Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học
Chương 81: Phiên ngoại 4
Edit: Flanty
Gần đây, Bạch Quốc Du Chủ tịch tập đoàn Dật Phong bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là con trai lớn nhà ông, tổng giám đốc tập đoàn, hình như, đã bảy tám năm rồi không được nghỉ phép.
Trách không được lại độc thân!
Chủ tịch Bạch giống như tìm được mấu chốt tại sao con trai lớn độc thân, trong một lần họp cổ đông nọ, ông mạnh mẽ thưởng cho con trai mình một kì nghỉ dài ba tháng.
Động thái này khiến các ban quản lý của tập đoàn Dật Phong từ trên xuống dưới suy đoán: Chẳng lẽ tình trạng của Nhị thiếu chuyển biến tốt, cho nên ông chủ lớn muốn lấy bớt quyền của Đại thiếu, tiến hành phân chia lại?
Thật đúng là không có lương tâm, mấy năm nay Đại thiếu đối xử với Nhị thiếu thật tốt, sao Nhị thiếu vừa chuyển biến tốt đẹp lại đối xử với anh trai mình như vậy?
Tin tức này vừa xuất hiện, các đồng chí trong bộ phận Nghiên Phát lập tức không vui, nhưng nhóm lập trình viên chỉ biết vui đầu vào nghiên cứu và phát triển, bôi đen diễn đàn buôn chuyện của bọn người kia, chứ nếu so về cãi nhau thì khẳng định không so được. Nhưng là đồng nghiệp với Bạch Xuyên rất nhiều năm, trước sau họ đều không cảm thấy Nhị thiếu là loại người này. Vì thế Astro Boy thậm thụt chạy tới hỏi Bạch Xuyên: “Nhị thiếu, anh biết tổng giám đốc đột nhiên bị nghỉ không?”
“Biết.” Cuối tuần về nhà anh đã nghe Lý Dung nói trên bàn ăn.
“Vậy anh có biết, tại sao tổng giám đốc bị nghỉ không?” Astro Boy còn cố tình nhấn mạnh.
“Bởi vì anh cả độc thân.” Bạch Xuyên tóm tắt chính xác chủ đề của bữa tối hôm đó.
“… Cho nên, chủ tịch đang ép hôn?” Astro Boy vẻ mặt khiếp sợ.
“Ừm.” Bạch Xuyên gật đầu.
Nhận được câu trả lời mọi người vô cùng thoải mái, không phải vì Nhị thiếu của bọn họ không đoạt vị của Đại thiếu, mà là người thành công như Đại thiếu thế nhưng cũng bị bức hôn?!
Thật là muốn cười to ba tiếng, lại hét thêm một câu Thiên Đạo luôn có luân hồi, trời xanh tha cho ai?
Nhưng minh oan thì vẫn cần minh oan, các đồng nghiệp trong bộ phận Nghiên Phát lập tức thực hiện cuộc xâm lấn vào các nội bộ khác nhau, và truyền tin tức Tổng giám đốc ra ngoài để tìm vợ.
Bạch Tranh không biết chút nào về trận chiến lớn trong tập đoàn Dật Phong, nếu không cần đi làm, vậy thì anh phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Mỗi ngày làm ổ ở nhà đọc sách, chạy bộ, hoặc làm cái gì đó.
Tuần đầu tiên, Lý Dung ám chỉ đi ám chỉ lại: “Sao con không ra ngoài chơi với bạn bè?”
“Người khác đều đi làm, nào có ai nhàn như con.” Bạch Tranh không dao động.
Tuần thứ hai, Lý Dung sai cháu trai: “Đi bảo bác cả con sinh cho con một em gái.”
“Bác ơi, sinh… cho con… em gái… đi.” Thằng nhóc mới chỉ nói lắp bắp được vài từ, nhưng ý biểu đạt lại rất rõ ràng.
“Những đứa trẻ truyền lời, lớn lên sẽ không cao.” Bạch Tranh cầm kẹo bông gòn chọc ghẹo cháu trai.
“Không… không truyền.” Từ đó về sau, thằng nhóc không bao giờ giúp ai truyền lời nữa.
Tuần thứ ba, Lý Dung bắt đầu tổ chức tiệc trà tại nhà, mỗi ngày đều có danh viện thế gia[1] tới tham quan nhà kính trồng hoa trong sân.
[1] Thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Muốn thu phục đám thiên kim tiểu thư này cũng không phải anh không có cách, nhưng tương đối phiền toái, vì thế sau khi Bạch Tranh cân nhắc lợi hại, quyết định đặt một tấm vé máy bay chuẩn bị ra cửa.
Sau khi biết cuối cùng con trai mình cũng chịu ra ngoài, Lý Dung hưng phấn nói: “Con đến nước M, là đi tham gia kỷ niệm thành lập trường à?”
Mỗi năm, trường học mà Bạch Tranh tốt nghiệp đều mời anh đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng Bạch Tranh chưa từng đến một lần nào.
“Không phải.”
“Vậy con đi gặp bạn à?” Gặp bạn bè cũng đúng thôi, Bạch Tranh ở bên kia đọc sách bốn năm, chắc chắn có không ít bạn bè hoặc người quen, bạn lại giới thiệu thêm bạn, chưa biết chừng lại đi xem mắt nha.
“Không phải.” Bạch Tranh quá rõ mẹ mình muốn hỏi gì, vì thế ngắt lời bà, nói thẳng, “Trong nhà không cho ở, con đổi sang khách sạn.”
“Con…” Lý Dung bị chọc tức, tối đó ăn nhiều hơn nửa bát cơm, kế hoạch giảm béo tháng này hoàn toàn bị phá vỡ.
Ngày thứ hai, Bạch Tranh cầm hộ chiếu và điện thoại, nhẹ nhàng rời đi giống như chỉ xuống dưới lầu mua một bao thuốc lá, chờ đến lúc xuống máy bay mới đột nhiên phản ứng lại, hình như quên mang ví tiền rồi?
Đất nước này lạc hậu hơn nhiều so với trong nước, trả tiền qua điện thoại còn chưa phổ biến, huống chi nhân viên phục vụ bên này đều thu bằng tiền mặt, Bạch Tranh bị mắc kẹt.
Bạch Tranh không có biện pháp, đành phải gọi cho bạn mình ở nước M: “Tớ đang ở sân bay, quên mang tiền theo, cậu có thể tới đón tớ không?”
“Hôm nay tớ có cuộc họp, chờ kết thúc phải ba giờ chiều.” Bạn học nói.
Ba giờ, Bạch Tranh nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa, không bằng tìm một quán cà phê ngồi tạm. Bạch Tranh rất nhanh đã tìm được một tiệm cà phê, lúc gọi cơm mới phát hiện quán cà phê này cũng chỉ cho quẹt thẻ và thu tiền mặt. Tiệm cà phê tuy không nhiều người lắm, nhưng nếu muốn cho một người không có chút đồ đạc gì như Bạch Tranh ở lại, e là không được.
Tính đi tính lại, vẫn nên ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ ngồi thôi.
“Anh là người Trung Quốc sao?” Bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại vang lên phía sau Bạch Tranh.
Bạch Tranh xoay người, thấy một cô gái mang kính đen gọng lớn, mắt kính rất dày, không thể nhìn thấy thần sắc trong mắt cô gái.
“Đúng vậy.” Bạch Tranh gật đầu.
“Tôi mời anh uống cà phê.” Cô gái có chút vui mừng.
“…” Anh đang bị tiếp cận?
Nếu là trước đây, Bạch Tranh khẳng định sẽ không vì một ly cà phê mà để người khác tiếp cận mình, nhưng mười mấy giờ trên máy bay đường dài, anh thật sự mệt mỏi không muốn chuyển động nữa.
Gọi xong cà phê, hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nói cửa sổ, thật ra chỉ là một tấm kính nhìn được ra bên ngoài mà thôi. Sân bay quốc tế, nhiều người với các loại màu tóc khác nhau, ngẫu nhiên xuất hiện mấy người có làn da Châu Á khiến ai cũng quay đầu nhìn.
“Cô đang đợi người?” Bạch Tranh rất nhanh phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Ừ.” Cô gái gật đầu, sau đó liền tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Trầm mặc thẹn thùng như thế, làm cho Bạch Tranh, người vừa nghĩ rằng mình vì một ly cà phê 50 đồng mà để người ta tiếp cận, thoáng chốc kinh ngạc.
“Cảm ơn cà phê của cô.” Bạch Tranh nói.
“Không… Không cần khách khí.” Cô gái lắp bắp, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Vì sao cô muốn mời tôi uống cà phê?” Bạch Tranh luôn nhìn người rất chuẩn, chỉ một lát đã phát hiện ra cô gái này câu nệ và giao tiếp không tốt hơn so với anh nghĩ.
