Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 21: Tới nhà của tôi ăn cơm đi



Sức bật chỉ có vài giây, vài giây sau chân tôi gần như rút gân, túi đồ rơi rầm xuống đất, hai con cá nhảy liên tục trên đất, nhảy cái gì mà nhảy, không có nước thì mày trốn kiểu gì, ngoan ngoãn để ta làm canh cá đi!

“Cô Miru, cô không sao chứ?” Masaaki chạy vội đến, trong tay còn cầm cái bánh mì tôi đưa, phỏng chừng là định làm lương thực trong hai ngày.

“Vâng? Anh là ai vậy, tôi quen biết anh à?” Tôi cười vô cùng sáng lạn quay đầu lại.

“Hả?” Anh ta lập tức hóa đá, biến thành một pho tượng.

“Tôi nói đùa thôi, tôi hay nói đùa ấy mà.” Hữu khí vô lực nói, tôi lắc lắc cái tay áo mỏng manh chỉ cần một trận gió nhẹ phất quá là có thể thổi bay, thế giới này lớn như vậy, chắc chắn là trùng tên trùng họ, người nào theo đuổi âm nhạc đều có thể tên là Senritsu mà (Tojikachan: Senritsu nghĩa là giai điệu), người đàn dương cầm đàn vi-ô-lông đàn accordeon tùy tiện đàn ra tiếng cũng tên là Senritsu mà, Senritsu là cái tên được đặt phổ biến, thiên phú kiệt xuất âm nhạc không có nghĩa gì, thật đấy. Trong nhà còn có tên tự xưng là Chrollo Lucifer cơ mà, bây giờ chẳng phải là đổi tên đi làm nhân viên phục vụ sao, moa ha ha ha a...... May mà người tên Senritsu kia đang ở xa cách xa vạn dặm, may mắn Masaaki Sasai không phải tên là Senritsu.

“Cô Miru vẫn không giống người hay vui đùa cho lắm, tôi cứ tưởng rằng cô lập tức đã quên mất tôi.”Anh ta lau mồ hôi lạnh, khom người giúp tôi nhặt lên các thứ bị rơi, “Tôi… tôi nhìn thấy cô phải cầm nhiều thứ cho nên muốn hỏi cô có cần hỗ trợ hay không.”

“Không cần không cần...... Tôi có thể tự xách mà, đừng nhìn tôi nhỏ mà coi thường nhé, tôi rất khỏe đấy.” Tôi giơ lên cánh tay vung vung, để biểu hiện tôi rất cường tráng, đại ca, có phải Senritsu mà anh quen biết là Senritsu trong truyện không?

“Đừng cậy mạnh, đôi khi các cô gái có thể làm nũng, đây là độc quyền mà, tôi vẫn cảm thấy nam luôn nên giúp nữ.” Anh ta lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, hai bên tai đều đỏ.

Đây gọi là gì? Phong độ kỵ sĩ đấy.

Tôi than nhỏ một hơi, cho dù anh ta thực sự quen biết thì thế nào, người này là người tốt mà, lại là kiểu người tôi có hảo cảm nhất.

Hơi gập người cảm ơn anh ta một cái, ngẩng đầu cười thân thiện, “Vậy phiền toái anh hỗ trợ, cám ơn.”

Nhặt hết mọi thứ lên xong, anh ta dùng một tay cầm chúng trông rất thoải mái.

Tôi chậm rãi đi song song với anh ta.

“Cô Miru sống ở phố Bối Bối à, phố nổi danh nhất Esme về rất nhiều loại hoa, cũng có quảng trường là sang quý nhất, cha mẹ cô muốn mua nhà ở đây hẳn cũng không dễ dàng đi.”

“A, vậy sao? Cũng phải, tôi cũng không rõ lắm, chuyện người lớn thì trẻ con cũng không quá hiểu biết, đặc biệt là phương diện tiền tài.” Giả bộ trẻ con một phen, trong lòng có chút hư ảo lại ngọt ngào, mười lăm tuổi, không, là mười hai tuổi đến mười lăm tuổi, cảm nhận được thân thể giống như quá trình một cây mầm chậm rãi đâm chồi, ngây ngô lại hoài niệm. Aiz, chuyện không cha mẹ vẫn đừng nên nói ra, tôi không chịu nổi sự đồng tình của người khác, trái tim cũng không chịu nổi.

“Nhưng sao cô mua nhiều nguyên liệu nấu ăn thế? Nhà cô rất nhiều người à?”

Nguyên liệu nấu ăn đều là tươi mới, cho dù để vào tủ lạnh ba ngày sau cũng không biến vị. Tôi lắc lắc ngón tay, “À, kỳ thật không cẩn thận mua hơi nhiều, hôm nay tính làm một bữa tiệc lớn, ít nhất có mười hai món ăn, ba món điểm tâm ngọt, một món thập cẩm làm món chính, hai món canh, ừm, cũng còn nhiều nữa.”ở một mình căn bản là không có cơ hội chúc mừng thế này, hôm nay kích động hơi quá cho nên mua hơi nhiều, rất lãng phí, cho dù hắn vốn ăn rất nhiều nhưng dạ dày hắn cũng không phải là không có đáy, hơn nữa rõ ràng cái gì cũng ăn nhưng lại vô cùng kiêng ăn, nếu không muốn ăn thì vẻ mặt lại kiểu như “Tôi rất không vừa mắt cả thế giới này”, đúng là một đứa trẻ khó nuôi.

“Nhà cô rất nhiều người sao? Làm nhiều thật.” Masaaki nghe mà hai mắt choáng váng, chưa thấy qua thức ăn phong phú như vậy.

“Chỉ hai người thôi, tôi cùng...... anh trai tôi.” Nghẹn cổ, thật vất vả tìm ra cái xưng hô, mà tên kia rốt cuộc xem như gì của tôi? Tôi tốt bụng nuôi hắn, kết quả hắn lại không chịu đi, cậu thật sự muốn ăn bám uống bám ngủ bám giường của tôi đến thiên trường địa cửu, đến hải dương khô cạn phải không? Nhưng da mặt tôi lại không thể dày đến mức gọi bảo vệ đến đuổi người, nếu tôi bị cự tuyệt thì tôi cũng sẽ rất khó chịu, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại, thì người bị tôi đuổi đi chẳng phải là càng khó chịu sao. Thôi vậy thôi vậy, hắn chỉ là một tên nhóc thì đâu thể ăn nhiều nhặn gì, chỉ là nhiều ra một đôi đũa, không, là nhiều ra một cái thìa cũng không sao. Một ngày nào đó, có lẽ đi, ưng lớn lên sẽ không còn thích ở trong nhà nữa.

Nói như vậy, có vẻ như hắn biến thành con tôi rồi.

“Bởi vì hôm nay anh trai tôi đi cửa hàng rượu Esme phỏng vấn, đại tiệc này là để chúc mừng anh ấy bước ra xã hội bước đầu tiên. Gia đình của tôi ấy à, chỉ cần có người lần đầu tiên đi phỏng vấn thì đều tổ chức tiệc phong phú, dù thành công hay không, vẫn đều là chuyện tốt đáng giá chúc mừng.” Là gia đình kiếp trước, tôi cũng từng tự tay làm cho người thân, kí ức ấm áp này giống như rượu lâu năm, càng ủ càng thơm nồng.

Nhưng gọi hắn là “anh trai” thì thật đúng là khó nói ra miệng, cảm giác cứ như bị chiếm chỗ tốt vậy, vấn đề là không đào ra được cái xưng hô thích hợp nào, cô nam quả nữ chung sống một nhà, lời đồn đãi truyền ra ngoài mới là đáng sợ, gọi là anh trai vẫn tốt hơn so với gian phu.

“Hai người ăn nhiều như vậy à.” Masaaki không thể tin nổi nhìn hai túi to đang cầm.

“Cũng không có gì, cha mẹ không ở nhà, may mà anh ấy hay ăn nhiều.” Nói đúng hơn thì là nuốt thẳng xuống nhiều, nhưng nguyên liệu nấu ăn đúng là hơi nhiều thật.

Lãng phí, ném bỏ thì tiếc, nếu không thì tặng người khác vậy, tên Majo kia thì có khẩu vị kiểu lạ đời, nguyên liệu nấu ăn mà tôi mua có vẻ như không thích hợp với cậu ấy, cậu ấy là quái nhân chỉ thích ăn mì ăn liền với tương. Harris thì càng không được, nhà ông ấy không ăn thức ăn bên ngoài.

Tôi quay đầu nhìn người bên cạnh có đôi con ngươi có màu sắc xinh đẹp, kích động đến mức quên mất cấp bậc lễ nghĩa mà vươn tay ôm lấy bờ vai của anh ta, “Hay là anh......” Ủa? Gió bỗng quật mạnh vào tôi, cảnh vật di chuyển rất nhanh, cảm giác giống như đang bay nhanh, tôi lại xuyên qua?

“Cô Miru.” Masaaki hoảng sợ chạy tới gần, tốc độ rất nhanh.

Khoan khoan, thì ra tôi chỉ là bị người ta tung một chưởng đánh bay......

Eo bỗng căng thẳng, có người ôm tôi vào trong lòng, là mùi sát trùng quen thuộc, tôi thở nhẹ, “Harris.”

Harris nhẹ nhàng hạ xuống đất, guốc gỗ trên chân lại nặng nề mà dẫm lên mặt đất, một tiếng động chấn vang. Tôi bị ôm ngang hông vào trong ngực, vẻ mặt mờ mịt.

“Cô nhóc! Cháu muốn hù chết bác sao!?! Nếu không phải bác đúng lúc ở ban công tưới hoa nhìn thấy được, thì cháu đã bị gãy mấy cái xương cốt nằm một tháng ở bệnh viện rồi! Thằng nhóc kia là kẻ thù của cháu sao? Bác sẽ làm thịt hắn!” Harris rít gào, tóc xoăn màu bạc dựng thẳng đứng, giống như một con sư tử đang nổi điên.

“Cô Miru, cô không sao chứ, tôi không cố ý không cố ý, chỉ là đột nhiên bị chạm, thân thể phản kháng theo bản năng, cô không sao chứ, tôi rất đáng chết, đã quá đáng với cô!”

Masaaki chạy tới thở hổn hển, tôi nhìn ra được anh ta thật sự biết lỗi, nghĩ nếu không có Harris cứu, hẳn là tôi sẽ bị chết rất thảm, bởi vì tư thế của tên ngốc Hunter âm nhạc kia căn bản là muốn xông cả người đến để làm đệm thịt đỡ tôi.

“Ha, không sao, tôi không nên đột ngột chạm vào anh, bị anh đá bay cũng là đương nhiên.” Nói xong câu này, tôi gần như phát khóc, mấy người không thể có vài tên bình thường được sao? Kiếp trước của tôi đâu có loại chuyện này, nhiều nhất thì chỉ là bị đẩy ngã xuống đất, nào có động một cái là bị đá bay ra hơn mười mấy mét, như vậy sẽ làm tôi cảm thấy mình rất phế sài.

“Nhóc Miru, cháu lại mang tên quái dị vào phố Bối Bối rồi, thể nào một ngày nào đó cũng sẽ bị bán đi cho mà xem.”

Harris nói to, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, ”Lão Harris này, không có người nào quái hơn bác cả, nhà bác tổng cộng có ba tầng, xin hỏi bác trực tiếp nhảy từ ban công tầng ba xuống từ không trung tiếp được cháu, lại lộn ngược một cái mới hạ xuống đất, bác thật sự chỉ là một bác sĩ ‘bình thường’ trong phòng khám nhỏ à?” Tôi cắn hai chữ ‘bình thường’ thật mạnh.

Harris nhanh chóng buông tôi ra, lập tức quay đầu chạy mất, ”Hoa của bác còn chưa tưới xong đâu, Bella sẽ tức giận mất.”

Tên già mà không kính kia, nào có chuyện chơi xấu rồi trốn mất như thế.

Masaaki xách túi nguyên liệu nấu ăn của tôi đuổi theo ông mấy bước, gập người chín mươi độ, cực kỳ trung khí quát: “Tiền bối! Cháu đã gây phiền toái cho ngài, cháu rất xin lỗi!”

“Thằng nhóc, không có lần sau đâu đấy, lần này bỏ qua là vì thấy cậu thuận mắt thôi.” tiếng của Harris từ phòng khám vang ra.

Tôi bất đắc dĩ nhu huyệt Thái Dương, người bị hất bay là tôi cơ mà, sao cậu lại nói xin lỗi với lão gia hỏa kia vậy.

“Vừa rồi tôi muốn hỏi anh có muốn đến nhà của tôi ăn cơm chiều hay không, đại tiệc phong phú nhé.” Tôi chỉ chỉ hai cái túi lớn trong tay anh ta, công phu thật giỏi, không hổ là Hunter, vừa rồi hỗn loạn như vậy mà hai gói to không hề có cái gì bị rớt ra.

“Có được không? Như vậy sẽ quấy rầy đến gia đình.”

“Đương nhiên không sao cả, coi như là quà tạm biệt anh. Nếu không, những thứ này ăn không hết ném đi cũng sẽ lãng phí.” Tôi đi đầu, hít sâu một hơi, thời tiết thật đẹp. Một màn mạo hiểm vừa rồi trở thành khúc nhạc đệm nho nhỏ, cho qua thôi.

“Vậy quấy rầy cô rồi, đến nhà chơi mà lại không mua quà.” Anh ta nhắm mắt đi theo, cười rất vui vẻ.

“Lần sau đến chơi thì bù lại là được.”Không thể cự tuyệt quà mà người ta đến chơi, đó là cử chỉ thất lễ, dù tặng là cái gì đi nữa. Lần này không tặng được thì nói cho anh ta lần sau tặng cũng không sao, quan hệ xã giao học là một môn rất quan trọng.

“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện