Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 281
“Diệu Diệu!” Tôi liền gọi to tên Diệu Diệu, hướng Diệu Diệu chạy tới.
Nhưng tôi vẫn không thể chạy đến trước mặt Diệu Diệu, tay tôi đã bị Tô Mộc níu lại, nhỏ giọng nói: “Em đừng nhiều chuyện, không phải gã Long Phù cũng ở đây sao, tiểu quỷ của cậu ta cứ để chính cậu ta đi cứu.”
“Nhưng là…” Tôi vội la lên, muốn nói tôi rũng rất lo lắng cho Diệu Diệu. Chẳng qua lời vừa nói ra khỏi miệng thì tôi nhìn thấy con người bạc như nước của Tô Mộc, hiển nhiên anh ấy không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này, đã khẽ cau mày.
Tôi sợ khiến anh ấy tức giận, không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dũng.
Lúc này Đường Dũng đã bước nhanh tới bên cạnh mấy người kia, bọn chúng vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng nói lẩm bẩm, cũng không để đến chuyện bên ngoài. Ngay cả khi Đường Dũng đã đi tới trước mặt thì bọn chúng cũng không hề nhíu mi, nếu không phải bọn chúng đang ngồi đàng hoàng miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì tôi thậm chí còn cho rằng bọn chúng đang ngủ.
Mục tiêu của Đường Dũng rất rõ ràng, thấy những người đó cũng không có ý ngăn cản, anh ta liền vọt tới trước mặt Diệu Diệu, khom người ôm lấy Diệu Diệu muốn đi.
Chẳng qua anh ta vừa ôm lấy Diệu Diệu liền kêu lên một tiếng, có dáng vẻ như có điều gì đó không đúng.
Tôi liền hỏi Đường Dũng thế nào, Diệu Diệu không sao chứ.
“Bảy phách của nó không có, bây giờ chỉ còn lại một hồn.” Giọng Đường Dũng trầm xuống, nói.
Nói xong khí tức hung thần sát khí vừa rồi lại lần nữa trở lại trên người Đường Dũng. Anh ta cũng không sợ kinh động tới những người kia, trực tiếp nâng chân lên đạp vào người ngồi gần anh ta nhất khiến người kia lao về phía trước, miệng ộc ra một ngụm máu tươi.
“Nói, bảy phách của Diệu Diệu ở đâu?” Đường Dũng lạnh lùng nhìn người kia.
Người kia bị Đường Dũng đạp đã tỉnh táo lại, hắn vội vã nhìn Đường Dũng một cái nhưng gì cũng không nói mà tiếp tục khoanh chân nhắm mắt nieemjc hú, coi như không thấy Đường Dũng.
Nhưng tôi vẫn không thể chạy đến trước mặt Diệu Diệu, tay tôi đã bị Tô Mộc níu lại, nhỏ giọng nói: “Em đừng nhiều chuyện, không phải gã Long Phù cũng ở đây sao, tiểu quỷ của cậu ta cứ để chính cậu ta đi cứu.”
“Nhưng là…” Tôi vội la lên, muốn nói tôi rũng rất lo lắng cho Diệu Diệu. Chẳng qua lời vừa nói ra khỏi miệng thì tôi nhìn thấy con người bạc như nước của Tô Mộc, hiển nhiên anh ấy không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này, đã khẽ cau mày.
Tôi sợ khiến anh ấy tức giận, không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dũng.
Lúc này Đường Dũng đã bước nhanh tới bên cạnh mấy người kia, bọn chúng vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng nói lẩm bẩm, cũng không để đến chuyện bên ngoài. Ngay cả khi Đường Dũng đã đi tới trước mặt thì bọn chúng cũng không hề nhíu mi, nếu không phải bọn chúng đang ngồi đàng hoàng miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì tôi thậm chí còn cho rằng bọn chúng đang ngủ.
Mục tiêu của Đường Dũng rất rõ ràng, thấy những người đó cũng không có ý ngăn cản, anh ta liền vọt tới trước mặt Diệu Diệu, khom người ôm lấy Diệu Diệu muốn đi.
Chẳng qua anh ta vừa ôm lấy Diệu Diệu liền kêu lên một tiếng, có dáng vẻ như có điều gì đó không đúng.
Tôi liền hỏi Đường Dũng thế nào, Diệu Diệu không sao chứ.
“Bảy phách của nó không có, bây giờ chỉ còn lại một hồn.” Giọng Đường Dũng trầm xuống, nói.
Nói xong khí tức hung thần sát khí vừa rồi lại lần nữa trở lại trên người Đường Dũng. Anh ta cũng không sợ kinh động tới những người kia, trực tiếp nâng chân lên đạp vào người ngồi gần anh ta nhất khiến người kia lao về phía trước, miệng ộc ra một ngụm máu tươi.
“Nói, bảy phách của Diệu Diệu ở đâu?” Đường Dũng lạnh lùng nhìn người kia.
Người kia bị Đường Dũng đạp đã tỉnh táo lại, hắn vội vã nhìn Đường Dũng một cái nhưng gì cũng không nói mà tiếp tục khoanh chân nhắm mắt nieemjc hú, coi như không thấy Đường Dũng.
Bình luận truyện