Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Chương 154: Ăn bữa cơm cùng ông nội đi
Nhưng rõ ràng, những lời như thế không thể nói ra.
Cô cũng không phải bởi vì điều kiện của La Tình Uyển mà có ý nghĩ này, mà thật sự là La Tình Uyển đã nhắc nhở cô, cô chỉ có duy nhất một phương thức để giải quyết cục diện hỗn loạn này, chính là lẫn mất xa thật xa, vậy thì cũng không cần phải dây dưa nữa, cô cũng có thể mang theo Tiểu Ảnh trải qua cuộc sống của mẹ con cô. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
“Em có thể cái gì?" Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên nheo lại một cách nguy hiểm.
Dụ Thiên Tuyết không một nói lời nào, nhưng lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, ở trước mặt người đàn ông này, căn bản cô không dám tiết lộ ý tứ muốn chạy trốn.
Nam Cung Kình Hiên lại giống như có thể nhìn thấu tư tưởng của cô, gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch, bưng lấy mặt của cô chậm rãi áp sát vào, trong không gian nhỏ hẹp bực bội khàn giọng nói: "Đừng tưởng rằng anh không biết em đang nghĩ cái gì..... Dụ Thiên Tuyết, em dám rời bỏ anh thì nhất định chết chắc..... Năm năm trước anh đã để cho em chạy một lần, em nghĩ rằng bây giờ anh còn có thể để em chạy nữa hay sao?"
Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy bóng dáng anh: "Anh không bỏ qua cho tôi thì phải làm thế nào đây? Tôi ghê tởm loại đàn ông giống như anh, đã có vợ chưa cưới còn hoa tâm lưu tình khoe khoang khắp nơi, anh cho rằng tôi vẫn giống như năm năm trước để mặc anh tùy ý định đoạt hay sao?! Tôi bị anh làm cho mệt mỏi, không muốn ầm ĩ với anh! Tôi có thể không hận anh nữa, nhưng xin hãy thu hồi sự bá đạo của anh, anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!"
Cả người cô vẫn đầy gai nhọn, nhận định rằng anh tâm thuật bất chính, đã có vợ còn tới gây chuyện thị phi!
Đàn ông như thế là buồn nôn nhất, mặt dày vô liêm sỉ nhất!
"Đừng nói với anh chuyện anh sẽ kết hôn nữa! Anh muốn cưới dạng người như thế nào anh rất rõ ràng, chỉ cầm một tờ hôn ước đến đã muốn bắt nhốt anh! Người phụ nữ La Tình Uyển kia đã bỏ bùa gì em? Xem ra em lại bắt đầu nói dùm cho cô ta!" Nam Cung Kình Hiên hơi hờn giận, không biết vì sao mọi người kể cả cô đều bắt đầu lấy hôn ước ra gây sự với anh!
"Tôi không phải bênh vực cô ấy, cô ấy không có quan hệ gì với tôi! Là bản thân anh không có trách nhiệm căn bản của một người đàn ông, đối với vị hôn thê của mình mà anh cũng có thể như thế, vậy đối với những người phụ nữ khác anh còn vô tình đến thế nào nữa?! Tại sao anh không cho tôi rời đi?!" Dụ Thiên Tuyết giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tức giận mắng.
"….." Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên có mưa gió cuồn cuộn kịch liệt, lại bỗng nhiên trầm mặc không nói thêm gì nữa, cứ tiếp tục cãi vả như thế này cũng là uổng công, người phụ nữ này, căn bản là cô không tin tưởng lòng dạ của anh!
"Được rồi, không nên kích động như vậy." Nam Cung Kình Hiên u ám nói, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, trong mắt lóe lên chút bi thương: "Anh không nói rõ thì vĩnh viễn em cứ cãi nhau thế này với anh phải hay không? Anh không thương cô ta, cũng nhất định không cưới cô ta, hôn ước năm đó chính là một sai lầm, sắp tới anh sẽ đính chính, nhất định."
Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, rung động trong lòng vượt qua sức tưởng tượng.
"Người này, nhìn anh như vậy làm cái gì?" Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, hỏi.
"Anh….. Cô ấy đợi anh ròng rã năm năm, sao anh lại có thể đổi ý?!" Dụ Thiên Tuyết cau mày, không nhịn được hỏi: “Anh dám nói năm năm nay anh chưa chạm qua cô ấy không?! Sao có thể nửa đường nói đẩy cô ấy ra là đẩy?!"
Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy mình đã bị người phụ nữ nhỏ này ầm ĩ đến chết mất.
Bàn tay giữ chặt eo của cô ôm cô vào trong ngực, giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn ôm hận nói: "Người phụ nữ đáng chết này! Thời điểm mắng chửi anh sao thông minh như vậy, lúc khác thì lại dại dột muốn chết! La Tình Uyển là dạng phụ nữ gì em nhìn không ra cũng tốt, anh nhìn rõ là được! Về sau ít lui tới cùng cô ta nghe chưa?! Còn về phần anh có chạm qua cô ta hay không, em có muốn thử nghiệm một cái không?"
Dụ Thiên Tuyết bị anh làm cho ngây ngốc rồi lại ngây ngốc một hồi, không cam lòng bị anh mắng thành ’Ngu dại’, trợn mắt nhìn anh chằm chằm, cô chưa bao giờ tính toán và suy đoán tâm tư phức tạp của người khác, thấy như thế nào chính là như thế ấy, cho nên mới dễ dàng bị anh lừa, chính bản thân cô cũng biết, như thế nào lại đến phiên người đàn ông này đến dạy dỗ cô?!
"Anh không cần nói những câu đầu môi chót lưỡi, có đụng chạm cô ấy hay không khỏi cần nói ra miệng, có trách nhiệm với cô ấy hay không hay chính anh rõ ràng!"
Nam Cung Kình Hiên dở khóc dở cười, nhưng ban đêm lành lạnh ôm cô vào trong ngực như thế này, cố kiềm chế cảm giác muốn xông tới lần nữa, ôm cô thật chặt, ngẫm nghĩ, nếu nói cho cô biết, Nam Cung Kình Hiên anh đã vì cô mà cấm dục suốt năm năm, cô sẽ có phản ứng gì?
Đáng chết, chẳng lẽ đợi không được cô, đời này anh sẽ phải cấm dục hay sao!
“Anh không có chạm qua cô ta, chưa từng, một lần cũng không có….." Nam Cung Kình Hiên thấp giọng giải thích, vuốt tóc của cô, khàn giọng thì thầm: "Dụ Thiên Tuyết, ròng rã năm năm, anh cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày anh còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với em như thế này, còn có thể ôm em, còn có thể nghe được giọng nói của em, anh vẫn luôn cảm thấy nghiệp chướng của anh rất nặng nề, nhưng hôm nay anh đã gặp được em, anh vẫn không biết làm sao mới có thể đền bù cho em, đền bù cho con….."
Nam Cung Kình Hiên chậm rãi cau mày, trên mặt có nỗi thống khổ cùng sự ấm áp đan xen, chống trán mình vào trán của cô, nói: "Con thật sự rất đáng yêu..... Thiên Tuyết, cám ơn em đã giữ lại con..... Cám ơn....."
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết có một cơn chua xót, cô cũng không ngờ, có một ngày tên đàn ông khí phách cường thế khốn kiếp này có thể buông xuống dáng vẻ tự cho là đúng kia mà tới cảm tạ cô đã giữ lại con trai, dù xưa kia là chính anh không cần thằng bé.
"Đó là bản năng làm mẹ, không cần cám ơn tôi." Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu qua, muốn tách khỏi sự dịu dàng của anh.
"Còn có một chuyện anh phải nói." Nam Cung Kình Hiên không để ý tới sự tránh né của cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô tiếp tục thầm thì, giọng nói khàn khàn nồng đậm tan biến dưới ánh trăng: "Anh nghĩ anh yêu em, Thiên Tuyết....."
Ánh sao đêm dày đặc, rồi đột nhiên trong cái nháy mắt này trở nên rực rỡ mà sáng chói.
*****
Lại một lần nữa thấy xe của Nam Cung Ngạo xuất hiện ở cổng trường tiểu học Ấu Dương, trái tim của Dụ Thiên Tuyết chợt khẩn trương căng thẳng.
Chờ đến khi đường dành cho người đi bộ nhảy đèn xanh, cô lập tức chạy qua như bay.
Rất rõ ràng, Tiểu Ảnh đang đứng ở đối diện cùng Nam Cung Ngạo mặt mày hớn hở trò chuyện đã được một lúc lâu.
"Tiểu Ảnh!" Dụ Thiên Tuyết cau mày kêu lên.
Tiểu Ảnh thấy được cô, nháy nháy mắt nói với Nam Cung Ngạo: "Rất xin lỗi ông cụ, hôm nay cháu không thể đến nhà ông làm khách, ông nhìn đó, mẹ tới đón cháu."
Nam Cung Ngạo cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra, vừa nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết thì nụ cười cũng từ từ giảm sút.
"Tôi muốn dẫnTiểu Ảnh về nhà một đêm, thuận tiện ăn bữa cơm cùng nhau, cho tới bây giờ hai ông cháu chúng tôi cũng chưa ngồi ăn chung bữa cơm nào, đứa nhỏ này cũng nên sớm một chút thích ứng với hoàn cảnh nhà Nam Cung." Nam Cung Ngạo trầm bồng du dương nói.
Dụ Thiên Tuyết cầm chặt tay con trai, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiên sinh, ông không phải mời tôi, tôi cũng không có tư cách phát biểu ý kiến, những điều này ông hỏi Tiểu Ảnh là được."
Nam Cung Ngạo chờ đợi chính là những lời này của cô, từ trước tới nay, ông vừa ý người phụ nữ này nhất chính là câu nói này, gật đầu một cái nheo mắt lại nói: "Tiểu Ảnh à, mẹ cháu không có ý kiến, về nhà ăn cơm cùng với ông nội đi."
Đối với cái từ ‘Về nhà’ này, tâm tình của Tiểu Ảnh căn bản là có sự mâu thuẫn.
Nhà Nam Cung —— chính là một ông nội bá đạo còn có một người cha khốn kiếp, lại thêm một người đàn bà chanh chua khó dây dưa kèm theo con bé ngốc Trình Lan Y đó, cái nơi như thế, khó tránh khỏi lời mặn lời nhạt, chiến tranh kịch liệt lại càng khó tránh hơn.
Tiểu Ảnh cười cười: "Ông cụ, cháu có thể đáp ứng yêu cầu của ông trở về ăn cơm cùng nhau, chẳng qua cháu có một yêu cầu, cháu chưa bao giờ một mình đi tới nhà người lạ làm khách, cháu hi vọng mẹ có thể đi theo cháu, ông đồng ý không?"
Dụ Thiên Tuyết rất kinh ngạc, sắc mặt hơi trắng bệch, cô thật sự không ngờ Tiểu Ảnh sẽ đồng ý đi tới nhà Nam Cung làm khách, càng không nghĩ tới cậu bé lại để cho cô cũng đi theo, đứa bé này, rốt cuộc là đang suy nghĩ gì??
Nụ cười của Nam Cung Ngạo cứng đờ.
"Tiểu Ảnh à, mẹ cháu đi làm mệt mỏi, không nên chạy xa như thế, hơn nữa lần này đi theo ông nội là gặp mặt ba của cháu, người một nhà chúng ta vui vẻ trò chuyện, không nên làm phiền mẹ cháu."
"A, ông cụ, ông nói những lời này thật là kỳ quái, mẹ không phải là người một nhà với chúng ta sao? Không có mẹ vốn cũng không có cháu sinh ra, tại sao mẹ mang thai mười tháng sinh ra cháu thì đã thay đổi thành người nhà của các người? Đây không phải là thật sự rất kỳ quái sao?" Tiểu Ảnh vẫn cười cười như cũ, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà lại lộ ra mấy phần bất bình cùng giễu cợt.
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo càng thêm khó coi.
Có điều là, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ, tâm tình của ông cũng tốt theo.
"Cũng được, để cho mẹ cháu đi theo, chúng ta ăn bữa cơm thật ngon!" Nam Cung Ngạo cười lớn, vuốt ve đầu cháu trai, trong nháy mắt, sự từ ái cả đời đều dừng ở khoảnh khắc này.
Theo bản năng Dụ Thiên Tuyết muốn cự tuyệt, nhưng Tiểu Ảnh siết chặt ngón tay của cô ý bảo cô đáp ứng.
Thừa dịp Nam Cung Ngạo gọi người đi lái xe tới đây, Dụ Thiên Tuyết có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, rốt cuộc con muốn làm cái gì? Nói cho mẹ biết được không?"
Đứa bé này, luôn có ý tưởng kỳ lạ lại chấn động, giống như một ‘tiểu ác ma’, cô không dám xác định cậu bé có thể làm ra hành động kinh thế gì.
"Mẹ không cần lo lắng, cư xử với kẻ địch cũng giống như đối đãi với một con gián, đâm đầu xông lên bắt bọn nó giẫm thật mạnh ở dưới chân! Mẹ chờ xem, tối nay Tiểu Ảnh sẽ cho bọn họ đẹp mặt!" Tiểu Ảnh vuốt ve mặt của Dụ Thiên Tuyết, kiên định nói.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết càng thêm lo âu, nắm tay con trai, chỉ sợ cậu bé chọc ra chuyện phiền toái.
Cùng nhau lên xe, Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế sau chạm vào điện thoại di động trong túi, do dự không biết có nên thông báo cho Nam Cung Kình Hiên hay không, vào giờ khắc này, cô thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh.
Nhớ tới lời tỏ tình của anh đêm hôm đó, ngay lập tức đầu óc cô hỗn loạn không biết phải làm sao, thời điểm muốn trốn xuống xe lại bị anh bắt trở lại, gắt gao ôm vào trong ngực mà hôn, cô giãy giụa thế nào cũng đều vô dụng, thật không ngờ phương thức biểu đạt tình yêu của một người đàn ông lại cuồng liệt như vậy, cô có thể cảm giác được trong một khắc kia cả người anh phấn khích kích động cùng thở dốc nặng nề, nhưng anh cố chịu đựng, không có phá tan giới hạn chạm vào cô, giữa bọn họ có quá nhiều yêu hận sâu nặng, còn rất xa mới đến mức độ tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nghĩ đến những điều này Dụ Thiên Tuyết liền đỏ mặt, vẫy vẫy đầu, mấy ngón tay duỗi vào trong túi cũng rụt trở về.
Cô không muốn liên lạc với anh.
Cứ như vậy đi, dù sao đến nhà Nam Cung nhất định là anh cũng ở đó, chẳng qua nơi đó có quá nhiều người cô không muốn gặp lại.
Xe từ từ dừng lại.
Tiểu Ảnh dồi dào sức sống xuống xe, nhìn cái biệt thự lớn siêu cấp hào hoa mình tới lần thứ hai này, lại nhìn bãi cỏ cùng hồ bơi mênh mông chung quanh một chút, các loại kiến trúc Châu Âu cũng như hoa viên, lớn đến mức làm cho người ta chặc lưỡi.
"Tới đây, Tiểu Ảnh, theo ông nội đi vào, buổi tối muốn ăn món gì thì nói với bà Ngô, để bà Ngô làm cho cháu, đến đây….." Nam Cung Ngạo chống gậy xuống xe, khuôn mặt già nua cười thành một đóa hoa, dắt tay của cậu bé đi vào trong.
"Dụ tiểu thư, mời bên này." Hộ vệ áo đen đi tới, bày ra một tư thế mời.
Hết chương 154
Cô cũng không phải bởi vì điều kiện của La Tình Uyển mà có ý nghĩ này, mà thật sự là La Tình Uyển đã nhắc nhở cô, cô chỉ có duy nhất một phương thức để giải quyết cục diện hỗn loạn này, chính là lẫn mất xa thật xa, vậy thì cũng không cần phải dây dưa nữa, cô cũng có thể mang theo Tiểu Ảnh trải qua cuộc sống của mẹ con cô. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
“Em có thể cái gì?" Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên nheo lại một cách nguy hiểm.
Dụ Thiên Tuyết không một nói lời nào, nhưng lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi, ở trước mặt người đàn ông này, căn bản cô không dám tiết lộ ý tứ muốn chạy trốn.
Nam Cung Kình Hiên lại giống như có thể nhìn thấu tư tưởng của cô, gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch, bưng lấy mặt của cô chậm rãi áp sát vào, trong không gian nhỏ hẹp bực bội khàn giọng nói: "Đừng tưởng rằng anh không biết em đang nghĩ cái gì..... Dụ Thiên Tuyết, em dám rời bỏ anh thì nhất định chết chắc..... Năm năm trước anh đã để cho em chạy một lần, em nghĩ rằng bây giờ anh còn có thể để em chạy nữa hay sao?"
Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy bóng dáng anh: "Anh không bỏ qua cho tôi thì phải làm thế nào đây? Tôi ghê tởm loại đàn ông giống như anh, đã có vợ chưa cưới còn hoa tâm lưu tình khoe khoang khắp nơi, anh cho rằng tôi vẫn giống như năm năm trước để mặc anh tùy ý định đoạt hay sao?! Tôi bị anh làm cho mệt mỏi, không muốn ầm ĩ với anh! Tôi có thể không hận anh nữa, nhưng xin hãy thu hồi sự bá đạo của anh, anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!"
Cả người cô vẫn đầy gai nhọn, nhận định rằng anh tâm thuật bất chính, đã có vợ còn tới gây chuyện thị phi!
Đàn ông như thế là buồn nôn nhất, mặt dày vô liêm sỉ nhất!
"Đừng nói với anh chuyện anh sẽ kết hôn nữa! Anh muốn cưới dạng người như thế nào anh rất rõ ràng, chỉ cầm một tờ hôn ước đến đã muốn bắt nhốt anh! Người phụ nữ La Tình Uyển kia đã bỏ bùa gì em? Xem ra em lại bắt đầu nói dùm cho cô ta!" Nam Cung Kình Hiên hơi hờn giận, không biết vì sao mọi người kể cả cô đều bắt đầu lấy hôn ước ra gây sự với anh!
"Tôi không phải bênh vực cô ấy, cô ấy không có quan hệ gì với tôi! Là bản thân anh không có trách nhiệm căn bản của một người đàn ông, đối với vị hôn thê của mình mà anh cũng có thể như thế, vậy đối với những người phụ nữ khác anh còn vô tình đến thế nào nữa?! Tại sao anh không cho tôi rời đi?!" Dụ Thiên Tuyết giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tức giận mắng.
"….." Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên có mưa gió cuồn cuộn kịch liệt, lại bỗng nhiên trầm mặc không nói thêm gì nữa, cứ tiếp tục cãi vả như thế này cũng là uổng công, người phụ nữ này, căn bản là cô không tin tưởng lòng dạ của anh!
"Được rồi, không nên kích động như vậy." Nam Cung Kình Hiên u ám nói, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, trong mắt lóe lên chút bi thương: "Anh không nói rõ thì vĩnh viễn em cứ cãi nhau thế này với anh phải hay không? Anh không thương cô ta, cũng nhất định không cưới cô ta, hôn ước năm đó chính là một sai lầm, sắp tới anh sẽ đính chính, nhất định."
Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, rung động trong lòng vượt qua sức tưởng tượng.
"Người này, nhìn anh như vậy làm cái gì?" Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, hỏi.
"Anh….. Cô ấy đợi anh ròng rã năm năm, sao anh lại có thể đổi ý?!" Dụ Thiên Tuyết cau mày, không nhịn được hỏi: “Anh dám nói năm năm nay anh chưa chạm qua cô ấy không?! Sao có thể nửa đường nói đẩy cô ấy ra là đẩy?!"
Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy mình đã bị người phụ nữ nhỏ này ầm ĩ đến chết mất.
Bàn tay giữ chặt eo của cô ôm cô vào trong ngực, giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn ôm hận nói: "Người phụ nữ đáng chết này! Thời điểm mắng chửi anh sao thông minh như vậy, lúc khác thì lại dại dột muốn chết! La Tình Uyển là dạng phụ nữ gì em nhìn không ra cũng tốt, anh nhìn rõ là được! Về sau ít lui tới cùng cô ta nghe chưa?! Còn về phần anh có chạm qua cô ta hay không, em có muốn thử nghiệm một cái không?"
Dụ Thiên Tuyết bị anh làm cho ngây ngốc rồi lại ngây ngốc một hồi, không cam lòng bị anh mắng thành ’Ngu dại’, trợn mắt nhìn anh chằm chằm, cô chưa bao giờ tính toán và suy đoán tâm tư phức tạp của người khác, thấy như thế nào chính là như thế ấy, cho nên mới dễ dàng bị anh lừa, chính bản thân cô cũng biết, như thế nào lại đến phiên người đàn ông này đến dạy dỗ cô?!
"Anh không cần nói những câu đầu môi chót lưỡi, có đụng chạm cô ấy hay không khỏi cần nói ra miệng, có trách nhiệm với cô ấy hay không hay chính anh rõ ràng!"
Nam Cung Kình Hiên dở khóc dở cười, nhưng ban đêm lành lạnh ôm cô vào trong ngực như thế này, cố kiềm chế cảm giác muốn xông tới lần nữa, ôm cô thật chặt, ngẫm nghĩ, nếu nói cho cô biết, Nam Cung Kình Hiên anh đã vì cô mà cấm dục suốt năm năm, cô sẽ có phản ứng gì?
Đáng chết, chẳng lẽ đợi không được cô, đời này anh sẽ phải cấm dục hay sao!
“Anh không có chạm qua cô ta, chưa từng, một lần cũng không có….." Nam Cung Kình Hiên thấp giọng giải thích, vuốt tóc của cô, khàn giọng thì thầm: "Dụ Thiên Tuyết, ròng rã năm năm, anh cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày anh còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với em như thế này, còn có thể ôm em, còn có thể nghe được giọng nói của em, anh vẫn luôn cảm thấy nghiệp chướng của anh rất nặng nề, nhưng hôm nay anh đã gặp được em, anh vẫn không biết làm sao mới có thể đền bù cho em, đền bù cho con….."
Nam Cung Kình Hiên chậm rãi cau mày, trên mặt có nỗi thống khổ cùng sự ấm áp đan xen, chống trán mình vào trán của cô, nói: "Con thật sự rất đáng yêu..... Thiên Tuyết, cám ơn em đã giữ lại con..... Cám ơn....."
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết có một cơn chua xót, cô cũng không ngờ, có một ngày tên đàn ông khí phách cường thế khốn kiếp này có thể buông xuống dáng vẻ tự cho là đúng kia mà tới cảm tạ cô đã giữ lại con trai, dù xưa kia là chính anh không cần thằng bé.
"Đó là bản năng làm mẹ, không cần cám ơn tôi." Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu qua, muốn tách khỏi sự dịu dàng của anh.
"Còn có một chuyện anh phải nói." Nam Cung Kình Hiên không để ý tới sự tránh né của cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô tiếp tục thầm thì, giọng nói khàn khàn nồng đậm tan biến dưới ánh trăng: "Anh nghĩ anh yêu em, Thiên Tuyết....."
Ánh sao đêm dày đặc, rồi đột nhiên trong cái nháy mắt này trở nên rực rỡ mà sáng chói.
*****
Lại một lần nữa thấy xe của Nam Cung Ngạo xuất hiện ở cổng trường tiểu học Ấu Dương, trái tim của Dụ Thiên Tuyết chợt khẩn trương căng thẳng.
Chờ đến khi đường dành cho người đi bộ nhảy đèn xanh, cô lập tức chạy qua như bay.
Rất rõ ràng, Tiểu Ảnh đang đứng ở đối diện cùng Nam Cung Ngạo mặt mày hớn hở trò chuyện đã được một lúc lâu.
"Tiểu Ảnh!" Dụ Thiên Tuyết cau mày kêu lên.
Tiểu Ảnh thấy được cô, nháy nháy mắt nói với Nam Cung Ngạo: "Rất xin lỗi ông cụ, hôm nay cháu không thể đến nhà ông làm khách, ông nhìn đó, mẹ tới đón cháu."
Nam Cung Ngạo cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra, vừa nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết thì nụ cười cũng từ từ giảm sút.
"Tôi muốn dẫnTiểu Ảnh về nhà một đêm, thuận tiện ăn bữa cơm cùng nhau, cho tới bây giờ hai ông cháu chúng tôi cũng chưa ngồi ăn chung bữa cơm nào, đứa nhỏ này cũng nên sớm một chút thích ứng với hoàn cảnh nhà Nam Cung." Nam Cung Ngạo trầm bồng du dương nói.
Dụ Thiên Tuyết cầm chặt tay con trai, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiên sinh, ông không phải mời tôi, tôi cũng không có tư cách phát biểu ý kiến, những điều này ông hỏi Tiểu Ảnh là được."
Nam Cung Ngạo chờ đợi chính là những lời này của cô, từ trước tới nay, ông vừa ý người phụ nữ này nhất chính là câu nói này, gật đầu một cái nheo mắt lại nói: "Tiểu Ảnh à, mẹ cháu không có ý kiến, về nhà ăn cơm cùng với ông nội đi."
Đối với cái từ ‘Về nhà’ này, tâm tình của Tiểu Ảnh căn bản là có sự mâu thuẫn.
Nhà Nam Cung —— chính là một ông nội bá đạo còn có một người cha khốn kiếp, lại thêm một người đàn bà chanh chua khó dây dưa kèm theo con bé ngốc Trình Lan Y đó, cái nơi như thế, khó tránh khỏi lời mặn lời nhạt, chiến tranh kịch liệt lại càng khó tránh hơn.
Tiểu Ảnh cười cười: "Ông cụ, cháu có thể đáp ứng yêu cầu của ông trở về ăn cơm cùng nhau, chẳng qua cháu có một yêu cầu, cháu chưa bao giờ một mình đi tới nhà người lạ làm khách, cháu hi vọng mẹ có thể đi theo cháu, ông đồng ý không?"
Dụ Thiên Tuyết rất kinh ngạc, sắc mặt hơi trắng bệch, cô thật sự không ngờ Tiểu Ảnh sẽ đồng ý đi tới nhà Nam Cung làm khách, càng không nghĩ tới cậu bé lại để cho cô cũng đi theo, đứa bé này, rốt cuộc là đang suy nghĩ gì??
Nụ cười của Nam Cung Ngạo cứng đờ.
"Tiểu Ảnh à, mẹ cháu đi làm mệt mỏi, không nên chạy xa như thế, hơn nữa lần này đi theo ông nội là gặp mặt ba của cháu, người một nhà chúng ta vui vẻ trò chuyện, không nên làm phiền mẹ cháu."
"A, ông cụ, ông nói những lời này thật là kỳ quái, mẹ không phải là người một nhà với chúng ta sao? Không có mẹ vốn cũng không có cháu sinh ra, tại sao mẹ mang thai mười tháng sinh ra cháu thì đã thay đổi thành người nhà của các người? Đây không phải là thật sự rất kỳ quái sao?" Tiểu Ảnh vẫn cười cười như cũ, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà lại lộ ra mấy phần bất bình cùng giễu cợt.
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo càng thêm khó coi.
Có điều là, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ, tâm tình của ông cũng tốt theo.
"Cũng được, để cho mẹ cháu đi theo, chúng ta ăn bữa cơm thật ngon!" Nam Cung Ngạo cười lớn, vuốt ve đầu cháu trai, trong nháy mắt, sự từ ái cả đời đều dừng ở khoảnh khắc này.
Theo bản năng Dụ Thiên Tuyết muốn cự tuyệt, nhưng Tiểu Ảnh siết chặt ngón tay của cô ý bảo cô đáp ứng.
Thừa dịp Nam Cung Ngạo gọi người đi lái xe tới đây, Dụ Thiên Tuyết có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, rốt cuộc con muốn làm cái gì? Nói cho mẹ biết được không?"
Đứa bé này, luôn có ý tưởng kỳ lạ lại chấn động, giống như một ‘tiểu ác ma’, cô không dám xác định cậu bé có thể làm ra hành động kinh thế gì.
"Mẹ không cần lo lắng, cư xử với kẻ địch cũng giống như đối đãi với một con gián, đâm đầu xông lên bắt bọn nó giẫm thật mạnh ở dưới chân! Mẹ chờ xem, tối nay Tiểu Ảnh sẽ cho bọn họ đẹp mặt!" Tiểu Ảnh vuốt ve mặt của Dụ Thiên Tuyết, kiên định nói.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết càng thêm lo âu, nắm tay con trai, chỉ sợ cậu bé chọc ra chuyện phiền toái.
Cùng nhau lên xe, Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế sau chạm vào điện thoại di động trong túi, do dự không biết có nên thông báo cho Nam Cung Kình Hiên hay không, vào giờ khắc này, cô thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh.
Nhớ tới lời tỏ tình của anh đêm hôm đó, ngay lập tức đầu óc cô hỗn loạn không biết phải làm sao, thời điểm muốn trốn xuống xe lại bị anh bắt trở lại, gắt gao ôm vào trong ngực mà hôn, cô giãy giụa thế nào cũng đều vô dụng, thật không ngờ phương thức biểu đạt tình yêu của một người đàn ông lại cuồng liệt như vậy, cô có thể cảm giác được trong một khắc kia cả người anh phấn khích kích động cùng thở dốc nặng nề, nhưng anh cố chịu đựng, không có phá tan giới hạn chạm vào cô, giữa bọn họ có quá nhiều yêu hận sâu nặng, còn rất xa mới đến mức độ tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nghĩ đến những điều này Dụ Thiên Tuyết liền đỏ mặt, vẫy vẫy đầu, mấy ngón tay duỗi vào trong túi cũng rụt trở về.
Cô không muốn liên lạc với anh.
Cứ như vậy đi, dù sao đến nhà Nam Cung nhất định là anh cũng ở đó, chẳng qua nơi đó có quá nhiều người cô không muốn gặp lại.
Xe từ từ dừng lại.
Tiểu Ảnh dồi dào sức sống xuống xe, nhìn cái biệt thự lớn siêu cấp hào hoa mình tới lần thứ hai này, lại nhìn bãi cỏ cùng hồ bơi mênh mông chung quanh một chút, các loại kiến trúc Châu Âu cũng như hoa viên, lớn đến mức làm cho người ta chặc lưỡi.
"Tới đây, Tiểu Ảnh, theo ông nội đi vào, buổi tối muốn ăn món gì thì nói với bà Ngô, để bà Ngô làm cho cháu, đến đây….." Nam Cung Ngạo chống gậy xuống xe, khuôn mặt già nua cười thành một đóa hoa, dắt tay của cậu bé đi vào trong.
"Dụ tiểu thư, mời bên này." Hộ vệ áo đen đi tới, bày ra một tư thế mời.
Hết chương 154
Bình luận truyện