Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 77-2
Buổi triển lãm rất náo nhiệt, thật ra tới xem hầu hết đều là bạn bè thân thích cùng phụ huynh của bọn chúng tôi. Tất nhiên cũng có mấy khách quý mà trường mời tới.
Buổi sáng vô cùng náo nhiệt, buổi chiều trở nên quạnh quẽ hơn nhiều. Ngày hôm sau không còn mấy người vào cửa xem triển lãm.
Tôi cùng Y Y ngồi trên xe Khúc Thiên đến nhà cô ấy. Khúc Thiên là ‘bạn trai’ tôi, điều này cả khoa đều biết, cho nên anh ấy đưa chúng tôi đi cũng không có ai nói ra nói vào cái gì.
Chỉ là khi Y Y đối mặt với Khúc Thiên, cảm giác cô ấy rất lo lắng. Tôi cùng cô ấy ngồi ở sau xe, cô ấy rúc vào cạnh cửa xe giống như tùy lúc muốn nhảy ra ngoài.
Tôi rất nhiều lần kéo cô ấy lại, cũng cố gắng nói chuyện để cô ấy thả lỏng, nhưng thỉnh thoảng mỗi khi cô ấy nhìn Khúc Thiên đều lộ ra vẻ sợ hãi thực sự.
Theo sự chỉ đường của Y Y, chúng tôi đi tới một khu nhà gần công xưởng nhỏ. Đó là một khu nhà rất mới. Bảy tầng, đi cầu thang. Trong tiểu khu không có chỗ trông xe, tùy tiện tìm một chỗ để đỗ xe rồi chúng tôi xuống xe.
Y Y đương nhiên đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi, Khúc Thiên kéo tôi lại, nói ở bên tai tôi: “Âm khí trên người cô ấy rất nặng.”
Tôi sửng sốt một chút, nói nhỏ: “Cô ấy bị quỷ ám?”
“Không phải, là cô ấy ở trong nơi có âm khí nặng mà thôi. Có lẽ cô ấy thấy được sự dị thường của anh.”
Trái tim tôi thót một cái, lỡ một nhịp. Tôi ý thức được lời Tổ Hàng nói đêm hôm trước. Anh ấy nói đây là chuyện nguy hiểm, xem ra thật sự rất nguy hiểm. Tôi không muốn bí mật của Tổ Hàng và Khúc Thiên bị người khác vạch trần, đến lúc đó chuyện sẽ phát triển như thế nào đều không thể đoán trước được.
“Hay chúng ta về nhà đi.” Tôi vội vàng nói.
Khúc Thiên lại kéo tôi đi theo Y Y: “Đi xem đi.Cô ấy dù có phát hiện điều dị thường cũng sẽ không dám nói ra ngoài. Nhìn cô ấy là biết.”
Đây là lời nói thật, Y Y là kiểu người tính rất yếu đuối nhát gan.
Đi theo cô ấy tới, cô ấy dùng chìa khóa mở cửa ra, một mùi xú uế bay tới. Mặt Hoàng Y Y lộ vẻ khó coi, lập tức nói: “Em trai mình chắc lại đại tiện ở trên giường, để mình đi xem, hai người… ngồi trước đi.” Có lẽ cô ấy do dự không biết có nên để chúng tôi vào nhà không.
Vào trong nhà Y Y, thật sự cảm giác được ngôi nhà này rất tiêu điều. Y Y ở lại trường, ba cô ấy ban ngày đi bán hàng rong, chỉ có một đứa trẻ si ngốc ở nhà. Tôi đi vào bên trong, đứng trước cửa phòng, nhìn Y Y thuần thục thay tã giấy cho một nam sinh chừng mười lăm mười sáu tuổi. Mùi xú uế kia còn rõ hơn trước.
Tôi nhanh chóng tránh khỏi căn phòng đó. Khi quay lại phòng khách, Khúc Thiên đã xem xét khắp nơi. Căn hộ này là một căn hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, diện tích chừng năm mươi mét vuông. Một phòng là phòng cậu em kia, một phòng hẳn là phòng của Y Y, tương đối sách sẽ, nữ tính hơn một chút.
Khúc Thiên cùng tôi đi vào phòng Y Y, nhìn khắp nơi một lượt. Tôi hỏi: “Đo sơn hướng luôn không?”
“Cứ xem một vòng đi. Âm khí nơi này rất nặng, hẳn la bàn sẽ có phản ứng.”
Tôi bán tín bán nghi lấy ra la bàn, giữ thăng bằng la bàn, kim Thiên Trì bắt đầu chậm rãi chuyển động lên. Tôi kinh ngạc! Lần trước gặp tình huống như này đã khiến tôi vài ngày gặp ác mộng. (Tìm Sant trên facebook để ủng hộ mình nhé)
Khúc Thiên thấy vẻ sợ hãi của tôi, tiến tới nhìn la bàn, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải sợ. Trên người em có khí tức của anh, thứ tà ma dạng này không dám động vào em.”
Tôi gật gật đầu. Tuy rằng gật đầu nhưng trong lòng vẫn sợ hãi vô cùng. Khi di chuyển thấy chân bị vướng víu một chút, tôi cúi đầu nhìn xuống thì thấy có những tấm bìa các-tông mốc meo thò từ gầm giường ra.
Y Y không thường ở nhà, hơn nữa âm khí nặng, lầu một cũng ẩm thấp hơn, như vậy giấy các-tông sẽ mốc meo cũng là bình thường. Khúc Thiên lại ngồi xổm người xuống, nói: “Mốc meo cả rồi, dưới giường không nên để đồ vật.”
Tôi cũng ngồi xổm xuống, nói: “Nhà này nhỏ như vậy, không tận dụng gầm giường thì những đồ này sẽ để chỗ nào được?” Tuy rằng trong phong thủy nói để đồ đạc dưới gầm giường là không tốt nhưng cũng có những người có đam mê đem đồ vật để trong gầm giường.
Khúc Thiên lật đệm lên, quả nhiên dưới giường chứa đầy đồ linh tinh. Trong đám đồ linh tinh đó có một đôi mắt đỏ au đang nhìn chúng tôi.
Buổi sáng vô cùng náo nhiệt, buổi chiều trở nên quạnh quẽ hơn nhiều. Ngày hôm sau không còn mấy người vào cửa xem triển lãm.
Tôi cùng Y Y ngồi trên xe Khúc Thiên đến nhà cô ấy. Khúc Thiên là ‘bạn trai’ tôi, điều này cả khoa đều biết, cho nên anh ấy đưa chúng tôi đi cũng không có ai nói ra nói vào cái gì.
Chỉ là khi Y Y đối mặt với Khúc Thiên, cảm giác cô ấy rất lo lắng. Tôi cùng cô ấy ngồi ở sau xe, cô ấy rúc vào cạnh cửa xe giống như tùy lúc muốn nhảy ra ngoài.
Tôi rất nhiều lần kéo cô ấy lại, cũng cố gắng nói chuyện để cô ấy thả lỏng, nhưng thỉnh thoảng mỗi khi cô ấy nhìn Khúc Thiên đều lộ ra vẻ sợ hãi thực sự.
Theo sự chỉ đường của Y Y, chúng tôi đi tới một khu nhà gần công xưởng nhỏ. Đó là một khu nhà rất mới. Bảy tầng, đi cầu thang. Trong tiểu khu không có chỗ trông xe, tùy tiện tìm một chỗ để đỗ xe rồi chúng tôi xuống xe.
Y Y đương nhiên đi phía trước dẫn đường cho chúng tôi, Khúc Thiên kéo tôi lại, nói ở bên tai tôi: “Âm khí trên người cô ấy rất nặng.”
Tôi sửng sốt một chút, nói nhỏ: “Cô ấy bị quỷ ám?”
“Không phải, là cô ấy ở trong nơi có âm khí nặng mà thôi. Có lẽ cô ấy thấy được sự dị thường của anh.”
