Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
Chương 18-1
Mở cửa xe, Trương Lam bước xuống, gió thổi thoảng qua, tiếng lạch cạch vang lên, chú Trần cười nói: " Gió nổi lên rồi, Trương Lam, mau vào đi thôi."
"Vâng!" Trương Lam quay đầu cười, mang theo cặp sách vào trong nhà, dì Lưu nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi: "Hôm nay về trễ như vậy sao?"
Trương Lam mệt mỏi ngồi trên ghế sofa: "Hôm nay ở trường học có đại hội thể dục thể thao, sau khi xong cháu cùng bạn học đi ra ngoài ăn."
"Cháu ăn cơm chiều không? Dì hâm lại cho cháu?" Dì Lưu đem cặp sách treo lên, hỏi.
"Không cần, cháu ăn rất no, thật sự rất no." Trương Lam duỗi thắt lưng.
Lại giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp mười giờ rồi, trong nhà thật trống vắng, cô hỏi dì Lưu: "Dì Lưu, ba mẹ cháu còn chưa có về sao?"
" Chưa có đâu, tối nay khả năng sẽ không về, ông chủ đến Chu thị họp, Trì Bình cũng đi theo."
"Nga, vậy ngày mai thì sao?"
"Ngày mai không biết, cháu mau lên phòng ngủ sớm một chút, trời mát, ngày mai dậy có thể mặc áo dài tay."
"Vâng."
Trương Lam từ trên ghế sofa nhảy xuống, cầm lấy cặp sách, lên phòng.
Ở Phí thành không có mùa thu, mùa hè dài đằng đẵng, năm ngoái mùa thu chỉ có hai ngày, sắp đến tháng mười một liền lạnh, mà mùa đông nhìn bầu trời âm u, lúc dài lúc ngắn, có thể lạnh có thể ấm áp, Trương Lam sau khi lên lầu, lấy quần áo ngủ vào phòng tắm, còn chưa vào, điện thoại di động liền vang lên.
Cô xoay người trở lại, cầm điện thoại di động lên, là số lạ.
Cô suy nghĩ một lúc, nhận lấy.
"A lô? Cậu khỏe nha." Cô cười nói, đầu kia an tĩnh hai giây, đột nhiên một giọng nam cười lên, trong veo, thoải mái: "Về đến nhà rồi sao?"
Tiếng cười có chút quen thuộc, Trương Lam sửng sốt: "Tiết Nhượng?"
"Ừ." Cậu đáp.
Trương Lam kinh ngạc, sau đó giơ điện thoại di động lên trước mặt, xoa xoa mắt.
Không xác định hỏi lại: "Tiết Nhượng, thật sự là cậu sao? Cậu có biết tớ là ai không? Cậu không gọi nhầm số đi? Cậu vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tớ, tớ cũng không cầm quyển bài tập của cậu đâu!"
"..." Tiết Nhượng không biết làm sao, cậu cúi đầu, tựa vào trên ban công nhà mình: "Không gọi sai, chính là gọi cho cậu, Trương Lam, xác nhận một chút xem cậu về nhà chưa."
"Nga, về nhà rồi, đây là số của cậu sao?"
Trương Lam thở ra một hơi, ngã xuống giường nhìn đèn lưu ly trên tường.
"Ừ, của tôi, lưu lại đi."
"Không lưu." Trương Lam hừ một tiếng.
"Muốn chết sao?" Cậu cười lạnh.
"Đúng vậy, muốn chết!" Trương Lam cố ý hừ hừ.
Tiết Nhượng đầu bên kia, nhịn không được khóe môi câu lên, cậu thấp giọng gọi: "Trương Lam."
"Ừ? "
"Ánh mắt của cậu rất xinh đẹp."
Tay Trương Lam run lên.
Điện thoại di động rơi xuống giường.
Đang tốt đẹp, vì sao lại khen người ta!!!
Tiết Nhượng còn nói: "Đem tôi từ trong danh sách đen kéo ra!" Tiếng nói xuyên qua microphone, lúc xa lúc gần, nhưng lại làm người sợ hãi, Trương Lam cảm giác bên tai nóng lên.
Cô lẩm bẩm: "Không kéo, cậu cứ vĩnh viễn ở trong danh sách đen mà ngây ngốc đi."
Cậu cười nhạo: "Cái giọng này của cậu, thật nũng nịu, giống như đang làm nũng với bạn trai vậy."
"Ai nũng nịu? Chính cậu không nghiêm túc, nghĩ gì cũng không nghiêm túc!" Trương Lam sốt ruột rống lên.
"Ừ, cậu nghiêm túc vậy cậu có hiểu ý của tôi sao? "Tiết Nhượng dường như trêu chọc con mèo nhỏ, giọng nhẹ nhàng, ý tứ hàm xúc rõ ràng.
Trương Lam che ngực, tim thình thịch thình thịch nhảy lên, học thần Tiết Nhượng, tối nay bị sao thế.
" Trương Lam."
"Ừ." Cô hoàn hồn, đáp.
"Ngày mai gió nổi lên." Cậu nói.
"Ừ, biết, trời sẽ lạnh, cậu nhớ mặc nhiều quần áo chút." Trương Lam nói.
" Được, cậu cũng vậy, đừng mặc váy đi tất."
Trương Lam cắn răng: "Không cần cậu quản tớ."
"A ——" Cậu nhẹ cười một tiếng: "Đem tôi từ trong wechat kéo ra, cúp đây."
"Tớ không kéo!"
"Cậu cứ thử đi!" Cậu đè thấp giọng, uy hiếp, sau đó liền cúp điện thoại.
Trương Lam nhìn vào điện thoại hầm hừ: "Thử thì thử!"
Sau đó cô ném điện thoại di động, đi vào phòng tắm, trên tay còn cầm quần áo ngủ, quần áo ngủ bị cô vo thành một cục, cô nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, hai bên tai cũng đỏ, còn có đôi môi nhỏ nhắn cũng đỏ luôn.
Tiết Nhượng hôm nay bị sao thế? Uống lộn thuốc sao?
Trêu đùa như vậy thật không tốt, phạm pháp, có biết không?
Ô ——
Cô mơ mơ màng màng mở vòi tắm, nước ấm trút xuống, hơi nóng bốc lên toàn bộ phòng tắm, đem cô bao vây ở chính giữa, có thể là mở nước nóng quá.
Từ trong phòng tắm đi ra, cả người cô tựa như đều nhuộm một tầng ngọt ngào, dưới chân trống rỗng, cô xoa nhẹ đầu, ngồi trên giường, liền ngồi phải một vật cứng, cô mơ màng mò ra, là điện thoại di động, nhìn tới điện thoại di động cô như càng mơ hồ, mới vừa rồi, Tiết Nhượng chủ động gọi điện thoại cho cô.
Là giả đi, chính là một giấc mộng đi.
Cô nghĩ như vậy, nằm xuống giường, ngủ một chút, sau đó dậy chơi trò chơi.
............................ Ta là dải phân cách.............................
Chung Lệ Nhan bưng sữa bò, vào phòng Tiết Nhượng, để lên bàn, thấy cậu tựa vào ban công gọi điện thoại, giọng trầm thấp, bà nhướng mày, đi tới.
"Vâng!" Trương Lam quay đầu cười, mang theo cặp sách vào trong nhà, dì Lưu nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi: "Hôm nay về trễ như vậy sao?"
Trương Lam mệt mỏi ngồi trên ghế sofa: "Hôm nay ở trường học có đại hội thể dục thể thao, sau khi xong cháu cùng bạn học đi ra ngoài ăn."
"Cháu ăn cơm chiều không? Dì hâm lại cho cháu?" Dì Lưu đem cặp sách treo lên, hỏi.
"Không cần, cháu ăn rất no, thật sự rất no." Trương Lam duỗi thắt lưng.
Lại giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, sắp mười giờ rồi, trong nhà thật trống vắng, cô hỏi dì Lưu: "Dì Lưu, ba mẹ cháu còn chưa có về sao?"
" Chưa có đâu, tối nay khả năng sẽ không về, ông chủ đến Chu thị họp, Trì Bình cũng đi theo."
"Nga, vậy ngày mai thì sao?"
"Ngày mai không biết, cháu mau lên phòng ngủ sớm một chút, trời mát, ngày mai dậy có thể mặc áo dài tay."
"Vâng."
Trương Lam từ trên ghế sofa nhảy xuống, cầm lấy cặp sách, lên phòng.
Ở Phí thành không có mùa thu, mùa hè dài đằng đẵng, năm ngoái mùa thu chỉ có hai ngày, sắp đến tháng mười một liền lạnh, mà mùa đông nhìn bầu trời âm u, lúc dài lúc ngắn, có thể lạnh có thể ấm áp, Trương Lam sau khi lên lầu, lấy quần áo ngủ vào phòng tắm, còn chưa vào, điện thoại di động liền vang lên.
Cô xoay người trở lại, cầm điện thoại di động lên, là số lạ.
Cô suy nghĩ một lúc, nhận lấy.
"A lô? Cậu khỏe nha." Cô cười nói, đầu kia an tĩnh hai giây, đột nhiên một giọng nam cười lên, trong veo, thoải mái: "Về đến nhà rồi sao?"
Tiếng cười có chút quen thuộc, Trương Lam sửng sốt: "Tiết Nhượng?"
"Ừ." Cậu đáp.
Trương Lam kinh ngạc, sau đó giơ điện thoại di động lên trước mặt, xoa xoa mắt.
Không xác định hỏi lại: "Tiết Nhượng, thật sự là cậu sao? Cậu có biết tớ là ai không? Cậu không gọi nhầm số đi? Cậu vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tớ, tớ cũng không cầm quyển bài tập của cậu đâu!"
"..." Tiết Nhượng không biết làm sao, cậu cúi đầu, tựa vào trên ban công nhà mình: "Không gọi sai, chính là gọi cho cậu, Trương Lam, xác nhận một chút xem cậu về nhà chưa."
"Nga, về nhà rồi, đây là số của cậu sao?"
Trương Lam thở ra một hơi, ngã xuống giường nhìn đèn lưu ly trên tường.
"Ừ, của tôi, lưu lại đi."
"Không lưu." Trương Lam hừ một tiếng.
"Muốn chết sao?" Cậu cười lạnh.
"Đúng vậy, muốn chết!" Trương Lam cố ý hừ hừ.
Tiết Nhượng đầu bên kia, nhịn không được khóe môi câu lên, cậu thấp giọng gọi: "Trương Lam."
"Ừ? "
"Ánh mắt của cậu rất xinh đẹp."
Tay Trương Lam run lên.
Điện thoại di động rơi xuống giường.
Đang tốt đẹp, vì sao lại khen người ta!!!
Tiết Nhượng còn nói: "Đem tôi từ trong danh sách đen kéo ra!" Tiếng nói xuyên qua microphone, lúc xa lúc gần, nhưng lại làm người sợ hãi, Trương Lam cảm giác bên tai nóng lên.
Cô lẩm bẩm: "Không kéo, cậu cứ vĩnh viễn ở trong danh sách đen mà ngây ngốc đi."
Cậu cười nhạo: "Cái giọng này của cậu, thật nũng nịu, giống như đang làm nũng với bạn trai vậy."
"Ai nũng nịu? Chính cậu không nghiêm túc, nghĩ gì cũng không nghiêm túc!" Trương Lam sốt ruột rống lên.
"Ừ, cậu nghiêm túc vậy cậu có hiểu ý của tôi sao? "Tiết Nhượng dường như trêu chọc con mèo nhỏ, giọng nhẹ nhàng, ý tứ hàm xúc rõ ràng.
Trương Lam che ngực, tim thình thịch thình thịch nhảy lên, học thần Tiết Nhượng, tối nay bị sao thế.
" Trương Lam."
"Ừ." Cô hoàn hồn, đáp.
"Ngày mai gió nổi lên." Cậu nói.
"Ừ, biết, trời sẽ lạnh, cậu nhớ mặc nhiều quần áo chút." Trương Lam nói.
" Được, cậu cũng vậy, đừng mặc váy đi tất."
Trương Lam cắn răng: "Không cần cậu quản tớ."
"A ——" Cậu nhẹ cười một tiếng: "Đem tôi từ trong wechat kéo ra, cúp đây."
"Tớ không kéo!"
"Cậu cứ thử đi!" Cậu đè thấp giọng, uy hiếp, sau đó liền cúp điện thoại.
Trương Lam nhìn vào điện thoại hầm hừ: "Thử thì thử!"
Sau đó cô ném điện thoại di động, đi vào phòng tắm, trên tay còn cầm quần áo ngủ, quần áo ngủ bị cô vo thành một cục, cô nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, hai bên tai cũng đỏ, còn có đôi môi nhỏ nhắn cũng đỏ luôn.
Tiết Nhượng hôm nay bị sao thế? Uống lộn thuốc sao?
Trêu đùa như vậy thật không tốt, phạm pháp, có biết không?
Ô ——
Cô mơ mơ màng màng mở vòi tắm, nước ấm trút xuống, hơi nóng bốc lên toàn bộ phòng tắm, đem cô bao vây ở chính giữa, có thể là mở nước nóng quá.
Từ trong phòng tắm đi ra, cả người cô tựa như đều nhuộm một tầng ngọt ngào, dưới chân trống rỗng, cô xoa nhẹ đầu, ngồi trên giường, liền ngồi phải một vật cứng, cô mơ màng mò ra, là điện thoại di động, nhìn tới điện thoại di động cô như càng mơ hồ, mới vừa rồi, Tiết Nhượng chủ động gọi điện thoại cho cô.
Là giả đi, chính là một giấc mộng đi.
Cô nghĩ như vậy, nằm xuống giường, ngủ một chút, sau đó dậy chơi trò chơi.
............................ Ta là dải phân cách.............................
Chung Lệ Nhan bưng sữa bò, vào phòng Tiết Nhượng, để lên bàn, thấy cậu tựa vào ban công gọi điện thoại, giọng trầm thấp, bà nhướng mày, đi tới.
Bình luận truyện