Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 66-2: Hàn Tử Tây tự sát (2)



Sở Trạm Đông nhìn qua thì trông rất bình tĩnh, nhưng nếu mọi người để ý kĩ thì ai cũng có thể nhận ra, hắn hoàn toàn không bình thường!

Thật là khó chịu!

Từ trước tới nay hắn không bao giờ làm thêm giờ, vậy mà hiện tại, đi làm đúng giờ lại không có về sớm, thường làm đến tối khuya mới rời đi.

Lão phu nhân thấy cháu nội khác thường chỉ biết đau khổ ở trong lòng.

Chỉ qua một đêm, dường như bà cũng già hơn mười tuổi.

Bà nghĩ sai rồi, chính bà đã phá hủy tất cả mọi người!

Nhìn ảnh chụp của Hàn Tử Tây, lão phu nhân đau lòng đến mức dường như không thể hô hấp.

Làm sao có thể không đau lòng đây?

Là con gái đang trách tội bà sao?

Trách vì bà đã đối sử với Tiểu Tây không tốt, cho nên mang nó đi?

Hết thảy bình tĩnh, đều bị đánh vỡ ở tang lễ, bởi vì lúc đó Cố Hạ đã cho Sở Trạm Đông một bạt tai!

Cố Hạ chỉ tay vào mặt Sở Trạm Đông, tức giận chửi ầm lên: "Sở Trạm Đông, ngươi TMD chính là đồ cặn bã!"

Cố Hạ cũng đã nhịn nhiều ngày.

Có trời mới biết cô phải dùng mọi cách mới thuyết phục Lãnh Dạ nói ra tin tức của Hàn Tử Tây, nhưng lại nhận được một câu rằng cô ấy đã chết, chuyện này đối với cô mà nói là tàn nhẫn cỡ nào.

Làm sao đây?

Đã nhiều ngày, cô vẫn luôn không thể nào tin nổi, Hàn Tử Tây thật sự...

Cô ấy kiên cường như vậy, làm sao lại tự sát đây?

Trên cái thế giới này, ai cũng có thể, ở trong nhận thức của Cố Hạ nhưng là Hàn Tử Tây không thể nào!

Cô không dám tìm Sở Trạm Đông để chất vấn.

Nói cô là đà điểu cũng được, cô cho rằng, có lẽ là do Sở Trạm Đông giở thủ đoạn, mà ngay cả anh trai cũng giúp hắn lấp liếm đi, bởi vì sợ cô sẽ nghĩ biện pháp cứu Hàn Tử Tây.

Nhưng vào giờ khắc này, cô lại không cách nào lừa gạt mình, cho dù cô tìm Lãnh Dạ thì thế nào, Sở Trạm Đông sẽ sợ sao?

Hàn Tử Tây là thật...

Cố Hạ nhìn ảnh chụp của Hàn Tử Tây, hai mắt ửng đỏ một cách đáng sợ, không sợ chết đi lên cho Sở Trạm Đông một bạt tai, động tác rất nhanh rất chuẩn.

Cố Tử Mạch tiến lên kéo cô lại: "Tiểu Hạ, em làm cái gì?"

Cố Hạ giãy giụa: "Anh thả em ra!"

"Em đừng quên thân phận của mình!" Nổi khùng làm gì, đây chính là thiếu gia, vì chuyện này có thể khiến cho cô đi gặp Diêm vương, cô lại dám ở trước mặt mọi người cho hắn một cái bạt tai, có phải hay không là bị Hàn Tử Tây nhập vào người?

"Em đương nhiên sẽ không quên thân phận của mình, bất quá bắt đầu từ bây giờ, Cố Hạ em rút khỏi tổ chức, sẽ khôngbao giờ nghe theo Sở Trạm Đông nữa”. Cố Hạ lạnh nhạt nói: "Muốn đánh muốn giết, muốn làm gì thì cứ tự nhiên."

"Cố Hạ!" Cố Tử Mạch thật sự phát hoảng, con mắt trừng lớn: "Em có biết, em đang nói cái gì hay không?"

Trước mặt mọi người lại nói ra bọn họ là người thuộc tổ chức, con bé chết tiệt này thật sự là chán sống rồi!

Còn có nếu muốn ra khỏi tổ chức thì phải trả giá không nhỏ, cô không phải là không biết,...

"Đương nhiên!" Cố Hạ kiên quyết: "Không phải chỉ là một cái mạng sao, nếu tiếp tục đi theo loại người khốn khiếp không có nhân tính này, em thà tình nguyện ngay bây giờ sẽ đi theo cùng Hàn Tử Tây làm bạn!"

Lí trí của Cố Hạ từ lúc đi vào lễ đường đã hoàn toàn bị hỏng mất rồi

Hàn Tử Tây a, đó chính là bạn bè tốt nhất của cô, trên cái thế giới này, ngoại trừ anh trai, người duy nhất cô để ở trong lòng, lại bị hắn cho...

Trừ phi cô là thần tiên, nếu không, thật sự sẽ không thể nào lạnh nhạt được.

Cô cũng biết, những lời kia không thể nói ra.

Mặc dù tổ chức làm người ta nghe thấy đã sợ mất mật, lại vẫn luôn thần thần bí bí, cũng không ai biết rõ, thủ lĩnh phía sau nó chính là Sở Trạm Đông.

Trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời đó, hậu quả có thể nghĩ ra.

Cô là cố ý làm như vậy!

Không phải chỉ là một cái mạng thôi sao, dù sao cũng do cô nợ Hàn Tử Tây !

Cố Tử Mạch nhìn em gái mình liều lĩnh, trong lòng liền chua chát.

Không thể phủ nhận, địa vị của Hàn Tử Tây ở trong lòng Cố Hạ đã vượt qua hắn.

Đúng vậy!

Hàn Tử Tây và cô là bạn bè nhiều năm, cô ấy lại từng cứu mạng em gái, em ấy tính tình lại nóng nảy, không quan tâm xung quanh, lúc này cái gì là lý trí, chỉ sợ đều đi gặp quỷ.

"Cố Hạ, em đi theo anh ra ngoài!" Cố Tử Mạch cố ép lôi kéo cô.

"Cố Tử Mạch, anh buông ra cho em!" Cố Hạ phản kháng: "Anh thả em ra, có nghe hay không!"

"Câm miệng!" Cố Tử Mạch xuất ra phong thái uy nghiêm của một anh trai: "Nói thêm một chữ nữa, anh đánh chết em!"

"Sở Trạm Đông, anh sẽ phải hối hận!" Cố Hạ không tránh thoát được Cố Tử Mạch, nhưng cũng không sợ hãi uy hiếp của hắn, một bên bị dắt đi ra ngoài, một bên lại rống nên: "Anh không xứng đáng được Hàn Tử Tây yêu..."

**

Đêm khuya, trăng sáng sao thưa!

Tại biệt thư ở lưng chừng núi do Hàn Tử Tây một tay kiến tạo ….

Một bóng dáng cao lớn kiêu ngạo đứng thẳng người ở cửa chính…

Ánh trăng khi sáng khi tối, chiếu mờ mịt lên khuôn mặt của hắn, vẻ mặt kín như bưng.

Trên giường có một cuốn nhật ký, đồ đạc giống nhau, bị gió từ cửa sổ tiến vào, thổi vang sào sạt.

Sở Trạm Đông, anh sẽ phải hối hận!

Anh không xứng đáng được Hàn Tử Tây yêu!

Hàn Tử Tây thương hắn?

Có chứng cớ gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện