Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 13: Thư ký tiêu chuẩn (7)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Giống như bị ác ma dán lên một dạng, xâm nhập đến trong cơ thể anh, để cho tươi cười tuấn lãng của anh cũng nhuộm khí tức tà ác đáng sợ.
"Như thế, chúng ta tới ngoạn chơi chút kịch liệt, có được hay không?"
Người đàn ông trên cao nhìn xuống, đang dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chạm đến cánh môi của cô, mặc dù trên mặt mang theo cười, cô xem đến, nhưng mà một đôi mắt giống như sói một dạng, giảo hoạt âm ngoan.
Lại muốn bắt đầu sao? Cô xem cửa sổ sát đất mở rộng trước mặt, biết rõ rành rành tại trên loại nhà cao tầng đây không có người nhìn đến bọn họ, nhưng mà, vẫn như cũ cảm thấy được xấu hổ.
Ngón tay người đàn ông hơi lạnh lẽo khều nhẹ, đem nút thắt áo sơmi của cô toàn bộ mở ra. Trước người chợt lạnh, cô tựa hồ cảm giác áo sơmi chính mình đã hoàn toàn bị mở ra, gió nhẹ thổi qua, có chút lạnh. Cô như là cá gần chết, phồng lên bụng tuyết trắng chờ đợi răng nhọn của anh.
Mắt hẹp dài lóe sáng mê say, hô hấp người đàn ông từ từ hướng cổ của cô hóa thành thở gấp ám muội.
Ngón tay linh hoạt như là một con rắn, nhanh chóng đi vào trong quần áo của cô.... Mộ Thanh Vũ cảm thấy nụ hôn Lãnh Vân Lâm rơi vào má chính mình, mang theo hương hoa nhài trong veo mà lạnh lùng. Không đợi cô phản ứng kịp, môi cũng đã thay đổi địa điểm.
Cổ, đôi má, viền tai... Anh hôn môi, toàn bộ đều là mảnh đất cô nhạy cảm nhất.
Anh thở ra hương hoa nhài để cho đầu cô hơi có chút hoảng hốt, bên tai vang lên là giọng anh ôn nhu từ tính: "Thật đẹp!"
Không nghĩ tới, bao bọc dưới áo sơmi trắng cô không hề khuyết điểm, cơ thể trắng tinh như tuyết, bóng loáng như gấm. Xúc cảm nhẵn nhụi nhu hòa kia giống như đồ sứ nổi tiếng, ngón tay anh nhẹ nhàng đụng vào liền lộ ra màu sắc hơi hơi hồng, quả thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Mi tâm hơi hơi giãn ra, vốn chỉ là một cái "Thí nghiệm" nho nhỏ mà thôi. Quá khứ anh chưa bao giờ ở trong phòng làm việc làm càn, đối với công việc cùng sinh hoạt cá nhân, từ trước đến nay phân được rất rõ ràng.
Nhưng mà, không biết là hôm nay ánh mặt trời quá nhu hòa, hay là nữ nhân dưới thân quá thơm ngọt, anh lại có chút cầm giữ không được, nghĩ muốn tiếp tục xâm nhập.
Liền ở phía sau!
"Thùng thùng thùng! - -" Thanh âm gõ cửa bỗng nhiên vang lên, Lãnh Vân Lâm vừa mới vùi đầu tiếp xuống cùng Mộ Thanh Vũ nhắm mắt đợi làm thịt, nhất thời sửng sốt.
Đáy mắt Lãnh Vân Lâm nhất thời lướt qua một tia không vui, nhưng mà một giây sau, anh lại đứng thẳng lên, tiếng nói vẫn như cũ mang theo cảm xúc bị khơi mào, hơi hơi khàn khàn nói: "Người nào!"
Ở một khắc này, anh cư nhiên không có một chút ảo não chính mình bởi vì việc tư mà rối loạn công tác, mà chỉ là đơn thuần không cam lòng bị người quấy rầy chuyện tốt.
"Tổng giám đốc, là tôi, Trình Diệu Quân." Bên ngoài thanh âm nam nhân vững vàng, cẩn thận tỉ mỉ.
Là trợ lý anh, Trình Diệu Quân.
Lãnh Vân Lâm nhìn lướt qua Mộ Thanh Vũ, cô lập tức từ trên bàn công tác tới, động tác nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
"Tiến vào - - "
Trình Diệu Quân vừa vào cửa liền nhìn đến văn kiện rơi lả tả trên đất dưới bàn công tác, còn có Mộ Thanh Vũ tóc mai hỗn độn chưa kịp sửa sang, cùng với môi cô bị chơi đùa, hơi sững sờ.
Nếu anh không có nhớ lầm mà nói đây là lần đầu tiên Lãnh Vân Lâm nghĩ muốn tại văn phòng," Sủng hạnh " một nữ nhân đi?
Đây là nữ thư ký hôm nay anh mới tuyển? Trình Diệu Quân nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ, giống như cũng không có xinh đẹp đến tình hình làm cho tổng giám đốc bọn họ nghiêm cẩn cứng nhắc đều đã khó có thể tự nắm giữ đi?
Anh tại bên người Lãnh Vân Lâm đảm nhiệm trợ thủ vượt qua mười năm.
Giống như bị ác ma dán lên một dạng, xâm nhập đến trong cơ thể anh, để cho tươi cười tuấn lãng của anh cũng nhuộm khí tức tà ác đáng sợ.
"Như thế, chúng ta tới ngoạn chơi chút kịch liệt, có được hay không?"
Người đàn ông trên cao nhìn xuống, đang dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chạm đến cánh môi của cô, mặc dù trên mặt mang theo cười, cô xem đến, nhưng mà một đôi mắt giống như sói một dạng, giảo hoạt âm ngoan.
Lại muốn bắt đầu sao? Cô xem cửa sổ sát đất mở rộng trước mặt, biết rõ rành rành tại trên loại nhà cao tầng đây không có người nhìn đến bọn họ, nhưng mà, vẫn như cũ cảm thấy được xấu hổ.
Ngón tay người đàn ông hơi lạnh lẽo khều nhẹ, đem nút thắt áo sơmi của cô toàn bộ mở ra. Trước người chợt lạnh, cô tựa hồ cảm giác áo sơmi chính mình đã hoàn toàn bị mở ra, gió nhẹ thổi qua, có chút lạnh. Cô như là cá gần chết, phồng lên bụng tuyết trắng chờ đợi răng nhọn của anh.
Mắt hẹp dài lóe sáng mê say, hô hấp người đàn ông từ từ hướng cổ của cô hóa thành thở gấp ám muội.
Ngón tay linh hoạt như là một con rắn, nhanh chóng đi vào trong quần áo của cô.... Mộ Thanh Vũ cảm thấy nụ hôn Lãnh Vân Lâm rơi vào má chính mình, mang theo hương hoa nhài trong veo mà lạnh lùng. Không đợi cô phản ứng kịp, môi cũng đã thay đổi địa điểm.
Cổ, đôi má, viền tai... Anh hôn môi, toàn bộ đều là mảnh đất cô nhạy cảm nhất.
Anh thở ra hương hoa nhài để cho đầu cô hơi có chút hoảng hốt, bên tai vang lên là giọng anh ôn nhu từ tính: "Thật đẹp!"
Không nghĩ tới, bao bọc dưới áo sơmi trắng cô không hề khuyết điểm, cơ thể trắng tinh như tuyết, bóng loáng như gấm. Xúc cảm nhẵn nhụi nhu hòa kia giống như đồ sứ nổi tiếng, ngón tay anh nhẹ nhàng đụng vào liền lộ ra màu sắc hơi hơi hồng, quả thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Mi tâm hơi hơi giãn ra, vốn chỉ là một cái "Thí nghiệm" nho nhỏ mà thôi. Quá khứ anh chưa bao giờ ở trong phòng làm việc làm càn, đối với công việc cùng sinh hoạt cá nhân, từ trước đến nay phân được rất rõ ràng.
Nhưng mà, không biết là hôm nay ánh mặt trời quá nhu hòa, hay là nữ nhân dưới thân quá thơm ngọt, anh lại có chút cầm giữ không được, nghĩ muốn tiếp tục xâm nhập.
Liền ở phía sau!
"Thùng thùng thùng! - -" Thanh âm gõ cửa bỗng nhiên vang lên, Lãnh Vân Lâm vừa mới vùi đầu tiếp xuống cùng Mộ Thanh Vũ nhắm mắt đợi làm thịt, nhất thời sửng sốt.
Đáy mắt Lãnh Vân Lâm nhất thời lướt qua một tia không vui, nhưng mà một giây sau, anh lại đứng thẳng lên, tiếng nói vẫn như cũ mang theo cảm xúc bị khơi mào, hơi hơi khàn khàn nói: "Người nào!"
Ở một khắc này, anh cư nhiên không có một chút ảo não chính mình bởi vì việc tư mà rối loạn công tác, mà chỉ là đơn thuần không cam lòng bị người quấy rầy chuyện tốt.
"Tổng giám đốc, là tôi, Trình Diệu Quân." Bên ngoài thanh âm nam nhân vững vàng, cẩn thận tỉ mỉ.
Là trợ lý anh, Trình Diệu Quân.
Lãnh Vân Lâm nhìn lướt qua Mộ Thanh Vũ, cô lập tức từ trên bàn công tác tới, động tác nhanh chóng mặc quần áo tử tế.
"Tiến vào - - "
Trình Diệu Quân vừa vào cửa liền nhìn đến văn kiện rơi lả tả trên đất dưới bàn công tác, còn có Mộ Thanh Vũ tóc mai hỗn độn chưa kịp sửa sang, cùng với môi cô bị chơi đùa, hơi sững sờ.
Nếu anh không có nhớ lầm mà nói đây là lần đầu tiên Lãnh Vân Lâm nghĩ muốn tại văn phòng," Sủng hạnh " một nữ nhân đi?
Đây là nữ thư ký hôm nay anh mới tuyển? Trình Diệu Quân nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ, giống như cũng không có xinh đẹp đến tình hình làm cho tổng giám đốc bọn họ nghiêm cẩn cứng nhắc đều đã khó có thể tự nắm giữ đi?
Anh tại bên người Lãnh Vân Lâm đảm nhiệm trợ thủ vượt qua mười năm.
Bình luận truyện