“Bởi vì anh muốn uống, nhưng hình như không có tiền.” Cô gái trả lời.
“…” Thì ra là thế, hoá ra anh vừa được giải cứu, “Cảm ơn.” Bạch Tranh lại nói lần nữa.
“Anh vừa cảm ơn tôi rồi.” Cô gái trả lời.
Bạch Tranh nhìn lướt qua hành lý phía sau cô gái, có một chiếc đàn cello rất lớn, vô cùng bắt mắt: “Cô là tay đàn cello?”
“Ừ.”
“Tới nước M đi học à?” Nước M bên này có một học viện âm nhạc nổi danh thế giới, mẹ anh Lý Dung, cũng tốt nghiệp từ học viện này ra.
“Tới… biểu diễn.”
Câu trả lời này khiến Bạch Tranh hơi kinh ngạc, bởi vì thoạt nhìn cô gái này không lớn, trông như một sinh viên, thế mà đã có thể tới tham gia biểu diễn?
“Có phải tôi làm cô khẩn trương không?” Từ lúc anh bắt đầu ngồi xuống, đôi tay cô gái này vẫn không ngừng kéo kéo góc áo, đây là chính là biểu hiện khẩn trương và không được tự nhiên.
“Thật xin lỗi… từ nhỏ tôi đã có chứng sợ xã giao.” Cô gái vội vàng xin lỗi.
“Không sao.” Bởi vì Bạch Xuyên, Bạch Tranh cũng biết ít nhiều về các căn bệnh cổ quái, cũng rất có kiên nhẫn, vì không để mình tạo áp lực lớn hơn cho cô gái, anh quyết định rời đi trước, “Lúc tôi bay đến đây thì quên không mang ví tiền, cô có thể cho tôi mượn mấy trăm tệ được không, tôi chuyển tiền qua điện thoại cho cô.”
“Được.” Cô gái hoảng hốt rút một tập tiền lớn ra khỏi ví, nếu chuyển thành nhân dân tệ ít cũng phải 5000.
Lần đầu tiên bị người khác dùng tiền đập như vậy, Bạch Tranh nhướng mày, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô gái này, Bạch Tranh cũng không trả tiền thừa lại nữa, mà lấy điện thoại ra, chủ động thêm WeChat: “Thêm WeChat đi, tôi tiền chuyển cho cô.”
Cô gái quét một cái, nhanh tay thu hồi điện thoại lại. Bạch Tranh cũng không dừng lại, lập tức chuyển tiền qua, nói một tiếng cảm ơn rồi quay người đi ra ngoài.
Bạch Tranh không thật sự đến khách sạn, mà ở trong một căn nhà của bạn ở ngoại thành, phong cảnh xung quanh không tệ, lái xe thêm 2 km là có hồ câu cá, anh bạn này còn có một chiếc thuyền nhỏ bên hồ, Bạch Tranh có thể ra giữa hồ thả câu.
Bạch Tranh ở bên hồ câu mấy ngày liền, ngay cả trung tâm thành phố cũng không đi, mãi cho đến cuối tuần, bạn anh rủ anh đi xem buổi hoà nhạc. Bạch Tranh vốn không muốn đi, nhưng không thể không cho bạn mình mặt mũi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Vốn dĩ bọn họ hẹn nhau cùng ăn trưa, sau đó mới đến buổi hòa nhạc, kết quả nửa đường anh bạn kia có việc, Bạch Tranh bị bỏ lại. Bạch Tranh đành phải về nhà ăn cơm một mình, thấy thời gian không còn sớm nữa mới ra khỏi nhà đến buổi hòa nhạc.
Lúc anh vào thời tiết vẫn còn tốt, ai ngờ chỉ một bữa cơm mà bỗng nhiên mưa to.
Bạch Tranh lại quay lại mượn cái ô, lúc đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng ở góc đường. Lúc đầu, Bạch Tranh chỉ cảm thấy hơi quen mắt, đến lúc thấy rõ ràng cái đàn cello to đùng bên cạnh cô gái thì mới chắc chắn.
Anh mở ô ra, đạp màn mưa đi đến trước mặt cô gái, cho đến lúc thấy rõ cặp kính mắt dày kia mới thật sự xác nhận suy nghĩ trong lòng mình.
Dưới cái bóng lớn, dường như tiếng mưa bên tai cũng nhỏ hơn nhiều, lúc này cô gái đang nôn nóng bất an mới ngẩng đầu lên: “Là anh.”
Hiển nhiên, còn nhớ rõ Bạch Tranh.
“Đi chỗ nào, tôi đưa cô đi.” Bạch Tranh cười.
“Tôi… tôi đến buổi hòa nhạc.” Cô gái trả lời.
Thật trùng hợp?
“Đi thôi.” Bạch Tranh xoay người, ra hiệu cho cô gái đi dưới chiếc ô.
Cô gái cố sức khiêng cái đàn cello rồi đặt nó giữa hai người, đảm bảo không để cái đàn dính mưa. Nhưng động tác này rõ ràng là cố sức, không đi được hai bước, đàn cello thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
“Để tôi cầm.” Bạch Tranh vươn tay ôm đàn cello, “Cô cầm ô.” Bạch Tranh đưa ô trong tay cho cô gái.
Cô gái tiếp nhận, nhưng vì vóc dáng quá lùn, cô cố gắng nhón chân mãi mới với tới đầu Bạch Tranh, càng đừng nói cả nửa người anh đã trực tiếp tiếp xúc với mưa.
“Quần áo anh.” Lúc đến buổi hòa nhạc, cô gái mới chú ý tới nửa người ướt đẫm của Bạch Tranh.
“Đi thôi, không phải cô muốn biểu diễn à.” Bạch Tranh đưa cái đàn cello không dính một giọt nước cho cô gái.
Cô gái nhìn đồng hồ, thật sự không kịp nữa: “Chờ… Chờ tôi biểu diễn xong, lại cảm ơn anh.”
“Không cần.” Bạch Tranh cười, “Biểu diễn thật tốt.”
“Ừ, cái đó… anh tên gì?” Cô gái cô lấy dũng khí hỏi.
“Bạch Tranh.” Bạch Tranh trả lời.
“Anh Bạch Tranh?!” Trong giọng nói của cô gái có một tia mừng rỡ.
“Cô là?” Bạch Tranh nhíu mày, sao nghe có vẻ như biết mình?
“Em là Mạt Mạt, khi còn nhỏ anh hay kể chuyện cho em.”
Mạt Mạt? Ký ức dần dần mở ra, Bạch Tranh nhìn cô gái ôm đàn cello trong tay, bỗng nhiên nhớ tới rất lâu trước kia, lúc Lý Dung còn đảm nhiệm vai trò tay đàn violin trong ban nhạc, mình đã từng theo mẹ đi lưu diễn một thời gian.
Nhớ cháu gái của nhạc trưởng tên Mạt Mạt, cô gái nhỏ có thiên phú âm nhạc rất mạnh, nhưng từ nhỏ độ cận thị đã nặng đến mức gần như không nhìn thấy đồ vật, cô bé theo ông nội đi khắp nơi lưu diễn, cũng đi khắp nơi để chữa bệnh. Anh thấy cô bé đáng thương, lúc ban nhạc tập luyện thường xuyên kể chuyện cho cô gái nhỏ yên lặng.
Sau đó anh lên cấp ba, mẹ cũng vì Tiểu Xuyên, cuối cùng từ bỏ sự nghiệp âm nhạc để trở về với gia đình, sau đó anh chưa từng gặp lại Mạt Mạt nữa.
“Đôi mắt trị khỏi chưa?” Bạch Tranh hỏi.
“Ừm, anh Bạch Tranh, hoá ra anh trông như vậy, thật là đẹp mắt.” Đây là anh trai lớn đã ở bên mình khi còn nhỏ, cô gái đột nhiên không còn khẩn trương nữa.
Lần đầu tiên được người khác khen đẹp, Bạch Tranh cười vẻ mặt dung túng: “Đi biểu diễn đi, nói chuyện sau.”
“Dạ.” Cô gái lúc này mới nhớ tới buổi biểu diễn, ôm đàn cello vội vàng đi, bỗng nhiên lại xoay người lại, nói: “Anh Bạch Tranh, chờ em biểu diễn xong, đừng đi?”
“Anh cố ý tới xem em biểu diễn, sao lại đi được.”
“Em sẽ biểu diễn thật tốt, anh nhớ phải xem em đó, em ở vị trí thứ nhất bên trái sân khấu.”
“Được.”
Gần đây, Bạch Quốc Du Chủ tịch tập đoàn Dật Phong bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là con trai lớn nhà ông, tổng giám đốc tập đoàn, hình như, đã bảy tám năm rồi không được nghỉ phép.
Trách không được lại độc thân!
Chủ tịch Bạch giống như tìm được mấu chốt tại sao con trai lớn độc thân, trong một lần họp cổ đông nọ, ông mạnh mẽ thưởng cho con trai mình một kì nghỉ dài ba tháng.
Động thái này khiến các ban quản lý của tập đoàn Dật Phong từ trên xuống dưới suy đoán: Chẳng lẽ tình trạng của Nhị thiếu chuyển biến tốt, cho nên ông chủ lớn muốn lấy bớt quyền của Đại thiếu, tiến hành phân chia lại?
Thật đúng là không có lương tâm, mấy năm nay Đại thiếu đối xử với Nhị thiếu thật tốt, sao Nhị thiếu vừa chuyển biến tốt đẹp lại đối xử với anh trai mình như vậy?
Tin tức này vừa xuất hiện, các đồng chí trong bộ phận Nghiên Phát lập tức không vui, nhưng nhóm lập trình viên chỉ biết vui đầu vào nghiên cứu và phát triển, bôi đen diễn đàn buôn chuyện của bọn người kia, chứ nếu so về cãi nhau thì khẳng định không so được. Nhưng là đồng nghiệp với Bạch Xuyên rất nhiều năm, trước sau họ đều không cảm thấy Nhị thiếu là loại người này. Vì thế Astro Boy thậm thụt chạy tới hỏi Bạch Xuyên: “Nhị thiếu, anh biết tổng giám đốc đột nhiên bị nghỉ không?”
“Biết.” Cuối tuần về nhà anh đã nghe Lý Dung nói trên bàn ăn.
“Vậy anh có biết, tại sao tổng giám đốc bị nghỉ không?” Astro Boy còn cố tình nhấn mạnh.
“Bởi vì anh cả độc thân.” Bạch Xuyên tóm tắt chính xác chủ đề của bữa tối hôm đó.
“… Cho nên, chủ tịch đang ép hôn?” Astro Boy vẻ mặt khiếp sợ.
“Ừm.” Bạch Xuyên gật đầu.
Nhận được câu trả lời mọi người vô cùng thoải mái, không phải vì Nhị thiếu của bọn họ không đoạt vị của Đại thiếu, mà là người thành công như Đại thiếu thế nhưng cũng bị bức hôn?!
Thật là muốn cười to ba tiếng, lại hét thêm một câu Thiên Đạo luôn có luân hồi, trời xanh tha cho ai?
Nhưng minh oan thì vẫn cần minh oan, các đồng nghiệp trong bộ phận Nghiên Phát lập tức thực hiện cuộc xâm lấn vào các nội bộ khác nhau, và truyền tin tức Tổng giám đốc ra ngoài để tìm vợ.
Bạch Tranh không biết chút nào về trận chiến lớn trong tập đoàn Dật Phong, nếu không cần đi làm, vậy thì anh phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Mỗi ngày làm ổ ở nhà đọc sách, chạy bộ, hoặc làm cái gì đó.
Tuần đầu tiên, Lý Dung ám chỉ đi ám chỉ lại: “Sao con không ra ngoài chơi với bạn bè?”
“Người khác đều đi làm, nào có ai nhàn như con.” Bạch Tranh không dao động.
Tuần thứ hai, Lý Dung sai cháu trai: “Đi bảo bác cả con sinh cho con một em gái.”
“Bác ơi, sinh… cho con… em gái… đi.” Thằng nhóc mới chỉ nói lắp bắp được vài từ, nhưng ý biểu đạt lại rất rõ ràng.
“Những đứa trẻ truyền lời, lớn lên sẽ không cao.” Bạch Tranh cầm kẹo bông gòn chọc ghẹo cháu trai.
“Không… không truyền.” Từ đó về sau, thằng nhóc không bao giờ giúp ai truyền lời nữa.
Tuần thứ ba, Lý Dung bắt đầu tổ chức tiệc trà tại nhà, mỗi ngày đều có danh viện thế gia[1] tới tham quan nhà kính trồng hoa trong sân.
[1] Thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Muốn thu phục đám thiên kim tiểu thư này cũng không phải anh không có cách, nhưng tương đối phiền toái, vì thế sau khi Bạch Tranh cân nhắc lợi hại, quyết định đặt một tấm vé máy bay chuẩn bị ra cửa.
Sau khi biết cuối cùng con trai mình cũng chịu ra ngoài, Lý Dung hưng phấn nói: “Con đến nước M, là đi tham gia kỷ niệm thành lập trường à?”
Mỗi năm, trường học mà Bạch Tranh tốt nghiệp đều mời anh đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, nhưng Bạch Tranh chưa từng đến một lần nào.
“Không phải.”
“Vậy con đi gặp bạn à?” Gặp bạn bè cũng đúng thôi, Bạch Tranh ở bên kia đọc sách bốn năm, chắc chắn có không ít bạn bè hoặc người quen, bạn lại giới thiệu thêm bạn, chưa biết chừng lại đi xem mắt nha.
“Không phải.” Bạch Tranh quá rõ mẹ mình muốn hỏi gì, vì thế ngắt lời bà, nói thẳng, “Trong nhà không cho ở, con đổi sang khách sạn.”
“Con…” Lý Dung bị chọc tức, tối đó ăn nhiều hơn nửa bát cơm, kế hoạch giảm béo tháng này hoàn toàn bị phá vỡ.
Ngày thứ hai, Bạch Tranh cầm hộ chiếu và điện thoại, nhẹ nhàng rời đi giống như chỉ xuống dưới lầu mua một bao thuốc lá, chờ đến lúc xuống máy bay mới đột nhiên phản ứng lại, hình như quên mang ví tiền rồi?
Đất nước này lạc hậu hơn nhiều so với trong nước, trả tiền qua điện thoại còn chưa phổ biến, huống chi nhân viên phục vụ bên này đều thu bằng tiền mặt, Bạch Tranh bị mắc kẹt.
Bạch Tranh không có biện pháp, đành phải gọi cho bạn mình ở nước M: “Tớ đang ở sân bay, quên mang tiền theo, cậu có thể tới đón tớ không?”
“Hôm nay tớ có cuộc họp, chờ kết thúc phải ba giờ chiều.” Bạn học nói.
Ba giờ, Bạch Tranh nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa, không bằng tìm một quán cà phê ngồi tạm. Bạch Tranh rất nhanh đã tìm được một tiệm cà phê, lúc gọi cơm mới phát hiện quán cà phê này cũng chỉ cho quẹt thẻ và thu tiền mặt. Tiệm cà phê tuy không nhiều người lắm, nhưng nếu muốn cho một người không có chút đồ đạc gì như Bạch Tranh ở lại, e là không được.
Tính đi tính lại, vẫn nên ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ ngồi thôi.
“Anh là người Trung Quốc sao?” Bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại vang lên phía sau Bạch Tranh.
Bạch Tranh xoay người, thấy một cô gái mang kính đen gọng lớn, mắt kính rất dày, không thể nhìn thấy thần sắc trong mắt cô gái.
“Đúng vậy.” Bạch Tranh gật đầu.
“Tôi mời anh uống cà phê.” Cô gái có chút vui mừng.
“…” Anh đang bị tiếp cận?
Nếu là trước đây, Bạch Tranh khẳng định sẽ không vì một ly cà phê mà để người khác tiếp cận mình, nhưng mười mấy giờ trên máy bay đường dài, anh thật sự mệt mỏi không muốn chuyển động nữa.
Gọi xong cà phê, hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nói cửa sổ, thật ra chỉ là một tấm kính nhìn được ra bên ngoài mà thôi. Sân bay quốc tế, nhiều người với các loại màu tóc khác nhau, ngẫu nhiên xuất hiện mấy người có làn da Châu Á khiến ai cũng quay đầu nhìn.
“Cô đang đợi người?” Bạch Tranh rất nhanh phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Ừ.” Cô gái gật đầu, sau đó liền tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Trầm mặc thẹn thùng như thế, làm cho Bạch Tranh, người vừa nghĩ rằng mình vì một ly cà phê 50 đồng mà để người ta tiếp cận, thoáng chốc kinh ngạc.
“Cảm ơn cà phê của cô.” Bạch Tranh nói.
“Không… Không cần khách khí.” Cô gái lắp bắp, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Vì sao cô muốn mời tôi uống cà phê?” Bạch Tranh luôn nhìn người rất chuẩn, chỉ một lát đã phát hiện ra cô gái này câu nệ và giao tiếp không tốt hơn so với anh nghĩ.
