Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 64: Bí cảnh



Editor: TIEUTUTUANTU

Chử Quý Huyên rút ở một góc trong xe ngựa, an tĩnh hoài nghi về nhân sinh thế thái. Xuất thân cao quý, phụ hoàng yêu thương, ngay cả văn võ bá quan cũng bởi vì hắn thân mang linh căn mà phá lệ lễ ngộ. Từ sinh ra đến bây giờ 21 năm, hắn đều được mọi người vây quanh.

Đây là lần đầu tiên hắn bị mất mặt đến như vậy, lại còn là mất mặt trước đại nhân vật hắn muốn gây ấn tượng nhất. Khi chuẩn bị tới bái phỏng Cát Tường Các, phụ hoàng đã từng nói, tu sĩ này lúc là hoàng tử chính là đồng lứa với lão tổ tông của hắn, cho nên trên danh nghĩa Hoàn Tông chân nhân coi như lão tổ tông của hắn, tuy rằng hắn thực hoài nghi việc nhận thân thích kiểu này, hơn nữa bản nhân từng thái gia gia căn bản cũng không biết chuyện này.

Càng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, trong gia phả đến tên của từng thái gia gia cũng không có lưu lại, chẳng lẽ là tổ tiên lo lắng người xấu lấy tên của từng thái gia gia ra chơi xấu, cho nên mới cố ý giấu đi?

Thái độ Hoàn Tông đối đãi với Chử Quý Huyên không tính là ôn hòa, thậm chí Không Hầu xem ra, Hoàn Tông đối với đệ tử Lưu Quang Tông, còn ôn hòa hơn đối với vị hoàng thất điện hạ này. 

Thực mau, bất quá một canh giờ, bọn họ đã rời đi địa giới Phong Thành, Không Hầu vén rèm lên nhìn bạch mã đang bay lượn trên không trung, từ thu nạp giới móc ra hai viên linh quả đưa cho Chử Quý Huyên: “Ngươi một mình đi Ngũ Vị Trang, vị Như Ý cô nương kia làm sao bây giờ?”

“Năm trước có vị tiên tử Thủy Nguyệt Môn phát hiện Như Ý có tiên duyên, đã thu nàng làm nhập môn đệ tử. Ta cùng với nàng là thanh mai trúc mã, cơ hồ chưa bao giờ chia ly. Nếu ta không thể gia nhập tông môn tu hành, ta sợ Như Ý vì ta từ bỏ cơ hội tốt như vậy.”

Chử Quý Huyên cầm linh quả ngượng ngùng gặm, “Có ai không muốn được sống thật lâu, sống được càng lâu càng tốt, chính là ta sợ nàng ở năm tháng dài vô hạn, mất đi thân nhân, cô đơn một mình.”

“Ta không muốn nàng cô đơn khổ sở, cho nên dứt khoát bồi nàng cùng nhau tu hành, cùng sống thật lâu cùng nhau.” Trên mặt Chử Quý Huyên nhiễm ý cười, “Nói ra không sợ tiên tử ngài chê cười, trước khi tới đây ta đã chuẩn bị tinh thần chịu mất mặt, kết quả không nghĩ tới vận khí tốt như vậy, thế nhưng gặp được từng thái gia gia.”

Không Hầu tuy rằng không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng nàng nhìn ra cảm tình chân thành của Chử Quý Huyên: “Ngươi có ý nghĩ như vậy thực tốt.” 

Nàng cho rằng nam nhân trong hoàng thất, không phải giống phụ hoàng nàng đối với nữ nhân thờ ơ, thì chính là giống Cảnh Hồng Đế như vậy, hậu cung phi tần thành đàn, không nghĩ tới còn có người nghiêm túc trong cảm tình.

Nghe được Không Hầu khen mình, Chử Quý Huyên ngượng ngùng cười: “Được bên cạnh người mình yêu, chính là chuyện tốt đẹp nhất.”

Không cầu trường sinh, chỉ cầu được cùng ái nhân bên nhau thật lâu dài.

Bên ngoài xe ngựa có tiếng chim hót truyền đến, Không Hầu xốc mành lên, ngoài cửa sổ khắp núi đồi đầy một mảnh tuyết trắng, là sắc hoa lê nở rộ.

“Thật xinh đẹp.” Nàng ghé vào trên cửa sổ, ngơ ngẩn mà nhìn hoa lê khắp núi, cánh hoa bay xuống rơi trên tóc nàng cũng không tự biết. Hoàn Tông nhìn sườn mặt nàng, duỗi tay lấy đi cánh hoa kia.

U hương nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, chỉ là không biết hương chính là hoa, hay là thiếu nữ ngắm hoa.

“Từng thái gia gia.” Chử Quý Huyên thấy Hoàn Tông biểu tình bình thản, gom hết dũng khí nói, “Những năm gần đây người có tốt không?”

“Rời đi hoàng cung, tất sẽ sống tốt.” Hoàn Tông quay đầu nhìn chằm chằm Chử Quý Huyên trong chốc lát, “Ngươi là hậu nhân của lão tam?”

Chử Quý Huyên có chút xấu hổ, trong gia phả xác thật có ghi lại tổ tiên hắn là Tam ca của từng thái gia gia, sau khi từng thái gia gia theo tiên trưởng rời đi, tổ tiên hắn để con cháu kế đến làm hậu nhân trên danh nghĩa của từng thái gia gia, sau lại không biết sao lại thế này, tổ tiên hắn làm hoàng đế, liền vẫn luôn truyền tới đời này.

“Từng thái gia gia, ta…… Ta là con cháu hậu bối của ngài.” Chử Quý Huyên đã đoán được năm đó tổ tiên vì cái gì làm như vậy, tiên trưởng đối mặt đương sự, hắn xấu hổ đến ngượng ngùng ngẩng đầu.

“Ta mười tuổi đã rời khỏi hoàng cung, đâu ra hậu bối?” Hoàn Tông đôi mắt đạm mạc hơi đổi, “Sửa lại đi, ngày sau gọi ta là tằng thái bá gia hoặc là chân nhân.”

Quả nhiên bọn họ một mạch này từng thái gia gia sẽ không thừa nhận, Chử Quý Huyên có chút mất mát, nhưng sớm đã có đoán trước, còn không tính quá mức luống cuống: “Vãn bối nhớ kỹ.”

“Năm đó ta cùng với tổ tiên ngươi ở chung cũng không tính là vui vẻ, ta sớm đã chặt đứt thân duyên, quá vãng đủ loại thị phi, không cần nhắc lại.” Hoàn Tông giọng điệu sơ đạm, nhắc tới người nhà Chử gia cũng không có cảm tình.

“Là……” Chử Quý Huyên ngồi quỳ ở lót thượng, hướng Hoàn Tông hành lễ.

Hoàn Tông nhìn hắn một cái, dựa vào ghế mềm nhắm mắt dưỡng thần, không hề mở miệng.

Trong xe ngựa lại lần nữa an tĩnh lại, Không Hầu quay đầu lại phát hiện Hoàn Tông đang nằm, buông mành cửa sổ xe, từ thu nạp giới lấy ra một cái thảm mỏng phủ lên người Hoàn Tông, rồi bắt đầu nhắm mắt đả tọa.

Nhìn hai người đang nhắm mắt, trong lòng Chử Quý Huyên có chút tò mò, từng thái gia…… Tằng thái bá gia cùng Không Hầu tiên tử đến tột cùng quan hệ ra sao, vì sao tằng thái bá gia không cho hắn nói “Ân ái không rời”, nhưng ánh mắt nhìn Không Hầu tiên tử lại ôn nhu như thế.

Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hắn phát hiện ánh mắt tằng thái bá gia nhìn mọi người đều giống nhau, xa cách, đạm mạc. Chỉ có khi cùng Không Hầu tiên tử ở bên nhau mới bất đồng, lúc ấy trong ánh mắt tằng thái bá gia sẽ tràn ngập ấm áp.

Ánh nắng bên ngoài xe ngựa, trộm xuyên qua khe hở bức màn chui vào trong, ghé vào trên làn váy Không Hầu, làm nàng như đang được bao phủ bởi một lớp hào quang.

Hoàn Tông mở mắt ra, cầm lấy thảm mỏng trên người, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ sáng lung linh, trong hai mắt cũng nhiễm ánh sáng.

Một đường hướng đông, lúc chạng vạng, đám người Không Hầu tới tiểu thành nơi Ngũ Vị Trang.

Núi rừng có khói bếp lượn lờ bay lên, hai vị hộ vệ canh giữ ở cửa thành mặc khôi giáp cổ xưa sạch sẽ, dáng người thon gầy, hai mắt có thần. Nhìn thấy không trung có phi thiên mã kéo xe đáp xuống, hai vị bảo hộ đều nâng cao tinh thần.

“Gặp qua tiên trưởng, không biết tiên trưởng từ đâu mà đến?”

“Từ Bội Thành mà đến, có việc bái kiến trang chủ Ngũ Vị Trang.” Lâm Hộc đem mệnh bài đưa cho hộ vệ, “Làm phiền nhị vị.”

“Tiên trưởng mời vào.” Hai vị hộ vệ cả đời cũng chưa ra khỏi quê nhà, nghe nói Lâm Hộc từ danh thành tu hành mà đến, trong mắt có hâm mộ cùng tò mò, lại không có ghen ghét cùng phẫn hận.

Tiến vào cửa thành, trong thành thực tĩnh, không phải yên tĩnh mà là một loại yên lặng, khiến người ta an bình, thong dong, những cảm xúc bộn bề, bận rộn bên ngoài hình như không thể ảnh hưởng đến cuộc sống thanh thản nơi đây.

Dựa theo lễ nghi bái kiến, bọn họ hẳn là phải chờ đến buổi sáng ngày mai lại đi Ngũ Vị Trang bái phỏng, nhưng bọn hắn còn vội vàng đi Khuê Thành, nên chỉ có thể vào lúc chạng vạng liền tới cửa quấy rầy, hy vọng trang chủ Ngũ Vị Trang xem lễ bái kiến thực phong phú, mà có thể tha thứ cho bọn họ mạo muội.

Nhờ người qua đường nhiệt tâm chỉ dẫn, Lâm Hộc đánh xe ngựa tìm được Ngũ Vị Trang. Ngũ Vị Trang cũng không phải tông môn lớn, vị trí tọa lạc cũng không tính hảo, nếu không phải cổng lớn treo ba chữ Ngũ Vị Trang, thì sẽ làm người khác cho rằng đây là một tứ hợp viện bình thường.

Không Hầu nhảy xuống xe ngựa, còn không kịp đi gõ cửa, liền nghe được phía sau cửa truyền đến tiếng binh khí leng keng leng keng. Nàng sắc mặt đại biến, chẳng lẽ là có kẻ xấu làm ác?

Nghĩ đến trên dưới Vân Hoa Môn còn ngóng trông thu Ngũ Vị Trang làm môn phái phụ thuộc, Không Hầu cũng không rảnh lo mặt khác, triệu hồi Thủy Sương kiếm, một chân đá văng đại môn không mới không cũ. 

Cửa chớp mắt mở ra, theo sau đó là bột phấn màu trắng bay đến, Không Hầu không dám tùy tiện, huy tay áo dùng linh lực chắn lại, đem bột phấn không rõ nguồn gốc ngăn ở bên ngoài.

“Bánh hoa quế đương nhiên nên dùng mật đường tẩm ướp, sau lại lấy hoa quế điểm xuyết, mới không làm mất đi nguyên vị của hoa quế.” 

“Nói nhảm, vị mặn là trăm vị chi duyên, không muối không thành vị, bánh hoa quế tự nhiên có lấy vị mặn.”

“Thân là bếp tu, thế nhưng xuất khẩu thành dơ, thật là xú không thể nói.”

“Ta không chỉ phải mắng ngươi, ta còn muốn đánh ngươi.”

Dao chặt thịt, dao thái rau bay tứ tung, nhưng là gạo nếp, đậu phộng, mật ong đặt ở bên cạnh lại không ai đụng tới, thậm chí còn cẩn thận dè dặt tránh khỏi. Thân là bếp tu, phải kiên trì với lý niệm nấu ăn của mình, không thể dễ dàng dao động, dù là đánh nhau cũng không lay được. Nhưng là mặc kệ ôm loại lý niệm nào, thì đối với nguyên liệu nấu ăn cũng phi thường tôn trọng như nhau.

Vừa rồi đệ tử không hiểu chuyện kia rải bột mì, đã bị hai đệ tử khác ấn trên mặt đất, dư lại những đệ tử khác, tiếp tục vì hàm khẩu ( hàm=mặn) hay ngọt khẩu mà kịch liệt giao lưu.

Trong không trung không ngừng chớp lóe ánh sáng lóa mắt của đao pháp, vừa mới nhìn thấy, còn tưởng rằng đây là hiện trường cắt thịt người.

Không Hầu ngơ ngác đứng tại chỗ, nhóm bếp tu là cái dạng này?

“Bánh hoa quế nguyên vị là tốt nhất, không cần thêm mật đường cùng muối.” Chử Quý Huyên nhỏ giọng nói, “Mặc kệ là mật đường hay là muối, đều sẽ làm mất ít nhiều thanh hương hoa quế vốn có.”

Không Hầu yên lặng quay đầu lại nhìn về phía Chử Quý Huyên, hướng bên cạnh nhường nhường, chỉ vào trường hợp hỗn loạn trong viện: “Ngươi muốn đi vào cùng bọn họ thảo luận sao?”

“Không cần, không cần, thế nhân ngàn vạn người, khẩu vị cũng không giống nhau, không cần quá mức kiên trì.” Nhìn các loại vũ khí bay tới bay lui trong không trung, Chử Quý Huyên nuốt nuốt nước miếng, lui liên tiếp ba bước, “Nấu ăn sao, quan trọng nhất chính là tâm bình khí hòa.”

Mắt thấy thái dương sắp xuống núi, đệ tử Ngũ Vị Trang còn không có thu tay lại, Không Hầu đành phải vỗ tay nói: “Chư vị đạo hữu, tại hạ đệ tử Vân Hoa Môn, có việc cầu kiến trang chủ quý trang, thỉnh chư vị thông truyền.”

Này nếu là có tà tu lại đây, cũng không cần che dấu thân phận, chỉ cần trực tiếp cho bọn họ một đao là được. Từ lúc nàng đá môn tiến vào đến bây giờ, bọn họ thế nhưng đều chỉ lo khẩu vị ngọt mặn mà chiến, có người lạ tới cũng không rảnh lo.

Bếp tu đối với lý niệm nấu ăn, thật là bướng bỉnh đến đáng sợ.

“Cái gì?” Chúng đệ tử đánh nhau nghe được ba chữ “Vân Hoa Môn”, đồng thời ngừng tay, thu hồi pháp bảo, một mặt cho thu hồi phòng bếp, một mặt an bài người đi thông tri trang chủ.

“Tiên tử giá lâm, bồng tất sinh huy.” Đệ tử cầm đầu sửa sang lại quần áo trên người một chút, đi đến trước mặt Không Hầu, ôm quyền. Trong lòng lại tò mò, thân truyền đệ tử danh môn như thế nào đột nhiên lại tới loại tiểu môn tiểu phái này của bọn họ?

“Đạo hữu khách khí.” Không Hầu xoay người giới thiệu Hoàn Tông cùng Lâm Hộc, “Bọn họ là đệ tử Lưu Quang Tông, lần này chúng ta mang tiểu bối mạo muội quấy rầy, còn thỉnh quý tông tha thứ chúng ta thất lễ.”

Lưu Quang Tông?

Đệ tử cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, đệ tử danh môn đều làm sao vậy, chẳng lẽ hẹn nhau cùng tới Ngũ Vị Trang bọn họ chơi đùa?

“Tiên trưởng cùng tiên tử quá khách khí, mời theo ta.” Đệ tử mới vừa đưa Không Hầu, bốn người Hoàn Tông đi vài bước, đệ tử truyền lời liền vội vàng chạy ra tới, “Tiên trưởng, tiên tử thỉnh, chưởng môn ở chính điện xin đợi nhị vị.”

“Không dám.” Không Hầu nói tạ, “Thỉnh đạo hữu dẫn đường.”

“Tiên tử thỉnh, tiên trưởng thỉnh.”

Đợi đám người Không Hầu đi chính điện, các đệ tử lưu tại trong viện ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong lúc nhất thời không người nói chuyện.

“Cái này hảo, mất mặt trước đệ tử đại tông môn.” Không biết đệ tử nào nhỏ giọng nói thầm một câu.

Những người khác quay đầu trừng hắn, làm hắn sợ tới mức rụt rụt cổ.

Nguyên bản bọn họ còn hâm mộ Cát Tường Các, năm đó mắt thấy liền phải chống đỡ không nổi nữa, kết quả lại trở thành môn phái phụ thuộc Vân Hoa Môn, ở Tu Chân giới có uy tín có danh dự. Mấy ngày trước đây bọn họ còn ảo tưởng, nói không chừng sẽ có một cái đại tông môn bỗng nhiên xuất hiện, muốn thu bọn họ làm phụ thuộc môn phái. Kết quả hôm nay lại để cho hai đệ tử đại tông môn nhìn thấy bọn họ đóng cửa đánh nhau, hiện tại bọn họ đến mơ mộng cũng ngượng ngùng làm.

Bạch Án chân nhân nghe được đệ tử nói có tu sĩ Vân Hoa Môn bái phỏng, người đầu tiên trong đầu liền nghĩ đến, chính là tiểu cô nương ngày ấy gặp được ở Bách Hoa Vũ Hội Nhạn Thành. Cũng không biết vì cái gì, hắn chính là có loại trực giác này, có lẽ là bộ dáng đối phương cười rộ lên quá thảo hỉ?

“Hai vị thỉnh.”

Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Bạch Án chân nhân ngồi ngay ngắn, đem chân gà cay bí chế ăn được một nửa trên bàn giấu vào ngăn kéo, còn không quên thả ra một cái thuật pháp, làm vị ớt trong phòng tán đi.

Nhìn rõ dung mạo tiểu cô nương đang tiến đến, Bạch Án chân nhân đứng dậy: “Không Hầu tiên tử, Hoàn Tông chân nhân.”

“Mạo muội quấy rầy.” Không Hầu đáp lễ, cùng Bạch Án chân nhân khách khí trong chốc lát, đem lễ bái kiến dâng lên, mới nói sáng tỏ ý đồ đến.

“Trang chủ, hôm nay vãn bối tới, là có việc muốn nhờ.”

“Tiên tử nói giỡn, ta có chỗ nào có thể giúp được với tiên tử?” Lời này của Bạch Án chân nhân cũng không phải khiêm tốn, mà là sự thật. Ngũ Vị Trang bọn họ đòi tiền không có tiền, muốn người không ai, càng không kỳ trân dị bảo, có thể giúp được cái gì?

“Cái này trừ bỏ trang chủ, thật đúng là không ai có thể giúp.” Không Hầu quay đầu nhìn Chử Quý Huyên đứng phía sau Lâm Hộc.

“Lại đây.” Hoàn Tông môi khẽ mở, đem Chử Quý Huyên kêu lại đây, “Trang chủ, đây là hậu bối của ta ở trần thế, trên người có chút linh căn tu hành. Hắn yêu thích trù nghệ, nhìn khắp toàn bộ Tu Chân giới, chỉ có quý phái có thể thu dụng hắn.”

Thu dụng……

Bạch Án chân nhân cảm thấy hẳn là hậu bối này không được Hoàn Tông chân nhân yêu thích lắm, bằng không giọng điệu sẽ không đạm mạc bình tĩnh như thế.

Lấy địa vị của Hoàn Tông chân nhân, muốn đem hậu bối tiến vào tông môn nào mà không được, vì sao tìm loại tiểu môn tiểu phái này.

“Công tử, thỉnh ngươi đem tay trái vươn tới.” Bạch Án chân nhân chưa nói cự tuyệt hay là đáp ứng, chờ Chử Quý Huyên vươn tay, dùng linh lực dò xét một chút linh đài cùng linh mạch trong thân thể hắn, “Tu hành đã bao lâu, ai làm thầy?”

“Mười lăm năm, đi theo tán tu trong nhà học Luyện Khí nhập môn cơ bản nhất.” Chử Quý Huyên thấy vị Bạch Án trang chủ khí chất xuất trần, ánh mắt hiền lành lại hòa ái, cảm thấy trong lòng thập phần thân thiết, thành thành thật thật trả lời.

“Không có bái nhập sư môn, ở ngắn ngủn mười lăm năm đã là Luyện Khí ngũ giai tu vi. Công tử tư chất tốt như vậy, vì sao phải nhập môn hạ Ngũ Vị Trang ta?” Bạch Án chân nhân thu hồi linh lực, thở dài nói, “Bỉ phái thô sơ, công tử bái nhập môn hạ ta, sợ là ủy khuất.”

“Trang chủ có điều không biết, ta tuy từ cẩm y ngọc thực lớn lên, nhưng chỉ có thể ngầm nghiên cứu trù đạo, không dám để người nhà biết yêu thích của mình.” Chử Quý Huyên trả lời, “Còn thỉnh trang chủ chớ có ghét bỏ ta ngu dốt, thu ta nhập môn.” Tằng thái bá gia nói hắn tư chất không tốt, trang chủ lại nói hắn là hảo tư chất, hắn đến tột cùng nên tin ai?

“Công tử họ Chử, cùng hoàng tộc có quan hệ gì?” Tuy đã nổi lên vài phần tâm tư thu đồ đệ, nhưng trước khi minh bạch thân phận đối phương, hắn sẽ không khai khẩu.

“Hồi trang chủ, vãn bối là con thứ ba đương kim hoàng đế.”

Hắn là hoàng tử, như vậy là Hoàn Tông chân nhân trưởng bối hắn……

Chử thị mang theo long vận, là trời sinh mệnh cách đế vương. Loại mệnh cách này nếu là ở Phàm Trần giới, có lẽ là người người ca ngợi, nhưng là ở Tu Chân giới tu sĩ khắp nơi, hoàng thất lực ảnh hưởng cùng địa vị cũng không tính cao.

Đều nói Chử thị tuy là mệnh cách đế vương, nhưng lại trời sinh khuyết thiếu linh căn. Bọn họ truyền thừa nhiều như vậy, thọ mệnh cùng người thường giống nhau, không có một cái tộc nhân bước lên tu hành chi lộ. Không nghĩ tới lời đồn thế nhưng phù hoa như thế, đệ tử Chử gia nếu thật là thiên mệnh chú định không có linh căn, như vậy Hoàn Tông chân nhân cùng vị hoàng tử này là cái gì?

“Nếu là công tử không chê, có thể lưu tại Ngũ Vị Trang ta.” Bạch Án chân nhân chậm rãi gật đầu, “Nhưng là một khi nhập môn hạ, thì phải tuân thủ quy củ nội môn.” Lời này không chỉ là đang nói cho Chử Quý Huyên nghe, mà còn cho Hoàn Tông cùng Không Hầu.

“Trang chủ xin yên tâm, hắn vào Ngũ Vị Trang thì chính là đệ tử quý phái, hết thảy quy củ đều theo quý phái.” Hoàn Tông nói, “Ta trần duyên đã đứt, thỉnh trang chủ không cần băn khoăn.”

Hoàn Tông lời này chỉ kém không có nói trắng ra, hắn sớm đã chặt đứt trần duyên, chỉ là đem người mang lại đây, chuyện khác sẽ không quản.

Bạch Án chân nhân hoàn toàn yên lòng, ai cũng không nghĩ thu cái đồ đệ về, còn phải cố kỵ trưởng bối hiển hách sau lưng đồ đệ. Ngũ Vị Trang bọn họ nghèo là nghèo chút, nhưng vẫn có khí tiết.

Nhưng thật ra Chử Quý Huyên nghe được Hoàn Tông nói ra những lời này sau, tâm tình có chút hạ xuống. Hắn trộm nhìn Hoàn Tông vài lần, Hoàn Tông lại không có xem hắn, hắn chỉ có thể rũ đầu, ngoan ngoãn nghe bọn hắn nói chuyện.

Thu đồ đệ xong, Bạch Án chân nhân thấy bên ngoài trời đã tối, liền nói: “Chư vị mời ở lại bỉ phái dùng chút cơm canh.”

Không Hầu nghe được hai chữ “Cơm canh”, đối với đồ ăn Ngũ Vị Trang tràn ngập chờ mong.

Đáng tiếc khi nàng vừa ngồi xuống, còn không kịp động đũa, có đệ tử tới báo, Chiêu Hàm Tông chưởng phái đại đệ tử Trường Đức bái kiến.

“Cho mời.” Bạch Án chân nhân đối Không Hầu cùng Hoàn Tông áy náy nói, “Nhị vị thỉnh đợi một lát.” 

Cũng không biết hôm nay là ngày mấy, thế nhưng có ba thân truyền đệ tử đại tông môn tới môn phái nhỏ lại cũ này của bọn họ.

Đi theo phía sau đệ tử tiến vào, Trường Đức nhìn thấy Không Hầu cùng Hoàn Tông cũng thập phần ngoài ý muốn, hắn dưới chân dừng một chút, triều hai người chắp tay nói: “Hai vị đạo hữu, lại gặp mặt.”

“Trường Đức đạo hữu hảo.” Không Hầu đáp lễ, tiếp đón hắn cùng nhau ngồi xuống, “Đạo hữu vì sao đến nơi đây?”

“Trước đó vài ngày ta nghe được một tin tức, mấy ngày sau Khuê Thành có bí cảnh mở ra, ta muốn mang sư đệ sư muội đi Khuê Thành xem.” Loại sự tình có bí cảnh này, Trường Đức cũng không có che dấu không nói, trong bí cảnh tuy rằng tài nguyên phong phú, nhưng hắn chưa vào bí cảnh bao giờ. 

Nếu là Hoàn Tông cùng Không Hầu cũng đối với bí cảnh sinh ra hứng thú, bọn họ cùng đi còn có thể chiếu cố lẫn nhau.

Sư đệ sư muội?

Không Hầu nghĩ tới Lăng Ba tiên tử phải dùng hoa tươi mở đường: “Sư đệ sư muội khác không có đi theo đạo hữu lại đây sao?”

“Bọn họ ở trong khách sạn nghỉ ngơi, ta nhớ tới Ngũ Vị Trang tại nơi đây, liền lại đây bái phỏng một phen.” Trường Đức giải thích nói, “Nhân ngày mai sáng sớm xuất phát, cho nên lúc này tiến đến quấy rầy.”

“Tiên trưởng khách khí, chư vị nếu là có thể tới, đại môn Ngũ Vị Trang mười hai canh giờ đều vì các vị rộng mở.”

Bạch Án chân nhân nghe được hai chữ bí cảnh, không có nửa điểm phản ứng. Bí cảnh tuy nhiều trân bảo, nhưng lại không phải nơi bọn họ có thể cướp được. Cùng với ôm ảo tưởng không thực tế xâm nhập bí cảnh, cuối cùng mang theo một thân thương trở về, thậm chí là đem mạng bỏ lại, còn không bằng ở thôn trang hảo hảo tu hành.

“Đạo hữu có biết bí cảnh này sẽ mở ra bao lâu?” Không Hầu hỏi Trường Đức.

“Lần trước là bốn mươi chín ngày, bất quá trải qua 500 năm biến thiên, sẽ phát sinh thay đổi cũng nói không chừng. Ổn thỏa khởi kiến, ta tính toán mang nhóm sư đệ sư muội ở bên trong ba mươi ngày, liền rời khỏi bí cảnh.”

Trường Đức lo lắng Không Hầu không có kinh nghiệm tiến vào bí cảnh, không cẩn thận đem chính mình vây ở bên trong, “Bí cảnh thiên tài địa bảo rất nhiều, liền tính ở bên trong một năm cũng không  thể mang đi tất cả đồ vật. Không Hầu đạo hữu nếu là đi vào, cũng nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Đa tạ báo cho, ta sẽ chú ý gấp bội.” Một tháng thời gian nói dài thì không lâu lắm, nói ngắn cũng không ngắn. Không Hầu quay đầu đối Bạch Án chân nhân nói, “Chân nhân có muốn phái một vị đệ tử cùng chúng ta đi?”

“Đệ tử môn hạ tu vi nông cạn, cùng chư vị đồng hành, chỉ biết mang đến phiền toái.” Bạch Án chân nhân nhìn ra Không Hầu là cố ý dìu dắt, nhưng hắn lại không thể không có tự mình hiểu lấy. Nếu chỉ là rèn luyện bình thường, Bạch Án liền tính da mặt dày cầu, cũng sẽ cầu bọn họ mang hai cái đệ tử tông môn đi.

Nhưng là bí cảnh bất đồng, bên trong tự nhiên bẫy rập ùn ùn không dứt, đệ tử môn hạ trẻ tuổi, đều không có năng lực đi vào.

Nhìn ra Bạch Án chân nhân không phải khách sáo, Không Hầu cũng không hề khuyên nhiều, dùng truyền âm thuật đối Hoàn Tông nói: “Hoàn Tông, không bằng ngày mai chúng ta cùng đệ tử Chiêu Hàm Tông cùng nhau đi?”

Hoàn Tông nhìn Trường Đức từ khi vào cửa, liền vẫn luôn cùng Không Hầu nói chuyện, mặt vô biểu tình mà dùng truyền âm thuật trả lời: “Chúng ta một mình đi, không cùng bọn họ đồng hành.”

Không Hầu quay đầu nhìn Hoàn Tông, muốn biết hắn vì cái gì cự tuyệt.

“Ta không thích mùi hoa quá nồng.”

Không Hầu: Ha?

“Cánh hoa hái xuống lâu rồi, không chỉ có hương vị kỳ quái, rải ra tới còn chiêu sâu.”

Không Hầu: “……”

Không Hầu nghĩ, truyền âm thuật thật là phát minh vĩ đại hạng nhất của Tu Chân giới, có nó tồn tại, ít nhất có thể tiêu giảm một nửa mâu thuẫn trong Tu Chân giới.

Lời này nếu là bị Lăng Ba tiên tử nghe thấy, bàn mỹ thực trước mặt này, khả năng sẽ bị lật đổ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện