kítttttt"
Một chiếc xe chặn đầu xe tôi, thêm một chiếc nữa phía sau
Từ những chiếc xe xông ra hơn 8 tết mặc đồ đen bịt mặt, trên tay tên nào cũng cầm một cây kiếm nhật Biết rằng chuyện chẳng lành. Tôi mở cửa bước xuống xe
-Anh - Hiền níu tay tôi
Tôi quay sang mỉn cười gỡ tay hiền
- Anh không sao đâu. Em ở yên trong này nhé
Tôi bước xuống xe và đi về phía trước. Chúng có khoảng gần 20 tên quay quanh xe tôi
- Chúng mày là ai? - Tôi nói lớn
Và một tên giơ thẳng cây kiếm vào mặt tôi
- Giết
Rồi tất cả bọn chúng cùng xông lên
Tôi đạp thẳng tên đầu tên bay đi va phải tên ngay phía sau. Ngả người ra phía trước tránh cây kiếm của tên phía sau. Xoay ngang người né cây kiếm đang chọc thẳng về phía mình
Tay phải nắm cổ tay, tay trái bóp cổ
"Rắc" - tôi vẻ gãy cổ tên đó và đoạt lấy kiếm của hắn
"Keeng"
"Keeng"
"Keeng"
...
Tôi chém không biết bao nhiêu tên gục xuống. Và giờ trước mắt tôi còn lại hai tên trong khi tôi còn chưa bị truong bất kỳ chỗ nào
- Nói đi. Ai sai chúng mày đến - Tôi chĩa cây kiếm về phía chúng
Hai tên đó nhìn nhau rồi cầm kiếm lao thẳng về phía tôi
"Keeng"
Tôi gạt hai cây kiếm của chúng đi. Đồng thời cắt cổ một tên. Máu từ cổ hắn phun ra. Tên còn lại tròn mắt nhìn tôi lui về thế thủ. Tối định lao tới thì
- Dừng lại - Một tiếng nói từ xe tôi vọng tới
Tôi quay lại nhìn thì giật mình. Một bàn tay vuốt sắt đang kề trên cổ hiền. Và người bên cạnh hiện giờ chính là một tên đeo mặt nạ sắt. Đội mũ kín đầu. Chỉ để lộ ra hai con mắt ra bên ngoài. Một ánh mắt quen thuộc như đã gặp ở một nơi nào đó
- Thả cô ấy ra - Tôi hét lớn chạy lại
- Đứng yên đó. Mày còn tiến lên một bước nữa, tao cho con bé này thoát xác
Tôi dừng lại nhìn về phía hiền. Cô ấy gỡ cánh tay của tên kia ra, một tên nữa vòng lại phía sau tôi
- Chúng mày là ai? Tại sao muốn giết tao - Tôi chĩa thanh kiếm về phía tên bịt mặt
Tên phía sau chĩa cây kiếm ngay phía sau tôi. Trời nhè nhẹ cơn mưa xuân lớn dần rồi nặng hạt hơn nữa. Cây kiếm của tên phía sau lao thẳng về phía tôi
-Cẩn thận - Hiền lớn tiếng
"Phập"
Cơn mưa nặng hạt hơn, nước mưa hoà với dòng máu đang chảy ra từ thanh kiếm. Hiền mở tròn đôi mắt về phía tôi. Một thanh kiếm buông lơi xuống mặt đất
"Roẹt"
Thanh kiếm rút ra khỏi cơ thể. Một nhát kiếm đâm thẳng vào tim nhẹ nhàng như đâm qua một tờ giấy
- Mày vẫn giỏi như xưa - Tên bịt kín mặt nói
- Mày là ai?
- Nhờ mày mà tao phải đeo chiếc mặt nạ này đây. Vậy mà mày quên nhanh vậy sao
- Nếu vậy thì chỉ là ân oán của tao và mày. Hãy thả cô ấy ra
- Tao đâu phải kẻ tiểu nhân
Hắn đẩy hiền sang một bên
Tôi đá thanh kiếm dưới đất lên cao và đâm thanh kiếm trên tay đâm thẳng về phía hắn. Hắn giơ hai bàn tay sắt lao về phía tôi
"Keeng"
Thanh kiếm của tôi và bàn tay sắt của hắn chạm vào nhau. Hắn túm chặt lấy đầu thanh kiếm của tôi đang cầm trên tay. Tay trái tôi túm lấy thanh kiếm còn lại chém xuống
"Keeng"
Hắn lấy thanh kiếm của tôi mà hắn ta nắm được đỡ lấy đường chém từ thanh kiếm kia. Và cánh tay còn lại của hắn lao nhanh đến ngực tôi với một cú đấm
"Bụp"
"Rầm"
Tôi bay xa đập mình vào ô tô
- Anh ơi
Hiền chạy nhanh đến phía tôi và đỡ tôi dậy. Tôi bị sốc sau cú đấm đấy chưa đứng vững lại được. Cứ đấm vào giữa ngực làm cho cơ thể tôi muốn khuỵ xuống
- Anh ơi! Anh có sao ko?
Hiền nhìn khắp người tôi kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không. Tôi thấy được giọt nước mắt của hiền rơi xuống hoà cùng làn mưa. Tôi vui lắm vì có người thương yêu mình bên cạnh
- Anh không sao đâu. Đừng lo
Hiền vẫn nhìn tôi với đôi mắt cay cay. Tôi đứng thẳng dậy cho hiền không còn lo lắng nữa.
- Mày vẫn chịu được sao. Khá đấy
Tôi ôm lấy hiền vào lòng và thì thâm bên tai cô ấy
- Em chạy đi. Lát mình gặp lại nhau ở nhà nhé
Cô ấy gục đầu vào tôi nức nở:
- Không có về thì mình cùng về. Em muốn anh đưa em về
- Ngoan nào. Nghe lời đi
- Không. Em sẽ không xa anh đâu
- Đủ rồi đấy
Hắn hét lớn về phía chúng tôi. Và hắn lao về phía chúng tôi. Thả Hiền ra, tôi lại lao vào cuộc chiến
"Keeng"
"Keeng"
"Keeng"
…
…
…
Hai cây kiếm trên tay tôi liên tục chém lên người hắn nhưng không kết quả gì. Toàn thân hắn mặc một lớp giáp chắc chắn và phản xạ của hắn rất nhanh hầu như những đường kiếm của tôi đều bị hắn gạt đi đồng thời tôi nhận lại những cú đánh của hắn bằng cùi trỏ, đầu gối, nắm đấm dù đã đỡ chúng khá nhiều
Và cuối cùng, hắn nắm lấy cả hai cây kiếm và
"Keengggggggggg"
Hắn bẻ gãy cả hai thanh kiếm đó và bồi thêm hai cú đấm vào ngực và bụng tôi làm tôi bật ra xa
- Anhhhhhh!
Hiền chạy lại ôm chặt lấy hắn. Nhưng với sức của hiền không thể nào giữ hắn lại được. Chỉ một cái lắc mình của hắn đã làm hiền ngã xuống
- Hiềnnnnnn
Tôi chạy đến đạp thẳng vào người hắn cũng chỉ làm hắn lùi lại vài bước. Những cú đấm của tôi vào người hắn hoàn toàn vô dụng với hắn. Hắn lên gối vào giữ lồng ngực tôi làm tôi khuỵ xuống. " Vậy là hết thật rồi"-ý nghĩa về tương lai trong đầu tôi hiện lên từ đó
Hắn tiến lại gần tôi
- Vĩnh biệt mày. Thằng bạn của tao
Hắn lên chân cao và đạp xuống đầu tôi
"Vèoooo"
"Pụp"
"Bịch"
Hắn ngã ngay xuống đất trước mặt tôi. Tôi ngạc nhiên với điều xảy ra trước mắt. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hiền chạy lại đỡ tôi dậy. Tôi nhìn thấy con mắt của hắn nổ tung như bị vật gì đó cứng rắn xuyên qua đầu. Tôi ôm chặt lấy hiền vào lòng cho cô ấy không thấy cảnh tượng ấy
- Mình về thôi
Và rồi tôi và cô ấy ra xe, tiến thẳng về nhà nhưng ở một nơi khác
- Cậu ấy an toàn rồi đấy!
- Cảm ơn cậu
- Không có gì đâu. Tôi về đón tết đây
Người đó đóng hộp đàn lại và đi xuống khuất dần trong làn mưa lớn giao thừa năm đó.
Bình luận truyện