“Bởi vì anh muốn uống, nhưng hình như không có tiền.” Cô gái trả lời.
“…” Thì ra là thế, hoá ra anh vừa được giải cứu, “Cảm ơn.” Bạch Tranh lại nói lần nữa.
“Anh vừa cảm ơn tôi rồi.” Cô gái trả lời.
Bạch Tranh nhìn lướt qua hành lý phía sau cô gái, có một chiếc đàn cello rất lớn, vô cùng bắt mắt: “Cô là tay đàn cello?”
“Ừ.”
“Tới nước M đi học à?” Nước M bên này có một học viện âm nhạc nổi danh thế giới, mẹ anh Lý Dung, cũng tốt nghiệp từ học viện này ra.
“Tới… biểu diễn.”
Câu trả lời này khiến Bạch Tranh hơi kinh ngạc, bởi vì thoạt nhìn cô gái này không lớn, trông như một sinh viên, thế mà đã có thể tới tham gia biểu diễn?
“Có phải tôi làm cô khẩn trương không?” Từ lúc anh bắt đầu ngồi xuống, đôi tay cô gái này vẫn không ngừng kéo kéo góc áo, đây là chính là biểu hiện khẩn trương và không được tự nhiên.
“Thật xin lỗi… từ nhỏ tôi đã có chứng sợ xã giao.” Cô gái vội vàng xin lỗi.
“Không sao.” Bởi vì Bạch Xuyên, Bạch Tranh cũng biết ít nhiều về các căn bệnh cổ quái, cũng rất có kiên nhẫn, vì không để mình tạo áp lực lớn hơn cho cô gái, anh quyết định rời đi trước, “Lúc tôi bay đến đây thì quên không mang ví tiền, cô có thể cho tôi mượn mấy trăm tệ được không, tôi chuyển tiền qua điện thoại cho cô.”
“Được.” Cô gái hoảng hốt rút một tập tiền lớn ra khỏi ví, nếu chuyển thành nhân dân tệ ít cũng phải 5000.
Lần đầu tiên bị người khác dùng tiền đập như vậy, Bạch Tranh nhướng mày, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô gái này, Bạch Tranh cũng không trả tiền thừa lại nữa, mà lấy điện thoại ra, chủ động thêm WeChat: “Thêm WeChat đi, tôi tiền chuyển cho cô.”
Cô gái quét một cái, nhanh tay thu hồi điện thoại lại. Bạch Tranh cũng không dừng lại, lập tức chuyển tiền qua, nói một tiếng cảm ơn rồi quay người đi ra ngoài.
Bạch Tranh không thật sự đến khách sạn, mà ở trong một căn nhà của bạn ở ngoại thành, phong cảnh xung quanh không tệ, lái xe thêm 2 km là có hồ câu cá, anh bạn này còn có một chiếc thuyền nhỏ bên hồ, Bạch Tranh có thể ra giữa hồ thả câu.
Bạch Tranh ở bên hồ câu mấy ngày liền, ngay cả trung tâm thành phố cũng không đi, mãi cho đến cuối tuần, bạn anh rủ anh đi xem buổi hoà nhạc. Bạch Tranh vốn không muốn đi, nhưng không thể không cho bạn mình mặt mũi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Vốn dĩ bọn họ hẹn nhau cùng ăn trưa, sau đó mới đến buổi hòa nhạc, kết quả nửa đường anh bạn kia có việc, Bạch Tranh bị bỏ lại. Bạch Tranh đành phải về nhà ăn cơm một mình, thấy thời gian không còn sớm nữa mới ra khỏi nhà đến buổi hòa nhạc.
Lúc anh vào thời tiết vẫn còn tốt, ai ngờ chỉ một bữa cơm mà bỗng nhiên mưa to.
Bạch Tranh lại quay lại mượn cái ô, lúc đi ra, bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng ở góc đường. Lúc đầu, Bạch Tranh chỉ cảm thấy hơi quen mắt, đến lúc thấy rõ ràng cái đàn cello to đùng bên cạnh cô gái thì mới chắc chắn.
Anh mở ô ra, đạp màn mưa đi đến trước mặt cô gái, cho đến lúc thấy rõ cặp kính mắt dày kia mới thật sự xác nhận suy nghĩ trong lòng mình.
Dưới cái bóng lớn, dường như tiếng mưa bên tai cũng nhỏ hơn nhiều, lúc này cô gái đang nôn nóng bất an mới ngẩng đầu lên: “Là anh.”
Hiển nhiên, còn nhớ rõ Bạch Tranh.
“Đi chỗ nào, tôi đưa cô đi.” Bạch Tranh cười.
“Tôi… tôi đến buổi hòa nhạc.” Cô gái trả lời.
Thật trùng hợp?
“Đi thôi.” Bạch Tranh xoay người, ra hiệu cho cô gái đi dưới chiếc ô.
Cô gái cố sức khiêng cái đàn cello rồi đặt nó giữa hai người, đảm bảo không để cái đàn dính mưa. Nhưng động tác này rõ ràng là cố sức, không đi được hai bước, đàn cello thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
“Để tôi cầm.” Bạch Tranh vươn tay ôm đàn cello, “Cô cầm ô.” Bạch Tranh đưa ô trong tay cho cô gái.
Cô gái tiếp nhận, nhưng vì vóc dáng quá lùn, cô cố gắng nhón chân mãi mới với tới đầu Bạch Tranh, càng đừng nói cả nửa người anh đã trực tiếp tiếp xúc với mưa.
“Quần áo anh.” Lúc đến buổi hòa nhạc, cô gái mới chú ý tới nửa người ướt đẫm của Bạch Tranh.
“Đi thôi, không phải cô muốn biểu diễn à.” Bạch Tranh đưa cái đàn cello không dính một giọt nước cho cô gái.
Cô gái nhìn đồng hồ, thật sự không kịp nữa: “Chờ… Chờ tôi biểu diễn xong, lại cảm ơn anh.”
“Không cần.” Bạch Tranh cười, “Biểu diễn thật tốt.”
“Ừ, cái đó… anh tên gì?” Cô gái cô lấy dũng khí hỏi.
“Bạch Tranh.” Bạch Tranh trả lời.
“Anh Bạch Tranh?!” Trong giọng nói của cô gái có một tia mừng rỡ.
“Cô là?” Bạch Tranh nhíu mày, sao nghe có vẻ như biết mình?
“Em là Mạt Mạt, khi còn nhỏ anh hay kể chuyện cho em.”
Mạt Mạt? Ký ức dần dần mở ra, Bạch Tranh nhìn cô gái ôm đàn cello trong tay, bỗng nhiên nhớ tới rất lâu trước kia, lúc Lý Dung còn đảm nhiệm vai trò tay đàn violin trong ban nhạc, mình đã từng theo mẹ đi lưu diễn một thời gian.
Nhớ cháu gái của nhạc trưởng tên Mạt Mạt, cô gái nhỏ có thiên phú âm nhạc rất mạnh, nhưng từ nhỏ độ cận thị đã nặng đến mức gần như không nhìn thấy đồ vật, cô bé theo ông nội đi khắp nơi lưu diễn, cũng đi khắp nơi để chữa bệnh. Anh thấy cô bé đáng thương, lúc ban nhạc tập luyện thường xuyên kể chuyện cho cô gái nhỏ yên lặng.
Sau đó anh lên cấp ba, mẹ cũng vì Tiểu Xuyên, cuối cùng từ bỏ sự nghiệp âm nhạc để trở về với gia đình, sau đó anh chưa từng gặp lại Mạt Mạt nữa.
“Đôi mắt trị khỏi chưa?” Bạch Tranh hỏi.
“Ừm, anh Bạch Tranh, hoá ra anh trông như vậy, thật là đẹp mắt.” Đây là anh trai lớn đã ở bên mình khi còn nhỏ, cô gái đột nhiên không còn khẩn trương nữa.
Lần đầu tiên được người khác khen đẹp, Bạch Tranh cười vẻ mặt dung túng: “Đi biểu diễn đi, nói chuyện sau.”
“Dạ.” Cô gái lúc này mới nhớ tới buổi biểu diễn, ôm đàn cello vội vàng đi, bỗng nhiên lại xoay người lại, nói: “Anh Bạch Tranh, chờ em biểu diễn xong, đừng đi?”
“Anh cố ý tới xem em biểu diễn, sao lại đi được.”
“Em sẽ biểu diễn thật tốt, anh nhớ phải xem em đó, em ở vị trí thứ nhất bên trái sân khấu.”
“Được.”
Bình luận truyện