Trái tim tôi thót một cái, lỡ một nhịp. Tôi ý thức được lời Tổ Hàng nói đêm hôm trước. Anh ấy nói đây là chuyện nguy hiểm, xem ra thật sự rất nguy hiểm. Tôi không muốn bí mật của Tổ Hàng và Khúc Thiên bị người khác vạch trần, đến lúc đó chuyện sẽ phát triển như thế nào đều không thể đoán trước được.
“Hay chúng ta về nhà đi.” Tôi vội vàng nói.
Khúc Thiên lại kéo tôi đi theo Y Y: “Đi xem đi.Cô ấy dù có phát hiện điều dị thường cũng sẽ không dám nói ra ngoài. Nhìn cô ấy là biết.”
Đây là lời nói thật, Y Y là kiểu người tính rất yếu đuối nhát gan.
Đi theo cô ấy tới, cô ấy dùng chìa khóa mở cửa ra, một mùi xú uế bay tới. Mặt Hoàng Y Y lộ vẻ khó coi, lập tức nói: “Em trai mình chắc lại đại tiện ở trên giường, để mình đi xem, hai người… ngồi trước đi.” Có lẽ cô ấy do dự không biết có nên để chúng tôi vào nhà không.
Vào trong nhà Y Y, thật sự cảm giác được ngôi nhà này rất tiêu điều. Y Y ở lại trường, ba cô ấy ban ngày đi bán hàng rong, chỉ có một đứa trẻ si ngốc ở nhà. Tôi đi vào bên trong, đứng trước cửa phòng, nhìn Y Y thuần thục thay tã giấy cho một nam sinh chừng mười lăm mười sáu tuổi. Mùi xú uế kia còn rõ hơn trước.
Tôi nhanh chóng tránh khỏi căn phòng đó. Khi quay lại phòng khách, Khúc Thiên đã xem xét khắp nơi. Căn hộ này là một căn hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản, diện tích chừng năm mươi mét vuông. Một phòng là phòng cậu em kia, một phòng hẳn là phòng của Y Y, tương đối sách sẽ, nữ tính hơn một chút.
Khúc Thiên cùng tôi đi vào phòng Y Y, nhìn khắp nơi một lượt. Tôi hỏi: “Đo sơn hướng luôn không?”
“Cứ xem một vòng đi. Âm khí nơi này rất nặng, hẳn la bàn sẽ có phản ứng.”
Tôi bán tín bán nghi lấy ra la bàn, giữ thăng bằng la bàn, kim Thiên Trì bắt đầu chậm rãi chuyển động lên. Tôi kinh ngạc! Lần trước gặp tình huống như này đã khiến tôi vài ngày gặp ác mộng. (Tìm Sant trên facebook để ủng hộ mình nhé)
Khúc Thiên thấy vẻ sợ hãi của tôi, tiến tới nhìn la bàn, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải sợ. Trên người em có khí tức của anh, thứ tà ma dạng này không dám động vào em.”
Tôi gật gật đầu. Tuy rằng gật đầu nhưng trong lòng vẫn sợ hãi vô cùng. Khi di chuyển thấy chân bị vướng víu một chút, tôi cúi đầu nhìn xuống thì thấy có những tấm bìa các-tông mốc meo thò từ gầm giường ra.
Y Y không thường ở nhà, hơn nữa âm khí nặng, lầu một cũng ẩm thấp hơn, như vậy giấy các-tông sẽ mốc meo cũng là bình thường. Khúc Thiên lại ngồi xổm người xuống, nói: “Mốc meo cả rồi, dưới giường không nên để đồ vật.”
Tôi cũng ngồi xổm xuống, nói: “Nhà này nhỏ như vậy, không tận dụng gầm giường thì những đồ này sẽ để chỗ nào được?” Tuy rằng trong phong thủy nói để đồ đạc dưới gầm giường là không tốt nhưng cũng có những người có đam mê đem đồ vật để trong gầm giường.
Khúc Thiên lật đệm lên, quả nhiên dưới giường chứa đầy đồ linh tinh. Trong đám đồ linh tinh đó có một đôi mắt đỏ au đang nhìn chúng tôi.
Bình luận truyện