Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 218: Kappa
Từ trung tâm đồ nội thất đi ra, Tô Mộc đưa thẳng tôi tới sông bên thành Giang Minh, nơi này cách nhà cậu tôi rất gần, vừa tới đây tôi liền nhớ tới em gái họ của tôi bị chết thảm trong tay Vương quả phụ, trong lòng khổ sở vô cùng.
Tô Mộc thấy vành mắt tôi hơi đỏ cũng đoán ra tôi thương xót cho em gái, liền đưa tay ôm lấy bả vai tôi, nói chờ một lát tìm được đồ rồi chúng tôi sẽ mua ít đồ đi thăm nhà cậu tôi một chút, cũng coi như thay em họ tôi tận hiếu.
Tôi gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy.
Nói xong tôi cùng Tô Mộc tay cầm tay đi bên bờ sông, bây giờ là hơn ba giờ chiều, ánh mắt trời vừa đẹp. Hai bên bờ sông trồng không ít đại thụ, trong đó có cả cây phong, bây giờ lá phong đã đỏ nhìn từ xa giống như một mảng mây lớn đang rực cháy, gió thổi một cái lá cây đỏ rực liền rào rào rơi xuống, trông cảnh đó lãng mạn không nói ra được.
Uất ức trong lòng tôi liền giảm bớt mấy phần, mười ngón tay đan vào tay Tô Mộc, cứ như vậy lẳng lặng đi. Cặp mắt anh ấy chăm chú nhìn cây liễu bên bờ sông, mắt tôi thì chăm chú nhìn anh ấy, trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy thời gian giống như ngừng trôi, nếu như con đường này không có cuối, tôi có thể cả đời cùng Tô Mộc đi như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Ngay khi tôi đang chìm đắm vào khoảnh khắc lãng mạn này thì bên tai tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh lạnh lùng của Tô Mộc, lập tức phá nát tất cả ảo tưởng vừa rồi của tôi: “Lộc Dương, chú ý nhìn cây.”
“Nhìn cây làm gì, đang là mùa thu làm sao liễu có thể ra hoa, kể cả thật sự có liễu nở hoa thì em cũng không biết hoa liễu hình dạng thế nào, bình thường em đều không chú ý tới.” Tôi có chút mất hứng, sao Tô Mộc lại vô tâm như vậy, người ta đang chuyên tâm dồn chí thưởng thức trai đẹp thì anh ấy lại bảo tôi nhìn cây.
Có điều anh ấy nói như vậy tôi cũng liền đem ánh mắt dời từ trên mặt anh ấy đi, quan sát cây liễu bên bờ sông.
Những cây liễu này phần lớn cũng ngả vàng, nếu như không vàng thì cũng cơ bản đều là màu xanh đen úa tàn, gió thổi một cái lá cây liền rụng xuống. Trên mặt sông bay đầy rụng, chỉ còn cành liễu trơ trụi trên bờ sông giương nanh múa vuốt nhìn qua không phải quá mỹ diệu.
Tô Mộc thấy vành mắt tôi hơi đỏ cũng đoán ra tôi thương xót cho em gái, liền đưa tay ôm lấy bả vai tôi, nói chờ một lát tìm được đồ rồi chúng tôi sẽ mua ít đồ đi thăm nhà cậu tôi một chút, cũng coi như thay em họ tôi tận hiếu.
Tôi gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy.
Nói xong tôi cùng Tô Mộc tay cầm tay đi bên bờ sông, bây giờ là hơn ba giờ chiều, ánh mắt trời vừa đẹp. Hai bên bờ sông trồng không ít đại thụ, trong đó có cả cây phong, bây giờ lá phong đã đỏ nhìn từ xa giống như một mảng mây lớn đang rực cháy, gió thổi một cái lá cây đỏ rực liền rào rào rơi xuống, trông cảnh đó lãng mạn không nói ra được.
Uất ức trong lòng tôi liền giảm bớt mấy phần, mười ngón tay đan vào tay Tô Mộc, cứ như vậy lẳng lặng đi. Cặp mắt anh ấy chăm chú nhìn cây liễu bên bờ sông, mắt tôi thì chăm chú nhìn anh ấy, trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy thời gian giống như ngừng trôi, nếu như con đường này không có cuối, tôi có thể cả đời cùng Tô Mộc đi như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Ngay khi tôi đang chìm đắm vào khoảnh khắc lãng mạn này thì bên tai tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh lạnh lùng của Tô Mộc, lập tức phá nát tất cả ảo tưởng vừa rồi của tôi: “Lộc Dương, chú ý nhìn cây.”
“Nhìn cây làm gì, đang là mùa thu làm sao liễu có thể ra hoa, kể cả thật sự có liễu nở hoa thì em cũng không biết hoa liễu hình dạng thế nào, bình thường em đều không chú ý tới.” Tôi có chút mất hứng, sao Tô Mộc lại vô tâm như vậy, người ta đang chuyên tâm dồn chí thưởng thức trai đẹp thì anh ấy lại bảo tôi nhìn cây.
Có điều anh ấy nói như vậy tôi cũng liền đem ánh mắt dời từ trên mặt anh ấy đi, quan sát cây liễu bên bờ sông.
Những cây liễu này phần lớn cũng ngả vàng, nếu như không vàng thì cũng cơ bản đều là màu xanh đen úa tàn, gió thổi một cái lá cây liền rụng xuống. Trên mặt sông bay đầy rụng, chỉ còn cành liễu trơ trụi trên bờ sông giương nanh múa vuốt nhìn qua không phải quá mỹ diệu.
Bình luận truyện