Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 32: Bữa sáng



Sắc mặt nữ nhân nháy mắt liền thay đổi, “cậu, các cậu?”

Cánh tay khẽ nâng, đầu ngón tay run rẩy, kết hợp với vẻ mặt trắng bệch của nữ nhân, bộ dạng rõ ràng rất yếu ớt, ngay cả lời muốn hỏi cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Thái độ của Tần Dĩ Mục rất là lạnh lùng, hình như không định giải thích gì, chỉ nói: “Bà có thể đi rồi.”

“Ta không đi, ta đi cái gì!” nữ nhân hừ lạnh một tiếng, chân dài vừa nhấc ngồi vào đối diện bọn họ, ánh mắt không ngừng đánh giá Đan Kì Diệp từ trên xuống dưới.

Đan Kì Diệp cho dù phản ứng chậm, cũng có thể phát hiện tình huống lúc trước của hai mẹ con này không đúng, nhưng dưới loại tình huống này, hắn cũng không dám nói gì, tình huống hình như so với lúc trước càng xấu hổ hơn.

Nếu không bị nhìn chăm chú, hắn thật sự muốn che mặt nằm sấp xuống giả ngu.

Mày Tần Dĩ Mục nhíu lại, không dấu vết ngồi thẳng thân mình đem Đan Kì Diệp che ở phía sau.

“Con chắn cái gì? Sợ ta thương tổn hắn sao?” nữ nhân bị hắn trực tiếp chọc giận nở nụ cười, “thay đổi một trường học ánh mắt cũng thay đổi theo, loại omega nào cũng có thể vào mắt con được hay sao?”

Nghe lời của bà càng ngày càng chanh chua, bình thản trên mặt Tần Dĩ Mục hiện lên một tia gợn sóng, “Đủ rồi.”

“Không đủ.” Hai tay nữ nhân khoanh ở trước ngực dựa về phía sau, nhấc chân bắt chéo khoát lên trên bàn, thản nhiên nói: “Lần này còn không bằng lần trước con dấu hiệu, tuy rằng tên kia là sự cố, còn làm hại con phải bất đắc dĩ đổi thành phố, nhưng mà….”

‘xoảng!’

Một chén trà bay sát qua mặt nữ nhân, trực tiếp đập vào bức tường sau lưng.

Nước trà ở phía trong bị vẩy ra, nước trà nóng bỏng bắn lên trên mặt hiện lên một phần hồng rực.

Nữ nhân mãnh liệt mở to mắt, cổ cứng ngắc từ từ quay đầu, nhìn thấy chén trà vỡ vụn bên cạnh, vẻ mặt u ám, bà ta quát lớn: “Tần Dĩ Mục con điên rồi!”

Thái độ Tần Dĩ Mục trước này đều là lạnh nhạt không quan tâm, nữ nhân đối với thái độ của hắn cũng rất quen thuộc, cũng không để ý nhiều, hắn từ trong mâm trái cây cầm ra một chùm nho tím, tùy tay nhét vào trong tay Đan Kì Diệp ở phía sau, lúc này mới rảnh bố thí cho bà ta  một ánh mắt, “Phu nhân, nói cẩn thận.”

“Con….!” Nữ nhân cắn chặt khớp hàm, bên trong đôi mắt xinh đẹp hừng hực lửa thiêu, nhưng lại không biết vì ngại chuyện gì, lại không dám xé rách mặt với Tần Dĩ Mục.

Giằng co tới cuối cùng, thanh âm trong phòng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng Đan Kì Diệp nhỏ giọng ăn nho.

Âm thanh Đan Kì Diệp ăn cái gì rất nhỏ, giống như con chuột nhỏ ở trong kho thóc vậy, nhưng mà bởi vì  hai người này thật sự quá yên tĩnh, Đan Kì Diệp liếm liếm khóe miệng, đem nửa chùm nho còn lại cất tốt.

Tần Dĩ Mục hỏi: “Ngọt không?”

Lời này không có khả năng là nói với nữ nhân kia, rõ ràng là hỏi mình, lúc này Đan Kì Diệp nói: “ngọt.”

Nói xong, Tần Dĩ Mục lẳng lặng nhìn hắn, Đan Kì Diệp mở lớn con mắt, cũng không thể hiểu được ý hắn ngay lập tức.

Ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, vội vàng ngắt một quả nho lột vỏ đút cho hắn, “Nếm thử không?”

Nữ nhân kia dùng sức nắm tay, nói: “Hắn dị ứng với nho!”

Đan Kì Diệp nhíu mày, đem nho đút cho Tần Dĩ Mục, xoa xoa tay nói: “Tôi sao lại cảm thấy hắn dị ứng với dì, không có chuyện gì mong dì rời đi, thưa dì?”

Hả, dì?!

Người bảo dưỡng rất tốt, trên mặt không hề có nếp nhăn thế mà bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa chỉ vào mũi gọi là dì?!

Nữ nhân tức giận hơi bước lên, nâng tay lên muốn đánh, “Cậu không được dạy dỗ sao?!”

Đan Kì Diệp nhíu mày, hoài nghi nhìn về phía Tần Dĩ Mục, tuy rằng lời nói không tốt lắm, nhưng mà đầu óc vị phu  nhân này có phải hơi….”

Rõ ràng là bà không hiểu đúng không?

Nữ nhân nâng tay được một nửa, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Tần Dĩ Mục mà cứng rắn dừng lại động tác, lại khiến cho mình tức giận muốn chết, ngồi xuống trên ghế uống một ngụm trà lạnh, ánh mắt xoay chuyển bỗng dưng nghĩ tới cái gì, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “người đắc tội với hiệp hội bảo vệ omega chính là hắn?”

Đồng tử Đan Kì Diệp mạnh mẽ co rút lại, lời này là có ý gì?

Đắc tội với hiệp hội bảo vệ omega…?

Đan Kì Diệp hơi kích động nhìn về phía Tần Dĩ Mục, ban đầu là hắn có ý tốt, muốn hiệp hội bảo vệ làm sáng tỏ đối với danh dự của Tần Dĩ Mục đương  nhiên là tốt, nhưng nếu thật sự đắc tội, chỉ sợ Tần Dĩ Mục cũng không có chỗ tốt gì.

Tần Dĩ Mục lắc đầu, “Cút đi.”

“Tên omega kia tuy rằng lừa con, nhưng gia cảnh cũng đàng hoàng, con cưới hắn không phải mọi chuyện đã tốt đẹp rồi sao? Hiện tại thì tốt rồi, thay đổi một nơi khác tới trường, sự thật liền được tung ra, cũng làm cho omega kia không có mặt mũi nhìn người, cứng rắn đem mẹ con người ta ép ra nước ngoài, Tần Dĩ Mục, lòng con thật ác độc.”

“Tôi mời bà cút.”

“Tần Dĩ Mục….!” lặp đi lặp lại nhiều lần nói với bà cũng chỉ có mấy chữ này, tính tình cho dù không nhịn được với người khác, nhưng bà là trưởng bối!

Tần Dĩ Mục thản nhiên nói; “Chú tư.”

Ngón tay nữ nhân nắm túi sách đã phát xanh, bà hít sâu một hơi, cứng rắn nặn ra một nụ cười, “Được, cứ theo con đi.” Nói xong, nữ nhân đá văng cửa trước mắt trực tiếp đi ra ngoài.

Đan Kì Diệp từ phía sau Tần Dĩ Mục đi ra ngồi vào bên cạnh, trong đầu nghĩ tới toàn là lời nói lúc trước của nữ nhân kia, cảm giác nho ở trên tay cũng không ngọt, “ngồi cùng bàn, có phải tôi gây phiền phức cho cậu không?”

“Không có.” Tần Dĩ Mục nói: “Cậu đã giúp tôi một chuyện lớn.”

Đan Kì Diệp rất tin tưởng lời nói của Tần Dĩ Mục, dù sao loại chuyện này Tần Dĩ Mục cũng không có lý do gạt hắn, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút, “Thật sao?”

“Ừ.”

Đan Kì Diệp ăn nho ngọt hỏi: “Chuyện này cụ thể như thế nào cậu có thể nói với tôi được không?”

“Sau này có cơ hội.”

“Được.”

Đan Kì Diệp cũng không truy hỏi, dù sao Tần Dĩ Mục cũng đã nói sau này, không có gì phải gấp gáp.

Đan Kì Diệp ‘à’ một tiếng, cười nói: “ tiểu đáng yêu tôi đây đã giúp một việc lớn, ngồi cùng bàn có thể thể hiện một chút tình yêu với tôi đi ăn đồ nướng với tôi được không?”

“không thể.”

“A….?” thanh âm kéo dài đầy nghi hoặc, biểu tình trên mặt nháy mắt buồn rầu, “Vì sao nha?”

“Đã khuya, ngày mai phải dậy sớm.”

“Thức cả đêm đối với loại học bá như chúng ta cũng không tính là gì.” Đan Kì Diệp nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm, không tính trễ.

“Không được.” Tần Dĩ Mục kiên trì: “Ngủ sớm.”

“Tôi…. Đừng?”

Đan Kì Diệp còn muốn nói cái gì, lại bị Tần Dĩ Mục dứt khoát bịt miệng.

Hai tròng mắt Đan Kì Diệp nhíu lại, há mồm muốn ồn ào, sau đó chợt nghe thấy Tần Dĩ Mục  nói: “Cuối tuần.” đồng thời buông lỏng tay.

“Đồng ý!”

….

“reng reng reng.”

Tiếng chuông vào học vang lên, trên hành lang không có một bóng người.

Đột nhiên một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Đan Kì Diệp từ trong góc chạy ra, chạy thẳng vào phòng học.

Chớp mắt một cái đã chạy vào trong, Đan Kì Diệp nhẹ nhàng thở ra, thầy giáo còn chưa tới.

Chùi mồ hôi trên đầu một phen, Đan Kì Diệp cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Bảy giờ sáng là tự học sớm, vừa mở mắt đã là sáu giờ mười phút.

Cũng may là động tác rửa mặt mau, nếu không hôm nay nhất định không thể kịp.

Đan Kì Diệp ngồi vào chỗ của mình, đem sách dùng cho tự học ra, bớt thời gian chào hỏi Tần Dĩ Mục, “Chào ngồi cùng bàn.”

“Chào.”

Loay hoay với sách xong xuôi, Đan Kì Diệp không hề thấy phiền chọc chọc Tần Dĩ Mục, khi người nhìn qua, nghiêng người nằm trên bàn, cười cong đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Ngồi cùng bàn cậu tới từ lúc nào? Dậy sớm như vậy? ăn cơm chưa?”

“Không nói lời nào, lát nữa hết tiết chúng ta ra ngoài mua điểm tâm ăn đi.”

“Lúc tôi tới có thấy người ta bán bánh nướng kẹp thịt, đi ngang qua rất thơm, nhưng mà người nhiều lắm không có thời gian xếp hàng.”

Hiện tại rất đói, nghĩ tới mùi hương kia trong bụng không nhịn được kêu rột rột.

Nhưng giờ khắc này lại có ảo giác ngửi thấy mùi hương kia.

Có thể là mùi vị của bánh nướng kẹp thịt xâm nhập vào lòng người.

Đan Kì Diệp nói xong, vừa vặn thầy giáo đi vào, hắn vội vàng ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt thành thật chờ thấy giáo sắp xếp lớp học tự học buổi sáng.

Thấy giáo đã sớm chuẩn bị, “Đọc một lần bài văn trang thứ nhất, lát nữa lên lớp sẽ giảng.”

Sau đó, kéo ghế dựa trước bục giảng ngồi xuống.

Lớp tự học buổi sáng chỉ cần có thầy giáo để ý, không nhất định phải yêu cầu thầy giáo giảng bài.

Tất cả mọi người đều thống nhất mở ra trang đầu tiên của bài văn, nhưng ăn ý lựa chọn đọc thầm.

—- không ai phát ra âm thanh.

Trên con đường im lặng chỉ có một ít âm thanh lẩm nhẩm phát ra.

Lúc trước Đan Kì Diệp nhàm chán liền xem qua bài văn này mấy lần, giờ phút này lại xem bài này thêm một lần nên cảm thấy rất nhàm chán.

Hơn nữa… hắn cứ ngửi thấy mùi của bánh nướng kẹp thịt.

Mùi vị này khiến người không rảnh chăm chỉ học tập!

Tầm mắt lén lút lách qua Tần Dĩ Mục nhìn ra ngoài cửa sổ, mùi vị nặng như vậy, không biết có phải do quầy kia ở quá gần hay không.

Ngay khi hắn nghĩ tới lát nữa phải dùng tốc độ gì lao đi mua đồ ăn sáng, Tần Dĩ Mục ở bên người hắn đột nhiên đứng lên.

Đan Kì Diệp sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn thầy giáo ở phía trước, không tiếng động hỏi: ngồi cùng bàn cậu làm gì?

Sau đó hắn chỉ thấy thầy giáo gật đầu với Tần Dĩ Mục, sau đó hắn bị Tần Dĩ Mục kéo đi rồi.

Đan Kì Diệp: “???”

Cậu là dùng ánh mắt trao đổi với thầy giáo sao?

Ra cửa lớp, Đan Kì Diệp đi theo phía sau Tần Dĩ Mục nhỏ giọng nói thầm: “Ngồi cùng bàn, cậu là con nít sao, đi WC cũng muốn có người đi cùng? Tôi cũng không đi cùng với cậu.” Những lớp khác còn đang tự học, không thể nói quá lớn được.

Tần Dĩ Mục không nói lời nào, vẫn trầm mặc đi phía trước.

Đan Kì Diệp ngoài miệng nói không cùng, nhưng cặp chân dài kia so với ai kia càng nhanh hơn.

Tần Dĩ Mục đem người vào trong góc, đột nhiên dừng lại, Đan Kì Diệp nhìn trái nhìn phải, nhà vệ sinh còn xa mà.

“Không đi vệ….?”

Đang nói líu lo liền ngừng, trơ mắt nhìn Tần Dĩ Mục giống như biết ma thuật không biết từ nơi nào lấy ra một cái bánh nướng kẹp thịt, đưa cho hắn đồng thời còn có một ly sữa đậu nành.

— vẫn là còn ấm.

Đan Kì Diệp mở lớn mắt nhìn, giống như biết vừa rồi ngửi thấy mùi bánh nướng kẹp thịt là từ đâu bay tới.

Cầm bánh nướng kẹp thịt, ôm sữa đậu nành, có một loại cảm giác thỏa mãn không thể dùng từ ngữ nào có thể hình dung ra được, hắn không vội vã ăn, rõ ràng bụng đã đói kêu ‘rột rột rột’.

Hắn hỏi: “Mua cho tôi phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện