Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 341: Ngoại truyện: Lại yêu (2)



Mùa hè lại đến mùa thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Tóc mái vừa cắt xong đã phủ xuống che cái trán, tóc luôn cột đuôi ngựa cũng buông xoã trên vai, che dấu đi phần da thịt đang dần kéo da non hồng hồng ở sườn mặt, cả khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ.

Dụ Thiên Nhu nhìn chính mình trong gương, ngơ ngẩn, không nghĩ tới có thể khôi phục tốt đến như vậy.

Nghe nói phần bị bỏng phía sau lưng sẽ để lại vết sẹo, chẳng qua mùa hè không có cơ hội lại mặc áo lộ vai, cô cũng không phát giác ra chỗ nào không đúng, ngơ ngác đứng trong phòng vài giây, thẳng đến khi tiếng chuông di động làm cô giật mình.

Vội vàng tiếp điện thoại: “Alo? Xin chào?”

“Dì út, hôm nay là ngày đầu tiên dì trở về đi làm nha! Có đang lười biếng ngủ nướng không? Hừ hừ, Tiểu Ảnh đã rời giường chuẩn bị đi học, dì còn chưa ra cửa sao?”

Dụ Thiên Nhu vỗ vỗ trán: “Dì đi ngay đây! Dì sẽ không đến trễ!”

“Dì út, dì còn có mười ba phút thôi nha, 47 giây, 46 giây……”

“Tiểu Ảnh!” Dụ Thiên Nhu nhịn không được kêu ‘đại danh’ của vị ‘tiểu tổ tông’ này, cầm áo gió cùng túi xách lên chạy ra khỏi cửa.

*****

Trong văn phòng. 

“Xin chào giám đốc, tôi là Dụ Thiên Nhu, trước đó xin nghỉ giữ chức năm tháng, hiện tại có thể đi làm trở lại.” Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng hít một hơi, lễ phép nói với người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

Người đàn ông uống một ngụm trà, nhìn lý lịch của cô, bỗng nhiên hỏi: “Cô và Lạc tổng có quan hệ gì?”

Nháy mắt, đầu óc của Dụ Thiên Nhu có chút đình trệ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ vẻ mơ hồ, nghĩ nghĩ vẫn là cúi người hỏi: “Giám đốc, ‘La Tống’ là ai?”

Thiếu chút nữa giám đốc đã phun ngụm nước trà trong miệng ra.

Theo bản năng, Dụ Thiên Nhu cảm thấy mình đã gây họa, ánh mắt khẩn trương, vội vàng rút khăn giấy trên bàn đưa cho ông ta.

“Người đứng đầu tập đoàn Lạc thị, Lạc Phàm Vũ, cô không quen biết?” Giám đốc ngẩng đầu hỏi.

Lúc này Dụ Thiên Nhu mới biết ông ta nói đến ai.

“À à…… Anh ấy, biết, tôi có quen.” Cô gật đầu, cảm thấy mình cũng thực vô tội, trước kia không có ai kêu Lạc Phàm Vũ như vậy ở trước mặt cô.

“Vậy, quan hệ đó là gì?” Giám đốc nheo mắt, thoạt nhìn rất ‘bát quái’.

“Không có quan hệ gì, anh ấy là bạn của anh rể tôi.” Cô thành thật.

“Anh rể cô là ai?”

“Tôi……”

Dụ Thiên Nhu hít sâu một hơi, nghẹn lại lời muốn nói tiếp theo, rõ ràng là cô muốn tự lực cánh sinh, không muốn đánh cờ hiệu nhà Nam Cung để thu hoạch cái gì ở chỗ này, nhẹ giọng nói: “Chuyện này hình như không quan trọng, giám đốc có thể giúp tôi an bài chức vị không? Tôi muốn mau chóng bắt đầu công tác.”

“À, à,” Giám đốc không dám chậm trễ: “Nhưng mà Thiên Nhu, cô cũng thấy đó, vừa qua mùa hè, tầng lầu của chúng ta vừa tuyển dụng xong của quý này, thời điểm cô tới chắc cũng thấy được, nhân viên thực tập rất đông, hiện giờ đừng nói là nghỉ phép giữ chức, dù là nghỉ thai sản cũng không có năm tháng lâu như vậy, hiện tại cô trở lại, tôi có vị trí tốt nào đâu mà sắp xếp cho cô?”

Dụ Thiên Nhu hơi hơi nhíu mày.

Xác thực cũng khó khăn, nhưng cô ngẫm lại lúc trước chị đã nói qua với cô, tên Lạc Phàm Vũ kia sẽ không sa thải cô.

Nhưng mà ——

Tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một tập đoàn giải trí xuyên quốc gia, anh ấy có tâm tư quản chút việc nhỏ này sao?

Công việc, nơi nào không phải giống nhau?

Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng hít một hơi, cầm lấy tư liệu công tác cùng lý lịch sơ lược của mình, ánh mắt trong suốt: “Giám đốc, tôi hiểu ý của ông, tôi hiểu, ông không cần nói nữa, tôi sẽ đi công ty khác thử xem, nhưng cũng xin cảm ơn nơi này đã cho tôi cơ hội thực tập, về sau tôi sẽ nỗ lực công tác, hẹn gặp lại!”

Nói xong, cô muốn đi.

“Ai ai ai ai, ai kêu cô đi?” Giám đốc ở phía sau hô to gọi nhỏ.

Dụ Thiên Nhu đứng lại, xoay người, một câu cũng không nói.

“Cô nói xem, mấy cô gái trẻ bây giờ, một chút kích thích cũng chịu không nổi, còn có thể làm cái gì? Mấy ngày hôm trước cũng có thực tập sinh tức tối bỏ việc, đây là tố chất tâm lý gì vậy? Công ty lại không áp bức sức lao động, nghe hai câu lải nhải liền không chịu nổi, còn thay đổi công ty, công ty nào dám thuê cô?” Giám đốc cười nhạo: “Trở lại, ngồi xuống.”

Bị giám đốc nói như vậy, Dụ Thiên Nhu cảm thấy mình thật đúng là làm ra vẻ, hơi xấu hổ, lần nữa ngồi xuống.

“Cô nhìn xem, đây là vị trí tổng trợ lý trên tầng cao nhất, bởi vì giao tiếp rất nhiều cho nên yêu cầu người từng du học cũng như có kinh nghiệm, điểm này có phải rất đúng khẩu vị với cô hay không?” Giám đốc đưa qua một tờ giấy.

Dụ Thiên Nhu nhìn nhìn, trong mắt dần tỏa ánh sáng, thật cẩn thận hỏi: “Vậy là ông muốn tôi nhận vị trí này?”

Giám đốc cười vô cùng lương thiện: “Cô nghĩ sao?”

“Tôi cảm thấy tôi rất thích hợp.” Cô cắn cắn môi nói, hơn nữa giám đốc còn đưa cho cô xem phần tư liệu này, chẳng lẽ không phải là muốn cho cô nhận việc sao?

“Nếu cô muốn thử thì thử đi, xem như tôi cho cô cơ hội cuối cùng, không làm được thì đi công ty khác, thế nào?” Giám đốc nhếch chân lên bắt chéo, sâu kín nói.

Dụ Thiên Nhu đứng lên, trong lòng cảm kích, khom lưng nói: “Cảm ơn giám đốc! Tôi sẽ nỗ lực không để cho ông mất mặt!”

Cô ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, đi lên trên tầng cao nhất, ở phía sau, giám đốc nhướng mày, có loại cảm giác ‘công đức viên mãn’.

*****

Thời điểm thông qua vòng khảo hạch cuối cùng, ngoài cửa sổ đã dần tắt nắng.

Trên thế giới này có một loại người, thời điểm người khác đi làm, không biết anh ta đang phóng đãng ở nơi nào, đến khi người khác mệt mỏi tan sở, anh ta thì ngược lại, tinh thần sáng láng vui vẻ thoải mái đi tới công ty.

Lạc Phàm Vũ đứng trong đại sảnh trên tầng cao nhất, nhìn Dụ Thiên Nhu và một vị khách nói chuyện với nhau, lúm đồng tiền tươi như hoa, vị khách kia không chút bủn xỉn khen cô xinh đẹp, cô gái nhỏ cả kinh, theo bản năng sờ sờ tóc, tiếp theo nói tiếng cảm ơn.

Chờ đến khi vị khách đó rời đi, Dụ Thiên Nhu kéo kéo tóc che sườn mặt của mình kín hơn, căn bản là cô không có can đảm chạm đến da thịt bên trong của mình, trải qua những tháng ngày kia, phần da thịt bị bỏng đã lành có thể nói là hoàn mỹ, nhưng dấu vết bị bỏng thì vẫn còn, cô đã nhìn kỹ, dấu vết sau khi cấy da như là một đóa hoa lửa, chậm rãi nở rộ ở trên sườn mặt của cô.

Khó coi, thật sự rất khó coi.

“Chào tổng giám đốc!”

“Chào Lạc tổng!”

Người người lướt qua, nhiệt tình chào hỏi vị tổng giám đốc tuổi trẻ nhiều tiền.

Lạc Phàm Vũ tươi cười lộ ra mị hoặc, đứng ở khoảng cách hơn mười mét xa, nhìn cô gái nhỏ kia.

Rõ ràng Dụ Thiên Nhu cũng thấy được anh, chân tay luống cuống, học người khác kêu một tiếng “Chào tổng giám đốc”, xoay người liền chạy.

Chỉ tiếc là thang máy chưa tới, Lạc Phàm Vũ không nhanh không chậm đi đến phía sau cô, tiếng bước chân vừa dừng, cô gái nhỏ đã sợ tới mức che lại tóc, thở cũng không dám thở.

“Tôi nói em trốn cái gì hả? Làm như tôi là hung thần ác sát vậy,” Lạc Phàm Vũ bật cười, có chút không hiểu, nhìn cô giơ tay che lại tóc, duỗi tay qua muốn vạch tóc cô ra nhìn: “Mặt lành rồi? Cho tôi nhìn……”

“Đừng nhìn!” Dụ Thiên Nhu hốt hoảng xoay đưa lưng về phía anh: “Chưa lành, thật, không lấy tóc che là không thể gặp người.”

“Hiện tại mới biết khẩn trương?” Lạc Phàm Vũ càng cảm thấy buồn cười hơn, đi vòng qua tiếp tục nghiền ngẫm nhìn cô: “Lúc trước ai bị phỏng đến mặt đã cháy đen còn hỏi tôi mình có lớn gan không? Hiện giờ lá gan kia chạy đi đâu rồi? Cho tôi nhìn xem, nhìn một cái cũng không rớt miếng thịt nào!”

“Không.”

“Tôi chỉ nhìn một cái.”

“Anh chính là muốn nhìn náo nhiệt mà thôi, muốn nhìn thì tự làm mình phỏng sau đó đi cấy da đi!”

“Tôi khờ à, tự dưng làm mình phỏng……”

“Tôi cũng đâu có ngốc, làm gì phải cho anh xem……”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện