Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 36-2
Tôi do dự một chút, thở hắt ra một hơi, lấy hết can đảm nói: “Sầm Tổ Hàng, rốt cuộc là dạng gì… dạng gì…”
“Dạng quỷ gì?”
Tôi gật đầu một cái.
“Anh ấy à, chị chưa từng thấy bộ dáng thật sự của anh ấy, hẳn em đã từng thấy nhỉ. Có đẹp trai không? Ai nha, tại sao chị lại là thuần dương mệnh để không nhìn thấy được anh ấy. Thật đáng tiếc.”
“Chị Kim Tử, không phải em muốn hỏi cái này.”
Chị ấy lúc này mới cười nói: “Đùa thôi, không cướp chồng của em. Anh ấy là bị luyện hóa tiểu quỷ. Vài chục năm trước, không biết vì cái gì mà Sầm Quốc Hưng lại luyện hóa tiểu quỷ, mà tiểu quỷ của hắn chính là Ngụy Hoa. Ngụy Hoa phản phệ Sầm Quốc Hưng, hấp thu năng lực của hắn. Em phải biết rằng Sầm gia không hề giống nhà chị, bọn họ là học hệ thống đạo pháp, là muốn tu chân. Tu chân, giống như nội công ở trong phim vậy, là có thể truyền qua lại. Ngụy Hoa phản phệ Sầm Quốc Hưng, chiếm lấy năng lực đạo pháp của hắn, sau đó bắt đầu trả thù Sầm gia. Vào ban đêm hắn tiến hành trừu hồn với Sầm gia. Chúng ta không biết hắn làm được như thế nào, nhưng xác thật là đã làm được, mấy chục người trong một đêm đã chết hết. Chỉ còn hai ba đứa trẻ còn rất nhỏ, linh hồn còn tương đối thuần khiết nên không bị ảnh hưởng. Sau đó Ngụy Hoa chọn Sầm Tổ Hàng làm tiểu quỷ của hắn, tiến hành luyện hóa. Nhưng Sầm Tổ Hàng nhà em rất lợi hại, Ngụy Hoa không khống chế được, sau đó mới thỏa thuận hai người không can thiệp chuyện của nhau. Ngụy Hoa đem Sầm Tổ Hàng đặt ở trong hộp khóa, vốn dĩ hẳn muốn dùng để đối phó với chị, nhưng người tính không bằng trời tính, lại khiến em thành vợ của anh ấy.”
Lòng tôi trầm xuống, vợ sao?
“Vậy anh ấy có gì đặc biệt? Ý em nói là, anh ấy… ăn thứ gì?”
Chị Kim Tử cau mày nghĩ nghĩ, mới nói: “Ăn quỷ, ăn người anh ấy yêu, hoặc ăn người ruột thịt nhất, như vậy thì có thể tăng tiến năng lực. Này, có phải anh ấy nói muốn ăn em? Vậy em chỉ cần chích máu cho anh ấy là được. Mấy thứ này đối với anh ấy mà nói, là rất bổ.”
“Chị… chị như vậy mà không thấy sợ hãi sao? Anh ấy ăn những thứ kia.”
Kim Tử liền nở nụ cười: “Ba ngày liền chị bị Kim Tử lấy máu ở đầu, không hề ổn chút nào, thế này có là cái gì. Hơn nữa cũng đâu phải bảo em thật sự cắt thịt ra cho anh ấy. Chỉ khi vừa mới luyện hóa mới có thể đi ăn trái tim người mình yêu nhất, hay ngón tay gì đó.”
Trong lòng tôi có chút sợ hãi, vội vàng cúi đầu. Chị ấy thấy tôi như vậy, vốn dĩ đang nói nhiều liền im bặt, sau đó cười ha ha nói: “Ăn cơm đi.”
Một bác gái ở bàn bên cạnh liền nói: “Cháu gái à, cháu nói với người ta chuyện này, người ta sao có thể nuốt trôi cơm?”
“Bác gái, cháu là người viết tiểu thuyết, cháu đang kể về nhân vật trong tiểu thuyết thôi ạ.”
Có điều quả thật tôi ăn không vào, không phải là bởi vì chuyện này mà bởi trong lòng nghẹn muốn chết.
Hôm đó tôi về nhà ba tôi, muốn làm nũng với ba tôi một chút. Kết quả khi về nhà lại thấy một đứa bé trai chừng mười tuổi đang chạy khắp nhà, tay cầm búp bê vải của tôi coi như ngựa để cưỡi.
Ba tôi đang ở trong bếp nấu cơm, dì kia đang trông cửa hàng ở phía trước. Thấy tôi trở về, dì có chút ngượng ngùng, bảo tôi vào nhà ngồi, cảm giác dì là chủ nhân, còn tôi chỉ là khách. Còn đứa bé đang cầm búp bê của tôi cưỡi như cưỡi ngựa kia chính là con trai của dì.
Bữa tối ăn rất sớm, ba tôi rốt cuộc cũng thấy tôi, nói: “Khả Nhân à, ba với dì con quyết định thứ sáu này sẽ đi đăng ký kết hôn. Sau này Nhạc Nhạc cũng ở tại nhà của chúng ta. Phòng của con mọi người cũng không động đến, để em ở phòng nhỏ bên cạnh phòng con.”
Tôi cười đau khổ, một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy, hơn nữa tôi lại luôn không ở nhà, nó không vào phòng tôi làm loạn mới lạ. Có điều hiện tại tôi cũng biết tôi không thể phản đối, ba tôi chỉ là thông báo cho tôi biết chứ không phải hỏi ý kiến tôi. Tôi gật gật đầu, nói: “Ba, con về trước đây.”
Dì vội vàng nói: “Ở lại nhà một đêm đi.”
Không khí kỳ lạ này, tôi ở lại cũng không thoải mái. Cho nên tôi nói: “Không được ạ, buổi tối con phải đến trường học hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp.” Đứng dậy, nhìn gian hàng đồ cổ nhỏ bên ngoài, ba tôi từng nói chờ tôi tốt nghiệp sẽ cho tôi cửa hàng này. Có lẽ cái này về sau cũng sẽ không thuộc về tôi rồi.
“Dạng quỷ gì?”
Tôi gật đầu một cái.
“Anh ấy à, chị chưa từng thấy bộ dáng thật sự của anh ấy, hẳn em đã từng thấy nhỉ. Có đẹp trai không? Ai nha, tại sao chị lại là thuần dương mệnh để không nhìn thấy được anh ấy. Thật đáng tiếc.”
“Chị Kim Tử, không phải em muốn hỏi cái này.”
Chị ấy lúc này mới cười nói: “Đùa thôi, không cướp chồng của em. Anh ấy là bị luyện hóa tiểu quỷ. Vài chục năm trước, không biết vì cái gì mà Sầm Quốc Hưng lại luyện hóa tiểu quỷ, mà tiểu quỷ của hắn chính là Ngụy Hoa. Ngụy Hoa phản phệ Sầm Quốc Hưng, hấp thu năng lực của hắn. Em phải biết rằng Sầm gia không hề giống nhà chị, bọn họ là học hệ thống đạo pháp, là muốn tu chân. Tu chân, giống như nội công ở trong phim vậy, là có thể truyền qua lại. Ngụy Hoa phản phệ Sầm Quốc Hưng, chiếm lấy năng lực đạo pháp của hắn, sau đó bắt đầu trả thù Sầm gia. Vào ban đêm hắn tiến hành trừu hồn với Sầm gia. Chúng ta không biết hắn làm được như thế nào, nhưng xác thật là đã làm được, mấy chục người trong một đêm đã chết hết. Chỉ còn hai ba đứa trẻ còn rất nhỏ, linh hồn còn tương đối thuần khiết nên không bị ảnh hưởng. Sau đó Ngụy Hoa chọn Sầm Tổ Hàng làm tiểu quỷ của hắn, tiến hành luyện hóa. Nhưng Sầm Tổ Hàng nhà em rất lợi hại, Ngụy Hoa không khống chế được, sau đó mới thỏa thuận hai người không can thiệp chuyện của nhau. Ngụy Hoa đem Sầm Tổ Hàng đặt ở trong hộp khóa, vốn dĩ hẳn muốn dùng để đối phó với chị, nhưng người tính không bằng trời tính, lại khiến em thành vợ của anh ấy.”
Lòng tôi trầm xuống, vợ sao?
“Vậy anh ấy có gì đặc biệt? Ý em nói là, anh ấy… ăn thứ gì?”
Chị Kim Tử cau mày nghĩ nghĩ, mới nói: “Ăn quỷ, ăn người anh ấy yêu, hoặc ăn người ruột thịt nhất, như vậy thì có thể tăng tiến năng lực. Này, có phải anh ấy nói muốn ăn em? Vậy em chỉ cần chích máu cho anh ấy là được. Mấy thứ này đối với anh ấy mà nói, là rất bổ.”
“Chị… chị như vậy mà không thấy sợ hãi sao? Anh ấy ăn những thứ kia.”
Kim Tử liền nở nụ cười: “Ba ngày liền chị bị Kim Tử lấy máu ở đầu, không hề ổn chút nào, thế này có là cái gì. Hơn nữa cũng đâu phải bảo em thật sự cắt thịt ra cho anh ấy. Chỉ khi vừa mới luyện hóa mới có thể đi ăn trái tim người mình yêu nhất, hay ngón tay gì đó.”
Trong lòng tôi có chút sợ hãi, vội vàng cúi đầu. Chị ấy thấy tôi như vậy, vốn dĩ đang nói nhiều liền im bặt, sau đó cười ha ha nói: “Ăn cơm đi.”
Một bác gái ở bàn bên cạnh liền nói: “Cháu gái à, cháu nói với người ta chuyện này, người ta sao có thể nuốt trôi cơm?”
“Bác gái, cháu là người viết tiểu thuyết, cháu đang kể về nhân vật trong tiểu thuyết thôi ạ.”
Có điều quả thật tôi ăn không vào, không phải là bởi vì chuyện này mà bởi trong lòng nghẹn muốn chết.
Hôm đó tôi về nhà ba tôi, muốn làm nũng với ba tôi một chút. Kết quả khi về nhà lại thấy một đứa bé trai chừng mười tuổi đang chạy khắp nhà, tay cầm búp bê vải của tôi coi như ngựa để cưỡi.
Ba tôi đang ở trong bếp nấu cơm, dì kia đang trông cửa hàng ở phía trước. Thấy tôi trở về, dì có chút ngượng ngùng, bảo tôi vào nhà ngồi, cảm giác dì là chủ nhân, còn tôi chỉ là khách. Còn đứa bé đang cầm búp bê của tôi cưỡi như cưỡi ngựa kia chính là con trai của dì.
Bữa tối ăn rất sớm, ba tôi rốt cuộc cũng thấy tôi, nói: “Khả Nhân à, ba với dì con quyết định thứ sáu này sẽ đi đăng ký kết hôn. Sau này Nhạc Nhạc cũng ở tại nhà của chúng ta. Phòng của con mọi người cũng không động đến, để em ở phòng nhỏ bên cạnh phòng con.”
Tôi cười đau khổ, một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy, hơn nữa tôi lại luôn không ở nhà, nó không vào phòng tôi làm loạn mới lạ. Có điều hiện tại tôi cũng biết tôi không thể phản đối, ba tôi chỉ là thông báo cho tôi biết chứ không phải hỏi ý kiến tôi. Tôi gật gật đầu, nói: “Ba, con về trước đây.”
Dì vội vàng nói: “Ở lại nhà một đêm đi.”
Không khí kỳ lạ này, tôi ở lại cũng không thoải mái. Cho nên tôi nói: “Không được ạ, buổi tối con phải đến trường học hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp.” Đứng dậy, nhìn gian hàng đồ cổ nhỏ bên ngoài, ba tôi từng nói chờ tôi tốt nghiệp sẽ cho tôi cửa hàng này. Có lẽ cái này về sau cũng sẽ không thuộc về tôi rồi.
Bình luận truyện