Chờ Hừng Đông
Chương 68: Vị kim chủ nhỏ
Đây là lần đầu tiên Hùng Bạch đến vùng nông thôn của thành phố S, cả quãng đường đi rất thanh vắng lặng lẽ.
Xe đỗ ở bờ sông, Hùng Bạch ôm máy tính mò định vị, mấy phút sau, cậu nhóc lột một que kẹo mút nhét vào miệng, cầm súng ra khỏi xe, đi thẳng đến mục tiêu.
Những mảng ngói đen và tường trắng trải dọc bên sống, tạo thành một vòng cung hình trăng lưỡi liềm, mang theo vẻ đẹp tĩnh mịch giữa trời đêm.
Như tác phẩm dưới ngòi bút của một nghệ sĩ bậc thầy.
Hùng Bạch hít thở khí trời mát mẻ của buổi cuối thu, vừa đi vừa nhìn quanh bốn phía.
Có đèn đường, nhưng cách khá xa nhau, cũng may đêm nay ánh trăng rọi xuống đủ sáng để soi tỏ mọi thứ.
Nông thôn khác với thành thị, đêm đến không còn ai ra khỏi cửa, không ở nhà say giấc cũng xem TV điện thoại.
Hùng Bạch đi đường không gặp một ai, cậu nhóc qua một cây cầu nhỏ, dừng lại trước một ngôi nhà khuất sau đám dây thường xuân.
Làm sao bây giờ?
Hùng Bạch nhìn ánh đèn sáng trên cửa sổ tầng hai, Hoa Ăn Thịt đang ở trong. Hay là... cậu bò lên ban công nhìn trộm?
Tầng hai cũng không cao, bên cạnh còn có cây, leo rất dễ.
Hùng Bạch lại nghĩ, mình tới đây cũng chỉ để xem Hoa Ăn Thịt là nam hay nữ, trông thế nào, vừa mang súng vừa mò lên không phải quá coi trọng hắn rồi?
"Gõ cửa, giả thành người qua đường đi nhờ vệ sinh?"
Hùng Bạch nhếch nhếch môi, cái này được.
"Meo ~ "
Phía sau đột ngột có tiếng động, Hùng Bạch sợ giật bắn người, cậu nhóc ngồi sụp xuống, chui vào bụi cây kiếm kẻ đầu sỏ, một con mèo cam mập ú, nhìn nó bằng ánh mắt giết chóc: "Con sen này, làm tao sợ muốn chết."
"Ai ở ngoài."
Tiếp đó là một giọng nam trầm, và có tiếng mở cửa.
Mèo cam mập chạy mất, Hùng Bạch vẫn ngồi xổm tại chỗ, giữ tư thế ngửa đầu lên trời kia, đối mặt với thanh niên tuấn tú ở cửa.
"..."
Mình mù rồi đúng không? Chứ sao ở nhà Hoa Ăn Thịt lại nhìn thấy money boy của mình thế này?
Hay là bị hoa mắt?
Hùng Bạch dụi dụi mắt, vẫn là người kia, không thay đổi cũng không biến mất, cậu nhóc ngơ ra, run run chỉ tay tới: "Nine, anh, anh, anh anh, anh chính là Hoa Ăn Thịt?"
Hạ Húc nghe vậy, thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên, nhanh chân tới gần cậu nhóc, ngược sáng, đường nét khuôn mặt mơ hồ, nhưng hơi thở thô bạo đã để lộ danh tính.
Hùng Bạch nhanh chân bỏ chạy, chưa chạy được mấy bước đã bị cánh tay kéo về phía sau, lưng đập vào lồng ngực nóng bỏng, vành tai trắng nõn nhỏ nhắn bị xúc cảm mềm dịu ấm áp chi phối, hương vị quen thuộc bao bọc cả cơ thể. Chân cậu nhóc mềm nhũn, quên cả giãy dụa, cũng không biết mình phải ra tay.
Hạ Húc lấy kẹo mút trong miệng cậu nhóc ra, bỏ vào miệng mình, nhắm mắt ngửi hương sữa thoảng thoảng trên cơ thể cậu.
"Kim chủ của tôi, em đã tìm đến tận cửa, còn chạy cái gì?"
Hùng Bạch nổi giận, vùng vẫy khỏi ngực hắn, nhanh chóng nhảy ra xa, trừng đôi mắt to tròn ngấn nước gào lên: "Khốn nạn! Dám lừa gạt ông!"
Hạ Húc thu sức bật nhảy của thiếu niên vào đáy mắt, không lộ vẻ kỳ lạ gì, bình thản hỏi: "Tôi lừa em cái gì?"
Mắt Hùng Bạch hoe đỏ: "Anh không phải money boy!"
Hạ Húc cắn nát kẹo trong miệng, đôi ngươi sâu hoắm như đại dương: "Bé cưng, hôm ấy trong bar em vừa mở miệng đã hỏi tôi bao nhiêu tiền một đêm."
Hùng Bạch khựng lại, hình như, có vẻ, mà cũng thật là vậy.
Rời khỏi màn hình máy tính, đôi khi cậu sẽ trở nên rất ngu ngơ.
Biết được sự thật, nghĩ lại mới phát hiện, sơ hở của người này nhiều như tổ ong vò vẽ.
Mẹ nó!
Hùng Bạch nghiến răng: "Vậy sao anh không giải thích?"
Hạ Húc đến gần kim chủ của anh ta: "Trước đây tôi từng bị người khác bắt chuyện kiểu tương tự, nghĩ em cũng như vậy. Nhưng em đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước ấy, em nhìn một cái tôi đã cứng ngay lập tức, em muốn tôi đi với em, tôi không có lý do để từ chối. Đêm ấy em đã khiến tôi rất hài lòng."
"Cho nên sau này lúc em tìm tôi, tôi vẫn gặp em, sau đó em đưa tiền cho tôi, hỏi tôi có bao nhiêu khách hàng, còn nói tôi đừng làm cùng người khác nữa. Em nói em muốn bao tôi."
Nói tới đây, Hạ Húc nhìn cậu nhóc như nhìn một thằng nhóc ngốc, trêu ghẹo với vẻ cưng nhiều rất rõ ràng: "Tôi mới biết em thực sự coi tôi là money boy."
Mặt Hùng Bạch đỏ bừng lên.
"Lúc đó tôi đến bar giải trí, chạm mặt em là một bất ngờ đáng mừng, độ ăn ý giữa thân thể chúng ta rất cao."
Ánh mắt Hạ Húc quét trên cơ thể Hùng Bạch: "Tôi cảm nhận mùi vị trên cơ thể em đến tận xương tủy, cho dù có bị gọi là money boy để được làm em, tôi cũng không ngại."
Anh ta cười mà như không cười: "Huống gì, mỗi lần thấy mặt tôi đều bận phục vụ vị kim chủ em đây, cũng không có cơ hội nói chuyện khác, một lần duy nhất trước đó, tôi nói muốn thử tiến đến với em, em say goodbye tôi."
Trọng tâm của Hùng Bạch lệch một ngàn tám trăm dặm, cái cậu để ý chính là, đầu tiên mặt mũi tên này phù hợp khẩu vị cậu, tiếp đó là vóc người, cơ ngực, cơ bụng, hông chó đực, đôi chân dài, xong hết mới đến kỹ thuật.
Nhưng cậu lại quỳ phục trước cái cuối cùng.
Kỹ thuật tốt tương đương với kinh nghiệm phong phú, cũng tương đương với việc ra trận thường xuyên.
Đối với money boy, trước kia cậu xem là một công việc, con người sống mỗi nhà mỗi cảnh, kiếm tiền không dễ dàng gì, tất cả cũng vì để tồn tại, nghề nghiệp không phân cao thấp.
Lâu dần sẽ phát hiện không phải, cách nghĩ kia không ổn.
Mặc dù cậu nhóc cũng không phải ngây thơ, hồi ở nước ngoài rất tùy tiện, nhưng chỉ cần nghĩ tên này đã làm với không biết bao nhiêu người, trong lòng vẫn như bị một bịch bông chặn lại.
Giống như là... đố kỵ.
Hùng Bạch lắc đầu nguầy nguầy, ráng sức khiến mình tỉnh táo.
Chặn với chả nghẹn cái gì, không thể nào, đố kỵ lại càng không, mấy thứ này chả liên quan gì tới cậu.
Bây giờ cậu đã biết Hoa Ăn Thịt là ai, trông ra sao cũng biết rồi, không chơi không chơi, nhạt nhẽo.
Hùng Bạch khép hờ mắt.
Hạ Húc ở trước mặt cậu, giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kia: "Muốn khóc?"
"Ai muốn khóc, anh mới khóc á." Hùng Bạch gạt bàn tay trên mặt mình ra, giọng nói mềm mại chẳng có tí khí thế gì, "Biến đi!"
Cậu nhóc lại cười ha ha: "Ấy quên mất, đây là địa bàn của anh, tôi biến, coi như tôi chưa từng tới đây, nhá, bye bye."
Hạ Húc lần thứ hai bóp mặt cậu, ép cậu ngẩng mặt lên.
"Buông ra." Mặt Hùng Bạch đau, cậu nhóc không đánh trả, chỉ yên lặng nói, "Anh không đánh lại tôi."
Hạ Húc cũng không thèm dò xét, cú bật nhảy vừa rồi đã kiểm chứng thay anh ta: "Thịt được em là được rồi."
Hùng Bạch: "..."
Hạ Húc nhét kẹo vào miệng thiếu niên, cắn lên cánh môi đầy mềm mại của cậu nhóc một cái: "Em cũng lừa tôi."
Hùng Bạch nhai nốt kẹo, phun que nhựa ra, kiên quyết không nhận: "Cái rắm, tôi không có!"
Hạ Húc sờ lên mái tóc bạch kim của cậu, động tác dịu dàng đơn giản, nhưng nơi đáy mắt lại lại là cơn sóng dục vọng cuồn cuộn xô tới: "Đi vào trước đã."
"Tôi mới không làm!" Hùng Bạch quay đầu đi thẳng.
"Không làm cũng phải làm." Hạ Húc trầm giọng nở nụ cười, khiêng luôn cậu nhóc vào nhà.
Lúc Chu Dịch gọi điện thoại tới, Hùng Bạch đang nằm dài trên giường rên rỉ, hai mắt đỏ ngầu, môi sưng lên, cơ thể càng không cần phải nói, thảm thương cực kỳ, như một con gấu bông bị người khác giẫm đạp. Cậu nhóc cầm điện thoại, chậm chạp chui vào chăn nghe máy.
"Lão đại, anh còn chưa ngủ à."
Chu Dịch nghe giọng cậu nhóc rất khàn, cau mày: "Cậu đang ở đâu?"
"Nhà của Hoa Ăn Thịt." Hùng Bạch ủ rũ than thở, "Khó nói lắm, lúc về em nói cho anh."
Chu Dịch càng cau chặt mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Hùng Bạch cảm thán: "Ài, hắn là money boy em tìm sau khi về nước."
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng ở bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện trong điện thoại, cũng không còn gì để nói.
Đúng là trùng hợp hi hữu.
Nhưng, việc này với họ mà nói là chuyện tốt, tiếp tới sẽ có những thu hoạch không tưởng.
"Nghiệp chướng... à không, là nghiệt duyên, nghiệt duyên, lúc về lại nói. Lão đại anh mau ngủ đi."
Trước khi cúp điện thoại, Hùng Bạch nói: "Để em nghĩ cách kéo tên kia vào bên chúng ta, không được... không thể nào không được, em cúp trước."
Bất thình lình, chăn bị lật ra, Hùng Bạch vội vàng cúp máy, giận dữ trừng mắt: "Làm gì? Nghe trộm đúng không?"
Hạ Húc ném một khẩu súng lên người cậu nhóc.
Hùng Bạch co cứng người lại, cậu nhóc vất súng qua một bên, lại quấn mình vào chăn lần nữa, lúc động đậy eo cực kỳ đau nhức, khiến cậu nhóc xuýt xoa hít sâu mấy lần.
Hạ Húc nhìn thiếu niên từ trên cao xuống: "Làm sao, không phải định giết tôi bằng một phát đạn?"
Hùng Bạch nhìn anh ta một cái, nửa thân trên trắng bóc trần trụi, mặc một chiếc quần đen dài không có thắt lưng, lưng quần lỏng lẻo có thể mơ hồ thấy được đường nhân ngư khiêu gợi.
Lên trên chút nữa là phần cơ bụng rõ nét, phần ngực và vai đẹp đẽ.
Hùng Bạch nuốt nước bọt.
Hạ Húc vỗ mông cậu nhóc: "Còn muốn?"
Hùng Bạch rên rỉ mềm nhũn: "Đau quá đau."
Hạ Húc nhéo mông cậu nhóc hai cái: "Mỗi lần em nói như vậy đều là lúc hưởng thụ vui vẻ nhất."
Hùng Bạch không khống chế được, khóe miệng tràn ra vài tiếng hừ hừ, đau đớn nhưng thoải mái. Cái tên này ngủ đến mức rõ cậu như lòng bàn tay, mẹ, đúng là khiến người ta giận sôi mà.
Cậu nhóc muốn tìm lại tôn nghiêm của một kim chủ: "Ai cần anh lo, anh hầu hạ tôi cho đàng hoàng là được, tôi là chủ nhân của anh, anh là tôi tớ, tôi tớ! Quan hệ của chúng ta là quan hệ chủ tớ!"
Thái dương Hạ Húc hằn gân xanh, có lần thiếu niên nọ bán khỏa thân ngồi trên sofa, chân dạng ra hai bên, bày ra không sót thứ gì, cười híp mắt ra vẻ "Mau tới hầu hạ chủ nhân của anh".
Cảnh tượng đó kích thích tất thảy mọi giác quan trên cơ thể Hạ Húc, và anh ta mất kiểm soát.
Sau đó thiếu niên chơi đùa, anh ta cũng rất phối hợp, chủ tớ thì chủ tớ, cũng rất tình thú.
Biểu cảm của Hùng Bạch bất giác trở nên phức tạp: "Anh không muốn thừa nhận?"
Hạ Húc không mặn không nhạt trả lời: "Không phải em đã say goodbye với tôi rồi?"
Hùng Bạch thốt lên: "Là anh đòi tôi yêu đương với anh, tôi mới say bye!"
Căn phòng yên tĩnh lại.
Hùng Bạch đưa mắt trộm nhìn người bên giường, phát hiện gương mặt khiến cậu nhóc bị mê hoặc ấy lại không có biểu cảm gì, cậu nhóc vừa sợ, vừa có đôi chút hối hận, lộn xộn rối bời thế này, cậu nhóc chỉ càng cảm thấy ấm ức.
Ngày trước, mỗi lần người này đều hầu hạ cậu chu toàn, đến phiên cậu.
Đêm nay, anh ta thay đổi cách giày vò cậu, như kẻ điên lên cơn nghiện, phấn kích mãnh liệt đến đáng sợ.
Cởi áo ghi lê ra, anh ta như trở thành một người khác, đây vốn là người đưa cho cậu quần lót nạm kim cương, một trăm lẻ một đóa hồng cơ mà.
Mũi Hùng Bạch nóng lên: "Anh cút đi."
Hạ Húc vẫn không nhúc nhích.
Hùng Bạch đẩy chân anh ta ra, lén lút vuốt một cái, ngoài miệng lại nói: "Cút ra cút ra."
Hạ Húc cười giận dữ.
Hùng Bạch nhìn anh ta đỡ trán cười, cơ thể nhỏ bé không khỏi run lên: "Anh có bệnh!"
Hạ Húc cười đến run rẩy, ung dung kéo khóa quần xuống.
Hùng Bạch bị anh ta lôi khỏi chăn, lúc bị ngậm tai hôn môi đã giơ tay đầu hàng rồi, không cách nào xuống tay với anh ta mà.
Tiếng rên rỉ trong phòng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng biến thành tiếng nức nở.
Hùng Bạch rấm rứt khóc, không muốn cử động cũng không muốn nói chuyện, xương cốt cả cơ thể đang kêu gào thấu trời.
"Tôi không nghĩ Thỏ Trắng Nhỏ là em." Hạ Húc dựa lưng bên giường, tay kẹp hờ thuốc lá, một tay xoa xoa cổ thiếu niên, "Bé cưng, em luôn khiến tôi kinh ngạc."
Hùng Bạch chun mũi.
Nghề này của bọn họ luôn thích thế giới của mạng lưới chương trình hơn thế giới thực, họ có tự do và riêng tư, kỹ năng càng cao lại càng bí ẩn, trừ khi tự hủy chính mình, phạm phải sai lầm vạn người mới có một.
Giống như Hạ Húc lần này.
Lúc trang web kích hoạt chế độ tự hủy, anh ta đang đổ tàn thuốc, đi mất không đúng lúc, để Hùng Bạch thành công mò đến đây.
Khoảng thời gian này Hùng Bạch luôn đấu đá phân cao thấp với anh ta, mấy ngày vừa rồi thiếu điều nhìn chăm chăm nhau hai mươi tư giờ đồng hồ một ngày mới có thể ngay phút anh ta sơ sẩy tóm được đuôi.
"Hoa Ăn Thịt của anh trâu bò như vậy, chắc chắn đã biết tôi rồi." Hùng Bạch vừa khóc lóc vừa nói.
"Tuy tôi trâu bò là sự thật, nhưng tôi không biết em cũng là thật."
Hạ Húc vuốt ve mái tóc mướt mồ hôi của thiếu niên: "Tôi vừa khóa chặt tiểu khu Liên Hoa, em đã tìm đến đây."
Hùng Bạch tự đắc: "So với tôi vẫn còn hơi kém đấy."
Mặt Hạ Húc giật giật: "Đúng vậy."
Hùng Bạch đặt tay lên eo anh ta, véo một cái: "Tại sao làm việc cho lão già Tôn Thành Chu biến thái đó?"
Hạ Húc kêu một tiếng, không đẩy tay thiếu niên ra: "Gã tìm đến tôi, đề nghị thù lao rất khá, thì như vậy."
Hùng Bạch càng véo bạo: "Anh tiếp tay cho bọn người bất lương!"
Hạ Húc dụi thuốc ném lên mặt đất, kéo thiếu niên dậy ấn vào ngực mình, vẻ mặt bình thản: "Tôi chỉ làm cho Tôn Thành Chu mấy lớp bảo vệ."
"Chỉ?" Hùng Bạch vừa cào vừa cắn, "Anh còn tấn công tôi nữa!"
Hạ Húc cảnh báo cậu nhóc: "Nghiêm chỉnh vào."
"Tôi tấn công em không phải vì Tôn Thành Chu, mà vì em dùng Thỏ lớn phá chương trình của tôi, khơi dậy tinh thần hiếu chiến."
Hùng Bạch bĩu môi: "Cái đồ thế giới quan ngang ngược bất chính."
Hạ Húc cười nhạo: "Em nói xem có đúng không?"
Hùng Bạch chột dạ.
Làm lính đánh thuê, là người lấy tiền làm việc, không nhận tiền không bàn chuyện, thế giới quan...
Giọng điệu Hạ Húc như thường: "Em điều tra Tôn Thành Chu, con trai trưởng họ Chu, người thừa kế Lâm gia, trang web nước ngoài kia, nhiều lần ra vào lưới an toàn của cục cảnh sát, điều tra đội trưởng hình sự Mai Nguyệt."
Hùng Bạch không lạ tên này rõ ràng chiến tích của mình như vậy, những người đồng đẳng cấp không đáng sợ, đáng sợ là chênh lệch trình độ rất nhỏ, gần như ngang hàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đàn áp.
Quan hệ đối lập cũng rất phiền phức.
Hùng Bạch miên man suy nghĩ, nghe thấy tiếng nói trên đầu mình: "Điều tra những thứ liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người, không phải vì tiền?"
Cậu nhóc trợn mắt: "Đương nhiên không phải."
Hạ Húc ghé vào tai thiếu niên: "Vậy thì vì cái gì?"
"Tôi là vì..." Hùng Bạch giật mình, "Không đúng, tại sao tôi phải nói cho anh?"
Hạ Húc không nhận được đáp án cũng không tỏ ra thất vọng, như thể chỉ là tìm đại một chủ đề nói chuyện.
Mi mắt Hùng Bạch muốn sụp xuống: "Anh tên thật là gì?"
Hạ Húc hỏi ngược lại: "Trước khi hỏi vấn đề này, để tỏ thành ý, không phải em nên tự giới thiệu mình một chút?"
Hùng Bạch ngửa đầu lên, hừ một tiếng: "Đừng tưởng anh không nói thì tôi không tra được, bây giờ chỗ ở anh còn không giấu được tôi, tra được mười tám đời tổ tông nhà anh chỉ là chuyện bé như cái móng tay."
Hạ Húc trả lời cậu nhóc bằng ba chữ: "Tôi cũng vậy."
Hùng Bạch trừng mắt nhìn, Hạ Húc che kín đôi mắt đỏ au ậc nước của cậu nhóc: "Còn nhìn thì đêm nay khỏi ngủ."
"..."
Hai người cùng nhau đào bới, một người mười chín, một người hai mươi ba, tuổi tâm hồn có chênh lệch khá lớn.
Có hai điểm tương đồng, một, họ đều là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
Hai, tên họ đều có hai chữ.
Hùng Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi, nghĩ tới đâu lập tức hỏi tới đó, rất tùy ý: "Tại sao đặt tên là Hoa Ăn Thịt? Có câu chuyện gì phía sau sao?"
Hạ Húc dịu giọng: "Muốn nghe?"
Hùng Bạch vội vã tỉnh táo: "Ừm ừm ừm."
Hạ Húc cười đầy mê hoặc: "Không nói cho em."
Hùng Bạch: "..." Muốn đánh người thật sự, mà không xuống tay được, khuôn mặt này quá đẹp trai ăn tiền.
Lúc Hùng Bạch sắp say giấc, Hạ Húc lại chọc cậu nhóc tỉnh dậy, chủ động tung mồi nhử: "Em ở chỗ tôi, tôi sẽ đơn phương hủy hợp tác với Tôn Thành Chu, giúp em."
Hùng Bạch cười ha ha: "Tôi cần anh giúp quá cơ?"
Hạ Hùng không nhanh không chậm xỏ xuyên trong cơ thể cậu: "Nghĩ kỹ rồi nói."
Hùng Bạch híp mắt lại, trong tay tên này có đồ hay, nhất định có, chỉ cần có liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người cậu nhất định sẽ không bỏ qua. Việc lớn hệ trọng, cậu nhóc nhếch môi, mềm mại đáng yêu chớp chớp mi.
"Anh Húc thân mến, giữa đôi ta còn cần phải bàn điều kiện ư?"
Hạ Húc không hề bị lay động: "Cần."
"Cái đồ không tim không phổi, còn thiếu chịch, tôi mà không không làm em, chẳng biết chừng nào em mới tìm được tên đàn ông khác."
"..." Hùng Bạch thất bại, giây sau lập tức đổi lời, "Cút cút cút, không làm nữa, tôi muốn đi ngủ!"
Xe đỗ ở bờ sông, Hùng Bạch ôm máy tính mò định vị, mấy phút sau, cậu nhóc lột một que kẹo mút nhét vào miệng, cầm súng ra khỏi xe, đi thẳng đến mục tiêu.
Những mảng ngói đen và tường trắng trải dọc bên sống, tạo thành một vòng cung hình trăng lưỡi liềm, mang theo vẻ đẹp tĩnh mịch giữa trời đêm.
Như tác phẩm dưới ngòi bút của một nghệ sĩ bậc thầy.
Hùng Bạch hít thở khí trời mát mẻ của buổi cuối thu, vừa đi vừa nhìn quanh bốn phía.
Có đèn đường, nhưng cách khá xa nhau, cũng may đêm nay ánh trăng rọi xuống đủ sáng để soi tỏ mọi thứ.
Nông thôn khác với thành thị, đêm đến không còn ai ra khỏi cửa, không ở nhà say giấc cũng xem TV điện thoại.
Hùng Bạch đi đường không gặp một ai, cậu nhóc qua một cây cầu nhỏ, dừng lại trước một ngôi nhà khuất sau đám dây thường xuân.
Làm sao bây giờ?
Hùng Bạch nhìn ánh đèn sáng trên cửa sổ tầng hai, Hoa Ăn Thịt đang ở trong. Hay là... cậu bò lên ban công nhìn trộm?
Tầng hai cũng không cao, bên cạnh còn có cây, leo rất dễ.
Hùng Bạch lại nghĩ, mình tới đây cũng chỉ để xem Hoa Ăn Thịt là nam hay nữ, trông thế nào, vừa mang súng vừa mò lên không phải quá coi trọng hắn rồi?
"Gõ cửa, giả thành người qua đường đi nhờ vệ sinh?"
Hùng Bạch nhếch nhếch môi, cái này được.
"Meo ~ "
Phía sau đột ngột có tiếng động, Hùng Bạch sợ giật bắn người, cậu nhóc ngồi sụp xuống, chui vào bụi cây kiếm kẻ đầu sỏ, một con mèo cam mập ú, nhìn nó bằng ánh mắt giết chóc: "Con sen này, làm tao sợ muốn chết."
"Ai ở ngoài."
Tiếp đó là một giọng nam trầm, và có tiếng mở cửa.
Mèo cam mập chạy mất, Hùng Bạch vẫn ngồi xổm tại chỗ, giữ tư thế ngửa đầu lên trời kia, đối mặt với thanh niên tuấn tú ở cửa.
"..."
Mình mù rồi đúng không? Chứ sao ở nhà Hoa Ăn Thịt lại nhìn thấy money boy của mình thế này?
Hay là bị hoa mắt?
Hùng Bạch dụi dụi mắt, vẫn là người kia, không thay đổi cũng không biến mất, cậu nhóc ngơ ra, run run chỉ tay tới: "Nine, anh, anh, anh anh, anh chính là Hoa Ăn Thịt?"
Hạ Húc nghe vậy, thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên, nhanh chân tới gần cậu nhóc, ngược sáng, đường nét khuôn mặt mơ hồ, nhưng hơi thở thô bạo đã để lộ danh tính.
Hùng Bạch nhanh chân bỏ chạy, chưa chạy được mấy bước đã bị cánh tay kéo về phía sau, lưng đập vào lồng ngực nóng bỏng, vành tai trắng nõn nhỏ nhắn bị xúc cảm mềm dịu ấm áp chi phối, hương vị quen thuộc bao bọc cả cơ thể. Chân cậu nhóc mềm nhũn, quên cả giãy dụa, cũng không biết mình phải ra tay.
Hạ Húc lấy kẹo mút trong miệng cậu nhóc ra, bỏ vào miệng mình, nhắm mắt ngửi hương sữa thoảng thoảng trên cơ thể cậu.
"Kim chủ của tôi, em đã tìm đến tận cửa, còn chạy cái gì?"
Hùng Bạch nổi giận, vùng vẫy khỏi ngực hắn, nhanh chóng nhảy ra xa, trừng đôi mắt to tròn ngấn nước gào lên: "Khốn nạn! Dám lừa gạt ông!"
Hạ Húc thu sức bật nhảy của thiếu niên vào đáy mắt, không lộ vẻ kỳ lạ gì, bình thản hỏi: "Tôi lừa em cái gì?"
Mắt Hùng Bạch hoe đỏ: "Anh không phải money boy!"
Hạ Húc cắn nát kẹo trong miệng, đôi ngươi sâu hoắm như đại dương: "Bé cưng, hôm ấy trong bar em vừa mở miệng đã hỏi tôi bao nhiêu tiền một đêm."
Hùng Bạch khựng lại, hình như, có vẻ, mà cũng thật là vậy.
Rời khỏi màn hình máy tính, đôi khi cậu sẽ trở nên rất ngu ngơ.
Biết được sự thật, nghĩ lại mới phát hiện, sơ hở của người này nhiều như tổ ong vò vẽ.
Mẹ nó!
Hùng Bạch nghiến răng: "Vậy sao anh không giải thích?"
Hạ Húc đến gần kim chủ của anh ta: "Trước đây tôi từng bị người khác bắt chuyện kiểu tương tự, nghĩ em cũng như vậy. Nhưng em đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước ấy, em nhìn một cái tôi đã cứng ngay lập tức, em muốn tôi đi với em, tôi không có lý do để từ chối. Đêm ấy em đã khiến tôi rất hài lòng."
"Cho nên sau này lúc em tìm tôi, tôi vẫn gặp em, sau đó em đưa tiền cho tôi, hỏi tôi có bao nhiêu khách hàng, còn nói tôi đừng làm cùng người khác nữa. Em nói em muốn bao tôi."
Nói tới đây, Hạ Húc nhìn cậu nhóc như nhìn một thằng nhóc ngốc, trêu ghẹo với vẻ cưng nhiều rất rõ ràng: "Tôi mới biết em thực sự coi tôi là money boy."
Mặt Hùng Bạch đỏ bừng lên.
"Lúc đó tôi đến bar giải trí, chạm mặt em là một bất ngờ đáng mừng, độ ăn ý giữa thân thể chúng ta rất cao."
Ánh mắt Hạ Húc quét trên cơ thể Hùng Bạch: "Tôi cảm nhận mùi vị trên cơ thể em đến tận xương tủy, cho dù có bị gọi là money boy để được làm em, tôi cũng không ngại."
Anh ta cười mà như không cười: "Huống gì, mỗi lần thấy mặt tôi đều bận phục vụ vị kim chủ em đây, cũng không có cơ hội nói chuyện khác, một lần duy nhất trước đó, tôi nói muốn thử tiến đến với em, em say goodbye tôi."
Trọng tâm của Hùng Bạch lệch một ngàn tám trăm dặm, cái cậu để ý chính là, đầu tiên mặt mũi tên này phù hợp khẩu vị cậu, tiếp đó là vóc người, cơ ngực, cơ bụng, hông chó đực, đôi chân dài, xong hết mới đến kỹ thuật.
Nhưng cậu lại quỳ phục trước cái cuối cùng.
Kỹ thuật tốt tương đương với kinh nghiệm phong phú, cũng tương đương với việc ra trận thường xuyên.
Đối với money boy, trước kia cậu xem là một công việc, con người sống mỗi nhà mỗi cảnh, kiếm tiền không dễ dàng gì, tất cả cũng vì để tồn tại, nghề nghiệp không phân cao thấp.
Lâu dần sẽ phát hiện không phải, cách nghĩ kia không ổn.
Mặc dù cậu nhóc cũng không phải ngây thơ, hồi ở nước ngoài rất tùy tiện, nhưng chỉ cần nghĩ tên này đã làm với không biết bao nhiêu người, trong lòng vẫn như bị một bịch bông chặn lại.
Giống như là... đố kỵ.
Hùng Bạch lắc đầu nguầy nguầy, ráng sức khiến mình tỉnh táo.
Chặn với chả nghẹn cái gì, không thể nào, đố kỵ lại càng không, mấy thứ này chả liên quan gì tới cậu.
Bây giờ cậu đã biết Hoa Ăn Thịt là ai, trông ra sao cũng biết rồi, không chơi không chơi, nhạt nhẽo.
Hùng Bạch khép hờ mắt.
Hạ Húc ở trước mặt cậu, giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kia: "Muốn khóc?"
"Ai muốn khóc, anh mới khóc á." Hùng Bạch gạt bàn tay trên mặt mình ra, giọng nói mềm mại chẳng có tí khí thế gì, "Biến đi!"
Cậu nhóc lại cười ha ha: "Ấy quên mất, đây là địa bàn của anh, tôi biến, coi như tôi chưa từng tới đây, nhá, bye bye."
Hạ Húc lần thứ hai bóp mặt cậu, ép cậu ngẩng mặt lên.
"Buông ra." Mặt Hùng Bạch đau, cậu nhóc không đánh trả, chỉ yên lặng nói, "Anh không đánh lại tôi."
Hạ Húc cũng không thèm dò xét, cú bật nhảy vừa rồi đã kiểm chứng thay anh ta: "Thịt được em là được rồi."
Hùng Bạch: "..."
Hạ Húc nhét kẹo vào miệng thiếu niên, cắn lên cánh môi đầy mềm mại của cậu nhóc một cái: "Em cũng lừa tôi."
Hùng Bạch nhai nốt kẹo, phun que nhựa ra, kiên quyết không nhận: "Cái rắm, tôi không có!"
Hạ Húc sờ lên mái tóc bạch kim của cậu, động tác dịu dàng đơn giản, nhưng nơi đáy mắt lại lại là cơn sóng dục vọng cuồn cuộn xô tới: "Đi vào trước đã."
"Tôi mới không làm!" Hùng Bạch quay đầu đi thẳng.
"Không làm cũng phải làm." Hạ Húc trầm giọng nở nụ cười, khiêng luôn cậu nhóc vào nhà.
Lúc Chu Dịch gọi điện thoại tới, Hùng Bạch đang nằm dài trên giường rên rỉ, hai mắt đỏ ngầu, môi sưng lên, cơ thể càng không cần phải nói, thảm thương cực kỳ, như một con gấu bông bị người khác giẫm đạp. Cậu nhóc cầm điện thoại, chậm chạp chui vào chăn nghe máy.
"Lão đại, anh còn chưa ngủ à."
Chu Dịch nghe giọng cậu nhóc rất khàn, cau mày: "Cậu đang ở đâu?"
"Nhà của Hoa Ăn Thịt." Hùng Bạch ủ rũ than thở, "Khó nói lắm, lúc về em nói cho anh."
Chu Dịch càng cau chặt mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Hùng Bạch cảm thán: "Ài, hắn là money boy em tìm sau khi về nước."
Chu Dịch: "..."
Vương Vu Dạng ở bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện trong điện thoại, cũng không còn gì để nói.
Đúng là trùng hợp hi hữu.
Nhưng, việc này với họ mà nói là chuyện tốt, tiếp tới sẽ có những thu hoạch không tưởng.
"Nghiệp chướng... à không, là nghiệt duyên, nghiệt duyên, lúc về lại nói. Lão đại anh mau ngủ đi."
Trước khi cúp điện thoại, Hùng Bạch nói: "Để em nghĩ cách kéo tên kia vào bên chúng ta, không được... không thể nào không được, em cúp trước."
Bất thình lình, chăn bị lật ra, Hùng Bạch vội vàng cúp máy, giận dữ trừng mắt: "Làm gì? Nghe trộm đúng không?"
Hạ Húc ném một khẩu súng lên người cậu nhóc.
Hùng Bạch co cứng người lại, cậu nhóc vất súng qua một bên, lại quấn mình vào chăn lần nữa, lúc động đậy eo cực kỳ đau nhức, khiến cậu nhóc xuýt xoa hít sâu mấy lần.
Hạ Húc nhìn thiếu niên từ trên cao xuống: "Làm sao, không phải định giết tôi bằng một phát đạn?"
Hùng Bạch nhìn anh ta một cái, nửa thân trên trắng bóc trần trụi, mặc một chiếc quần đen dài không có thắt lưng, lưng quần lỏng lẻo có thể mơ hồ thấy được đường nhân ngư khiêu gợi.
Lên trên chút nữa là phần cơ bụng rõ nét, phần ngực và vai đẹp đẽ.
Hùng Bạch nuốt nước bọt.
Hạ Húc vỗ mông cậu nhóc: "Còn muốn?"
Hùng Bạch rên rỉ mềm nhũn: "Đau quá đau."
Hạ Húc nhéo mông cậu nhóc hai cái: "Mỗi lần em nói như vậy đều là lúc hưởng thụ vui vẻ nhất."
Hùng Bạch không khống chế được, khóe miệng tràn ra vài tiếng hừ hừ, đau đớn nhưng thoải mái. Cái tên này ngủ đến mức rõ cậu như lòng bàn tay, mẹ, đúng là khiến người ta giận sôi mà.
Cậu nhóc muốn tìm lại tôn nghiêm của một kim chủ: "Ai cần anh lo, anh hầu hạ tôi cho đàng hoàng là được, tôi là chủ nhân của anh, anh là tôi tớ, tôi tớ! Quan hệ của chúng ta là quan hệ chủ tớ!"
Thái dương Hạ Húc hằn gân xanh, có lần thiếu niên nọ bán khỏa thân ngồi trên sofa, chân dạng ra hai bên, bày ra không sót thứ gì, cười híp mắt ra vẻ "Mau tới hầu hạ chủ nhân của anh".
Cảnh tượng đó kích thích tất thảy mọi giác quan trên cơ thể Hạ Húc, và anh ta mất kiểm soát.
Sau đó thiếu niên chơi đùa, anh ta cũng rất phối hợp, chủ tớ thì chủ tớ, cũng rất tình thú.
Biểu cảm của Hùng Bạch bất giác trở nên phức tạp: "Anh không muốn thừa nhận?"
Hạ Húc không mặn không nhạt trả lời: "Không phải em đã say goodbye với tôi rồi?"
Hùng Bạch thốt lên: "Là anh đòi tôi yêu đương với anh, tôi mới say bye!"
Căn phòng yên tĩnh lại.
Hùng Bạch đưa mắt trộm nhìn người bên giường, phát hiện gương mặt khiến cậu nhóc bị mê hoặc ấy lại không có biểu cảm gì, cậu nhóc vừa sợ, vừa có đôi chút hối hận, lộn xộn rối bời thế này, cậu nhóc chỉ càng cảm thấy ấm ức.
Ngày trước, mỗi lần người này đều hầu hạ cậu chu toàn, đến phiên cậu.
Đêm nay, anh ta thay đổi cách giày vò cậu, như kẻ điên lên cơn nghiện, phấn kích mãnh liệt đến đáng sợ.
Cởi áo ghi lê ra, anh ta như trở thành một người khác, đây vốn là người đưa cho cậu quần lót nạm kim cương, một trăm lẻ một đóa hồng cơ mà.
Mũi Hùng Bạch nóng lên: "Anh cút đi."
Hạ Húc vẫn không nhúc nhích.
Hùng Bạch đẩy chân anh ta ra, lén lút vuốt một cái, ngoài miệng lại nói: "Cút ra cút ra."
Hạ Húc cười giận dữ.
Hùng Bạch nhìn anh ta đỡ trán cười, cơ thể nhỏ bé không khỏi run lên: "Anh có bệnh!"
Hạ Húc cười đến run rẩy, ung dung kéo khóa quần xuống.
Hùng Bạch bị anh ta lôi khỏi chăn, lúc bị ngậm tai hôn môi đã giơ tay đầu hàng rồi, không cách nào xuống tay với anh ta mà.
Tiếng rên rỉ trong phòng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng biến thành tiếng nức nở.
Hùng Bạch rấm rứt khóc, không muốn cử động cũng không muốn nói chuyện, xương cốt cả cơ thể đang kêu gào thấu trời.
"Tôi không nghĩ Thỏ Trắng Nhỏ là em." Hạ Húc dựa lưng bên giường, tay kẹp hờ thuốc lá, một tay xoa xoa cổ thiếu niên, "Bé cưng, em luôn khiến tôi kinh ngạc."
Hùng Bạch chun mũi.
Nghề này của bọn họ luôn thích thế giới của mạng lưới chương trình hơn thế giới thực, họ có tự do và riêng tư, kỹ năng càng cao lại càng bí ẩn, trừ khi tự hủy chính mình, phạm phải sai lầm vạn người mới có một.
Giống như Hạ Húc lần này.
Lúc trang web kích hoạt chế độ tự hủy, anh ta đang đổ tàn thuốc, đi mất không đúng lúc, để Hùng Bạch thành công mò đến đây.
Khoảng thời gian này Hùng Bạch luôn đấu đá phân cao thấp với anh ta, mấy ngày vừa rồi thiếu điều nhìn chăm chăm nhau hai mươi tư giờ đồng hồ một ngày mới có thể ngay phút anh ta sơ sẩy tóm được đuôi.
"Hoa Ăn Thịt của anh trâu bò như vậy, chắc chắn đã biết tôi rồi." Hùng Bạch vừa khóc lóc vừa nói.
"Tuy tôi trâu bò là sự thật, nhưng tôi không biết em cũng là thật."
Hạ Húc vuốt ve mái tóc mướt mồ hôi của thiếu niên: "Tôi vừa khóa chặt tiểu khu Liên Hoa, em đã tìm đến đây."
Hùng Bạch tự đắc: "So với tôi vẫn còn hơi kém đấy."
Mặt Hạ Húc giật giật: "Đúng vậy."
Hùng Bạch đặt tay lên eo anh ta, véo một cái: "Tại sao làm việc cho lão già Tôn Thành Chu biến thái đó?"
Hạ Húc kêu một tiếng, không đẩy tay thiếu niên ra: "Gã tìm đến tôi, đề nghị thù lao rất khá, thì như vậy."
Hùng Bạch càng véo bạo: "Anh tiếp tay cho bọn người bất lương!"
Hạ Húc dụi thuốc ném lên mặt đất, kéo thiếu niên dậy ấn vào ngực mình, vẻ mặt bình thản: "Tôi chỉ làm cho Tôn Thành Chu mấy lớp bảo vệ."
"Chỉ?" Hùng Bạch vừa cào vừa cắn, "Anh còn tấn công tôi nữa!"
Hạ Húc cảnh báo cậu nhóc: "Nghiêm chỉnh vào."
"Tôi tấn công em không phải vì Tôn Thành Chu, mà vì em dùng Thỏ lớn phá chương trình của tôi, khơi dậy tinh thần hiếu chiến."
Hùng Bạch bĩu môi: "Cái đồ thế giới quan ngang ngược bất chính."
Hạ Húc cười nhạo: "Em nói xem có đúng không?"
Hùng Bạch chột dạ.
Làm lính đánh thuê, là người lấy tiền làm việc, không nhận tiền không bàn chuyện, thế giới quan...
Giọng điệu Hạ Húc như thường: "Em điều tra Tôn Thành Chu, con trai trưởng họ Chu, người thừa kế Lâm gia, trang web nước ngoài kia, nhiều lần ra vào lưới an toàn của cục cảnh sát, điều tra đội trưởng hình sự Mai Nguyệt."
Hùng Bạch không lạ tên này rõ ràng chiến tích của mình như vậy, những người đồng đẳng cấp không đáng sợ, đáng sợ là chênh lệch trình độ rất nhỏ, gần như ngang hàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đàn áp.
Quan hệ đối lập cũng rất phiền phức.
Hùng Bạch miên man suy nghĩ, nghe thấy tiếng nói trên đầu mình: "Điều tra những thứ liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người, không phải vì tiền?"
Cậu nhóc trợn mắt: "Đương nhiên không phải."
Hạ Húc ghé vào tai thiếu niên: "Vậy thì vì cái gì?"
"Tôi là vì..." Hùng Bạch giật mình, "Không đúng, tại sao tôi phải nói cho anh?"
Hạ Húc không nhận được đáp án cũng không tỏ ra thất vọng, như thể chỉ là tìm đại một chủ đề nói chuyện.
Mi mắt Hùng Bạch muốn sụp xuống: "Anh tên thật là gì?"
Hạ Húc hỏi ngược lại: "Trước khi hỏi vấn đề này, để tỏ thành ý, không phải em nên tự giới thiệu mình một chút?"
Hùng Bạch ngửa đầu lên, hừ một tiếng: "Đừng tưởng anh không nói thì tôi không tra được, bây giờ chỗ ở anh còn không giấu được tôi, tra được mười tám đời tổ tông nhà anh chỉ là chuyện bé như cái móng tay."
Hạ Húc trả lời cậu nhóc bằng ba chữ: "Tôi cũng vậy."
Hùng Bạch trừng mắt nhìn, Hạ Húc che kín đôi mắt đỏ au ậc nước của cậu nhóc: "Còn nhìn thì đêm nay khỏi ngủ."
"..."
Hai người cùng nhau đào bới, một người mười chín, một người hai mươi ba, tuổi tâm hồn có chênh lệch khá lớn.
Có hai điểm tương đồng, một, họ đều là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
Hai, tên họ đều có hai chữ.
Hùng Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi, nghĩ tới đâu lập tức hỏi tới đó, rất tùy ý: "Tại sao đặt tên là Hoa Ăn Thịt? Có câu chuyện gì phía sau sao?"
Hạ Húc dịu giọng: "Muốn nghe?"
Hùng Bạch vội vã tỉnh táo: "Ừm ừm ừm."
Hạ Húc cười đầy mê hoặc: "Không nói cho em."
Hùng Bạch: "..." Muốn đánh người thật sự, mà không xuống tay được, khuôn mặt này quá đẹp trai ăn tiền.
Lúc Hùng Bạch sắp say giấc, Hạ Húc lại chọc cậu nhóc tỉnh dậy, chủ động tung mồi nhử: "Em ở chỗ tôi, tôi sẽ đơn phương hủy hợp tác với Tôn Thành Chu, giúp em."
Hùng Bạch cười ha ha: "Tôi cần anh giúp quá cơ?"
Hạ Hùng không nhanh không chậm xỏ xuyên trong cơ thể cậu: "Nghĩ kỹ rồi nói."
Hùng Bạch híp mắt lại, trong tay tên này có đồ hay, nhất định có, chỉ cần có liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người cậu nhất định sẽ không bỏ qua. Việc lớn hệ trọng, cậu nhóc nhếch môi, mềm mại đáng yêu chớp chớp mi.
"Anh Húc thân mến, giữa đôi ta còn cần phải bàn điều kiện ư?"
Hạ Húc không hề bị lay động: "Cần."
"Cái đồ không tim không phổi, còn thiếu chịch, tôi mà không không làm em, chẳng biết chừng nào em mới tìm được tên đàn ông khác."
"..." Hùng Bạch thất bại, giây sau lập tức đổi lời, "Cút cút cút, không làm nữa, tôi muốn đi ngủ!"
Bình luận truyện