Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 1: Mục Boss ra lệnh truy bắt
Thành phố S, tại văn phòng cục trưởng.
Cố Bình An, nữ, 28 tuổi, chiều cao 1m66, quốc tịch nước A.
8 năm trước, là hòn ngọc quý trên tay Cố thị trưởng, làm sao có thể xoay người biến hóa, thay đổi quốc tịch?
Bành cục trưởng nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng có cảm giác đau thương nhàn nhạt, Mục đại thiếu gia, lúc nào cậu mới tới đây, bị người phụ nữ này cười híp mắt nhìn, cục trưởng đại nhân tỏ vẻ, có chút không chịu nổi.
Người phụ nữ trước mắt có khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng nỏn, đeo đồ trang sức trang nhã, đường nét ngũ quan không mang vẻ hiện đại, mà ôn hòa như nước, như mỹ nhân cổ điển, khí chất tao nhã, một khuôn mặt cười híp mắt, mỹ lệ điềm tĩnh. Rõ ràng khuôn mặt đang cười, nhưng trong lòng cục trưởng đại nhân lại cảm thấy sợ hãi, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, hơn nữa lại là một người phụ nữ hiền lành thích cười, nhưng tại sao trong lòng hắn lại sợ hãi đến vậy.
Chắc chắn là ảo giác, ảo giác!!!
Đột nhiên, điện thoại vang lên, Cố Bình An lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt cục trưởng, cười dịu dàng: “Tôi có thể nghe điện thoại được không?”
Cục trưởng đại nhân nghĩ đến câu kia của Mục đại thiếu gia, coi chừng cô, đừng làm tổn thương cô, trong lòng im lặng giơ ngón giữa, “Cố tiểu thư, xin cứ tự nhiên!”
“Hắc, bảo bối, làm sao vậy?”
………
“A, mẹ vừa ra sân bay đã bị mang đi.” Cố Bình An cười khẽ trêu ghẹo, “Lần này đã có kinh nghiệm đi máy bay, thích ứng rồi.”
……...
“Bọn họ không hung dữ chút nào.” Ánh mắt Cố Bình An lướt qua cục trưởng, mang theo một vệt ý cười, giống như châm biếm, hoặc giống như là bất đắc dĩ: “Mẹ cho bọn họ cũng không dám.”
Cục trưởng nghe xong câu này, yên lặng nuốt nước trà trong miệng xuống, rồi thầm mắng Mục đại thiếu gia tiểu nhân, hắn được gọi là cục trưởng trẻ tuổi nhất ở thành phố S, trên có thị trưởng che chở, thuận buồm xuôi gió, rung chuyển trời đất, nhưng vẫn không dám làm gì Cố Bình An.
Một câu nói của Mục đại thiếu gia là có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Huống chi, trên đường còn khách sáo nhắn hắn một câu quan trọng, cần phải xem chừng cô, người phụ nữ này rất xảo quyệt, thiếu một sợi tóc, không thấy người, sẽ hỏi hắn, nên hắn luôn luôn để Cố Bình An trong tầm mắt, ngay cả phòng rửa tay cũng không cho cô đi.
Ai, lương thiện thật mệt.
“Trụ sở chính của cục trưởng.” Cố Bình An khẽ mỉm cười, “Ở trên đường lớn, con nhớ cận thận một chút.”
……..
Cố Bình An cúp điện thoại, cụp mí mắt xuống, lòng hiếu kỳ của cục trưởng đại nhân ngày càng lớn, rất muốn biết người phụ nữ này và Mục đại thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì, Cố Bình An vừa bước vào thành phố S đã bị đưa đi, không nói hai lời.
Chẳng lẽ là ân oán sâu đậm?
Nhưng một ác ma tồn tại thật sự như Mục đại thiếu gia, sao có thể trêu chọc một đóa mỹ nữ thuần khiết như vậy?
Cục trưởng đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cửa phòng làm việc bị một người đá văng ra, cục trưởng giận dữ: “Mẹ kiếp, mày không biết…. A, Mục đại thiếu gia, ngài đã tới, chuyện này…”
Đang mắng, cục trưởng đại nhân bỗng cứng đờ, hết sức khó xử nhìn người đang ông anh tuấn có khí thế hung hăng ở ngoài cửa.
“Cút ra ngoài!” Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, sống lưng Cố Bình An giống như bị một cơn gió lạnh thổi qua, từ đầu đến gót chân đều ớn lạnh, đột nhiên cô nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run.
Giọng nói lạnh lùng, thô bạo, như khơi lên kí ức sâu xa nhất ở trong lòng, từng đoạn từng đoạn như phim hiện ra trong đầu, giống như muốn xé nát tim, đắng cay ngọt bùi chịu không được mà ùn ùn kéo đến, nhắm mắt lại, đơn giản chỉ là che đi tâm tình của cô.
Cục trưởng sững sờ nhìn Cố Bình An, rồi liếc nhìn Mục đại thiếu gia, sau đó phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, câu cút này, chắc chắn không phải nói Cố Bình An, hắn thức thời im lặng đi ra ngoài.
Cố Bình An, nữ, 28 tuổi, chiều cao 1m66, quốc tịch nước A.
8 năm trước, là hòn ngọc quý trên tay Cố thị trưởng, làm sao có thể xoay người biến hóa, thay đổi quốc tịch?
Bành cục trưởng nhìn người phụ nữ trước mắt, trong lòng có cảm giác đau thương nhàn nhạt, Mục đại thiếu gia, lúc nào cậu mới tới đây, bị người phụ nữ này cười híp mắt nhìn, cục trưởng đại nhân tỏ vẻ, có chút không chịu nổi.
Người phụ nữ trước mắt có khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng nỏn, đeo đồ trang sức trang nhã, đường nét ngũ quan không mang vẻ hiện đại, mà ôn hòa như nước, như mỹ nhân cổ điển, khí chất tao nhã, một khuôn mặt cười híp mắt, mỹ lệ điềm tĩnh. Rõ ràng khuôn mặt đang cười, nhưng trong lòng cục trưởng đại nhân lại cảm thấy sợ hãi, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, hơn nữa lại là một người phụ nữ hiền lành thích cười, nhưng tại sao trong lòng hắn lại sợ hãi đến vậy.
Chắc chắn là ảo giác, ảo giác!!!
Đột nhiên, điện thoại vang lên, Cố Bình An lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt cục trưởng, cười dịu dàng: “Tôi có thể nghe điện thoại được không?”
Cục trưởng đại nhân nghĩ đến câu kia của Mục đại thiếu gia, coi chừng cô, đừng làm tổn thương cô, trong lòng im lặng giơ ngón giữa, “Cố tiểu thư, xin cứ tự nhiên!”
“Hắc, bảo bối, làm sao vậy?”
………
“A, mẹ vừa ra sân bay đã bị mang đi.” Cố Bình An cười khẽ trêu ghẹo, “Lần này đã có kinh nghiệm đi máy bay, thích ứng rồi.”
……...
“Bọn họ không hung dữ chút nào.” Ánh mắt Cố Bình An lướt qua cục trưởng, mang theo một vệt ý cười, giống như châm biếm, hoặc giống như là bất đắc dĩ: “Mẹ cho bọn họ cũng không dám.”
Cục trưởng nghe xong câu này, yên lặng nuốt nước trà trong miệng xuống, rồi thầm mắng Mục đại thiếu gia tiểu nhân, hắn được gọi là cục trưởng trẻ tuổi nhất ở thành phố S, trên có thị trưởng che chở, thuận buồm xuôi gió, rung chuyển trời đất, nhưng vẫn không dám làm gì Cố Bình An.
Một câu nói của Mục đại thiếu gia là có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Huống chi, trên đường còn khách sáo nhắn hắn một câu quan trọng, cần phải xem chừng cô, người phụ nữ này rất xảo quyệt, thiếu một sợi tóc, không thấy người, sẽ hỏi hắn, nên hắn luôn luôn để Cố Bình An trong tầm mắt, ngay cả phòng rửa tay cũng không cho cô đi.
Ai, lương thiện thật mệt.
“Trụ sở chính của cục trưởng.” Cố Bình An khẽ mỉm cười, “Ở trên đường lớn, con nhớ cận thận một chút.”
……..
Cố Bình An cúp điện thoại, cụp mí mắt xuống, lòng hiếu kỳ của cục trưởng đại nhân ngày càng lớn, rất muốn biết người phụ nữ này và Mục đại thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì, Cố Bình An vừa bước vào thành phố S đã bị đưa đi, không nói hai lời.
Chẳng lẽ là ân oán sâu đậm?
Nhưng một ác ma tồn tại thật sự như Mục đại thiếu gia, sao có thể trêu chọc một đóa mỹ nữ thuần khiết như vậy?
Cục trưởng đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cửa phòng làm việc bị một người đá văng ra, cục trưởng giận dữ: “Mẹ kiếp, mày không biết…. A, Mục đại thiếu gia, ngài đã tới, chuyện này…”
Đang mắng, cục trưởng đại nhân bỗng cứng đờ, hết sức khó xử nhìn người đang ông anh tuấn có khí thế hung hăng ở ngoài cửa.
“Cút ra ngoài!” Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, sống lưng Cố Bình An giống như bị một cơn gió lạnh thổi qua, từ đầu đến gót chân đều ớn lạnh, đột nhiên cô nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run.
Giọng nói lạnh lùng, thô bạo, như khơi lên kí ức sâu xa nhất ở trong lòng, từng đoạn từng đoạn như phim hiện ra trong đầu, giống như muốn xé nát tim, đắng cay ngọt bùi chịu không được mà ùn ùn kéo đến, nhắm mắt lại, đơn giản chỉ là che đi tâm tình của cô.
Cục trưởng sững sờ nhìn Cố Bình An, rồi liếc nhìn Mục đại thiếu gia, sau đó phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, câu cút này, chắc chắn không phải nói Cố Bình An, hắn thức thời im lặng đi ra ngoài.
Bình luận truyện