Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 74: Mời khách



Một thi thể nữ xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô ấy yên tĩnh nằm trong quan tài không nhúc nhích, cũng không có hiện tượng xác chết vùng dậy.

Mặc dù không có xác chết vùng dậy, có điều khi thấy cô ấy, tôi vẫn có chút kinh ngạc, tôi đã tưởng tượng đủ các tình huống sau khi mở quan tài, hai cương thi lợi hại siêu cấp chợt xông tới, hoặc hai thi thể bật dậy, cặp mắt khô héo nhìn chúng tôi, hỏi chúng tôi vì sao quấy rầy giấc ngủ của bọn họ, dù gì cũng là hai thi thể nằm trong quan tài, không có phản ứng gì.

Bất kể là giả thiết nào, trong quan tài đều là hai người, hơn nữa là một nam một nữ.

Kết quả làm tôi kinh ngạc, một người, vì sao lại nằm trong quan tài hai người, hơn nữa cô gái này nhìn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi, dưới sự bảo tồn của âm khí, cô ấy giống y như người sống, chỉ có cảm giác như đang ngủ mà thôi.

Dù như thế, tôi vẫn có chút căng thẳng, nắm chặt ngọc bội trong tay, đề phòng cô ấy đột nhiên vùng dậy.

Có điều một hồi lâu sau, cô ấy cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Tôi không khỏi thở dài một hơi, xích lại gần, chăm chú nhìn gương mặt của cô gái đó, khen ngợi: “Đẹp quá, cô gái này thật xinh đẹp, hèn gì anh trai của anh lại đặc biệt tạo nên trận pháp phức tạp này để nuôi dưỡng cô ấy...”

Nói chưa dứt lời, ánh mắt của tôi đột nhiên dừng lại trên hình vẽ ở bả vai cô.

Thi thể nữ đó mặc quần áo trắng, như mới tắm xong, mà ở trên vai trái của cô ấy, một đóa hoa sen chớm nở nổi bật trên trang phục, chiếu rọi gương mặt hoa đào hết sức đẹp mắt.

Lâm Yến Nhi!

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

Cô ấy lại là Lâm Yến Nhi!

Tô Mộc đã từng nói, Lâm Yến Nhi chỉ mặc đồ trắng, trên trang phục sẽ có hình vẽ hoa sen trắng!

Trong lòng tôi sợ hãi không thôi, quay đầu nhìn về phía Tô Mộc.

Chỉ thấy anh cũng nhíu chặt mày, không dám tin nhìn thi thể nữ trong quan tài.

Trong nháy mắt cả hang động lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng.

Ngây ngẩn hồi lâu, Tô Mộc mới tiến lên hai bước, thận trọng đến bên cạnh quan tài, ngắm nhìn cô gái nằm trong quan tài.

Mà tôi nhìn anh cẩn thận như vậy, trái tim chợt đau đớn như kim châm.

Vận mệnh trêu người, tôi trăm phương ngàn kế khuyên bản thân không để ý đến chuyện của Lâm Yến Nhi, trước khi tìm được Lâm Yến Nhi, tôi phải tận hưởng ông chồng hoàn mỹ trời ban cho tôi, nhưng tôi vừa mới một lòng giao trái tim mình cho anh, Lâm Yến Nhi lại xuất hiện, hơn nữa cô ấy còn nằm ở đây, lúc nãy chúng tôi đã mây mưa trong hang động này...

Tôi quả thực không biết nên xử sự thế nào, giờ khắc này rốt cuộc đã tới, mà trước mặt Tô Mộc và Lâm Yến Nhi, tôi vốn dĩ dư thừa...

Tôi lui lại từng bước, không muốn thấy hình ảnh bọn họ gặp lại nhau, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, muốn rời khỏi hang động này.

Nhưng lúc đi đến bên vách đá tôi mới hồi phục tinh thần lại, đây cũng là một trận pháp, trước khi Tô Mộc chưa phá giải trận pháp này, tôi không thể ra được.

Thực sự không có cách nào, tôi đành ngồi dựa vào vách đá, lẳng lặng đợi Tô Mộc ra.

Dường như thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, Tô Mộc mới ôm thi thể Lâm Yến Nhi đi ra.

Gương mặt anh không buồn không vui, không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, có điều dáng đi của anh hơi cứng ngắc, rõ ràng có thể nhìn ra lúc này anh rất vui mừng, chỉ là đang cố gắng kiềm nén tâm trạng trước mặt tôi, không muốn biểu lộ ra mà thôi.

“Đi thôi.” Tô Mộc đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó anh niệm chú, âm khí trên người trực tiếp ngưng tụ thành hình dáng của Thiên Địa Kích, đâm vào vách đá phía sau tôi.

Lúc này vách đá như trang giấy, gặp phải Thiên Địa Kích do âm khí hóa thành trực tiếp vỡ nát, rơi xuống.

Lần này Tô Mộc lại không bảo vệ tôi, chỉ bảo tôi cẩn thận một chút, sau đó anh ôm Lâm Yến Nhi xuyên qua đá rơi ra ngoài trước.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi đau khổ đến mức muốn chết, rõ ràng vừa rồi còn tốt như vậy, bây giờ tìm thấy Lâm Yến Nhi, chớp mắt đã thay đổi.

Nước mắt như mưa muốn tuôn ra, nhưng tuyến lệ như bị chặn lại, không thể rơi một giọt nước mắt nào, bức bối đến khó chịu.

Khoảng khắc này, ngay cả không khí dường như đều biến thành dao nhỏ đâm vào tim tôi mỗi khi tôi hít thở.

Chớp mắt tảng đá đã nện xuống trước mặt tôi, tôi có ý muốn tránh, nhưng đôi chân như bị đóng đinh cứng ngắc không thể nhấc lên nổi.

Tôi thậm chí đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, nếu Tô Mộc tìm được Lâm Yến Nhi rồi, cũng không cần tôi nữa, tôi bị tảng đá đập chết biến thành quỷ, anh cũng sẽ không để ý nhỉ?

Trong mơ hồ, dường như có bóng người xông tới ôm eo của tôi, nhanh chóng đưa tôi xuyên qua đá rơi, trở về hang động bên ngoài.

Tôi chấn động tinh thần, là Tô Mộc quay về cứu tôi?

“Dương Dương, vừa rồi quá nguy hiểm, sao em không né?” Phía sau là khuôn mặt của Đường Dũng, dường như anh ta bị đá đập trúng, trên trán bầm đen, ánh mắt đang lo lắng nhìn trên người tôi, kiểm tra tôi có bị thương không.

Người cứu tôi là Đường Dũng, trong lòng tôi rất thất vọng, đôi mắt không tự chủ nhìn về phía Tô Mộc.

Anh không hề chú ý tới tôi, lúc này đã buông thi thể của Lâm Yến Nhi ra, đang thì thầm gì đó với Tô Đoàn.

Trái tim tôi càng lạnh lẽo, nước mắt nén thật lâu cũng đã rơi.

Đường Dũng thấy tôi khóc, còn tưởng rằng bản thân mình chọc tôi, liên buông tay khỏi eo tôi, lúng túng nói: “Em đừng khóc, anh không động vào em còn không được sao?”

“Tôi bị giật mình.” Tôi nức nở nói, nói xong tôi cố gắng mỉm cười với Đường Dũng, nói: “Cám ơn anh vừa nãy đã cứu tôi.”

“Cảm ơn gì, nên làm thôi, thân là bạn trai em thì nên làm kỵ sĩ của em, bảo vệ em an toàn bất cứ lúc nào.” Đường Dũng nở nụ cười, khí phách vỗ ngực, muốn biểu hiện dáng vẻ anh dũng, nhưng vừa cười thì lại đụng đến vết thương trên trán khiến anh ta đau điếng.

Lúc này trận trùng âm đã phá, phía ngoài hang động còn hơi lạnh nhưng đó là nhiệt độ bình thường trong lòng đất, đã không còn âm khí lưu động.

Hai người Tô Mộc nghiên cứu một lúc lâu, nói muốn đi lên, anh nhìn tôi, mỉm cười với tôi nhưng tay vẫn ôm Lâm Yến Nhi, cũng không có ý muốn tới tìm tôi.

Tôi không muốn nhìn nữa, dẫn đầu leo lên thang dây ra ngoài.

Trịnh Lâm và Đường Dũng theo sát tôi, lúc này bên trên đã là giữa trưa, lại được nhìn thấy mặt trời ấm áp, tôi lại cảm giác như xa rời đã lâu, rất lưu luyến sự ấm áp mà mặt trời mang lại.

Bởi vì có cảnh sát bị thương, phần lớn cảnh sát đều đã đi hết, chỉ còn lại một xe cảnh sát vẫn dừng bên cạnh, hai cảnh sát trẻ đang ngồi trong xe, tay cầm chặt súng, thấy chúng tôi đi lên mới dám thả lỏng, nhưng bọn họ vẫn không dám đi lên trước, chỉ hét hỏi chúng tôi thế nào, có người bị thương hay không.

Tôi không còn lòng dạ đáp lại bọn họ, chỉ lắc đầu, sau khi đi lên có Tô Đoàn đến nói chuyện với bọn họ.

Sau khi tôi phơi nắng một lúc thì đứng lên gọi Trịnh Lâm, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Em đi đâu? Giằng co suốt đêm, đói bụng không, anh mời em ăn một bữa nhé?” Đường Dũng lập tức tiến đến, cười hì hì hỏi tôi.

Nghe anh ta nói vậy, tôi thực sự đói bụng, bèn gật đầu đồng ý.

Dù gì đã đến nước này, chỉ cần không thấy Tô Mộc, đi đâu cũng được.

Đường Dũng thấy tôi đồng ý bèn kéo tay tôi đi về phía xe.

Tôi vốn còn chút do dự, muốn nói một câu tạm biệt với Tô Mộc, nhưng khi tôi quay đầu tìm Tô Mộc lại thấy anh quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt hướng về mặt của Lâm Yến Nhi, dường như lại hôn môi Lâm Yến Nhi!

Hình ảnh kia làm tổn thương đôi mắt của tôi, chút không nỡ cuối cùng của tôi cũng tan thành mây khói, tôi nắm lại tay Đường Dũng, đi theo anh ta lên xe.

Sau khi lên xe, Diệu Diệu còn vui hơn cả Đường Dũng, kéo tay tôi rồi chen vào lòng tôi, sống chết không chịu ngồi đằng sau, còn không ngừng nói tôi rốt cuộc đã phát hiện điểm tốt của đại ca.

Cuối cùng Đường Dũng không nhịn được, mắng Diệu Diệu một trận, thằng bé đành ngoan ngoãn về phía sau ngồi cùng Trịnh Lâm.

Dọc đường đi, Đường Dũng lái xe thật nhanh, cuối cùng xe dừng lại ở khách sạn Hilton nơi tôi gặp Tô Đoàn lần đầu tiên.

Tâm trạng của tôi khá tệ, im lặng suốt đường đi, có điều lúc này tôi cũng không kiềm nén được nữa, quay đầu nhìn Đường Dũng, hỏi anh ta: “Anh mua vé số trúng độc đắc à? Lại đi ăn ở nơi sang trọng như vậy.”

Tôi biết tình hình của Đường Dũng, bán bùa hộ mệnh kiếm tiền, nghèo rớt mồng tơi, còn keo muốn chết, bây giờ đột nhiên tới nơi mắc như vậy để ăn, tôi cảm thấy thật kỳ lạ.

“Anh chưa bao giờ mua vé số, có điều mời Dương Dương của anh ăn, sao có thể đến quán ven đường được, đương nhiên phải cao cấp chứ, yên tâm, một bữa cơm thôi, anh vẫn mời được.”

Đường Dũng vẫn cười hì hì, anh ta dường như nhìn ra tôi không vui, dọc đường vẫn kiên nhẫn không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cố gắng làm tôi vui.

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, không nhịn cười được, nói: “Hay là bỏ đi, tình hình gì của anh mà tôi không biết, ăn xong bữa này thì anh phải dẫn theo Diệu Diệu đi làm ăn mày luôn, chúng ta qua nơi khác ăn đi.”

Nói xong, tôi bảo Đường Dũng lái xe, nhưng Đường Dũng vẫn khăng khăng đẩy cửa xuống xe, đi vòng qua ghế lái phụ lịch thiệp mở cửa xe, cười nói: “Mời.”

Diệu Diệu cũng vui vẻ khác thường, nhảy xuống xe, kéo tôi nói: “Chị ơi, chị không cần tiết kiệm tiền giúp đại ca của em đâu, ở đây anh ấy có thẻ siêu VIP đó, ăn uống hoàn toàn miễn phí, gần đây anh ấy đều ăn chùa ở đây, không cần khách sáo.”

Nói xong bèn kéo tôi đi vào trong.

Tôi đã hiểu rõ, thì ra là vậy, với tính cách keo kiệt của Đường Dũng, bằng lòng dẫn tôi tới đây ăn, nhất định không phải tiêu tiền bình thường.

Có điều tôi lập tức tò mò, hỏi Diệu Diệu sao Đường Dũng lại có thẻ VIP ở đây.

Truyện được cập nhật nhanh nhất & miễn phí

Diệu Diệu càng thêm kiêu ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, nói: “Đại ca của em là tăng nhân siêu lợi hại, giúp chị đều là miễn phí, nhưng nếu người khác muốn tìm đại ca của em thì phải bỏ rất nhiều tiền, gần đây đại ca của em nhận mối làm ăn của ông chủ khách sạn này nên mới có tấm thẻ tiêu dùng vô hạn đó.”

Nói xong Diệu Diệu còn liếc nhìn Đường Dũng, lại nói: “Hai ngày này, đại ca của em vốn phải làm bùa hộ mệnh cho người ta, vì biết chị gặp nguy hiểm nên mới bỏ lỡ.”

“Nói nhiều thế, lát nữa có muốn ăn bánh kem không?” Nghe Diệu Diệu thì thầm với tôi, Đường Dũng trừng mắt nhìn Diệu Diệu.

Sau đó anh ta kéo tôi đến nhà hàng quen thuộc, có thể nhìn ra được ngày nào anh ta cũng ở đây, mà trong người phục vụ khách sạn thấy anh ta cũng lần lượt gật đầu, cung kính gọi anh ta là anh Đường.

Đường Dũng càng thêm đắc ý, vừa khoe khoang nói tôi muốn ăn gì cứ gọi, vừa ra vẻ đại sư, chào hỏi người phục vụ dọc đường.

Tôi mắc cười với dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, cũng không khách sáo với anh ta nữa, gọi mấy món mình thích ăn.

Lúc ăn, vì tôi không ngại ngùng bèn tán gẫu với Đường Dũng, hỏi anh ta xem ông chủ khách sạn đã xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao lại muốn làm bùa hộ mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện