Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 27



*Sáng hôm sau Lân Cung*_Ê, ngươi đang làm gì thế tiểu Minh. Băng đi từ ngoài vào, thấy Minh đang loay hoay làm gì đó nên hỏi han.

_Cô đến đây làm gì? Minh thấy Băng thì lạnh nhạt.

_Uầy có cần phải thế không? Ta chỉ là quan tâm cậu nên tới thăm cậu, thế thôi. Băng vừa đi vừa nói, tiện đi qua cái bàn huơ tay chôm luôn một trái táo.

_Nếu không có gì thì mong hoàng hậu nương nương về cho, tôi đây còn phải nghỉ ngơi. Minh nói xong đi vào trong luôn.

_Nè ngươi đứng lại đó cho ta. nghe ta nói một câu, nói xong ta sẽ đi ngay. Tam thái tử của nước Tô, hôm qua có qua nước ta tham tham quan, và bàn về tình hình quân sự gì đó, cái này thì ta cũng không biết rõ lắm. Nhưng nghe nói, hoàng thượng sẽ phong công chúa cho Ngọc Tâm và gả Ngọc Tâm qua bên đó. Xong rồi chuyện chỉ có vậy thôi. Ta đi đây. À mà quên, tháng sau là lễ thành hôn của họ. Rảnh thì đến dự har, dù gì cũng phải giữ giao tình hai nước chứ nhỉ? Nói xong Băng phóng luôn

_Minh chau mày, "Nước Tô? Thành thân?" Minh nghĩ rồi lại tiếp tục công việc đang dở của mình là lau kiếm.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

*Tích cung*

_Sao rồi, thái độ của đệ ấy như thế nào? Phong thấy Băng về thì hỏi ngay.

_Bình thường. Băng ngồi xuống uống miếng trà.

_Vậy nàng tính làm gì tiếp theo?

_Chỉ chờ vào duyên số của họ. Băng bình tĩnh đáp.

_Vậy sao nàng nói Thiên Minh yêu Ngọc Tâm, giờ lại nói chờ vào duyên số? Là sao? Phong vô cùng thắc mắc trước câu trả lời của Băng.

_Thì em chỉ đoán thôi, đọc nhiều tiểu thuyết cũng có nhiều trường hợp yêu nhau từ lúc nhỏ mà? Băng thản nhiên đáp.

_Tiểu thuyết là gì? Phong tò mò hỏi Băng.

_À thì nó là bla.....bla...... Băng mất nửa ngày để giải thích cho Phong hiểu về cái gì đó được gọi là tiểu thuyết. Haiz... thật nhức đầu mà.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Chúng ta cùng nhau ghé thăm Thừa An cung một xíu nha.

_Châu Châu, ngươi thấy ta hôm nay như thế nào? Mỹ Ái soi mình trong gương, với dáng vẻ hài lòng.

_Ái Phi nương nương hôm nay người rất đẹp, bình thường người đã đẹp rồi hôm nay người lại đẹp hơn nữa, Chắc chắn khi thấy người, hoàng thượng sẽ siêu lòng ngay thôi. Mỹ Châu hết lời xu nịnh An Mỹ Ái.

_Haha, vậy ngươi nói xem ta và ả Thiên Băng ai xinh đẹp hơn?

_Ái Phi nương nương nhất định là người xinh đẹp hơn cô ta rồi.

_Được, hôm nay ta muốn xác định một lần nữa giữa ta và ả hoàng thượng chọn ai? Mau, tới Kỳ Thiên cung. Ái ra lệnh.

_Dạ.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Chúng ta sẽ chỉnh camera một góc 45 độ 3 nha. Ái chà chà, vị trí này đây chính là Tích Cung của Băng ấy na.

_Haizz, vậy giờ anh đã hiểu tiểu thuyết là gì chưa?

_Rồi, ta hiểu rồi, nàng đừng giải thích gì thêm. Phong choáng váng mặt mày với những lời giảng của Băng.

_Ê nè, chúng ta đã lâu không ra ngoài cung chơi, hay hôm nay chúng ta di hành nha, ưm chỉ hai chúng ta thôi ha. Băng nũng nịu.

_Chuyện này....

_Sao không được ư?

_Được, nhưng mà ta còn rất nhiều chuyện trong cung chưa giải quyết xong, nàng đợi khi nào ta giải quyết xong thì sẽ đi cùng nàng nha?

_Trời tưởng gì, anh không đi được ư? Vậy một mình em đi cũng được. Không phiền anh nữa vậy nha. Băng nói xong lao đi như tên bắn.

_Khoan, nàng thân nữ nhi đi ra ngoài rất nguy hiểm hay là ta nói Vũ đi cùng nàng, như vậy ta yên tâm hơn?

_Không được, em chỉ thích đi một mình thôi, thôi được, em sẽ đi trong vòng 1 ngày thôi là sẽ về.

_Quá dài.

_Sao? 1 ngày là dài ư? Vậy thì 10 căn giờ?

_5 căn giờ, không hơn không kém nàng chọn đi một là ở đây, hai là đi trong 5 căn giờ sau phải trở về?

_Được thôi 5 căn thì năm căn, hứ thấy ghét. Nè đừng tưởng chị Băng nhà ta dễ nghe lời thế nha, chẳng qua là Phong đang sở hữu một con tiểu hổ vô cùng dễ thương, mà Băng lại yêu tiểu hổ vô cùng, nên Phong cho Băng một điều kiện, một lần Băng nghe lời Phong là sẽ được chơi với tiểu hổ 1 ngày luôn. Nên suy ra......

Lần này Băng ra ngoài với thân phận đường đường chính chính là một nữ nhân dịu dàng, nết na, Băng được ra ngoài thì vui lắm nha, được ăn đủ thứ món ăn bình dân, chơi những trò chơi dân gian, và cùng nô đùa với bọn trẻ đường phố nữa. Thích thật. Công nhận kinh thành đúng đẹp luôn, đã thế còn rất náo nhiệt nữa chứ. Băng đi đến đâu là mọi người vui đến đấy, Băng giúp đỡ rất nhiều người nha. Ừm để xem: Băng giúp một bé gái tìm mẹ, trừng trị một tên vũ phu với vợ, giúp một người nghèo có bữa cơm no,...vv... và Băng còn giúp nhiều người khác nữa. Đang lúc giúp đỡ một người bán đồ thì Băng nghe phía trước cách đó không xa có tiếng cãi nhau nên lại xem.

_"Tên kia ngươi đứng lại cho ta ngươi có mắt không hả? ngươi đi đứng kiểu gì vậy hả? ngươi làm đổ hàng của ta, giờ lấy gì ta bán đây, ngươi phải bồi thường cho ta" Một người bán hàng lớn tiếng với một nam nhân mặc y phục màu trắng, dáng người có vẻ thanh tú.

_"Ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi? Ta chỉ sợ ngươi nhận không nổi thôi". Nam nhân mặc y phục trắng kia xoay người ,nở một nụ cười ma mị.

_"Đúng ta muốn ngươi bồi thường cho ta, mau lên nhiêu đây là....bla...bla.. Người bán hàng lên tiếng tính toán.

_Uầy, sao nam nhân kia trông quen quá. Á hắn ta không phải là....... thôi chết rồi. CẨN THẬN.

Băng thì thầm một lúc rồi vội hét to, đám người nghe thấy tiếng Băng thì vội tản ra, Băng lao như tên bắn về phía người bán hàng kia. Trong khi đó tên "Bạch y nhân" sau khi nở nụ cười tươi hắn quay một góc 37 độ, rút nhanh thanh kiếm, hắn tung kiếm lên cao, xoay kiếm 3600 vòng/phút, dùng nội công hướng kiếm về phía tên bán hàng. Băng ôm ngang eo tên bán hàng, đấy tên bán hàng ra khỏi vòng vây, tay rút "Tích kiếm" quay đều theo hướng kiếm của "Bạch y nhân" kia rồi hất kiếm đến phía hắn đang đứng. Bị phản công bất ngờ, nên hắn không kịp trở tay, thanh kiếm lao ngang qua khuôn mặt thanh tú ấy và để lại một vết xước nhỏ cùng một vài sợi tóc còn vương vãi. Ngay lập tức Băng quay kiếm và đưa "Tích kiếm" trở về vị trí cũ, rồi quay lưng lại.

_*Bộp bộp* Khá khen cho ngươi, ngươi dám đánh ta lại còn đánh thắng. Ta tưởng rằng trên đời này không có đối thủ chỉ trừ hai vị bằng hữu của ta, nhưng ngươi là người thứ 3 đánh thắng ta, xin hỏi cao danh quý tánh. Tên "Bạch y nhân" kia không tức giận mà còn khen ngợi cô gái vừa đánh thắng mình. Băng không để ý đến lời hắn nói cho lắm, quay qua hỏi tên bán hàng còn đang ngơ ngác kia.

_Hắn gây ra bao nhiêu tổn thất cho ông tôi xin thay mặt hắn trả. Và thay hắn xin lỗi ông. Băng nói rồi dúi vào tay tên bán hàng một bọc tiền khá lớn rồi bỏ đi. "Bạch y nhân" thấy Băng lơ mình thì đuổi theo, hai bên đường người người chứng kiến đều né ra hai bên cho hai người họ đi vì không muốn bị liên lụy. Thấy hắn đuổi theo mình, Băng nở nụ cười nửa môi nói "Muốn đuổi theo tôi sao? được thôi" rồi lao nhanh như tên bắn, tên nam nhân thấy vậy cũng tăng tốc đuổi theo ra ngoài thành. Hắn đuổi theo Băng đến một khu rừng vắng thì không thấy bóng Băng, hắn lục tìm khắp nơi, rồi tự nhiên từ đâu Băng xuất hiện sau lưng hắn. Băng đập vai hắn nói:

_Sao tìm tôi có việc chi? Nếu muốn cám ơn tôi vì đã trả tiền cho ngươi thì không cần làm vậy đâu. tên nam nhân nghe tiếng nói giật thót mình quay người lại.

_Là cô........?

_______________________________________________________________________________________________________________________

Moon xin lỗi các bạn nhiều vì thời gian qua Moon bận ôn thi học kì nên không có thời gian đăng chap tiếp theo, nhưng giờ đã thi xong Moon đã có thời gian để đăng chap. Các bạn ủng hộ đừng bỏ truyện của Moon nha. Lịch đăng chap mới là T4 và CN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện