Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng
Chương 34: Bài văn
Chủ nhiệm giáo dục lại đẩy thấy giáo lên đỡ mình ra, kiên cường sờ sờ tóc ở hai bên của mình, bắt buộc mình tỉnh táo lại, cũng lộ ra nụ cười hoàn mĩ, “Một khi đã như vậy, chúng ta mời…. vị bạn học này, em có phải là người có thành tích thứ ba thi vào trường chúng ta phải không?”
Trước khi kêu người có thành tích thứ ba lên đài diễn thuyết, chủ nhiệm giáo dục cẩn thận nói một tiếng.
Nếu ngày đầu tiên bắt rùa, liền đem ba người đứng đầu bắt được, vậy cũng thật là bị chê cười.
Bạn học kia lắc đầu, chủ nhiệm giáo dục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước mắt chủ nhiệm giáo dục sáng ngời, kì thật cũng có một con cá lọt lưới không bị bắt, cũng không khen ngợi học sinh đi lên diễn thuyết, lúc này cẩn thận nói, “em xem xem, em….”
“Chủ nhiệm, chủ nhiệm!”
Chủ nhiệm đang nói không ngừng bị thầy giáo cứng rắn túm về, hắn bất mãn keo tay áo, “Cậu làm sao vậy hả!”
“hắn là kiến trúc sư tham gia xây dựng máy móc đế quốc, lúc sơ trung cũng đã được cử đi học đại học đế quốc, đến trung học chúng ta chỉ là trải nghiệm cuộc sống mà thôi.”
Thầy giáo sợ sau đó lại có chuyện gì, nên nhanh chóng nói trước với chủ nhiệm giáo dục, đem chân tướng chuyện này nói ra.
Nhưng mà, vốn tưởng rằng sẽ có gợn sóng thật lớn thầy giáo ngẩng đầu liếc mắt một cái, sao lại không có động tĩnh gì?
“Chủ nhiệm? chủ nhiệm?”
Một chút tóc trên đầu chủ nhiệm giáo dục đều đang run, lúc này hắn cười so với khóc còn khó coi hơn, “Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, các em về lớp đi!”
Nói xong, “Ách….” Lập tức ngất xỉu.
Vừa rồi nhân viên y tế bị kêu tới như ong vỡ tổ xông lên, ba chân bốn cẳng đem chủ nhiệm giáo dục lên cáng thương, nhanh như chớp chạy đi.
Toàn bộ hành trình động tác đúng chuẩn nhanh nhẹn.
Đan Kì Diệp còn chưa kịp đi lên nói hai câu với chủ nhiệm giáo dục, thế nhưng việc hôm nay….
Đan Kì Diệp tựa vào trên người Tần Dĩ Mục ôm bụng.
—– hắn cười đến mức không đứng thẳng được người.
Đan Kì Diệp xoa xoa khóe mắt, cười đến ra nước mắt, thấy mặt Tần Dĩ Mục vẫn lạnh lùng, hắn giơ tay ôm lấy bả vai Tần Dĩ Mục, nói: “ngồi cùng bàn, chủ nhiệm của chúng ta chơi cũng quá vui rồi.”
Tần Dĩ Mục nhìn chủ nhiệm giáo dục bị nâng lên cáng tha đi, không biết nghĩ tới cái gì, đem tay của Đan Kì Diệp đang khoát lên vai kéo xuống dưới, nói: “Trở về.”
“Này….” Trên tay Đan Kì Diệp trống không, quay đầu lại người đã đi rồi, hắn trừng mắt nhìn vội vàng theo sau, “Ngồi cùng bàn cậu đi đâu?”
Mắt thấy hướng đi của Tần Dĩ Mục chệch với dãy phòng học, góc độ này hình như là tới cửa sau trường học.
Đan Kì Diệp tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đi cùng Tần Dĩ Mục.
Đợi cho tới cửa sau, nhìn thấy xe đồ ăn sáng đứng ở kia, Đan Kì Diệp đột nhiên nở nụ cười.
Hắn nâng khuỷu tay, khoát lên trên vai Tần Dĩ Mục, nói: “phải thêm tiêu xanh.”
Rõ ràng là đòi ăn đồ ăn sáng, nói cũng là nói với Tần Dĩ Mục.
Đan Kì Diệp bổ sung thêm: “Còn muốn sữa đậu nành.”
“Ừ.” Dừng một chút, Tần Dĩ Mục còn nói: “Thêm đường.”
….
Chuyện buổi sáng, toàn bộ học sinh mới đều đứng dưới đài, Tần Dĩ Mục và Đan Kì Diệp làm như vậy, trực tiếp liền nổi tiếng.
So với thành tích bọn họ thi vào, hiển nhiên ‘trò khôi hài’ sáng hôm nay càng hấp dẫn sự chú ý của bạn học hơn.
Cũng không biết là khi nào, lúc phát biểu dưới quốc kỳ có một người lén dùng di động, đem một màn này quay lại rồi đăng lên diễn đàn trường, trong một lúc cũng không thể hạ nhiệt được.
Thời gian nghỉ trưa.
Đan Kì Diệp uống sữa chơi di động, hắn đương nhiên là không có đi xem loại bát quái này.
Thời gian nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, Đan Kì Diệp lười về nhà rồi quay lại trường, quyết định ở lại trường học không đi.
Đan Kì Diệp vừa nhìn vừa cười, vốn tự mình trải qua chuyện này cảm giác rất buồn cười, không nghĩ tới bị ánh mắt của kẻ thứ ba nói ra—– thật buồn cười!
Trong phòng học ngoại trừ hắn và Tần Dĩ Mục, những người khác đều về nhà.
Cả phòng đều là thanh âm của một mình Đan Kì Diệp, hắn cắn cắn ống hút, lại cảm thấy nhàm chán, nằm sấp trên bàn cọ cọ Tần Dĩ Mục, “Ngồi cùng bàn, cậu xem, chủ bài post này, đang hỏi trong hai chúng ta ai đẹp trai hơn.”
Tần Dĩ Mục đem vở ghi chép những tiết buổi sáng sửa sang lại cho tốt, “ừ.”
“Ừ cái gì nha? Cậu cảm thấy ai đẹp trai hơn?” Đan Kì Diệp kéo xuống, phát hiện có đánh giá, đều là năm năm, có nói hắn cũng có nói Tần Dĩ Mục, nhưng mà, lúc kéo gần tới cuối cùng, Đan Kì Diệp lập tức sửng sốt.
—- Đan Kì Diệp là omega, không thể nói đẹp trai, hẳn là xinh đẹp đi?
Đan Kì Diệp: “???”
Tần Dĩ Mục thấy vẻ mắt hắn không đúng, nghiêng người nhìn thoáng qua, khi hắn thấy câu nói kia, lạnh lùng trên mặt được giảm xuống vài phần, hơi hơi dựa ra sau, một chữ cũng không nói nhìn Đan Kì Diệp.
“…. Cậu nhìn tôi làm gì?” Đan Kì Diệp cất di động, cẩn thật cất vào ngực, “Cậu không được nghĩ vậy, cậu nói tôi xinh đẹp tôi sẽ liều mạng với cậu.”
Nam nhân sao có thể hình dung là xinh đẹp!
Cho dù là omega cũng không được!
Thế nào cũng phải tìm được người gửi bình luận này, tan học kéo hắn vào trong phòng tối!
Tần Dĩ Mục thấy hắn thở phì phì giống cá nóc, nâng tay chọc vào hai má căng phồng, hỏi: “Đói không?”
Đan Kì Diệp bị hắn chọc sửng sốt, tức giận lập tức liền tiêu tan không thấy bóng— vốn cũng không tức giận gì, tự dưng được dỗ dành mà không hiểu ra sao, sau đó tính tình gì cũng không có.
“Hử?”
“Không đói bụng.” Đan Kì Diệp lắc đầu, kéo tay Tần Dĩ Mục lót dưới má mình, nghiêng mặt nằm lên nói: “Vừa mới ăn sáng không bao lâu.”
Thời gian giảng bài ăn sáng, heo ăn cơm cũng không chịu khó như vậy.
Đan Kì Diệp lại hỏi: “ngồi cùng bàn cậu đói bụng sao?”
Ngồi cùng bàn nếu đói bụng, vậy tuyệt đối là vận động nhiều nên tiêu hao thể lực, không có liên quan gì tới heo.
“Không.” Tần Dĩ Mục đem vở ghi chép vừa mới sửa sang xong đưa cho hắn.
Đan Kì Diệp sửng sốt, “Cho tôi sao?”
Tần Dĩ Mục lời ít mà ý nhiều: “chép.”
Đan Kì Diệp: “???”
Chép, chép…. Chép?!
Nhìn thấy bốn tiết buổi sáng, liền viết ra ba mươi trang vở ghi chép, Đan Kì Diệp gian nan nuốt nước miếng.
Nhưng mà giữa đem vở ghi chép trả về kiên quyết từ chối, hoặc là cầm lấy vở ghi chép của ngồi cùng bàn sau đó phải chép lại, giữa hai tình huống thật là khó chọn.
Cuối cùng, hắn kiên trì cầm lấy vở ghi chép của Tần Dĩ Mục, chép thì chép, cùng lắm thì in ra.
“Viết tay.” Tần Dĩ Mục chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Đan Kì Diệp đang nghĩ gì, “Tôi sẽ kiểm tra.”
Mỉm cười trên mặt Đan Kì Diệp bỗng dưng biến mất; “không phải chứ ngồi cùng bàn! Vở ghi chép mà cũng muốn kiểm tra!”
Cậu so với thầy giáo còn có trách nhiệm hơn.
Đầu ngón tay Tần Dĩ Mục gõ lên vở ghi chép, không cần nhiều lời, thái độ rõ ràng, chép xong là được.
Đan Kì Diệp đem vở ghi chép nhét vào dưới ngăn bàn, sau đó nằm lên bàn, che lại vở ghi chép, buồn buồn hờn dỗi nói: “Không muốn viết.”
“không được.”
“…”
Nói xong, Tần Dĩ Mục nghĩ nghĩ còn nói: “sách ngữ văn.”
“Hả? sách ngữ văn sao?” Đan Kì Diệp ngồi thẳng thân mình, lục lục trong túi sách.
“ngồi cùng bàn cậu không mang sách ngữ văn sao?” lúc đem sách đưa cho Tần Dĩ Mục hắn còn đang suy nghĩ, buổi sáng có tiết ngữ văn sao, lúc đi học Tần Dĩ Mục có lấy sách hay không? Cầm hay không? Không lấy sao?
… a đúng rồi, mình đang ngủ.
Ngồi ngủ.
Đang nghĩ ngợi liền thấy Tần Dĩ Mục mở sách ngữ văn trên bàn ra, hắn nhíu mày hỏi: “ngồi cùng bàn, cậu không phải có mang sách ngữ văn sao?”
“Ừ.”
Chưa bao giờ giải thích nhiều, cầm bút bắt đầu đánh dấu điểm quan trọng trong sách, có một ít chữ lạ còn cố ý đánh dấu ghép vần, một ít thành ngữ không hiểu cũng viết chú giải.
Ngay từ đầu Đan Kì Diệp nghĩ hắn giúp mình đánh giấu điểm quan trọng, để bổ sung một ít nội dung không nghe được ở trên lớp, kết, quả, quả thực là một cuốn từ điển biết đi!
Có một chút thành ngữ không cần Tần Dĩ Mục cố ý phân tích, hắn cũng hiểu được, nhưng hắn hiểu chính là ý mà thôi, mà không phải giống như Tần Dĩ Mục giải thích không khác một câu với từ điển.
Chữ viết màu đen xuất hiện ở một bên bài văn, bởi vì chỗ trống không lớn, chữ viết của Tần Dĩ Mục rất nhỏ, chen chúc ở một chỗ những không lộn xộn, chỉnh tề giống như được in ra vậy.
Đan Kì Diệp chưa từng cảm thấy, thì ra xem người ta viết chữ cũng có thể thả lòng tâm tình.
Ngòi bút theo đầu ngón tay Tần Dĩ Mục dần dần xuống dưới, đầu bút lông sắc bén khẽ nhếch, viết rất là lưu loát.
Bỗng nhiên, tay Đan Kì Diệp chống cằm, tay trái đặt lên cạnh bàn, đầu ngón tay có tiết tấu gõ lên bàn, nhìn chằm chằm tay Tần Dĩ Mục—- tay ngồi cùng bàn nhìn đẹp thật.
Ý tưởng này không hiểu sao lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
Đan Kì Diệp thở dài, ai cũng nói trên thế giới này không có ai là hoàn mĩ tuyệt đối.
Người nói ra lời này nhất định là chưa thấy qua Tần Dĩ Mục.
‘xoạch’ trang sách hơi cứng được lật qua, phát ra thanh âm, Đan Kì Diệp đang đắm chìm trong thế giới mơ tưởng của mình, lúc này mới giật mình hoàn hồn, sau đó đè lấy tay Tần Dĩ Mục.
—- “Ngồi, ngồi ngồi —- ngồi cùng bàn!”
Hắn kích động thiếu chút nữa là đứng lên ngồi lên trên.
Vì không cho Tần Dĩ Mục giở sang trang khác.
Thái độ ngăn cản rất rõ ràng, Tần Dĩ Mục không hoài nghi cũng khó, nhưng mà, hắn chưa từng truy hỏi là có chuyện gì xảy ra, mà là nói: “Tay.”
Một tay của Đan Kì Diệp không có nâng lên, tay kia cũng ấn lên, dù sao thái độ rất rõ ràng, không được xem là được rồi.
Hắn còn chân thành nghiêm túc giải thích với Tần Dĩ Mục: “Trang này tôi nghe rất nghiêm túc, tự mình có thể ghi chép được.”
“Ừ.” Tần Dĩ Mục hình như nghe lọt lời giải thích của hắn.
Đan Kì Diệp hơi thở dài nhẹ nhõm, sau đó Tần Dĩ Mục trực tiếp túm cổ tay hắn nhấc lên.
“Ngồi cùng bàn—–!”
‘xoạch’
Trang sách được lật qua, một tay Tần Dĩ Mục đè lại hai cổ tay Đan Kì Diệp, đầu ngón tay xẹt qua tờ giấy kia, đè lên cả trang giấy kia.
Vì để các học sinh dễ dàng hiểu được nội dung của bài văn, mỗi một bài văn đều có một bức tranh.
Bài văn này cũng như vậy.
Nhưng mà, bức tranh trên quyển sách của Đan Kì Diệp.
Bức tranh cảnh vật thi nhân tóc dài tung bay trong gió ban đầu, biến thành… hắn.
Nửa tiết đầu thì ngồi vẽ tranh, nữa tiết sau thì ngủ?
Đan Kì Diệp cười hì hì, vừa ngại ngùng còn mang theo chút khoe khoang, “Bức tranh của tôi không tồi chứ?”
Hoàn toàn hòa hợp với bức tranh ban đầu, hơn nữa ai vừa nhìn vào bức tranh cũng sẽ hiểu, có thể thấy được họa sĩ vẻ rất cẩn thận.
Điểm này Tần Dĩ Mục đồng ý gật đầu.
Đan Kì Diệp đang muốn đi sâu vào giảng giải bức tranh này, chợt nghe thấy ngồi cùng bàn của hắn tàn nhẫn nói: “chép ba lần bài văn này cho tôi.”
Đan Kì Diệp: “???”
Trước khi kêu người có thành tích thứ ba lên đài diễn thuyết, chủ nhiệm giáo dục cẩn thận nói một tiếng.
Nếu ngày đầu tiên bắt rùa, liền đem ba người đứng đầu bắt được, vậy cũng thật là bị chê cười.
Bạn học kia lắc đầu, chủ nhiệm giáo dục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước mắt chủ nhiệm giáo dục sáng ngời, kì thật cũng có một con cá lọt lưới không bị bắt, cũng không khen ngợi học sinh đi lên diễn thuyết, lúc này cẩn thận nói, “em xem xem, em….”
“Chủ nhiệm, chủ nhiệm!”
Chủ nhiệm đang nói không ngừng bị thầy giáo cứng rắn túm về, hắn bất mãn keo tay áo, “Cậu làm sao vậy hả!”
“hắn là kiến trúc sư tham gia xây dựng máy móc đế quốc, lúc sơ trung cũng đã được cử đi học đại học đế quốc, đến trung học chúng ta chỉ là trải nghiệm cuộc sống mà thôi.”
Thầy giáo sợ sau đó lại có chuyện gì, nên nhanh chóng nói trước với chủ nhiệm giáo dục, đem chân tướng chuyện này nói ra.
Nhưng mà, vốn tưởng rằng sẽ có gợn sóng thật lớn thầy giáo ngẩng đầu liếc mắt một cái, sao lại không có động tĩnh gì?
“Chủ nhiệm? chủ nhiệm?”
Một chút tóc trên đầu chủ nhiệm giáo dục đều đang run, lúc này hắn cười so với khóc còn khó coi hơn, “Hôm nay nói chuyện tới đây thôi, các em về lớp đi!”
Nói xong, “Ách….” Lập tức ngất xỉu.
Vừa rồi nhân viên y tế bị kêu tới như ong vỡ tổ xông lên, ba chân bốn cẳng đem chủ nhiệm giáo dục lên cáng thương, nhanh như chớp chạy đi.
Toàn bộ hành trình động tác đúng chuẩn nhanh nhẹn.
Đan Kì Diệp còn chưa kịp đi lên nói hai câu với chủ nhiệm giáo dục, thế nhưng việc hôm nay….
Đan Kì Diệp tựa vào trên người Tần Dĩ Mục ôm bụng.
—– hắn cười đến mức không đứng thẳng được người.
Đan Kì Diệp xoa xoa khóe mắt, cười đến ra nước mắt, thấy mặt Tần Dĩ Mục vẫn lạnh lùng, hắn giơ tay ôm lấy bả vai Tần Dĩ Mục, nói: “ngồi cùng bàn, chủ nhiệm của chúng ta chơi cũng quá vui rồi.”
Tần Dĩ Mục nhìn chủ nhiệm giáo dục bị nâng lên cáng tha đi, không biết nghĩ tới cái gì, đem tay của Đan Kì Diệp đang khoát lên vai kéo xuống dưới, nói: “Trở về.”
“Này….” Trên tay Đan Kì Diệp trống không, quay đầu lại người đã đi rồi, hắn trừng mắt nhìn vội vàng theo sau, “Ngồi cùng bàn cậu đi đâu?”
Mắt thấy hướng đi của Tần Dĩ Mục chệch với dãy phòng học, góc độ này hình như là tới cửa sau trường học.
Đan Kì Diệp tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn đi cùng Tần Dĩ Mục.
Đợi cho tới cửa sau, nhìn thấy xe đồ ăn sáng đứng ở kia, Đan Kì Diệp đột nhiên nở nụ cười.
Hắn nâng khuỷu tay, khoát lên trên vai Tần Dĩ Mục, nói: “phải thêm tiêu xanh.”
Rõ ràng là đòi ăn đồ ăn sáng, nói cũng là nói với Tần Dĩ Mục.
Đan Kì Diệp bổ sung thêm: “Còn muốn sữa đậu nành.”
“Ừ.” Dừng một chút, Tần Dĩ Mục còn nói: “Thêm đường.”
….
Chuyện buổi sáng, toàn bộ học sinh mới đều đứng dưới đài, Tần Dĩ Mục và Đan Kì Diệp làm như vậy, trực tiếp liền nổi tiếng.
So với thành tích bọn họ thi vào, hiển nhiên ‘trò khôi hài’ sáng hôm nay càng hấp dẫn sự chú ý của bạn học hơn.
Cũng không biết là khi nào, lúc phát biểu dưới quốc kỳ có một người lén dùng di động, đem một màn này quay lại rồi đăng lên diễn đàn trường, trong một lúc cũng không thể hạ nhiệt được.
Thời gian nghỉ trưa.
Đan Kì Diệp uống sữa chơi di động, hắn đương nhiên là không có đi xem loại bát quái này.
Thời gian nghỉ trưa chỉ có hai tiếng, Đan Kì Diệp lười về nhà rồi quay lại trường, quyết định ở lại trường học không đi.
Đan Kì Diệp vừa nhìn vừa cười, vốn tự mình trải qua chuyện này cảm giác rất buồn cười, không nghĩ tới bị ánh mắt của kẻ thứ ba nói ra—– thật buồn cười!
Trong phòng học ngoại trừ hắn và Tần Dĩ Mục, những người khác đều về nhà.
Cả phòng đều là thanh âm của một mình Đan Kì Diệp, hắn cắn cắn ống hút, lại cảm thấy nhàm chán, nằm sấp trên bàn cọ cọ Tần Dĩ Mục, “Ngồi cùng bàn, cậu xem, chủ bài post này, đang hỏi trong hai chúng ta ai đẹp trai hơn.”
Tần Dĩ Mục đem vở ghi chép những tiết buổi sáng sửa sang lại cho tốt, “ừ.”
“Ừ cái gì nha? Cậu cảm thấy ai đẹp trai hơn?” Đan Kì Diệp kéo xuống, phát hiện có đánh giá, đều là năm năm, có nói hắn cũng có nói Tần Dĩ Mục, nhưng mà, lúc kéo gần tới cuối cùng, Đan Kì Diệp lập tức sửng sốt.
—- Đan Kì Diệp là omega, không thể nói đẹp trai, hẳn là xinh đẹp đi?
Đan Kì Diệp: “???”
Tần Dĩ Mục thấy vẻ mắt hắn không đúng, nghiêng người nhìn thoáng qua, khi hắn thấy câu nói kia, lạnh lùng trên mặt được giảm xuống vài phần, hơi hơi dựa ra sau, một chữ cũng không nói nhìn Đan Kì Diệp.
“…. Cậu nhìn tôi làm gì?” Đan Kì Diệp cất di động, cẩn thật cất vào ngực, “Cậu không được nghĩ vậy, cậu nói tôi xinh đẹp tôi sẽ liều mạng với cậu.”
Nam nhân sao có thể hình dung là xinh đẹp!
Cho dù là omega cũng không được!
Thế nào cũng phải tìm được người gửi bình luận này, tan học kéo hắn vào trong phòng tối!
Tần Dĩ Mục thấy hắn thở phì phì giống cá nóc, nâng tay chọc vào hai má căng phồng, hỏi: “Đói không?”
Đan Kì Diệp bị hắn chọc sửng sốt, tức giận lập tức liền tiêu tan không thấy bóng— vốn cũng không tức giận gì, tự dưng được dỗ dành mà không hiểu ra sao, sau đó tính tình gì cũng không có.
“Hử?”
“Không đói bụng.” Đan Kì Diệp lắc đầu, kéo tay Tần Dĩ Mục lót dưới má mình, nghiêng mặt nằm lên nói: “Vừa mới ăn sáng không bao lâu.”
Thời gian giảng bài ăn sáng, heo ăn cơm cũng không chịu khó như vậy.
Đan Kì Diệp lại hỏi: “ngồi cùng bàn cậu đói bụng sao?”
Ngồi cùng bàn nếu đói bụng, vậy tuyệt đối là vận động nhiều nên tiêu hao thể lực, không có liên quan gì tới heo.
“Không.” Tần Dĩ Mục đem vở ghi chép vừa mới sửa sang xong đưa cho hắn.
Đan Kì Diệp sửng sốt, “Cho tôi sao?”
Tần Dĩ Mục lời ít mà ý nhiều: “chép.”
Đan Kì Diệp: “???”
Chép, chép…. Chép?!
Nhìn thấy bốn tiết buổi sáng, liền viết ra ba mươi trang vở ghi chép, Đan Kì Diệp gian nan nuốt nước miếng.
Nhưng mà giữa đem vở ghi chép trả về kiên quyết từ chối, hoặc là cầm lấy vở ghi chép của ngồi cùng bàn sau đó phải chép lại, giữa hai tình huống thật là khó chọn.
Cuối cùng, hắn kiên trì cầm lấy vở ghi chép của Tần Dĩ Mục, chép thì chép, cùng lắm thì in ra.
“Viết tay.” Tần Dĩ Mục chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Đan Kì Diệp đang nghĩ gì, “Tôi sẽ kiểm tra.”
Mỉm cười trên mặt Đan Kì Diệp bỗng dưng biến mất; “không phải chứ ngồi cùng bàn! Vở ghi chép mà cũng muốn kiểm tra!”
Cậu so với thầy giáo còn có trách nhiệm hơn.
Đầu ngón tay Tần Dĩ Mục gõ lên vở ghi chép, không cần nhiều lời, thái độ rõ ràng, chép xong là được.
Đan Kì Diệp đem vở ghi chép nhét vào dưới ngăn bàn, sau đó nằm lên bàn, che lại vở ghi chép, buồn buồn hờn dỗi nói: “Không muốn viết.”
“không được.”
“…”
Nói xong, Tần Dĩ Mục nghĩ nghĩ còn nói: “sách ngữ văn.”
“Hả? sách ngữ văn sao?” Đan Kì Diệp ngồi thẳng thân mình, lục lục trong túi sách.
“ngồi cùng bàn cậu không mang sách ngữ văn sao?” lúc đem sách đưa cho Tần Dĩ Mục hắn còn đang suy nghĩ, buổi sáng có tiết ngữ văn sao, lúc đi học Tần Dĩ Mục có lấy sách hay không? Cầm hay không? Không lấy sao?
… a đúng rồi, mình đang ngủ.
Ngồi ngủ.
Đang nghĩ ngợi liền thấy Tần Dĩ Mục mở sách ngữ văn trên bàn ra, hắn nhíu mày hỏi: “ngồi cùng bàn, cậu không phải có mang sách ngữ văn sao?”
“Ừ.”
Chưa bao giờ giải thích nhiều, cầm bút bắt đầu đánh dấu điểm quan trọng trong sách, có một ít chữ lạ còn cố ý đánh dấu ghép vần, một ít thành ngữ không hiểu cũng viết chú giải.
Ngay từ đầu Đan Kì Diệp nghĩ hắn giúp mình đánh giấu điểm quan trọng, để bổ sung một ít nội dung không nghe được ở trên lớp, kết, quả, quả thực là một cuốn từ điển biết đi!
Có một chút thành ngữ không cần Tần Dĩ Mục cố ý phân tích, hắn cũng hiểu được, nhưng hắn hiểu chính là ý mà thôi, mà không phải giống như Tần Dĩ Mục giải thích không khác một câu với từ điển.
Chữ viết màu đen xuất hiện ở một bên bài văn, bởi vì chỗ trống không lớn, chữ viết của Tần Dĩ Mục rất nhỏ, chen chúc ở một chỗ những không lộn xộn, chỉnh tề giống như được in ra vậy.
Đan Kì Diệp chưa từng cảm thấy, thì ra xem người ta viết chữ cũng có thể thả lòng tâm tình.
Ngòi bút theo đầu ngón tay Tần Dĩ Mục dần dần xuống dưới, đầu bút lông sắc bén khẽ nhếch, viết rất là lưu loát.
Bỗng nhiên, tay Đan Kì Diệp chống cằm, tay trái đặt lên cạnh bàn, đầu ngón tay có tiết tấu gõ lên bàn, nhìn chằm chằm tay Tần Dĩ Mục—- tay ngồi cùng bàn nhìn đẹp thật.
Ý tưởng này không hiểu sao lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
Đan Kì Diệp thở dài, ai cũng nói trên thế giới này không có ai là hoàn mĩ tuyệt đối.
Người nói ra lời này nhất định là chưa thấy qua Tần Dĩ Mục.
‘xoạch’ trang sách hơi cứng được lật qua, phát ra thanh âm, Đan Kì Diệp đang đắm chìm trong thế giới mơ tưởng của mình, lúc này mới giật mình hoàn hồn, sau đó đè lấy tay Tần Dĩ Mục.
—- “Ngồi, ngồi ngồi —- ngồi cùng bàn!”
Hắn kích động thiếu chút nữa là đứng lên ngồi lên trên.
Vì không cho Tần Dĩ Mục giở sang trang khác.
Thái độ ngăn cản rất rõ ràng, Tần Dĩ Mục không hoài nghi cũng khó, nhưng mà, hắn chưa từng truy hỏi là có chuyện gì xảy ra, mà là nói: “Tay.”
Một tay của Đan Kì Diệp không có nâng lên, tay kia cũng ấn lên, dù sao thái độ rất rõ ràng, không được xem là được rồi.
Hắn còn chân thành nghiêm túc giải thích với Tần Dĩ Mục: “Trang này tôi nghe rất nghiêm túc, tự mình có thể ghi chép được.”
“Ừ.” Tần Dĩ Mục hình như nghe lọt lời giải thích của hắn.
Đan Kì Diệp hơi thở dài nhẹ nhõm, sau đó Tần Dĩ Mục trực tiếp túm cổ tay hắn nhấc lên.
“Ngồi cùng bàn—–!”
‘xoạch’
Trang sách được lật qua, một tay Tần Dĩ Mục đè lại hai cổ tay Đan Kì Diệp, đầu ngón tay xẹt qua tờ giấy kia, đè lên cả trang giấy kia.
Vì để các học sinh dễ dàng hiểu được nội dung của bài văn, mỗi một bài văn đều có một bức tranh.
Bài văn này cũng như vậy.
Nhưng mà, bức tranh trên quyển sách của Đan Kì Diệp.
Bức tranh cảnh vật thi nhân tóc dài tung bay trong gió ban đầu, biến thành… hắn.
Nửa tiết đầu thì ngồi vẽ tranh, nữa tiết sau thì ngủ?
Đan Kì Diệp cười hì hì, vừa ngại ngùng còn mang theo chút khoe khoang, “Bức tranh của tôi không tồi chứ?”
Hoàn toàn hòa hợp với bức tranh ban đầu, hơn nữa ai vừa nhìn vào bức tranh cũng sẽ hiểu, có thể thấy được họa sĩ vẻ rất cẩn thận.
Điểm này Tần Dĩ Mục đồng ý gật đầu.
Đan Kì Diệp đang muốn đi sâu vào giảng giải bức tranh này, chợt nghe thấy ngồi cùng bàn của hắn tàn nhẫn nói: “chép ba lần bài văn này cho tôi.”
Đan Kì Diệp: “???”
Bình luận truyện