Chơi Độc
Chương 86: Phiên ngoại 03
Hà Châu sớm đã quên Điền Điềm là ai, nghĩ nửa ngày cũng chưa nhớ ra bộ dạng của cô ta. Có điều, anh vẫn nhớ cô ta từng phao tin đồn Tôn Hồi được bao nuôi.
Hà Châu cúp máy, thấy Tôn Hồi đã ra khỏi phòng thay đồ với chiếc váy màu đen dài chấm đầu gối, ôm gọn lấy cái mông cong, thắt lấy cái eo mảnh khảnh, quai váy bên phải dùng mấy viên đá đính thành một bông hoa, vai trái thì để trần.
Tôn Hồi chưa từng làm tóc. Mái tóc dài vừa đen vừa mềm xõa ngang vai tùy ý uốn một chút, lại vén tóc hai bên trái phải lên, dùng một cái kẹp đính đá ghim ở giữa, lộ ra cái trán đầy đặn. Chưa trang điểm song cực kỳ thanh tú và tao nhã.
Tim Hà Châu đập rộn, anh từ từ đứng dậy đi tới gần, ánh mắt bị ếm bùa, chỉ có thể nhìn thấy mỗi Tôn Hồi. Anh nghe tiếng cô xấu hổ lẩm bẩm: "Váy thoáng gió thế này!" Len lén chà chà hai chân mình.
Hà Châu không nhịn nổi cười, anh nâng mặt cô lên, đặt xuống môi cô một nụ hôn, rồi khẽ cười: "Nhặt được kho báu rồi!"
Hà Châu nhặt được một kho báu lớn như vậy, thật sự muốn đem cô giấu đi vĩnh viễn, chỉ có bản thân biết, chỉ có mình nhìn thấy, chỉ mình có thể ôm. Anh không muốn dẫn cô ra ngoài, nhưng anh lại không muốn bạn gái trong dạ hội tối nay là ai khác ngoài Tôn Hồi. Hà Châu nghiêng đầu nhìn Tôn Hồi còn đang phấn khích. Ngồi trên xe nghe cô hào hứng kể: "Em không nghĩ dáng người mình đẹp thế này đâu. Ban nãy, chị thiết kế khen em nửa ngày, chị ấy bảo chỉ có vòng eo này của em mới mặc vừa bộ váy đó, còn nói rằng tuy em chỉ cao có một mét sáu, nhưng được cái tỉ lệ cân đối, lưng ngắn mà chân dài!" Cô thẹn thùng che mặt: "Còn bảo độ cong của mông em đặc biệt hoàn hảo. Sợ nhất là nghe thấy kiểu lời nói thật ấy!"
Hà Châu trượt chân, không cẩn thận giẫm lên phanh xe. Chiếc xe chấn động một cái mới ổn định. Anh cố gắng nhịn cười, đỏ bừng mặt, gật đầu: "Đúng là thành thực quá!"
Tôn Hồi xoa xoa da mặt, xem ra dáng vẻ đã thăng cấp không ít nha.
Lễ khởi công được tổ chức vào ba ngày sau. Bầu Trời thành phố Hải Châu xanh ngắt.
Đầu tiên, Hà Châu thu xếp ổn thỏa cho Tôn Hồi ở khách sạn, sau đấy mới đến địa điểm trước.
Tại buổi lễ, đâu đâu cũng là phóng viên. Xung quanh bụi đất bay lên, bối cảnh là toàn nhà mới thi công một nửa. Dự án đổi lại tên, các vị lãnh đạo tập trung ở đây. Sau khi hoàn thành nghi lễ nhàm chán, tập thể ban nãy mới sắp xếp xe, chở khách mời và phóng viên cùng đến khách sạn tham gia tiệc tối.
Tôn Hồi nhàn rỗi chờ đợi cả buổi chiều. Cuối cùng Hà Châu quay lại. Sau khi trang điểm cẩn thận xong, cô nắm tay anh bước vào sảnh dạ tiệc. Hà Châu dặn dò tỉ mỉ: "Lát nữa anh có thể phải xã giao. Nếu có một mình thì em ngoan ngoãn đi lấy đồ ăn. Bên kia có sô pha, em nhớ đừng bắt chuyện với người khác. Đến tiết mục chụp ảnh em cũng đừng qua, tránh cho về sau em bị người ta để mắt."
Tôn Hồi ghét anh dông dài, gật đầu lịa: "Em biết rồi, em biết rồi!"
Họ đến hơi muộn. Trong sảnh dạ tiệc, khách khứa đã tới quá nửa. Tôn Hồi liếc mắt liền trông thấy phóng viên vây quanh Đàm Đông Niên, cô líu lưỡi: "Không dễ nha. Nếu đổi lại trước kia, anh ta sớm đã hất bàn rồi ấy!" Cơ mà nay lại có thể nhẫn nhịn mà thành thục ứng phó.
Hà Châu lườm Tôn Hồi, lặng lẽ nhéo tay cô một cái.
Dạ tiệc quả thật như lời Hà Châu nói, không lâu sau thì anh bị ép đi xã giao, bỏ lại Tôn Hồi một mình gặm đồ ăn. Đàm Đông Niên khó khăn lắm mới thoát khỏi đám phóng viên, trốn vào trong góc ngồi xuống bên cạnh Tôn Hồi và bảo: "Đi lấy cho anh chút đồ ăn!"
Tôn Hồi nguýt anh ta: "Anh tự đi đi!" Ra sức khua dao dĩa trên đĩa, lại đưa dĩa bánh vào trong miệng. Ai biết vừa cắn xuống một miếng, trên tay liền bị xiết chặt. Đàm Đông Niên thật sự kéo tay cô xuống, cũng mặc kệ trong miệng cô đang nhét thức ăn, anh ta giành lấy cái đĩa rồi nói: "Mau đi đi, bảo em có thế mà cứ nói nhảm!"
Tôn Hồi ngậm miệng bánh, hít thở sâu mấy lần, nhắc nhở chính mình là sức khỏe Đàm Đông Niên đang không tốt, dạ dày có vấn đề, e đầu óc cũng hỏng. Cô phải có tấm lòng từ bi, vì vậy Tôn Hồi ôm trái tim lương thiện, đen mặt đi lấy đồ ăn, cũng không nhìn thấy Hà Châu đang nói chuyện với người ta mà sắc mặt thì sầm xuống từng tí một.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, rốt cuộc Hà Châu rút ra, vội vàng định đi về phía Tôn Hồi bên đó. Đột nhiên nghe thấy ở cửa vào của bữa tiệc truyền tới một hồi lộn xộn. Mọi người xôn xao bàn tán. Anh chỉ nghiêng đầu liếc mắt qua, bước chân vẫn không dừng, song lại thấy Đàm Đông Niên luôn ngồi bên cạnh Tôn Hồi bỗng đứng dậy, sải bước đi về phía cửa vào, thậm chí Tôn Hồi cũng theo sau anh ta. Hà Châu gấp gáp điều chỉnh phương hướng.
Quản lý sảnh lớn của khách sạn và nhân viên phục vụ đang ngăn cản hai người. Nhân viên tập đoàn thấy Đàm Đông Niên xuất hiện, vội tiến lên giải thích: "Hai vị này xông thẳng vào, chúng tôi không cản nổi!"
Đàm Đông Niên xua tay, cho người đi ngăn đám phóng viên trước, rồi bước lên hỏi một người đàn ông và một người phụ nữ kia: "Đây là tiệc rượu riêng, hai vị là..."
Người đàn ông đối diện đang định trả lời, chợt trông thấy cái gì đó, chỉ vào sau lưng Đàm Đông Niên, kêu to: "Anh Châu, anh Châu ơi!"
Đàm Đông Niên nghiêng người quét mắt sang Hà Châu đang kéo Tôn Hồi lại, chỉ thấy anh theo tiếng gọi mà đi tới. Ngừng một chốc, Hà Châu mở miệng: "Hoàng Tu Vũ?"
Hoàng Tu Vũ-em vợ của Giang Binh, từng ăn trộm di động của Phù Hiểu Vi. Cậu ta đột ngột xuất hiện trong bữa tiệc do tập đoàn Trung Quảng tổ chức, người phụ nữ bên cạnh cậu ta, hiển nhiên dễ nhìn ra thân phận.
Mấy người đi vào một gian phòng nghỉ. Hoàng Tu Vũ vội nói: "Anh Châu, đây là chị gái em, Hoàng Tú Tĩnh. Bọn em từ dưới quê lên!"
Hoàng Tú Tĩnh thoạt nhìn khoảng 25, 26 tuổi, diện mạo bình thường, tóc hơi vàng, da dẻ sần sùi, trái lại ăn mặc không tệ, rụt rè gọi một tiếng "Anh Châu", rồi len lén liếc mắt quan sát Đàm Đông Niên và Tôn Hồi. Cô ấy có phần thấp thỏm chà chà bàn tay.
Hà Châu chỉ vào sô pha: "Ngồi đi!"
Nhưng hai người đó không ngồi. Hoàng Tu Vũ cười cất lời: "Anh Châu, lần này em đến chỉ là muốn nhờ anh giúp em một chuyện!" Cậu ta kéo Hoàng Tú Tĩnh một cái, và nói với Hà Châu: "Anh cũng biết, chị gái em là vợ chưa cưới của anh Giang. Mấy năm nay anh Giang ở bên ngoài kiếm tiền, chị em ở quê giúp anh ấy chăm lo nhà cửa.
Giờ anh Giang ngồi... Trong nhà chỉ còn lại một bà mẹ già. Anh ấy xảy ra chuyện, về sau chúng em cũng mới biết. Đều chẳng thể giúp được gì. Phải cái, trên còn có người già, dưới còn trẻ nhỏ, trong nhà chỉ trông chờ vào một mình anh Giang. Chúng em muốn xin anh Châu giúp cho, xem có thể nghĩ cách đưa anh Giang ra ngoài không. Cả nhà chúng em sẽ xem anh là đại ân nhân."
Hà Châu thoáng kinh ngạc: "Tôi đưa Giang Binh ra ngoài?"
Hà Châu vừa dứt lời, Hoàng Tú Tĩnh vốn đang yên lành bỗng khuỵu gối xuống sàn, bật khóc: "Xin anh Châu giúp cho. Lần này anh có thể bình an ra ngoài, nhất định là có cách. Nhà chúng em làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp anh. Mẹ anh Giang tuổi tác đã cao, đến giờ vẫn chưa biết chuyện anh ấy ngồi tù. Xin anh Châu giúp với!"
Tôn Hồi giật nảy, cô bật dậy cuống quýt kéo Hoàng Tú Tĩnh đứng dậy: "Chị đừng như vậy! Mau đứng lên đi mà!"
Hà Châu và Đàm Đông Niên đưa mắt nhìn nhau. Hai người đều dửng dưng, mặc cho Hoàng Tú Tĩnh ở đó khóc lóc. Tôn Hồi gấp đến độ vò đầu bứt tai, khuyên cô ấy ngồi xuống rồi từ từ nói. Hoàng Tú Tĩnh hết cách, căn bản không để ý tới Tôn Hồi, chỉ nhìn Hà Châu mà khổ sở van nài.
Hà Châu liếc sang Tôn Hồi rồi bảo: "Đứng dậy đi!"
Hoàng Tú Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy: "Em không đứng. Cầu xin anh, anh Châu!"
Hà Châu bước lên trước, đỡ Tôn Hồi đứng lên: "Anh bảo em đứng dậy!" Vừa nói anh vừa đẩy Tôn Hồi ra sau lưng mình, và nói với Hoàng Tú Tĩnh đang ngẩn ra: "Xin lỗi, tôi không phải luật sư, cũng chẳng phải quan tòa. Tôi và Giang Binh cũng không thân không thích. Chuyện này tôi không giúp được!"
Hoàng Tú Tĩnh khóc lóc om sòm không thôi. Hoàng Tu Vũ cũng ở bên cạnh thêm mắm dặm muối nói không ngừng. Hiệu quả cách âm của phòng nghỉ không tốt lắm, Hà Châu dần dần mất kiên nhẫn, gọi một cú điện thoại cho bảo vệ tới. Vừa nói được đôi câu, bàn tay cầm di động liền bị Tôn Hồi gạt rơi. Tôn Hồi cất giọng không vui: "Anh nói chuyện tử tế không được à?"
Cô tiến lên kéo Hoàng Tú Tĩnh: "Chị đừng khóc ở đây. Chốc nữa bảo vệ đến thật đấy! Hôm này hoàn cảnh không thích hợp, tôi đưa chị ra ngoài. Có chuyện gì chúng ta ra
ngoài hãy nói!"
Lần này, rốt cuộc Hoàng Tú Tĩnh nghe lời khuyên, lau nước mắt theo Tôn Hồi đi ra ngoài. Cô ấy nhỏ giọng nghẹn ngào xin Tôn Hồi giúp đỡ: "Tôi biết là không thân không thích, nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác. Tôi xem tin tức, bọn họ đều bị phán tử hình rồi, chỉ mình anh Châu được thả. Anh ấy chắc chắn có cách mà, phải không cô?"
Ba người ra ngoài sảnh tiệc rượu theo lối đi của nhân viên. Để Hoàng Tu Vũ cách một khoảng, Tôn Hồi mới cất lời: "Anh Châu đúng là có cách! Sở dĩ anh ấy được thả là bởi anh ấy đã lập công. Hiện tại anh ấy cũng hưởng án treo thôi, không phải vô tội được tha bổng đâu. Đây là pháp luật, chúng tôi thật sự bất lực chị ạ!"
Hoàng Tú Tĩnh ngây ngẩn rơi lệ, đột nhiên hỏi: "Có phải cô tên là Hồi Hồi không?"
Tôn Hồi thoáng sửng sốt. Hoàng Tú Tĩnh nói tiếp: "Hai năm trước tôi từng thấy một bức ảnh trong di động của anh Giang. Anh ấy bảo cô tên là Hồi Hồi."
Tôn Hồi cười gượng: "Vậy à? Ha ha, thế cái gì nhỉ..."
Hoàng Tú Tĩnh gạt nước mắt: "Tôi biết cô. Anh Giang trước kia từng thích cô. Anh ấy vẫn không muốn cưới tôi. Kỳ thực tôi biết xưa nay anh ấy toàn xem tôi như em gái. Có điều, hai nhà chúng tôi đính ước từ nhỏ. Mấy năm qua, anh ấy làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, hai nhà đều dựa vào anh ấy. Người lớn trong nhà còn chưa biết chuyện anh ấy ngồi tù. Không có anh ấy, trong nhà phải làm sao đây. Tôi không biết mình có thể chờ đợi bao lâu nữa. Tôi đã hai sáu tuổi rồi..."
Tôn Hồi nghe mà cảm thấy chẳng dễ chịu. Giang Binh là trụ cột trong nhà. Không có hắn, lòng Hoàng Tú Tĩnh rối loạn đã khóc thành "mít ướt". Tôn Hồi không khỏi nhớ tới những ngày cô và Hà Châu xa cách, cô khóc cả đường tới phía Bắc thành phố, đi lại những con đường mà cô cùng anh từng đi, đau khổ đến nỗi muốn chết quách luôn. Hiện tại, nhìn Hoàng Tú Tĩnh, cô dường như trông thấy chính mình khi ấy.
Trên đường về nhà, Tôn Hồi không nhịn nổi, cất tiếng hỏi Hà Châu: "Anh không thể nghĩ ra cách thật à? Mời một luật sư kháng án có được không anh?"
Hà Châu liếc cô một cái rồi đáp: "Em biết rõ còn cố hỏi!" Giọng điệu không lành.
Tôn Hồi rũ đầu, nghịch gấu váy và nói: "Người ta* tội nghiệp lắm!"
Người ta* tội nghiệp à? Hà Châu thầm cười lạnh, năm đó người tội nghiệp là anh. Anh chỉ có thể nhìn Tôn Hồi từ xa xa, còn cô lại cứ lượn quanh bên Giang Binh. Giang Binh trước giờ không hề đáng thương!
(*Nguyên văn lời Tôn Hồi là:"Cô ấy đáng thương lắm!" Trong tiếng Trung, cô ấy/anh ấy viết khác nhau, nhưng đều đọc giống nhau là "Tā". Vì vậy Hà Châu mới cho rằng "Tā" trong lời của Tôn Hồi là chỉ "Anh ta" tức Giang Binh. Cho nên tớ dịch là "người ta" để thấy rõ được sự "hiểu lầm" ở đây!)
Lúc Tôn Hồi ngẩng đầu lên, cô chợt phát hiện có gì đó sai sai: "Í, không phải chúng ta ở khách sạn sao? Anh lái xe đưa em đi đâu đấy?"
Hà Châu không trả lời, anh tăng tốc phóng thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc thì tới bờ biển.
Dưới bầu Trời đầy sao, hẳn là có bàn ăn, có rượu vang, bít tết, hoa hồng, còn có tôm hùm. Hà Châu đã thuê lại khu vực tư nhân này hôm qua. Trong tiệc rượu, nửa chừng anh đã gọi điện thoại sai thuộc hạ qua bố trí, tính toán tất cả giờ giấc và tiến độ. Anh trăm tính ngàn tính, chỉ là không tính đến hôm nay bờ biển vậy mà nổi gió to sóng lớn. Rượu vang nhuộm đỏ khăn trải bàn, hoa hồng bị thổi tán loạn dưới đất, trên miếng bít tết dính đầy những hạt có vẻ như bụi bặm. Những quả bóng bay treo xung quanh sớm đã không biết đi đâu, còn Tôn Hồi vốn nên mang vẻ mặt cảm động thì ôm bụng cười: "Ha ha ha, anh lại có thể nghĩ ra trò bữa tối dưới ánh nến. Ha ha ha, anh thế mà cũng có lúc tính nhầm thời gian." Cô vui sướng trên nỗi đau của người khác, "phì phì phì" phun lọn tóc bị gió thổi vào miệng, chà chà cánh tay nhảy loi choi tại chỗ: "Lạnh quá đi!" Vừa kêu lạnh vừa tiếp tục cười ha ha, chẳng mảy may bận tâm sắc mặt Hà Châu càng lúc càng đen thui.
Gian nan trở lại trong xe, cuồng phong bị ngăn bên ngoài xe. Tôn Hồi thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoa xoa gai ốc trên cánh tay và nói: "Lạnh chết em rồi! Lần sau,anh có thể bày bữa tối dưới ánh nến ở trong phòng mà! Ha ha ha!"
Cô vẫn không nhịn nổi cười.
"Lạnh lắm à?" Hà Châu hỏi Tôn Hồi, thấy cô còn vừa cười lớn vừa gật đầu, anh bèn bảo: "Qua đây, ấm hơn đấy!"
Tôn Hồi chui vào vòng tay anh, bàn tay to nóng hổi lập tức xoa lên cánh tay cô. Tôn Hồi vừa định khen Hà Châu, nhưng chữ đầu tiên đã tới cổ họng thì đột nhiên bị Hà Châu chặn kín miệng, chỉ có thể ú ớ nói những lời khen ngợi mà chẳng ai hiểu nổi. Đợi lưỡi Hà Châu tiến vào, cuối cùng cô bỏ qua việc nói chuyện, ngoan ngoãn đáp lại anh.
Bộ lễ phục gợi cảm hở một bên vai còn cực kỳ thuận tiện. Lần đầu tiên, Tôn Hồi biết tác dụng của loại lễ phục này, chất liệu vải mỏng manh không thể ngăn nổi sự tấn công của bàn tay to lớn, thoáng chốc liền bị kẻ địch đột nhập. Trong cổ họng Tôn Hồi ấm ách tiếng kêu, cách lớp vải vóc túm lấy bàn tay tùy tiện xoa nắn cô. Hà Châu dần thả lỏng môi Tôn Hồi, khàn giọng bảo: "Xoa cho em chút, chẳng phải em lạnh sao?"
Tôn Hồi đỏ mắt tía tai, lắp bắp: "Không phải... Không phải lạnh chỗ này.....Á"
Ngực bị bóp mạnh một cái, lực tay càng lúc càng lớn. Dọc theo cổ Tôn Hồi, Hà Châu hôn tới xương quai xanh bên trái. Anh dễ dàng kéo quai váy bên phải của cô xuống. Quai váy buông lỏng lẻo, lớp vải trước ngực sớm đã không thể giấu nổi cho Tôn Hồi, chỉ có lòng bàn tay to của Hà Châu che phủ cho cô, miếng dán ngực bị một ngón tay nhẹ nhàng gỡ ra. Hà Châu vùi trước ngực Tôn Hồi, thở hổn hển.
Không gian ghế trước nhỏ hẹp, Tôn Hồi chật vật nghiêng người, vừa né vừa đẩy, đỏ bừng mặt khẽ quát: "Anh điên rồi hả! Đừng như vậy, đừng ở đây mà!"
Hà Châu ngậm lấy viên tròn kia, cắn hai cái rồi ngước mắt hỏi: "Vậy ở đâu?" Ngón tay anh dần dần thấp xuống, thò vào dưới váy của Tôn Hồi.
Tôn Hồi thình lình khép hai chân, vội vàng nói: "Về nhà, về nhà!"
"Nhà ở Nam Giang!"
"Về khách sạn!"
"Trả lời chậm quá!" Hà Châu khẽ cười, ngón tay bất ngờ xâm nhập, cơ thể dưới tay anh như thể bị điểm huyệt, đột nhiên cứng đờ. Hà Châu nhẹ nhàng rút ra một chút, cơ thể ấy liền run rẩy. Lại cử động, lại run rẩy. Anh ra vào nhanh thì Tôn Hồi run càng gấp, anh ra vào từ từ thì Tôn Hồi run chầm chậm. Anh hôn cô không cho cô nói. Tôn Hồi cứng ngắc, hai chân kẹp lấy tay anh, động tác bên dưới mỗi lúc một nhanh, cô
cũng mỗi lúc một gấp gáp, vừa đánh vừa đẩy anh. Cơ thể trượt xuống từng tí một, hai chân đạp loạn xạ trên ghế trước chật hẹp. Rốt cuộc dưới động tác càng ngày càng dồn dập của Hà Châu, cô nghênh đón một chùm ánh sáng chói mắt, thoáng chốc ý thức trở nên trống rỗng.
Hà Châu khàn giọng hỏi cô: "Cuối cùng ở đâu đây?"
Tôn Hồi run rẩy không sao trả lời được. Hà Châu hôn lên cổ cô: "Em xem, em vẫn không nói!"
Hậu quả của việc Tôn Hồi không trả lời chính là bị Hà Châu ôm tới ghế sau.
Bãi biển không có ai, gió biển mặc ý thổi loạn như cũ. Giây phút Tôn Hồi được bế ra ngoài xe thì cô đã tỉnh, lập tức ra sức giãy giụa, vừa muốn đẩy Hà Châu, vừa muốn ôm lấy khuôn ngực trần trụi. Cô cuống đến nỗi sắp trào lệ: "Anh điên rồi! Em không muốn, em không muốn! Anh hâm à? Đây là bên ngoài đấy!" Cô quẫy kinh quá, còn túm tóc Hà Châu, tóm vào cửa xe, chính là không muốn vào ghế sau, còn thực sự nặn ra hai giọt nước mắt.
Thấy cô đã khóc thật, trong lòng Hà Châu quýnh lên, anh bảo: "Đây là của tư nhân, anh thuê chỗ này rồi, chắc chắn không có ai đâu!" Anh ôm cô, hôn liên tục mấy cái, đau lòng an ủi: "Em đừng khóc, đừng khóc mà! Anh không làm gì nữa!"
Tôn Hồi phút chốc thu hồi nước mắt, ngây ngẩn hỏi: "Của tư nhân á?" Rồi xoay đầu nhìn xung quanh. Quả thật không thấy bất cứ bóng dáng nào. Chỗ này cũng khác với kiểu bãi biển mênh mông từng tới trước kia. Dường như lờ mờ được vẽ nên một đường giới tuyến bao lại.
Bụng dưới của cô còn có một thứ cứng như sắt chống vào, tim Tôn Hồi đập thình thịch, trên má vẫn vương lệ, nghẹn ngào nói: "Anh lại có thể toan "đánh dã chiến" với em! Ở nhà em chưa thỏa mãn anh à?...."
Huyệt thái dương của Hà Châu hơi giật giật, cảm thấy giăng đầy vạch đen. Anh khóa Tôn Hồi trước ngực, hất đầu ho một tiếng: "Bỏ đi, đợi anh bình tĩnh chút!"
Nhưng anh đâu có bình tĩnh được. Lễ phục của Tôn Hồi sớm đã cởi một nửa, thân trên trần trụi, viên tròn tròn trước ngực dán sát vào anh, xúc cảm nhiệt độ rõ ràng thế này, mà chỗ chống vào Tôn Hồi kia chỉ có thể càng lúc càng lớn.
Cái đầu nhỏ bé trước ngực bỗng rầu rĩ bảo: "Tối đa là dùng tay giúp anh..."
Đúng là tri kỷ nha, Hà Châu như ý nguyện, ngồi vào ghế sau, ôm lấy Tôn Hồi thoải mái hưởng thụ. Anh hôn lên vết nước mặt trên má cô, không ngớt khen ngợi: "Hồi Hồi thật ngoan!"
Hồi Hồi ngoan thế này, đương nhiên anh không thể để cô thiệt thòi rồi. Anh chỉ có thể thuận tiện giúp cô cô thôi! Tôn Hồi khóc hu hu phản kháng, cuối cùng trong đầu lại trống rỗng, bình tĩnh được một lúc thì Hà Châu lại muốn sán tới. Rốt cuộc,Tôn Hồi nổi điên, hét toáng: "Canxi Ô xít!"
Cô nhảy dựng lên, đẩy Hà Châu một phát xuống ghế, ánh mắt ngó nghiêng, vểnh tai nghe ngóng, xác định chung quanh không có ai, Tôn Hồi dùng sức cởi áo sơ mi của Hà Châu ra. Khuy áo cài chắc quá, cô kéo mạnh lần nữa. Hà Châu tự giác mở hai khuy. Tôn Hồi thuận lợi cởi bỏ, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Anh kêu rách họng cũng chẳng có ai đến cứu anh đâu!"
Hà Châu hơi lo lắng.
Năm phút sau, rốt cuộc sự lo lắng của anh đã tới, Tôn Hồi mềm nhũn đổ gục trước ngực anh, chẳng khác gì đã cạn kiệt sức lực. Nhưng chỉ cần Hà Châu thoáng cựa quậy cô liền ra sức đập anh trở lại, yếu ớt nói: "Anh ngoan ngoan tí đi!"
Hà Châu thực sự khó nhịn, nhào lên hai lần, nghe Tôn Hồi hầm hừ hai tiếng, trên mặt lại là một dấu bàn tay: "Bảo anh đừng cử động mà! Để em, để em!"
Hà Châu hít một hơi, nhắc nhở bản thân chịu đựng, mãi đến khi năm phút nữa trôi qua, cuối cùng anh nhịn hết nổi, liền giữ chặt eo của Tôn Hồi, xông ngay vào! Tôn Hồi khóc thét, chắc là môi trường khiến con người ta căng thẳng, ngay cả ba phút cô cũng không chống đỡ được, Hà Châu suýt thì bị cô hại chết, anh vỗ mạnh vào mông cô, hung dữ bảo: "Thả lỏng!"
Song, Tôn Hồi cứ càng lúc càng chặt chẽ, cuối cùng Hà Châu chơi trội, anh ôm cô cùng "phiêu bồng".
Tôn nghiêm của đàn ông tất nhiên cần tìm lại, Hà Châu nghỉ ngơi chốc lát, rồi ôm Tôn Hồi đi tới biệt thự đằng sau. Lúc mở cửa, Tôn Hồi căm tức nói: "Có nhà mà... Có nhà
mà anh lại không dùng. Tại sao anh phải đối xử với em như thế?"
Cô cảm thấy mình đáng thương quá, sau khi nằm lên giường, cô muốn tước đoạt quyền làm chủ của Hà Châu. Hai người bắt đầu chiến đấu, chẳng ai chịu kém cạnh. Sau cùng Tôn Hồi há miệng cắn lấy vòm ngực bằng phẳng của Hà Châu, lầu bầu: "Sân bay!" Giành chiến thắng áp đảo, thành công khiến Hà Châu giơ tay đầu hàng,
Hà Châu khiến Tôn Hồi liên tục mất sức, nên trên đường về, cô luôn biếng nhác.
Đàm Đông Niên cau mày hỏi: "Ốm à?"
Hà Châu nhón lấy quả nho nhét vào trong miệng Tôn Hồi và đáp: "Mệt!"
Tôn Hồi mệt đến nỗi nằm suốt hai ngày, đến tận ngày thứ ba cô mới có thể bò ra ngoài. Khi ra khỏi cửa, Hà Châu cõng cô, nhấn thang máy xuống bãi đỗ xe. Lúc gặp hàng xóm, hàng xóm thoáng ngại ngùng. Trái lại Tôn Hồi còn mặt dày chào hỏi với đối phương: "Dì đi mua thức ăn về ạ? Cháu què chân, một tháng này đều không thể đi được."
Hàng xóm bèn nổi lên lòng quan tâm, nói với cô rằng mua chút móng giò về để bồi bổ. Hà Châu giả vờ cười làm nhân vật dự thính, bất lực chấp nhận số phận... cõng Tôn Hồi suốt một tháng.
Tôn Hồi hưởng thụ đãi ngộ chưa từng có trong lịch sử, đi đâu cũng bảo Hà Châu cõng. Lúc vào công ty, cô tốt bụng: "Cho anh tí uy nghiêm đấy!" Bấy giờ mới nhảy xuống đi bộ, không để Hà Châu mất mặt trước cấp dưới.
Hà Châu bận rộn thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi là Nam Giang và Hải Châu. Tôn Hồi thì theo anh ra vào, thay anh chuẩn bị quần áo và đồ ăn, cô không hề tham dự vào công việc của Hà Châu. Song, cô cần phải hiểu công việc của anh. Khi cần thiết cô có thể tiếp lời, chẳng hạn tham gia tiệc rượu và dùng cơm, thậm chí cô sẽ không để Hà Châu xấu hổ.
Cố gắng này của Tôn Hồi, Hà Châu lại chẳng mảy may bận tâm. Mỗi lần sau khi về đêm, anh đều không cho phép Tôn Hồi trải qua yên ổn. Tôn Hồi càng ngăn cản càng dũng mãnh, tìm mọi cách muốn đánh bại anh.
Hôm nay, Tôn Hồi đang nhốt mình trong phòng ngủ bổ sung chiến lược, mở phim
"con heo" cắn chăn, đỏ mặt lắc đầu than thở: "Thói đời tha hóa! Thói đời tha hóa mà!" Dứt lời tiếp tục mở to mắt xem. Trong phim, nhân vật chính, các loại tư thế muôn hình muôn vẻ.
Di động đột nhiên đổ chuông. Sau khi nhận điện thoại, Tôn Hồi ngẩn người một lúc:
"Điền Điềm á?"
Điền Điềm thông qua bạn học của bạn học của bạn học mới có thể tìm được số di động của Tôn Hồi, hẹn cô gặp nhau ở quán KFC, nói thẳng vào đề: "Cậu ngấm ngầm giở trò sau lưng có phải không?"
Tôn Hồi ngơ ngác chẳng hiểu gì sất.
Một tháng nay, Điền Điềm liên tục gặp phải tình huống thê thảm. Trước tiên là dữ liệu phần mềm thiết kế trong tay bỗng dưng chạy tới tay công ty đối thủ, cô ta bị sếp đuổi việc. Sau đấy, chủ cho thuê nhà đột ngột thu hồi căn hộ hủy bỏ hợp đồng. Cô ta chỉ có thể tạm thời ở nhà bạn học, phỏng vấn liên tục vấp váp, mãi tới hai hôm trước gặp được đồng nghiệp của công ty trước, mới biết cô ta bị người khác tính kế.
"Bài đăng kia của tôi là sự thật, ban đầu cô và anh rể mình lôi lôi kéo kéo trong con ngõ nhỏ đối diện tòa nhà ký túc xá, chị gái cô cũng đột nhiên xuất hiện. Tôi thấy rõ ràng!" Hôm ấy có tổ chức dạ hội trong sân trường, Điền Điềm vốn định đi xem. Khi đi qua con ngõ phát hiện điều khác thường, cô ta mới núp một bên coi trộm. Cho đến tận mấy tháng trước liên tục đưa tin, cô ta mới biết thì ra sự lạ trong đó.
"Cô đã làm thì đừng sợ người ta nói, theo một tên buôn lậu giễu võ dương oai, thậm chí học hành cũng dở dang. Bài đăng ấy của tôi có chỗ nào giả mạo hả? Cô dựa vào cái gì mà làm những chuyện này với tôi?"
Tôn Hồi thèm thuồng nhìn khoai tây chiên và hamburger trên bàn đối diện, nuốt nước bọt, bảo: "Tôi chả biết cô đang nói gì cả. Nếu không, tôi về hỏi bạn trai tôi xem sao!" Nói rồi, cô quay đầu nhìn sang Điền Điềm: "Nhưng giả dụ đúng là cô đã đăng bài đăng đó, cô bị người ta trả đũa thì có gì đáng đồng tình nhỉ? Tôi và cô không thù không oán, cũng chẳng phải thân quen lắm. Cô vô duyên vô cớ hủy hoại danh dự của tôi, tại sao tôi phải thỏa hiệp cầu toàn? Trước đây tôi không chấp cô là nể mặt mũi bạn trai của cô! Cô đi hỏi thăm xem, tính tôi xưa nay toàn ăn miếng phải trả miếng đấy!" Dừng một chốc, Tôn Hồi nói tiếp: "Mặc dù cách bạn trai tôi dùng như vậy hại cô mất đi công việc, khiến cô không thể tồn tại trong ngành. Loại chuyện này ly kỳ quá,
giống phim truyền hình quá! Cô cũng đánh giá cao quá rồi ấy! Chẳng qua tôi nhất định sẽ hỏi rõ, ví thử thật sự là anh ấy làm, tôi chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp!"
Dứt lời, Tôn Hồi vội vàng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tủ quầy, nghĩ xem mua món nào. Vừa nói chuyện với Điền Điềm xong thì Tôn Hồi muốn đi mua đồ ăn. Sau khi cất một bước, dưới chân thình lình hẫng một cái. Tôn Hồi bị một người đẩy mạnh một phát từ sau lưng. Cô bỗng bổ nhào về phía trước, "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Vẻ mặt Điền Điềm âm trầm: "Tao sớm đã không vừa mắt với mày. Mày tưởng mày là cái quái gì, lăng nha lăng nhăng, còn bảo nể mặt bạn trai tao..."
Điền Điềm nghiến răng nghiến lợi nói, tuy nhiên Tôn Hồi không nghe lọt một chữ, chỉ tái mặt ôm lấy bụng. Khách hàng bên cạnh và nhân viên phục vụ nhao nhao tiến lên đỡ cô dậy. Tôn Hồi đau đến nỗi vã mồ hôi, cô nhăn mặt không ngớt kêu "đau". Khách hàng liền bấm điện thoại gọi xe cấp cứu. Điền Điềm thì sớm đã đờ người, ánh mắt dại ra ngay tại chỗ.
Nhận được điện thoại, Hà Châu vội chạy đến bệnh viện. Lúc đỗ xe, đụng phải một chiếc xe khác, anh cũng không kịp để ý, quẳng xe lại chạy ngay vào trong bệnh viện. Sau khi tìm được y tá, anh nghe y tá nói: "À, cô ấy à. Khi đưa tới cô ấy là bị xảy thai..."
Hà Châu đẩy y tá ra, xộc thẳng vào phòng bệnh, tim nhảy điên cuồng sắp vọt khỏi cổ họng, sắc mặt trắng bệch chưa từng thấy.
Cửa phòng bệnh bị anh xô mạnh, y tá theo sau liên tục quát anh. Hà Châu lẩm bẩm:
"Hồi..." Một chữ còn lại anh im bặt luôn.
Miệng Tôn Hồi nhét đầy hamburger, bên mép còn có vết tương sa lát, nhồm nhoàm không rõ: "Anh đến rồi! Sao nhanh thế!"
Y tá điên tiết: "Anh chạy nhanh vậy làm gì hả, tôi còn chưa nói hết với anh cơ mà. Lúc đưa tới có vẻ là sảy thai, nhưng thực ra không phải!"
Loạt tiếng bước chân ngoài hành lang, một người đàn ông cao lớn gào thét xông vào, tóm một phát lấy cánh tay Hà Châu: "Chính là anh, chính anh đâm phải xe tôi rồi bỏ chạy! Anh đi xuống dưới tầng cho tôi!"
Tự dưng ồn ào một trận, Tôn Hồi gắng sức xuống giường, thả ống tay áo đang xắn xuống: "Anh bỏ ra cho tôi!" Tương sa lát bên miệng nhúc nhích.
Hà Châu gạt tay người đàn ông ra, bước lên đỡ lấy cô, nói với vẻ chẳng biết làm sao: "Bà trẻ của anh ơi..." Cũng không ngăn nổi nụ cười trên môi. Trong vòng tay anh, Tôn Hồi liếm liếm tương sa lát, ánh nắng cuối tháng Tám gay gắt như đổ lửa.
Hà Châu cúp máy, thấy Tôn Hồi đã ra khỏi phòng thay đồ với chiếc váy màu đen dài chấm đầu gối, ôm gọn lấy cái mông cong, thắt lấy cái eo mảnh khảnh, quai váy bên phải dùng mấy viên đá đính thành một bông hoa, vai trái thì để trần.
Tôn Hồi chưa từng làm tóc. Mái tóc dài vừa đen vừa mềm xõa ngang vai tùy ý uốn một chút, lại vén tóc hai bên trái phải lên, dùng một cái kẹp đính đá ghim ở giữa, lộ ra cái trán đầy đặn. Chưa trang điểm song cực kỳ thanh tú và tao nhã.
Tim Hà Châu đập rộn, anh từ từ đứng dậy đi tới gần, ánh mắt bị ếm bùa, chỉ có thể nhìn thấy mỗi Tôn Hồi. Anh nghe tiếng cô xấu hổ lẩm bẩm: "Váy thoáng gió thế này!" Len lén chà chà hai chân mình.
Hà Châu không nhịn nổi cười, anh nâng mặt cô lên, đặt xuống môi cô một nụ hôn, rồi khẽ cười: "Nhặt được kho báu rồi!"
Hà Châu nhặt được một kho báu lớn như vậy, thật sự muốn đem cô giấu đi vĩnh viễn, chỉ có bản thân biết, chỉ có mình nhìn thấy, chỉ mình có thể ôm. Anh không muốn dẫn cô ra ngoài, nhưng anh lại không muốn bạn gái trong dạ hội tối nay là ai khác ngoài Tôn Hồi. Hà Châu nghiêng đầu nhìn Tôn Hồi còn đang phấn khích. Ngồi trên xe nghe cô hào hứng kể: "Em không nghĩ dáng người mình đẹp thế này đâu. Ban nãy, chị thiết kế khen em nửa ngày, chị ấy bảo chỉ có vòng eo này của em mới mặc vừa bộ váy đó, còn nói rằng tuy em chỉ cao có một mét sáu, nhưng được cái tỉ lệ cân đối, lưng ngắn mà chân dài!" Cô thẹn thùng che mặt: "Còn bảo độ cong của mông em đặc biệt hoàn hảo. Sợ nhất là nghe thấy kiểu lời nói thật ấy!"
Hà Châu trượt chân, không cẩn thận giẫm lên phanh xe. Chiếc xe chấn động một cái mới ổn định. Anh cố gắng nhịn cười, đỏ bừng mặt, gật đầu: "Đúng là thành thực quá!"
Tôn Hồi xoa xoa da mặt, xem ra dáng vẻ đã thăng cấp không ít nha.
Lễ khởi công được tổ chức vào ba ngày sau. Bầu Trời thành phố Hải Châu xanh ngắt.
Đầu tiên, Hà Châu thu xếp ổn thỏa cho Tôn Hồi ở khách sạn, sau đấy mới đến địa điểm trước.
Tại buổi lễ, đâu đâu cũng là phóng viên. Xung quanh bụi đất bay lên, bối cảnh là toàn nhà mới thi công một nửa. Dự án đổi lại tên, các vị lãnh đạo tập trung ở đây. Sau khi hoàn thành nghi lễ nhàm chán, tập thể ban nãy mới sắp xếp xe, chở khách mời và phóng viên cùng đến khách sạn tham gia tiệc tối.
Tôn Hồi nhàn rỗi chờ đợi cả buổi chiều. Cuối cùng Hà Châu quay lại. Sau khi trang điểm cẩn thận xong, cô nắm tay anh bước vào sảnh dạ tiệc. Hà Châu dặn dò tỉ mỉ: "Lát nữa anh có thể phải xã giao. Nếu có một mình thì em ngoan ngoãn đi lấy đồ ăn. Bên kia có sô pha, em nhớ đừng bắt chuyện với người khác. Đến tiết mục chụp ảnh em cũng đừng qua, tránh cho về sau em bị người ta để mắt."
Tôn Hồi ghét anh dông dài, gật đầu lịa: "Em biết rồi, em biết rồi!"
Họ đến hơi muộn. Trong sảnh dạ tiệc, khách khứa đã tới quá nửa. Tôn Hồi liếc mắt liền trông thấy phóng viên vây quanh Đàm Đông Niên, cô líu lưỡi: "Không dễ nha. Nếu đổi lại trước kia, anh ta sớm đã hất bàn rồi ấy!" Cơ mà nay lại có thể nhẫn nhịn mà thành thục ứng phó.
Hà Châu lườm Tôn Hồi, lặng lẽ nhéo tay cô một cái.
Dạ tiệc quả thật như lời Hà Châu nói, không lâu sau thì anh bị ép đi xã giao, bỏ lại Tôn Hồi một mình gặm đồ ăn. Đàm Đông Niên khó khăn lắm mới thoát khỏi đám phóng viên, trốn vào trong góc ngồi xuống bên cạnh Tôn Hồi và bảo: "Đi lấy cho anh chút đồ ăn!"
Tôn Hồi nguýt anh ta: "Anh tự đi đi!" Ra sức khua dao dĩa trên đĩa, lại đưa dĩa bánh vào trong miệng. Ai biết vừa cắn xuống một miếng, trên tay liền bị xiết chặt. Đàm Đông Niên thật sự kéo tay cô xuống, cũng mặc kệ trong miệng cô đang nhét thức ăn, anh ta giành lấy cái đĩa rồi nói: "Mau đi đi, bảo em có thế mà cứ nói nhảm!"
Tôn Hồi ngậm miệng bánh, hít thở sâu mấy lần, nhắc nhở chính mình là sức khỏe Đàm Đông Niên đang không tốt, dạ dày có vấn đề, e đầu óc cũng hỏng. Cô phải có tấm lòng từ bi, vì vậy Tôn Hồi ôm trái tim lương thiện, đen mặt đi lấy đồ ăn, cũng không nhìn thấy Hà Châu đang nói chuyện với người ta mà sắc mặt thì sầm xuống từng tí một.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, rốt cuộc Hà Châu rút ra, vội vàng định đi về phía Tôn Hồi bên đó. Đột nhiên nghe thấy ở cửa vào của bữa tiệc truyền tới một hồi lộn xộn. Mọi người xôn xao bàn tán. Anh chỉ nghiêng đầu liếc mắt qua, bước chân vẫn không dừng, song lại thấy Đàm Đông Niên luôn ngồi bên cạnh Tôn Hồi bỗng đứng dậy, sải bước đi về phía cửa vào, thậm chí Tôn Hồi cũng theo sau anh ta. Hà Châu gấp gáp điều chỉnh phương hướng.
Quản lý sảnh lớn của khách sạn và nhân viên phục vụ đang ngăn cản hai người. Nhân viên tập đoàn thấy Đàm Đông Niên xuất hiện, vội tiến lên giải thích: "Hai vị này xông thẳng vào, chúng tôi không cản nổi!"
Đàm Đông Niên xua tay, cho người đi ngăn đám phóng viên trước, rồi bước lên hỏi một người đàn ông và một người phụ nữ kia: "Đây là tiệc rượu riêng, hai vị là..."
Người đàn ông đối diện đang định trả lời, chợt trông thấy cái gì đó, chỉ vào sau lưng Đàm Đông Niên, kêu to: "Anh Châu, anh Châu ơi!"
Đàm Đông Niên nghiêng người quét mắt sang Hà Châu đang kéo Tôn Hồi lại, chỉ thấy anh theo tiếng gọi mà đi tới. Ngừng một chốc, Hà Châu mở miệng: "Hoàng Tu Vũ?"
Hoàng Tu Vũ-em vợ của Giang Binh, từng ăn trộm di động của Phù Hiểu Vi. Cậu ta đột ngột xuất hiện trong bữa tiệc do tập đoàn Trung Quảng tổ chức, người phụ nữ bên cạnh cậu ta, hiển nhiên dễ nhìn ra thân phận.
Mấy người đi vào một gian phòng nghỉ. Hoàng Tu Vũ vội nói: "Anh Châu, đây là chị gái em, Hoàng Tú Tĩnh. Bọn em từ dưới quê lên!"
Hoàng Tú Tĩnh thoạt nhìn khoảng 25, 26 tuổi, diện mạo bình thường, tóc hơi vàng, da dẻ sần sùi, trái lại ăn mặc không tệ, rụt rè gọi một tiếng "Anh Châu", rồi len lén liếc mắt quan sát Đàm Đông Niên và Tôn Hồi. Cô ấy có phần thấp thỏm chà chà bàn tay.
Hà Châu chỉ vào sô pha: "Ngồi đi!"
Nhưng hai người đó không ngồi. Hoàng Tu Vũ cười cất lời: "Anh Châu, lần này em đến chỉ là muốn nhờ anh giúp em một chuyện!" Cậu ta kéo Hoàng Tú Tĩnh một cái, và nói với Hà Châu: "Anh cũng biết, chị gái em là vợ chưa cưới của anh Giang. Mấy năm nay anh Giang ở bên ngoài kiếm tiền, chị em ở quê giúp anh ấy chăm lo nhà cửa.
Giờ anh Giang ngồi... Trong nhà chỉ còn lại một bà mẹ già. Anh ấy xảy ra chuyện, về sau chúng em cũng mới biết. Đều chẳng thể giúp được gì. Phải cái, trên còn có người già, dưới còn trẻ nhỏ, trong nhà chỉ trông chờ vào một mình anh Giang. Chúng em muốn xin anh Châu giúp cho, xem có thể nghĩ cách đưa anh Giang ra ngoài không. Cả nhà chúng em sẽ xem anh là đại ân nhân."
Hà Châu thoáng kinh ngạc: "Tôi đưa Giang Binh ra ngoài?"
Hà Châu vừa dứt lời, Hoàng Tú Tĩnh vốn đang yên lành bỗng khuỵu gối xuống sàn, bật khóc: "Xin anh Châu giúp cho. Lần này anh có thể bình an ra ngoài, nhất định là có cách. Nhà chúng em làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp anh. Mẹ anh Giang tuổi tác đã cao, đến giờ vẫn chưa biết chuyện anh ấy ngồi tù. Xin anh Châu giúp với!"
Tôn Hồi giật nảy, cô bật dậy cuống quýt kéo Hoàng Tú Tĩnh đứng dậy: "Chị đừng như vậy! Mau đứng lên đi mà!"
Hà Châu và Đàm Đông Niên đưa mắt nhìn nhau. Hai người đều dửng dưng, mặc cho Hoàng Tú Tĩnh ở đó khóc lóc. Tôn Hồi gấp đến độ vò đầu bứt tai, khuyên cô ấy ngồi xuống rồi từ từ nói. Hoàng Tú Tĩnh hết cách, căn bản không để ý tới Tôn Hồi, chỉ nhìn Hà Châu mà khổ sở van nài.
Hà Châu liếc sang Tôn Hồi rồi bảo: "Đứng dậy đi!"
Hoàng Tú Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy: "Em không đứng. Cầu xin anh, anh Châu!"
Hà Châu bước lên trước, đỡ Tôn Hồi đứng lên: "Anh bảo em đứng dậy!" Vừa nói anh vừa đẩy Tôn Hồi ra sau lưng mình, và nói với Hoàng Tú Tĩnh đang ngẩn ra: "Xin lỗi, tôi không phải luật sư, cũng chẳng phải quan tòa. Tôi và Giang Binh cũng không thân không thích. Chuyện này tôi không giúp được!"
Hoàng Tú Tĩnh khóc lóc om sòm không thôi. Hoàng Tu Vũ cũng ở bên cạnh thêm mắm dặm muối nói không ngừng. Hiệu quả cách âm của phòng nghỉ không tốt lắm, Hà Châu dần dần mất kiên nhẫn, gọi một cú điện thoại cho bảo vệ tới. Vừa nói được đôi câu, bàn tay cầm di động liền bị Tôn Hồi gạt rơi. Tôn Hồi cất giọng không vui: "Anh nói chuyện tử tế không được à?"
Cô tiến lên kéo Hoàng Tú Tĩnh: "Chị đừng khóc ở đây. Chốc nữa bảo vệ đến thật đấy! Hôm này hoàn cảnh không thích hợp, tôi đưa chị ra ngoài. Có chuyện gì chúng ta ra
ngoài hãy nói!"
Lần này, rốt cuộc Hoàng Tú Tĩnh nghe lời khuyên, lau nước mắt theo Tôn Hồi đi ra ngoài. Cô ấy nhỏ giọng nghẹn ngào xin Tôn Hồi giúp đỡ: "Tôi biết là không thân không thích, nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác. Tôi xem tin tức, bọn họ đều bị phán tử hình rồi, chỉ mình anh Châu được thả. Anh ấy chắc chắn có cách mà, phải không cô?"
Ba người ra ngoài sảnh tiệc rượu theo lối đi của nhân viên. Để Hoàng Tu Vũ cách một khoảng, Tôn Hồi mới cất lời: "Anh Châu đúng là có cách! Sở dĩ anh ấy được thả là bởi anh ấy đã lập công. Hiện tại anh ấy cũng hưởng án treo thôi, không phải vô tội được tha bổng đâu. Đây là pháp luật, chúng tôi thật sự bất lực chị ạ!"
Hoàng Tú Tĩnh ngây ngẩn rơi lệ, đột nhiên hỏi: "Có phải cô tên là Hồi Hồi không?"
Tôn Hồi thoáng sửng sốt. Hoàng Tú Tĩnh nói tiếp: "Hai năm trước tôi từng thấy một bức ảnh trong di động của anh Giang. Anh ấy bảo cô tên là Hồi Hồi."
Tôn Hồi cười gượng: "Vậy à? Ha ha, thế cái gì nhỉ..."
Hoàng Tú Tĩnh gạt nước mắt: "Tôi biết cô. Anh Giang trước kia từng thích cô. Anh ấy vẫn không muốn cưới tôi. Kỳ thực tôi biết xưa nay anh ấy toàn xem tôi như em gái. Có điều, hai nhà chúng tôi đính ước từ nhỏ. Mấy năm qua, anh ấy làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, hai nhà đều dựa vào anh ấy. Người lớn trong nhà còn chưa biết chuyện anh ấy ngồi tù. Không có anh ấy, trong nhà phải làm sao đây. Tôi không biết mình có thể chờ đợi bao lâu nữa. Tôi đã hai sáu tuổi rồi..."
Tôn Hồi nghe mà cảm thấy chẳng dễ chịu. Giang Binh là trụ cột trong nhà. Không có hắn, lòng Hoàng Tú Tĩnh rối loạn đã khóc thành "mít ướt". Tôn Hồi không khỏi nhớ tới những ngày cô và Hà Châu xa cách, cô khóc cả đường tới phía Bắc thành phố, đi lại những con đường mà cô cùng anh từng đi, đau khổ đến nỗi muốn chết quách luôn. Hiện tại, nhìn Hoàng Tú Tĩnh, cô dường như trông thấy chính mình khi ấy.
Trên đường về nhà, Tôn Hồi không nhịn nổi, cất tiếng hỏi Hà Châu: "Anh không thể nghĩ ra cách thật à? Mời một luật sư kháng án có được không anh?"
Hà Châu liếc cô một cái rồi đáp: "Em biết rõ còn cố hỏi!" Giọng điệu không lành.
Tôn Hồi rũ đầu, nghịch gấu váy và nói: "Người ta* tội nghiệp lắm!"
Người ta* tội nghiệp à? Hà Châu thầm cười lạnh, năm đó người tội nghiệp là anh. Anh chỉ có thể nhìn Tôn Hồi từ xa xa, còn cô lại cứ lượn quanh bên Giang Binh. Giang Binh trước giờ không hề đáng thương!
(*Nguyên văn lời Tôn Hồi là:"Cô ấy đáng thương lắm!" Trong tiếng Trung, cô ấy/anh ấy viết khác nhau, nhưng đều đọc giống nhau là "Tā". Vì vậy Hà Châu mới cho rằng "Tā" trong lời của Tôn Hồi là chỉ "Anh ta" tức Giang Binh. Cho nên tớ dịch là "người ta" để thấy rõ được sự "hiểu lầm" ở đây!)
Lúc Tôn Hồi ngẩng đầu lên, cô chợt phát hiện có gì đó sai sai: "Í, không phải chúng ta ở khách sạn sao? Anh lái xe đưa em đi đâu đấy?"
Hà Châu không trả lời, anh tăng tốc phóng thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc thì tới bờ biển.
Dưới bầu Trời đầy sao, hẳn là có bàn ăn, có rượu vang, bít tết, hoa hồng, còn có tôm hùm. Hà Châu đã thuê lại khu vực tư nhân này hôm qua. Trong tiệc rượu, nửa chừng anh đã gọi điện thoại sai thuộc hạ qua bố trí, tính toán tất cả giờ giấc và tiến độ. Anh trăm tính ngàn tính, chỉ là không tính đến hôm nay bờ biển vậy mà nổi gió to sóng lớn. Rượu vang nhuộm đỏ khăn trải bàn, hoa hồng bị thổi tán loạn dưới đất, trên miếng bít tết dính đầy những hạt có vẻ như bụi bặm. Những quả bóng bay treo xung quanh sớm đã không biết đi đâu, còn Tôn Hồi vốn nên mang vẻ mặt cảm động thì ôm bụng cười: "Ha ha ha, anh lại có thể nghĩ ra trò bữa tối dưới ánh nến. Ha ha ha, anh thế mà cũng có lúc tính nhầm thời gian." Cô vui sướng trên nỗi đau của người khác, "phì phì phì" phun lọn tóc bị gió thổi vào miệng, chà chà cánh tay nhảy loi choi tại chỗ: "Lạnh quá đi!" Vừa kêu lạnh vừa tiếp tục cười ha ha, chẳng mảy may bận tâm sắc mặt Hà Châu càng lúc càng đen thui.
Gian nan trở lại trong xe, cuồng phong bị ngăn bên ngoài xe. Tôn Hồi thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoa xoa gai ốc trên cánh tay và nói: "Lạnh chết em rồi! Lần sau,anh có thể bày bữa tối dưới ánh nến ở trong phòng mà! Ha ha ha!"
Cô vẫn không nhịn nổi cười.
"Lạnh lắm à?" Hà Châu hỏi Tôn Hồi, thấy cô còn vừa cười lớn vừa gật đầu, anh bèn bảo: "Qua đây, ấm hơn đấy!"
Tôn Hồi chui vào vòng tay anh, bàn tay to nóng hổi lập tức xoa lên cánh tay cô. Tôn Hồi vừa định khen Hà Châu, nhưng chữ đầu tiên đã tới cổ họng thì đột nhiên bị Hà Châu chặn kín miệng, chỉ có thể ú ớ nói những lời khen ngợi mà chẳng ai hiểu nổi. Đợi lưỡi Hà Châu tiến vào, cuối cùng cô bỏ qua việc nói chuyện, ngoan ngoãn đáp lại anh.
Bộ lễ phục gợi cảm hở một bên vai còn cực kỳ thuận tiện. Lần đầu tiên, Tôn Hồi biết tác dụng của loại lễ phục này, chất liệu vải mỏng manh không thể ngăn nổi sự tấn công của bàn tay to lớn, thoáng chốc liền bị kẻ địch đột nhập. Trong cổ họng Tôn Hồi ấm ách tiếng kêu, cách lớp vải vóc túm lấy bàn tay tùy tiện xoa nắn cô. Hà Châu dần thả lỏng môi Tôn Hồi, khàn giọng bảo: "Xoa cho em chút, chẳng phải em lạnh sao?"
Tôn Hồi đỏ mắt tía tai, lắp bắp: "Không phải... Không phải lạnh chỗ này.....Á"
Ngực bị bóp mạnh một cái, lực tay càng lúc càng lớn. Dọc theo cổ Tôn Hồi, Hà Châu hôn tới xương quai xanh bên trái. Anh dễ dàng kéo quai váy bên phải của cô xuống. Quai váy buông lỏng lẻo, lớp vải trước ngực sớm đã không thể giấu nổi cho Tôn Hồi, chỉ có lòng bàn tay to của Hà Châu che phủ cho cô, miếng dán ngực bị một ngón tay nhẹ nhàng gỡ ra. Hà Châu vùi trước ngực Tôn Hồi, thở hổn hển.
Không gian ghế trước nhỏ hẹp, Tôn Hồi chật vật nghiêng người, vừa né vừa đẩy, đỏ bừng mặt khẽ quát: "Anh điên rồi hả! Đừng như vậy, đừng ở đây mà!"
Hà Châu ngậm lấy viên tròn kia, cắn hai cái rồi ngước mắt hỏi: "Vậy ở đâu?" Ngón tay anh dần dần thấp xuống, thò vào dưới váy của Tôn Hồi.
Tôn Hồi thình lình khép hai chân, vội vàng nói: "Về nhà, về nhà!"
"Nhà ở Nam Giang!"
"Về khách sạn!"
"Trả lời chậm quá!" Hà Châu khẽ cười, ngón tay bất ngờ xâm nhập, cơ thể dưới tay anh như thể bị điểm huyệt, đột nhiên cứng đờ. Hà Châu nhẹ nhàng rút ra một chút, cơ thể ấy liền run rẩy. Lại cử động, lại run rẩy. Anh ra vào nhanh thì Tôn Hồi run càng gấp, anh ra vào từ từ thì Tôn Hồi run chầm chậm. Anh hôn cô không cho cô nói. Tôn Hồi cứng ngắc, hai chân kẹp lấy tay anh, động tác bên dưới mỗi lúc một nhanh, cô
cũng mỗi lúc một gấp gáp, vừa đánh vừa đẩy anh. Cơ thể trượt xuống từng tí một, hai chân đạp loạn xạ trên ghế trước chật hẹp. Rốt cuộc dưới động tác càng ngày càng dồn dập của Hà Châu, cô nghênh đón một chùm ánh sáng chói mắt, thoáng chốc ý thức trở nên trống rỗng.
Hà Châu khàn giọng hỏi cô: "Cuối cùng ở đâu đây?"
Tôn Hồi run rẩy không sao trả lời được. Hà Châu hôn lên cổ cô: "Em xem, em vẫn không nói!"
Hậu quả của việc Tôn Hồi không trả lời chính là bị Hà Châu ôm tới ghế sau.
Bãi biển không có ai, gió biển mặc ý thổi loạn như cũ. Giây phút Tôn Hồi được bế ra ngoài xe thì cô đã tỉnh, lập tức ra sức giãy giụa, vừa muốn đẩy Hà Châu, vừa muốn ôm lấy khuôn ngực trần trụi. Cô cuống đến nỗi sắp trào lệ: "Anh điên rồi! Em không muốn, em không muốn! Anh hâm à? Đây là bên ngoài đấy!" Cô quẫy kinh quá, còn túm tóc Hà Châu, tóm vào cửa xe, chính là không muốn vào ghế sau, còn thực sự nặn ra hai giọt nước mắt.
Thấy cô đã khóc thật, trong lòng Hà Châu quýnh lên, anh bảo: "Đây là của tư nhân, anh thuê chỗ này rồi, chắc chắn không có ai đâu!" Anh ôm cô, hôn liên tục mấy cái, đau lòng an ủi: "Em đừng khóc, đừng khóc mà! Anh không làm gì nữa!"
Tôn Hồi phút chốc thu hồi nước mắt, ngây ngẩn hỏi: "Của tư nhân á?" Rồi xoay đầu nhìn xung quanh. Quả thật không thấy bất cứ bóng dáng nào. Chỗ này cũng khác với kiểu bãi biển mênh mông từng tới trước kia. Dường như lờ mờ được vẽ nên một đường giới tuyến bao lại.
Bụng dưới của cô còn có một thứ cứng như sắt chống vào, tim Tôn Hồi đập thình thịch, trên má vẫn vương lệ, nghẹn ngào nói: "Anh lại có thể toan "đánh dã chiến" với em! Ở nhà em chưa thỏa mãn anh à?...."
Huyệt thái dương của Hà Châu hơi giật giật, cảm thấy giăng đầy vạch đen. Anh khóa Tôn Hồi trước ngực, hất đầu ho một tiếng: "Bỏ đi, đợi anh bình tĩnh chút!"
Nhưng anh đâu có bình tĩnh được. Lễ phục của Tôn Hồi sớm đã cởi một nửa, thân trên trần trụi, viên tròn tròn trước ngực dán sát vào anh, xúc cảm nhiệt độ rõ ràng thế này, mà chỗ chống vào Tôn Hồi kia chỉ có thể càng lúc càng lớn.
Cái đầu nhỏ bé trước ngực bỗng rầu rĩ bảo: "Tối đa là dùng tay giúp anh..."
Đúng là tri kỷ nha, Hà Châu như ý nguyện, ngồi vào ghế sau, ôm lấy Tôn Hồi thoải mái hưởng thụ. Anh hôn lên vết nước mặt trên má cô, không ngớt khen ngợi: "Hồi Hồi thật ngoan!"
Hồi Hồi ngoan thế này, đương nhiên anh không thể để cô thiệt thòi rồi. Anh chỉ có thể thuận tiện giúp cô cô thôi! Tôn Hồi khóc hu hu phản kháng, cuối cùng trong đầu lại trống rỗng, bình tĩnh được một lúc thì Hà Châu lại muốn sán tới. Rốt cuộc,Tôn Hồi nổi điên, hét toáng: "Canxi Ô xít!"
Cô nhảy dựng lên, đẩy Hà Châu một phát xuống ghế, ánh mắt ngó nghiêng, vểnh tai nghe ngóng, xác định chung quanh không có ai, Tôn Hồi dùng sức cởi áo sơ mi của Hà Châu ra. Khuy áo cài chắc quá, cô kéo mạnh lần nữa. Hà Châu tự giác mở hai khuy. Tôn Hồi thuận lợi cởi bỏ, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Anh kêu rách họng cũng chẳng có ai đến cứu anh đâu!"
Hà Châu hơi lo lắng.
Năm phút sau, rốt cuộc sự lo lắng của anh đã tới, Tôn Hồi mềm nhũn đổ gục trước ngực anh, chẳng khác gì đã cạn kiệt sức lực. Nhưng chỉ cần Hà Châu thoáng cựa quậy cô liền ra sức đập anh trở lại, yếu ớt nói: "Anh ngoan ngoan tí đi!"
Hà Châu thực sự khó nhịn, nhào lên hai lần, nghe Tôn Hồi hầm hừ hai tiếng, trên mặt lại là một dấu bàn tay: "Bảo anh đừng cử động mà! Để em, để em!"
Hà Châu hít một hơi, nhắc nhở bản thân chịu đựng, mãi đến khi năm phút nữa trôi qua, cuối cùng anh nhịn hết nổi, liền giữ chặt eo của Tôn Hồi, xông ngay vào! Tôn Hồi khóc thét, chắc là môi trường khiến con người ta căng thẳng, ngay cả ba phút cô cũng không chống đỡ được, Hà Châu suýt thì bị cô hại chết, anh vỗ mạnh vào mông cô, hung dữ bảo: "Thả lỏng!"
Song, Tôn Hồi cứ càng lúc càng chặt chẽ, cuối cùng Hà Châu chơi trội, anh ôm cô cùng "phiêu bồng".
Tôn nghiêm của đàn ông tất nhiên cần tìm lại, Hà Châu nghỉ ngơi chốc lát, rồi ôm Tôn Hồi đi tới biệt thự đằng sau. Lúc mở cửa, Tôn Hồi căm tức nói: "Có nhà mà... Có nhà
mà anh lại không dùng. Tại sao anh phải đối xử với em như thế?"
Cô cảm thấy mình đáng thương quá, sau khi nằm lên giường, cô muốn tước đoạt quyền làm chủ của Hà Châu. Hai người bắt đầu chiến đấu, chẳng ai chịu kém cạnh. Sau cùng Tôn Hồi há miệng cắn lấy vòm ngực bằng phẳng của Hà Châu, lầu bầu: "Sân bay!" Giành chiến thắng áp đảo, thành công khiến Hà Châu giơ tay đầu hàng,
Hà Châu khiến Tôn Hồi liên tục mất sức, nên trên đường về, cô luôn biếng nhác.
Đàm Đông Niên cau mày hỏi: "Ốm à?"
Hà Châu nhón lấy quả nho nhét vào trong miệng Tôn Hồi và đáp: "Mệt!"
Tôn Hồi mệt đến nỗi nằm suốt hai ngày, đến tận ngày thứ ba cô mới có thể bò ra ngoài. Khi ra khỏi cửa, Hà Châu cõng cô, nhấn thang máy xuống bãi đỗ xe. Lúc gặp hàng xóm, hàng xóm thoáng ngại ngùng. Trái lại Tôn Hồi còn mặt dày chào hỏi với đối phương: "Dì đi mua thức ăn về ạ? Cháu què chân, một tháng này đều không thể đi được."
Hàng xóm bèn nổi lên lòng quan tâm, nói với cô rằng mua chút móng giò về để bồi bổ. Hà Châu giả vờ cười làm nhân vật dự thính, bất lực chấp nhận số phận... cõng Tôn Hồi suốt một tháng.
Tôn Hồi hưởng thụ đãi ngộ chưa từng có trong lịch sử, đi đâu cũng bảo Hà Châu cõng. Lúc vào công ty, cô tốt bụng: "Cho anh tí uy nghiêm đấy!" Bấy giờ mới nhảy xuống đi bộ, không để Hà Châu mất mặt trước cấp dưới.
Hà Châu bận rộn thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi là Nam Giang và Hải Châu. Tôn Hồi thì theo anh ra vào, thay anh chuẩn bị quần áo và đồ ăn, cô không hề tham dự vào công việc của Hà Châu. Song, cô cần phải hiểu công việc của anh. Khi cần thiết cô có thể tiếp lời, chẳng hạn tham gia tiệc rượu và dùng cơm, thậm chí cô sẽ không để Hà Châu xấu hổ.
Cố gắng này của Tôn Hồi, Hà Châu lại chẳng mảy may bận tâm. Mỗi lần sau khi về đêm, anh đều không cho phép Tôn Hồi trải qua yên ổn. Tôn Hồi càng ngăn cản càng dũng mãnh, tìm mọi cách muốn đánh bại anh.
Hôm nay, Tôn Hồi đang nhốt mình trong phòng ngủ bổ sung chiến lược, mở phim
"con heo" cắn chăn, đỏ mặt lắc đầu than thở: "Thói đời tha hóa! Thói đời tha hóa mà!" Dứt lời tiếp tục mở to mắt xem. Trong phim, nhân vật chính, các loại tư thế muôn hình muôn vẻ.
Di động đột nhiên đổ chuông. Sau khi nhận điện thoại, Tôn Hồi ngẩn người một lúc:
"Điền Điềm á?"
Điền Điềm thông qua bạn học của bạn học của bạn học mới có thể tìm được số di động của Tôn Hồi, hẹn cô gặp nhau ở quán KFC, nói thẳng vào đề: "Cậu ngấm ngầm giở trò sau lưng có phải không?"
Tôn Hồi ngơ ngác chẳng hiểu gì sất.
Một tháng nay, Điền Điềm liên tục gặp phải tình huống thê thảm. Trước tiên là dữ liệu phần mềm thiết kế trong tay bỗng dưng chạy tới tay công ty đối thủ, cô ta bị sếp đuổi việc. Sau đấy, chủ cho thuê nhà đột ngột thu hồi căn hộ hủy bỏ hợp đồng. Cô ta chỉ có thể tạm thời ở nhà bạn học, phỏng vấn liên tục vấp váp, mãi tới hai hôm trước gặp được đồng nghiệp của công ty trước, mới biết cô ta bị người khác tính kế.
"Bài đăng kia của tôi là sự thật, ban đầu cô và anh rể mình lôi lôi kéo kéo trong con ngõ nhỏ đối diện tòa nhà ký túc xá, chị gái cô cũng đột nhiên xuất hiện. Tôi thấy rõ ràng!" Hôm ấy có tổ chức dạ hội trong sân trường, Điền Điềm vốn định đi xem. Khi đi qua con ngõ phát hiện điều khác thường, cô ta mới núp một bên coi trộm. Cho đến tận mấy tháng trước liên tục đưa tin, cô ta mới biết thì ra sự lạ trong đó.
"Cô đã làm thì đừng sợ người ta nói, theo một tên buôn lậu giễu võ dương oai, thậm chí học hành cũng dở dang. Bài đăng ấy của tôi có chỗ nào giả mạo hả? Cô dựa vào cái gì mà làm những chuyện này với tôi?"
Tôn Hồi thèm thuồng nhìn khoai tây chiên và hamburger trên bàn đối diện, nuốt nước bọt, bảo: "Tôi chả biết cô đang nói gì cả. Nếu không, tôi về hỏi bạn trai tôi xem sao!" Nói rồi, cô quay đầu nhìn sang Điền Điềm: "Nhưng giả dụ đúng là cô đã đăng bài đăng đó, cô bị người ta trả đũa thì có gì đáng đồng tình nhỉ? Tôi và cô không thù không oán, cũng chẳng phải thân quen lắm. Cô vô duyên vô cớ hủy hoại danh dự của tôi, tại sao tôi phải thỏa hiệp cầu toàn? Trước đây tôi không chấp cô là nể mặt mũi bạn trai của cô! Cô đi hỏi thăm xem, tính tôi xưa nay toàn ăn miếng phải trả miếng đấy!" Dừng một chốc, Tôn Hồi nói tiếp: "Mặc dù cách bạn trai tôi dùng như vậy hại cô mất đi công việc, khiến cô không thể tồn tại trong ngành. Loại chuyện này ly kỳ quá,
giống phim truyền hình quá! Cô cũng đánh giá cao quá rồi ấy! Chẳng qua tôi nhất định sẽ hỏi rõ, ví thử thật sự là anh ấy làm, tôi chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp!"
Dứt lời, Tôn Hồi vội vàng đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tủ quầy, nghĩ xem mua món nào. Vừa nói chuyện với Điền Điềm xong thì Tôn Hồi muốn đi mua đồ ăn. Sau khi cất một bước, dưới chân thình lình hẫng một cái. Tôn Hồi bị một người đẩy mạnh một phát từ sau lưng. Cô bỗng bổ nhào về phía trước, "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Vẻ mặt Điền Điềm âm trầm: "Tao sớm đã không vừa mắt với mày. Mày tưởng mày là cái quái gì, lăng nha lăng nhăng, còn bảo nể mặt bạn trai tao..."
Điền Điềm nghiến răng nghiến lợi nói, tuy nhiên Tôn Hồi không nghe lọt một chữ, chỉ tái mặt ôm lấy bụng. Khách hàng bên cạnh và nhân viên phục vụ nhao nhao tiến lên đỡ cô dậy. Tôn Hồi đau đến nỗi vã mồ hôi, cô nhăn mặt không ngớt kêu "đau". Khách hàng liền bấm điện thoại gọi xe cấp cứu. Điền Điềm thì sớm đã đờ người, ánh mắt dại ra ngay tại chỗ.
Nhận được điện thoại, Hà Châu vội chạy đến bệnh viện. Lúc đỗ xe, đụng phải một chiếc xe khác, anh cũng không kịp để ý, quẳng xe lại chạy ngay vào trong bệnh viện. Sau khi tìm được y tá, anh nghe y tá nói: "À, cô ấy à. Khi đưa tới cô ấy là bị xảy thai..."
Hà Châu đẩy y tá ra, xộc thẳng vào phòng bệnh, tim nhảy điên cuồng sắp vọt khỏi cổ họng, sắc mặt trắng bệch chưa từng thấy.
Cửa phòng bệnh bị anh xô mạnh, y tá theo sau liên tục quát anh. Hà Châu lẩm bẩm:
"Hồi..." Một chữ còn lại anh im bặt luôn.
Miệng Tôn Hồi nhét đầy hamburger, bên mép còn có vết tương sa lát, nhồm nhoàm không rõ: "Anh đến rồi! Sao nhanh thế!"
Y tá điên tiết: "Anh chạy nhanh vậy làm gì hả, tôi còn chưa nói hết với anh cơ mà. Lúc đưa tới có vẻ là sảy thai, nhưng thực ra không phải!"
Loạt tiếng bước chân ngoài hành lang, một người đàn ông cao lớn gào thét xông vào, tóm một phát lấy cánh tay Hà Châu: "Chính là anh, chính anh đâm phải xe tôi rồi bỏ chạy! Anh đi xuống dưới tầng cho tôi!"
Tự dưng ồn ào một trận, Tôn Hồi gắng sức xuống giường, thả ống tay áo đang xắn xuống: "Anh bỏ ra cho tôi!" Tương sa lát bên miệng nhúc nhích.
Hà Châu gạt tay người đàn ông ra, bước lên đỡ lấy cô, nói với vẻ chẳng biết làm sao: "Bà trẻ của anh ơi..." Cũng không ngăn nổi nụ cười trên môi. Trong vòng tay anh, Tôn Hồi liếm liếm tương sa lát, ánh nắng cuối tháng Tám gay gắt như đổ lửa.
Bình luận truyện