Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!
Chương 25: Hết chưa
Về đến phòng đọc sách, bật bóng đèn led lên, anh ngồi xuống lấy ra một tờ giấy, cầm lấy chiếc bút rồi từ từ vẽ lên. Khi anh ngồi xuống nghỉ ngơi, vẫn còn đang rất mệt mỏi, thì bên ngoài cửa có người bước tới, sau đó tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Cánh cửa của phòng đọc sách được mở ra từ bên ngoài, người đứng ngoài cửa đương nhiên là Tần Tô, cô vẫn chưa thấy quần áo, trên tay vẫn còn bê một bát gì đó, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên nghi ngút.
"Anh đang làm việc à?" Tần Tô vừa đi vào trong, vừa hỏi.
Tư Đồ Thận ngửa người ra sau tựa vào chiếc ghế, tờ giấy trên bàn vẫn còn đang nham nhở bởi các nét vẽ.
"Lúc về Châu Châu kêu đói, nên em làm cho nó bát bánh trôi, vừa ăn xong đi ngủ rồi, vẫn còn lại một chút. Sắp nửa đêm rồi, chắc anh cũng đang đói, anh ăn một chút đi? " Tần Tô đưa bát bánh vẫn còn nóng ra, mắt ngước nhìn anh hỏi.
Tư Đồ Thận không trả lời cô, chỉ im lặng đón lấy bát bánh trôi.
Hơi bốc lên nghi ngút, những chiếc bánh trôi trắng bóng tròn trịa, đưa vào miệng từ từ nhai, nhân táo đỏ bên trong trào ra, nóng hôi hổi, mùi thơm ngập tràn căn phòng.
"Có việc gì không?" Sau khi ăn được hai miếng, anh ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ còn đang đứng trước bàn sách hỏi.
Kết hôn đã sáu năm, số lần cô bước phòng đọc sách của anh đều rất hạn chế, cô chẳng thể tự tiện bước vào trong nếu có anh ở đó, nếu như không có việc gì, chắc chắn cô chẳng bao giờ tới làm phiền anh làm gì cả.
"Cảm ơn anh...... về khẩu súng đồ chơi tặng cho Châu Châu đó!" Tần Tô nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi.
Có thể đối với Tư Đồ Thận thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với cô, đối với Châu Châu, thì đó là một điều gì đó vô cùng cảm động và cảm kích.
"Không khách khí." Tư Đồ Thận lạnh lùng trả lời, anh rất không thích cách nói chuyện như thế giữa hai người.
Tần Tô vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích, cô lại tiếp tục nói, "thực ra không cần làm phiền đến anh, cứ lấy luôn món quà em đã mua cho nó rồi tặng nó cũng được rồi, em nhìn khẩu súng đồ chơi đó, chắc là cũng khó mua lắm phải không?"
"Không khó lắm." Tư Đồ Thận vẫn giữ thái độ lạnh lùng, sau khi nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút xem thường, "giờ ai còn tặng siêu nhân nữa? nó hết thời từ lâu rồi, bây giờ có mua thì ít nhân cũng phải mua đội trưởng Mỹ (Captain America)."
Súng đồ chơi rất dễ mua, nhưng để mua được loại đặc biệt thì cũng rất khó, nhưng điều này đối với Tư Đồ Thận thì không hề khó, bởi vì anh có người bạn Lộ Thiệu Hằng đó. Mọi thứ về súng anh đều có thể hỏi ý kiến người bạn thân của mình.
Thực ra anh có thể lấy luôn món quà mà Tần Tô đã chuẩn bị sẵn đó, nhưng nghĩ đến hình ảnh cậu con trai vui mừng khi thấy món quà đặc biệt của anh, thì điều đó càng thôi thúc anh phải mua bằng được món quà đặc biệt ấy.
"Hì hì." Tần Tô bị anh nói nên có chút ngại ngùng.
Thấy anh không còn quan tâm gì đến mình nữa, lại tiếp tục cắm đầu vào trong giấy tờ công việc, Tần Tô cũng không dám làm phiền thêm nữa, quay đầu bước ra ngoài phòng sách.
"Đã hết chưa."
Khi sắp bước ra khỏi phòng, giọng nói trầm trầm của người đàn ông phía sau cất lên.
Cô từ từ quay lại, ngạc nhiên hỏi, "gì cơ?"
"Cài đó...hết chưa?" trước ánh mắt của cô, Tư Đồ Thận nhíu mày, giọng nói ấp úng hỏi.
Thực ra anh không muốn mở lời hỏi, nhưng nếu là việc này anh không thể lặng im mà hành động.
"Hôm nay mới là ngày thứ ba." Lúc này Tần Tô mới hiểu ra, thành thật trả lời.
"Uhm." Người đàn ông trả lời, giọng nói rất bé.
Một hồi sau, nhìn thấy cánh cửa không hề có động tĩnh, người đàn ông ngồi trên ghế đọc sách bống đứng dậy, đôi mắt chuyển sang nhìn cô, rồi lại nhạt nhẽo hỏi, "còn việc gì à?"
"Chúc ngủ ngon." Tần Tô im lặng hồi lâu, lúc này mới bật ra được một tiếng, sau đó bước ra khỏi phòng sách và đóng cửa lại.
Cửa đóng lại, bên trong phòng đọc sách chỉ còn lại một người, những phiền não mệt mỏi trên mặt anh đã bớt đi phần nào.
Bê lấy bát bánh còn để bên cạnh, anh vội vàng cho vào miệng, nhưng vì quá vội, một miếng bánh đã mắc ở cổ họng của anh, sau đó nó khiến anh ho ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Đêm nay, thật khiến người ta phải tức giận.
"Vào đi."
Cánh cửa của phòng đọc sách được mở ra từ bên ngoài, người đứng ngoài cửa đương nhiên là Tần Tô, cô vẫn chưa thấy quần áo, trên tay vẫn còn bê một bát gì đó, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên nghi ngút.
"Anh đang làm việc à?" Tần Tô vừa đi vào trong, vừa hỏi.
Tư Đồ Thận ngửa người ra sau tựa vào chiếc ghế, tờ giấy trên bàn vẫn còn đang nham nhở bởi các nét vẽ.
"Lúc về Châu Châu kêu đói, nên em làm cho nó bát bánh trôi, vừa ăn xong đi ngủ rồi, vẫn còn lại một chút. Sắp nửa đêm rồi, chắc anh cũng đang đói, anh ăn một chút đi? " Tần Tô đưa bát bánh vẫn còn nóng ra, mắt ngước nhìn anh hỏi.
Tư Đồ Thận không trả lời cô, chỉ im lặng đón lấy bát bánh trôi.
Hơi bốc lên nghi ngút, những chiếc bánh trôi trắng bóng tròn trịa, đưa vào miệng từ từ nhai, nhân táo đỏ bên trong trào ra, nóng hôi hổi, mùi thơm ngập tràn căn phòng.
"Có việc gì không?" Sau khi ăn được hai miếng, anh ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ còn đang đứng trước bàn sách hỏi.
Kết hôn đã sáu năm, số lần cô bước phòng đọc sách của anh đều rất hạn chế, cô chẳng thể tự tiện bước vào trong nếu có anh ở đó, nếu như không có việc gì, chắc chắn cô chẳng bao giờ tới làm phiền anh làm gì cả.
"Cảm ơn anh...... về khẩu súng đồ chơi tặng cho Châu Châu đó!" Tần Tô nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi.
Có thể đối với Tư Đồ Thận thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng đối với cô, đối với Châu Châu, thì đó là một điều gì đó vô cùng cảm động và cảm kích.
"Không khách khí." Tư Đồ Thận lạnh lùng trả lời, anh rất không thích cách nói chuyện như thế giữa hai người.
Tần Tô vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích, cô lại tiếp tục nói, "thực ra không cần làm phiền đến anh, cứ lấy luôn món quà em đã mua cho nó rồi tặng nó cũng được rồi, em nhìn khẩu súng đồ chơi đó, chắc là cũng khó mua lắm phải không?"
"Không khó lắm." Tư Đồ Thận vẫn giữ thái độ lạnh lùng, sau khi nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút xem thường, "giờ ai còn tặng siêu nhân nữa? nó hết thời từ lâu rồi, bây giờ có mua thì ít nhân cũng phải mua đội trưởng Mỹ (Captain America)."
Súng đồ chơi rất dễ mua, nhưng để mua được loại đặc biệt thì cũng rất khó, nhưng điều này đối với Tư Đồ Thận thì không hề khó, bởi vì anh có người bạn Lộ Thiệu Hằng đó. Mọi thứ về súng anh đều có thể hỏi ý kiến người bạn thân của mình.
Thực ra anh có thể lấy luôn món quà mà Tần Tô đã chuẩn bị sẵn đó, nhưng nghĩ đến hình ảnh cậu con trai vui mừng khi thấy món quà đặc biệt của anh, thì điều đó càng thôi thúc anh phải mua bằng được món quà đặc biệt ấy.
"Hì hì." Tần Tô bị anh nói nên có chút ngại ngùng.
Thấy anh không còn quan tâm gì đến mình nữa, lại tiếp tục cắm đầu vào trong giấy tờ công việc, Tần Tô cũng không dám làm phiền thêm nữa, quay đầu bước ra ngoài phòng sách.
"Đã hết chưa."
Khi sắp bước ra khỏi phòng, giọng nói trầm trầm của người đàn ông phía sau cất lên.
Cô từ từ quay lại, ngạc nhiên hỏi, "gì cơ?"
"Cài đó...hết chưa?" trước ánh mắt của cô, Tư Đồ Thận nhíu mày, giọng nói ấp úng hỏi.
Thực ra anh không muốn mở lời hỏi, nhưng nếu là việc này anh không thể lặng im mà hành động.
"Hôm nay mới là ngày thứ ba." Lúc này Tần Tô mới hiểu ra, thành thật trả lời.
"Uhm." Người đàn ông trả lời, giọng nói rất bé.
Một hồi sau, nhìn thấy cánh cửa không hề có động tĩnh, người đàn ông ngồi trên ghế đọc sách bống đứng dậy, đôi mắt chuyển sang nhìn cô, rồi lại nhạt nhẽo hỏi, "còn việc gì à?"
"Chúc ngủ ngon." Tần Tô im lặng hồi lâu, lúc này mới bật ra được một tiếng, sau đó bước ra khỏi phòng sách và đóng cửa lại.
Cửa đóng lại, bên trong phòng đọc sách chỉ còn lại một người, những phiền não mệt mỏi trên mặt anh đã bớt đi phần nào.
Bê lấy bát bánh còn để bên cạnh, anh vội vàng cho vào miệng, nhưng vì quá vội, một miếng bánh đã mắc ở cổ họng của anh, sau đó nó khiến anh ho ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Đêm nay, thật khiến người ta phải tức giận.
Bình luận truyện