Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Chương 16: Không phải là nhà của tôi sao
“Có vẻ như cô rất để ý chuyện tên tôi là Chrollo Lucifer.”
Rất rõ ràng sao? Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
“Rõ ràng đến mức tôi muốn làm như không thấy cũng khó.” Hắn rất nghiêm túc trả lời.
“Bởi vì, tôi có một người bạn cũ cũng tên như thế, cuối cùng hắn chết thê thảm, có thể thấy được tên này là điềm xấu, sửa lại là có thể thay đổi vận xấu cả đời của cậu, cứ như thế đi.” tôi mặt không đỏ bừng tim không đập nhanh, vẻ mặt ‘tôi đã nói dối đấy, cậu làm gì được’.
Hắn không có phản ứng gì, vẻ mặt bình thường nói “À” một tiếng, tâm tình hình như rất tốt.
“Lance.” Tôi rất cẩn thận gọi một tiếng.
“Ừ.” Hắn gác chân lên sô pha, lại lấy một quyển sách về các nước nhỏ, đối với tên mới, hắn thích ứng rất nhanh.
“Cậu rất thích nhà của tôi?” đừng nói là cậu tính ở đây cả đời đấy.
“Nhà cô?” Hắn đem lực chú ý quay lại chỗ tôi.
Hắn nhìn làm tôi có chút lạnh, tôi uống một ngụm trà ấm thân.
“Không phải nhà tôi sao?”
Một ngụm trà thiếu chút nữa phun hết ra, “Nhà cậu?” Hai câu nói giống nhau nhưng giọng điệu hoàn toàn bất đồng.
“Tôi là trách nhiệm của cô, cho nên thứ của cô tất cả đều là của tôi, như vậy không đúng sao?”
“Sao có thể giải thích như thế, không lẽ cậu cho đây là định nghĩa từ ‘trách nhiệm’ à, thứ của tôi là của cậu, thứ của cậu cũng là của cậu?” Trách nhiệm chẳng phải là chuyện mình không thể không làm và phải gánh vác sao? Khi nào thì thêm vào ‘phụ kiện’ đáng sợ như thế? Hay là ăn không phải trả tiền, uống không, ở không, ngủ không [giường của tôi], ‘không’ xong rồi đều thành của cậu. Tôi khẳng định, cậu nhất định không phải Chrollo, một tên đại ca đoàn đạo tặc giàu có nhất trong truyền thuyết, sao có thể vô lại mặt dày như vậy.
“Đúng.”
Cậu còn ‘đúng’?
Đúng cái quỷ, huhu, không có cha mẹ không phải lỗi của cậu, nhưng cậu đọc nhiều sách như vậy đều bằng thừa sao, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu thì sao có thể sống ngoài xã hội chứ, cậu cứ thế này thì sẽ khiến người ta muốn bắt nạt đấy.
“Không đúng sao?” Hắn vẻ buồn rầu rất thực, lấy tay đỡ cằm, vẻ mặt ‘tôi sai lầm rồi sao’, vô tội so với tôi còn vô tội hơn.
Tôi cảm nhận được không khí lại dần dần trầm trọng lên, cảm giác khó thở chậm rãi từ lòng bàn chân mò lên lưng, vội vàng sửa miệng “Đúng, rất đúng, cậu nói hết thảy đều là đúng.” Trời ạ, cậu có thiên lý hay không, tôi đã cứu phải rắn độc hay sao, hơi chút là dọa cắn tôi.
“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, phố này có rất nhiều thứ thú vị, còn có một vài người...” Hắn hơi nghiêng người, bóng tối trong trẻo nhưng lạnh lùng che đi biểu cảm nửa bên mặt hắn.
Tôi cảm nhận được một loại hưng phấn từ trong giọng nói của hắn, một loại hưng phấn lạnh băng.
Cậu rốt cuộc đang hưng phấn cái gì, tôi không nói được gì rơi lệ ròng ròng.
Cầm theo một túi thức ăn cho cơm chiều ngồi ngẩn người bên cạnh suối phun ở quảng trường, bầu trời xanh vô câu vô thúc*, từng tầng mây trắng giống như vườn hoa thiên quốc màu trắng, giống như có thể nghe thấy diễn tấu âm nhạc hoa lệ trên bầu trời, là nghệ nhân đàn violon ấy đang kéo đàn hòa âm mộng ảo thứ bốn của anh ta, đàn violon độc tấu.
(Tojikachan: *Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.)
Tôi đi qua, nghe xong một khúc rồi lấy tiền xu trong túi quần bỏ vào túi chuyên đựng đàn violon trên mặt đất của anh ta, nghĩ nghĩ, lại lục túi thức ăn, lấy ra một quả táo đỏ đặt vào túi đựng đàn.
“Miru... Là cô Miru đúng không.”
Nghệ nhân nâng cao mũ vải của anh ta, lộ ra gương mặt trẻ tuổi thanh tú, mái tóc màu rám nắng nhạt trông rất ấm áp, đôi mắt vàng nhạt mang theo yêu thương nhiệt tình đối với cuộc sống.
Một thanh niên đầy hứa hẹn...
Tôi dừng chân lại, cười chào hỏi “Phải, tôi là Miru Sylvia, xin chào, âm nhạc của anh rất tuyệt.” Đây là lần đầu tiên nói chuyện với anh ta, từ tự giới thiệu đến thân quen đã giống như nước chảy thành sông.
“Là tôi nghe người khác gọi cô như vậy. Muốn theo đuổi âm nhạc thì lỗ tai luôn phải tốt hơn bình thường một chút, kỳ thật gọi lại cô là rất đường đột, chỉ là cảm thấy tâm tình cô hình như không tốt.”
“Vậy à, bị anh nhìn ra rồi, kỳ thật là bị một chuyện làm cho phiền não, cuộc sống rất thuận lợi cũng có mặt tiêu cực, đối với những chuyện bất ngờ xảy ra lại hay phản ứng chậm chạp.” Tôi ngượng ngùng, ngón tay cong cong, phiền não đến mức cả người lạ cũng nhìn ra, thật là khiến người ta càng thêm phiền não.
“Sao có thể, cô Miru là người tốt và rất dịu dàng mà. Tôi là Masaaki Sunanishi, nếu có thể, mong cô cho tôi vài phút, tôi muốn diễn tấu một khúc tặng riêng cho cô, tôi rất cảm ơn cô lần nào đi qua cũng dừng lại nghe tôi đàn.”
Tròng mắt màu vàng nhạt giống như hoàng hôn xuống hồ, tinh thuần lương thiện, dịu dàng thiêu đốt.
Tôi ngồi trở lại bên cạnh suối phun, ngẩng đầu nhìn anh ta, tâm tình từng chút từng chút tốt lên, mọi phiền não cũng không còn phiền não, sao có thể quên được thế giới này vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Hoa dại ven đường lặng lẽ sinh trưởng, ăn những thức ăn ngon, tiếng chuông gió vang lên, cùng Harris uống trà, một bản nhạc violon dành tặng riêng cho tôi cũng là hạnh phúc.
Có thể sống, đó đã là một ban ân rất lớn.
Tiếng đàn cùng không khí cộng minh, trong trẻo nhưng lạnh lùng kể ra một câu chuyện xưa, tôi nghe mà có chút hiểu sự quý trọng và kí ức đẹp nhất trong lòng vị nghệ nhân đang ôm đàn violon ấy.
Nhớ tới cậu bé trong nhà, bỗng có chút đau lòng. Rõ ràng cái gì cũng không biết, hết thảy đều chỉ được biết qua dòng chữ trên giấy, cho nên khi được tôi quan tâm mới vô thố như vậy, cho dù bên ngoài giả vờ rất tự nhiên, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo, không bị thứ gì ràng buộc. Cho dù từng câu nói nghe rất thật, nhưng nói dối vẫn là nói dối, một chút tình cảm cũng không có, cậu tính lừa ai chứ, lừa cô bé cùng tuổi còn được, đáng tiếc, tôi lại không phải một cô gái hoa quý.
Có rảnh nên kéo hắn tới nghe một chút nghệ nhân đàn violon đi, đó là một thứ âm nhạc tuyệt vời mà chỉ có người có ước mơ, chân chính nhiệt tình yêu thương nghề nghiệp này mới đàn ra được.
Đẩy cửa cổng ra, nhìn thấy Mân Côi lấp ló lộ ra nụ hoa, tôi bỗng thấy vui vẻ. Sớm như vậy đã có nụ hoa rồi, đến tháng sáu khẳng định sẽ là mùa thu hoạch lớn.
Khi đi đến dưới mái hiên, bỗng tiếng chuông gió vang lớn, tôi bị dọa nhanh chóng ngẩng đầu, rõ ràng không có gió, lại nhìn thấy tên kia ngồi trên nóc nhà không đi giày dùng chân đẩy chuông gió.
Trong đầu tôi lập tức hiện ra “chuyện thần quái” “chân yêu quái”, rất nhiều kết quả phi tự nhiên. Ai đột nhiên nhìn đến trên đầu mình có một cái chân cũng sẽ tim đập kinh hoàng.
“Hôm nay hơi muộn” Trên nóc nhà có người lầm bầm lầu bầu.
Tôi ngẩng đầu lui lui lui mấy bước, thấy tên sâu trong nhà kia thích ý ngồi trên nóc nhà hóng gió, kéo mấy cái nút áo sơmi, ống quần quấn lên cẩu thả, tóc màu đen sáng lên dưới ánh hoàng hôn, một độ ấm xinh đẹp.
“Ừ, tôi đã về rồi.” ánh hoàng hôn chiếu vào mắt hắn, tôi bỗng thấy chói mắt, lấy tay gác lên trán nhìn hắn.
“Miru thích đàn violon?” Hắn đung đưa chân, chuông gió cũng bị đưa đẩy.
Cậu khó chịu cái gì chứ, cho dù muộn trở về một chút cũng không đói chết được cậu, nói mát một chút thì mất phí tổn phải không?
Tôi bất đắc dĩ lục lọi túi thức ăn, lấy ra một quả táo đỏ, lớn hơn một chút so với quả táo mà tôi cho nghệ nhân âm nhạc kia, sau đó ném lên trên “Đây, rơi thì không còn.”
Hắn dùng một bàn tay thoải mái tiếp được, nhưng không lập tức ăn mà ngồi nhìn quả táo, cậu sợ có sâu sao?
“Tôi rất thích nhạc khúc đàn violon, lần sau chúng ta cùng đi nghe.” Tôi vẫy tay, cho hắn một cái tươi cười, sau đó nhấc chân đi đến dưới mái hiên, rồi như nghĩ đến gì đó, quay đầu hô “Đừng phá hỏng chuông gió.”
Chân đang chạm vào chuông gió hơi ngừng, do dự ba giây mới thu hồi. Khi mở cửa nghe thấy tiếng cắn quả táo từ trên nóc nhà truyền đến, tôi vui mừng, rốt cục đứng đắn dùng răng, nếu ngay cả quả táo cũng có thể trực tiếp nhét vào miệng thì tôi đây thật sự hết cách.
Nhưng nếu ngay cả quả táo hắn cũng có thể nuốt vào mà không kêu đau bụng, vậy thì đi đoàn xiếc thú biểu diễn chiêu này nhất định sẽ kiếm được khối tiền.
Tưởng tượng cảnh hắn mặc trang phục màu sắc rực rỡ của đoàn xiếc thú, đứng trên vũ đài rực rỡ, cầm một quả táo xuống nuốt, rùng mình, vẫn đừng nên tưởng tượng nữa.
Rất rõ ràng sao? Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
“Rõ ràng đến mức tôi muốn làm như không thấy cũng khó.” Hắn rất nghiêm túc trả lời.
“Bởi vì, tôi có một người bạn cũ cũng tên như thế, cuối cùng hắn chết thê thảm, có thể thấy được tên này là điềm xấu, sửa lại là có thể thay đổi vận xấu cả đời của cậu, cứ như thế đi.” tôi mặt không đỏ bừng tim không đập nhanh, vẻ mặt ‘tôi đã nói dối đấy, cậu làm gì được’.
Hắn không có phản ứng gì, vẻ mặt bình thường nói “À” một tiếng, tâm tình hình như rất tốt.
“Lance.” Tôi rất cẩn thận gọi một tiếng.
“Ừ.” Hắn gác chân lên sô pha, lại lấy một quyển sách về các nước nhỏ, đối với tên mới, hắn thích ứng rất nhanh.
“Cậu rất thích nhà của tôi?” đừng nói là cậu tính ở đây cả đời đấy.
“Nhà cô?” Hắn đem lực chú ý quay lại chỗ tôi.
Hắn nhìn làm tôi có chút lạnh, tôi uống một ngụm trà ấm thân.
“Không phải nhà tôi sao?”
Một ngụm trà thiếu chút nữa phun hết ra, “Nhà cậu?” Hai câu nói giống nhau nhưng giọng điệu hoàn toàn bất đồng.
“Tôi là trách nhiệm của cô, cho nên thứ của cô tất cả đều là của tôi, như vậy không đúng sao?”
“Sao có thể giải thích như thế, không lẽ cậu cho đây là định nghĩa từ ‘trách nhiệm’ à, thứ của tôi là của cậu, thứ của cậu cũng là của cậu?” Trách nhiệm chẳng phải là chuyện mình không thể không làm và phải gánh vác sao? Khi nào thì thêm vào ‘phụ kiện’ đáng sợ như thế? Hay là ăn không phải trả tiền, uống không, ở không, ngủ không [giường của tôi], ‘không’ xong rồi đều thành của cậu. Tôi khẳng định, cậu nhất định không phải Chrollo, một tên đại ca đoàn đạo tặc giàu có nhất trong truyền thuyết, sao có thể vô lại mặt dày như vậy.
“Đúng.”
Cậu còn ‘đúng’?
Đúng cái quỷ, huhu, không có cha mẹ không phải lỗi của cậu, nhưng cậu đọc nhiều sách như vậy đều bằng thừa sao, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu thì sao có thể sống ngoài xã hội chứ, cậu cứ thế này thì sẽ khiến người ta muốn bắt nạt đấy.
“Không đúng sao?” Hắn vẻ buồn rầu rất thực, lấy tay đỡ cằm, vẻ mặt ‘tôi sai lầm rồi sao’, vô tội so với tôi còn vô tội hơn.
Tôi cảm nhận được không khí lại dần dần trầm trọng lên, cảm giác khó thở chậm rãi từ lòng bàn chân mò lên lưng, vội vàng sửa miệng “Đúng, rất đúng, cậu nói hết thảy đều là đúng.” Trời ạ, cậu có thiên lý hay không, tôi đã cứu phải rắn độc hay sao, hơi chút là dọa cắn tôi.
“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, phố này có rất nhiều thứ thú vị, còn có một vài người...” Hắn hơi nghiêng người, bóng tối trong trẻo nhưng lạnh lùng che đi biểu cảm nửa bên mặt hắn.
Tôi cảm nhận được một loại hưng phấn từ trong giọng nói của hắn, một loại hưng phấn lạnh băng.
Cậu rốt cuộc đang hưng phấn cái gì, tôi không nói được gì rơi lệ ròng ròng.
Cầm theo một túi thức ăn cho cơm chiều ngồi ngẩn người bên cạnh suối phun ở quảng trường, bầu trời xanh vô câu vô thúc*, từng tầng mây trắng giống như vườn hoa thiên quốc màu trắng, giống như có thể nghe thấy diễn tấu âm nhạc hoa lệ trên bầu trời, là nghệ nhân đàn violon ấy đang kéo đàn hòa âm mộng ảo thứ bốn của anh ta, đàn violon độc tấu.
(Tojikachan: *Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.)
Tôi đi qua, nghe xong một khúc rồi lấy tiền xu trong túi quần bỏ vào túi chuyên đựng đàn violon trên mặt đất của anh ta, nghĩ nghĩ, lại lục túi thức ăn, lấy ra một quả táo đỏ đặt vào túi đựng đàn.
“Miru... Là cô Miru đúng không.”
Nghệ nhân nâng cao mũ vải của anh ta, lộ ra gương mặt trẻ tuổi thanh tú, mái tóc màu rám nắng nhạt trông rất ấm áp, đôi mắt vàng nhạt mang theo yêu thương nhiệt tình đối với cuộc sống.
Một thanh niên đầy hứa hẹn...
Tôi dừng chân lại, cười chào hỏi “Phải, tôi là Miru Sylvia, xin chào, âm nhạc của anh rất tuyệt.” Đây là lần đầu tiên nói chuyện với anh ta, từ tự giới thiệu đến thân quen đã giống như nước chảy thành sông.
“Là tôi nghe người khác gọi cô như vậy. Muốn theo đuổi âm nhạc thì lỗ tai luôn phải tốt hơn bình thường một chút, kỳ thật gọi lại cô là rất đường đột, chỉ là cảm thấy tâm tình cô hình như không tốt.”
“Vậy à, bị anh nhìn ra rồi, kỳ thật là bị một chuyện làm cho phiền não, cuộc sống rất thuận lợi cũng có mặt tiêu cực, đối với những chuyện bất ngờ xảy ra lại hay phản ứng chậm chạp.” Tôi ngượng ngùng, ngón tay cong cong, phiền não đến mức cả người lạ cũng nhìn ra, thật là khiến người ta càng thêm phiền não.
“Sao có thể, cô Miru là người tốt và rất dịu dàng mà. Tôi là Masaaki Sunanishi, nếu có thể, mong cô cho tôi vài phút, tôi muốn diễn tấu một khúc tặng riêng cho cô, tôi rất cảm ơn cô lần nào đi qua cũng dừng lại nghe tôi đàn.”
Tròng mắt màu vàng nhạt giống như hoàng hôn xuống hồ, tinh thuần lương thiện, dịu dàng thiêu đốt.
Tôi ngồi trở lại bên cạnh suối phun, ngẩng đầu nhìn anh ta, tâm tình từng chút từng chút tốt lên, mọi phiền não cũng không còn phiền não, sao có thể quên được thế giới này vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Hoa dại ven đường lặng lẽ sinh trưởng, ăn những thức ăn ngon, tiếng chuông gió vang lên, cùng Harris uống trà, một bản nhạc violon dành tặng riêng cho tôi cũng là hạnh phúc.
Có thể sống, đó đã là một ban ân rất lớn.
Tiếng đàn cùng không khí cộng minh, trong trẻo nhưng lạnh lùng kể ra một câu chuyện xưa, tôi nghe mà có chút hiểu sự quý trọng và kí ức đẹp nhất trong lòng vị nghệ nhân đang ôm đàn violon ấy.
Nhớ tới cậu bé trong nhà, bỗng có chút đau lòng. Rõ ràng cái gì cũng không biết, hết thảy đều chỉ được biết qua dòng chữ trên giấy, cho nên khi được tôi quan tâm mới vô thố như vậy, cho dù bên ngoài giả vờ rất tự nhiên, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo, không bị thứ gì ràng buộc. Cho dù từng câu nói nghe rất thật, nhưng nói dối vẫn là nói dối, một chút tình cảm cũng không có, cậu tính lừa ai chứ, lừa cô bé cùng tuổi còn được, đáng tiếc, tôi lại không phải một cô gái hoa quý.
Có rảnh nên kéo hắn tới nghe một chút nghệ nhân đàn violon đi, đó là một thứ âm nhạc tuyệt vời mà chỉ có người có ước mơ, chân chính nhiệt tình yêu thương nghề nghiệp này mới đàn ra được.
Đẩy cửa cổng ra, nhìn thấy Mân Côi lấp ló lộ ra nụ hoa, tôi bỗng thấy vui vẻ. Sớm như vậy đã có nụ hoa rồi, đến tháng sáu khẳng định sẽ là mùa thu hoạch lớn.
Khi đi đến dưới mái hiên, bỗng tiếng chuông gió vang lớn, tôi bị dọa nhanh chóng ngẩng đầu, rõ ràng không có gió, lại nhìn thấy tên kia ngồi trên nóc nhà không đi giày dùng chân đẩy chuông gió.
Trong đầu tôi lập tức hiện ra “chuyện thần quái” “chân yêu quái”, rất nhiều kết quả phi tự nhiên. Ai đột nhiên nhìn đến trên đầu mình có một cái chân cũng sẽ tim đập kinh hoàng.
“Hôm nay hơi muộn” Trên nóc nhà có người lầm bầm lầu bầu.
Tôi ngẩng đầu lui lui lui mấy bước, thấy tên sâu trong nhà kia thích ý ngồi trên nóc nhà hóng gió, kéo mấy cái nút áo sơmi, ống quần quấn lên cẩu thả, tóc màu đen sáng lên dưới ánh hoàng hôn, một độ ấm xinh đẹp.
“Ừ, tôi đã về rồi.” ánh hoàng hôn chiếu vào mắt hắn, tôi bỗng thấy chói mắt, lấy tay gác lên trán nhìn hắn.
“Miru thích đàn violon?” Hắn đung đưa chân, chuông gió cũng bị đưa đẩy.
Cậu khó chịu cái gì chứ, cho dù muộn trở về một chút cũng không đói chết được cậu, nói mát một chút thì mất phí tổn phải không?
Tôi bất đắc dĩ lục lọi túi thức ăn, lấy ra một quả táo đỏ, lớn hơn một chút so với quả táo mà tôi cho nghệ nhân âm nhạc kia, sau đó ném lên trên “Đây, rơi thì không còn.”
Hắn dùng một bàn tay thoải mái tiếp được, nhưng không lập tức ăn mà ngồi nhìn quả táo, cậu sợ có sâu sao?
“Tôi rất thích nhạc khúc đàn violon, lần sau chúng ta cùng đi nghe.” Tôi vẫy tay, cho hắn một cái tươi cười, sau đó nhấc chân đi đến dưới mái hiên, rồi như nghĩ đến gì đó, quay đầu hô “Đừng phá hỏng chuông gió.”
Chân đang chạm vào chuông gió hơi ngừng, do dự ba giây mới thu hồi. Khi mở cửa nghe thấy tiếng cắn quả táo từ trên nóc nhà truyền đến, tôi vui mừng, rốt cục đứng đắn dùng răng, nếu ngay cả quả táo cũng có thể trực tiếp nhét vào miệng thì tôi đây thật sự hết cách.
Nhưng nếu ngay cả quả táo hắn cũng có thể nuốt vào mà không kêu đau bụng, vậy thì đi đoàn xiếc thú biểu diễn chiêu này nhất định sẽ kiếm được khối tiền.
Tưởng tượng cảnh hắn mặc trang phục màu sắc rực rỡ của đoàn xiếc thú, đứng trên vũ đài rực rỡ, cầm một quả táo xuống nuốt, rùng mình, vẫn đừng nên tưởng tượng nữa.
Bình luận truyện