Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
Chương 194: Mục Lăng và Roman
Mục Lăng chơi Stud.
Cùng chơi Stud, Cố Bình An thua đến quần cũng phải cầm cố, Mục Lăng nửa tiếng, thắng 40 vạn, dù sao vốn cũng khá ít, nên chỉ có thể chơi nhỏ, nửa tiếng thắng được 40 vạn, cũng coi như là cao thủ lợi hại.
Hắn chỉ thua đúng một ván, còn lại đều thắng hết.
Cố Bình An khá hưng phấn, thắng lại 40 vạn, xem ra thắng được 100 vạn không phải mơ a, Mục Lăng đúng là một tay rất lợi hại, nói là đổ thần một chút cũng không quá.
Nhưng mà, cô nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc.
Nếu hắn thắng lại 100 vạn, vậy không phải cô sẽ nhảy thoát y sao?
Tưởng tượng đến điểm này, mặt Cố Bình An xanh xao, Mục Lăng đúng là rất bình tĩnh, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cười hỏi, “Bà xã, anh có giỏi hay không?”
“………” Giỏi! Cố Bình An dường như thấy được một sủng vật lớn, đang vẫy đuôi cầu sủng ái, đuôi đã nhếch lên rồi, vẻ mặt đó quả thực vi diệu, cô cao thâm khó đoán đứng ở một bên, bưng vẻ mặt thật thư thái, không nói lời nào. Mục Lăng cười ha ha, đã sớm nhìn thấu cô, cũng không vạch trần, vào lúc tâm Cố Bình An bít, luôn thích bưng vẻ mặt tư thái, đó đều đã trở thành thói quen của hắn.
Thực ra, hắn đã sớm có thể thắng 100 vạn, nhưng chỉ thích hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Cố Bình An mà thôi, vì thế, Mục Lăng ý đồ xấu xa kéo dài quá trình, nhìn Cố Bình An nhìn hắn như thần linh vậy, quả thực so với chuyện một lúc thắng 100 vạn thì chuyện này có vẻ được hưởng thụ hơn rất nhiều.
Bất kể là người đàn ông lạnh lùng nào, cũng đều thích người đàn bà của mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, đó là một loại cảm xúc tự kiêu vi diệu, Mục Lăng thật không ngờ tới, hắn sẽ có một ngày ngây thơ như vậy.
Đột nhiên, một người đàn ông đứng ở bên cạnh Mục Lăng mỉm cười lên tiếng, “Mục tiên sinh, chúng ta chơi một ván được không?”
Sắc mặt Mục Lăng không thay đổi, nhìn sang, đó là một tên đàn ông rất lạ mắt, lịch sự ôn hòa, đẹp trai phóng khoáng, nụ cười càng làm người ta cảm thấy quân tử như ngọc, dĩ nhiên, Mục Lăng liếc sang một chút đã cảm thấy phản cảm. Hắn duyệt vô số đàn ông, chân chính có thể làm quân tử như ngọc, dưới cái nhìn của hắn, chỉ có mỗi An Tiêu Dao, tuy rằng An Tiêu Dao đối với hắn có thành kiến, nhưng hắn vẫn cảm thấy người đàn ông đó xứng đáng được khen là quân tử như ngọc, bất kể là khí chất hay là vẻ bề ngoài đều rất phù hợp, không cần ngụy trang.
“Roman?” Cố Bình An kinh ngạc lên tiếng, không ngờ tới ở sòng bạc lại có thể nhìn thấy Roman, cũng không ngờ tới, lại trùng hợp như vậy, hắn lại muốn đấu với Mục Lăng một ván, xem ra không giàu sang thì cũng cao quý, rất có mị lực, nên thuộc về một loại người giống Mục Lăng.
Cái họ Roman này, khiến cho Mục Lăng chú ý.
Hắn không chút biến sắc nhìn về phía Cố Bình An, “Bà xã, em quen sao?”
Cố Bình An đã sớm quen thuộc với cách gọi bà xã của hắn từ lâu, sắc mặt không thay đổi, cô giải thích, “Buổi trưa ở trên bãi biển, tôi bị người ta bắt nạt, là Roman tiên sinh đã ra tay cứu giúp, tôi còn mời anh ấy ăn cơm.”
“Nha, thì ra đó là người mà em nói, lễ nghi ăn rất tốt, vị tiên sinh đã làm cho em ăn không ngon a.” Mục Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cố Bình An, “……”
Roman, “……”
Trong lòng Cố Bình An đem Mục Lăng ra mắng một lần, này chắc chắn là cố ý, Roman biết tiếng Trung a, người ta nói tiếng Trung rất tốt, anh cho rằng anh nói tiếng Trung người ta sẽ nghe không hiểu sao? Đặc biệt là nói xấu sau lưng người ta nữa.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, buổi trưa cô cùng Roman ăn cơm, xác thực là ăn không đủ no, khó tránh làm nũng vào câu với Mục Lăng, ai biết lúc này Mục Lăng lại nói ra, cô thực sự hận không thể tìm một cái hầm chui vào.
Đặc biệt khi ánh mắt dịu dàng của Roman nhìn sang, cô càng cảm thấy lúng túng.
Cùng chơi Stud, Cố Bình An thua đến quần cũng phải cầm cố, Mục Lăng nửa tiếng, thắng 40 vạn, dù sao vốn cũng khá ít, nên chỉ có thể chơi nhỏ, nửa tiếng thắng được 40 vạn, cũng coi như là cao thủ lợi hại.
Hắn chỉ thua đúng một ván, còn lại đều thắng hết.
Cố Bình An khá hưng phấn, thắng lại 40 vạn, xem ra thắng được 100 vạn không phải mơ a, Mục Lăng đúng là một tay rất lợi hại, nói là đổ thần một chút cũng không quá.
Nhưng mà, cô nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc.
Nếu hắn thắng lại 100 vạn, vậy không phải cô sẽ nhảy thoát y sao?
Tưởng tượng đến điểm này, mặt Cố Bình An xanh xao, Mục Lăng đúng là rất bình tĩnh, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cười hỏi, “Bà xã, anh có giỏi hay không?”
“………” Giỏi! Cố Bình An dường như thấy được một sủng vật lớn, đang vẫy đuôi cầu sủng ái, đuôi đã nhếch lên rồi, vẻ mặt đó quả thực vi diệu, cô cao thâm khó đoán đứng ở một bên, bưng vẻ mặt thật thư thái, không nói lời nào. Mục Lăng cười ha ha, đã sớm nhìn thấu cô, cũng không vạch trần, vào lúc tâm Cố Bình An bít, luôn thích bưng vẻ mặt tư thái, đó đều đã trở thành thói quen của hắn.
Thực ra, hắn đã sớm có thể thắng 100 vạn, nhưng chỉ thích hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Cố Bình An mà thôi, vì thế, Mục Lăng ý đồ xấu xa kéo dài quá trình, nhìn Cố Bình An nhìn hắn như thần linh vậy, quả thực so với chuyện một lúc thắng 100 vạn thì chuyện này có vẻ được hưởng thụ hơn rất nhiều.
Bất kể là người đàn ông lạnh lùng nào, cũng đều thích người đàn bà của mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, đó là một loại cảm xúc tự kiêu vi diệu, Mục Lăng thật không ngờ tới, hắn sẽ có một ngày ngây thơ như vậy.
Đột nhiên, một người đàn ông đứng ở bên cạnh Mục Lăng mỉm cười lên tiếng, “Mục tiên sinh, chúng ta chơi một ván được không?”
Sắc mặt Mục Lăng không thay đổi, nhìn sang, đó là một tên đàn ông rất lạ mắt, lịch sự ôn hòa, đẹp trai phóng khoáng, nụ cười càng làm người ta cảm thấy quân tử như ngọc, dĩ nhiên, Mục Lăng liếc sang một chút đã cảm thấy phản cảm. Hắn duyệt vô số đàn ông, chân chính có thể làm quân tử như ngọc, dưới cái nhìn của hắn, chỉ có mỗi An Tiêu Dao, tuy rằng An Tiêu Dao đối với hắn có thành kiến, nhưng hắn vẫn cảm thấy người đàn ông đó xứng đáng được khen là quân tử như ngọc, bất kể là khí chất hay là vẻ bề ngoài đều rất phù hợp, không cần ngụy trang.
“Roman?” Cố Bình An kinh ngạc lên tiếng, không ngờ tới ở sòng bạc lại có thể nhìn thấy Roman, cũng không ngờ tới, lại trùng hợp như vậy, hắn lại muốn đấu với Mục Lăng một ván, xem ra không giàu sang thì cũng cao quý, rất có mị lực, nên thuộc về một loại người giống Mục Lăng.
Cái họ Roman này, khiến cho Mục Lăng chú ý.
Hắn không chút biến sắc nhìn về phía Cố Bình An, “Bà xã, em quen sao?”
Cố Bình An đã sớm quen thuộc với cách gọi bà xã của hắn từ lâu, sắc mặt không thay đổi, cô giải thích, “Buổi trưa ở trên bãi biển, tôi bị người ta bắt nạt, là Roman tiên sinh đã ra tay cứu giúp, tôi còn mời anh ấy ăn cơm.”
“Nha, thì ra đó là người mà em nói, lễ nghi ăn rất tốt, vị tiên sinh đã làm cho em ăn không ngon a.” Mục Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cố Bình An, “……”
Roman, “……”
Trong lòng Cố Bình An đem Mục Lăng ra mắng một lần, này chắc chắn là cố ý, Roman biết tiếng Trung a, người ta nói tiếng Trung rất tốt, anh cho rằng anh nói tiếng Trung người ta sẽ nghe không hiểu sao? Đặc biệt là nói xấu sau lưng người ta nữa.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, buổi trưa cô cùng Roman ăn cơm, xác thực là ăn không đủ no, khó tránh làm nũng vào câu với Mục Lăng, ai biết lúc này Mục Lăng lại nói ra, cô thực sự hận không thể tìm một cái hầm chui vào.
Đặc biệt khi ánh mắt dịu dàng của Roman nhìn sang, cô càng cảm thấy lúng túng.
Bình luận truyện