Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
Chương 62-2
Trương Lam suy nghĩ, lại lắc đầu: "Không được, chúng ta chờ đi."
Tiết Nhượng suy nghĩ, lại nhìn nhìn nhiều người như vậy, lấy điện thoại ra, tìm tên một người, gọi tới, chỉ chốc lát, Trương Lam liền không cần chờ, trực tiếp vào cửa bác sĩ kiểm tra, nơi đó, có một người phụ nữ mặc áo trắng dài đi ra, nở nụ cười, nói với Tiết Nhượng: "Làm sao biết tôi hôm nay trực ban vậy?"
"Đoán."
Người phụ nữ kia rất trẻ tuổi, cô ấy thấy Trương Lam nói: "Ngồi đi, tiểu mỹ nữ."
Trương Lam chợt nhìn về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoa xoa đầu cô nói: "Học tỷ của anh."
Anh đem đơn bệnh đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài, Trương Lam liếc nhìn bảng tên của bác sĩ.
Chu Mai cười nói: "Tôi tên Chu Mai, là học tỷ của Tiết Nhượng."
" Học tỷ khỏe."
" Chuyện gì xảy ra?"
"Một tháng không đến kinh nguyệt, em không biết có phải là mang thai hay không." Trương Lam nói mặt hơi đỏ lên, Chu Mai kinh ngạc, cô ấy nhìn Trương Lam: "Tiết Nhượng là bạn trai em?"
"Vâng." Trương Lam khẽ gật đầu.
"Có thể nha, học đệ ở trong trường có tiếng là lạnh lùng, nhanh như vậy đã làm cha."
Mặt Trương Lam càng đỏ hơn, Chu Mai thấy cô đỏ mặt, cười lên.
Sau đó mới bắt đầu xem cho cô, Trương Lam vẫn luôn căng thẳng, thời điểm cầm tờ đơn đi ra làm kiểm tra, thậm chí thời điểm rút máu còn sợ hơn, Tiết Nhượng một đường đi cùng.
Đại khái một giờ sau, Chu Mai cầm bệnh án, nhìn Trương Lam.
Trương Lam khẩn trương theo bản năng ngồi thẳng người, Chu Mai cười cười, nói: "Không mang thai, tôi đoán chừng em tháng trước uống nhiều nước đá đúng chứ?"
Vừa nghe không mang thai, Trương Lam thở phào, Chu Mai còn nói: "Bất quá, thể chất của em không được, quá lạnh, những đồ như nước đá uống ít một chút."
"Vâng."
Chu Mai lại phân phó một hồi, Trương Lam mới cầm tờ đơn đi ra, vừa đi ra, cô liền thấy Tiết Nhượng tựa vào trên vách tường, đang nhìn cô.
Trọng yếu nhất chính là, cô gái chung quanh cũng nhìn Tiết Nhượng, Trương Lam tức giận, cô tiến lên lôi kéo tay anh, nói: "Đi."
Tiết Nhượng ngoan ngoãn để cô kéo đi, hỏi: "Như thế nào?"
Trương Lam không lên tiếng, đi xuống lầu, ra cửa, mới nói: "Không mang thai, chính là kinh nguyệt không đều, em tháng trước uống nhiều nước đá."
Tiết Nhượng dừng một chút, sau đó bình tĩnh nắm tay cô, nói: "Sau này đừng uống quá nhiều nước đá, những đồ cay kia cũng phải ăn ít."
Phí thành ở phương nam, thức ăn bên kia cũng tương đối thanh đạm, còn những thứ như hạt tiêu này, cũng rất ít, nhưng Trương Lam từ nhỏ đã thích ăn cay, các loại khẩu vị nặng cô đều ăn.
Trước kia ở Phí thành, còn có một dì cùng cha mẹ quản, đến Bắc Kinh, cô tự mình chăm sóc bản thân, muốn ăn gì liền ăn không chút kiêng kỵ.
Dẫn đến kinh nguyệt không đều, cũng làm cho cô trong khoảng thời gian này không có cảm giác gì, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, tới gần hôn môi cô, nói: "Chúng ta về nhà."
"Ừ." Trương Lam gật đầu.
Tiết Nhượng lại sâu sắc nhìn cô một cái, sau đó vòng qua đầu xe, lên xe, khởi động xe.
Qua hai ba ngày, Trương Lam tới kinh nguyệt, đúng lúc đang ở trên máy bay về Phí thành, ở trên máy bay cô đau đau đến sắc mặt trắng bệch, Tiết Nhượng chỉ có thể không ngừng cầm miếng giữ ấm che bụng cô, lại đút cô uống nước đường đỏ, Trương Lam thở hổn hển nói: "Mang thai có phải cũng đau như vậy phải không?"
Tiết Nhượng: "... Không biết.."
Xuống máy bay, chú Trần lái xe tới đón, thấy Tiết Nhượng, ông có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mời Tiết Nhượng lên xe, cũng đưa Tiết Nhượng trở về phố Trạng Nguyên.
Thấy phố Trạng Nguyên ban ngày an tĩnh, Trương Lam hoài niệm, cô muốn đưa Tiết Nhượng đến phố Trạng Nguyên, Tiết Nhượng đẩy rương hành lý, đi hai bước, đột nhiên đem Trương Lam đè ở trên tấm bảng phố Trạng Nguyên, cúi đầu hôn cô.
Trương Lam lập tức nhắm mắt lại, tay nắm cổ áo anh, cùng anh răng môi quấn quít.
Sau đó anh nặng nề cắn môi dưới của cô, nói: "Mau trở về đi thôi, nơi đó không thể ngừng xe."
Trương Lam nắm tay anh, lại nhìn phố Trạng Nguyên lần cuối, đi qua nơi đó một chút, chính là, Tiết Nhượng, còn có mẹ của anh.
Cô chần chờ một chút, nói: "Em Tết sẽ đến nhà anh một chuyến."
Tiết Nhượng sửng sốt, Trương Lam vỗ vỗ ngực anh nói: "Em sẽ cố gắng vượt qua, chồng, bái bai."
Tiết Nhượng đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cô chạy thật nhanh tới xe, cô mặc áo khoác màu nâu, bên trong là một chiếc váy màu trắng, đi vớ, bắp chân rất trắng...
Tóc khoác lên trên vai.
Tràn đầy thanh xuân, đẹp như tranh vẽ.
Cô chui vào trong xe, lại nhìn anh, cười với anh.
Tiết Nhượng tay đút trong túi, nhìn cô, xe chạy, đi ra ngoài, Tiết Nhượng giơ tay lên, sờ khóe môi một cái, chút mềm mại kia tựa như vẫn còn đọng lại.
Như vậy, anh làm sao có thể buông cô ra.
Phố Trạng Nguyên thật dài, một bóng người cao to chậm rãi đi đến, khuôn mặt tuấn mĩ cùng với vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho mọi người không thể bỏ qua anh, người đi bộ ở trên phố, đều theo bản năng nhìn về phía anh.
Đến cửa hàng trà sữa Đinh Đang, bước chân Tiết Nhượng hơi ngừng, hồi lâu, anh vào trong, mua một ly trà sữa nóng, ống hút màu xanh da trời, anh ngậm ống hút, đi qua ngõ nhỏ, đi qua sân bóng rổ, vào tiểu khu, lên lầu, đứng ở cửa... Ngừng rất lâu.
Tiết Nhượng suy nghĩ, lại nhìn nhìn nhiều người như vậy, lấy điện thoại ra, tìm tên một người, gọi tới, chỉ chốc lát, Trương Lam liền không cần chờ, trực tiếp vào cửa bác sĩ kiểm tra, nơi đó, có một người phụ nữ mặc áo trắng dài đi ra, nở nụ cười, nói với Tiết Nhượng: "Làm sao biết tôi hôm nay trực ban vậy?"
"Đoán."
Người phụ nữ kia rất trẻ tuổi, cô ấy thấy Trương Lam nói: "Ngồi đi, tiểu mỹ nữ."
Trương Lam chợt nhìn về phía Tiết Nhượng, Tiết Nhượng xoa xoa đầu cô nói: "Học tỷ của anh."
Anh đem đơn bệnh đặt lên bàn, sau đó đi ra ngoài, Trương Lam liếc nhìn bảng tên của bác sĩ.
Chu Mai cười nói: "Tôi tên Chu Mai, là học tỷ của Tiết Nhượng."
" Học tỷ khỏe."
" Chuyện gì xảy ra?"
"Một tháng không đến kinh nguyệt, em không biết có phải là mang thai hay không." Trương Lam nói mặt hơi đỏ lên, Chu Mai kinh ngạc, cô ấy nhìn Trương Lam: "Tiết Nhượng là bạn trai em?"
"Vâng." Trương Lam khẽ gật đầu.
"Có thể nha, học đệ ở trong trường có tiếng là lạnh lùng, nhanh như vậy đã làm cha."
Mặt Trương Lam càng đỏ hơn, Chu Mai thấy cô đỏ mặt, cười lên.
Sau đó mới bắt đầu xem cho cô, Trương Lam vẫn luôn căng thẳng, thời điểm cầm tờ đơn đi ra làm kiểm tra, thậm chí thời điểm rút máu còn sợ hơn, Tiết Nhượng một đường đi cùng.
Đại khái một giờ sau, Chu Mai cầm bệnh án, nhìn Trương Lam.
Trương Lam khẩn trương theo bản năng ngồi thẳng người, Chu Mai cười cười, nói: "Không mang thai, tôi đoán chừng em tháng trước uống nhiều nước đá đúng chứ?"
Vừa nghe không mang thai, Trương Lam thở phào, Chu Mai còn nói: "Bất quá, thể chất của em không được, quá lạnh, những đồ như nước đá uống ít một chút."
"Vâng."
Chu Mai lại phân phó một hồi, Trương Lam mới cầm tờ đơn đi ra, vừa đi ra, cô liền thấy Tiết Nhượng tựa vào trên vách tường, đang nhìn cô.
Trọng yếu nhất chính là, cô gái chung quanh cũng nhìn Tiết Nhượng, Trương Lam tức giận, cô tiến lên lôi kéo tay anh, nói: "Đi."
Tiết Nhượng ngoan ngoãn để cô kéo đi, hỏi: "Như thế nào?"
Trương Lam không lên tiếng, đi xuống lầu, ra cửa, mới nói: "Không mang thai, chính là kinh nguyệt không đều, em tháng trước uống nhiều nước đá."
Tiết Nhượng dừng một chút, sau đó bình tĩnh nắm tay cô, nói: "Sau này đừng uống quá nhiều nước đá, những đồ cay kia cũng phải ăn ít."
Phí thành ở phương nam, thức ăn bên kia cũng tương đối thanh đạm, còn những thứ như hạt tiêu này, cũng rất ít, nhưng Trương Lam từ nhỏ đã thích ăn cay, các loại khẩu vị nặng cô đều ăn.
Trước kia ở Phí thành, còn có một dì cùng cha mẹ quản, đến Bắc Kinh, cô tự mình chăm sóc bản thân, muốn ăn gì liền ăn không chút kiêng kỵ.
Dẫn đến kinh nguyệt không đều, cũng làm cho cô trong khoảng thời gian này không có cảm giác gì, Tiết Nhượng thắt dây an toàn cho cô, tới gần hôn môi cô, nói: "Chúng ta về nhà."
"Ừ." Trương Lam gật đầu.
Tiết Nhượng lại sâu sắc nhìn cô một cái, sau đó vòng qua đầu xe, lên xe, khởi động xe.
Qua hai ba ngày, Trương Lam tới kinh nguyệt, đúng lúc đang ở trên máy bay về Phí thành, ở trên máy bay cô đau đau đến sắc mặt trắng bệch, Tiết Nhượng chỉ có thể không ngừng cầm miếng giữ ấm che bụng cô, lại đút cô uống nước đường đỏ, Trương Lam thở hổn hển nói: "Mang thai có phải cũng đau như vậy phải không?"
Tiết Nhượng: "... Không biết.."
Xuống máy bay, chú Trần lái xe tới đón, thấy Tiết Nhượng, ông có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mời Tiết Nhượng lên xe, cũng đưa Tiết Nhượng trở về phố Trạng Nguyên.
Thấy phố Trạng Nguyên ban ngày an tĩnh, Trương Lam hoài niệm, cô muốn đưa Tiết Nhượng đến phố Trạng Nguyên, Tiết Nhượng đẩy rương hành lý, đi hai bước, đột nhiên đem Trương Lam đè ở trên tấm bảng phố Trạng Nguyên, cúi đầu hôn cô.
Trương Lam lập tức nhắm mắt lại, tay nắm cổ áo anh, cùng anh răng môi quấn quít.
Sau đó anh nặng nề cắn môi dưới của cô, nói: "Mau trở về đi thôi, nơi đó không thể ngừng xe."
Trương Lam nắm tay anh, lại nhìn phố Trạng Nguyên lần cuối, đi qua nơi đó một chút, chính là, Tiết Nhượng, còn có mẹ của anh.
Cô chần chờ một chút, nói: "Em Tết sẽ đến nhà anh một chuyến."
Tiết Nhượng sửng sốt, Trương Lam vỗ vỗ ngực anh nói: "Em sẽ cố gắng vượt qua, chồng, bái bai."
Tiết Nhượng đứng thẳng người, nhìn bóng lưng cô chạy thật nhanh tới xe, cô mặc áo khoác màu nâu, bên trong là một chiếc váy màu trắng, đi vớ, bắp chân rất trắng...
Tóc khoác lên trên vai.
Tràn đầy thanh xuân, đẹp như tranh vẽ.
Cô chui vào trong xe, lại nhìn anh, cười với anh.
Tiết Nhượng tay đút trong túi, nhìn cô, xe chạy, đi ra ngoài, Tiết Nhượng giơ tay lên, sờ khóe môi một cái, chút mềm mại kia tựa như vẫn còn đọng lại.
Như vậy, anh làm sao có thể buông cô ra.
Phố Trạng Nguyên thật dài, một bóng người cao to chậm rãi đi đến, khuôn mặt tuấn mĩ cùng với vẻ mặt lạnh lùng, khiến cho mọi người không thể bỏ qua anh, người đi bộ ở trên phố, đều theo bản năng nhìn về phía anh.
Đến cửa hàng trà sữa Đinh Đang, bước chân Tiết Nhượng hơi ngừng, hồi lâu, anh vào trong, mua một ly trà sữa nóng, ống hút màu xanh da trời, anh ngậm ống hút, đi qua ngõ nhỏ, đi qua sân bóng rổ, vào tiểu khu, lên lầu, đứng ở cửa... Ngừng rất lâu.
Bình luận truyện