Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 205-2
Trong lòng tôi nhất thời nảy lên một cái, nhìn Tô Mộc.
Nơi này nhiều yêu như vậy, lại còn đạt tới mức hóa thân thành người thì cũng ít nhất phải đạt tới cấp mấy hạch, nếu như lúc này Diệp gia làm chuyện bất lợi với chúng tôi thì dường như chúng tôi không còn đường sống.
Ngay cả Giao tiên ẩn núp trong cơ thể tôi cũng nhận ra khí tức nguy hiểm, lặng lẽ trong đầu tôi dặn dò tôi cách xa những yêu kia một chút, nếu có tình huống lạ nào thì không cần chú ý tới Tô Mộc mà lập tức chạy ra bên ngoài, nó sẽ mang tôi trốn đi.
Tôi yên lặng không đáp, trong lòng rất lo lắng, nếu quả thật phát sinh tình huống như Giao tiên nói tôi có thể sẽ bỏ mặc Tô Mộc mà chạy trốn một mình không?
Dường như tôi ngay lập tức có câu trả lời.
Sẽ không.
Mặc dù anh ấy không biết quan tâm, lại dám quên sinh nhật tôi nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy, nếu như có thể dùng mạng của tôi đổi lấy cơ hội trốn thoát cho Tô Mộc tôi nhất định cũng lựa chọn.
Thấy được tâm tư của tôi, Giao tiên thở dài một cái, mắng tôi không có tiền đồ, nói nếu đã làm người trợ tiên cho nó thì sau này muốn trai đẹp dạng nào chả có, cần gì phải leo lên một thân cây đã chết.
Tôi lười phản ứng với Giao tiên, đưa mắt nhìn vào đám người kia, chú ý trên người già nhất.
Tóc ông ta đã bạc trắng, nhìn vẻ già nua kia ít nhất phải hơn chín mươi tuổi rồi. Ông ta ngồi trên một cái đĩa lớn bằng đất nung, trên người còn đang đắp một cái chăn đen thùi lùi, giống như chân bị tật vậy.
Dù vậy từ người ông ta vẫn tản ra một cảm giác uy nghiêm mãng liệt, cảm giác kia rất giống lúc Tô Mộc tức giận, lộ vẻ ông ấy là người đứng đầu những người này.
Nhận ra được tôi đang nhìn, ánh mắt của ông già cũng thuận thế nhìn về phía tôi.
Tôi chỉ cảm thấy quanh người mình lạnh đi, bị nhìn rất không thoải mái, giống như mọi bí mật đều bị lộ ra trước mắt ông ta, liền dời ánh mắt đi.
“A, lão tiên sinh Tô Mộc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Đứng bên cạnh ngài chắc vị này chính là Tô phu nhân? Quả nhiên rất phi phàm, khó trách Giao tiên lại chọn cô ấy làm người trợ tiên. Tô lão tiên sinh thật là thật là có phúc.” Ông già nhìn tôi một lúc, ánh mắt lần nữa trở lại trên người Tô Mộc, cười lên tiếng.
Tô Mộc khách khí đáp một tiếng, đem hộp đá giao cho đệ tử Diệp gia gần nhất, sau đó kéo tôi tìm một cái ghế ngồi xuống, cười ha hả hỏi thăm sức khóe cố nhân Tô gia.
Nghe bọn họ nói chuyện, cố nhân mà Tô Mộc hỏi vừa vặn là cha của ông già kia, đã chết rất nhiều năm. Ông già vừa nói cũng bắt đầu xúc động, nói gì sau khi cha tôi qua đời thì Diệp gia đều không gượng dậy nổi, nói ông ta không phát huy được gì đó của Diệp gia, sau đó nói thật tiếc cho chuyện phát sinh năm đó ở Tô gia.
Hai bên nói chuyện rất khách khí, Tô Mộc với chuyện Diệp gia và Lâm Yến Nhi một chữ cũng không nhắc đến, Diệp lão gia cũng không nhắc đến ân oán giữa họ và lang tộc một chữ.
Nơi này nhiều yêu như vậy, lại còn đạt tới mức hóa thân thành người thì cũng ít nhất phải đạt tới cấp mấy hạch, nếu như lúc này Diệp gia làm chuyện bất lợi với chúng tôi thì dường như chúng tôi không còn đường sống.
Ngay cả Giao tiên ẩn núp trong cơ thể tôi cũng nhận ra khí tức nguy hiểm, lặng lẽ trong đầu tôi dặn dò tôi cách xa những yêu kia một chút, nếu có tình huống lạ nào thì không cần chú ý tới Tô Mộc mà lập tức chạy ra bên ngoài, nó sẽ mang tôi trốn đi.
Tôi yên lặng không đáp, trong lòng rất lo lắng, nếu quả thật phát sinh tình huống như Giao tiên nói tôi có thể sẽ bỏ mặc Tô Mộc mà chạy trốn một mình không?
Dường như tôi ngay lập tức có câu trả lời.
Sẽ không.
Mặc dù anh ấy không biết quan tâm, lại dám quên sinh nhật tôi nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy, nếu như có thể dùng mạng của tôi đổi lấy cơ hội trốn thoát cho Tô Mộc tôi nhất định cũng lựa chọn.
Thấy được tâm tư của tôi, Giao tiên thở dài một cái, mắng tôi không có tiền đồ, nói nếu đã làm người trợ tiên cho nó thì sau này muốn trai đẹp dạng nào chả có, cần gì phải leo lên một thân cây đã chết.
Tôi lười phản ứng với Giao tiên, đưa mắt nhìn vào đám người kia, chú ý trên người già nhất.
Tóc ông ta đã bạc trắng, nhìn vẻ già nua kia ít nhất phải hơn chín mươi tuổi rồi. Ông ta ngồi trên một cái đĩa lớn bằng đất nung, trên người còn đang đắp một cái chăn đen thùi lùi, giống như chân bị tật vậy.
Dù vậy từ người ông ta vẫn tản ra một cảm giác uy nghiêm mãng liệt, cảm giác kia rất giống lúc Tô Mộc tức giận, lộ vẻ ông ấy là người đứng đầu những người này.
Nhận ra được tôi đang nhìn, ánh mắt của ông già cũng thuận thế nhìn về phía tôi.
Tôi chỉ cảm thấy quanh người mình lạnh đi, bị nhìn rất không thoải mái, giống như mọi bí mật đều bị lộ ra trước mắt ông ta, liền dời ánh mắt đi.
“A, lão tiên sinh Tô Mộc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Đứng bên cạnh ngài chắc vị này chính là Tô phu nhân? Quả nhiên rất phi phàm, khó trách Giao tiên lại chọn cô ấy làm người trợ tiên. Tô lão tiên sinh thật là thật là có phúc.” Ông già nhìn tôi một lúc, ánh mắt lần nữa trở lại trên người Tô Mộc, cười lên tiếng.
Tô Mộc khách khí đáp một tiếng, đem hộp đá giao cho đệ tử Diệp gia gần nhất, sau đó kéo tôi tìm một cái ghế ngồi xuống, cười ha hả hỏi thăm sức khóe cố nhân Tô gia.
Nghe bọn họ nói chuyện, cố nhân mà Tô Mộc hỏi vừa vặn là cha của ông già kia, đã chết rất nhiều năm. Ông già vừa nói cũng bắt đầu xúc động, nói gì sau khi cha tôi qua đời thì Diệp gia đều không gượng dậy nổi, nói ông ta không phát huy được gì đó của Diệp gia, sau đó nói thật tiếc cho chuyện phát sinh năm đó ở Tô gia.
Hai bên nói chuyện rất khách khí, Tô Mộc với chuyện Diệp gia và Lâm Yến Nhi một chữ cũng không nhắc đến, Diệp lão gia cũng không nhắc đến ân oán giữa họ và lang tộc một chữ.
Bình luận truyện