Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
Chương 51
Tiết Nhượng đã lâu không gặp Tần Thiên, hai người ở trong cùng một thành phố, mặc dù nói là anh em họ, nhưng mỗi người đều có chuyện phải làm, sau khi Tiết Nhượng lên Thanh Hoa, hai tháng này anh mới rảnh rỗi, lúc trước công việc, kiếm tiền, học nghiệp, bận bịu, về sau mua xe cùng mua nhà, anh mới hoàn toàn thả lỏng.
Trên Land Rover, Trương Lam duỗi người một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, nhìn cô một cái, Trương Lam bắt được ánh mắt của anh, che mặt: "Nhìn em làm gì?"
"Nhìn em xem có chỗ nào lại làm cho nhiều con trai thích như vậy."
Trương Lam từ trong kẽ hở nhìn anh, thanh âm từ trong lòng bàn tay truyền ra: "Bây giờ sao? Nhìn ra cái gì không?"
"Đã nhìn ra?"
"Là gì?"
"Xinh đẹp, đáng yêu, hào phóng, quan trọng nhất là....." Anh kéo tay cô ra, "Được Tiết Nhượng anh coi trọng."
Trương Lam sửng sốt, bật cười ha ha, "Tiểu ca ca anh thật tự kỷ nha."
Tiết Nhượng hôn cô một cái, sau đó trở lại vị trí lái xe, vén tay áo lên, khởi động xe, Trương Lam tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Anh hẹn Tần Thiên ăn ở nơi nào?"
"Công ty cậu ta."
"Ăn cái gì ở công ty của cậu ấy."
"Đồ nướng."
Hai mắt Trương Lam sáng lên, "Sao không nói với em?"
"Bây giờ không phải đã nói rồi sao?" Khóe môi Tiết Nhượng mang theo ý cười, liếc nhìn cô một cái, chuyển động tay lái, lái ra cửa trường đại học trung y dược, không ít đồng học ôm sách ở dưới bóng cây đi lại, liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen lái qua, mà ở bên trong một sườn mặt tuấn tú cũng lướt qua.
Bước chân của các cô hơi ngừng lại, muốn nhìn một cái, không có.
Công ty của Tần Thiên ở sân vườn khu thương mại bên kia, công ty Tần Thiên mở này, trên thực tế đã đóng cửa một lần, thời điểm đó chính là lúc khổ sở nhất của Tần Thiên.
Khổ sở không phải là bởi vì công ty đóng cửa, mà bạn gái cùng ông chủ của công ty cạnh tranh trốn chạy, sau đó là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất, đúng lúc có Giang Dịch Khải ở bên hắn.
Lúc công ty Tần Thiên đóng cửa, Trương Lam đang cố gắng chuẩn bị thi đại học, chờ tới lúc cô đi tìm Tần Thiên, Tần Thiên đang làm việc trong phòng, ba ngày chưa từng đi ra, sau này, Trương Lam cũng mới nghe nói, Tần gia cũng xuất hiện khủng hoảng tài chính, Trương Trọng Cảnh đem tất cả số tiền có thể đưa ra đều đưa cho Tần gia.
Nhưng vẫn vô dụng như cũ, xí nghiệp Tần gia, ở trong lúc đó, sụp đổ mất bảy tám phần, chỉ còn có hai ba thực nghiệp đang chống đỡ, Giang Dịch Khải từ trong nhà lấy ra tiền vốn mở công ty, cuối cùng hắn hoàn toàn đầu tư cho Tần Thiên, gắng gượng đem công ty Tần Thiên kéo lên.
Hai người trong lúc đó.....
Rốt cuộc ở chúng với nhau từ lúc nào, Trương Lam cũng không biết.
Dù sao thời điểm cô biết, bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Nghe nói Giang Dịch Khải đã từng rời đi Tần Thiên, là Tần Thiên đi đem hắn tìm trở về, đoán chừng cũng rất khó, Trương Lam biết được không nhiều lắm.
Xe tiến vào trong gara, Trương Lam xuống xe, Tiết Nhượng nắm tay cô, đóng cửa xe, lên tầng, phòng làm việc của Tần Thiên ở tầng ba, hắn mở là công ty truyền thông, trong tay có một đoàn đội võng hồng, còn có một chuyên mục tác giả chuyên môn chuyên dùng đầu bút làm việc, trong tay mỗi người đều có một danh hiệu thuộc công chúng.
Lúc này những công ty khác đều còn đang làm việc, công ty của Tần Thiên đều tan tầm, vừa vào cửa liền thấy một đám người trẻ tuổi dựa vào nhau ăn gói snack khoai to, còn có người uống trà sữa đóng vai nhân vật nào đó.
Cửa thang máy vừa mở, bọn họ quay đầu nhìn lại, sau đó lại bình tĩnh đem đầu quay trở về, tiếp tục nói chuyện phiếm tán dóc.
Giang Dịch Khải ở một bên cười đến ôm bụng, Trương Lam đi qua, cầm lấy gói khoai tây chiên trong bao đè lên đầu hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Trương Lam, xoát cái đứng thẳng người, cười nói: "Ai nha, tiểu tỷ tỷ đến..... Họ hàng nhà chúng ta cậu đưa đến không?"
Sau đó hắn liền thò đầu, liền nhìn thấy Tiết Nhượng, sau đó hắn một phen kéo Trương Lam ra, cười với Tiết Nhượng đưa tay: "Cậu khỏe, họ hàng."
Sau đó một cô nương hai má phúng phính, một bên nhét nhét vào miếng khoai tây chiên vừa nói: "Gianh Dịch Khải, họ hàng nhà anh sao nhiều như vậy."
Giang Dịch Khải hướng cô nương kia thở dài, nói: " Im miệng! Đây là họ hàng thật!"
Cô nương kia lại dùng sức nhét vào miếng khoai tây chiên, "Anh dài như vậy, họ hàng nhà anh càng dễ nhìn hơn nhiều, rất tuấn tú, em suy nghĩ một chút xem anh ấy giống ai... "
Tiết Nhượng nhìn Giang Dịch Khải hai giây, Giang Dịch Khải rất thanh tú, mi mắt mang theo ý cười làm người ta cảm thấy thoải mái, anh nhẹ bắt tay Giang Dịch Khải, sau đó buông tay, hỏi: "Tần Thiên đâu?"
"Ở bên trong, nói điện thoại." Giang Dịch Khải chỉ vào cửa văn phòng, Trương Lam đã sớm cùng mấy người ngồi chung một chỗ, cùng ăn khoai tây chiên.
Bên trong công ty Tần Thiên cũng có mấy cô gái gần bằng tuổi với Trương Lam, hai bên đều biết nhau, hơn nữa quan hệ đều rất tốt, các cô ăn một miếng khoai tây chiên một bên hỏi Trương Lam: "Bạn trai cậu sao?"
"Ừ." Trương Lam lại ăn một miếng khoai tây chiên.
"Dáng dấp rất đẹp trai thôi."
"Ừ. đúng vậy."
"Cậu lúc nào thì yêu đương?"
"Đã rất nhiều năm."
"A? Cậu thật lợi hại, vẫn luôn cất giấu?"
"Đúng vậy."
Trương Lam cùng các cô rất thoải mái, mấy người các cô đã quen nhìn soái ca, cho nên đối với Tiết Nhượng cũng chỉ nhìn nhiều thêm hai cái mà thôi, trong công ty cũng có rất nhiều người đẹp trai, tiểu thịt tươi, Tiết Nhượng đẹp mắt, đẹp trai, nhưng tạm thời các cô đã gặp qua trai đẹp, sẽ không giống như nữ sinh trong trường.
Người người kinh hô không thôi.
Phụ nữ ra ngoài xã hội, ánh mắt nhìn đàn ông trừ diện mạo, nhiều hơn là thực dụng, trong đó một người gọi là tiểu yêu tinh liếm ngón tay, chỉ vào váy của Trương Lam: "Cậu lại mua váy mới?"
Trương Lam vùi đầu tận lực ăn, nói: "Đúng vậy?"
" Bao nhiêu tiền vậy?"
" Không biết, đại khái.... Số này?" Trương Lam đếm đếm, tiểu yêu tinh kia lại cắn một miếng khoai tây chiên, "Cậu mua cũng không biết giá sao?"
"Bạn trai tôi mua, không phải là tôi mua."
"Răng rắc." Tiểu yêu tinh cắn khoai, tạm dừng hai giây, "Bạn trai cậu mua váy nhãn hiệu XX trong hệ hoa hồng? Cả nước cũng chỉ có hai chiếc! Anh ấy là con nhà giàu sao?"
Trên Land Rover, Trương Lam duỗi người một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, nhìn cô một cái, Trương Lam bắt được ánh mắt của anh, che mặt: "Nhìn em làm gì?"
"Nhìn em xem có chỗ nào lại làm cho nhiều con trai thích như vậy."
Trương Lam từ trong kẽ hở nhìn anh, thanh âm từ trong lòng bàn tay truyền ra: "Bây giờ sao? Nhìn ra cái gì không?"
"Đã nhìn ra?"
"Là gì?"
"Xinh đẹp, đáng yêu, hào phóng, quan trọng nhất là....." Anh kéo tay cô ra, "Được Tiết Nhượng anh coi trọng."
Trương Lam sửng sốt, bật cười ha ha, "Tiểu ca ca anh thật tự kỷ nha."
Tiết Nhượng hôn cô một cái, sau đó trở lại vị trí lái xe, vén tay áo lên, khởi động xe, Trương Lam tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: "Anh hẹn Tần Thiên ăn ở nơi nào?"
"Công ty cậu ta."
"Ăn cái gì ở công ty của cậu ấy."
"Đồ nướng."
Hai mắt Trương Lam sáng lên, "Sao không nói với em?"
"Bây giờ không phải đã nói rồi sao?" Khóe môi Tiết Nhượng mang theo ý cười, liếc nhìn cô một cái, chuyển động tay lái, lái ra cửa trường đại học trung y dược, không ít đồng học ôm sách ở dưới bóng cây đi lại, liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen lái qua, mà ở bên trong một sườn mặt tuấn tú cũng lướt qua.
Bước chân của các cô hơi ngừng lại, muốn nhìn một cái, không có.
Công ty của Tần Thiên ở sân vườn khu thương mại bên kia, công ty Tần Thiên mở này, trên thực tế đã đóng cửa một lần, thời điểm đó chính là lúc khổ sở nhất của Tần Thiên.
Khổ sở không phải là bởi vì công ty đóng cửa, mà bạn gái cùng ông chủ của công ty cạnh tranh trốn chạy, sau đó là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất, đúng lúc có Giang Dịch Khải ở bên hắn.
Lúc công ty Tần Thiên đóng cửa, Trương Lam đang cố gắng chuẩn bị thi đại học, chờ tới lúc cô đi tìm Tần Thiên, Tần Thiên đang làm việc trong phòng, ba ngày chưa từng đi ra, sau này, Trương Lam cũng mới nghe nói, Tần gia cũng xuất hiện khủng hoảng tài chính, Trương Trọng Cảnh đem tất cả số tiền có thể đưa ra đều đưa cho Tần gia.
Nhưng vẫn vô dụng như cũ, xí nghiệp Tần gia, ở trong lúc đó, sụp đổ mất bảy tám phần, chỉ còn có hai ba thực nghiệp đang chống đỡ, Giang Dịch Khải từ trong nhà lấy ra tiền vốn mở công ty, cuối cùng hắn hoàn toàn đầu tư cho Tần Thiên, gắng gượng đem công ty Tần Thiên kéo lên.
Hai người trong lúc đó.....
Rốt cuộc ở chúng với nhau từ lúc nào, Trương Lam cũng không biết.
Dù sao thời điểm cô biết, bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Nghe nói Giang Dịch Khải đã từng rời đi Tần Thiên, là Tần Thiên đi đem hắn tìm trở về, đoán chừng cũng rất khó, Trương Lam biết được không nhiều lắm.
Xe tiến vào trong gara, Trương Lam xuống xe, Tiết Nhượng nắm tay cô, đóng cửa xe, lên tầng, phòng làm việc của Tần Thiên ở tầng ba, hắn mở là công ty truyền thông, trong tay có một đoàn đội võng hồng, còn có một chuyên mục tác giả chuyên môn chuyên dùng đầu bút làm việc, trong tay mỗi người đều có một danh hiệu thuộc công chúng.
Lúc này những công ty khác đều còn đang làm việc, công ty của Tần Thiên đều tan tầm, vừa vào cửa liền thấy một đám người trẻ tuổi dựa vào nhau ăn gói snack khoai to, còn có người uống trà sữa đóng vai nhân vật nào đó.
Cửa thang máy vừa mở, bọn họ quay đầu nhìn lại, sau đó lại bình tĩnh đem đầu quay trở về, tiếp tục nói chuyện phiếm tán dóc.
Giang Dịch Khải ở một bên cười đến ôm bụng, Trương Lam đi qua, cầm lấy gói khoai tây chiên trong bao đè lên đầu hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Trương Lam, xoát cái đứng thẳng người, cười nói: "Ai nha, tiểu tỷ tỷ đến..... Họ hàng nhà chúng ta cậu đưa đến không?"
Sau đó hắn liền thò đầu, liền nhìn thấy Tiết Nhượng, sau đó hắn một phen kéo Trương Lam ra, cười với Tiết Nhượng đưa tay: "Cậu khỏe, họ hàng."
Sau đó một cô nương hai má phúng phính, một bên nhét nhét vào miếng khoai tây chiên vừa nói: "Gianh Dịch Khải, họ hàng nhà anh sao nhiều như vậy."
Giang Dịch Khải hướng cô nương kia thở dài, nói: " Im miệng! Đây là họ hàng thật!"
Cô nương kia lại dùng sức nhét vào miếng khoai tây chiên, "Anh dài như vậy, họ hàng nhà anh càng dễ nhìn hơn nhiều, rất tuấn tú, em suy nghĩ một chút xem anh ấy giống ai... "
Tiết Nhượng nhìn Giang Dịch Khải hai giây, Giang Dịch Khải rất thanh tú, mi mắt mang theo ý cười làm người ta cảm thấy thoải mái, anh nhẹ bắt tay Giang Dịch Khải, sau đó buông tay, hỏi: "Tần Thiên đâu?"
"Ở bên trong, nói điện thoại." Giang Dịch Khải chỉ vào cửa văn phòng, Trương Lam đã sớm cùng mấy người ngồi chung một chỗ, cùng ăn khoai tây chiên.
Bên trong công ty Tần Thiên cũng có mấy cô gái gần bằng tuổi với Trương Lam, hai bên đều biết nhau, hơn nữa quan hệ đều rất tốt, các cô ăn một miếng khoai tây chiên một bên hỏi Trương Lam: "Bạn trai cậu sao?"
"Ừ." Trương Lam lại ăn một miếng khoai tây chiên.
"Dáng dấp rất đẹp trai thôi."
"Ừ. đúng vậy."
"Cậu lúc nào thì yêu đương?"
"Đã rất nhiều năm."
"A? Cậu thật lợi hại, vẫn luôn cất giấu?"
"Đúng vậy."
Trương Lam cùng các cô rất thoải mái, mấy người các cô đã quen nhìn soái ca, cho nên đối với Tiết Nhượng cũng chỉ nhìn nhiều thêm hai cái mà thôi, trong công ty cũng có rất nhiều người đẹp trai, tiểu thịt tươi, Tiết Nhượng đẹp mắt, đẹp trai, nhưng tạm thời các cô đã gặp qua trai đẹp, sẽ không giống như nữ sinh trong trường.
Người người kinh hô không thôi.
Phụ nữ ra ngoài xã hội, ánh mắt nhìn đàn ông trừ diện mạo, nhiều hơn là thực dụng, trong đó một người gọi là tiểu yêu tinh liếm ngón tay, chỉ vào váy của Trương Lam: "Cậu lại mua váy mới?"
Trương Lam vùi đầu tận lực ăn, nói: "Đúng vậy?"
" Bao nhiêu tiền vậy?"
" Không biết, đại khái.... Số này?" Trương Lam đếm đếm, tiểu yêu tinh kia lại cắn một miếng khoai tây chiên, "Cậu mua cũng không biết giá sao?"
"Bạn trai tôi mua, không phải là tôi mua."
"Răng rắc." Tiểu yêu tinh cắn khoai, tạm dừng hai giây, "Bạn trai cậu mua váy nhãn hiệu XX trong hệ hoa hồng? Cả nước cũng chỉ có hai chiếc! Anh ấy là con nhà giàu sao?"
Bình luận truyện